Cát Tường Như Ý
-
Chương 29
“Chu Thất, ngươi chuẩn bị cho tốt chưa?”
Thiếu niên một thân hắc y đứng trước mặt Chu Thất, nói bằng loại ngữ khí rất không cung kính, Chu Thất trong một khắc cũng bị đơ ra.
“Ngọc Như Ý?”
“Là ta.”
“Ngươi như thế nào…xuất hiện với bộ dạng này? Đó là nhân bì diện cụ à?”
“Đúng. Đưa đây cho ta!” Mở bàn tay đưa ngang trước mặt Chu Thất.
“Vật gì?”
“Bản đồ Trữ Vương phủ. Ta biết Cát Tường ở đó, không muốn ta đem hoàng thân quốc thích giết hết thì tốt nhất là dứt khoát một chút.”
“Vẻ mặt của ngươi thoạt nhìn rất dữ tợn.” Cho dù đã mang nhân bì diện cụ, vẫn có thể thấy được qua ánh mắt thị huyết của y. E rằng đây cũng chính là nguyên nhân mang diện cụ đi, e ngại vẻ mặt vặn vẹo như vậy sẽ dọa người khác sợ hãi. Nhìn biểu hiện thì thấy y rõ ràng đã bị cơ giận đốt cháy lý trí khống chế không được nữa rồi.
“Liên quan gì đến ngươi? Có đưa không thì bảo.” Nhẫn nại đến tận hôm nay là đủ rồi. Sự kiên nhẫn cả đời của Ngọc Như Ý đều đã dùng hết vào những ngày này, y như bây giờ cũng không biết có thể gây ra chuyện gì nữa.
“Đưa.” Đứng dậy phủ thêm một lớp áo khoác màu đen thật kĩ lưỡng, “Đi thôi.”
“Ngươi cũng đi?”
“Bản đồ của vương phủ trong thiên hạ toàn bộ đều giấu trong đầu ta, còn ai biết rõ hơn được hả? Cát Tường tốt xấu gì cũng là thân thích, ta cùng ngươi đi một chuyến vậy.”
“Đi!” Không thừa lời nói nhảm, quay đầu lập tức rời đi.
—
“Đói bụng quá à…” Vẫn còn bị treo, mà cũng vẫn còn than khóc.
“Ta đã sớm nói giá rất khó ăn mà.” Lầm bầm lầu bầu, Hoa Diệu Sân đã bị mùi khí này hun cho toàn thân vô lực rồi. Y bình sinh ghét nhất là giá, chỉ riêng mùi cũng đủ để y chịu không nổi. Mặc dù không ăn nhưng mùi thối của nó đều khó chịu như nhau.
“Có ăn chung quy so với bị bỏ đói còn tốt hơn. Đói bụng quá à…” Bảo tồn thể lực, bảo tồn thể lực, đại nạn đã đến lúc trọng yếu nhất rồi.
“Cát Tường chết bầm, ngươi rốt cuộc đắc tội gì với người ta đến bọn chúng phải tốn công như vậy bắt cho được ngươi hả?”
“Ta? Không có nha. Đến giờ ta còn không biết ai bắt ta mà, hắn là chủ cũ của ngươi mà, ngươi cũng không biết sao?”
“Biết thì hỏi ngươi làm gì. Bất quá ta biết người phía sau màn lai lịch chắc chắn không nhỏ.” (=_=+)
“Nói chuyện huề vốn.” (= 3=)
“Ngươi nói xem còn có khả năng bước ra khỏi đây không? Ta không muốn chết cùng một chỗ với ngươi.”
“Sao lại nghĩ vậy? Đương nhiên được. Ta cũng có muốn chết chùm với ngươi đâu.”
“Mà nè, thân thích bằng hữu của ngươi ở kinh thành có cả đống, không sợ không có ai cứu, đâu ai như ta, mấy thủ hạ thì toi hết rồi, muốn tìm một người còn sống cũng khó. Ôi đau đầu a.”
“Này, đã cứu ta tất nhiên cũng cứu luôn ngươi, ngươi đau đầu cái gì?”
“Ngươi thật nghĩ vậy hả?” Hoa Diệu Sân cười cổ quái: “Ngươi là ngươi, ta là ta, ngươi được cứu liên quan gì đến ta?”
“Tiểu Diệu, nói ra chúng ta vẫn là thân thích mà.”
“Không phải.” Kiên quyết phủ nhận. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh không ức chế được vẻ mặt tổn thương. “Quân vô tình, ta bị vứt bỏ. Một đao thôi, ta chịu đủ rồi! Các ngươi họ Đường, ta họ Hoa.”
“Tiểu Diệu…”
“Đừng nói gì nữa hết!” Quay đầu, không lên tiếng nữa.
Cát Tường than nhẹ, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng.
—
Trữ Vương phủ, đề phòng so với Chu Thất dự kiến còn nghiêm ngặt hơn. Ít nhất, thị vệ tuần tra đêm đông như kiến.
Dù sao trong triều những hoàng thân có thể sở hữu một rừng cao thủ nhất lưu như Chu Thất cũng không nhiều, thậm chí là rất ít, có kẻ ngay cả năng lực tự bảo vệ cũng không có.
Mới rồi suốt đoạn đường lao nhanh đến đây, Như Ý nhận ra khinh công của Chu Thất hoàn toàn không tồi, nếu thật sự gia nhập giang hồ, chắc chắn sẽ là nhân vật nặng kí trong đám đại cao thủ.
Bất quá ngoại trừ Chu Thất, mấy kẻ khác trong hoàng tộc nhìn góc nào cũng thấy khác gì kiến hôi đâu?
Chu Thất cùng Như Ý không mang theo nhân thủ, hai người một thân hắc y, lẳng lặng dung nhập vào bóng đêm.
Chu Thất dẫn đường, hai người mạnh mẽ vững chắc mà đi, rất nhanh đã đến được nơi nhốt Cát Tường cùng Hoa Diệu Sân.
Nói thật ra Chu Dụ cũng quá lớn mật, Trữ Vương phủ rộng lớn như vậy, bao nhiêu chỗ kiên cố gã không dùng, lại nhốt bọn họ trong một lao phòng rất bình thường, có phải hay không gã rất tự tin với dược hiệu mà Hoa Diệu Sân đã phối a?
Mấy thủ vệ tầm thường sao có thể chống nổi Ngọc Như Ý? Chỉ cần một ngón tay điểm xuống, một mạng người đã lập tức chấm dứt không chút tiếng động.
Trong địa lao, ánh sáng rất mờ ám nhưng cũng không cản trở được Như Ý cùng Chu Thất tìm người. Đợi đến lúc Như Ý thấy được thân ảnh đang bị treo trên xà kia, phổi đều bị cơn tức giận thổi căng đến muốn bùng nổ. Trong vô thức ngón tay mạnh mẽ dùng sức, bóp nát cả viền của cánh cửa.
Cát Tường ngược lại bất ngờ vô cùng, không nghĩ đến mình vừa ngủ thiếp đi một chút thì đã có người đứng ngay trước mặt. Nhân bì diện cụ không thể che khuất đôi mắt, kích động ẩn giấu trong đôi phượng nhãn hoàn mỹ kia ngay lập tức khiến tâm của Cát Tường ấm áp vô cùng.
Không tự giác mà ngắm nhìn Như Ý, cơ hồ tưởng rằng thời gian đã hoàn toàn ngưng trệ trong nháy mắt.
Một hình ảnh rất động lòng người a. Nếu bối cảnh không phải là địa lao âm u thì thì tốt rồi.
Chu Thất đánh giá như vậy, từ trong lòng móc ra một chủy thủ đưa đến trước mặt Như Ý. “Muốn ngẩn người hay liếc mắt đưa tình thì xin mời để sau đi, trước mắt hạ tiểu tử này xuống đã.”
“Chủy thủ? Ta có.” Cau mày, Như Ý nhìn không chớp mắt thứ đồ chơi đen thui kia.
“Ta biết. Bất quá thứ trói buộc Cát Tường là dây trói được chế thành từ tơ tằm Thiên Sơn ngàn năm, trừ Kim Ngạc Chủy này thì không có loại dao kiếm nào chém đứt được. Cầm lấy đi.”
“Ngươi làm sao chuẩn bị chu toàn như vậy?”
“Bởi vì ta hiểu rõ Trữ Vương.” Nhún vai, xem như việc không đáng bận tâm.
Có thật như vậy không? Mặc dù từ tận đáy lòng đang tồn tại hoài nghi, Như Ý vẫn cầm lấy chủy thủ, đi qua cắt đứt dây trói nhỏ.
Sợi dây “phựt” một tiếng đứt đoạn, hai người bề ngoài thoạt nhìn không có gì lại đồng loạt ngã xuống đất, không cách nào nhúc nhích.
Thiếu niên một thân hắc y đứng trước mặt Chu Thất, nói bằng loại ngữ khí rất không cung kính, Chu Thất trong một khắc cũng bị đơ ra.
“Ngọc Như Ý?”
“Là ta.”
“Ngươi như thế nào…xuất hiện với bộ dạng này? Đó là nhân bì diện cụ à?”
“Đúng. Đưa đây cho ta!” Mở bàn tay đưa ngang trước mặt Chu Thất.
“Vật gì?”
“Bản đồ Trữ Vương phủ. Ta biết Cát Tường ở đó, không muốn ta đem hoàng thân quốc thích giết hết thì tốt nhất là dứt khoát một chút.”
“Vẻ mặt của ngươi thoạt nhìn rất dữ tợn.” Cho dù đã mang nhân bì diện cụ, vẫn có thể thấy được qua ánh mắt thị huyết của y. E rằng đây cũng chính là nguyên nhân mang diện cụ đi, e ngại vẻ mặt vặn vẹo như vậy sẽ dọa người khác sợ hãi. Nhìn biểu hiện thì thấy y rõ ràng đã bị cơ giận đốt cháy lý trí khống chế không được nữa rồi.
“Liên quan gì đến ngươi? Có đưa không thì bảo.” Nhẫn nại đến tận hôm nay là đủ rồi. Sự kiên nhẫn cả đời của Ngọc Như Ý đều đã dùng hết vào những ngày này, y như bây giờ cũng không biết có thể gây ra chuyện gì nữa.
“Đưa.” Đứng dậy phủ thêm một lớp áo khoác màu đen thật kĩ lưỡng, “Đi thôi.”
“Ngươi cũng đi?”
“Bản đồ của vương phủ trong thiên hạ toàn bộ đều giấu trong đầu ta, còn ai biết rõ hơn được hả? Cát Tường tốt xấu gì cũng là thân thích, ta cùng ngươi đi một chuyến vậy.”
“Đi!” Không thừa lời nói nhảm, quay đầu lập tức rời đi.
—
“Đói bụng quá à…” Vẫn còn bị treo, mà cũng vẫn còn than khóc.
“Ta đã sớm nói giá rất khó ăn mà.” Lầm bầm lầu bầu, Hoa Diệu Sân đã bị mùi khí này hun cho toàn thân vô lực rồi. Y bình sinh ghét nhất là giá, chỉ riêng mùi cũng đủ để y chịu không nổi. Mặc dù không ăn nhưng mùi thối của nó đều khó chịu như nhau.
“Có ăn chung quy so với bị bỏ đói còn tốt hơn. Đói bụng quá à…” Bảo tồn thể lực, bảo tồn thể lực, đại nạn đã đến lúc trọng yếu nhất rồi.
“Cát Tường chết bầm, ngươi rốt cuộc đắc tội gì với người ta đến bọn chúng phải tốn công như vậy bắt cho được ngươi hả?”
“Ta? Không có nha. Đến giờ ta còn không biết ai bắt ta mà, hắn là chủ cũ của ngươi mà, ngươi cũng không biết sao?”
“Biết thì hỏi ngươi làm gì. Bất quá ta biết người phía sau màn lai lịch chắc chắn không nhỏ.” (=_=+)
“Nói chuyện huề vốn.” (= 3=)
“Ngươi nói xem còn có khả năng bước ra khỏi đây không? Ta không muốn chết cùng một chỗ với ngươi.”
“Sao lại nghĩ vậy? Đương nhiên được. Ta cũng có muốn chết chùm với ngươi đâu.”
“Mà nè, thân thích bằng hữu của ngươi ở kinh thành có cả đống, không sợ không có ai cứu, đâu ai như ta, mấy thủ hạ thì toi hết rồi, muốn tìm một người còn sống cũng khó. Ôi đau đầu a.”
“Này, đã cứu ta tất nhiên cũng cứu luôn ngươi, ngươi đau đầu cái gì?”
“Ngươi thật nghĩ vậy hả?” Hoa Diệu Sân cười cổ quái: “Ngươi là ngươi, ta là ta, ngươi được cứu liên quan gì đến ta?”
“Tiểu Diệu, nói ra chúng ta vẫn là thân thích mà.”
“Không phải.” Kiên quyết phủ nhận. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh không ức chế được vẻ mặt tổn thương. “Quân vô tình, ta bị vứt bỏ. Một đao thôi, ta chịu đủ rồi! Các ngươi họ Đường, ta họ Hoa.”
“Tiểu Diệu…”
“Đừng nói gì nữa hết!” Quay đầu, không lên tiếng nữa.
Cát Tường than nhẹ, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng.
—
Trữ Vương phủ, đề phòng so với Chu Thất dự kiến còn nghiêm ngặt hơn. Ít nhất, thị vệ tuần tra đêm đông như kiến.
Dù sao trong triều những hoàng thân có thể sở hữu một rừng cao thủ nhất lưu như Chu Thất cũng không nhiều, thậm chí là rất ít, có kẻ ngay cả năng lực tự bảo vệ cũng không có.
Mới rồi suốt đoạn đường lao nhanh đến đây, Như Ý nhận ra khinh công của Chu Thất hoàn toàn không tồi, nếu thật sự gia nhập giang hồ, chắc chắn sẽ là nhân vật nặng kí trong đám đại cao thủ.
Bất quá ngoại trừ Chu Thất, mấy kẻ khác trong hoàng tộc nhìn góc nào cũng thấy khác gì kiến hôi đâu?
Chu Thất cùng Như Ý không mang theo nhân thủ, hai người một thân hắc y, lẳng lặng dung nhập vào bóng đêm.
Chu Thất dẫn đường, hai người mạnh mẽ vững chắc mà đi, rất nhanh đã đến được nơi nhốt Cát Tường cùng Hoa Diệu Sân.
Nói thật ra Chu Dụ cũng quá lớn mật, Trữ Vương phủ rộng lớn như vậy, bao nhiêu chỗ kiên cố gã không dùng, lại nhốt bọn họ trong một lao phòng rất bình thường, có phải hay không gã rất tự tin với dược hiệu mà Hoa Diệu Sân đã phối a?
Mấy thủ vệ tầm thường sao có thể chống nổi Ngọc Như Ý? Chỉ cần một ngón tay điểm xuống, một mạng người đã lập tức chấm dứt không chút tiếng động.
Trong địa lao, ánh sáng rất mờ ám nhưng cũng không cản trở được Như Ý cùng Chu Thất tìm người. Đợi đến lúc Như Ý thấy được thân ảnh đang bị treo trên xà kia, phổi đều bị cơn tức giận thổi căng đến muốn bùng nổ. Trong vô thức ngón tay mạnh mẽ dùng sức, bóp nát cả viền của cánh cửa.
Cát Tường ngược lại bất ngờ vô cùng, không nghĩ đến mình vừa ngủ thiếp đi một chút thì đã có người đứng ngay trước mặt. Nhân bì diện cụ không thể che khuất đôi mắt, kích động ẩn giấu trong đôi phượng nhãn hoàn mỹ kia ngay lập tức khiến tâm của Cát Tường ấm áp vô cùng.
Không tự giác mà ngắm nhìn Như Ý, cơ hồ tưởng rằng thời gian đã hoàn toàn ngưng trệ trong nháy mắt.
Một hình ảnh rất động lòng người a. Nếu bối cảnh không phải là địa lao âm u thì thì tốt rồi.
Chu Thất đánh giá như vậy, từ trong lòng móc ra một chủy thủ đưa đến trước mặt Như Ý. “Muốn ngẩn người hay liếc mắt đưa tình thì xin mời để sau đi, trước mắt hạ tiểu tử này xuống đã.”
“Chủy thủ? Ta có.” Cau mày, Như Ý nhìn không chớp mắt thứ đồ chơi đen thui kia.
“Ta biết. Bất quá thứ trói buộc Cát Tường là dây trói được chế thành từ tơ tằm Thiên Sơn ngàn năm, trừ Kim Ngạc Chủy này thì không có loại dao kiếm nào chém đứt được. Cầm lấy đi.”
“Ngươi làm sao chuẩn bị chu toàn như vậy?”
“Bởi vì ta hiểu rõ Trữ Vương.” Nhún vai, xem như việc không đáng bận tâm.
Có thật như vậy không? Mặc dù từ tận đáy lòng đang tồn tại hoài nghi, Như Ý vẫn cầm lấy chủy thủ, đi qua cắt đứt dây trói nhỏ.
Sợi dây “phựt” một tiếng đứt đoạn, hai người bề ngoài thoạt nhìn không có gì lại đồng loạt ngã xuống đất, không cách nào nhúc nhích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook