Edit: Gà

Beta: Vi Vi

Tần Chân vẫy tay chào Trình Húc Đông, sau đó dưới sự kiên trì của anh, trong lòng run sợ mà cầm lấy chiếc ô anh đưa đi về nhà.

Đó là một chiếc ô quý giá màu thuần đen phù hợp với tố chất của anh, nhãn hiệu trên chiếc ô Tần Chân không biết, nhưng nói thật, cô có xúc động muốn liều mình đổi vai cho chiếc ô này, ai bảo cái ô này trông còn đáng giá hơn cả cô!

Cô thậm chí hết sức cẩn thận nâng chiếc ô về nhà, cung kính đặt “ô đại nhân” ở trong phòng khách hong cho khô, còn lấy khăn mặt lau từng ly từng tí nước mưa ở trên đó.

Tối đó, ôm cái bụng bị dì cà chà đạp đến đau quằn quại, Tần Chân không hề nghi ngờ bị mất ngủ. Nhưng nguyên nhân mất ngủ, ngoại trừ do không khỏe ra, thì còn do câu chuyện xưa mà Trình Húc Đông kể.

Trời đã sang thu, ngoài cửa sổ trời mưa liên miên không ngớt, nước mưa từ mái hiên cửa sổ rơi lộp độp xuống mái che, âm thanh nhỏ vụn giống như một ca khúc giục giã, ầm ĩ khiến cho người ta không thể đi vào giấc ngủ.

Tần Chân lăn qua lộn lại đến quá nửa đêm. Từng chi tiết trong câu chuyện Trình Húc Đông kể giống như những thước phim không ngừng hiện lên trong đầu cô, từng cảnh từng cảnh đều rất rõ ràng. Thậm chí cô có thể tưởng tượng được dáng vẻ ngày bé của Trình Lục Dương, một cậu bé có đôi mắt xinh đẹp, khi cười rộ lên sẽ giống như ánh mặt trời chiếu sáng, trong phút chốc xua tan cái lạnh thấu xương của mùa đông.

Cô mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen như mực, nghĩ đến cảnh tượng một đứa bé mười một tuổi ngồi bên giường bệnh ông ngoại, mếu máo gọi điện cho bố mẹ, nhưng suốt một đêm, cho đến tận khi hơi thở của ông ngoại dần trở nên mỏng manh, điện thoại vẫn báo ở trong trạng thái bận.

Vào lúc ấy, anh đã nghĩ cái gì?

Bệnh của ông ngoại đã theo ông hơn nửa đời người. Nửa năm trước bác sĩ đã nói, ông ngoại đã lớn tuổi rồi, có phẫu thuật cũng không khá hơn được, chỉ nên cố gắng dưỡng bệnh ở nhà, uống thuốc đúng giờ, có thể gắng gượng được bao lâu thì hay bấy lâu.

Một đứa trẻ mười một tuổi phải tận mắt thấy người thân nhất của mình qua đời, nhìn ông ngoại bởi vì bệnh phổi mà thở hắt từng hơi, cuối cùng vì không thể hô hấp được, giãy giụa rồi ngạt thở mà qua đời.

Đèn sợi đốt trong phòng cứ bật suốt một ngày một đêm như vậy. Mà Trình Lục Dương thì nằm cạnh làm bạn với ông ngoại theo lời dặn của ông, cho đến tận khi ông trút hơi thở cuối cùng. Trong lúc này, bởi vì quá sợ hãi, Trình Lục Dương vẫn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào bóng đèn kia, cả người cứng ngắc, mãi đến ngày hôm sau mới có người phát hiện.

Trình Húc Đông nói, bởi vì hai mắt tiếp xúc với ánh đèn điện quá lâu, một khoảng thời gian ngắn sau đó, Trình Lục Dương có hiện tượng mù tạm thời, lại không chịu mở miệng nói một câu, suốt ngày ngồi ngơ ngác một chỗ, mặc cho ai nói chuyện cũng không quan tâm. Về sau, bố mẹ anh đưa anh tới tìm một vị bác sĩ rất giỏi để chữa trị, trải qua một quá trình trị liệu, rốt cuộc cũng khôi phục được thị lực.

Nhưng tính tình quái gở kia thì vẫn không thay đổi, không thích kết bạn kết bè, luôn giữ khoảng cách với mọi người, quan hệ với bố mẹ lại càng gay gắt.

Tiếp đó, anh được bố mẹ đưa tới thành phố B để học cấp hai, từ lúc đó anh lựa chọn học nội trú. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, dựa theo nguyện vọng của anh, bố mẹ anh cho anh sang Anh du học, học chuyên ngành kiến trúc và thiết kế nội thất.

Sau đó, anh về nước, cư xử với mọi người, bao gồm cả người thân của anh, vẫn quái gở như trước.

……

Tần Chân thật sự không ngủ được, với lấy chiếc áo khoác đi ra ngoài ban công, luồng cảm giác mát lành thổi về phía cô, thỉnh thoảng còn mang theo vài hạt mưa.

Cô lơ đãng nhìn cảnh đêm trong màn mưa, cách các tòa nhà cao tầng, nhìn thẳng về nơi mình cũng không biết là nơi đâu. Sau một lúc lâu, cô mới phát hiện đó chính là hướng trung tâm thành phố, trong đêm tối mờ mịt, người kia lúc này đang làm gì?

Cô không khỏi bực mình, không phải cô nên giận anh sao? Vì sao sau khi nghe xong câu chuyện xưa kia lại đột nhiên không còn tức giận nữa, ngược lại cảm thấy vừa lo lắng vừa thông cảm cho anh?

Trình Lục Dương nói, anh không cần sự lo lắng và thương hại của cô, loại hành vi này của cô đúng là không có tự trọng!

Nhưng nghĩ lại, Tần Chân vẫn luôn cảm thấy, khi Trình Lục Dương nói những lời này, trong ánh mắt lại chứa đựng vẻ yếu ớt và sợ hãi khó có thể che giấu. Anh khát vọng tình thân, khát vọng được yêu thương. Nhưng những ký ức thời thơ ấu khiến anh sợ hãi cảm giác bị bỏ rơi, nếu không có thì sẽ không sợ bị mất đi, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà gạt bỏ tất cả mọi người ra bên ngoài.

Tần Chân khép chặt áo khoác trên người, Trình Lục Dương, bây giờ anh đã ngủ chưa?

Trình Lục Dương một mình nổi giận cả tối, cuối cùng gọi Phương Khải đến, nói là mic mua đã lâu mà chưa dùng tới, cần phải thử âm thanh.

Kết quả Phương Khải đứng bên ngoài gõ cửa cả buổi, lại không thấy ai trả lời, đành phải lấy chìa khóa dự phòng của mình ra để mở cửa, không ngờ khi bước vào phòng, đã suýt chút nữa bị dọa chết.

Trình đại gia lại có thể tự lắp mic, đang đứng chân trần trên ghế sô pha mà hét bừa.

Thấy Phương Khải đến, anh lại kéo Phương Khải vào hát cùng, kiên quyết nhét một chiếc mic khác vào lòng Phương Khải, rồi ấn chọn bài hát “Phô trương” (*) của Trần Dịch Tấn.

[(*)Phô trương có lời bài hát rất cảm động và ý nghĩa, rất giống với tâm trạng của Trình Lục Dương. Nghe bài hát tại đây)

Phương Khải thật sự rất muốn khóc, Trình đại gia chỉ đưa mic cho anh thôi, chứ hoàn toàn không cho anh cơ hội mở miệng, một mình gào thét hết cả bài từ đầu tới cuối. Đáng sợ nhất là, ngài này còn liên tục bóp méo những phần falsetto (giọng giả thanh) của người ta thành tiếng gầm rú đúng chất luôn……

Đủ trừu tượng, đủ hoang dã, đủ dân dã!

Vô số lần Phương Khải muốn lấy lý do buồn vệ sinh để chạy trốn, kết quả, Trình Lục Dương vừa vui vẻ ca hát vừa đẩy anh vào trong WC, Phương Khải chỉ có thể khóc ngất luôn trong WC.

Giày vò như vậy cả đêm, khó khăn lắm mới đợi được Trình Lục Dương hát đến mệt, ngã vào sô pha ngủ, Phương Khải cuối cùng đã có thể giải thoát, lấy một chiếc chăn mỏng đắp cho anh rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy lấy người.

Con người ta sống trên đời này, kiếm tiền thật chẳng dễ chút nào, đặc biệt gặp phải một boss ác độc thế này, quả thực ngược thân lại ngược tâm, QAQ (*)

[(*)biểu tượng mặt khóc – hai chữ Q bên cạnh là đôi mắt, chữ A là miệng đang mở lớn, rất giống biểu cảm khuôn mặt khi khóc]

Mà đến hơn nửa đêm, Trình Lục Dương đang mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông di động vang lên.

Trong phòng khách tối đen như mực, anh lại đang bị cảm, đầu óc quay cuồng. Anh ngồi dậy, mò mẫm xung quanh để tìm di động. Cuối cùng phát hiện tiếng chuông phát ra từ phía bàn trà, anh với tay về phía đó, kết quả chân trần mới bước một cái đã giẫm ngay phải chiếc mic ở trên mặt đất, ngã uỵch một cái, chổng mông lên trời.

Cú ngã này làm Trình Lục Dương hoàn toàn tỉnh táo.

Anh bị đau ôm cằm đứng lên, hùng hùng hổ hổ với lấy chiếc di động, thấy rõ ràng ba chữ lóe lên trên màn hình: Phụ nữ thối.

Đôi lông mày mấy giây trước còn nhíu chặt lại thoáng chốc giãn ra, anh vội vàng cầm di động áp vào tai nghe, “A lô?”

Bởi vì bị cảm, cộng thêm hát hò cả tối nên giọng anh nghe hơi khàn khàn, nhưng vẫn không giấu được vẻ ngạc nhiên cùng mừng rỡ trong đó.

Ở đầu bên kia, Tần Chân dừng lại một chút, rồi mới nói: “Anh ngủ chưa?”

Anh lập tức lắc đầu, “Chưa ngủ, chưa ngủ.”

Nghe thấy giọng nói của anh đã khản đặc, Tần Chân không nhịn được hỏi anh: “Anh đã uống thuốc cảm tôi mua cho chưa? Sao lại có vẻ càng ngày càng nặng như vậy?”

Trình Lục Dương bật đèn trong phòng khách lên, vừa đi đến phòng bếp rót nước, vừa nói: “Rồi, đã uống rồi.”

Sau đó lại cầm cốc nước trở ra phòng khách, lấy thuốc ở trên bàn trà nuốt xuống ừng ực.

Tần Chân nghe thấy tiếng uống nước, buồn cười hỏi anh: “Uống khi nào?”

“…… Vừa rồi.”

Trình Lục Dương đặt cốc nước xuống, không hiểu sao lại thấy hơi căng thẳng. Anh đi đến trước cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, nhìn cảnh đêm trong đèn đường sáng trưng bên ngoài, một lúc lâu sau mới nói: “Cô gọi điện thoại đến…… Có chuyện gì sao?”

Câu hỏi này lại khiến Tần Chân sửng sốt, đúng vậy, cô gọi tới để làm gì?

Ngừng một chút, cô trả lời: “Hôm nay tôi đã gặp anh trai anh.”

Hơi thở Trình Lục Dương nghẹn lại, “Sau đó thì sao?”

Một lúc lâu vẫn không thấy Tần Chân trả lời, giọng nói anh đột ngột trầm xuống: “Anh tôi đã nói gì với cô?”

Lại là giọng điệu như sợ bị người ta vạch trần bí mật này. Tuy ở một khoảng cách rất xa xôi, nhưng Tần Chân vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng của anh lúc này, cuối cùng cười cười, “Không nói gì đặc biệt cả, chỉ nói với tôi là tính tình của anh không tốt, mong tôi hãy rộng lượng hơn.”

Trình Lục Dương thở ra một hơi, lại bắt đầu cao giọng nói, “Sao anh ta lại không biết xấu hổ mà nói tôi như vậy, cứ như tính tình anh ta thì tốt lắm đấy! Cô không biết đâu, Trình Húc Đông đó chỉ được cái mã tao nhã lịch sự bên ngoài thôi, chứ thực chất bên trong là bụng dạ nham hiểm đấy. Không biết bao nhiêu cô gái đã phải đau lòng vì anh ta, các cô cứ thấy anh ấy mỉm cười với mình liền nghĩ rằng anh ấy có ý với mình, kết quả — à, đúng rồi, anh ta với Mạnh Đường là cùng một loại người đấy!”

Nói tới đây, anh đột nhiên trở nên cảnh giác, “Này, Tần Chân, tôi nói cô hãy kiềm chế một chút! Đừng tưởng là anh trai tôi cười với cô thì tức là anh ấy có ý gì với cô, anh ấy làm vậy là do lễ phép thôi, ok? Còn nữa……”

Trình Lục Dương mà lại lải nhải cằn nhằn như vậy, thật đúng là hiếm thấy. Giọng nói bởi vì bị cảm nên hơi trầm khàn, nhưng lại pha lẫn chút êm ái mông lung, khiến người ta liên tưởng tới ánh sáng đom đóm ban đêm, hay sương mờ lúc sáng sớm.

Tần Chân không nhịn được phì cười.

Trình Lục Dương lại bị tiếng cười của cô làm cho sợ ngây người, lập tức dừng lại, sau đó ngập ngừng hỏi: “Cô…… Không giận nữa?”

“Tất nhiên là giận!” Tần Chân nói chắc như đinh đóng cột. Cô nghe thấy Trình Lục Dương ở đầu bên kia khẽ rủa thầm một tiếng, không nhịn được lại cười: “Nhưng tôi quyết định cho anh một cơ hội lập công chuộc tội.”

“Tần Chân, cô đúng là cái đồ đã được đằng chân lại còn lân đằng đầu! Ông đây đã bao giờ phải ăn nói khép nép với người khác như vậy chưa? Nói cho cô biết, cô là người đầu tiên đấy, cô lại được thể mà vênh mặt lên à?” Trình Lục Dương cất cao giọng hơn, nhưng mãi lâu sau mà vẫn không thấy đầu bên kia trả lời, lại nhanh chóng xì xuống, “…… Phải lập công chuộc tội như thế nào?”

Ở trên ban công Tần Chân lẳng lặng cười đến thắt cả ruột. Trình Lục Dương ơi là Trình Lục Dương, đáng lẽ ra anh phải đổi tên thành Trình kiêu ngạo hay Trình ngu ngốc mới đúng!

“Tôi còn chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra sẽ nói cho anh.” Tần Chân nhìn màn đêm mưa rơi tí tách, bỗng dịu giọng đi, “Ngủ đi, muộn rồi.”

Trình Lục Dương hừ một tiếng, “Nửa đêm đánh thức tôi dậy, nói được mấy câu đã đòi ngắt máy, cô đùa tôi đấy à?”

Tần Chân sửng sốt, “Sao anh bảo là còn chưa ngủ?”

“Tôi –” Trình Lục Dương ngắc ngứ, cuối cùng nói một cách rất đúng lý hợp tình, “Cô đánh thức tôi dậy, tôi đương nhiên là không ngủ rồi, chả lẽ lại là tôi mộng du nói chuyện với cô?”

Tần Chân hắt hơi một cái, anh lại lập tức hỏi cô: “Cô đang ở chỗ nào đấy?”

“Ngoài ban công.”

“Cô không biết là nhiệt độ đang giảm sao? Không biết là bên ngoài đang mưa sao? Nửa đêm rồi còn chạy ra ban công làm gì?” Anh không kìm được hung hăng mắng cô, “Tôi nói cô này Tần Chân, khi nào thì cô mới chịu trưởng thành hơn vậy? Suốt ngày khiến người khác phải lo lắng, cô cảm thấy người khác rảnh quá, nên suốt ngày phải nhắc nhở cô sao?”

“Trình Lục Dương.” Tần Chân khẽ nói.

“Làm sao?” Trình Lục Dương vẫn đang tức giận, cực kỳ tức giận.

Trong giọng nói bao hàm ý cười, Tần Chân hỏi anh một câu: “Anh lo lắng cho tôi?”

“Nói thừa!”

“Nếu tôi không nghe lời, vẫn cứ đứng ở đây, sau đó muốn anh cút sang một bên, đừng để ý đến tôi, trong lòng anh sẽ có cảm giác như thế nào?”

“Chỉ muốn đến đó đánh cho cô một trận.”

“Vậy đúng rồi, lúc anh bảo tôi cút khỏi nhà anh, bảo tôi bớt lo chuyện của người khác đi, tôi cũng có tâm trạng như vậy.”

Trình Lục Dương lập tức nghẹn họng.

Giọng nói Tần Chân giống như đến từ một nơi rất xa, nhẹ nhàng mà mờ ảo, “Anh lo lắng cho tôi cũng giống tôi lo lắng cho anh thôi. Nếu muốn tôi ngoan ngoãn nghe lời, không đối xử tệ với thân thể của mình nữa, thì anh phải đồng ý với tôi, về sau nếu lại có chuyện gì, không được phép từ chối sự quan tâm của tôi nữa.”

“……”

“Anh đã nói chúng ta là bạn bè, như vậy, tình cảm giữa bạn bè phải là có qua có lại, chứ không phải là từ một phía. Hơn nữa, khi gặp chuyện gì, có người chia sẻ cùng vẫn hơn là một mình chịu đựng, phải không?”

Trình Lục Dương đứng bên cạnh cửa sổ, nghe tiếng nói chuyện chậm rãi cùng hơi thở đều đều của cô, một góc nào đó trong lòng bỗng nhiên trở nên mềm mại hẳn đi.

Trong phòng đèn điện sáng trưng, ngoài cửa sổ bóng đêm dịu dàng, đến cả cơn mưa mùa thu làm nhiễu loạn tâm trí người ta cũng trở nên vô cùng xinh đẹp.

Sau một lúc lâu, anh hơi cong môi lên, khẽ nói: “Được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương