Cặp Vú Sữa Ngon Ngọt
-
Chương 12: Xoa Hai Bên Sẽ Chảy Ra Nước
Cơ thể nhỏ bé của Bạch Tiểu Đường run rẩy, trên mặt đỏ bừng lập tức lan đến tận tai, hơn nữa còn có xu hướng lan về phía vành tai.
“Phải, phải cởi ra sao?”
“Cậu nói xem?”
Chàng trai nhướng mày, tim Bạch Tiểu Đường đập như trống.
Cô giơ tay lên chậm rãi cởi đồng phục học sinh đã biến thành áo lót, làn da trắng nõn đến giống như trong suốt, giống như thịt vải thiều vừa mới được tách ra từ vỏ trái cây, cắn một miếng nước liền tràn ra bốn phía.
“Vậy quần của tớ, tớ sẽ… Không cần đúng không. ”
Thật ra Bạch Tiểu Đường đã nghĩ tới hẳn là không phải cách đồ lót xem, chẳng qua khó tránh khỏi còn có chút may mắn trong lòng.
Cô duỗi tay ra sau lưng, bởi vì khẩn trương mấy lần mới miễn cưỡng chạm đến nút áo lót, cô nhỏ giọng nuốt nước miếng một cái, lại nhìn thoáng qua biểu cảm Nguyên Lân.
Nguyên Lân chỉ nhìn áo lót buông lỏng, hai cặp vú sữa mềm mại trên ngực cô giống như hai trái cây nặng trịch rơi ra ngoài.
Áo lót còn lỏng lẻo khoác lên vai cô, nhưng có thể nhìn thấy vòng cung lưu loát của bộ ngực.
Nguyên Lân đột nhiên cảm thấy cơn thèm thuốc lá của mình lại bùng lên.
Anh lấy hộp thuốc lá từ trong túi quần ra khéo léo lấy một cái ngậm trên miệng, còn chưa kịp rút bật lửa thì đã thấy Bạch Tiểu Đường từ từ cởi dây áo lót dọc theo vai và cánh tay.
Cuối cùng anh cũng nhìn thấy rõ cặp vú sữa của Bạch Tiểu Đường.
Hình giọt nước xinh đẹp nhất, rõ ràng tròn trịa mà đầy đặn nhưng không có nửa điểm cảm giác chảy xệ, trên đỉnh núm vú không biết có phải là bởi vì bị lạnh gắt gao căng thẳng, giống như dâu tây tươi nhúng ở trên đỉnh bánh kem.
Mà giờ phút này Bạch Tiểu Đường khẽ cúi đầu, vòng eo thon thả giống như cành hoa uyển chuyển lẳng lặng đứng dưới ánh đèn vừa chớm nở .
‘’Đến gần đây’’
Thuốc còn chưa châm lại bị Nguyên Lân lấy ra khỏi miệng. Anh vừa mở miệng mới phát hiện cổ họng có chút ngứa ngáy, cứ như có kiến bò vào, khiến giọng anh khàn đi một lúc.
‘’Tôi không nhìn rõ’’
Bạch Tiểu Đường cực kỳ ngại ngùng, cô thậm chí còn không có cởi hẳn áo lót ra khỏi người, trên cánh tay còn ôm hai dây đeo vai nội y, chỉ chờ Nguyên Lân gật đầu một cái là lập tức mặc lại ngay.
Cô cẩn thận bước tới trước mặt Nguyên Lân, một tay còn nắm chặt nhíp và bông gòn vừa rồi, trong hai mắt giống như mặt hồ, một mảnh sương mù gợn sóng nước.
“Được chưa, được chưa?”
Vừa rồi cách xa một chút Bạch Tiểu Đường chỉ cảm thấy ngại thùng, bây giờ lại gần, hơi thở của chàng trai phả lên làn da của cô, vừa ấm áp vừa tinh khiết, giống như gió từ hư không truyền vào da thịt cô, làm cô rùng mình một cái..
Bạch Tiểu Đường càng run rẩy
“Cậu run cái gì vậy?” Nguyên Lân một tay kẹp điếu thuốc, tay kia chống ở bên giường, ngẩng đầu nhìn cô trêu chọc: “Run đến mức tôi chẳng nhìn thấy rõ gì cả’’
Bạch Tiểu Đường tủi thân nói: “Nhưng tớ không khống chế được…”
Nguyên Lân dường như đang chờ đợi câu nói của cô liền thấp giọng cười, trong miệng phun khói nóng hổi lên cặp vú sữa của Bạch Tiểu Đường.
Cảm giác tê dại xa lạ khiến Bạch Tiểu Đường theo bản năng lấy tay che núm vú căng thẳng lui về phía sau một bước.
“Xong, xong chưa…”
Nguyên Lân cười xong mới lười biếng ngẩng đầu lên, lấy trong túi ra một chiếc bật lửa, châm một điếu thuốc
‘’Liếc mắt một cái thôi mà cậu đã run như vậy sao?’’
Bạch Tiểu Đường cảm giác phía sau anh còn có nửa câu giấu không nói, nhìn chằm chằm anh một lúc, muốn biết nhưng lại không muốn biết.
Nguyên Lân chậm rãi hít một hơi thuốc, sau đó vẫy tay với cô, ý bảo muốn nghe thì đến gần vào một chút.
Cô dừng tại chỗ một hồi mới tiến lại gần một chút, Nguyên Lân một tay đặt miệng lên ván giường dán miệng vào tai cô, làn khói trắng nhẹ đột nhiên tản ra:
“Tôi muốn đưa tay xoa hai bên không phải cậu sẽ chảy ra nước sao?’’
“Phải, phải cởi ra sao?”
“Cậu nói xem?”
Chàng trai nhướng mày, tim Bạch Tiểu Đường đập như trống.
Cô giơ tay lên chậm rãi cởi đồng phục học sinh đã biến thành áo lót, làn da trắng nõn đến giống như trong suốt, giống như thịt vải thiều vừa mới được tách ra từ vỏ trái cây, cắn một miếng nước liền tràn ra bốn phía.
“Vậy quần của tớ, tớ sẽ… Không cần đúng không. ”
Thật ra Bạch Tiểu Đường đã nghĩ tới hẳn là không phải cách đồ lót xem, chẳng qua khó tránh khỏi còn có chút may mắn trong lòng.
Cô duỗi tay ra sau lưng, bởi vì khẩn trương mấy lần mới miễn cưỡng chạm đến nút áo lót, cô nhỏ giọng nuốt nước miếng một cái, lại nhìn thoáng qua biểu cảm Nguyên Lân.
Nguyên Lân chỉ nhìn áo lót buông lỏng, hai cặp vú sữa mềm mại trên ngực cô giống như hai trái cây nặng trịch rơi ra ngoài.
Áo lót còn lỏng lẻo khoác lên vai cô, nhưng có thể nhìn thấy vòng cung lưu loát của bộ ngực.
Nguyên Lân đột nhiên cảm thấy cơn thèm thuốc lá của mình lại bùng lên.
Anh lấy hộp thuốc lá từ trong túi quần ra khéo léo lấy một cái ngậm trên miệng, còn chưa kịp rút bật lửa thì đã thấy Bạch Tiểu Đường từ từ cởi dây áo lót dọc theo vai và cánh tay.
Cuối cùng anh cũng nhìn thấy rõ cặp vú sữa của Bạch Tiểu Đường.
Hình giọt nước xinh đẹp nhất, rõ ràng tròn trịa mà đầy đặn nhưng không có nửa điểm cảm giác chảy xệ, trên đỉnh núm vú không biết có phải là bởi vì bị lạnh gắt gao căng thẳng, giống như dâu tây tươi nhúng ở trên đỉnh bánh kem.
Mà giờ phút này Bạch Tiểu Đường khẽ cúi đầu, vòng eo thon thả giống như cành hoa uyển chuyển lẳng lặng đứng dưới ánh đèn vừa chớm nở .
‘’Đến gần đây’’
Thuốc còn chưa châm lại bị Nguyên Lân lấy ra khỏi miệng. Anh vừa mở miệng mới phát hiện cổ họng có chút ngứa ngáy, cứ như có kiến bò vào, khiến giọng anh khàn đi một lúc.
‘’Tôi không nhìn rõ’’
Bạch Tiểu Đường cực kỳ ngại ngùng, cô thậm chí còn không có cởi hẳn áo lót ra khỏi người, trên cánh tay còn ôm hai dây đeo vai nội y, chỉ chờ Nguyên Lân gật đầu một cái là lập tức mặc lại ngay.
Cô cẩn thận bước tới trước mặt Nguyên Lân, một tay còn nắm chặt nhíp và bông gòn vừa rồi, trong hai mắt giống như mặt hồ, một mảnh sương mù gợn sóng nước.
“Được chưa, được chưa?”
Vừa rồi cách xa một chút Bạch Tiểu Đường chỉ cảm thấy ngại thùng, bây giờ lại gần, hơi thở của chàng trai phả lên làn da của cô, vừa ấm áp vừa tinh khiết, giống như gió từ hư không truyền vào da thịt cô, làm cô rùng mình một cái..
Bạch Tiểu Đường càng run rẩy
“Cậu run cái gì vậy?” Nguyên Lân một tay kẹp điếu thuốc, tay kia chống ở bên giường, ngẩng đầu nhìn cô trêu chọc: “Run đến mức tôi chẳng nhìn thấy rõ gì cả’’
Bạch Tiểu Đường tủi thân nói: “Nhưng tớ không khống chế được…”
Nguyên Lân dường như đang chờ đợi câu nói của cô liền thấp giọng cười, trong miệng phun khói nóng hổi lên cặp vú sữa của Bạch Tiểu Đường.
Cảm giác tê dại xa lạ khiến Bạch Tiểu Đường theo bản năng lấy tay che núm vú căng thẳng lui về phía sau một bước.
“Xong, xong chưa…”
Nguyên Lân cười xong mới lười biếng ngẩng đầu lên, lấy trong túi ra một chiếc bật lửa, châm một điếu thuốc
‘’Liếc mắt một cái thôi mà cậu đã run như vậy sao?’’
Bạch Tiểu Đường cảm giác phía sau anh còn có nửa câu giấu không nói, nhìn chằm chằm anh một lúc, muốn biết nhưng lại không muốn biết.
Nguyên Lân chậm rãi hít một hơi thuốc, sau đó vẫy tay với cô, ý bảo muốn nghe thì đến gần vào một chút.
Cô dừng tại chỗ một hồi mới tiến lại gần một chút, Nguyên Lân một tay đặt miệng lên ván giường dán miệng vào tai cô, làn khói trắng nhẹ đột nhiên tản ra:
“Tôi muốn đưa tay xoa hai bên không phải cậu sẽ chảy ra nước sao?’’
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook