Cấp Trên Luôn Trêu Chọc Tôi!!!
-
Chương 17
Điều chỉnh lại tâm trạng, Túc Duy An đến phòng tắm, dùng nước đập lên mặt mấy cái.
Phát hiện khuynh hướng ȶìиɦ ɖu͙ƈ của mình, là chuyện của hồi cao trung, sau khi hiểu chuyện cũng có mấy lần tình huống như thế này như thế này.
Những mỗi lần tỉnh lại, cậu đều không nhớ bản thân đã mơ thấy cái gì.
Lần này lại không giống như vậy, cậu hiện tại nhắm mắt, nhưng vẫn có thể nhớ nhớ từng chi tiết của giấc mơ.
Nhưng tại sao lại là Tự ca ah?!
Dùng khăn lau sạch nước trêи mặt, Túc Duy An ngồi trêи mặt đất, lấy điện thoại ra, đặt một ít thức ăn ngoài.
Mở máy tính, vừa đăng nhập QQ, liền nghe thấy một chuỗi dài tiếng Didididi
Hà Khoan: “An An An An, nhìn thấy tôi không?”
Hà Khoan: “Vẫn chưa lên QQ sao?”
Hà Khoan liền một phát gửi mấy tin, nhìn thời gian đã là mấy ngày trước, Túc Duy An nhanh chóng trả lời cậu ta.
Anan: “Đây, làm sao vậy?”
Bởi vì trêи tài khoản QQ này quá nhiều bạn bè, mỗi tin nhắn đều phải lướt nửa ngày mới thấy, vì vậy đi làm cậu tạo một QQ mới, đã lâu không lên cái tài khoản QQ này rồi.
Hà Khoan: “Cậu cuối cùng cũng đến rồi. [Ôm đầu đau lòng.jpg]”
Anan: “Việc gấp sao, sao lại không gọi điện cho tôi? [Sờ sờ đầu.jpg]”
Hà Khoan: “FUCK, cậu ngay cả thời hạn bỏ phiếu còn quên, tôi làm sao dám gọi điên?”
Túc Duy An sửng sốt, nhanh chóng mở lịch xem__ba từ “Hạn chọt” xuất hiện trước mắt.
Vẫn còn 10 ngày, cuộc bẩu phiều hàng năm của Qs-7 sẽ kết thúc bỏ phiếu.
Anan: “Gần đây thật sự có chút bận, gửi cho tôi đường link mua vé.”
Hà Khoan và Túc Duy An cùng thích một thần tượng, vì vậy mới nhớ đến nhắc cậu bỏ phiếu, tin nhắn vừa gửi qua, Hà Khoan lập tức gửi địa chỉ đường link đến.
Hà Khoan: “Tôi phát hiện khả năng thích ứng của cậu rất mạnh! Một đoạn thời gian trước vẫn không chịu ra ngoài, lập tức lại trở thành nhân viên văn phòng rồi. Đúng rồi, tranh tiếp ứng Sakura vẫn là cậu phụ trách như mọi khi nhé làm ơn~[crazy call.jpg] "
Anan: “Xin lỗi a, những thứ đó bị giới hạn trong hợp đồng, trong năm nay không thể vẽ rồi…”
Hà Khoan: “Ah? Hợp đồng nghiêm khác vậy sao? Vậy làm sao đây, tôi mấy ngày trước đã đồng ý để cậu phụ trách luôn rồi, khóc.”
Túc Duy An nghĩ lại, lấy ra tập tài liệu trước đó, và chọn ra hai bức tranh cũ, đều là tác phẩm trước khi vào Thiên Húc.
Anan: “Cậu xem hai bức tranh có được không, đều là tranh trước kia của tôi, kiểu chữ như thế nào, cậu có thể tìm người khác thêm vào?”
Hà Khoan: “An An tôi yêu cậu chết đi được, chúng ta yêu nhau đi.”
Anan: “Tôi không yêu đương với cậu.”
Cậu nói một cách chân thật, đem ảnh gốc của hai bức tranh gửi qua.
Hà Khoan: “Được rồi, lần này dự định đầu tư bao nhiêu tiền ah An lão đại.”
Túc Duy An lấy điện thoại ra, kiểm tra số dư.
Không tra không biết, cậu hiện tại lại là một tiểu quỷ nghèo khó.
Anan: “Tôi năm nay chỉ có thể bỏ ra 50 000K xu…”
Hà Khoan: “Không phải chứ, năm ngoái cậu bỏ ra hơn 90 000, năm nay đối với Sakura rất quan trọng a An An.”
Túc Duy An cắn môi, lại cúi đầu cộng cộng trừ trừ.
Anan: “53 000, không hơn…Tiền bản thảo cho kỳ trước vẫn chưa được thanh toán. [Ôm đầu khóc.jpg]”
Hà Khoan: “Ôm ôm, tháng sau đặt vé cùng nhau đi xem? Cậu có thời gian không?”
Thời hạn bỏ phiếu là 10 ngày sau, nhưng ngày mở phiếu là đầu tháng sau, đến chỗ mở bán vé, còn có buổi biểu diễn của Qs-7.
Túc Duy An hiện tại càm thấy vô cùng đau buồn.
Anan: “Có lẽ khôngg…”
Cậu uể oải nằm dài trêи bàn máy tính, tự nhiên cảm thấy hối hận vì đã hứa với cậu sẽ đến Thiên Húc để xin việc.
Cậu vốn dĩ không thiếu tiền tiêu, gửi bản thảo lên manhuatai, một tháng có thể dễ dàng kiếm hàng chục nghìn, chăm chỉ một chút có thể nhiều hơn.
Không cần lo lắng môi trường làm việc, không cần ép bản thân giao tiếp, với bất kỳ ai, cũng không mơ giấc mơ linh tinh như vậy…
Mở mắt,cô gái trong poster trêи tường cong môi một cách tinh nghịch, trêи tay tạo một hình trái tim lớn.
Nụ cười thật ngọt ngào, dường như có thể mọi loại bệnh bằng nụ cười đó.
Túc Duy An đứng dậy, mở một phần mền xã hội nước ngoài, like bài đăng trêи blog mới của Miyamoto Sakura.
Ăn xong đồ ăn vừa gọi, cậu mở tất cả các bức vẽ của Qs-7 đã vẽ trước đây, cẩn thận xem lại một lượt.
Mặc dù vẫn chưa có được kế hoạch chi tiết và nhân vật thiết kế của 《Hoạt động tuyệt mật, nhưng các nhân vật muốn vẽ phải có liên quan đến Qs-7.
Nhưng Qs-7 có nhiều người như vậy, không thể ai cũng vẽ ... Tô Duy An xem qua từng trang một, có chút lo lắng.
Ngày hôm qua trước khi rời đi nên hỏi aaaa
Đang đau khổ, điện thoại của Đặng Văn Tự gọi đến.
“An An, cháu có ở nhà không?”
Túc Duy An liền đáp: “Có ạ.”
“Mau đến Blue Sky Sports gần trung cư của cháu.” Đầu bên kia âm thanh truyền đến hổn hển như quả bóng bị chọc thủng.
Túc Duy An đang do dự có nên hay không nên từ chối, bên kia lại nói: “Cậu đưa cho cháu mấy tập tài liệu, xem nhiều vào, có thể sớm chuẩn bị cho tốt.”
Lần này Túc Duy An không do dự, cậu mặc một bộ đồ đơn giản với chiếc quần ngắn và ra ngoài chỉ với chiếc điện thoại di động.
Phát hiện khuynh hướng ȶìиɦ ɖu͙ƈ của mình, là chuyện của hồi cao trung, sau khi hiểu chuyện cũng có mấy lần tình huống như thế này như thế này.
Những mỗi lần tỉnh lại, cậu đều không nhớ bản thân đã mơ thấy cái gì.
Lần này lại không giống như vậy, cậu hiện tại nhắm mắt, nhưng vẫn có thể nhớ nhớ từng chi tiết của giấc mơ.
Nhưng tại sao lại là Tự ca ah?!
Dùng khăn lau sạch nước trêи mặt, Túc Duy An ngồi trêи mặt đất, lấy điện thoại ra, đặt một ít thức ăn ngoài.
Mở máy tính, vừa đăng nhập QQ, liền nghe thấy một chuỗi dài tiếng Didididi
Hà Khoan: “An An An An, nhìn thấy tôi không?”
Hà Khoan: “Vẫn chưa lên QQ sao?”
Hà Khoan liền một phát gửi mấy tin, nhìn thời gian đã là mấy ngày trước, Túc Duy An nhanh chóng trả lời cậu ta.
Anan: “Đây, làm sao vậy?”
Bởi vì trêи tài khoản QQ này quá nhiều bạn bè, mỗi tin nhắn đều phải lướt nửa ngày mới thấy, vì vậy đi làm cậu tạo một QQ mới, đã lâu không lên cái tài khoản QQ này rồi.
Hà Khoan: “Cậu cuối cùng cũng đến rồi. [Ôm đầu đau lòng.jpg]”
Anan: “Việc gấp sao, sao lại không gọi điện cho tôi? [Sờ sờ đầu.jpg]”
Hà Khoan: “FUCK, cậu ngay cả thời hạn bỏ phiếu còn quên, tôi làm sao dám gọi điên?”
Túc Duy An sửng sốt, nhanh chóng mở lịch xem__ba từ “Hạn chọt” xuất hiện trước mắt.
Vẫn còn 10 ngày, cuộc bẩu phiều hàng năm của Qs-7 sẽ kết thúc bỏ phiếu.
Anan: “Gần đây thật sự có chút bận, gửi cho tôi đường link mua vé.”
Hà Khoan và Túc Duy An cùng thích một thần tượng, vì vậy mới nhớ đến nhắc cậu bỏ phiếu, tin nhắn vừa gửi qua, Hà Khoan lập tức gửi địa chỉ đường link đến.
Hà Khoan: “Tôi phát hiện khả năng thích ứng của cậu rất mạnh! Một đoạn thời gian trước vẫn không chịu ra ngoài, lập tức lại trở thành nhân viên văn phòng rồi. Đúng rồi, tranh tiếp ứng Sakura vẫn là cậu phụ trách như mọi khi nhé làm ơn~[crazy call.jpg] "
Anan: “Xin lỗi a, những thứ đó bị giới hạn trong hợp đồng, trong năm nay không thể vẽ rồi…”
Hà Khoan: “Ah? Hợp đồng nghiêm khác vậy sao? Vậy làm sao đây, tôi mấy ngày trước đã đồng ý để cậu phụ trách luôn rồi, khóc.”
Túc Duy An nghĩ lại, lấy ra tập tài liệu trước đó, và chọn ra hai bức tranh cũ, đều là tác phẩm trước khi vào Thiên Húc.
Anan: “Cậu xem hai bức tranh có được không, đều là tranh trước kia của tôi, kiểu chữ như thế nào, cậu có thể tìm người khác thêm vào?”
Hà Khoan: “An An tôi yêu cậu chết đi được, chúng ta yêu nhau đi.”
Anan: “Tôi không yêu đương với cậu.”
Cậu nói một cách chân thật, đem ảnh gốc của hai bức tranh gửi qua.
Hà Khoan: “Được rồi, lần này dự định đầu tư bao nhiêu tiền ah An lão đại.”
Túc Duy An lấy điện thoại ra, kiểm tra số dư.
Không tra không biết, cậu hiện tại lại là một tiểu quỷ nghèo khó.
Anan: “Tôi năm nay chỉ có thể bỏ ra 50 000K xu…”
Hà Khoan: “Không phải chứ, năm ngoái cậu bỏ ra hơn 90 000, năm nay đối với Sakura rất quan trọng a An An.”
Túc Duy An cắn môi, lại cúi đầu cộng cộng trừ trừ.
Anan: “53 000, không hơn…Tiền bản thảo cho kỳ trước vẫn chưa được thanh toán. [Ôm đầu khóc.jpg]”
Hà Khoan: “Ôm ôm, tháng sau đặt vé cùng nhau đi xem? Cậu có thời gian không?”
Thời hạn bỏ phiếu là 10 ngày sau, nhưng ngày mở phiếu là đầu tháng sau, đến chỗ mở bán vé, còn có buổi biểu diễn của Qs-7.
Túc Duy An hiện tại càm thấy vô cùng đau buồn.
Anan: “Có lẽ khôngg…”
Cậu uể oải nằm dài trêи bàn máy tính, tự nhiên cảm thấy hối hận vì đã hứa với cậu sẽ đến Thiên Húc để xin việc.
Cậu vốn dĩ không thiếu tiền tiêu, gửi bản thảo lên manhuatai, một tháng có thể dễ dàng kiếm hàng chục nghìn, chăm chỉ một chút có thể nhiều hơn.
Không cần lo lắng môi trường làm việc, không cần ép bản thân giao tiếp, với bất kỳ ai, cũng không mơ giấc mơ linh tinh như vậy…
Mở mắt,cô gái trong poster trêи tường cong môi một cách tinh nghịch, trêи tay tạo một hình trái tim lớn.
Nụ cười thật ngọt ngào, dường như có thể mọi loại bệnh bằng nụ cười đó.
Túc Duy An đứng dậy, mở một phần mền xã hội nước ngoài, like bài đăng trêи blog mới của Miyamoto Sakura.
Ăn xong đồ ăn vừa gọi, cậu mở tất cả các bức vẽ của Qs-7 đã vẽ trước đây, cẩn thận xem lại một lượt.
Mặc dù vẫn chưa có được kế hoạch chi tiết và nhân vật thiết kế của 《Hoạt động tuyệt mật, nhưng các nhân vật muốn vẽ phải có liên quan đến Qs-7.
Nhưng Qs-7 có nhiều người như vậy, không thể ai cũng vẽ ... Tô Duy An xem qua từng trang một, có chút lo lắng.
Ngày hôm qua trước khi rời đi nên hỏi aaaa
Đang đau khổ, điện thoại của Đặng Văn Tự gọi đến.
“An An, cháu có ở nhà không?”
Túc Duy An liền đáp: “Có ạ.”
“Mau đến Blue Sky Sports gần trung cư của cháu.” Đầu bên kia âm thanh truyền đến hổn hển như quả bóng bị chọc thủng.
Túc Duy An đang do dự có nên hay không nên từ chối, bên kia lại nói: “Cậu đưa cho cháu mấy tập tài liệu, xem nhiều vào, có thể sớm chuẩn bị cho tốt.”
Lần này Túc Duy An không do dự, cậu mặc một bộ đồ đơn giản với chiếc quần ngắn và ra ngoài chỉ với chiếc điện thoại di động.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook