Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!
Chương 17: Bằng hữu

edit: socfsk

Sau khi Hàn Hành Viễn đi, Từ chính ủy mới dám tìm Cố Trạch Vũ nói chuyện. Vốn là định kéo hắn qua để nói chuyện, hắn lại chạy đuổi theo Hàn Hành Viễn và Tề Chấn.

“Tề Tham mưu trưởng, chú xem tình huống này là gì vậy?”

“Hừ, tình huống gì?” Tề Chấn biết là Cố Trạch Vũ bắt cóc tiểu công chúa, một lòng tiểu công chúa làm con dâu, hắn hiển nhiên cũng không có ý gì tốt, “Cố Trạch Vũ, thật đúng là nhìn không ra, bản lĩnh dụ dỗ phụ nữ của cậu rất lớn…”

“Tham mưu trưởng, lời nói này coi như đã vượt quá thân phận rồi.” Cố Trạch Vũ móc ra một điếu thuốc, tay trái móc túi lấy cái bật lửa, không để ý trả lời.

“Vượt quá? Tôi là nhìn tiểu công chúa lớn lên, con trai tôi chơi đùa với cô bé từ nhỏ đến lớn, cậu nói tôi nói lời này là vượt quá sao?”

“Chuyện tình cảm không thể cư coi như người nào có nhiều thời gian thì coi như người ấy thắng được. Cô ấy không thích con trai chú, đây mới là mấu chốt!” Cố Trạch Vũ suýt bị Tề Chấn làm cho tức đến phát run, cười châm chọc, “Cho dù lầy thời gian ra để tính, mười sáu năm trước tôi đã ở trong lòng của cô ấy rồi, con trai chú thì sao đây?”

“Ầm…” Tề Chấn đóng sập cửa đi ra ngoài.

“Cố đoàn trưởng, cậu nói một chút xem hả? ! Sao lại gây ra chuyện này?” Từ chính ủy đánh vào bả vai hắn, “Cậu với tiểu công chúa có quan hệ tốt lắm sao?”

Nhìn người trước mặt đang mở to mắt khó tin, khuôn mặt bát quái, Cố Trạch Vũ miễn cưỡng nở một nụ cười :”Ừm.”

“Cậu chuẩn bị tâm lý cho tốt đi…” Từ chính ủy vỗ vỗ bờ vai hắn như một gánh nặng đường xa.

“Chuẩn bị tâm lý gì cơ?”

“Cậu thu nhận bảo bối tâm can của cả đại viện làm tài sản riêng, cậu cho là các thủ trưởng quân khu dễ dàng bỏ qua sao? Trước mắt không nói Hàn sư trưởng, cũng không nói Phương bí thư và Tề Tham mưu trưởng, riêng lão bà và các con của tôi, đoán chừng về sau cậu cũng không có được sự ủng hộ… Hazz… Thật ra là muốn xem xem sức chịu đựng của tiểu tử cậu đến mức nào!”

“Không biết thế này có khoa trương không vậy?”

“Cậu không biết sao? Đại sự số một trong đại viện chúng ta chính là tiểu công chúa cuối cùng sẽ rơi vào nhà nào… So với chuyện này thì quân diễn là chuyện nhỏ! Thua trận nhiều nhất cũng chỉ bị mắng một trận, còn nếu là chuyện của tiểu công chúa, toàn bộ việc phía sau vô cùng rối rắm. Bộ hậu cần sắc mặt không tốt không nói làm gì, các thủ trưởng phía trên còn phải chỉnh đốn bằng những kế sách mờ ám. Nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ cậu không sống nổi…”

Cố Trạch Vũ không ngờ tới chính ủy luôn luôn lịch sự, mở miệng là nói văn chương cũng sẽ nói tục. Hắn bất đắc dĩ cười cười, gỡ chiếc mũ lính xuống, lấy tau chỉnh sửa một chút lại đội lên đầu: “Chuyện lấy vợ, dù khó khăn hơn nữa cũng phải xông lên, không có khó khăn thì phải tạo ra khó khăn…”

“Haz..đúng là kẻ ngốc. Không có khó khăn còn cố ý tạo ra khó khăn…Còn chưa chịu tan làm đi đâu à?”

“Vì tương lai rước lão ba về… lần quân diễn này nếu thua, đoán chừng Hàn sư trưởng đời này sẽ không cho tôi qua cửa đâu…”

Từ chính ủy dùng giọng điệu thoải mái để hóa giải chuyện lúng túng vừa rồi. Dù sao đường đường là một đoàn trưởng, bị đá trước mặt mọi người như vậy mặt mũi tất nhiên cũng không để đâu được. Chỉ là, nhìn thấy hắn xem như không có chuyện gì chạy đi xem xét quân diễn cũng đành lắc đầu.

Haz…Cố Trạch Vũ… chuyện này thật không đơn giản như cậu suy nghĩ đâu….

Cố Trạch Vũ trở lại phòng làm việc hút thuốc, vẫn cảm thấy phiền não. Tuy rằng hắn đã sơm dự liệu chuyện Hàn Hành Viễn đối kháng với hắn, nhưng lúc thực sự xảy ra trong lòng vẫn cảm thấy không dễ chịu. Hắn nghĩ rằng sau khi Hàn Lăng Sa tốt nghiệp, hai người lập tức kết hôn. Sau khi kết hôn, nếu cô muốn ở lại thành phố G hay đi Bắc Kinh, hắn đều chiều ý cô. Bây giờ nhìn lại, mặc kệ là ở lại thành phố G hay đi Bắc Kinh, Hàn Hành Viễn không nghi ngờ gì là chướng ngại lớn nhất.

“Viện quân của tiểu nha đầu thực sự rất lớn mạnh.” Tựa lưng vào ghế ngồi, nghĩ tới lời nói của Từ chính ủy, Cố Trạch Vũ im lặng cười cười, cũng đúng lúc điện thoại cũng vang lên.

“Alo, mẹ à, có chuyện gì sao?”

“Con ở thành phố G có chuyện gì xảy ra sao? Chú Hàn điện thoại đến cho ba con, con lại gây ra chuyện gì rồi sao?”

“Mẹ, mẹ không muốn gặp con trai của mẹ sao? Bất đắc dĩ là vì nghe được là con gay ra chuyện gì sao?”

“Lúc con còn nhỏ vẫn còn được, sau khi đi học chơi với một đám tiểu tử lêu lổng, cả ngày con chỉ làm cho mẹ không yên tâm. Sau này thật vất vả vào quân đội, mẹ còn phải lo lắng thân thể con mệt mỏi. Hiện tại đã khá hơn một chút, một cú điện thoại của chú Hàn, ba con lập tức lên cơn. Mẹ vừa mới yên lòng một chút giờ lại đã phải treo lên rồi…”

“Mẹ, mẹ cứ thoải mái đi, con có thể có chuyện gì cơ chứ…”

“Không có chuyện gì sao chú Hàn lại tự mình đánh điện tới cho ba con như vậy? Xem ba con vừa vỗ bàn vừa ném đồ vật, có thể có chuyện gì tốt cơ chứ? Mẹ nói cho con biết, chính là mẹ muốn nhắc nhở cho con một chút, bớt phóng túng một chút. Nếu con vui lòng có thể kể cho mẹ nghe, để mẹ chuẩn bị tâm lí trước một chút. Đến lúc ba con trừng phạt con, nói không chừng mẹ còn có thể giúp đỡ. Nhưng nếu con muốn chịu trách nhiệm, cũng được…”

Cố Trạch Vũ đột nhiên ý thức được, Hàn Hành Viễn có viện quân, hắn cũng có thể được sự ủng hộ của bằng hữu. Đến lúc thật sự muốn ầm ĩ, lão thái thái phát động tổng sam đại viện nổi dậy, không những chống lại được Hàn Hành Viễn, mà đối phó với viện quân cũng không phải là không thể. Nghĩ đến đấy, Cố Trạch Vũ vội vàng gọi mẹ đang sắp cúp máy.

“Haz..mẹ.. chuyện mà chú Hàn ở chỗ ba con kiện con cũng là chuyện có thể tha thứ…”

“Thật sự là con đã làm chuyện gì xấu rồi sao?” giọng nói đầu dây bên kia khẩn trương.

“Mẹ, mẹ chờ con nói xong đã, vội gì cơ chứ?” Cố Trạch Vũ ngượng ngùng giả vờ ho khan, nói tiếp, “Mẹ còn nhớ mười sáu năm trước, lúc chú Hàn đến nhà chúng ta chứ?”

“Nhớ, lần đó là ba con đặc biệt mời chú ấy đến Bắc Kinh chơi…”

“Vậy mẹ còn nhớ rõ lúc đó còn có ai nữa không?”

“Sao lại không nhớ rõ? Đến nhà chúng ta ngoài chú Hàn còn có phu nhân của hắn, còn có cô bé…”

“Chính là cô bé đó!” Cố Trạch Vũ nghe lão thái thái còn nhớ đến cô bé kia, thần kinh run lên hưng phấn, thiếu chút nữa nhảy lên.

“Cô bé kia có việc gì sao?”

“Đó là con gái bảo bối duy nhất của chú Hàn, ở đại viện thành phố G được gọi là “tiểu công chúa”. Con gần đây không phải là nhận được lệnh của cấp trên là huấn luyện quấn sự ở một trường học sao…”

“Cái gì? !” lão thái thái vẫn không bình tĩnh kêu lên, “Con trêu chọc đến cô bé nhà người ta rồi hả? Mẹ nói cho con biết nhiều lần rồi, cũng là lúc con tìm người xác định quan hệ rồi, ngày ngày còn đi trêu hoa ghẹo nguyệt còn ra thể thống gì nữa! Hơn nữa, con chọc ai thì chọc, sao lại đi chọc đến cô gái đoan trang, lanh lợi nhà người ta…”

“Làm sao mẹ biết được cô ấy đoan trang, lanh lợi?” Cố Trạch Vũ nghe được lão thái thái có ấn tượng tốt với Hàn Lăng Sa, trong lòng buông lỏng.

“Mẹ làm sao mà không biết? Khi còn bé đã có dáng vẻ trắng nõn nà, miệng lại ngọt. Bất luận con làm cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đều luôn tươi cười như hoa… hình như gọi là Hàn Lăng Sa… Hazzz… Sinh con gái thật đỡ lo… Mẹ à… sớm muộn gì cũng bị con tức chết!”

“Được rồi…được rồi… Mẹ, bây giờ con nói chuyện nghiêm túc đây. Chú Hàn tức giận cũng là vì… Hiện tại Sa Sa và con nói yêu nhau, chú Hàn lại đau lòng, không bỏ được, cho nên…”

“Trạch Vũ, con phải nói thật cho mẹ biết, lần này con đã hạ quyết tâm hay là kiểu đùa giỡn mới đây?”

“Mẹ, con muốn chờ Sa Sa vừa tốt nghiệp là kết hôn ngay…”

“Thật sao?”

“Chuyện kết hôn quan trọng như vậy, con còn có thể nói lung tung sao?”

“Ai ya..con trai à. Con rốt cuộc cũng đã cho mẹ được an ủi một lần. Chú Hàn bên kia mẹ sẽ nghĩ cách. Con nên thong thả ổn định đến lúc đó rước lão bà về… Về phương diện nào con cũng không sánh bằng Cố Thừa Hiên, nếu lần này còn lấy vợ sau hắn, mặt của mẹ chắc chắn cũng bị con làm cho mất hết…”

“Mẹ, mẹ cũng không phải không biết Thừa Hiên. Hắn lạnh lùng như vậy lấy đâu ta đối tượng kết hôn…”

“Vậy con phải càng lúc càng nhanh lên… Nếu thật sự để hắn kết hôn trước, để mẹ xem con tại sao khóc…”

“Được rồi, được rồi… mẹ giúp con nói chuyện với ba một chút, chớ chuyện gì cũng cảm thấy là con không đúng… Cứ như vậy đi…con cúp trước…”

Cố Trạch Vũ nghe lão thái thái vui mừng cúp điện thoại, cũng cười. Tuy lão thái thái nhà hắn luôn thích nhắc đến hắn, nhưng thời khắc mấu chốt, thực lực của lão thái thái cũng không thể khinh thường.

Sau một cuộc điện thoại, Cố Trạch Vũ cũng yên tâm hơn một chút, lúc này mới bắt đầu bình tĩnh để nghiên cứu bản đồ quân sự.

Đến lúc lính cần vụ đến thúc giục, Cố Trạch Vũ mới phát hiện trời đã tối. Hắn cả kinh, vội vàng cầm chiếc áo khoác vắt trên chiếc ghế dựa đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện cho Hàn Lăng Sa.

“Em đang ở đâu?”

“Ở nhà. Em đợi anh rất lâu nhưng không thấy anh đến nên em về nhà trước…”

“Thật ngại quá, anh xem bản đồ đến nỗi quên cả thời gian. Tối nay em muốn ăn gì? Thuận tiện trên đường về anh sẽ mua cho em.”

“Anh có thể nấu không?” tâm trạng Hàn Lăng Sa hôm nay có vẻ rất tốt.

“Em chắc chứ?” Cố Trạch Vũ nở nụ cười, “Đến lúc đó không ăn nổi em đừng trách anh…”

“Hả? Vậy coi như xong… chúng ta ăn lẩu cá nhé, chính là cửa hàng ở trước trường học chúng ta, đặc biệt rất ngon!”

“Đồng chí Hàn Lăng Sa, nói đến lẩu cá, anh dường như nhớ tới người nào đó uống rượu, ăn lẩu cá còn nói linh tinh trong tiệm rất mãnh liệt nhỉ!” Cố Trạch Vũ giả vờ tức giận nói.

“Ha ha… Ai vậy? Sao em không nhớ được nhỉ…” Hàn Lăng Sa ở đầu dây bên kia vừa cười khanh khách vừa lăn lộn trên ghế sôfa.

“Đồng chí giải phóng quân không cần phải tính toán nói dối tôi…”

“Vâng! Thủ trưởng! Tôi sai rồi!”

“Biết sai mà sửa vẫn là đồng chí tốt.” Cố Trạch Vũ mở cửa xe, ngồi vào buồng lái, “Em ra ngoài đi, bốn mươi phút sau có mặt ở dưới lầu!”

“Vâng!”

Cố Trạch Vũ đặt điện thoại xuống, chỏ tay trái đặt trên tay lái, ngón trỏ và ngón cái chống cằm nghĩ tới dáng vẻ cười vui vẻ đầu dây điện thoại bên kia cười một hồi lâu mới khởi động xe.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương