Cặp Song Sinh Bí Ẩn
-
Chương 9
Trong phòng fan club...
"Chị Tuyết, con nhỏ kia nhất định không dám bán mảng đến gần anh Phong nữa đâu" Nữ sinh tên Nga nói
Tuyết khoái chí: "Cái đó là đương nhiên, khuôn mặt của nhỏ hồi nãy tụi bây có thấy không, nó xanh hơn tàu lá chuối, đứng còn không đứng nổi nữa ha ha ha"
"Đúng đó chị Tuyết, nó nghĩ nó là ai, chỉ được có cái mặt dễ nhìn chút mà muốn tiếp cận anh Phong, đúng là đồ bốn mắt không biết thân biết phận" Một nữ sinh khác nói
Thấy mọi người có vẻ đồng tình, Nga tiếp lời: "Mọi người nói xem, anh Phong là của tất cả chúng ta, con nhỏ đó đáng phải như thế"
"Đúng thế, đúng thế" Cả căn phòng phút chốc bao trùm bởi tiếng hô mạnh mẽ của những nữ sinh.
Tuyết cười hài lòng, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn. Con nhỏ kia, mày muốn cướp Phong của tao sao, tao khinh.
Bất chợt, tiếng rầm vang lên, cạnh cửa bị người bên ngoài đá văng ra. Cả đám nữ sinh nhất thời hoảng hốt, căn phòng trở nên im bặt.
Bên ngoài, Tuấn Kiệt thấy Lâm Phong mặt đầy sát khí, không khỏi bồn chồn lo lắng hỏi: "Mày vô đây định làm gì?"
"Tốt nhất mày nên im miệng lại, bằng không cút xéo, nếu không đừng bảo tao không nói trước"
Lâm Phong không nể nang gì mở miệng đe dọa, khiến Tuấn Kiệt ngay lập tức im bặt. Anh mạnh mẽ bước thẳng một mạch vô phòng.
Ánh mắt nhìn một lượt đám nữ sinh, Trịnh Lâm Phong tức giận đá văng cái ghế bên cạnh, giọng nói mạnh mẽ vang lên: "Là ai đã đánh Nguyệt An?"
Đám nữ sinh trố mắt nhìn nhau, không dám hó hé tiếng nào. Không thấy ai lên tiếng, Trịnh Lâm Phong càng thêm tức giận,khẽ cười nhạt: "Không nói ra? Tất cả đều muốn cùng nhau lãnh hậu quả? Tốt lắm!"
Trước giờ Trịnh Lâm Phong chưa từng cười, nhất là cười nhạt lãnh đạm kiểu này, nhất thời, cả đám nữ sinh trong phòng đều trở nên hoảng loạn. Một nữ sinh vì quá sợ hãi nên buột miệng lên tiếng:
"Là chị Tuyết"
Tuyết bị khai ra, liền bị giật mình, ánh mắt thù hằn nhìn nữ sinh kia. Con khốn, mày hay lắm, dám khai tao ra.
Lâm Phong bước tới chỗ Tuyết gằng giọng hỏi: "Là cô?"
Tuyết sợ hãi nhưng cố giữ bình tĩnh nói: "Ai biểu nó dám tiếp cận cậu, cậu là của chúng tôi"
Tiếng nói vừa dứt, ngay lập tức tiếng tát tai cái "Chát!" vang lên. Khóe môi Tuyết liền xuất hiện vệt máu.
Lâm Phong cười châm biếm, nắm cổ áo Tuyết xách lên.
"Tôi từ khi nào trở thành vật sở hữu của các người?"
Lời nói lạnh lẽo chứa đầy đe dọa khiến cho Tuyết không kìm được cả người run lẩy bẩy. Nhìn vẻ sợ hãi của Tuyết, Lâm Phong chán ngấy không thương tiếc ném ả xuống đất. Sau đó lại nhìn những nữ sinh còn lại: "Cái nhóm này tốt nhất giải tán ngay cho tôi, không thì đừng trách!"
Nói rồi anh xoay lưng rời khỏi. Tuấn Kiệt thấy Trịnh Lâm Phong rời khỏi thì cũng lập tức đi theo.
Trong phòng, Tuyết ngồi dưới đất mà không cam tâm, tay siết chặt vào nhau đến trắng bệch Nga bên cạnh rụt rè hỏi: "Chị Tuyết, chúng ta thật sự phải giải tán?"
Trịnh Lâm Phong đã đe dọa đến thế cô có thể không giải tán. Tuyết không cam lòng, khóe môi run rẩy nói: "Giải tán!"
Nguyệt An, tao nhất định nhớ cái tát ngày hôm nay.
******------*****------******
Đe dọa những nữ sinh kia xong, Lâm Phong tức tốc quay lại phòng y tế để thăm Nguyệt An. Lúc anh tới thì thấy cô đang lảo đảo bước ra. Anh vội đưa tay ra đỡ thì ngay lập tức liền bị gạt phắt đi, trên vai Nguyệt An còn khẽ run.
Người như Lâm Phong, Nguyệt An nhất định không muốn gặp mặt lần nào nữa. Cô cứ thế để cho Tiểu Kiều đỡ mình đi ra ngoài, ánh mắt xoay hướng khác, không muốn nhìn thấy Lâm Phong
Còn Lâm Phong, khi nhìn thấy đôi vai nhỏ đang run, nhất thời anh không biết nói gì, cứ thế toàn thân đứng bất động nhìn cô rời khỏi
"Chị Tuyết, con nhỏ kia nhất định không dám bán mảng đến gần anh Phong nữa đâu" Nữ sinh tên Nga nói
Tuyết khoái chí: "Cái đó là đương nhiên, khuôn mặt của nhỏ hồi nãy tụi bây có thấy không, nó xanh hơn tàu lá chuối, đứng còn không đứng nổi nữa ha ha ha"
"Đúng đó chị Tuyết, nó nghĩ nó là ai, chỉ được có cái mặt dễ nhìn chút mà muốn tiếp cận anh Phong, đúng là đồ bốn mắt không biết thân biết phận" Một nữ sinh khác nói
Thấy mọi người có vẻ đồng tình, Nga tiếp lời: "Mọi người nói xem, anh Phong là của tất cả chúng ta, con nhỏ đó đáng phải như thế"
"Đúng thế, đúng thế" Cả căn phòng phút chốc bao trùm bởi tiếng hô mạnh mẽ của những nữ sinh.
Tuyết cười hài lòng, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn. Con nhỏ kia, mày muốn cướp Phong của tao sao, tao khinh.
Bất chợt, tiếng rầm vang lên, cạnh cửa bị người bên ngoài đá văng ra. Cả đám nữ sinh nhất thời hoảng hốt, căn phòng trở nên im bặt.
Bên ngoài, Tuấn Kiệt thấy Lâm Phong mặt đầy sát khí, không khỏi bồn chồn lo lắng hỏi: "Mày vô đây định làm gì?"
"Tốt nhất mày nên im miệng lại, bằng không cút xéo, nếu không đừng bảo tao không nói trước"
Lâm Phong không nể nang gì mở miệng đe dọa, khiến Tuấn Kiệt ngay lập tức im bặt. Anh mạnh mẽ bước thẳng một mạch vô phòng.
Ánh mắt nhìn một lượt đám nữ sinh, Trịnh Lâm Phong tức giận đá văng cái ghế bên cạnh, giọng nói mạnh mẽ vang lên: "Là ai đã đánh Nguyệt An?"
Đám nữ sinh trố mắt nhìn nhau, không dám hó hé tiếng nào. Không thấy ai lên tiếng, Trịnh Lâm Phong càng thêm tức giận,khẽ cười nhạt: "Không nói ra? Tất cả đều muốn cùng nhau lãnh hậu quả? Tốt lắm!"
Trước giờ Trịnh Lâm Phong chưa từng cười, nhất là cười nhạt lãnh đạm kiểu này, nhất thời, cả đám nữ sinh trong phòng đều trở nên hoảng loạn. Một nữ sinh vì quá sợ hãi nên buột miệng lên tiếng:
"Là chị Tuyết"
Tuyết bị khai ra, liền bị giật mình, ánh mắt thù hằn nhìn nữ sinh kia. Con khốn, mày hay lắm, dám khai tao ra.
Lâm Phong bước tới chỗ Tuyết gằng giọng hỏi: "Là cô?"
Tuyết sợ hãi nhưng cố giữ bình tĩnh nói: "Ai biểu nó dám tiếp cận cậu, cậu là của chúng tôi"
Tiếng nói vừa dứt, ngay lập tức tiếng tát tai cái "Chát!" vang lên. Khóe môi Tuyết liền xuất hiện vệt máu.
Lâm Phong cười châm biếm, nắm cổ áo Tuyết xách lên.
"Tôi từ khi nào trở thành vật sở hữu của các người?"
Lời nói lạnh lẽo chứa đầy đe dọa khiến cho Tuyết không kìm được cả người run lẩy bẩy. Nhìn vẻ sợ hãi của Tuyết, Lâm Phong chán ngấy không thương tiếc ném ả xuống đất. Sau đó lại nhìn những nữ sinh còn lại: "Cái nhóm này tốt nhất giải tán ngay cho tôi, không thì đừng trách!"
Nói rồi anh xoay lưng rời khỏi. Tuấn Kiệt thấy Trịnh Lâm Phong rời khỏi thì cũng lập tức đi theo.
Trong phòng, Tuyết ngồi dưới đất mà không cam tâm, tay siết chặt vào nhau đến trắng bệch Nga bên cạnh rụt rè hỏi: "Chị Tuyết, chúng ta thật sự phải giải tán?"
Trịnh Lâm Phong đã đe dọa đến thế cô có thể không giải tán. Tuyết không cam lòng, khóe môi run rẩy nói: "Giải tán!"
Nguyệt An, tao nhất định nhớ cái tát ngày hôm nay.
******------*****------******
Đe dọa những nữ sinh kia xong, Lâm Phong tức tốc quay lại phòng y tế để thăm Nguyệt An. Lúc anh tới thì thấy cô đang lảo đảo bước ra. Anh vội đưa tay ra đỡ thì ngay lập tức liền bị gạt phắt đi, trên vai Nguyệt An còn khẽ run.
Người như Lâm Phong, Nguyệt An nhất định không muốn gặp mặt lần nào nữa. Cô cứ thế để cho Tiểu Kiều đỡ mình đi ra ngoài, ánh mắt xoay hướng khác, không muốn nhìn thấy Lâm Phong
Còn Lâm Phong, khi nhìn thấy đôi vai nhỏ đang run, nhất thời anh không biết nói gì, cứ thế toàn thân đứng bất động nhìn cô rời khỏi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook