Cật Ngẫu
-
Chương 5
Siêu thị không khó tìm, nhưng khi Cố Ngẫu đi ra ngoài quên không mang theo ô, vậy nên khi đi trên đường, cô suýt nữa đã biến thành cái xác khô dưới ánh nắng chói chang của mặt trời.
Khó khăn lắm mới tìm được siêu thị, được hưởng thụ làn gió mát lạnh, Cố Ngẫu lại phát hiện ra rằng siêu thị này chỉ dành cho hội viên.
Cố Ngẫu đi đến chỗ quầy lễ tân chỗ cửa ra vào để hỏi một chị gái ở đó xem làm thế nào mới trở thành hội viên, hoặc là có cách nào để người không phải là hội viên đi vào hay không.
Kết quả đúng là có thật, chỉ cần lấy thẻ căn cước ra để đăng ký là được.
Nhưng Cố Ngẫu không ngờ rằng đi siêu thị cũng phải dùng đến thẻ căn cước nên đương nhiên không mang, nhưng trước khi chuyển nhà cô đã chụp ảnh mặt trước và mặt sau của thẻ căn cước cho nhân viên lắp mạng, cô nhớ rõ vẫn còn để trong album ảnh chưa xóa.
Nhưng đã lâu lắm rồi, ảnh thẻ căn cước bị đẩy xuống dưới, Cố Ngẫu lục tung album ảnh để tìm kiếm nhưng tìm thế nào cũng không thấy, hơn nữa cô còn là kiểu người không thích nhờ vả người khác, vì thế càng không tìm thấy cô càng sốt ruột, càng sốt ruột lại càng không tìm thấy.
Đậu má?
Cố Ngẫu kéo tới cuối album cũng không nhìn thấy ảnh chụp thẻ căn cước của mình, vì thế cô lại bắt đầu lướt một lần nữa, vừa mở lại từ đầu thì có người cắt ngang…
“Cố Liên?”
Có người vỗ vỗ vào bả vai Cố Ngẫu.
Cố Ngẫu đang thấy bực bội, quay đầu lại nhìn thoáng qua thì phát hiện đó là một chàng trai mặc quần áo thoải mái, chân đi dép lào, trên mặt còn đeo kính râm.
Chàng trai thấy cô quay lại thì bỏ kính râm xuống, ngả ngớn cười cợt một câu với cô: “Sao vậy? Cô thật sự tới chăm sóc anh Hoài Hiên của cô à?”
Lại là người quen của Cố Liên à? Cố Ngẫu đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào thì đụng phải ánh mắt đầy khinh miệt không chút che giấu của đối phương.
Giả làm Cố Liên thì được.
Nhưng bắt chước dáng vẻ lấy lòng những người khinh thường mình của Cố Liên thì không được.
Cố Ngẫu thu hồi tầm mắt, cúi đầu tiếp tục lướt album.
Nụ cười trên mặt chàng trai kia cũng cứng đờ, lập tức trở nên không vui: “Cô làm lơ người khác như thế là có ý gì?”
Nói rồi chàng trai đi đến bên cạnh Cố Ngẫu, dựa vào quầy lễ tân bên cạnh để đánh giá “Cố Liên” từ trên xuống dưới, vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Phải biết rằng, trong cả giới chỉ có anh ta đối xử “nhiệt tình” với Cố Liên nhất, Cố Liên cũng nể tình gọi anh ta một tiếng anh trai, thường làm nũng act cute, làm gì có lúc nào lạnh nhạt với anh ta như vậy?
Nghĩ đến đây, chàng trai càng thêm không vui, anh ta lạnh mặt hỏi Cố Ngẫu: “Nói đi chứ, cô bị câm à? Nếu không biết nói thì có cần anh đây dạy cô không?”
Cố Ngẫu ngước mắt, nhàn nhạt liếc chàng trai một cái, nói hai chữ qua khẩu trang: “Tên ngốc.”
Chàng trai mở to hai mắt, dáng vẻ cà lơ phất phơ cũng thay đổi hẳn, anh ta từ từ đứng thẳng dậy, cơ thể cao hơn 1m8 đứng trước Cố Ngẫu cao 1m65 có cảm giác vô cùng áp bức.
Cố Ngẫu bỏ điện thoại xuống, hai tay để trong túi, không hề lùi bước hay sợ hãi.
Làm gì có ai có kinh nghiệm về việc so đo khí thế hơn Cố Ngẫu, cô không ngẩng mặt lên quật cường đối diện với chàng trai mà chỉ liếc mắt nhìn đối phương, ánh mắt vô cùng hung tợn đáng sợ.
Sau khi chàng trai thấy đối phương không tránh không né, nhìn thẳng về phía mình thì lại bắt đầu dao động tầm mắt.
Đó là ý định muốn né tránh theo bản năng.
Sợ rồi, chẳng thú vị gì cả.
Cố Ngẫu kéo khóe miệng, lấy điện thoại trong túi ra, đang định nói gì đó thì liếc thấy cửa cảm ứng tự động của siêu thị mở ra.
Một người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu xanh sẫm giữa trời nắng chang chang đi tới, tay trái gã kéo mép áo cùng bên còn tay phải giấu trong áo khoác.
Sau khi người đàn ông tiến vào, gã không nhìn đông nhìn tây, cũng không đi về phía lối ra vào mà đi thẳng về phía quầy lễ tân, hoặc nói đúng hơn là đi về phía chàng trai, hơi vươn tay phải nắm lấy cán dao màu đen trong áo khoác…
Động tác của Cố Ngẫu còn nhanh hơn đầu óc, nhưng cô vẫn nhớ rõ phải bảo vệ bàn tay dùng để ăn cơm của mình, vậy nên cô dùng chân đá vào bụng chàng trai.
Đồng thời vào lúc này, người đàn ông mặc áo khoác khua dao loạn xạ, nhào về phía chàng trai, trong miệng còn la hét: “Tô Thuyên, mày đi chết đi!!”
Cố Ngẫu vừa đá văng chàng trai ra chỗ khác vừa lùi lại thật xa theo phản lực, nhưng vẫn thu chân chậm một bước, bị lưỡi dao quẹt vào cẳng chân.
Người đàn ông mặc áo khoác không ngờ rằng có người đẩy chàng trai ra, không chém người được, gã ngẩn người, sau đó lập tức nhào về phía chàng trai đang ngã rạp trên mặt đất.
Tất cả đều xảy ra rất nhanh, chị gái ở quầy lễ tân lập tức hét chói tai ngay lúc người đàn ông mặc áo khoác rút dao ra, hai tay ôm đầu rồi trốn thẳng xuống quầy, bảo vệ ở cửa nghe thấy tiếng thét chói tai thì cầm dùi cui chạy về phía bên này, nhưng vẫn còn cách một khoảng nữa.
Mà người đàn ông mặc áo khoác đã giơ dao về phía chàng trai…
Một tiếng rầm vang lên, Cố Ngẫu vác một chiếc ghế để cho khách nghỉ ngơi ở một bên lên đập mạnh vào lưng người đàn ông mặc áo khoác.
Lần này cô đập mạnh quá, con dao phay trong tay người đàn ông mặc áo khoác rơi thẳng xuống đất, dao phay va chạm với mặt đất được lát đá cẩm thạch phát ra âm thanh leng keng không dứt.
Lúc này, mấy bảo vệ cũng chạy tới, vây quanh kiểm soát người kia.
Chàng trai vẫn giữ tư thế như khi vừa ngã xuống, hai mắt lom lom nhìn vào không khí, đó là chỗ người đàn ông mặc áo khoác đứng trước khi ngã xuống.
Một lúc sau người đàn ông mới thu hồi hồn phách đã bay tán loạn của mình, hoàn hồn nhìn về phía người đàn ông mặc áo khoác đang bị giữ chặt ở một bên, kết quả bị người đàn ông mặc áo khoác đang còn điên cuồng giãy giụa muốn nhào tới dọa sợ, vội vàng dùng cả tay cả chân để bò ra chỗ cách xa mấy mét.
Khi thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, chàng trai mới nhớ ra bụng mình vừa bị đạp cho một phát, cơn đau bị lãng quên bắt đầu nhảy nhót, anh ta cong lưng đứng dậy ôm bụng kêu to.
Cố Ngẫu cũng buông chiếc ghế trên tay xuống, từ từ ngồi xuống mặt đất lạnh như băng trước quầy lễ tân, cẳng chân bị thương vẫn luôn chảy máu.
Chị gái ở quầy lễ tân chạy ra, cởi áo khoác lao động của mình để bịt miệng vết thương của Cố Ngẫu, miệng vết thương của Cố Ngẫu bị chạm vào khiến cô đau tới mức ui cha một tiếng, khiến chị gái nhỏ kia sợ tới mức rụt tay về, Cố Ngẫu chỉ đành tự tay dùng quần áo bịt miệng vết thương để cầm máu.
Một loạt thao tác vừa rồi của Cố Ngẫu chỉ là phản xạ có điều kiện, suốt cả quá trình đầu óc cô đều trống rỗng, bây giờ thả lỏng lại, cả cơ thể cô đều đang run rẩy, cẳng chân càng đau tới mức cô chỉ ước có thể chết ngay tại chỗ, Cố Ngẫu có hơi nghi ngờ, với dáng vẻ như ma này của mình thì làm thế nào mà vừa rồi lại có thể vung ghế lên đập người, chẳng lẽ vừa rồi cô đá người mạnh quá nên cung phản xạ cũng bay luôn rồi?
Cố Ngẫu đau tới mức chỉ muốn chết đi cho xong nhưng lại không dám thả lỏng lực độ trên tay, sợ rằng chảy máu quá nhiều sẽ dẫn tới bị sốc, nhưng thật sự là đau quá, đau tới mức cô đập đập đầu vào quầy lễ tân, trong đầu chẳng còn suy nghĩ được gì.
Ngay lúc đầu óc Cố Ngẫu bắt đầu choáng váng, cuối cùng cũng lục tục có người đến gần cô, bên tai là đủ loại âm thanh ồn ào nhốn nháo…
“Cầm máu! Cầm máu cho cô ấy trước đi!”
“Xe cấp cứu đâu? Đã gọi xe cấp cứu chưa?”
“Đợi xe cấp cứu tới bao giờ? Ai lái xe đưa cô ấy tới thẳng bệnh viện luôn đi!”
“Tôi, a… tôi có xe, ở ngay ngoài kia, nhưng bây giờ tôi không ra được, ai đó ra lấy xe đi, chìa khóa ở đây…”
Giọng nói cuối cùng là tiếng vừa xuýt xoa vừa la hét của chàng trai vừa được Cố Ngẫu cứu mạng.
Cố Ngẫu dựa vào quầy lễ tân, từ từ mất đi ý thức.
Sau khi Cố Ngẫu tỉnh lại, cô đã ở bệnh viện, linh hồn như đã rời khỏi cơ thể, nhìn cái gì cũng thấy mờ mờ ảo ảo, ngoan ngoãn để bác sĩ y tá kiểm tra cho mình.
Sau khi bác sĩ dặn dò đủ thứ chuyện, trợ lý sinh hoạt Tiểu An cầm sổ ghi chú lại những gì bác sĩ nói, Giản Hoài Hiên thì ngồi ngay bên cửa sổ phòng bệnh để gọi điện thoại, bên cạnh là chàng trai được Cố Ngẫu cứu mạng.
Cố Ngẫu bỗng nhớ tới cái tên mà người đàn ông mặc áo khoác kia gào lên khi nhào tới, hóa ra đây chính là Tô Thuyên chịu trách nhiệm dắt chó đi dạo thay cô.
Khác với lúc đứng trước mặt cô, bây giờ, từ sợi tóc trên đầu cho tới ngón chân, cả người Tô Thuyên đều toát lên hơi thở của sự ngoan ngoãn, dáng ngồi cũng vô cùng nghiêm chỉnh, giống như người đang gọi điện thoại không phải là Giản Hoài Hiên ngồi trên xe lăn mà là một đạo tặc hung ác có thể ném anh ta qua cửa sổ bất cứ lúc nào.
Còn Giản Hoài Hiên thì…
Cố Ngẫu dịch chuyển tầm mắt, sau đó sửng sốt, vẻ mặt vốn đã ngơ ngác lại càng trở nên ngây ngốc hơn.
Giản Hoài Hiên đang dùng ngữ điệu ôn hòa để nói chuyện với đầu kia điện thoại, nghe nội dung để đoán thì có lẽ đầu bên kia là bố mẹ của Tô Thuyên.
Nơi khóe môi mỏng lạnh nhạt của Giản Hoài Hiên đang cong thành một vòng cung đẹp đẽ, khuôn mặt đẹp trai đeo vẻ nhu hòa giả dối, sự lãnh đạm và giọng nói có hơi lạnh nhạt trong quá khứ đã được bao trùm bởi sự lễ phép và khéo léo, kết hợp với những lời khuyên lơi bất đắc dĩ khiến anh như thể trở thành người khác.
Bắt đầu từ cấp hai, Cố Ngẫu đều sẽ đi làm thêm vào kỳ nghỉ hè và nghỉ đông hằng năm.
Cô đã từng làm thu ngân trong siêu thị, làm phục vụ trong quán trà sữa, còn cả người phát tờ rơi… Chỉ cần có thể kiếm tiền mà không cần dùng đến bằng cấp thì Cố Ngẫu gần như đều đã từng làm.
Cũng không phải là mấy người Cố Thành Thu bắt Cố Ngẫu ra ngoài kiếm tiền, cũng không phải là ở nhà Cố Ngẫu ăn không đủ no cần kiếm tiền nuôi bản thân. Dù sao thì hai vợ chồng Cố Thành Thu cũng làm rất tốt công tác giữ gìn mặt mũi, nếu để con cái nhà mình đi ra khỏi cửa nói rằng ăn không đủ no thì người làm cha mẹ như bọn họ chắc chắn bị xem thường, nhưng nếu nói là bị đánh bị mắng thì sẽ có người nói rằng con nít ấy à, không nghe lời thì phải đánh cho một trận, mắng cho một trận, quá bình thường.
Cố Ngẫu cố gắng làm thêm như vậy chỉ là vì như vậy có thể tiết kiệm tiền để giúp cô rời khỏi cái nhà đó.
Cô có ý nghĩ này chủ yếu là vì bạn bè cấp hai gợi ý cho cô.
Học sinh cấp hai phần lớn đều ở trong độ tuổi phản nghịch, cả người mang theo gai nhọn, thầy cô bố mẹ không cho họ làm cái gì thì họ càng muốn làm cái đó, mặc dù chưa đọc nội quy học sinh kỹ càng nhưng vẫn có thể vi phạm nội quy học sinh một cách dễ dàng.
Trốn học, đánh nhau, hút thuốc, nhuộm tóc, tìm một anh trai em gái nào đó trong hoặc ngoài trường qua mạng để yêu đương, hoặc là một đám học sinh cá biệt mặc đồng phục rồi tụ tập ở quán trà sữa hay quán ăn vặt nói chuyện phiếm để giết thời gian vốn dĩ nên ở lớp học tự học.
Khi giáo viên không còn kiểm soát được nữa thì sẽ gọi bố mẹ đến trường.
Khi Cố Ngẫu học cấp hai, con gái trong lớp thịnh hành kiểu đeo kính áp tròng thuần màu đen và để mái chéo. Bình thường các bạn nữ đều sẽ buộc tóc hai bên, giáo viên cũng nhắm một mắt mở một mắt, nhưng có một nữ sinh vừa giỏi vừa to gan, không chỉ cắt mái chéo mà còn nhuộm tóc màu hồng, ngày hôm sau đến trường học, người đó trở thành tâm điểm chú ý nên bị gọi bố mẹ, bố mẹ người đó cũng không khách sáo mà trực tiếp cầm kéo cắt phăng đi mái tóc dài của nữ sinh kia.
Sau đó Cố Ngẫu nghe các bạn học kháo nhau rằng nữ sinh kia đã bỏ nhà đi rồi.
Hóa ra còn có thể bỏ nhà đi nữa ư?
Đây là lần đầu tiên Cố Ngẫu biết được chuyện này, cũng bắt đầu đặc biệt chú ý tới diễn biến sau khi nữ sinh kia bỏ nhà đi.
Mấy ngày sau, nữ sinh đó đi học lại, nghe nói không phải là bố mẹ tìm được mà là vì người đó không có tiền ăn cơm nên mới về, sau khi trở về còn bị đánh một trận, bởi vì khi bỏ nhà đi người đó đã trộm tiền trong nhà.
Thế là Cố Ngẫu hiểu rõ, muốn bỏ nhà đi thì phải có tiền, nhưng ăn trộm tiền cũng vô dụng, tiêu chẳng được bao lâu là hết, đợi tới khi về nhà còn bị ăn đánh.
Vậy nên cô bắt bản thân mình kiếm tiền, kiếm đủ tiền để cô rời khỏi nhà đó.
Trùng hợp là Cố Ngẫu đều sẽ bị bố mẹ gửi đến nhà bà nội, người cũng không ưa cô vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, chỉ cần buổi tối về nhà ngủ, còn những lúc khác bà nội đều sẽ mặc kệ cô, nên cô cũng có đủ thời gian để ra ngoài làm thêm.
Rời khỏi trường học là đã bước nửa bước chân vào xã hội, Cố Ngẫu đã từng phải chịu thiệt, từng bị lừa đảo, cũng gặp được không ít người ỷ mình lớn tuổi mà thích “giảng” về người trưởng thành cho Cố Ngẫu nghe.
Trong đó có vài “bài giảng” thật sự hữu ích, có ảnh hưởng rất lớn với Cố Ngẫu, còn có một số chỉ là khoác lác, muốn nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của đứa trẻ Cố Ngẫu chưa hiểu sự đời.
Khi Cố Ngẫu làm tạp vụ ở một studio ảnh từng làm việc với một chị gái là nhiếp ảnh gia, bình thường cô sẽ làm chân chạy vặt cho chị gái ấy.
Chị gái nhỏ ít nói, mới đầu cũng không hài lòng với việc có một đứa nít ranh làm chân sai vặt cho mình, sau đó phát hiện Cố Ngẫu cũng nhanh nhẹn nên mới đồng ý cho Cố Ngẫu đi theo chị ấy, còn nhân tiện chỉnh sửa lại những thói quen không tốt của Cố Ngẫu.
Ví dụ như chị ấy nói với Cố Ngẫu rằng nếu muốn nói cảm ơn thì phải nói to lớn, để người được cảm ơn nghe thấy thì hai chữ này mới có ý nghĩa tồn tại.
Rồi ví dụ như đừng đừng nói xấu người khác, cho dù em không nghĩ điều mình nói là nói xấu mà chỉ là nhận xét thông thường cũng không được, hãy nhịn đi, nếu không nhịn được thì hãy đến trước mặt người đó mà nói.
Rồi ví dụ như đừng cúi đầu, dùng thời gian ngẩn ngơ để quan sát người khác, nhìn xem khi gặp những chuyện thế này thế kia người ta sẽ xử lý thế nào, đến lượt mình gặp phải ít nhất cũng có thể học theo. Tốt nhất là nên để ý tới ngôn ngữ hình thể, nét mặt, giọng điệu của những người xung quanh mình, đừng ngu ngơ cái gì cũng tin, phải dùng não khi tiếp xúc với người khác, học được cách phán đoán thông qua những gì đối phương thể hiện ra bên ngoài, phán đoán xem lời họ nói là thật hay giả, những thứ này cần phải thầm hiểu rõ…
Cố Ngẫu tự nhận mình chưa bao giờ quên những lời chị gái nhiếp ảnh gia dạy bảo, từ trước tới nay cô luôn làm cho đối phương nghe được lời cảm ơn của mình, cũng không nói xấu sau lưng bất kỳ ai, cũng không nhốt mình trong thế giới của bản thân, cho dù đang ngồi xổm trong một ngôi nhà chết thì chỉ cần có cơ hội cô cũng sẽ quan sát, học tập.
Bởi vậy không thể nói là cô đã luyện được sức phán đoán hỏa nhãn kim tinh, nhưng cũng không đến mức bị vẻ ngoài che mắt.
Vậy nên mặc dù nét mặt và giọng điệu của Giản Hoài Hiên vào giờ phút này không hề bắt bẻ, Cố Ngẫu cũng chỉ quen biết anh được một ngày, theo lý mà nói thì cô hẳn là không nhìn ra được gì cả.
Nhưng Cố Ngẫu lại cảm thấy… giả dối.
Sự ấm áp mà Giản Hoài Hiên đang giả vờ thật sự còn lạnh hơn cả điều hòa trong phòng bệnh lúc này.
Khó khăn lắm mới tìm được siêu thị, được hưởng thụ làn gió mát lạnh, Cố Ngẫu lại phát hiện ra rằng siêu thị này chỉ dành cho hội viên.
Cố Ngẫu đi đến chỗ quầy lễ tân chỗ cửa ra vào để hỏi một chị gái ở đó xem làm thế nào mới trở thành hội viên, hoặc là có cách nào để người không phải là hội viên đi vào hay không.
Kết quả đúng là có thật, chỉ cần lấy thẻ căn cước ra để đăng ký là được.
Nhưng Cố Ngẫu không ngờ rằng đi siêu thị cũng phải dùng đến thẻ căn cước nên đương nhiên không mang, nhưng trước khi chuyển nhà cô đã chụp ảnh mặt trước và mặt sau của thẻ căn cước cho nhân viên lắp mạng, cô nhớ rõ vẫn còn để trong album ảnh chưa xóa.
Nhưng đã lâu lắm rồi, ảnh thẻ căn cước bị đẩy xuống dưới, Cố Ngẫu lục tung album ảnh để tìm kiếm nhưng tìm thế nào cũng không thấy, hơn nữa cô còn là kiểu người không thích nhờ vả người khác, vì thế càng không tìm thấy cô càng sốt ruột, càng sốt ruột lại càng không tìm thấy.
Đậu má?
Cố Ngẫu kéo tới cuối album cũng không nhìn thấy ảnh chụp thẻ căn cước của mình, vì thế cô lại bắt đầu lướt một lần nữa, vừa mở lại từ đầu thì có người cắt ngang…
“Cố Liên?”
Có người vỗ vỗ vào bả vai Cố Ngẫu.
Cố Ngẫu đang thấy bực bội, quay đầu lại nhìn thoáng qua thì phát hiện đó là một chàng trai mặc quần áo thoải mái, chân đi dép lào, trên mặt còn đeo kính râm.
Chàng trai thấy cô quay lại thì bỏ kính râm xuống, ngả ngớn cười cợt một câu với cô: “Sao vậy? Cô thật sự tới chăm sóc anh Hoài Hiên của cô à?”
Lại là người quen của Cố Liên à? Cố Ngẫu đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào thì đụng phải ánh mắt đầy khinh miệt không chút che giấu của đối phương.
Giả làm Cố Liên thì được.
Nhưng bắt chước dáng vẻ lấy lòng những người khinh thường mình của Cố Liên thì không được.
Cố Ngẫu thu hồi tầm mắt, cúi đầu tiếp tục lướt album.
Nụ cười trên mặt chàng trai kia cũng cứng đờ, lập tức trở nên không vui: “Cô làm lơ người khác như thế là có ý gì?”
Nói rồi chàng trai đi đến bên cạnh Cố Ngẫu, dựa vào quầy lễ tân bên cạnh để đánh giá “Cố Liên” từ trên xuống dưới, vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Phải biết rằng, trong cả giới chỉ có anh ta đối xử “nhiệt tình” với Cố Liên nhất, Cố Liên cũng nể tình gọi anh ta một tiếng anh trai, thường làm nũng act cute, làm gì có lúc nào lạnh nhạt với anh ta như vậy?
Nghĩ đến đây, chàng trai càng thêm không vui, anh ta lạnh mặt hỏi Cố Ngẫu: “Nói đi chứ, cô bị câm à? Nếu không biết nói thì có cần anh đây dạy cô không?”
Cố Ngẫu ngước mắt, nhàn nhạt liếc chàng trai một cái, nói hai chữ qua khẩu trang: “Tên ngốc.”
Chàng trai mở to hai mắt, dáng vẻ cà lơ phất phơ cũng thay đổi hẳn, anh ta từ từ đứng thẳng dậy, cơ thể cao hơn 1m8 đứng trước Cố Ngẫu cao 1m65 có cảm giác vô cùng áp bức.
Cố Ngẫu bỏ điện thoại xuống, hai tay để trong túi, không hề lùi bước hay sợ hãi.
Làm gì có ai có kinh nghiệm về việc so đo khí thế hơn Cố Ngẫu, cô không ngẩng mặt lên quật cường đối diện với chàng trai mà chỉ liếc mắt nhìn đối phương, ánh mắt vô cùng hung tợn đáng sợ.
Sau khi chàng trai thấy đối phương không tránh không né, nhìn thẳng về phía mình thì lại bắt đầu dao động tầm mắt.
Đó là ý định muốn né tránh theo bản năng.
Sợ rồi, chẳng thú vị gì cả.
Cố Ngẫu kéo khóe miệng, lấy điện thoại trong túi ra, đang định nói gì đó thì liếc thấy cửa cảm ứng tự động của siêu thị mở ra.
Một người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu xanh sẫm giữa trời nắng chang chang đi tới, tay trái gã kéo mép áo cùng bên còn tay phải giấu trong áo khoác.
Sau khi người đàn ông tiến vào, gã không nhìn đông nhìn tây, cũng không đi về phía lối ra vào mà đi thẳng về phía quầy lễ tân, hoặc nói đúng hơn là đi về phía chàng trai, hơi vươn tay phải nắm lấy cán dao màu đen trong áo khoác…
Động tác của Cố Ngẫu còn nhanh hơn đầu óc, nhưng cô vẫn nhớ rõ phải bảo vệ bàn tay dùng để ăn cơm của mình, vậy nên cô dùng chân đá vào bụng chàng trai.
Đồng thời vào lúc này, người đàn ông mặc áo khoác khua dao loạn xạ, nhào về phía chàng trai, trong miệng còn la hét: “Tô Thuyên, mày đi chết đi!!”
Cố Ngẫu vừa đá văng chàng trai ra chỗ khác vừa lùi lại thật xa theo phản lực, nhưng vẫn thu chân chậm một bước, bị lưỡi dao quẹt vào cẳng chân.
Người đàn ông mặc áo khoác không ngờ rằng có người đẩy chàng trai ra, không chém người được, gã ngẩn người, sau đó lập tức nhào về phía chàng trai đang ngã rạp trên mặt đất.
Tất cả đều xảy ra rất nhanh, chị gái ở quầy lễ tân lập tức hét chói tai ngay lúc người đàn ông mặc áo khoác rút dao ra, hai tay ôm đầu rồi trốn thẳng xuống quầy, bảo vệ ở cửa nghe thấy tiếng thét chói tai thì cầm dùi cui chạy về phía bên này, nhưng vẫn còn cách một khoảng nữa.
Mà người đàn ông mặc áo khoác đã giơ dao về phía chàng trai…
Một tiếng rầm vang lên, Cố Ngẫu vác một chiếc ghế để cho khách nghỉ ngơi ở một bên lên đập mạnh vào lưng người đàn ông mặc áo khoác.
Lần này cô đập mạnh quá, con dao phay trong tay người đàn ông mặc áo khoác rơi thẳng xuống đất, dao phay va chạm với mặt đất được lát đá cẩm thạch phát ra âm thanh leng keng không dứt.
Lúc này, mấy bảo vệ cũng chạy tới, vây quanh kiểm soát người kia.
Chàng trai vẫn giữ tư thế như khi vừa ngã xuống, hai mắt lom lom nhìn vào không khí, đó là chỗ người đàn ông mặc áo khoác đứng trước khi ngã xuống.
Một lúc sau người đàn ông mới thu hồi hồn phách đã bay tán loạn của mình, hoàn hồn nhìn về phía người đàn ông mặc áo khoác đang bị giữ chặt ở một bên, kết quả bị người đàn ông mặc áo khoác đang còn điên cuồng giãy giụa muốn nhào tới dọa sợ, vội vàng dùng cả tay cả chân để bò ra chỗ cách xa mấy mét.
Khi thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, chàng trai mới nhớ ra bụng mình vừa bị đạp cho một phát, cơn đau bị lãng quên bắt đầu nhảy nhót, anh ta cong lưng đứng dậy ôm bụng kêu to.
Cố Ngẫu cũng buông chiếc ghế trên tay xuống, từ từ ngồi xuống mặt đất lạnh như băng trước quầy lễ tân, cẳng chân bị thương vẫn luôn chảy máu.
Chị gái ở quầy lễ tân chạy ra, cởi áo khoác lao động của mình để bịt miệng vết thương của Cố Ngẫu, miệng vết thương của Cố Ngẫu bị chạm vào khiến cô đau tới mức ui cha một tiếng, khiến chị gái nhỏ kia sợ tới mức rụt tay về, Cố Ngẫu chỉ đành tự tay dùng quần áo bịt miệng vết thương để cầm máu.
Một loạt thao tác vừa rồi của Cố Ngẫu chỉ là phản xạ có điều kiện, suốt cả quá trình đầu óc cô đều trống rỗng, bây giờ thả lỏng lại, cả cơ thể cô đều đang run rẩy, cẳng chân càng đau tới mức cô chỉ ước có thể chết ngay tại chỗ, Cố Ngẫu có hơi nghi ngờ, với dáng vẻ như ma này của mình thì làm thế nào mà vừa rồi lại có thể vung ghế lên đập người, chẳng lẽ vừa rồi cô đá người mạnh quá nên cung phản xạ cũng bay luôn rồi?
Cố Ngẫu đau tới mức chỉ muốn chết đi cho xong nhưng lại không dám thả lỏng lực độ trên tay, sợ rằng chảy máu quá nhiều sẽ dẫn tới bị sốc, nhưng thật sự là đau quá, đau tới mức cô đập đập đầu vào quầy lễ tân, trong đầu chẳng còn suy nghĩ được gì.
Ngay lúc đầu óc Cố Ngẫu bắt đầu choáng váng, cuối cùng cũng lục tục có người đến gần cô, bên tai là đủ loại âm thanh ồn ào nhốn nháo…
“Cầm máu! Cầm máu cho cô ấy trước đi!”
“Xe cấp cứu đâu? Đã gọi xe cấp cứu chưa?”
“Đợi xe cấp cứu tới bao giờ? Ai lái xe đưa cô ấy tới thẳng bệnh viện luôn đi!”
“Tôi, a… tôi có xe, ở ngay ngoài kia, nhưng bây giờ tôi không ra được, ai đó ra lấy xe đi, chìa khóa ở đây…”
Giọng nói cuối cùng là tiếng vừa xuýt xoa vừa la hét của chàng trai vừa được Cố Ngẫu cứu mạng.
Cố Ngẫu dựa vào quầy lễ tân, từ từ mất đi ý thức.
Sau khi Cố Ngẫu tỉnh lại, cô đã ở bệnh viện, linh hồn như đã rời khỏi cơ thể, nhìn cái gì cũng thấy mờ mờ ảo ảo, ngoan ngoãn để bác sĩ y tá kiểm tra cho mình.
Sau khi bác sĩ dặn dò đủ thứ chuyện, trợ lý sinh hoạt Tiểu An cầm sổ ghi chú lại những gì bác sĩ nói, Giản Hoài Hiên thì ngồi ngay bên cửa sổ phòng bệnh để gọi điện thoại, bên cạnh là chàng trai được Cố Ngẫu cứu mạng.
Cố Ngẫu bỗng nhớ tới cái tên mà người đàn ông mặc áo khoác kia gào lên khi nhào tới, hóa ra đây chính là Tô Thuyên chịu trách nhiệm dắt chó đi dạo thay cô.
Khác với lúc đứng trước mặt cô, bây giờ, từ sợi tóc trên đầu cho tới ngón chân, cả người Tô Thuyên đều toát lên hơi thở của sự ngoan ngoãn, dáng ngồi cũng vô cùng nghiêm chỉnh, giống như người đang gọi điện thoại không phải là Giản Hoài Hiên ngồi trên xe lăn mà là một đạo tặc hung ác có thể ném anh ta qua cửa sổ bất cứ lúc nào.
Còn Giản Hoài Hiên thì…
Cố Ngẫu dịch chuyển tầm mắt, sau đó sửng sốt, vẻ mặt vốn đã ngơ ngác lại càng trở nên ngây ngốc hơn.
Giản Hoài Hiên đang dùng ngữ điệu ôn hòa để nói chuyện với đầu kia điện thoại, nghe nội dung để đoán thì có lẽ đầu bên kia là bố mẹ của Tô Thuyên.
Nơi khóe môi mỏng lạnh nhạt của Giản Hoài Hiên đang cong thành một vòng cung đẹp đẽ, khuôn mặt đẹp trai đeo vẻ nhu hòa giả dối, sự lãnh đạm và giọng nói có hơi lạnh nhạt trong quá khứ đã được bao trùm bởi sự lễ phép và khéo léo, kết hợp với những lời khuyên lơi bất đắc dĩ khiến anh như thể trở thành người khác.
Bắt đầu từ cấp hai, Cố Ngẫu đều sẽ đi làm thêm vào kỳ nghỉ hè và nghỉ đông hằng năm.
Cô đã từng làm thu ngân trong siêu thị, làm phục vụ trong quán trà sữa, còn cả người phát tờ rơi… Chỉ cần có thể kiếm tiền mà không cần dùng đến bằng cấp thì Cố Ngẫu gần như đều đã từng làm.
Cũng không phải là mấy người Cố Thành Thu bắt Cố Ngẫu ra ngoài kiếm tiền, cũng không phải là ở nhà Cố Ngẫu ăn không đủ no cần kiếm tiền nuôi bản thân. Dù sao thì hai vợ chồng Cố Thành Thu cũng làm rất tốt công tác giữ gìn mặt mũi, nếu để con cái nhà mình đi ra khỏi cửa nói rằng ăn không đủ no thì người làm cha mẹ như bọn họ chắc chắn bị xem thường, nhưng nếu nói là bị đánh bị mắng thì sẽ có người nói rằng con nít ấy à, không nghe lời thì phải đánh cho một trận, mắng cho một trận, quá bình thường.
Cố Ngẫu cố gắng làm thêm như vậy chỉ là vì như vậy có thể tiết kiệm tiền để giúp cô rời khỏi cái nhà đó.
Cô có ý nghĩ này chủ yếu là vì bạn bè cấp hai gợi ý cho cô.
Học sinh cấp hai phần lớn đều ở trong độ tuổi phản nghịch, cả người mang theo gai nhọn, thầy cô bố mẹ không cho họ làm cái gì thì họ càng muốn làm cái đó, mặc dù chưa đọc nội quy học sinh kỹ càng nhưng vẫn có thể vi phạm nội quy học sinh một cách dễ dàng.
Trốn học, đánh nhau, hút thuốc, nhuộm tóc, tìm một anh trai em gái nào đó trong hoặc ngoài trường qua mạng để yêu đương, hoặc là một đám học sinh cá biệt mặc đồng phục rồi tụ tập ở quán trà sữa hay quán ăn vặt nói chuyện phiếm để giết thời gian vốn dĩ nên ở lớp học tự học.
Khi giáo viên không còn kiểm soát được nữa thì sẽ gọi bố mẹ đến trường.
Khi Cố Ngẫu học cấp hai, con gái trong lớp thịnh hành kiểu đeo kính áp tròng thuần màu đen và để mái chéo. Bình thường các bạn nữ đều sẽ buộc tóc hai bên, giáo viên cũng nhắm một mắt mở một mắt, nhưng có một nữ sinh vừa giỏi vừa to gan, không chỉ cắt mái chéo mà còn nhuộm tóc màu hồng, ngày hôm sau đến trường học, người đó trở thành tâm điểm chú ý nên bị gọi bố mẹ, bố mẹ người đó cũng không khách sáo mà trực tiếp cầm kéo cắt phăng đi mái tóc dài của nữ sinh kia.
Sau đó Cố Ngẫu nghe các bạn học kháo nhau rằng nữ sinh kia đã bỏ nhà đi rồi.
Hóa ra còn có thể bỏ nhà đi nữa ư?
Đây là lần đầu tiên Cố Ngẫu biết được chuyện này, cũng bắt đầu đặc biệt chú ý tới diễn biến sau khi nữ sinh kia bỏ nhà đi.
Mấy ngày sau, nữ sinh đó đi học lại, nghe nói không phải là bố mẹ tìm được mà là vì người đó không có tiền ăn cơm nên mới về, sau khi trở về còn bị đánh một trận, bởi vì khi bỏ nhà đi người đó đã trộm tiền trong nhà.
Thế là Cố Ngẫu hiểu rõ, muốn bỏ nhà đi thì phải có tiền, nhưng ăn trộm tiền cũng vô dụng, tiêu chẳng được bao lâu là hết, đợi tới khi về nhà còn bị ăn đánh.
Vậy nên cô bắt bản thân mình kiếm tiền, kiếm đủ tiền để cô rời khỏi nhà đó.
Trùng hợp là Cố Ngẫu đều sẽ bị bố mẹ gửi đến nhà bà nội, người cũng không ưa cô vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, chỉ cần buổi tối về nhà ngủ, còn những lúc khác bà nội đều sẽ mặc kệ cô, nên cô cũng có đủ thời gian để ra ngoài làm thêm.
Rời khỏi trường học là đã bước nửa bước chân vào xã hội, Cố Ngẫu đã từng phải chịu thiệt, từng bị lừa đảo, cũng gặp được không ít người ỷ mình lớn tuổi mà thích “giảng” về người trưởng thành cho Cố Ngẫu nghe.
Trong đó có vài “bài giảng” thật sự hữu ích, có ảnh hưởng rất lớn với Cố Ngẫu, còn có một số chỉ là khoác lác, muốn nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của đứa trẻ Cố Ngẫu chưa hiểu sự đời.
Khi Cố Ngẫu làm tạp vụ ở một studio ảnh từng làm việc với một chị gái là nhiếp ảnh gia, bình thường cô sẽ làm chân chạy vặt cho chị gái ấy.
Chị gái nhỏ ít nói, mới đầu cũng không hài lòng với việc có một đứa nít ranh làm chân sai vặt cho mình, sau đó phát hiện Cố Ngẫu cũng nhanh nhẹn nên mới đồng ý cho Cố Ngẫu đi theo chị ấy, còn nhân tiện chỉnh sửa lại những thói quen không tốt của Cố Ngẫu.
Ví dụ như chị ấy nói với Cố Ngẫu rằng nếu muốn nói cảm ơn thì phải nói to lớn, để người được cảm ơn nghe thấy thì hai chữ này mới có ý nghĩa tồn tại.
Rồi ví dụ như đừng đừng nói xấu người khác, cho dù em không nghĩ điều mình nói là nói xấu mà chỉ là nhận xét thông thường cũng không được, hãy nhịn đi, nếu không nhịn được thì hãy đến trước mặt người đó mà nói.
Rồi ví dụ như đừng cúi đầu, dùng thời gian ngẩn ngơ để quan sát người khác, nhìn xem khi gặp những chuyện thế này thế kia người ta sẽ xử lý thế nào, đến lượt mình gặp phải ít nhất cũng có thể học theo. Tốt nhất là nên để ý tới ngôn ngữ hình thể, nét mặt, giọng điệu của những người xung quanh mình, đừng ngu ngơ cái gì cũng tin, phải dùng não khi tiếp xúc với người khác, học được cách phán đoán thông qua những gì đối phương thể hiện ra bên ngoài, phán đoán xem lời họ nói là thật hay giả, những thứ này cần phải thầm hiểu rõ…
Cố Ngẫu tự nhận mình chưa bao giờ quên những lời chị gái nhiếp ảnh gia dạy bảo, từ trước tới nay cô luôn làm cho đối phương nghe được lời cảm ơn của mình, cũng không nói xấu sau lưng bất kỳ ai, cũng không nhốt mình trong thế giới của bản thân, cho dù đang ngồi xổm trong một ngôi nhà chết thì chỉ cần có cơ hội cô cũng sẽ quan sát, học tập.
Bởi vậy không thể nói là cô đã luyện được sức phán đoán hỏa nhãn kim tinh, nhưng cũng không đến mức bị vẻ ngoài che mắt.
Vậy nên mặc dù nét mặt và giọng điệu của Giản Hoài Hiên vào giờ phút này không hề bắt bẻ, Cố Ngẫu cũng chỉ quen biết anh được một ngày, theo lý mà nói thì cô hẳn là không nhìn ra được gì cả.
Nhưng Cố Ngẫu lại cảm thấy… giả dối.
Sự ấm áp mà Giản Hoài Hiên đang giả vờ thật sự còn lạnh hơn cả điều hòa trong phòng bệnh lúc này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook