Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!
-
Chương 11: Tìm thấy
edit: socfsk
Nhìn đám quân nhân đang cười, Hàn Lăng Sa đỏ bừng mặt. Bình thường trong đại viện, tất cả các quân sĩ đều biết thân phận tiểu công chúa và tính khí của cô, cho nên cô chưa từng bị ai giễu cợt cả. Bây giờ bị một nhóm người cười nhạo, trong lòng cảm thấy rất tức giận. Không những thế cô còn bị Cố Trạch Vũ la hét, trong lòng cảm thấy buồn chán, nước mắt lập tức tuôn rơi.
“Anh bị thần kinh à? Trước mặt nhiều người như vậy la hét tôi! Làm tôi sợ muốn chết!”
Cố Trạch Vũ nhìn cô khóc, trong lòng có chút áy náy. Một người đàn ông chọc một cô gái khóc cũng không dễ nghe một chút nào. Một cô gái yếu ớt như Hàn Lăng Sa, mặc dù có hơi nóng tính một chút, xuống tay độc ác một chút, chẳng qua cũng là đứa nhỏ bị cha mẹ làm hư mà thôi. Hắn cần gì phải so đo với cô nhiều như vậy kia chứ.
Tuy nghĩ vậy nhưng trước mặt nhiều cấp dưới, Cố Trạch Vũ cũng không nhún nhường được. Muốn lừa gạt cho mọi người giải tán cũng sợ đám tiểu tử kia cười.
“Khóc cái gì mà khóc? ! Hiện tại còn biết khóc lóc! Sáng sớm đã làm được gì hả? !”
“Cái người này anh làm sao vậy…” Hàn Lăng Sa nghe Cố Trạch Vũ nói vậy càng cảm thấy u ám, đồng thời thấy người này quả thực là một cái đầu gỗ. Tối qua cô được hắn giúp đỡ còn cảm thấy con người hắn cũng không tệ. Bây giờ nhìn lại, toàn bộ ấn tượng tối qua hoàn toàn sụp đổ.
“Ít nói nhảm thôi! Thời gian trước không có huấn luyện, bắt đầu từ hôm nay bổ sung!” Cố Trạch Vũ thấy cô lầu bầu không ngừng khóc, bắt đầu ra lệnh, “Trước tiên sẽ tập luyện những cái cơ bản nhất, tư thế hành quân, một tiếng.”
Mặc dù đợt quân huấn này, Cố Trạch Vũ là tổng huấn luyện viên, nhưng cũng chỉ là treo đầu dê bán thịt chó mà thôi. Thực tế, hắn cũng không hiểu kĩ nội dung huấn luyện cho lắm. Hắn nghĩ cấp dưới ngày thường huấn luyện là binh sĩ, nhớ tới những binh sĩ mới sẽ thực hành hai giờ tư thế hành quân. Nhớ tới cô dù gì cũng là sinh viên, hắn giảm bớt một nửa. Theo ý hắn thì như vậy cũng là ít rồi.
Nhưng Hàn Lăng Sa từ nhỏ chưa bao giờ chịu khổ, lúc nào cũng là bảo bối lớn lên trong vòng tay của thủ trưởng trong đại viện, một giờ với cô chính là một thế kỉ.
“Một giờ? ! Anh cho rằng tôi là cây bạch dương trong sách giáo khoa sao? Hay là anh cho rằng tôi là bia tưởng niệm trên quảng trường?”
“Tôi nhớ là ngày đầu tiên quân huấn, tôi đã nói với em rằng mệnh lệnh được dùng để phục tùng đấy!” Cố Trạch Vũ mím môi, căng cằm nghiêm túc nói.
“Vậy tôi cũng nhớ, ngày đầu tiên lúc các cán bộ gặp mặt nói chuyện, anh bảo tôi đứng lên tôi cũng không đứng.” Hàn Lăng Sa nhanh mồm nhanh miệng phản kích.
“Hàn Lăng Sa!” Cố Trạch Vũ bắt đầu giận dữ vò đầu.
“Vâng?” Hàn Lăng Sa ra vẻ “anh không gây khó dễ được đâu” ôm vai nén cười nhìn Cố Trạch Vũ đang bùng nổ.
Cố Trạch Vũ thề rằng đời này sẽ không thương cảm cô gái trước mặt (anh nói thật chứ??? ^^). Mới vừa rồi cô còn uất ức khóc lóc khiến người khác đồng cảm, giờ lại đối đầu với hắn. Cô gái này thật biết giả vờ!
Tính khí khó chịu có là gì? Hắn có cách trị cô, ví dụ như…
“Vậy tối nay em về nhà đi, không cần ở chỗ tôi nữa.”
Cố Trạch Vũ bâng quơ nói, trong đầu Hàn Lăng Sa đồng thời vang lên một tiếng sấm.
“Thủ đoạn! Hèn hạ!” Hàn Lăng Sa cắn răng, hét lớn, “Báo cáo đoàn trưởng, tôi sai rồi. Bây giờ bắt đầu tư thế hành quân!”
Khóe miệng Cố Trạch Vũ kéo lên một nụ cười. Nhóc con, tôi không tin không chỉnh đốn được em.
Đến trưa, Hàn Lăng Sa bị Cố Trạch Vũ huấn luyện đến mức suýt tắt thở. Đứng theo tư thế hành quân một tiếng đồng hồ chỉ được nghỉ ngờ mười phút rồi bắt đầu bước nghiêm kết hợp một vài động tác. Hàn Lăng Sa không thể kiên trì đúng hai giấy, hai chân đều đau, lệch trái lệch phải không đứng vững.
“Còn cử động? !” Cố Trạch Vũ trầm giọng khiển trách, “Eo dùng sức, chống đỡ toàn thân, vai mở ngang, giữ thăng bằng, kiên trì thêm hai phút nữa!”
“Hả?” Hàn Lăng Sa vừa nghe đến chữ hai phút đã cảm thấy đau, “Lâu vậy sao?”
“Vậy thì bốn phút!”
“A…hai phút, hai phút!”
Hàn Lăng Sa không biết mình làm thế nào đến được phòng ăn ăn trưa. Lúc đi bộ, đôi chân không ngừng run lên, trái một bước phải một bước, nặng tựa như chì. Cảm giác này giống với giáo dục thể chất khi còn bé, giống như một tiết luyện nhảy ếch, vừa đau vừa nhức.
“Sa Sa, cậu là yêu cầu thực phẩm cao à…chuyện gì đang xảy ra vậy? Hay là ăn chung nồi với bọn tớ cũng cảm thấy khổ sở?” Lâm Tiếu nhìn dáng vẻ khập khễnh của Hàn Lăng Sa, nhanh chân tới đỡ.
“Yêu cầu thực phẩm cao là ông nội huấn luyện! không phải ăn cơm!” Hàn Lăng Sa mượn cánh tay Lâm Tiếu chống đỡ tìm chỗ ngồi xuống, “Làm sao à? Đến lúc kết thúc huấn luyện quân sự cũng là một quãng thời gian dài, tớ làm sao tiếp tục chịu nổi? !”
“Haz…cho nên mới nói. Cậu đúng là người không biết hưởng thụ. Đoàn trưởng đẹp trai như vậy, lại là huấn luyện một mình cậu. Nếu tớ là cậu, tớ chết cũng cam lòng!”
“Cũng được, hai ta đổi cho nhau. Cậu mỗi ngày chịu đựng mệnh lệnh giày vò này đi!”
“Tớ nguyện ý, nhưng người ta còn không đồng ý đâu… haz. Sa Sa, cậu phải thành thật trả lời tớ. Tối qua Cố Trạch Vũ và cậu….có phải đã ấy ấy rồi không?” ánh mắt Lâm Tiếu không ngừng nhìn lên nhìn xuống toàn thân Hàn Lăng Sa giống như muốn thìn thấu cả người cô xem bên trong có gì thay đổi không.
“Cút! Nói cái gì vậy, chị đây là khuê nữ ngọc ngà đấy.” Hàn Lăng Sa hiểu ý nghĩ trắng trợn từ trong mắt Lâm Tiếu.
khuê nữ: cô gái lớn chưa chồng = ý chị í là chưa ý mà
Hai người ầm ĩ hoàn toàn quên mất giờ này cũng đang là thời gian quân huấn. Quân huấn ở thành phố G cũng theo thứ tự như quân đội huấn luyện tân binh, cho nên quy đinh cũng giống như vậy. Ví dụ như, trước khi ăn cơm cần phải hát hò.
Nhưng Hàn Lăng Sa và Lâm Tiếu không nhìn thấy, cảm thấy vui mừng đến mức quên bẵng mất. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng cười của Hàn Lăng Sa và Lâm Tiếu theo gió bay vào trong tai.
“Ha ha ha…cậu thật không trong sáng!” Hàn Lăng Sa hoàn toàn không chú ý tới Lâm Tiếu đang nháy mắt ra hiệu nhắc nhở.
“Hàn Lăng Sa!” giọng nói trầm thấp quen thuộc của Cố Trạch Vũ vang lên, “Em quên hết quy củ rồi sao? !”
“Ở chỗ tôi… Trong nhà tôi, ăn cơm chưa bao giờ yên tĩnh như vậy, còn hát hò nữa!”
“Đây là nhà em sao? !” Cố Trạch Vũ đến trước mặt cô, “Nơi này là căn cứ huấn luyện quân sự, không phải căn nhà trong viện kia!”
“Chẳng lẽ anh không phải cũng thuộc trong viện đó hay sao?” Hàn Lăng Sa định đứng lên, cảm giác như có gì đè nén, khí thế cũng giảm đi một chút. Chân cô đau muốn chết, không muốn cử động một chút nào, “Coi như bây giờ anh đang vùi người trong ổ chó, một ngày nào đó, không phải anh cũng trở thành thành viên trong viện kia sao?”
Điều cô nói là sự thật. Theo cấp bậc đoàn trưởng của hắn, lại trẻ tuổi, vào trụ sở quân đội là chuyện sớm muộn.
“Ổ chó?” Cố Trạch Vũ bật cười, “Là ai tối qua nói hồi nhỏ đã thích phong cách đơn giản nhỉ?”
Hàn Lăng Sa nghẹn họng không phản bác được, không thể làm gì khác là bơ hắn đi.
“Ra ngoài chạy bền! Thật không có quy củ gì cả!”
“Anh có tính người không vậy? !” chân cô đau muốn chết, còn bắt cô chạy bền. Cô tình nguyện cho hắn đâm một nhát còn thoải mái hơn!
“Ít nói nhảm, nếu không tối nay đừng ở chỗ tôi nữa, tránh khỏi tự mình nấu cơm, còn phải nghĩ đến em…”
“Được, được, được, tôi chạy là được chứ gì? Một người đàn ông đường đường chính chính, một đoàn trưởng còn dùng đến cách này để uy hiếp!” Hàn Lăng Sa chống bàn đứng dậy, đi từng bước nhỏ ra thao trường, bắt đầu chạy.
Cố Trạch Vũ không gấp gáp đứng sau theo dõi toàn bộ quá trình chạy của cô. Cô chậm chạp, hắn cũng đi chậm rãi, cô chạy từ từ, hắn đứng dưới tán cây thong thả nhìn.
Trong phòng ăn lúc này đã sớm ầm ĩ nhốn nháo. Các huấn luyện viên vốn thừa dịp quân huấn hòa hoãn cường độ huấn luyện ngày thường, buông lỏng chính mình, cho nên quản giáo sinh viên không thực sự nghiêm khắc. Lúc nghe Hàn Lăng Sa và Cố Trạch Vũ nói chuyện, các sĩ quan trẻ tuổi ở trong doanh trại lâu ngày nhất thời suy nghĩ linh tinh, xúm lại thảo luận.
“Đoàn trưởng với cô gái đấy không phải là thật chứ?”
“Cậu không phải đã nghe đoàn trưởng nói sao, ở chung một chỗ, tối hôm qua hai người…hắc hắc…”
“Cô gái này đúng là được lợi, nghe nói đoàn trưởng là con trai Thiếu tướng Tổng bộ Bắc Kinh…wow…”
Sinh viên mặc cho cán bộ nói, chỉ lo bát nháo, ríu ra ríu rít.
“Trước kia nhìn Hàn Lăng Sa rất thanh cao, nhanh như vậy đã câu được Cố Trạch Vũ sao?”
“Ôi Tề huynh kia làm thế nào bây giờ nhỉ? Không phải hắn vẫn đang theo đuổi Hàn Lăng Sa sao?”
“Người ta cũng đã ở chung rồi… Nếu tôi là Hàn Lăng Sa, tôi cũng chọn Cố Trạch Vũ. Nói thật cho các cậu biết, bác tôi là chính ủy một quân khu. Nghe nói Cố đoàn trưởng là con trai Thiếu tướng Tổng bộ Bắc Kinh, so với thân phận công tử nhà Tham mưu trưởng quân khu còn cao gấp mấy lần…”
Lúc Tề Thạch đang trên đường đi ăn cơm, cũng không nói lời nào, ôm tay một nữ sinh xoay người ra khỏi phòng ăn.
Không phải là không khó chịu, chỉ là khó chịu thì làm được gì? Cô chưa từng cho hắn một danh phận để mà có thể khó chịu…
Thời gian huấn luyện buổi chiều, Cố Trạch Vũ giống như cố ý đối đầu với Hàn Lăng Sa, chỉ huấn luyện một động tác. Lúc bắt đầu chỉ nhấc chân hai phút rồi từ từ tăng lên ba phút, cuối cùng là bốn phút. Ngày hôm sau, Hàn Lăng Sa ngồi dưới đất, không thể đứng dậy nổi.
“Đứng lên!” Cố Trạch Vũ đứng bên cạnh lạnh lùng nói.
“Không đứng nổi!” Hàn Lăng Sa phàn nàn, bàn tay nhỏ bé nắm thành quả đấm, gõ gõ bắp chân, “Cố Trạch Vũ, lần này anh hại chết tôi rồi, đau chết mất, ngủ cả đêm, ngày mai không chừng sẽ bị thương nhiều lắm.”
“Em đứng lên, tôi dạy cho em cách này, ngày mai tuyệt đối không đau.”
“Thật hả?” Hàn Lăng Sa ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ừ, lúc đầu tôi vào quân đội cũng giống em, cũng dùng phương pháp đó.”
Hàn Lăng Sa nghe nói có thể không đau, chống đất run rẩy đứng lên, đáng thương nhìn Cố Trạch Vũ: “Phương pháp gì vậy?”
Cố Trạch Vũ bĩu môi nói: “Chạy thêm mấy vòng rồi nhảy mấy cái, tôi đảm bảo ngày mai không đau.”
“Anh đùa tôi sao?” Hàn Lăng Sa liếc mắt nhìn hắn, “Đau như vậy còn chạy? Nếu còn chạy, tôi sẽ chết mất!”
Cố Trạch Vũ cười, “Lần này tôi nói thật, lừa em làm gì. Trước kia bọn em học giáo dục thể chất, thầy giáo không dạy sao?”
“Thật sao?” Hàn Lăng Sa nhìn hắn không giống như đang đùa giỡn, mở to hai mắt hỏi.
Cố Trạch Vũ nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô, nhớ lại một chữ lưu hành trên web – nảy sinh, trong lòng có chút ấm áp: “Tôi lừa em làm gì? !”
Hàn Lăng Sa cắn răng, căm giận nói: “Lần đầu tôi tin tưởng anh! Nếu như thực sự anh đang đùa giỡn tôi, anh không xong với tôi!” Nói xong cô quay lại thao trường, cong lưng chạy.
Cố Trạch Vũ nhìn bóng dáng dần chìm vào hoàng hôn, khóe miệng không tự chủ kéo lên, cô bé này cũng thật ngay thẳng. Lúc dịu dàng ít nói, ngoan ngoãn, nhanh nhẹn tùy hứng làm người ta yêu thương mà không ai để ý. Hiện tại dáng vẻ ngoan hiền này khiến người ta làm sao có thể di dời tầm mắt. Thật ra thì…cô trông cũng rất xinh đẹp…
Hàn Lăng Sa chỉ chạy một vòng rồi ngừng lại, thật sự một chút hơi sức cũng không có. Cô thở hổn hển quay lại bên cạnh Cố Trạch Vũ: “Tôi thật sự không được, về thôi.”
“Ừm.” Cố Trạch Vũ gật đầu, “Em ở đây chờ tôi, tôi đi lấy xe.”
“Haz…anh không cần đùa tôi. Đừng để đến lúc đó lại lái xe chạy, xa như vậy tôi làm sao về được?” Hàn Lăng Sa vội vàng xoay người kéo tay Cố Trạch Vũ.
“Chân em không đau sao?” Cố Trạch Vũ nhìn chân cô, “Tôi muốn ra ngoài cũng phải đi qua đây, cả ngày em đoán chừng những gì? Tôi là loại người như vậy sao?”
Hàn Lăng Sa gật đầu cho đi, nhìn về bóng người mặc quân phục màu xanh phía trước, thì thào nói: “Sáng nay không phải anh vứt bỏ tôi sao?”
Lúc lái xe đến bãi đậu xe, Cố Trạch Vũ mới phát hiện Hàn Lăng Sa đã ngủ thiếp đi. Chẳng lẽ hôm nay huấn luyện như vậy là quá sức của cô?
Hắn cười, lắc đầu đánh thức cô, “Cả ngày đều ngủ như heo!”
Hàn Lăng Sa dụi mắt, chờ sáng mắt lên mới hỏi: “Đến rồi à?” vừa tỉnh ngủ giọng nói có một chút giọng mũi, dịu dàng vang lên trong xe.
“Ừ, làm sao mệt mỏi như vậy? Tôi còn chưa thực sự huấn…”
“Thế mà còn chưa phải là huấn à?” Hàn Lăng Sa xuống xe đuổi theo hắn, “Ngày mai sẽ không luyện cái này nữa chứ? Thật sự tôi không kiên trì nổi…”
“Ngày mai thông nhất luyện bắn súng.”
“Ừm.”
“Em không vui mừng sao?” Cố Trạch Vũ nhìn thấy cô nhàn nhạt đáp không chút ngạc nhiên. Những sinh viên khác nếu biết được tin tức này đều hoan hô động trời.
“Có gì mà vui mừng, từ nhỏ đến lớn đã thấy nhiều…”
“A..ba em rốt cuộc là ai?”
“Tại sao tôi phải nói cho anh biết?”
“Không nói cũng biết!”
“Vậy anh còn hỏi…”
Trở lại nhà, Cố Trạch Vũ cũng lười cử động nữa, gọi đồ ăn bên ngoài. Hàn Lăng Sa thừa dịp thời gian sơ hở chạy vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ. luyện tập một ngày dưới ánh mặt trời, quần áo ướt đẫm mồ hôi dính cả vào da, vào người vô cùng khó chịu.
Hàn Lăng Sa đánh nhanh thắng nhanh, tắm xong đi ra, thức ăn còn chưa tới định ngồi xếp bằng trên sàn xem ti vi.
Cố Trạch Vũ nghe thấy tiếng chuông cửa, từ thư phòng đi ra ngoài thấy cô đang xem ti vi, nghĩ muốn bốc hỏa.
“Lười chết luôn!” nhận đồ ăn đi tới bên cô, “ăn cơm!”
“Haz…anh cứ để đấy đi, tôi xem xong tin này sẽ đến!”
Thì ra cô xem hắn là người giúp việc để sai bảo sao? Cố Trạch Vũ giơ chân đá, vừa đúng đá vào đầu gối cô. Tất nhiên hắn cũng có chừng mực, khống chế không để dùng quá nhiều lực.
“Đứng lên đi ăn cơm! Có nghe thấy không? ! Có người nào nuôi nổi cá tính này!”
Hàn Lăng Sa không giải thích được cú đá của hắn, trong lòng cực kì khó chịu, đứng lên muốn đá lại hắn. Ngón chân đá lệch vào góc bàn trà, gào to, đồng thời nước mắt cũng rơi ra ngoài.
“Em nói một chút xem, ngày nào thì không xảy ra vấn đề? !” Cố Trạch Vũ vừa tìm hòm thuốc vừa quở trách cô, “Ngồi lên ghế sôfa đi, để tôi xem một chút rồi bôi thuốc.”
Hàn Lăng Sa vặn vẹo cái chân bị thương, chạm chân xuống đất rồi nhảy lên sôfa.
“Để tôi xem…” Cố Trạch Vũ nhìn chân cô, nhất thời ngây người.
“Đầu ngón chân của em thật đẹp…” hắn thì thào nói.
Hàn Lăng Sa cười, kiêu ngạo nói: “Đó là đương nhiên! Lúc tôi còn nhỏ cũng có người nói vậy!”
Cố Trạch Vũ khiếp sợ ngẩng đầu, Hàn Lăng Sa, Hàn Hành Viễn, Hàn!
“Đầu ngón chân em thật giống quả nho….” Cố Trạch Vũ nhìn Hàn Lăng Sa lập tức đứng dậy từ ghế sôfa, khó tin nhìn mình.
Hắn nắm mắt cá chân cô, cười, “Tiểu công chúa, rốt cuộc anh cũng tìm được em…”
“Tiểu ca ca…?”
“Là anh…”
Nhìn đám quân nhân đang cười, Hàn Lăng Sa đỏ bừng mặt. Bình thường trong đại viện, tất cả các quân sĩ đều biết thân phận tiểu công chúa và tính khí của cô, cho nên cô chưa từng bị ai giễu cợt cả. Bây giờ bị một nhóm người cười nhạo, trong lòng cảm thấy rất tức giận. Không những thế cô còn bị Cố Trạch Vũ la hét, trong lòng cảm thấy buồn chán, nước mắt lập tức tuôn rơi.
“Anh bị thần kinh à? Trước mặt nhiều người như vậy la hét tôi! Làm tôi sợ muốn chết!”
Cố Trạch Vũ nhìn cô khóc, trong lòng có chút áy náy. Một người đàn ông chọc một cô gái khóc cũng không dễ nghe một chút nào. Một cô gái yếu ớt như Hàn Lăng Sa, mặc dù có hơi nóng tính một chút, xuống tay độc ác một chút, chẳng qua cũng là đứa nhỏ bị cha mẹ làm hư mà thôi. Hắn cần gì phải so đo với cô nhiều như vậy kia chứ.
Tuy nghĩ vậy nhưng trước mặt nhiều cấp dưới, Cố Trạch Vũ cũng không nhún nhường được. Muốn lừa gạt cho mọi người giải tán cũng sợ đám tiểu tử kia cười.
“Khóc cái gì mà khóc? ! Hiện tại còn biết khóc lóc! Sáng sớm đã làm được gì hả? !”
“Cái người này anh làm sao vậy…” Hàn Lăng Sa nghe Cố Trạch Vũ nói vậy càng cảm thấy u ám, đồng thời thấy người này quả thực là một cái đầu gỗ. Tối qua cô được hắn giúp đỡ còn cảm thấy con người hắn cũng không tệ. Bây giờ nhìn lại, toàn bộ ấn tượng tối qua hoàn toàn sụp đổ.
“Ít nói nhảm thôi! Thời gian trước không có huấn luyện, bắt đầu từ hôm nay bổ sung!” Cố Trạch Vũ thấy cô lầu bầu không ngừng khóc, bắt đầu ra lệnh, “Trước tiên sẽ tập luyện những cái cơ bản nhất, tư thế hành quân, một tiếng.”
Mặc dù đợt quân huấn này, Cố Trạch Vũ là tổng huấn luyện viên, nhưng cũng chỉ là treo đầu dê bán thịt chó mà thôi. Thực tế, hắn cũng không hiểu kĩ nội dung huấn luyện cho lắm. Hắn nghĩ cấp dưới ngày thường huấn luyện là binh sĩ, nhớ tới những binh sĩ mới sẽ thực hành hai giờ tư thế hành quân. Nhớ tới cô dù gì cũng là sinh viên, hắn giảm bớt một nửa. Theo ý hắn thì như vậy cũng là ít rồi.
Nhưng Hàn Lăng Sa từ nhỏ chưa bao giờ chịu khổ, lúc nào cũng là bảo bối lớn lên trong vòng tay của thủ trưởng trong đại viện, một giờ với cô chính là một thế kỉ.
“Một giờ? ! Anh cho rằng tôi là cây bạch dương trong sách giáo khoa sao? Hay là anh cho rằng tôi là bia tưởng niệm trên quảng trường?”
“Tôi nhớ là ngày đầu tiên quân huấn, tôi đã nói với em rằng mệnh lệnh được dùng để phục tùng đấy!” Cố Trạch Vũ mím môi, căng cằm nghiêm túc nói.
“Vậy tôi cũng nhớ, ngày đầu tiên lúc các cán bộ gặp mặt nói chuyện, anh bảo tôi đứng lên tôi cũng không đứng.” Hàn Lăng Sa nhanh mồm nhanh miệng phản kích.
“Hàn Lăng Sa!” Cố Trạch Vũ bắt đầu giận dữ vò đầu.
“Vâng?” Hàn Lăng Sa ra vẻ “anh không gây khó dễ được đâu” ôm vai nén cười nhìn Cố Trạch Vũ đang bùng nổ.
Cố Trạch Vũ thề rằng đời này sẽ không thương cảm cô gái trước mặt (anh nói thật chứ??? ^^). Mới vừa rồi cô còn uất ức khóc lóc khiến người khác đồng cảm, giờ lại đối đầu với hắn. Cô gái này thật biết giả vờ!
Tính khí khó chịu có là gì? Hắn có cách trị cô, ví dụ như…
“Vậy tối nay em về nhà đi, không cần ở chỗ tôi nữa.”
Cố Trạch Vũ bâng quơ nói, trong đầu Hàn Lăng Sa đồng thời vang lên một tiếng sấm.
“Thủ đoạn! Hèn hạ!” Hàn Lăng Sa cắn răng, hét lớn, “Báo cáo đoàn trưởng, tôi sai rồi. Bây giờ bắt đầu tư thế hành quân!”
Khóe miệng Cố Trạch Vũ kéo lên một nụ cười. Nhóc con, tôi không tin không chỉnh đốn được em.
Đến trưa, Hàn Lăng Sa bị Cố Trạch Vũ huấn luyện đến mức suýt tắt thở. Đứng theo tư thế hành quân một tiếng đồng hồ chỉ được nghỉ ngờ mười phút rồi bắt đầu bước nghiêm kết hợp một vài động tác. Hàn Lăng Sa không thể kiên trì đúng hai giấy, hai chân đều đau, lệch trái lệch phải không đứng vững.
“Còn cử động? !” Cố Trạch Vũ trầm giọng khiển trách, “Eo dùng sức, chống đỡ toàn thân, vai mở ngang, giữ thăng bằng, kiên trì thêm hai phút nữa!”
“Hả?” Hàn Lăng Sa vừa nghe đến chữ hai phút đã cảm thấy đau, “Lâu vậy sao?”
“Vậy thì bốn phút!”
“A…hai phút, hai phút!”
Hàn Lăng Sa không biết mình làm thế nào đến được phòng ăn ăn trưa. Lúc đi bộ, đôi chân không ngừng run lên, trái một bước phải một bước, nặng tựa như chì. Cảm giác này giống với giáo dục thể chất khi còn bé, giống như một tiết luyện nhảy ếch, vừa đau vừa nhức.
“Sa Sa, cậu là yêu cầu thực phẩm cao à…chuyện gì đang xảy ra vậy? Hay là ăn chung nồi với bọn tớ cũng cảm thấy khổ sở?” Lâm Tiếu nhìn dáng vẻ khập khễnh của Hàn Lăng Sa, nhanh chân tới đỡ.
“Yêu cầu thực phẩm cao là ông nội huấn luyện! không phải ăn cơm!” Hàn Lăng Sa mượn cánh tay Lâm Tiếu chống đỡ tìm chỗ ngồi xuống, “Làm sao à? Đến lúc kết thúc huấn luyện quân sự cũng là một quãng thời gian dài, tớ làm sao tiếp tục chịu nổi? !”
“Haz…cho nên mới nói. Cậu đúng là người không biết hưởng thụ. Đoàn trưởng đẹp trai như vậy, lại là huấn luyện một mình cậu. Nếu tớ là cậu, tớ chết cũng cam lòng!”
“Cũng được, hai ta đổi cho nhau. Cậu mỗi ngày chịu đựng mệnh lệnh giày vò này đi!”
“Tớ nguyện ý, nhưng người ta còn không đồng ý đâu… haz. Sa Sa, cậu phải thành thật trả lời tớ. Tối qua Cố Trạch Vũ và cậu….có phải đã ấy ấy rồi không?” ánh mắt Lâm Tiếu không ngừng nhìn lên nhìn xuống toàn thân Hàn Lăng Sa giống như muốn thìn thấu cả người cô xem bên trong có gì thay đổi không.
“Cút! Nói cái gì vậy, chị đây là khuê nữ ngọc ngà đấy.” Hàn Lăng Sa hiểu ý nghĩ trắng trợn từ trong mắt Lâm Tiếu.
khuê nữ: cô gái lớn chưa chồng = ý chị í là chưa ý mà
Hai người ầm ĩ hoàn toàn quên mất giờ này cũng đang là thời gian quân huấn. Quân huấn ở thành phố G cũng theo thứ tự như quân đội huấn luyện tân binh, cho nên quy đinh cũng giống như vậy. Ví dụ như, trước khi ăn cơm cần phải hát hò.
Nhưng Hàn Lăng Sa và Lâm Tiếu không nhìn thấy, cảm thấy vui mừng đến mức quên bẵng mất. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng cười của Hàn Lăng Sa và Lâm Tiếu theo gió bay vào trong tai.
“Ha ha ha…cậu thật không trong sáng!” Hàn Lăng Sa hoàn toàn không chú ý tới Lâm Tiếu đang nháy mắt ra hiệu nhắc nhở.
“Hàn Lăng Sa!” giọng nói trầm thấp quen thuộc của Cố Trạch Vũ vang lên, “Em quên hết quy củ rồi sao? !”
“Ở chỗ tôi… Trong nhà tôi, ăn cơm chưa bao giờ yên tĩnh như vậy, còn hát hò nữa!”
“Đây là nhà em sao? !” Cố Trạch Vũ đến trước mặt cô, “Nơi này là căn cứ huấn luyện quân sự, không phải căn nhà trong viện kia!”
“Chẳng lẽ anh không phải cũng thuộc trong viện đó hay sao?” Hàn Lăng Sa định đứng lên, cảm giác như có gì đè nén, khí thế cũng giảm đi một chút. Chân cô đau muốn chết, không muốn cử động một chút nào, “Coi như bây giờ anh đang vùi người trong ổ chó, một ngày nào đó, không phải anh cũng trở thành thành viên trong viện kia sao?”
Điều cô nói là sự thật. Theo cấp bậc đoàn trưởng của hắn, lại trẻ tuổi, vào trụ sở quân đội là chuyện sớm muộn.
“Ổ chó?” Cố Trạch Vũ bật cười, “Là ai tối qua nói hồi nhỏ đã thích phong cách đơn giản nhỉ?”
Hàn Lăng Sa nghẹn họng không phản bác được, không thể làm gì khác là bơ hắn đi.
“Ra ngoài chạy bền! Thật không có quy củ gì cả!”
“Anh có tính người không vậy? !” chân cô đau muốn chết, còn bắt cô chạy bền. Cô tình nguyện cho hắn đâm một nhát còn thoải mái hơn!
“Ít nói nhảm, nếu không tối nay đừng ở chỗ tôi nữa, tránh khỏi tự mình nấu cơm, còn phải nghĩ đến em…”
“Được, được, được, tôi chạy là được chứ gì? Một người đàn ông đường đường chính chính, một đoàn trưởng còn dùng đến cách này để uy hiếp!” Hàn Lăng Sa chống bàn đứng dậy, đi từng bước nhỏ ra thao trường, bắt đầu chạy.
Cố Trạch Vũ không gấp gáp đứng sau theo dõi toàn bộ quá trình chạy của cô. Cô chậm chạp, hắn cũng đi chậm rãi, cô chạy từ từ, hắn đứng dưới tán cây thong thả nhìn.
Trong phòng ăn lúc này đã sớm ầm ĩ nhốn nháo. Các huấn luyện viên vốn thừa dịp quân huấn hòa hoãn cường độ huấn luyện ngày thường, buông lỏng chính mình, cho nên quản giáo sinh viên không thực sự nghiêm khắc. Lúc nghe Hàn Lăng Sa và Cố Trạch Vũ nói chuyện, các sĩ quan trẻ tuổi ở trong doanh trại lâu ngày nhất thời suy nghĩ linh tinh, xúm lại thảo luận.
“Đoàn trưởng với cô gái đấy không phải là thật chứ?”
“Cậu không phải đã nghe đoàn trưởng nói sao, ở chung một chỗ, tối hôm qua hai người…hắc hắc…”
“Cô gái này đúng là được lợi, nghe nói đoàn trưởng là con trai Thiếu tướng Tổng bộ Bắc Kinh…wow…”
Sinh viên mặc cho cán bộ nói, chỉ lo bát nháo, ríu ra ríu rít.
“Trước kia nhìn Hàn Lăng Sa rất thanh cao, nhanh như vậy đã câu được Cố Trạch Vũ sao?”
“Ôi Tề huynh kia làm thế nào bây giờ nhỉ? Không phải hắn vẫn đang theo đuổi Hàn Lăng Sa sao?”
“Người ta cũng đã ở chung rồi… Nếu tôi là Hàn Lăng Sa, tôi cũng chọn Cố Trạch Vũ. Nói thật cho các cậu biết, bác tôi là chính ủy một quân khu. Nghe nói Cố đoàn trưởng là con trai Thiếu tướng Tổng bộ Bắc Kinh, so với thân phận công tử nhà Tham mưu trưởng quân khu còn cao gấp mấy lần…”
Lúc Tề Thạch đang trên đường đi ăn cơm, cũng không nói lời nào, ôm tay một nữ sinh xoay người ra khỏi phòng ăn.
Không phải là không khó chịu, chỉ là khó chịu thì làm được gì? Cô chưa từng cho hắn một danh phận để mà có thể khó chịu…
Thời gian huấn luyện buổi chiều, Cố Trạch Vũ giống như cố ý đối đầu với Hàn Lăng Sa, chỉ huấn luyện một động tác. Lúc bắt đầu chỉ nhấc chân hai phút rồi từ từ tăng lên ba phút, cuối cùng là bốn phút. Ngày hôm sau, Hàn Lăng Sa ngồi dưới đất, không thể đứng dậy nổi.
“Đứng lên!” Cố Trạch Vũ đứng bên cạnh lạnh lùng nói.
“Không đứng nổi!” Hàn Lăng Sa phàn nàn, bàn tay nhỏ bé nắm thành quả đấm, gõ gõ bắp chân, “Cố Trạch Vũ, lần này anh hại chết tôi rồi, đau chết mất, ngủ cả đêm, ngày mai không chừng sẽ bị thương nhiều lắm.”
“Em đứng lên, tôi dạy cho em cách này, ngày mai tuyệt đối không đau.”
“Thật hả?” Hàn Lăng Sa ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ừ, lúc đầu tôi vào quân đội cũng giống em, cũng dùng phương pháp đó.”
Hàn Lăng Sa nghe nói có thể không đau, chống đất run rẩy đứng lên, đáng thương nhìn Cố Trạch Vũ: “Phương pháp gì vậy?”
Cố Trạch Vũ bĩu môi nói: “Chạy thêm mấy vòng rồi nhảy mấy cái, tôi đảm bảo ngày mai không đau.”
“Anh đùa tôi sao?” Hàn Lăng Sa liếc mắt nhìn hắn, “Đau như vậy còn chạy? Nếu còn chạy, tôi sẽ chết mất!”
Cố Trạch Vũ cười, “Lần này tôi nói thật, lừa em làm gì. Trước kia bọn em học giáo dục thể chất, thầy giáo không dạy sao?”
“Thật sao?” Hàn Lăng Sa nhìn hắn không giống như đang đùa giỡn, mở to hai mắt hỏi.
Cố Trạch Vũ nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô, nhớ lại một chữ lưu hành trên web – nảy sinh, trong lòng có chút ấm áp: “Tôi lừa em làm gì? !”
Hàn Lăng Sa cắn răng, căm giận nói: “Lần đầu tôi tin tưởng anh! Nếu như thực sự anh đang đùa giỡn tôi, anh không xong với tôi!” Nói xong cô quay lại thao trường, cong lưng chạy.
Cố Trạch Vũ nhìn bóng dáng dần chìm vào hoàng hôn, khóe miệng không tự chủ kéo lên, cô bé này cũng thật ngay thẳng. Lúc dịu dàng ít nói, ngoan ngoãn, nhanh nhẹn tùy hứng làm người ta yêu thương mà không ai để ý. Hiện tại dáng vẻ ngoan hiền này khiến người ta làm sao có thể di dời tầm mắt. Thật ra thì…cô trông cũng rất xinh đẹp…
Hàn Lăng Sa chỉ chạy một vòng rồi ngừng lại, thật sự một chút hơi sức cũng không có. Cô thở hổn hển quay lại bên cạnh Cố Trạch Vũ: “Tôi thật sự không được, về thôi.”
“Ừm.” Cố Trạch Vũ gật đầu, “Em ở đây chờ tôi, tôi đi lấy xe.”
“Haz…anh không cần đùa tôi. Đừng để đến lúc đó lại lái xe chạy, xa như vậy tôi làm sao về được?” Hàn Lăng Sa vội vàng xoay người kéo tay Cố Trạch Vũ.
“Chân em không đau sao?” Cố Trạch Vũ nhìn chân cô, “Tôi muốn ra ngoài cũng phải đi qua đây, cả ngày em đoán chừng những gì? Tôi là loại người như vậy sao?”
Hàn Lăng Sa gật đầu cho đi, nhìn về bóng người mặc quân phục màu xanh phía trước, thì thào nói: “Sáng nay không phải anh vứt bỏ tôi sao?”
Lúc lái xe đến bãi đậu xe, Cố Trạch Vũ mới phát hiện Hàn Lăng Sa đã ngủ thiếp đi. Chẳng lẽ hôm nay huấn luyện như vậy là quá sức của cô?
Hắn cười, lắc đầu đánh thức cô, “Cả ngày đều ngủ như heo!”
Hàn Lăng Sa dụi mắt, chờ sáng mắt lên mới hỏi: “Đến rồi à?” vừa tỉnh ngủ giọng nói có một chút giọng mũi, dịu dàng vang lên trong xe.
“Ừ, làm sao mệt mỏi như vậy? Tôi còn chưa thực sự huấn…”
“Thế mà còn chưa phải là huấn à?” Hàn Lăng Sa xuống xe đuổi theo hắn, “Ngày mai sẽ không luyện cái này nữa chứ? Thật sự tôi không kiên trì nổi…”
“Ngày mai thông nhất luyện bắn súng.”
“Ừm.”
“Em không vui mừng sao?” Cố Trạch Vũ nhìn thấy cô nhàn nhạt đáp không chút ngạc nhiên. Những sinh viên khác nếu biết được tin tức này đều hoan hô động trời.
“Có gì mà vui mừng, từ nhỏ đến lớn đã thấy nhiều…”
“A..ba em rốt cuộc là ai?”
“Tại sao tôi phải nói cho anh biết?”
“Không nói cũng biết!”
“Vậy anh còn hỏi…”
Trở lại nhà, Cố Trạch Vũ cũng lười cử động nữa, gọi đồ ăn bên ngoài. Hàn Lăng Sa thừa dịp thời gian sơ hở chạy vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ. luyện tập một ngày dưới ánh mặt trời, quần áo ướt đẫm mồ hôi dính cả vào da, vào người vô cùng khó chịu.
Hàn Lăng Sa đánh nhanh thắng nhanh, tắm xong đi ra, thức ăn còn chưa tới định ngồi xếp bằng trên sàn xem ti vi.
Cố Trạch Vũ nghe thấy tiếng chuông cửa, từ thư phòng đi ra ngoài thấy cô đang xem ti vi, nghĩ muốn bốc hỏa.
“Lười chết luôn!” nhận đồ ăn đi tới bên cô, “ăn cơm!”
“Haz…anh cứ để đấy đi, tôi xem xong tin này sẽ đến!”
Thì ra cô xem hắn là người giúp việc để sai bảo sao? Cố Trạch Vũ giơ chân đá, vừa đúng đá vào đầu gối cô. Tất nhiên hắn cũng có chừng mực, khống chế không để dùng quá nhiều lực.
“Đứng lên đi ăn cơm! Có nghe thấy không? ! Có người nào nuôi nổi cá tính này!”
Hàn Lăng Sa không giải thích được cú đá của hắn, trong lòng cực kì khó chịu, đứng lên muốn đá lại hắn. Ngón chân đá lệch vào góc bàn trà, gào to, đồng thời nước mắt cũng rơi ra ngoài.
“Em nói một chút xem, ngày nào thì không xảy ra vấn đề? !” Cố Trạch Vũ vừa tìm hòm thuốc vừa quở trách cô, “Ngồi lên ghế sôfa đi, để tôi xem một chút rồi bôi thuốc.”
Hàn Lăng Sa vặn vẹo cái chân bị thương, chạm chân xuống đất rồi nhảy lên sôfa.
“Để tôi xem…” Cố Trạch Vũ nhìn chân cô, nhất thời ngây người.
“Đầu ngón chân của em thật đẹp…” hắn thì thào nói.
Hàn Lăng Sa cười, kiêu ngạo nói: “Đó là đương nhiên! Lúc tôi còn nhỏ cũng có người nói vậy!”
Cố Trạch Vũ khiếp sợ ngẩng đầu, Hàn Lăng Sa, Hàn Hành Viễn, Hàn!
“Đầu ngón chân em thật giống quả nho….” Cố Trạch Vũ nhìn Hàn Lăng Sa lập tức đứng dậy từ ghế sôfa, khó tin nhìn mình.
Hắn nắm mắt cá chân cô, cười, “Tiểu công chúa, rốt cuộc anh cũng tìm được em…”
“Tiểu ca ca…?”
“Là anh…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook