Cát Tường Như Ý
-
Chương 14
Quả nhiên là cao thủ.
Kiếm dài nhưng không có nghĩa là kiếm pháp cũng đường đường chính chính. Kiếm pháp của kẻ này chỉ có thể dùng hai từ “cơ ngụy” để hình dung (gian trá thâm hiểm). Trường kiếm lúc đâm lúc bổ lúc móc lúc xoạt, gần như ra chiêu không theo lẽ thường, hết lần này đến lần khác đều là chiêu trí mạng. Trong chốn giang hồ cũng chưa từng nghe qua loại kiếm pháp như thế này, kẻ này có thật sự xuất thân từ giang hồ không?
Càng khiến kẻ khác ngoài ý muốn chính là lưỡi kiếm này rõ ràng đã uống máu rất nhiều người, kiếm phong lướt qua luôn khiến mùi máu tươi nhàn nhạt vương vào mũi, thanh hảo kiếm này, xem ra không chỉ là lợi khí, mà còn là một hung khí nữa.
Trong chốn giang hồ, tuyệt đối không có người này, Cát Tường dám khẳng định. Nếu có thì không có khả năng mai danh ẩn tính nhiều năm như vậy không muốn người biết.
— Giang hồ, vốn là nơi danh lợi chí thượng, những kẻ có năng lực ai lại không nghĩ muốn trở nên nổi bật? Người có thể nhịn được ý muốn giết người, vốn là không có khả năng tồn tại.
Như vậy, y từ đâu mà đến.
Đại khái là đến từ một thế giới tương tự giang hồ đi. Đại khái, chỉ có nơi đó mới có khả năng tự dưỡng ra nanh vuốt hung ác như vậy.
— Giang hồ cùng triều đình, ở một vài phương diện, vốn rất giống nhau a.
Cười, chợt hiểu rõ người này vì sao mà đến. Nếu không phải chính miệng đối thủ của Chu Thất muốn đến công kích hắn nói ra, Cát Tường thật sự có dũng khí đưa đầu cho y lấy.
Nếu đã dính dáng đến Chu Thất, vậy thì không cần hạ thủ lưu tình. Chu Thất tên kia mặc dù không phải người tốt gì, nhưng những việc y làm đều vì lợi ích của thường dân, xem như là một vị thân vương có triển vọng, tời điểm có thể giúp y thì nên giúp, cũng không lỗ vốn.
Hơn nữa, kẻ có thể phái ra sát thủ hung ác như vậy thì cũng chẳng phải tốt đẹp gì, nhìn đối thủ trước mặt song nhãn đã dần dần sung huyết, khuôn mặt tầm thường lộ ra vẻ dữ tợn, hung ác đến kinh hãi nhân tâm.
Luồn tay vào áo, nắm lấy Thiết Tật Lê nổi danh của Đường Môn. (chông sắt: giống như cầu gai nhưng chỉ có 4 đỉnh, nhìn là thấy đau rồi)
Cát Tường vốn là đệ tử Đường Môn Tứ Xuyên, võ công lợi hại nhất của Đường Môn đương nhiên là ám khí.
Cát Tường vốn đã nổi danh, nhưng công phu cơ bản nhất của hắn vẫn là ám khí. Thiết Tật Lê chính là vũ khí chuyên dùng nhất của hắn.
Nghiêng người, dùng thân pháp siêu tuyệt tránh né. Không phải không nghĩ đến biện pháp áp sát cận chiến, thế nhưng thanh trường kiếm nọ lại kín kẽ không ngờ, hơn nữa công kích đều hướng vào chỗ trí mạng, thật sự là dị thường hung ác, dưới tình huống này Cát Tường quả thật không có lựa chọn nào khác.
Chấm dứt thôi! Ngay trước khi trường kiếm xẹt qua cắt vào cánh tay của Cát Tường thì ám khí trong tay đã như tia chớp phóng xuyên qua khe hở cực nhỏ giữa làn kiếm, cắm đầy mặt và đầu người nọ.
Ngay cả kêu cũng không kịp kêu một tiếng, người đã ngã xuống rồi. Trường kiếm rời khỏi tay rơi xuống đất, phát ra âm thanh rất lớn.
Cát Tường không phải một kẻ thị huyết, tâm địa hắn cũng có chút dễ mềm lòng. Nhưng công phu của hắn lại cực kỳ độc ác già dặn. Chịu thôi, ai bảo lão cha vốn được xem là ám khí giới chí tôn của hắn trong lúc luyện công chưa từng cho phép ngớ ngẩn qua loa a? Không đạt được yêu cầu của y – toàn mấy cái yêu cầu nghiêm khắc khiến người ta muốn khóc luôn – thì xem như khỏi ăn khỏi uống khỏi ngủ, trừ luyện công thì cái gì cũng không có. Thật chỉ có thể hình dung bằng hai chữ – bi thảm!
Đương nhiên, Cát Tường cũng chẳng phải người thiện lương. Muốn đoạt mạng hắn thì nên chuẩn bị tâm lý đánh đổi bằng mạng sống là vừa. Bất quá, thi thể trước mắt này lúc còn sống đích thật là một cao thủ, bởi vì từ xưa đến nay trừ Như Ý ra, chưa từng có kẻ nào khác đủ sức khả năng đả thương hắn.
Vết thương nơi cánh tay không nghiêm trọng, bất quá chảy máu hơi nhiều. Cát Tường biết khách điếm này không thể trụ tiếp rồi, bởi hắn vốn không có thói quen thay người nhặt xác, lại càng không muốn đụng mặt quan phủ bộ khoái này nọ, thân phận của kẻ đã chết kia cũng có chút phiền toái, tốt nhất là…trốn lẹ chút.
Vòng về phòng thay y phục dính máu, lưu lại tiền ăn ở cùng phí bồi thường để chủ quán dọn dẹp tàn cuộc, thu vén gói hành lý nhỏ của mình xong xuôi, Cát Tường tung tăng…lỉnh mất.
Một lúc lâu sau khi hắn rời khỏi, trên nóc khách điếm mới xuất hiện một hắc ảnh. Vóc người cao tráng, khuôn mặt kiên nghị mang theo chút khí chất dị quốc, thấy thế nào cũng là một binh sĩ anh tuấn khiến người khác chú ý. Khiến người không ngờ nhất chính là, y có thể ở ngay trên đỉnh đầu Đường Cát Tường yên vị hồi lâu mà vẫn tránh thoát được tai mắt linh mẫn của hắn.
Y phóng mắt nhìn theo phương hướng Cát Tường rời đi, dậm chân, như làn khói nhẹ biến mất vô tung. Không lâu sau, một bóng chim bồ câu đen đưa thư từ rừng cây xa xa bay lên, hướng về phía Tây Bắc.
Sâu trong ma giáo tổng đàn ở Vân Sơn, vượt qua dãy hành lang quanh co khúc khuỷu chính là nơi ở của giáo chủ cùng đệ đệ.
Nơi này a, là ma giáo cấm địa, bất luận là kẻ nào cũng không được tự tiện tiến vào. Trừ nô bộc chuyên quét dọn cùng những kẻ thân phận đặc thù, những người khác nếu dám xâm nhập, giết không cần luận tội.
“Người nào đó” ấy mà, người có cái tên rất kì quái, chức vụ đối ngoại chính là tùy thân hộ vệ của đệ nhất cố vấn ma giáo. Trên thực tế y không chỉ là bảo mẫu kiêm quản gia của Ngọc Như Nguyệt mà còn là “người làm ấm giường” nữa a. Đơn giản mà nói thì y vốn là thị vệ kiêm bảo tiêu kiêm tình nhân của Ngọc Như Nguyệt.
Thật luôn đó, đừng có không tin nha, đây là thật mà.
Ngọc Như Nguyệt hơn ca ca mình nhiều, ý nghĩ linh hoạt hơn mà cũng ôn nhu hơn. Y trời sinh thể nhược, không thể tập võ. Nếu không có tùy thân thị vệ lợi hại ở bên thì với việc bản thân mang trong mình huyết thống chữ “Ngọc”, rất có nguy cơ chưa sống được bao lâu đã chịu chết vì bị ám sát. Vì an toàn tính mạng của mình, từ lúc y có thể nhớ được sự tình này nọ thì cạnh bên đã luôn có một người chỉ lớn hơn y vài tuổi nhưng thân thủ cao cường đủ so với ngũ đại cao thủ trong ma giáo làm thiếp thân hộ vệ. Về sau, chính hắn lại trở thành tình nhân của y.
Bọn họ tình cảm phi thường tốt đẹp. Trong đôi mắt người kia chỉ có mỗi bóng dáng Ngọc Như Nguyệt, hắn cũng là người Như Nguyệt yêu nhất. Từ mấy năm trước quan hệ của bọn họ đã tiến triển đến mức tâm hồn củng thể xác đồng điệu. Nhưng mà trừ họ ra cũng không ai biết. Theo như Như Nguyệt nói, là sợ mối quan hệ của bọn họ sẽ hù ca ca ngây thơ nhảy dựng. Còn người nọ thì chỉ cần ôm được Như Nguyệt trong lòng thôi, thứ khác hắn chẳng cần.
Sau này thì Như Nguyệt phát hiện ca ca tinh thuần của mình hình như là…đã động tâm với ai đó rồi. Mặc dù Như Nguyệt không phản đối đối tượng của ca ca rất có khả năng là người bạch đạo, nhưng y cũng phải làm rõ người kia có thật xứng đôi với ca ca hào quang chói lóa của mình hay không a. Vì vậy y phái tình nhân của mình đi theo trụ bên Cát Tường, âm thầm đánh giá võ công cùng nhân phẩm của hắn. May mắn Như Ý cũng đang vì Đường Cát Tường mà xuất môn đi mất, không có phát hiện đệ đệ bảo bối của mình lại làm ra mấy chuyện thế này.
Cũng chỉ có cao thủ trong các cao thủ như Như Ý và Cát Tường mới có thể ẩn núp bên người Cát Tường quan sát mà không bị phát hiện. Người nọ mặc dù tại trong giang hồ không hề có danh khí, nhưng xét công phu thì tuyệt không thua kém bất luận kẻ nào.
Bồ câu đưa thư màu đen bay đến tức là tin của người nọ đã truyền về. Như Nguyệt đứng ở trong phòng nơi tổng đàn, đọc được thì mỉm cười không ngừng.
Rất hiếm khi một người luôn nhìn nhận võ học một cách ngặt nghèo như tình nhân của mình lại đánh giá cao người khác đến như vậy. Đặc biệt những từ “tàn nhẫn quyết tuyệt” cùng “lãnh huyết” kia càng khiến Như Nguyệt nảy sinh hứng thú rất lớn với vị Đường Môn thiếu chủ nghe danh đã lâu nhưng chưa lần nào được diện kiến. Về phương diện võ công, xem ra hắn đã đạt được yêu cầu nghiêm khắc của người nọ rồi. Có vẻ rất có tư cách sánh đôi cùng ma giáo giáo chủ.
Được lắm, nếu có cơ hội thì phải bóng gió với người chậm chạp mà ai cũng biết là ai đấy một phen mới được.
Như Ý đương nhiên cũng thu được báo cáo về Đường Cát Tường.
Thám tử Như Ý phái đi không thể nào so được với Cát Tường, vì vậy bọn họ chỉ có thể ở xa xa nhìn trộm, sau khi quan sát cuộc chạm trán của hắn với kẻ kia thì dùng ý kiến khách quan của mình để viết báo cáo hướng lên thủ lĩnh. (nhìn từ xa mà ko thấy chú tình nhân, vậy chú tình nhân trốn cả 2 phía siêu thiệt)
Như Ý đọc xong báo cáo, không khỏi thở dài.
– Dường như trong vô thức, chỉ cần là chuyện liên quan đến Đường Cát Tường, y sẽ không thể khống chế sự xúc động cùng chán nản.
Như Ý đương nhiên biết công phu của Cát Tường cao đến mức nào, y đã từng cùng hắn giao đấu, chỉ là lúc đó Cát Tường không hề chạm đến binh khí.
Hắn rốt cuộc vẫn là Đường Môn đệ tử a, Đường Môn ám khí đúng là thiên hạ đệ nhất.
Có điều, một người lợi hại như vậy tại sao lại vô duyên vô cớ đi về hướng Bắc đây? Trong báo cáo của thám tử cũng có nhắc đến mấy từ “kinh thành” cùng “Chu Thất Vương gia”, chẳng lẽ lần này bắc thượng chính là vì vị thân vương quyền khuynh thiên hạ kia sao?
Rất nhiều người đều nói, vị thân vương vốn không qua lại với giang hồ kia, nhân vật dưới một người trên vạn người nọ kì thật có rất nhiều bằng hữu xuất thân giang hồ. Những thế lực lớn như Trầm Phóng Tâm, Tuyết Thiên Tầng…cũng chính là hảo bằng hữu của hắn, thiên hạ đệ nhất Phá Tà bị phong làm Hộ quốc quốc sư là thanh mai trúc mã của hắn, còn Cát Tường, rất có thể cũng được xếp vào nhóm bằng hữu kia. (hay ha, biết hết bạn bè lâu năm của chú Đỏ mà ko biết Cát Tường, ít nổi quá hả =)))
Nghe nói bây giờ trong giang hồ đang có một sự kiện khá thú vị vây quanh Chu Thất, Đường Cát Tường đi chuyến này chính là để trợ quyền Chu Thất sao?
Lông mi nhíu lại.
Người giang hồ không can thiệp chuyện triều đình, đây vốn là luật lệ giang hồ, trong quan phủ luôn tồn tại âm mưu quỷ kế cùng hoàng tộc nội địa tranh quyền đoạt lợi, từ góc độ nào đó so với giang hồ còn tàn khốc hơn, hà tất phải đâm đầu vào đám bùn lầy này chứ?
Đoán không ra, bất quá cứ tiếp tục theo dõi. Mặc kệ thế nào, dọc trên đường đi cơ hội tốt nhất định còn nhiều.
Kiếm dài nhưng không có nghĩa là kiếm pháp cũng đường đường chính chính. Kiếm pháp của kẻ này chỉ có thể dùng hai từ “cơ ngụy” để hình dung (gian trá thâm hiểm). Trường kiếm lúc đâm lúc bổ lúc móc lúc xoạt, gần như ra chiêu không theo lẽ thường, hết lần này đến lần khác đều là chiêu trí mạng. Trong chốn giang hồ cũng chưa từng nghe qua loại kiếm pháp như thế này, kẻ này có thật sự xuất thân từ giang hồ không?
Càng khiến kẻ khác ngoài ý muốn chính là lưỡi kiếm này rõ ràng đã uống máu rất nhiều người, kiếm phong lướt qua luôn khiến mùi máu tươi nhàn nhạt vương vào mũi, thanh hảo kiếm này, xem ra không chỉ là lợi khí, mà còn là một hung khí nữa.
Trong chốn giang hồ, tuyệt đối không có người này, Cát Tường dám khẳng định. Nếu có thì không có khả năng mai danh ẩn tính nhiều năm như vậy không muốn người biết.
— Giang hồ, vốn là nơi danh lợi chí thượng, những kẻ có năng lực ai lại không nghĩ muốn trở nên nổi bật? Người có thể nhịn được ý muốn giết người, vốn là không có khả năng tồn tại.
Như vậy, y từ đâu mà đến.
Đại khái là đến từ một thế giới tương tự giang hồ đi. Đại khái, chỉ có nơi đó mới có khả năng tự dưỡng ra nanh vuốt hung ác như vậy.
— Giang hồ cùng triều đình, ở một vài phương diện, vốn rất giống nhau a.
Cười, chợt hiểu rõ người này vì sao mà đến. Nếu không phải chính miệng đối thủ của Chu Thất muốn đến công kích hắn nói ra, Cát Tường thật sự có dũng khí đưa đầu cho y lấy.
Nếu đã dính dáng đến Chu Thất, vậy thì không cần hạ thủ lưu tình. Chu Thất tên kia mặc dù không phải người tốt gì, nhưng những việc y làm đều vì lợi ích của thường dân, xem như là một vị thân vương có triển vọng, tời điểm có thể giúp y thì nên giúp, cũng không lỗ vốn.
Hơn nữa, kẻ có thể phái ra sát thủ hung ác như vậy thì cũng chẳng phải tốt đẹp gì, nhìn đối thủ trước mặt song nhãn đã dần dần sung huyết, khuôn mặt tầm thường lộ ra vẻ dữ tợn, hung ác đến kinh hãi nhân tâm.
Luồn tay vào áo, nắm lấy Thiết Tật Lê nổi danh của Đường Môn. (chông sắt: giống như cầu gai nhưng chỉ có 4 đỉnh, nhìn là thấy đau rồi)
Cát Tường vốn là đệ tử Đường Môn Tứ Xuyên, võ công lợi hại nhất của Đường Môn đương nhiên là ám khí.
Cát Tường vốn đã nổi danh, nhưng công phu cơ bản nhất của hắn vẫn là ám khí. Thiết Tật Lê chính là vũ khí chuyên dùng nhất của hắn.
Nghiêng người, dùng thân pháp siêu tuyệt tránh né. Không phải không nghĩ đến biện pháp áp sát cận chiến, thế nhưng thanh trường kiếm nọ lại kín kẽ không ngờ, hơn nữa công kích đều hướng vào chỗ trí mạng, thật sự là dị thường hung ác, dưới tình huống này Cát Tường quả thật không có lựa chọn nào khác.
Chấm dứt thôi! Ngay trước khi trường kiếm xẹt qua cắt vào cánh tay của Cát Tường thì ám khí trong tay đã như tia chớp phóng xuyên qua khe hở cực nhỏ giữa làn kiếm, cắm đầy mặt và đầu người nọ.
Ngay cả kêu cũng không kịp kêu một tiếng, người đã ngã xuống rồi. Trường kiếm rời khỏi tay rơi xuống đất, phát ra âm thanh rất lớn.
Cát Tường không phải một kẻ thị huyết, tâm địa hắn cũng có chút dễ mềm lòng. Nhưng công phu của hắn lại cực kỳ độc ác già dặn. Chịu thôi, ai bảo lão cha vốn được xem là ám khí giới chí tôn của hắn trong lúc luyện công chưa từng cho phép ngớ ngẩn qua loa a? Không đạt được yêu cầu của y – toàn mấy cái yêu cầu nghiêm khắc khiến người ta muốn khóc luôn – thì xem như khỏi ăn khỏi uống khỏi ngủ, trừ luyện công thì cái gì cũng không có. Thật chỉ có thể hình dung bằng hai chữ – bi thảm!
Đương nhiên, Cát Tường cũng chẳng phải người thiện lương. Muốn đoạt mạng hắn thì nên chuẩn bị tâm lý đánh đổi bằng mạng sống là vừa. Bất quá, thi thể trước mắt này lúc còn sống đích thật là một cao thủ, bởi vì từ xưa đến nay trừ Như Ý ra, chưa từng có kẻ nào khác đủ sức khả năng đả thương hắn.
Vết thương nơi cánh tay không nghiêm trọng, bất quá chảy máu hơi nhiều. Cát Tường biết khách điếm này không thể trụ tiếp rồi, bởi hắn vốn không có thói quen thay người nhặt xác, lại càng không muốn đụng mặt quan phủ bộ khoái này nọ, thân phận của kẻ đã chết kia cũng có chút phiền toái, tốt nhất là…trốn lẹ chút.
Vòng về phòng thay y phục dính máu, lưu lại tiền ăn ở cùng phí bồi thường để chủ quán dọn dẹp tàn cuộc, thu vén gói hành lý nhỏ của mình xong xuôi, Cát Tường tung tăng…lỉnh mất.
Một lúc lâu sau khi hắn rời khỏi, trên nóc khách điếm mới xuất hiện một hắc ảnh. Vóc người cao tráng, khuôn mặt kiên nghị mang theo chút khí chất dị quốc, thấy thế nào cũng là một binh sĩ anh tuấn khiến người khác chú ý. Khiến người không ngờ nhất chính là, y có thể ở ngay trên đỉnh đầu Đường Cát Tường yên vị hồi lâu mà vẫn tránh thoát được tai mắt linh mẫn của hắn.
Y phóng mắt nhìn theo phương hướng Cát Tường rời đi, dậm chân, như làn khói nhẹ biến mất vô tung. Không lâu sau, một bóng chim bồ câu đen đưa thư từ rừng cây xa xa bay lên, hướng về phía Tây Bắc.
Sâu trong ma giáo tổng đàn ở Vân Sơn, vượt qua dãy hành lang quanh co khúc khuỷu chính là nơi ở của giáo chủ cùng đệ đệ.
Nơi này a, là ma giáo cấm địa, bất luận là kẻ nào cũng không được tự tiện tiến vào. Trừ nô bộc chuyên quét dọn cùng những kẻ thân phận đặc thù, những người khác nếu dám xâm nhập, giết không cần luận tội.
“Người nào đó” ấy mà, người có cái tên rất kì quái, chức vụ đối ngoại chính là tùy thân hộ vệ của đệ nhất cố vấn ma giáo. Trên thực tế y không chỉ là bảo mẫu kiêm quản gia của Ngọc Như Nguyệt mà còn là “người làm ấm giường” nữa a. Đơn giản mà nói thì y vốn là thị vệ kiêm bảo tiêu kiêm tình nhân của Ngọc Như Nguyệt.
Thật luôn đó, đừng có không tin nha, đây là thật mà.
Ngọc Như Nguyệt hơn ca ca mình nhiều, ý nghĩ linh hoạt hơn mà cũng ôn nhu hơn. Y trời sinh thể nhược, không thể tập võ. Nếu không có tùy thân thị vệ lợi hại ở bên thì với việc bản thân mang trong mình huyết thống chữ “Ngọc”, rất có nguy cơ chưa sống được bao lâu đã chịu chết vì bị ám sát. Vì an toàn tính mạng của mình, từ lúc y có thể nhớ được sự tình này nọ thì cạnh bên đã luôn có một người chỉ lớn hơn y vài tuổi nhưng thân thủ cao cường đủ so với ngũ đại cao thủ trong ma giáo làm thiếp thân hộ vệ. Về sau, chính hắn lại trở thành tình nhân của y.
Bọn họ tình cảm phi thường tốt đẹp. Trong đôi mắt người kia chỉ có mỗi bóng dáng Ngọc Như Nguyệt, hắn cũng là người Như Nguyệt yêu nhất. Từ mấy năm trước quan hệ của bọn họ đã tiến triển đến mức tâm hồn củng thể xác đồng điệu. Nhưng mà trừ họ ra cũng không ai biết. Theo như Như Nguyệt nói, là sợ mối quan hệ của bọn họ sẽ hù ca ca ngây thơ nhảy dựng. Còn người nọ thì chỉ cần ôm được Như Nguyệt trong lòng thôi, thứ khác hắn chẳng cần.
Sau này thì Như Nguyệt phát hiện ca ca tinh thuần của mình hình như là…đã động tâm với ai đó rồi. Mặc dù Như Nguyệt không phản đối đối tượng của ca ca rất có khả năng là người bạch đạo, nhưng y cũng phải làm rõ người kia có thật xứng đôi với ca ca hào quang chói lóa của mình hay không a. Vì vậy y phái tình nhân của mình đi theo trụ bên Cát Tường, âm thầm đánh giá võ công cùng nhân phẩm của hắn. May mắn Như Ý cũng đang vì Đường Cát Tường mà xuất môn đi mất, không có phát hiện đệ đệ bảo bối của mình lại làm ra mấy chuyện thế này.
Cũng chỉ có cao thủ trong các cao thủ như Như Ý và Cát Tường mới có thể ẩn núp bên người Cát Tường quan sát mà không bị phát hiện. Người nọ mặc dù tại trong giang hồ không hề có danh khí, nhưng xét công phu thì tuyệt không thua kém bất luận kẻ nào.
Bồ câu đưa thư màu đen bay đến tức là tin của người nọ đã truyền về. Như Nguyệt đứng ở trong phòng nơi tổng đàn, đọc được thì mỉm cười không ngừng.
Rất hiếm khi một người luôn nhìn nhận võ học một cách ngặt nghèo như tình nhân của mình lại đánh giá cao người khác đến như vậy. Đặc biệt những từ “tàn nhẫn quyết tuyệt” cùng “lãnh huyết” kia càng khiến Như Nguyệt nảy sinh hứng thú rất lớn với vị Đường Môn thiếu chủ nghe danh đã lâu nhưng chưa lần nào được diện kiến. Về phương diện võ công, xem ra hắn đã đạt được yêu cầu nghiêm khắc của người nọ rồi. Có vẻ rất có tư cách sánh đôi cùng ma giáo giáo chủ.
Được lắm, nếu có cơ hội thì phải bóng gió với người chậm chạp mà ai cũng biết là ai đấy một phen mới được.
Như Ý đương nhiên cũng thu được báo cáo về Đường Cát Tường.
Thám tử Như Ý phái đi không thể nào so được với Cát Tường, vì vậy bọn họ chỉ có thể ở xa xa nhìn trộm, sau khi quan sát cuộc chạm trán của hắn với kẻ kia thì dùng ý kiến khách quan của mình để viết báo cáo hướng lên thủ lĩnh. (nhìn từ xa mà ko thấy chú tình nhân, vậy chú tình nhân trốn cả 2 phía siêu thiệt)
Như Ý đọc xong báo cáo, không khỏi thở dài.
– Dường như trong vô thức, chỉ cần là chuyện liên quan đến Đường Cát Tường, y sẽ không thể khống chế sự xúc động cùng chán nản.
Như Ý đương nhiên biết công phu của Cát Tường cao đến mức nào, y đã từng cùng hắn giao đấu, chỉ là lúc đó Cát Tường không hề chạm đến binh khí.
Hắn rốt cuộc vẫn là Đường Môn đệ tử a, Đường Môn ám khí đúng là thiên hạ đệ nhất.
Có điều, một người lợi hại như vậy tại sao lại vô duyên vô cớ đi về hướng Bắc đây? Trong báo cáo của thám tử cũng có nhắc đến mấy từ “kinh thành” cùng “Chu Thất Vương gia”, chẳng lẽ lần này bắc thượng chính là vì vị thân vương quyền khuynh thiên hạ kia sao?
Rất nhiều người đều nói, vị thân vương vốn không qua lại với giang hồ kia, nhân vật dưới một người trên vạn người nọ kì thật có rất nhiều bằng hữu xuất thân giang hồ. Những thế lực lớn như Trầm Phóng Tâm, Tuyết Thiên Tầng…cũng chính là hảo bằng hữu của hắn, thiên hạ đệ nhất Phá Tà bị phong làm Hộ quốc quốc sư là thanh mai trúc mã của hắn, còn Cát Tường, rất có thể cũng được xếp vào nhóm bằng hữu kia. (hay ha, biết hết bạn bè lâu năm của chú Đỏ mà ko biết Cát Tường, ít nổi quá hả =)))
Nghe nói bây giờ trong giang hồ đang có một sự kiện khá thú vị vây quanh Chu Thất, Đường Cát Tường đi chuyến này chính là để trợ quyền Chu Thất sao?
Lông mi nhíu lại.
Người giang hồ không can thiệp chuyện triều đình, đây vốn là luật lệ giang hồ, trong quan phủ luôn tồn tại âm mưu quỷ kế cùng hoàng tộc nội địa tranh quyền đoạt lợi, từ góc độ nào đó so với giang hồ còn tàn khốc hơn, hà tất phải đâm đầu vào đám bùn lầy này chứ?
Đoán không ra, bất quá cứ tiếp tục theo dõi. Mặc kệ thế nào, dọc trên đường đi cơ hội tốt nhất định còn nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook