Cật Ngẫu
-
Chương 7
Lần đầu tiên Tô Thuyên được nếm thử mùi vị của dưa bở.
Nhưng anh ta nhanh chóng tỉnh táo lại, trừ khi cô bị hoán đổi linh hồn, nếu không anh ta cũng không tin rằng một người có thể thay đổi lớn đến vậy trong một thời gian ngắn.
Đương nhiên còn có một khả năng nữa, đó là Cố Liên đang giả vờ.
Giả vờ Lạt! Mềm! Buộc! Chặt!
Tô Thuyên càng nghĩ càng cảm thấy có lý, anh ta nhặt lòng tự trọng đã rơi vỡ đầy đất của mình lên, cũng không quan tâm tới việc bây giờ là buổi tối mà đi thẳng tới siêu thị mua đồ, trên đường đi còn nghĩ: Đợi tới khi anh ta đặt đống đồ vừa mua xong này trước mặt Cố Liên, để xem lúc đó Cố Liên còn giả vờ kiểu gì.
Dì Lý ở trong bếp dọn dẹp, trong phòng khách chỉ còn lại Giản Hoài Hiên và Tiểu An, vừa rồi Giản Hoài Hiên vẫn luôn im lặng, bây giờ mọi người đi rồi anh mới mở miệng hỏi Tiểu An: “Cậu thấy Cố Liên thế nào?”
Giữa bọn họ chỉ có Tiểu An là lần đầu tiên tiếp xúc với Cố Liên, Giản Hoài Hiên cảm thấy đánh giá của Tiểu An về Cố Liên có lẽ sẽ không giống bọn họ.
Quả nhiên Tiểu An nói: “Cô Cố là một cô gái có hơi sợ người lạ.”
Đến giờ Tiểu An vẫn nhớ rõ cảnh tượng lúng túng của cô khi cậu ta gõ cửa phòng Cố Liên vào buổi trưa.
Có thể hung dữ cứu Tô Thuyên khỏi tay Thần Chết, nhưng lại không thể thản nhiên đối mặt với sự chăm sóc lễ phép của người khác với mình… Tiểu An đã tiếp xúc với quá nhiều người, cũng không xa lạ với kiểu người như vậy, cậu ta biết: Kiểu người này không thể thản nhiên tiếp nhận ý tốt của người khác, sợ mang phiền toái đến cho người khác nhất.
Giản Hoài Hiên nhíu mày.
…Sợ người lạ.
Anh nhớ lại hành vi hao tâm tổn trí của Cố Liên để có thể gia nhập vòng quan hệ của anh, thật sự không hề nhìn ra Cố Liên sợ người lạ.
Chỉ là khi Giản Hoài Hiên vừa nghĩ như vậy thì cũng liên tưởng tới rất nhiều điểm kỳ lạ.
Đầu tiên, ngay từ lúc tới đây thái độ của Cố Liên đã rất kỳ quái. Tiếp đó là Ca Ca, mặc dù Ca Ca ngốc nghếch nhưng cũng sẽ trốn tránh Cố Liên đã từng ngược đãi mình, nhưng cả ngày hôm nay nó lại rất thích sáp tới chỗ Cố Liên, mãi cho tới khi Tô Thuyên tới mới thôi.
Còn cả chuyện cứu Tô Thuyên ở siêu thị, hoàn toàn không giống chuyện mà một Cố Liên õng ẹo sẽ làm.
Anh nên sớm phát hiện ra những điều này mới phải, cũng không biết là do thành kiến của anh với Cố Liên quá sâu hay là do các bác sĩ anh gặp trong thời gian gần đây vẫn chưa thể đưa ra lời chẩn bệnh tốt nhất khiến đầu óc anh không được tỉnh táo.
Thế mà bây giờ anh mới nhận ra.
“Anh Giản?” Tiểu An gọi một tiếng.
“Không có gì.” Giản Hoài Hiên ngoài mặt thản nhiên nhưng trong lòng mang theo suy đoán, anh trở về phòng, đợi tới khi chỉ còn một mình, anh lấy điện thoại ra liên lạc với Triệu Lỗi…
“Đúng vậy, điều tra xem trong khoảng thời gian này Cố Liên có xảy ra chuyện gì hay không, sau đó đi điều tra xem Cố Liên có họ hàng thân thích nào có vẻ ngoài giống cô ta hay không.”
“Càng nhanh càng tốt.”
Tiểu An không biết Cố Liên của quá khứ khác “Cố Liên” của hiện tại bao nhiêu nên sẽ không nghi ngờ. Nhưng Giản Hoài Hiên thì khác, anh biết Cố Liên là người thế nào, hơn nữa bệnh đa nghi của anh lại nặng.
Nếu Cố Liên hiện tại là giả, vậy thì có thể giải thích được tất cả mọi chuyện. Giản Hoài Hiên nhấn vào một cái nút trên tay vịn xe lăn, chiếc xe dịch tới gần cửa sổ.
Những con côn trùng bay nhảy điên cuồng dưới ánh đèn đường màu vàng mờ ảo bên ngoài, một số con vì bay quá nhanh đập vào chụp đèn, sau đó rơi thẳng xuống giống như những tia lửa.
Cho dù là giữ lại vì đâm lao đành phải theo lao hay là vạch trần chân tướng thì khi chuyện này truyền tới chỗ ông nội đều không có lợi ích gì, nên giữ hay bỏ đây…
Cố Ngẫu cũng không biết vỏ bọc của mình đang tràn ngập nguy cơ, cho dù cô biết thì có lẽ cũng không có nhiều cảm xúc, dù sao ngay từ lúc bắt đầu, thái độ của cô khi vào vai Cố Liên đã không nghiêm túc, bởi vì cô vẫn có một chút bài xích với chuyện sắm vai Cố Liên đi lừa gạt người khác, cô cũng đã suy nghĩ đâu vào đấy, nếu như bị vạch trần, có lẽ sẽ không thể tiếp tục ở lại, cô cũng không phải là Cố Liên thật, Giản Hoài Hiên cũng không thể làm gì cô, không có gì phải sợ.
Điều đáng tiếc nhất có lẽ chính là mái tóc dài đã bị cắt đi của cô và phải bắt đầu tìm nơi trốn kẻ biến thái một lần nữa.
Bôn ba cả ngày, cuối cùng còn phải vào viện một chuyến, cả cơ thể của Cố Ngẫu đều vô cùng mệt mỏi.
Bản thảo là cái gì? Dù sao vẫn chưa tới deadline, cứ mặc kệ nó đi.
Cố Ngẫu không có áp lực tinh thần, bệnh lười bỗng tái phát, cô chống nạng đi vào phòng tắm, tránh miệng vết thương, dùng khăn bông ướt lau toàn thân, sau đó thay quần áo rồi chầm điện thoại nằm xuống giường.
Mặc dù mệt mỏi nhưng dù sao buổi chiều cũng ngủ tới ba giờ mới tỉnh, vậy nên bây giờ Cố Ngẫu không hề buồn ngủ, thế là cô nhắn tin vào nhóm chat.
Cố Ngẫu tham gia rất nhiều nhóm dành cho họa sĩ, nhưng cuối cùng cũng chỉ tích cực hoạt động trong hai, ba nhóm chat, trong đó có một nhóm chat có rất ít người, bao gồm cả Cố Ngẫu cũng chỉ mới có năm người, trong đó đều là bạn tốt của Cố Ngẫu, khi Cố Ngẫu mở giao diện nói chuyện phiếm ra, bọn họ đang giới thiệu cho nhau những bộ phim truyền hình và tiểu thuyết mà mọi người đang xem gần đây, bỗng có người hỏi một câu…
[Nhìn thấy mình là lại bảo mình đi vẽ tranh: Nhân vật chính không trùng sinh, nhưng tất cả nhân vật phụ đều trùng sinh là đề tài sẽ hot trong tương lai à? Tôi đọc mấy bộ thì bộ nào cũng có thiết lập này.]
[Dirty Girl: Thế hả? Tôi thấy cũng không nhiều lắm mà, đề tài này hơi sảng nhỉ, bình thường không phải người trùng sinh sẽ có bàn tay vàng hay sao? Kết quả chỉ có nhân vật phụ trùng sinh còn nhân vật chính thì không? Khó hiểu thế.]
[Bánh hoa tuyết xốp giòn: Điều thú vị ở đề tài này là sẽ không dự đoán trước được tương lai sau khi trùng sinh, mà tất cả nhân vật phụ đã trùng sinh đều biết nhân vật chính là nhân vật chính, đối nghịch với nhân vật chính sẽ không có kết cục tốt, hoặc là đời trước đắc tội với nhân vật chính nên sau khi trùng sinh không ngừng lấy lòng nhân vật chính, vây quanh nhân vật chính.]
[Dirty Girl: Vậy thì những người yêu thích nhân vật chính đều không thật lòng hả.]
[Nhìn thấy mình là lại bảo mình đi vẽ tranh: Vậy nên hầu hết CP nhân vật chính đều không phải người trùng sinh, cho dù nhân vật chính trùng sinh thì hơn phân nửa đã ở bên nhau từ trước.]
[Bánh hoa tuyết xốp giòn: Thật ra tôi có một cốt truyện tương tự, không biết có nên nói hay không.]
[Thích sạch sẽ không phải là bệnh: Tui vừa tới, on the mic luôn được không?]
[Dirty Girl: Luôn đi chế ơi!!]
[Nhìn thấy mình là lại bảo mình đi vẽ tranh: Đến rồi đến rồi! Chúa hề!!!]
Tên trên mạng của Cố Ngẫu là Chúa hề, cô trả lời tin nhắn bằng một sticker chú hề đang chạy như bay tới.
[Bánh hoa tuyết xốp giòn: Bối cảnh là cổ đại, nữ chính là một cô con gái nhà quan có vẻ ngoài hết sức bình thường, các nhân vật phụ sau khi trùng sinh thì quay ra đối xử tốt với nàng vì kiếp trước, khi đất nước đối mặt với nguy cơ diệt vong thì nữ chính chính là người giúp đỡ bọn họ, vì vậy bọn họ đều xem nữ chính như ánh trăng sáng, là nốt chu sa.]
[Bánh hoa tuyết xốp giòn: Còn nam chính là Thái tử đương triều, chàng là nguồn cơn của mối họa kiếp trước, vậy nên những người được trùng sinh đều ra sức muốn kéo chàng xuống ngựa.]
[Bánh hoa tuyết xốp giòn: Người cổ đại đều mê tín mà, chắc chắn sẽ không bô bô cái mồm rằng mình là người trùng sinh, nữ chính nhìn thấy người chị bình thường hay bắt nạt mình và những tài tử vương tôn khinh thường mình bỗng nhiên quay ra tìm mọi cách để lấy lòng mình thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ. IQ và EQ của nữ chính đều cao nhưng ngày thường lại rất khiêm tốn, nàng chỉ cần thử một chút đã biết được tỷ tỷ của mình là người trùng sinh, còn biết cả về mối họa kia.]
[Bánh hoa tuyết xốp giòn: Gõ nhiều chữ như này mệt quá, cốt truyện tiếp theo các bà tự bịa đi.]
Mọi người rất hưởng ứng, bắt đầu thi nhanh nói tiếp cốt truyện…
[Dirty Girl: Nữ chính tiếp cận Thái tử, xui rủi thế nào mà thành chấp niệm của Thái tử, nữ chính phát hiện có mình ở đó thì Thái tử sẽ không gây chuyện, thế là nàng lấy thân nuôi quỷ, HE.]
[Nhìn thấy mình là lại bảo mình đi vẽ tranh: Dưới tình huống bình thường thì chắc nữ chính sẽ sợ hãi nhỉ, bởi vì rất sợ Thái tử nên nàng trốn tránh Thái tử, ngược lại khiến Thái tử chú ý, sau đó mới trở thành chấp niệm của Thái tử.]
[Thích sạch sẽ không phải là bệnh: Nữ chính cũng có thể gia nhập đội quân trùng sinh, kéo Thái tử xuống ngựa cùng bọn họ, càng yêu càng hận, không phải Bánh hoa tuyết nói là cả IQ và EQ của nữ chính đều rất cao à? Tui cảm thấy với thiết lập này thì sẽ không đi theo hướng ngọt sủng đâu.]
[Chúa hề: Tôi không bịa đâu, Bánh hoa tuyết, tôi muốn nghe tiếp, nếu yêu tôi thì bà mau kể diễn biến tiếp theo đi *La lối khóc lóc lăn lộn*]
Sau khi Bánh hoa tuyết xốp giòn đọc tin nhắn của mọi người xong, cuối cùng cô ấy cũng khiến Cố Ngẫu hài lòng, nhắn tiếp: [Nữ chính rất tò mò về Thái tử, mặc dù nữ chính không trùng sinh nhưng nàng biết Thái tử không thể là nguồn cơn của mối họa kiếp trước, bởi vì nàng mới là người khởi xướng nó.]*
[Dirty Girl:???]
[Thích sạch sẽ không phải là bệnh:???]
[Nhìn thấy mình là lại bảo mình đi vẽ tranh:???]
[Chúa hề: Quả nhiên là thiết lập cả IQ và EQ đều cao, mặc dù Thích sạch sẽ chú ý tới nhưng hiển nhiên là nghĩ sai hướng rồi ( ノへ ̄,)]
*Trên đây là nội dung của bộ truyện “Ngoại trừ ta, cả nhà đều trùng sinh” của tác giả Tích Yêu Hiểu. Theo em tìm hiểu thì vẫn chưa có nhà nào nhận edit, nếu mọi người thấy hứng thú thì có thể tìm đọc bản convert tại đây.
Bánh hoa tuyết xốp giòn tiếp tục suy nghĩ cốt truyện.
Lúc này cửa phòng Cố Ngẫu bỗng vang lên, Cố Ngẫu đứng dậy nhảy ra mở cửa, phát hiện ngoài cửa là Tô Thuyên đã mua xong đồ trong danh sách và trở về.
Cố Ngẫu nóng lòng muốn xem tiếp cốt truyện của Bánh hoa tuyết nên cũng không chú ý tới vẻ mặt của Tô Thuyên, cô nhận đồ rồi nói một tiếng cảm ơn, sau đó lập tức đóng cửa lại.
Ngoài cửa, vẻ mặt của Tô Thuyên cứng đờ, anh ta muốn tiếp tục gõ cửa nhưng lại sợ trúng chiêu lạt mềm buộc chặt của “Cố Liên”, anh ta xoắn xuýt đứng trước cửa một lúc, cuối cùng vẫn hậm hực đi xuống lầu, thấy Tiểu An đang ở trong phòng khách thì chào hỏi một tiếng rồi lập tức về nhà.
Cố Ngẫu tiện tay đặt túi đồ ở chỗ cửa, sau đó ngồi xuống đuôi giường tiếp tục xem tin nhắn trong nhóm chat.
[Bánh hoa tuyết xốp giòn: Nữ chính tò mò vì sao Thái tử lại chịu tiếng oan thay mình, bắt đầu tiếp cận Thái tử đáng thương, đồng thời cũng tìm kiếm những người trùng sinh, thứ nhất là đề phòng trong số bọn họ có người biết được người gây ra mối họa kiếp trước là nàng, thứ hai là xem những người này biết nhiều hay ít, có thể gây trở ngại cho kế hoạch nàng đã chuẩn bị nhiều năm hay không.]
[Bánh hoa tuyết xốp giòn: Trước mắt tôi mới chỉ nghĩ được đến đây thôi.]
[Dirty Girl: Cởi quần ăn vạ đấy! Tôi mặc kệ, tôi muốn biết kết cục, Bánh hoa tuyết, bà mau mở hố đi! Chỉ cần bà mở hố thì tôi sẽ lập tức tặng dung dịch dinh dưỡng cho bà!]
[Thích ở sạch không phải là bệnh: Dung dịch dinh dưỡng +1]
[Bánh hoa tuyết xốp giòn: Gần đây tui không có thời gian á *ngoáy mũi*]
[Nhìn thấy mình là lại bảo mình đi vẽ tranh: Kiểu nữ chính nhìn thì vô hại nhưng thật ra trong lòng lại có mưu đồ này khiến tôi mê quá, Bánh hoa tuyết, vừa rồi bà yêu Chúa hề như vậy rồi, vậy thì bây giờ bà cũng yêu tôi đi mà, mở hố đi QAQ]
Cố Ngẫu ngồi vào trước máy tính, rõ ràng trước đó còn cảm thấy mệt mỏi không muốn vẽ vời gì mà bây giờ cô lại mở máy tính ra, đeo kính, đeo tai nghe và cầm bút vẽ lên.
Hai tiếng sau, một bức tranh cổ phong đặc sắc được gửi vào trong nhóm chat.
Nữ tử trong tranh mặc áo váy, tay cầm quạt tròn, đang dựa vào lan can chậm rãi cho cá ăn và ngắm hoa, làn nước phản chiếu hình ảnh thoải mái dựa vào lan can của nữ tử, mái tóc dài nơi đầu vai che đi đôi mắt, chỉ có thể nhìn thấy nụ cười điên cuồng bất cần trên môi.
[Chúa hề: Mở hố đi mà QAQ]
[Dirty Girl: Đậu mòe!]
[Thích sạch sẽ không phải là bệnh: Chúa hề đỉnh vãi!]
[Nhìn thấy mình là lại bảo mình đi vẽ tranh: Chúa hề đỉnh vãi!!]
[Bánh hoa tuyết xốp giòn: Chúa hề đỉnh vãi!!!]
[Bánh hoa tuyết xốp giòn: Nhưng mà gần đây tôi thật sự không có thời gian mở hố mới, hay là… Tôi cung cấp cốt truyện, còn bà vẽ nhé Chúa hề?]
Cố Ngẫu lập tức khỏe như vâm, eo không nhức chân cũng không đau nữa, cũng quên luôn cả đống deadline đang chồng chất như núi, cô lập tức nhắn tin riêng với Bánh hoa tuyết, hai người thảo luận một lúc lâu, thậm chí Cố Ngẫu còn dựa theo thiết lập của Bánh hoa tuyết để vẽ Thái tử.
Trong thiết lập của Bánh hoa tuyết, Thái tử còn đẹp hơn nữ chính nhiều, là một tên yêu nghiệt có tài năng nhưng lại rất nhiều lần làm ra những hành động không thể hiểu nổi, khác hoàn toàn với nữ chính trầm ổn sâu sắc giả heo ăn thịt hổ.
Kỳ lạ là khi Cố Ngẫu vẽ nữ chính thì vô cùng thuận lợi, nhưng khi vẽ Thái tử, cô sửa đi sửa lại không dưới năm lần.
Linh cảm đã bỏ Cố Ngẫu mà đi, Cố Ngẫu vừa mở Photoshop vừa mở Tencent, vừa nói chuyện với Bánh hoa tuyết vừa vẽ, nhưng vẽ thế nào cũng không thấy ưng.
Có thể là do chịu sự ảnh hưởng của từ “yêu nghiệt”, khi Cố Ngẫu vẽ luôn vô thức vẽ theo hướng mềm mại nữ tính, đúng là trí mạng.
Cố Ngẫu đang buồn rầu thì trong đầu bỗng xuất hiện khuôn mặt của Giản Hoài Hiên, phải nói là Giản Hoài Hiên thật sự rất đẹp trai, nhưng tổng thể khí chất thiên về hướng văn nhã cấm dục, không hề liên quan gì đến hai chữ yêu nghiệt, nhưng cũng không biết sợi dây thần kinh nào của Cố Ngẫu bị chập mà lại bắt đầu tưởng tượng ra dáng vẻ vứt bỏ vẻ bình tĩnh mà nở nụ cười của Giản Hoài Hiên…
“…Đậu má!” Cố Ngẫu che trái tim bỗng đập thình thịch qua lớp quần áo, cô muốn bản thân không tưởng tượng nữa nhưng lại không nỡ từ bỏ linh cảm.
Cô tiến hành sửa chữa bản nháp trên màn hình một lần nữa, lần này Cố Ngẫu tốn nhiều thời gian hơn cả, trong bản vẽ, thân hình Thái tử cao lớn như ngọc, trong tay cầm một thanh trường kiếm dính máu, trên má là vết máu đỏ tươi.
Thái tử điện hạ đứng ngược sáng trước cửa, khóe môi hơi cong lên nhưng đáy mắt lại lạnh băng, mặc dù linh cảm đến từ Giản Hoài Hiên nhưng Cố Ngẫu cũng không vẽ Thái tử giống Giản Hoài Hiên, nhưng dung mạo của Thái tử vẫn khiến người ta kinh ngạc như vậy, có thể nói, trong vòng ít nhất một năm, Cố Ngẫu không cảm thấy mình có thể vẽ ra được nhân vật nào đẹp hơn Thái tử.
Khi Bánh hoa tuyết nhìn thấy bức vẽ này, cô ấy lập tức u mê quên lối về, cô ấy xin sự đồng ý của Cố Ngẫu, sau đó đăng bức vẽ và đoạn chat của hai người lên Weibo, còn tag cả Weibo của Cố Ngẫu.
Bánh hoa tuyết xốp giòn là một nhà văn trên mạng, số fans trên Weibo rất đông đảo, cốt truyện và bức vẽ vừa được đăng lên, khu bình luận lập tức trở nên ồn ào nhốn nháo.
Cả Bánh hoa tuyết và Cố Ngẫu đều cảm thấy hài lòng, cuối cùng hai người nói lời chúc ngủ ngon với đối phương rồi offline.
Cố Ngẫu gần như ngồi suốt buổi tối trước máy tính, đợi tới khi lấy lại tinh thần, cô đau lưng đau đầu lại còn hoa mắt, cởi kính và tai nghe ra, cô vào nhà tắm xong rồi tung tăng nhảy nhót về giường, khi nằm xuống, sống lưng cô lại ê ẩm.
Cố Ngẫu vừa than vãn chắc mình sẽ sớm già mất vừa từ từ chìm vào mộng đẹp.
Nắng sớm ngoài cửa sổ hiện ra không làm ảnh hưởng gì đến Cố Ngẫu đã kéo kín rèm, nhưng Giản Hoài Hiên ở dưới tầng thì lập tức bừng tỉnh khi đón được sợi nắng ban mai.
Tiểu An cũng gõ cửa phòng đúng giờ, bắt đầu công việc trợ lý trong một ngày của mình.
Khi dùng bữa sáng, Giản Hoài Hiên nhận được tin nhắn của vệ sĩ anh Lỗi, cũng tức là Triệu Lỗi.
Tối qua anh ta đi điều tra việc Giản Hoài Hiên giao cho mình cả đêm, vốn tưởng rằng phải tốn không ít công sức, ai ngờ nhà họ Cố căn bản không thèm che giấu, điều này khiến anh ta có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách dễ dàng.
Anh ta báo cáo lại với Giản Hoài Hiên: “Ông chủ, cô Cố Liên có một người chị gái sinh đôi.”
Nhưng anh ta nhanh chóng tỉnh táo lại, trừ khi cô bị hoán đổi linh hồn, nếu không anh ta cũng không tin rằng một người có thể thay đổi lớn đến vậy trong một thời gian ngắn.
Đương nhiên còn có một khả năng nữa, đó là Cố Liên đang giả vờ.
Giả vờ Lạt! Mềm! Buộc! Chặt!
Tô Thuyên càng nghĩ càng cảm thấy có lý, anh ta nhặt lòng tự trọng đã rơi vỡ đầy đất của mình lên, cũng không quan tâm tới việc bây giờ là buổi tối mà đi thẳng tới siêu thị mua đồ, trên đường đi còn nghĩ: Đợi tới khi anh ta đặt đống đồ vừa mua xong này trước mặt Cố Liên, để xem lúc đó Cố Liên còn giả vờ kiểu gì.
Dì Lý ở trong bếp dọn dẹp, trong phòng khách chỉ còn lại Giản Hoài Hiên và Tiểu An, vừa rồi Giản Hoài Hiên vẫn luôn im lặng, bây giờ mọi người đi rồi anh mới mở miệng hỏi Tiểu An: “Cậu thấy Cố Liên thế nào?”
Giữa bọn họ chỉ có Tiểu An là lần đầu tiên tiếp xúc với Cố Liên, Giản Hoài Hiên cảm thấy đánh giá của Tiểu An về Cố Liên có lẽ sẽ không giống bọn họ.
Quả nhiên Tiểu An nói: “Cô Cố là một cô gái có hơi sợ người lạ.”
Đến giờ Tiểu An vẫn nhớ rõ cảnh tượng lúng túng của cô khi cậu ta gõ cửa phòng Cố Liên vào buổi trưa.
Có thể hung dữ cứu Tô Thuyên khỏi tay Thần Chết, nhưng lại không thể thản nhiên đối mặt với sự chăm sóc lễ phép của người khác với mình… Tiểu An đã tiếp xúc với quá nhiều người, cũng không xa lạ với kiểu người như vậy, cậu ta biết: Kiểu người này không thể thản nhiên tiếp nhận ý tốt của người khác, sợ mang phiền toái đến cho người khác nhất.
Giản Hoài Hiên nhíu mày.
…Sợ người lạ.
Anh nhớ lại hành vi hao tâm tổn trí của Cố Liên để có thể gia nhập vòng quan hệ của anh, thật sự không hề nhìn ra Cố Liên sợ người lạ.
Chỉ là khi Giản Hoài Hiên vừa nghĩ như vậy thì cũng liên tưởng tới rất nhiều điểm kỳ lạ.
Đầu tiên, ngay từ lúc tới đây thái độ của Cố Liên đã rất kỳ quái. Tiếp đó là Ca Ca, mặc dù Ca Ca ngốc nghếch nhưng cũng sẽ trốn tránh Cố Liên đã từng ngược đãi mình, nhưng cả ngày hôm nay nó lại rất thích sáp tới chỗ Cố Liên, mãi cho tới khi Tô Thuyên tới mới thôi.
Còn cả chuyện cứu Tô Thuyên ở siêu thị, hoàn toàn không giống chuyện mà một Cố Liên õng ẹo sẽ làm.
Anh nên sớm phát hiện ra những điều này mới phải, cũng không biết là do thành kiến của anh với Cố Liên quá sâu hay là do các bác sĩ anh gặp trong thời gian gần đây vẫn chưa thể đưa ra lời chẩn bệnh tốt nhất khiến đầu óc anh không được tỉnh táo.
Thế mà bây giờ anh mới nhận ra.
“Anh Giản?” Tiểu An gọi một tiếng.
“Không có gì.” Giản Hoài Hiên ngoài mặt thản nhiên nhưng trong lòng mang theo suy đoán, anh trở về phòng, đợi tới khi chỉ còn một mình, anh lấy điện thoại ra liên lạc với Triệu Lỗi…
“Đúng vậy, điều tra xem trong khoảng thời gian này Cố Liên có xảy ra chuyện gì hay không, sau đó đi điều tra xem Cố Liên có họ hàng thân thích nào có vẻ ngoài giống cô ta hay không.”
“Càng nhanh càng tốt.”
Tiểu An không biết Cố Liên của quá khứ khác “Cố Liên” của hiện tại bao nhiêu nên sẽ không nghi ngờ. Nhưng Giản Hoài Hiên thì khác, anh biết Cố Liên là người thế nào, hơn nữa bệnh đa nghi của anh lại nặng.
Nếu Cố Liên hiện tại là giả, vậy thì có thể giải thích được tất cả mọi chuyện. Giản Hoài Hiên nhấn vào một cái nút trên tay vịn xe lăn, chiếc xe dịch tới gần cửa sổ.
Những con côn trùng bay nhảy điên cuồng dưới ánh đèn đường màu vàng mờ ảo bên ngoài, một số con vì bay quá nhanh đập vào chụp đèn, sau đó rơi thẳng xuống giống như những tia lửa.
Cho dù là giữ lại vì đâm lao đành phải theo lao hay là vạch trần chân tướng thì khi chuyện này truyền tới chỗ ông nội đều không có lợi ích gì, nên giữ hay bỏ đây…
Cố Ngẫu cũng không biết vỏ bọc của mình đang tràn ngập nguy cơ, cho dù cô biết thì có lẽ cũng không có nhiều cảm xúc, dù sao ngay từ lúc bắt đầu, thái độ của cô khi vào vai Cố Liên đã không nghiêm túc, bởi vì cô vẫn có một chút bài xích với chuyện sắm vai Cố Liên đi lừa gạt người khác, cô cũng đã suy nghĩ đâu vào đấy, nếu như bị vạch trần, có lẽ sẽ không thể tiếp tục ở lại, cô cũng không phải là Cố Liên thật, Giản Hoài Hiên cũng không thể làm gì cô, không có gì phải sợ.
Điều đáng tiếc nhất có lẽ chính là mái tóc dài đã bị cắt đi của cô và phải bắt đầu tìm nơi trốn kẻ biến thái một lần nữa.
Bôn ba cả ngày, cuối cùng còn phải vào viện một chuyến, cả cơ thể của Cố Ngẫu đều vô cùng mệt mỏi.
Bản thảo là cái gì? Dù sao vẫn chưa tới deadline, cứ mặc kệ nó đi.
Cố Ngẫu không có áp lực tinh thần, bệnh lười bỗng tái phát, cô chống nạng đi vào phòng tắm, tránh miệng vết thương, dùng khăn bông ướt lau toàn thân, sau đó thay quần áo rồi chầm điện thoại nằm xuống giường.
Mặc dù mệt mỏi nhưng dù sao buổi chiều cũng ngủ tới ba giờ mới tỉnh, vậy nên bây giờ Cố Ngẫu không hề buồn ngủ, thế là cô nhắn tin vào nhóm chat.
Cố Ngẫu tham gia rất nhiều nhóm dành cho họa sĩ, nhưng cuối cùng cũng chỉ tích cực hoạt động trong hai, ba nhóm chat, trong đó có một nhóm chat có rất ít người, bao gồm cả Cố Ngẫu cũng chỉ mới có năm người, trong đó đều là bạn tốt của Cố Ngẫu, khi Cố Ngẫu mở giao diện nói chuyện phiếm ra, bọn họ đang giới thiệu cho nhau những bộ phim truyền hình và tiểu thuyết mà mọi người đang xem gần đây, bỗng có người hỏi một câu…
[Nhìn thấy mình là lại bảo mình đi vẽ tranh: Nhân vật chính không trùng sinh, nhưng tất cả nhân vật phụ đều trùng sinh là đề tài sẽ hot trong tương lai à? Tôi đọc mấy bộ thì bộ nào cũng có thiết lập này.]
[Dirty Girl: Thế hả? Tôi thấy cũng không nhiều lắm mà, đề tài này hơi sảng nhỉ, bình thường không phải người trùng sinh sẽ có bàn tay vàng hay sao? Kết quả chỉ có nhân vật phụ trùng sinh còn nhân vật chính thì không? Khó hiểu thế.]
[Bánh hoa tuyết xốp giòn: Điều thú vị ở đề tài này là sẽ không dự đoán trước được tương lai sau khi trùng sinh, mà tất cả nhân vật phụ đã trùng sinh đều biết nhân vật chính là nhân vật chính, đối nghịch với nhân vật chính sẽ không có kết cục tốt, hoặc là đời trước đắc tội với nhân vật chính nên sau khi trùng sinh không ngừng lấy lòng nhân vật chính, vây quanh nhân vật chính.]
[Dirty Girl: Vậy thì những người yêu thích nhân vật chính đều không thật lòng hả.]
[Nhìn thấy mình là lại bảo mình đi vẽ tranh: Vậy nên hầu hết CP nhân vật chính đều không phải người trùng sinh, cho dù nhân vật chính trùng sinh thì hơn phân nửa đã ở bên nhau từ trước.]
[Bánh hoa tuyết xốp giòn: Thật ra tôi có một cốt truyện tương tự, không biết có nên nói hay không.]
[Thích sạch sẽ không phải là bệnh: Tui vừa tới, on the mic luôn được không?]
[Dirty Girl: Luôn đi chế ơi!!]
[Nhìn thấy mình là lại bảo mình đi vẽ tranh: Đến rồi đến rồi! Chúa hề!!!]
Tên trên mạng của Cố Ngẫu là Chúa hề, cô trả lời tin nhắn bằng một sticker chú hề đang chạy như bay tới.
[Bánh hoa tuyết xốp giòn: Bối cảnh là cổ đại, nữ chính là một cô con gái nhà quan có vẻ ngoài hết sức bình thường, các nhân vật phụ sau khi trùng sinh thì quay ra đối xử tốt với nàng vì kiếp trước, khi đất nước đối mặt với nguy cơ diệt vong thì nữ chính chính là người giúp đỡ bọn họ, vì vậy bọn họ đều xem nữ chính như ánh trăng sáng, là nốt chu sa.]
[Bánh hoa tuyết xốp giòn: Còn nam chính là Thái tử đương triều, chàng là nguồn cơn của mối họa kiếp trước, vậy nên những người được trùng sinh đều ra sức muốn kéo chàng xuống ngựa.]
[Bánh hoa tuyết xốp giòn: Người cổ đại đều mê tín mà, chắc chắn sẽ không bô bô cái mồm rằng mình là người trùng sinh, nữ chính nhìn thấy người chị bình thường hay bắt nạt mình và những tài tử vương tôn khinh thường mình bỗng nhiên quay ra tìm mọi cách để lấy lòng mình thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ. IQ và EQ của nữ chính đều cao nhưng ngày thường lại rất khiêm tốn, nàng chỉ cần thử một chút đã biết được tỷ tỷ của mình là người trùng sinh, còn biết cả về mối họa kia.]
[Bánh hoa tuyết xốp giòn: Gõ nhiều chữ như này mệt quá, cốt truyện tiếp theo các bà tự bịa đi.]
Mọi người rất hưởng ứng, bắt đầu thi nhanh nói tiếp cốt truyện…
[Dirty Girl: Nữ chính tiếp cận Thái tử, xui rủi thế nào mà thành chấp niệm của Thái tử, nữ chính phát hiện có mình ở đó thì Thái tử sẽ không gây chuyện, thế là nàng lấy thân nuôi quỷ, HE.]
[Nhìn thấy mình là lại bảo mình đi vẽ tranh: Dưới tình huống bình thường thì chắc nữ chính sẽ sợ hãi nhỉ, bởi vì rất sợ Thái tử nên nàng trốn tránh Thái tử, ngược lại khiến Thái tử chú ý, sau đó mới trở thành chấp niệm của Thái tử.]
[Thích sạch sẽ không phải là bệnh: Nữ chính cũng có thể gia nhập đội quân trùng sinh, kéo Thái tử xuống ngựa cùng bọn họ, càng yêu càng hận, không phải Bánh hoa tuyết nói là cả IQ và EQ của nữ chính đều rất cao à? Tui cảm thấy với thiết lập này thì sẽ không đi theo hướng ngọt sủng đâu.]
[Chúa hề: Tôi không bịa đâu, Bánh hoa tuyết, tôi muốn nghe tiếp, nếu yêu tôi thì bà mau kể diễn biến tiếp theo đi *La lối khóc lóc lăn lộn*]
Sau khi Bánh hoa tuyết xốp giòn đọc tin nhắn của mọi người xong, cuối cùng cô ấy cũng khiến Cố Ngẫu hài lòng, nhắn tiếp: [Nữ chính rất tò mò về Thái tử, mặc dù nữ chính không trùng sinh nhưng nàng biết Thái tử không thể là nguồn cơn của mối họa kiếp trước, bởi vì nàng mới là người khởi xướng nó.]*
[Dirty Girl:???]
[Thích sạch sẽ không phải là bệnh:???]
[Nhìn thấy mình là lại bảo mình đi vẽ tranh:???]
[Chúa hề: Quả nhiên là thiết lập cả IQ và EQ đều cao, mặc dù Thích sạch sẽ chú ý tới nhưng hiển nhiên là nghĩ sai hướng rồi ( ノへ ̄,)]
*Trên đây là nội dung của bộ truyện “Ngoại trừ ta, cả nhà đều trùng sinh” của tác giả Tích Yêu Hiểu. Theo em tìm hiểu thì vẫn chưa có nhà nào nhận edit, nếu mọi người thấy hứng thú thì có thể tìm đọc bản convert tại đây.
Bánh hoa tuyết xốp giòn tiếp tục suy nghĩ cốt truyện.
Lúc này cửa phòng Cố Ngẫu bỗng vang lên, Cố Ngẫu đứng dậy nhảy ra mở cửa, phát hiện ngoài cửa là Tô Thuyên đã mua xong đồ trong danh sách và trở về.
Cố Ngẫu nóng lòng muốn xem tiếp cốt truyện của Bánh hoa tuyết nên cũng không chú ý tới vẻ mặt của Tô Thuyên, cô nhận đồ rồi nói một tiếng cảm ơn, sau đó lập tức đóng cửa lại.
Ngoài cửa, vẻ mặt của Tô Thuyên cứng đờ, anh ta muốn tiếp tục gõ cửa nhưng lại sợ trúng chiêu lạt mềm buộc chặt của “Cố Liên”, anh ta xoắn xuýt đứng trước cửa một lúc, cuối cùng vẫn hậm hực đi xuống lầu, thấy Tiểu An đang ở trong phòng khách thì chào hỏi một tiếng rồi lập tức về nhà.
Cố Ngẫu tiện tay đặt túi đồ ở chỗ cửa, sau đó ngồi xuống đuôi giường tiếp tục xem tin nhắn trong nhóm chat.
[Bánh hoa tuyết xốp giòn: Nữ chính tò mò vì sao Thái tử lại chịu tiếng oan thay mình, bắt đầu tiếp cận Thái tử đáng thương, đồng thời cũng tìm kiếm những người trùng sinh, thứ nhất là đề phòng trong số bọn họ có người biết được người gây ra mối họa kiếp trước là nàng, thứ hai là xem những người này biết nhiều hay ít, có thể gây trở ngại cho kế hoạch nàng đã chuẩn bị nhiều năm hay không.]
[Bánh hoa tuyết xốp giòn: Trước mắt tôi mới chỉ nghĩ được đến đây thôi.]
[Dirty Girl: Cởi quần ăn vạ đấy! Tôi mặc kệ, tôi muốn biết kết cục, Bánh hoa tuyết, bà mau mở hố đi! Chỉ cần bà mở hố thì tôi sẽ lập tức tặng dung dịch dinh dưỡng cho bà!]
[Thích ở sạch không phải là bệnh: Dung dịch dinh dưỡng +1]
[Bánh hoa tuyết xốp giòn: Gần đây tui không có thời gian á *ngoáy mũi*]
[Nhìn thấy mình là lại bảo mình đi vẽ tranh: Kiểu nữ chính nhìn thì vô hại nhưng thật ra trong lòng lại có mưu đồ này khiến tôi mê quá, Bánh hoa tuyết, vừa rồi bà yêu Chúa hề như vậy rồi, vậy thì bây giờ bà cũng yêu tôi đi mà, mở hố đi QAQ]
Cố Ngẫu ngồi vào trước máy tính, rõ ràng trước đó còn cảm thấy mệt mỏi không muốn vẽ vời gì mà bây giờ cô lại mở máy tính ra, đeo kính, đeo tai nghe và cầm bút vẽ lên.
Hai tiếng sau, một bức tranh cổ phong đặc sắc được gửi vào trong nhóm chat.
Nữ tử trong tranh mặc áo váy, tay cầm quạt tròn, đang dựa vào lan can chậm rãi cho cá ăn và ngắm hoa, làn nước phản chiếu hình ảnh thoải mái dựa vào lan can của nữ tử, mái tóc dài nơi đầu vai che đi đôi mắt, chỉ có thể nhìn thấy nụ cười điên cuồng bất cần trên môi.
[Chúa hề: Mở hố đi mà QAQ]
[Dirty Girl: Đậu mòe!]
[Thích sạch sẽ không phải là bệnh: Chúa hề đỉnh vãi!]
[Nhìn thấy mình là lại bảo mình đi vẽ tranh: Chúa hề đỉnh vãi!!]
[Bánh hoa tuyết xốp giòn: Chúa hề đỉnh vãi!!!]
[Bánh hoa tuyết xốp giòn: Nhưng mà gần đây tôi thật sự không có thời gian mở hố mới, hay là… Tôi cung cấp cốt truyện, còn bà vẽ nhé Chúa hề?]
Cố Ngẫu lập tức khỏe như vâm, eo không nhức chân cũng không đau nữa, cũng quên luôn cả đống deadline đang chồng chất như núi, cô lập tức nhắn tin riêng với Bánh hoa tuyết, hai người thảo luận một lúc lâu, thậm chí Cố Ngẫu còn dựa theo thiết lập của Bánh hoa tuyết để vẽ Thái tử.
Trong thiết lập của Bánh hoa tuyết, Thái tử còn đẹp hơn nữ chính nhiều, là một tên yêu nghiệt có tài năng nhưng lại rất nhiều lần làm ra những hành động không thể hiểu nổi, khác hoàn toàn với nữ chính trầm ổn sâu sắc giả heo ăn thịt hổ.
Kỳ lạ là khi Cố Ngẫu vẽ nữ chính thì vô cùng thuận lợi, nhưng khi vẽ Thái tử, cô sửa đi sửa lại không dưới năm lần.
Linh cảm đã bỏ Cố Ngẫu mà đi, Cố Ngẫu vừa mở Photoshop vừa mở Tencent, vừa nói chuyện với Bánh hoa tuyết vừa vẽ, nhưng vẽ thế nào cũng không thấy ưng.
Có thể là do chịu sự ảnh hưởng của từ “yêu nghiệt”, khi Cố Ngẫu vẽ luôn vô thức vẽ theo hướng mềm mại nữ tính, đúng là trí mạng.
Cố Ngẫu đang buồn rầu thì trong đầu bỗng xuất hiện khuôn mặt của Giản Hoài Hiên, phải nói là Giản Hoài Hiên thật sự rất đẹp trai, nhưng tổng thể khí chất thiên về hướng văn nhã cấm dục, không hề liên quan gì đến hai chữ yêu nghiệt, nhưng cũng không biết sợi dây thần kinh nào của Cố Ngẫu bị chập mà lại bắt đầu tưởng tượng ra dáng vẻ vứt bỏ vẻ bình tĩnh mà nở nụ cười của Giản Hoài Hiên…
“…Đậu má!” Cố Ngẫu che trái tim bỗng đập thình thịch qua lớp quần áo, cô muốn bản thân không tưởng tượng nữa nhưng lại không nỡ từ bỏ linh cảm.
Cô tiến hành sửa chữa bản nháp trên màn hình một lần nữa, lần này Cố Ngẫu tốn nhiều thời gian hơn cả, trong bản vẽ, thân hình Thái tử cao lớn như ngọc, trong tay cầm một thanh trường kiếm dính máu, trên má là vết máu đỏ tươi.
Thái tử điện hạ đứng ngược sáng trước cửa, khóe môi hơi cong lên nhưng đáy mắt lại lạnh băng, mặc dù linh cảm đến từ Giản Hoài Hiên nhưng Cố Ngẫu cũng không vẽ Thái tử giống Giản Hoài Hiên, nhưng dung mạo của Thái tử vẫn khiến người ta kinh ngạc như vậy, có thể nói, trong vòng ít nhất một năm, Cố Ngẫu không cảm thấy mình có thể vẽ ra được nhân vật nào đẹp hơn Thái tử.
Khi Bánh hoa tuyết nhìn thấy bức vẽ này, cô ấy lập tức u mê quên lối về, cô ấy xin sự đồng ý của Cố Ngẫu, sau đó đăng bức vẽ và đoạn chat của hai người lên Weibo, còn tag cả Weibo của Cố Ngẫu.
Bánh hoa tuyết xốp giòn là một nhà văn trên mạng, số fans trên Weibo rất đông đảo, cốt truyện và bức vẽ vừa được đăng lên, khu bình luận lập tức trở nên ồn ào nhốn nháo.
Cả Bánh hoa tuyết và Cố Ngẫu đều cảm thấy hài lòng, cuối cùng hai người nói lời chúc ngủ ngon với đối phương rồi offline.
Cố Ngẫu gần như ngồi suốt buổi tối trước máy tính, đợi tới khi lấy lại tinh thần, cô đau lưng đau đầu lại còn hoa mắt, cởi kính và tai nghe ra, cô vào nhà tắm xong rồi tung tăng nhảy nhót về giường, khi nằm xuống, sống lưng cô lại ê ẩm.
Cố Ngẫu vừa than vãn chắc mình sẽ sớm già mất vừa từ từ chìm vào mộng đẹp.
Nắng sớm ngoài cửa sổ hiện ra không làm ảnh hưởng gì đến Cố Ngẫu đã kéo kín rèm, nhưng Giản Hoài Hiên ở dưới tầng thì lập tức bừng tỉnh khi đón được sợi nắng ban mai.
Tiểu An cũng gõ cửa phòng đúng giờ, bắt đầu công việc trợ lý trong một ngày của mình.
Khi dùng bữa sáng, Giản Hoài Hiên nhận được tin nhắn của vệ sĩ anh Lỗi, cũng tức là Triệu Lỗi.
Tối qua anh ta đi điều tra việc Giản Hoài Hiên giao cho mình cả đêm, vốn tưởng rằng phải tốn không ít công sức, ai ngờ nhà họ Cố căn bản không thèm che giấu, điều này khiến anh ta có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách dễ dàng.
Anh ta báo cáo lại với Giản Hoài Hiên: “Ông chủ, cô Cố Liên có một người chị gái sinh đôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook