Chương 30.

 

Leo không phải là kẻ có thể chết như thế này.

Thật ra hắn là một nhân vật quan trọng trong việc săn lùng Dyoden.

Năng lực bắn tỉa từ xa của hắn là vô đối, và ngay cả thị trưởng của Neo Seoul cũng phải miễn cưỡng cử hắn đi sau khi cân nhắc cẩn thận. Tuy nhiên, họ đã mất hắn trước cả khi trận chiến thật sự bắt đầu.

Jan Yong-beom liếc nhìn Dyoden.

Dyoden đứng giữa sa mạc vẫn đang cười.

Không có dấu vết tổn thương nào do viên đạn gây ra trên cơ thể ông ta.

Ngay cả loại đạn đặc biệt được phù phép dành riêng cho việc săn lùng Thức tỉnh sư cũng không để lại dấu vết trên người ông ta.

"Phải thế chứ! Ít ra cũng phải như thế này thì cuộc săn lùng mới thú vị."

Có bảy nhóm khác, ngoài nhóm của Jan Yong-beom ra, cũng tham gia nhiệm vụ này.

Tất cả đều là chuyên gia trong việc săn lùng Thức tỉnh sư riêng lẻ.

Mặc dù không có vũ khí chiến lược cấp S nhưng mà phần lớn đều là các Thức tỉnh sư cấp A và cấp B.

Và đa số đều là các nhóm Thức tỉnh sư xung quanh Neo Seoul và ở khu ổ chuột.

Họ tìm thấy những hầm ngục được cho là mối đe dọa đến Neo Seoul và đã tiến hành xử lý chúng. Tuy nhiên, trong số họ, có những người không đi săn quái vật mà đi săn những Thức tỉnh sư riêng lẻ khác. Bằng cách đó họ có thể dễ dàng kiếm được nhiều tiền hơn.

Họ rất thận trọng về việc có mối liên hệ với nhau.

Bởi vì họ hiểu nhau quá rõ.

Và việc họ tập trung lại trong nhiệm vụ này nói lên rằng nó có liên quan đặc biệt đến phần thưởng. Bởi vì đây là nhiệm vụ được nhân vật quyền lực nhất Neo Seoul, thị trưởng, trực tiếp giao cho.

"Chúng ta sẽ săn được lão." 

"Cuối cùng thì chúng ta cũng có thể lấy đầu tên Đồ tể kia rồi. Keke!"

Đám Thức tỉnh sư trên những chiếc xe bọ cát khác đã bị kích thích ý chí chiến đấu.

Những truyền thuyết xoay quanh Dyoden nhiều không kể xiết.

Đồ tể.

Kẻ điên trên Sa mạc.

Thảm họa sống.

Có rất nhiều từ ngữ dùng để mô tả ông ta, nhưng mà vấn đề là tất cả những từ ngữ đó đều quá mức tiêu cực.

Thế mà đám người này vẫn không nản chí, thay vào đó họ lại càng kích động hơn.

Săn lùng nhân vật Dyoden huyền thoại sẽ mang đến cho họ một cơ hội vàng.

Người thành công săn được Dyoden sẽ nhận lấy mọi vinh quang và trở thành huyền thoại mới.

"Chúng ta phải đến đó đầu tiên. Mau tăng tốc đi."

"Đừng để người khác cướp mất."

Những chiếc xe bọ cát chở đám Thức tỉnh sư vội vã tiến về phía trước.

"Này, bọn khốn kia!" 

Jang Yong-beom liếc mắt đe dọa.

Ngay cả khi họ đang hợp tác với nhau thì cũng không hẳn là hợp nhau và bắt đầu với bộ dạng kiêu ngạo như thế này không phải là một dấu hiệu tốt.

Aiden lên tiếng.

"Đội trưởng, chúng ta hãy lui lại một chút đi."

"Chết tiệt!"

"Ông phải bình tĩnh lại cái đã."

Aiden, người được cho là bộ não của nhóm Jang Yong-beom, lên tiếng.

Nhờ có gã mà họ tìm ra Dyoden trên sa mạc rộng mênh mông này. Nếu như không có gã thì có lẽ họ vẫn đang lang thang tìm kiếm Dyoden trên sa mạc.

Jang Yong-beom gật đầu.

"Thôi được! Chúng ta sẽ giữ vị trí cuối cùng."

"Rõ!"

Aiden giảm tốc độ xuống một chút, và rồi những chiếc xe bọ cát khác vội vã vượt qua.

"Lão già! Mau nộp mạng đi!"

Tên Thức tỉnh sư trên chiếc xe dẫn đầu lao về phía Dyoden.

Chiếc rìu khổng lồ trong tay hắn lóe sáng.

Luồng linh khí mạnh mẽ tỏa ra từ chiếc rìu.

Khi hắn vung rìu lên, một luồng năng lượng hình dạng hệt như chiếc rìu bay về phía Dyoden.

Hắn tin rằng với đòn tấn công ấy thì hắn sẽ có thể gây ra vết thương đáng kể cho Dyoden.

Dyoden đang không có vũ khí.

Ngăn chặn kỹ năng của hắn mà không dùng vũ khí là điều bất khả thi.

Khi đó, Dyoden liền vung nắm đấm lên.

Bùm!

Đồng thời luồng năng lượng hình rìu mà tên Thức tỉnh sư tung về phía Dyoden biến mất ngay lập tức.

"Cái gì?"

Tên Thức tỉnh sư vừa mới hung hăng tấn công chợt mở to đôi mắt.

Dyoden đã biến mất khỏi tầm nhìn của hắn.

Rồi Dyoden xuất hiện trở lại ngay trước mũi hắn.

Cứ như thể ông ta đã sử dụng kỹ năng tốc biến để dịch chuyển vượt không gian chỉ trong chớp mắt.

Rắc!

Bàn tay to lớn của Dyoden bao phủ khuôn mặt của tên Thức tỉnh sư đó.

"Ư!"

Tên Thức tỉnh sư nỗ lực dùng rìu tấn công phần thân trên của Dyoden, nhưng mà ông ta lại nhanh chóng siết chặt bàn tay đang túm lấy mặt hắn.

Rộp!

Đầu tên Thức tỉnh sư bị nghiền nát như một chiếc bánh quy.

Máu tươi và não tuôn qua kẽ ngón tay của Dyoden.

"Hehe! Mấy tên này được Jin Geum-ho cử đến sao?"

Jin Geum-ho là tên thị trưởng của Neo Seoul.

Lão ta là người khổng lồ sống, cũng giống như Dyoden, lão ta đã sống sót qua thời kỳ hỗn loạn.

Lão ta góp phần rất lớn trong việc biến Neo Seoul thành một nơi như hiện nay, rồi cuối cùng lão ta trở thành thị trưởng của nơi đó.

Nhân vật quyền lực nhất đứng trên đỉnh cao của Neo Seoul không ai khác chính là Jin Geum-ho.

Khi lão ta còn là đồng đội với Dyoden, hai người đã đi chung một con đường và rồi trở thành bạn bè.

Tuy nhiên, quãng thời gian một trăm năm đã chia cách họ, và giờ mối quan hệ giữa họ còn tệ hơn cả kẻ thù.

"Câm miệng đi, lão quái vật!"

"Tấn công!"

Các Thức tỉnh sư nhảy ra khỏi xe bọ cát rồi đồng loạt tấn công.

Tạch-tà-tạch-tạch!

Các kỹ năng của Thức tỉnh sư khuấy tung cát trên sa mạc.

Tuy nhiên, khi kỹ năng của họ được tung ra thì Dyoden đã không còn ở vị trí đó nữa.

Rồi ông ta xuất hiện trở lại giữa đám Thức tỉnh sư.

Rắc!

Cùng với một cú đấm, Dyoden đập vỡ đầu một Thức tỉnh sư cấp B.

Nạn nhận tiếp theo là một nữ Thức tỉnh sư sử dụng ma thuật.

Cô ta thậm chí còn không có cơ hội giải phóng kỹ năng mà mình rất tự hào, Hỏa Phong.

Thứ cuối cùng cô ta nhìn thấy chính là ánh mắt tràn ngập sự điên cuồng của Dyoden.

"A, không…"

Bùm!

Ngay lập tức, nửa thân trên của cô ta nổ tung.

"Aaa..!

"Mọi người, đừng hoảng loạn…"

"Quái vật!"

Tiếng la hét và giọng nói hoảng hốt vang lên khắp bầu trời sa mạc.

‘Không thể tiếp tục như vậy được nữa.’

Khi đó, một Thức tỉnh sư tên No Ji-gwang bước ra.

"Hỏa Thương."

Vô số ngọn giáo lửa hiện ra từ trong không khí.

Theo động tác của No Ji-gwang, những ngọn giáo lửa bay về phía Dyoden.

Bụp! Bụp! Bụp! Bùm!

Cùng với tiếng nổ chói tai, Dyoden bị nhấn chìm trong biển lửa.

Lợi dụng cơ hội đó, các Thức tỉnh sư khác cũng lần lượt giải phóng kỹ năng.

Các võ sư xông lên và giải phóng sức mạnh, những người sử dụng ma thuật thì oanh tạc từ xa.

Lửa và cát bao phủ cả sa mạc.

Người nào đó nuốt nước bọt rồi lẩm bẩm.

“Như vậy chắc là đủ giết chết lão ta rồi chứ?!”

Và rồi khi đó.

Vút!

Đột nhiên, một tiếng nổ siêu thanh lạnh lẽo dội lên trên khắp khu vực.

Tất cả bị giật mình đồng loạt quay lại và nhìn thấy một thanh đại kiếm bay đến từ xa.

Đó chính là thanh Kreion mà Dyoden đã ném đi.

Kreion đang xoay tròn mãnh liệt và lướt ngang qua các Thức tỉnh sư.

Xoẹt!

"Aaa!"

"Cứu tôi với!"

Mọi thứ trên đường đi của Kreion đều bị chặt đứt.

Thức tỉnh sư hay là vũ khí cũng không thoát khỏi số phận đó.

Bất kể cấp A, B hay C thì đều bị xé toạc ra một cách bừa bãi.

Ngay lập tức, một nửa số Thức tỉnh sư tham gia đội tấn công đã bị giết chết.

"Ôi chúa ơi!"

"Đây là… một cuộc tàn sát sao?"

Vẻ mặt những Thức tỉnh sư còn sống sót đã tái đi vì kinh hoàng.

Thanh Kreion, thứ vừa giết chết các Thức tỉnh sư, đáp xuống tay Dyoden.

Bất chấp những nỗ lực phối hợp của họ, Dyoden vẫn không bị thương và không có lấy một vết xước nào.

"Hehehe!"

Điệu cười điên rồ của Dyoden khiến cho các Thức tỉnh sư lạnh sống lưng.

Giờ thì họ đã hiểu vì sao Dyoden lại được gọi là thảm họa sống và được biết đến với cái tên Đồ Tể rồi.

Dyoden thật sự rất kinh khủng.

Ông không chỉ mạnh mà phải nói là mạnh khủng khiếp.

Việc xem xét đến cấp bậc của ông ta có vẻ trở nên vô nghĩa.

Bây giờ họ đã nhận ra vì sao không có Thức tỉnh sư cấp S nào tham gia đội tấn công này.

Ngay cả một Thức tỉnh sư cấp S cũng không thể đảm bảo sẽ sống sót trước Dyoden.

Hiển nhiên là thị trưởng của Neo Seoul đã khẳng định rằng tỷ lệ thất bại của đội tấn công này sẽ nhiều hơn là thành công.

"Nhưng mà tại sao ông ta vẫn cử chúng ta đi?"

"Lão thị trưởng khốn kiếp đó!"

Họ oán giận thị trưởng Jin Geum-ho, người đã giao nhiệm vụ cho đội tấn công.

Dyoden, có vẻ dửng dưng với đội tấn công đang hoang mang kia, bất chợt lên tiếng.

"Nhìn thấy không?"

"Bị ông gọi là đồ ngốc cũng không ảnh hưởng gì đến thị giác đâu."

Câu trả lời thẳng thắn đó đến từ Zeon. 

"Bọn chúng là những kẻ hay khoác lác rằng sẽ trở thành thứ gì đó ở Neo Seoul, sẽ được vui chơi và được nghỉ ngơi."

"Vậy thì sao?"

"Với kỹ năng của ngươi thì nếu như ngươi ở đó cũng sẽ bị đối xử như đám người này mà thôi."

"Thế thì sao?"

"Nếu như theo ta thì ngươi sẽ không thể trở lại với cuộc sống bình thường được nữa. Nhưng nếu như ngươi muốn quay lại Neo Seoul thì đi luôn bây giờ đi. Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi đó. Đồ ngốc!"

“Cuộc sống bình thường?’

"Đúng thế! Một cuộc sống bình thường như những người khác."

"Chết tiệt! Ông đùa tôi à?"

"Cái gì?"

"Ông nghĩ giờ tôi có thể sống một cuộc sống bình thường nữa sao? Ông toàn nói vớ vẩn thôi. Lão già chết tiệt này!"

Kể từ thời điểm Zeon gặp Dyoden, hay chính xác hơn là từ khi thức tỉnh thành một Cát pháp sư, cuộc sống bình thường đã không còn phù hợp với cậu nữa rồi.

Cùng với đó là khát khao trở nên mạnh mẽ hơn trong lòng mình, làm sao cậu có thể theo đám người kia trở về Neo Seoul chứ? Trở lại đó chỉ biến cậu trở thành công cụ cho quyền lực hoặc bị mổ xẻ một cách tỉ mỉ mà thôi.

Trở lại Neo Seoul đối với cậu chỉ là một cách nói khác của cái chết mà thôi.

Dyoden bật cười.

"Hehe! Tên ngốc này cuối cùng cũng phát điên thật rồi. Chúc mừng ngươi đã thật sự trở thành một tên ngốc nhé."

"Cảm ơn rất nhiều vì lời khen của ông."

Zeon giơ ngón giữa lên với Dyoden.

"Hehe!"

Dyoden vừa cười vừa nhảy vào giữa đám Thức tỉnh sư.

Ngay cả khi ông ta không có vũ khí thì Zeon cũng không dám ngăn cản ông ta, vì thế nên không đời nào cậu lại ngăn cản ông ta khi ông ta có thanh Kreion trong tay.

Dyoden giống như một con sư tử tấn công một đàn cừu.

Rắc!

Mỗi lần thanh Kreion được vung lên, Thức tỉnh sư nào đó sẽ bị đánh đập, bị xé xác và bị đè bẹp.

Chỉ trong chốc lát, sa mạc đã chìm trong dòng máu đỏ thẫm của các Thức tỉnh sư.

"Mẹ kiếp! Đây mà là con người à?"

"Tốt nhất là nên rút lui thôi. Trước khi chúng ta trở thành mục tiêu của lão."

Nhóm Jang Yong-beom nhờ có dự cảm xấu mà đã may mắn thoát khỏi trận tàn sát do Dyoden tạo ra.

Mountain, với vóc người to lớn và sức mạnh bao la, không sợ bất cứ điều gì trên thế giới, lại có vẻ mặt tái nhợt rõ rệt. Aiden và Giselle cũng không khác gì.

Jang Yong-beom nhìn Dyoden với vẻ mặt như không thể tin nổi.

"Ông ta muốn chúng ta săn một kẻ như thế kia sao? Thị trưởng bị điên thật rồi."

Chuyện về Dyoden thì đã nghe qua rất nhiều nhưng mà đây là lần đầu tiên họ được gặp tận mắt.

Jong Yong-beom là một Thức tỉnh sư cấp A.

Không có Thức tỉnh sư nào ở Neo Seoul khiến cho ông ta phải sợ hãi.

Có lẽ Thức tỉnh sư cấp S sẽ làm cho ông ta có chút sợ hãi nhưng mà không có nghĩa là ông ta sẽ không có gan đánh nhau với họ.

Tuy nhiên, đối mặt với Dyoden, kẻ đang chém giết các Thức tỉnh sư ở phía xa kia, ông ta không còn dũng khí đương đầu nữa.

Ngay cả từ khoảng cách rất xa này, sống lưng ông ta vẫn cảm nhận được cơn ớn lạnh.

Giselle lên tiếng.

"Đội trưởng, nếu cứ tiếp tục như thế này thì chúng ta cũng sẽ bị tàn sát mất. Hãy rời khỏi đây thôi."

Trên mặt cô ta chính là biểu cảm tuyệt vọng.

Khoảng cách giữa Dyoden và họ chỉ có một kilomet.

Dù có vẻ xa nhưng mà đối với một Thức tỉnh sư như Dyoden thì khoảng cách này chẳng có nghĩa lý gì cả.

Nếu như ông ta quyết định tấn công thì hoàn toàn có thể xuất hiện trước mặt họ chỉ trong chớp mắt.

Jang Yong-beom đành quyết định.

"Chúng ta hãy quay lại Neo Seoul và tuyệt đối không bao giờ nhận nhiệm vụ từ thị trưởng nữa."

"Đã rõ."

"Mau đi thôi."

Aiden ngay lập tức đánh lái.

Chiếc xe rời khỏi chỗ của Dyoden với tốc độ cực nhanh. Thế nhưng Jang Yong-beom vẫn không thể rời mắt khỏi trận chiến.

Đột nhiên, tầm nhìn của ông ta chuyển từ Dyoden sang bóng người đội mũ phía sau. Ông ta không thể nhìn thấy mặt bởi vì mũ trùm đã che mất.

'Là ai vậy? Nếu như là bạn đồng hành với Dyoden thì đó chắc chắn không phải là người bình thường.'

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương