Cặp Đôi Xấu Tính
-
Chương 84: NT nhỏ 1: Thực chất Hỏi đáp cặp đôi ăn ý + chuyện ngoài lề sau khi cưới
Sau khi cưới, một ngày nào đó Ninh phu nhân đang dọn dẹp nhà thì vô tình lấy ra chồng giấy vấn đáp cặp đôi ăn ý từ trong ngăn tủ. Nghĩ đến câu trả lời phúc hắc của Ninh tiên sinh lúc đó, cô không khỏi ngồi trên sofa giở lại.
A, Ninh tiên sinh cao quý lạnh nhạt đáng yêu cỡ nào! Tích chữ như vàng, nam thần chói sáng.
Tiếc rằng nam thần giờ đây đã trở thành người đàn ông có gia đình, suốt ngày căng thẳng vớ vẩn, bởi vì bụng cô to rồi nên làm gì cũng cằn nhằn cô.
Lúc ăn cơm, anh sẽ phụng phịu dạy bảo cô, không cho cô kiêng ăn; lúc ngủ, anh sẽ bảo cô không được vặn vẹo lung tung, không thì sẽ ngăn chặn cô, khiến cô không thể động đậy; lúc xem tivi, rõ ràng đang có hứng, anh lại tắt điện, dứt khoát nói tới giờ ngủ, em bé cần nghỉ ngơi.
A a a, cô thực sự nhớ nhung Ninh tiên sinh cao ngạo lạnh lùng ngang ngược trước kia!
Vì vậy Ninh phu nhân bắt đầu xem lại cả xấp vấn đáp, đọc đọc, chợt thấy không đúng chỗ nào, chờ một chút — lời anh nói lúc cô và anh đối đáp hồi trước không giống với những gì viết trên này!
Vấn đề bốn: một việc ngượng nhất đã làm khi còn bé.
Lúc đó Ninh tiên sinh còn kiêu ngạo nói với cô: “từ nhỏ đến lớn anh đều là người thông minh, không hề làm chuyện gì xấu hổ.”
Mà trên giấy viết là: luôn không thích trứng gà luộc, trứng gà mỗi sáng sớm đều bị tôi ném xuống mái của dãy nhà một tầng đối diện, lúc tốt nghiệp tiểu học, mái nhà kia chất đây hài cốt trứng gà.
Bạch Lộ bắt đầu cười ha ha.
Vấn đề năm: “Muốn đi du lịch ở đâu nhất?”
Lúc đó Ninh tiên sinh trả lời: Ý
Mà trên giấy viết: bất kỳ nơi nào có Bạch Lộ.
Bạch Lộ bắt đầu cười sung sướng.
Vấn đề sáu: “Một yêu cầu đối với bạn đời tương lai.”
Lúc đó Bạch Lộ nói: “Mong anh ấy săn sóc tỉ mỉ, nói gì nghe nấy, kể cả khi chúng tôi cãi nhau, anh ấy phải dỗ tôi đã.”
Ninh Hạo Thần suy nghĩ một lát, nhìn chằm chằm bảng kê khai mà nói: “mong cô ấy đừng mơ mộng hão huyền.”
Thế nhưng trên giấy trước mắt rõ ràng viết: mong muốn cô ấy là bản thân mình trước sau như một, không cần thay đổi bất kỳ điều gì vì tôi.
Vấn đề bảy: “Có gì mong đợi vào cuộc sống chung?”
Bạch Lộ: “Vừa yêu thương lẫn nhau, vừa có không gian sinh hoạt độc lập.”
Ninh Hạo Thần: “Mong muốn một tuần làm ít nhất bốn lần, mỗi lần không ít hơn nửa giờ.”
Mà đáp án trên giấy là: mong muốn mỗi chuyện tôi đều làm đủ tốt, sẽ không làm cô ấy thất vọng.
Vấn đề tám: “Mời nói ra một khuyết điểm lớn nhất của bản thân.”
Bạch Lộ rất khiêm tốn: “Đọc ít sách, khuyết thiếu hơi thở trí thức nhất định.”
Ninh Hạo Thần rất bộc trực: “Đẹp trai quá, đi trên đường dễ gây nên tắc nghẽn giao thông.”
Mà đáp án trên giấy là: Tôi không có kinh nghiệm yêu đương, sợ làm không đủ, cần phải nghiêm túc học tập.
Vấn đền chín: “mời nói ra một ưu điểm lớn nhất của bản thân.”
Bạch Lộ: “Xinh đẹp, đẹp như tiên, khuynh quốc khuynh thành, hoa nhường nguyệt thẹn, thiên hạ vô song... những từ này đều ứng với tôi!”
Ninh Hạo Thần: “Con người tôi, ưu điểm lớn nhất chính là con mắt rất tốt, sẽ không trợn mắt nói dối.”
Mà trên giấy viết: tuy rằng cá tính tôi không tốt, thiếu nhiều kinh nghiệm, nhưng khi tôi đã quyết tâm ở bên nhau thì đã chuẩn bị sẵn sàng một lòng một dạ với cô ấy.
Rất nhiều chi tiết quá khứ nảy ra trong lòng, Ninh phu nhân không khỏi cầm tờ vấn đáp cặp đôi mà hài lòng cười ra tiếng.
Ninh tiên sinh quả nhiên vừa phúc hắc vừa ‘man show’, rõ ràng đã sớm một lòng với cô rồi còn cứ đấu võ mồm với cô, chọc cho cô tức giận!
[chỉ người bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong mãnh liệt]
Cô cười tủm tỉm mà cất gọn xấp giấy, lòng vui rạo rực.
Sau khi tan tầm, Ninh tiên sinh trở về, cúi xuống hôn Ninh phu nhân theo thói quen: “Ngày hôm nay thằng nhóc có đạp nhiều không?”
“Không, ngoan lắm, không hề lộn xộn.”
Không biết có phải ảo giác không mà anh cứ cảm thấy ánh mắt Ninh phu nhân lúc này sáng lấp lánh, cho người ta cảm giác xấu xa.
Lúc ăn cơm, anh cứ động tí là gắp mướp đắng mà cô không thích ăn vào bát cô rồi nói rất nghiêm túc: “Mướp đắng thanh nhiệt.”
Ninh phu nhân bĩu môi.
Anh coi như không nhìn thấy, gắp thêm một đũa nữa: “Ăn nhiều vào.”
Miệng Ninh phu nhân có thể treo chai dầu rồi.
Anh vừa chỉ vào một túi rau dưa trên bàn bếp: “Lúc tan làm về, đi ngang qua siêu thị, anh vừa mua cân mướp đắng.”
Ninh phu nhân tức giận mà nói với anh: “Anh ép người khác làm chuyện mình không thích làm, đánh đồng với bức lương vi xướng!”
Ninh tiên sinh nhàn nhạt nói: “Thành ngữ học được đấy.”
“Em không ăn!”
“Ngoan, nghe lời.” Anh còn đang tiếp tục gắp vào bát cô.
Ninh phu nhân phẫn nộ rồi, dứt khoát bưng bát, nâng bụng đứng dậy: “Được thôi, anh cứ gắp đi, dù thế nào em cứ mang đi đổ xuống mái tầng một tòa nhà đối diện là được!”
Ninh tiên sinh tay cầm chiếc đũa lập tức cứng đờ: “...”
Em biết nhiều quá (╯‵□′)╯︵┻━┻!
Buổi tối lúc xem tivi, Ninh tiên sinh đã tiến hành một cuộc nói chuyện khắc sâu mà có ý nghĩa về vấn đề không thể kiêng ăn với Ninh phu nhân.
“Khi còn bé không thích ăn trứng gà là anh không hiểu chuyện, lãng phí lương thực, không biết kiếm tiền gian khổ thế nào, đó là lỗi của anh. Nhưng em đã lớn thế này rồi, đã sắp làm mẹ rồi, vì con, không thể kiêng ăn, biết không?”
“Vậy anh còn ép em ăn? Ăn một miếng là nể mặt anh, ăn hai miếng là nể mặt con, anh gắp cho em cả bát mướp đắng là thế nào!” Ninh phu nhân còn đang tức giận.
“Em xem em nóng giận như thế, ăn nhiều một tí cho hạ hỏa, tốt bao nhiêu?”
“Tốt cái quỷ!” Ninh phu nhân chọc ngực anh, tận tình khuyên bảo: “Ninh tiên sinh, em biết anh khuyết thiếu kinh nghiệm yêu đương, một lòng muốn làm đến tốt nhất, thế nhưng phiền anh hiểu rằng, mọi việc nên có mức độ, phải một vừa hai phải, hiểu không? Ở phương diện này, anh thực sự nên học tập nhiều vào, tránh để em thất vọng, ok?”
Ninh tiên sinh: “...”
Sao cứ như đã biết cái gì (╯‵□′)╯︵┻━┻?
Đến hơn mười giờ đêm, Ninh tiên sinh lại muốn tắt tivi, ép Ninh phu nhân đi ngủ.
Ninh phu nhân hùng hồn nói với anh: “Nếu như anh mong muốn em là bản thân mình trước sau như một, không cần thay đổi bất kỳ cái gì vì anh, thì đừng can thiệp vào bản tính của em! Mà bản tính của phụ nữ chính là xem tivi, chưa xem đã thì chưa đi ngủ!"
Ninh tiên sinh tức chết rồi, phụng phịu tắt phựt nguồn điện, sau đó ôm Ninh phu nhân vào phòng ngủ.
“Anh nói chuyện không giữ lời, lật lọng, không phải đàn ông thực thụ!”
“Không phải đàn ông thực thụ?” Ninh tiên sinh híp mắt, thành thạo cởi quần áo của Ninh phu nhân: “Chồng muốn tự thể nghiệm, nói cho em biết cái gì là đàn, ông, thực, thụ!”
Vì vậy trong phòng ngủ lại vang lên một cuộc nói chuyện khắc sâu mà có ý nghĩa.
“Nói, anh có phải đàn ông thực thụ hay không?”
“Ư...”
“Có phải không?”
“A a...”
“Kêu la cái gì →_→ nói! Có phải không?”
“Hu hu...”
Sau khi thực hiện được thú - tính, Ninh tiên sinh nhìn Ninh phu nhân đã ngủ say rồi rón ra rón rén bò dậy, đi ra phòng khách, bắt đầu lật tìm chung quanh. Sột sột soạt soạt, rốt cuộc anh đã tìm được tên đầu sỏ.
Hừ, vấn đáp cặp đôi ăn ý phải không? Đã là vợ chồng rồi, đồ chơi này còn có tác dụng sao?
Anh lẳng lặng gấp tờ giấy rồi nhét xuống dưới sofa, sau đó tiếp tục quay về ngủ.
A, Ninh tiên sinh cao quý lạnh nhạt đáng yêu cỡ nào! Tích chữ như vàng, nam thần chói sáng.
Tiếc rằng nam thần giờ đây đã trở thành người đàn ông có gia đình, suốt ngày căng thẳng vớ vẩn, bởi vì bụng cô to rồi nên làm gì cũng cằn nhằn cô.
Lúc ăn cơm, anh sẽ phụng phịu dạy bảo cô, không cho cô kiêng ăn; lúc ngủ, anh sẽ bảo cô không được vặn vẹo lung tung, không thì sẽ ngăn chặn cô, khiến cô không thể động đậy; lúc xem tivi, rõ ràng đang có hứng, anh lại tắt điện, dứt khoát nói tới giờ ngủ, em bé cần nghỉ ngơi.
A a a, cô thực sự nhớ nhung Ninh tiên sinh cao ngạo lạnh lùng ngang ngược trước kia!
Vì vậy Ninh phu nhân bắt đầu xem lại cả xấp vấn đáp, đọc đọc, chợt thấy không đúng chỗ nào, chờ một chút — lời anh nói lúc cô và anh đối đáp hồi trước không giống với những gì viết trên này!
Vấn đề bốn: một việc ngượng nhất đã làm khi còn bé.
Lúc đó Ninh tiên sinh còn kiêu ngạo nói với cô: “từ nhỏ đến lớn anh đều là người thông minh, không hề làm chuyện gì xấu hổ.”
Mà trên giấy viết là: luôn không thích trứng gà luộc, trứng gà mỗi sáng sớm đều bị tôi ném xuống mái của dãy nhà một tầng đối diện, lúc tốt nghiệp tiểu học, mái nhà kia chất đây hài cốt trứng gà.
Bạch Lộ bắt đầu cười ha ha.
Vấn đề năm: “Muốn đi du lịch ở đâu nhất?”
Lúc đó Ninh tiên sinh trả lời: Ý
Mà trên giấy viết: bất kỳ nơi nào có Bạch Lộ.
Bạch Lộ bắt đầu cười sung sướng.
Vấn đề sáu: “Một yêu cầu đối với bạn đời tương lai.”
Lúc đó Bạch Lộ nói: “Mong anh ấy săn sóc tỉ mỉ, nói gì nghe nấy, kể cả khi chúng tôi cãi nhau, anh ấy phải dỗ tôi đã.”
Ninh Hạo Thần suy nghĩ một lát, nhìn chằm chằm bảng kê khai mà nói: “mong cô ấy đừng mơ mộng hão huyền.”
Thế nhưng trên giấy trước mắt rõ ràng viết: mong muốn cô ấy là bản thân mình trước sau như một, không cần thay đổi bất kỳ điều gì vì tôi.
Vấn đề bảy: “Có gì mong đợi vào cuộc sống chung?”
Bạch Lộ: “Vừa yêu thương lẫn nhau, vừa có không gian sinh hoạt độc lập.”
Ninh Hạo Thần: “Mong muốn một tuần làm ít nhất bốn lần, mỗi lần không ít hơn nửa giờ.”
Mà đáp án trên giấy là: mong muốn mỗi chuyện tôi đều làm đủ tốt, sẽ không làm cô ấy thất vọng.
Vấn đề tám: “Mời nói ra một khuyết điểm lớn nhất của bản thân.”
Bạch Lộ rất khiêm tốn: “Đọc ít sách, khuyết thiếu hơi thở trí thức nhất định.”
Ninh Hạo Thần rất bộc trực: “Đẹp trai quá, đi trên đường dễ gây nên tắc nghẽn giao thông.”
Mà đáp án trên giấy là: Tôi không có kinh nghiệm yêu đương, sợ làm không đủ, cần phải nghiêm túc học tập.
Vấn đền chín: “mời nói ra một ưu điểm lớn nhất của bản thân.”
Bạch Lộ: “Xinh đẹp, đẹp như tiên, khuynh quốc khuynh thành, hoa nhường nguyệt thẹn, thiên hạ vô song... những từ này đều ứng với tôi!”
Ninh Hạo Thần: “Con người tôi, ưu điểm lớn nhất chính là con mắt rất tốt, sẽ không trợn mắt nói dối.”
Mà trên giấy viết: tuy rằng cá tính tôi không tốt, thiếu nhiều kinh nghiệm, nhưng khi tôi đã quyết tâm ở bên nhau thì đã chuẩn bị sẵn sàng một lòng một dạ với cô ấy.
Rất nhiều chi tiết quá khứ nảy ra trong lòng, Ninh phu nhân không khỏi cầm tờ vấn đáp cặp đôi mà hài lòng cười ra tiếng.
Ninh tiên sinh quả nhiên vừa phúc hắc vừa ‘man show’, rõ ràng đã sớm một lòng với cô rồi còn cứ đấu võ mồm với cô, chọc cho cô tức giận!
[chỉ người bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong mãnh liệt]
Cô cười tủm tỉm mà cất gọn xấp giấy, lòng vui rạo rực.
Sau khi tan tầm, Ninh tiên sinh trở về, cúi xuống hôn Ninh phu nhân theo thói quen: “Ngày hôm nay thằng nhóc có đạp nhiều không?”
“Không, ngoan lắm, không hề lộn xộn.”
Không biết có phải ảo giác không mà anh cứ cảm thấy ánh mắt Ninh phu nhân lúc này sáng lấp lánh, cho người ta cảm giác xấu xa.
Lúc ăn cơm, anh cứ động tí là gắp mướp đắng mà cô không thích ăn vào bát cô rồi nói rất nghiêm túc: “Mướp đắng thanh nhiệt.”
Ninh phu nhân bĩu môi.
Anh coi như không nhìn thấy, gắp thêm một đũa nữa: “Ăn nhiều vào.”
Miệng Ninh phu nhân có thể treo chai dầu rồi.
Anh vừa chỉ vào một túi rau dưa trên bàn bếp: “Lúc tan làm về, đi ngang qua siêu thị, anh vừa mua cân mướp đắng.”
Ninh phu nhân tức giận mà nói với anh: “Anh ép người khác làm chuyện mình không thích làm, đánh đồng với bức lương vi xướng!”
Ninh tiên sinh nhàn nhạt nói: “Thành ngữ học được đấy.”
“Em không ăn!”
“Ngoan, nghe lời.” Anh còn đang tiếp tục gắp vào bát cô.
Ninh phu nhân phẫn nộ rồi, dứt khoát bưng bát, nâng bụng đứng dậy: “Được thôi, anh cứ gắp đi, dù thế nào em cứ mang đi đổ xuống mái tầng một tòa nhà đối diện là được!”
Ninh tiên sinh tay cầm chiếc đũa lập tức cứng đờ: “...”
Em biết nhiều quá (╯‵□′)╯︵┻━┻!
Buổi tối lúc xem tivi, Ninh tiên sinh đã tiến hành một cuộc nói chuyện khắc sâu mà có ý nghĩa về vấn đề không thể kiêng ăn với Ninh phu nhân.
“Khi còn bé không thích ăn trứng gà là anh không hiểu chuyện, lãng phí lương thực, không biết kiếm tiền gian khổ thế nào, đó là lỗi của anh. Nhưng em đã lớn thế này rồi, đã sắp làm mẹ rồi, vì con, không thể kiêng ăn, biết không?”
“Vậy anh còn ép em ăn? Ăn một miếng là nể mặt anh, ăn hai miếng là nể mặt con, anh gắp cho em cả bát mướp đắng là thế nào!” Ninh phu nhân còn đang tức giận.
“Em xem em nóng giận như thế, ăn nhiều một tí cho hạ hỏa, tốt bao nhiêu?”
“Tốt cái quỷ!” Ninh phu nhân chọc ngực anh, tận tình khuyên bảo: “Ninh tiên sinh, em biết anh khuyết thiếu kinh nghiệm yêu đương, một lòng muốn làm đến tốt nhất, thế nhưng phiền anh hiểu rằng, mọi việc nên có mức độ, phải một vừa hai phải, hiểu không? Ở phương diện này, anh thực sự nên học tập nhiều vào, tránh để em thất vọng, ok?”
Ninh tiên sinh: “...”
Sao cứ như đã biết cái gì (╯‵□′)╯︵┻━┻?
Đến hơn mười giờ đêm, Ninh tiên sinh lại muốn tắt tivi, ép Ninh phu nhân đi ngủ.
Ninh phu nhân hùng hồn nói với anh: “Nếu như anh mong muốn em là bản thân mình trước sau như một, không cần thay đổi bất kỳ cái gì vì anh, thì đừng can thiệp vào bản tính của em! Mà bản tính của phụ nữ chính là xem tivi, chưa xem đã thì chưa đi ngủ!"
Ninh tiên sinh tức chết rồi, phụng phịu tắt phựt nguồn điện, sau đó ôm Ninh phu nhân vào phòng ngủ.
“Anh nói chuyện không giữ lời, lật lọng, không phải đàn ông thực thụ!”
“Không phải đàn ông thực thụ?” Ninh tiên sinh híp mắt, thành thạo cởi quần áo của Ninh phu nhân: “Chồng muốn tự thể nghiệm, nói cho em biết cái gì là đàn, ông, thực, thụ!”
Vì vậy trong phòng ngủ lại vang lên một cuộc nói chuyện khắc sâu mà có ý nghĩa.
“Nói, anh có phải đàn ông thực thụ hay không?”
“Ư...”
“Có phải không?”
“A a...”
“Kêu la cái gì →_→ nói! Có phải không?”
“Hu hu...”
Sau khi thực hiện được thú - tính, Ninh tiên sinh nhìn Ninh phu nhân đã ngủ say rồi rón ra rón rén bò dậy, đi ra phòng khách, bắt đầu lật tìm chung quanh. Sột sột soạt soạt, rốt cuộc anh đã tìm được tên đầu sỏ.
Hừ, vấn đáp cặp đôi ăn ý phải không? Đã là vợ chồng rồi, đồ chơi này còn có tác dụng sao?
Anh lẳng lặng gấp tờ giấy rồi nhét xuống dưới sofa, sau đó tiếp tục quay về ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook