Cặp Đôi Hoàn Cảnh
-
Chương 8
Type: yenxitrum89
Chạng vạng ngày hôm sau, Hồ Tam bên Lâm phủ tới tìm Bạch Hạ, nói là Lâm Nam bệnh rồi, nhờ nàng qua xem thử.
Bạch Hạ vừa nghe, lập tức thầm mắng trong lòng một câu: “Ấu trĩ chết đi được!”
Hôm qua mới vừa đưa ra kết luận nàng thích “ma ốm”, hôm nay đã bệnh liệt giường rồi, tốc độ như thế, hiệu suất như thế…
Cho dù Bạch Hạ rất muốn đóng cửa thả Chiến Phong ra, nhưng sau cùng cũng không nói gì cả mà thành thật nhận lời.
Bởi vì nàng mới nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng, ở đây chỉ có mỗi Lâm Nam biết được thân phận người Bạch gia của nàng, nếu để lộ ra ngoài, khó tránh khỏi khiến cho người nhà Tiêu Sơ chú ý, họ sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, nếu thật sự tới khi đó, phiền phức sẽ lớn lắm đây.
Sau khi giải thích với hạ nhân Tiêu phủ đang kinh ngạc rằng mình chỉ biết sơ sơ về y lý, Bạch Hạ liền ra khỏi cửa cùng Hồ Tam.
“Lần này chủ tử ngươi đang định giở trò gì đấy?”
“Hừ!”
“… Ghê vậy sao!”
Do đuổi bắt lâu ngày nên Bạch Hạ với đám hộ vệ bên người Lâm Nam cũng xem như người quen cũ, có điều nàng vẫn chưa bị đối xử vô lễ lần nào, nên lúc này thái độ kiêu căng hếch mũi lên trời kia của Hồ Tam thật sự khiến nàng rất khó chịu.
Hơn nữa lúc trước nàng vẫn luôn nghi ngờ, sở dĩ Lâm Nam đã đi rồi mà còn quay lại thực ra chẳng phải vì cô nương xinh đẹp nào cả, mà ngày đó tại phiên chợ nàng vẫn bị Hồ Tam phát hiện, sau đó chạy đi báo cáo với chủ tử.
Thù mới lại thêm hận cũ, tròng mắt Bạch Hạ xoay chuyển, nàng chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Sau khi bị sói cắn sẽ rất dễ mắc một căn bệnh, sợ ánh sáng, sợ nước, gào rống điên cuồng giống như chó dại, cuối cùng tuyệt khí thân vong. Căn bệnh này kỳ lạ ở chỗ, có thể mắc bệnh cũng có thể không mắc bệnh, song lại không biết được mình rốt cuộc có mắc bệnh hay không, có thể sẽ phát bệnh cũng có thể vĩnh viễn sẽ không phát bệnh, có điều lại không biết được rốt cuộc lúc nào sẽ phát bệnh. Trước khi phát bệnh sẽ chẳng khác gì người bình thường, nhưng một khi phát bệnh thì có là thần tiên cũng không cứu được”. Nàng nghiêng đầu nhìn sắc mặt Hồ Tam đã xanh lét rồi lại thương cảm bổ sung thêm một câu: “Ngoài ra, thời kỳ ủ bệnh khoảng hai mươi năm, cho nên, ngươi vẫn còn mười chín năm mười một tháng nữa để hoàn toàn chắc chắn mình có bình yên vô sự hay không, chúc ngươi may mắn nhé!”
Hồ Tam như bị sét đánh, cả khuôn mặt cháy đen, cứng lại.
Tâm trạng của Bạch Hạ liền vui vẻ hẳn lên, nàng hưng phấn sải bước đi trước, nghênh ngang tiến vào đại môn Lâm phủ.
Khi nhìn thấy Lâm Nam, cuối cùng Bạch Hạ cũng hiểu vì sao lúc nãy thái độ của Hồ Tam đối với nàng lại như vậy.
Lâm Nam chẳng những không giở trò gì hết, mà hắn bệnh thật rồi, hơn nữa bệnh không hề nhẹ, điều này khiến cho Bạch Hạ vốn không có tâm lý chuẩn bị trở tay không kịp, thậm chí nàng còn không biết phải phản ứng thế nào.
Đứng sững ở trong phòng một lúc lâu, nàng mới thốt lên một câu: “Huynh lại dùng khổ nhục kế phải không?”
Vừa dứt lời liền suýt chút nữa thì nàng bị mỹ nữ đang săn sóc cho Lâm Nam giết chết bằng ánh mắt phẫn nộ…
“Cho dù ta dùng khổ nhục kế thì ít ra cái khổ mà ta phải chịu cũng là thật đúng không?” Lâm Nam tựa vào đầu giường, mái tóc màu nâu nhạt để xõa xuống vai, trên người đắp một chiếc chăn bông dày, sắc mặt trông có vẻ không tốt cho lắm, lúc nói chuyện có chút hụt hơi, hơn nữa còn mang theo cả giọng mũi rõ ràng: “Thân là đại phu, chẳng nhẽ không phải nên lại đây chẩn trị cho người bệnh trước hay sao?”
“Huynh chẳng qua là bị bệnh phong hàn thôi, tới tiệm thuốc bốc vài thang thuốc uống vào là khỏi rồi, có phải bị bệnh gì ghê gớm lắm đâu…” Bạch Hạ tùy tiện trả lời. Sau đó nàng lại bị một ánh mắt tạo thành cơn mưa tên bắn qua, nên rụt cổ, vội vàng bổ sung: “Đương nhiên, để bảo đảm, vẫn cứ nên tìm một vị đại phu đáng tin tới xem bệnh thì tốt hơn. Huynh biết mà, ta chỉ biết xem bệnh, đâu có trị được bệnh”.
Lâm Nam hừ khẽ: “Chẳng qua nàng không dám châm cứu với động dao thôi, đâu phải không biết cách phối dược? Căn bệnh nhỏ này của ta chắc không đến mức phiền phức như vậy chứ hả?”
“Huynh không sợ ta hạ độc trong đơn thuốc sao?”
“Không sợ”, Lâm Nam cười lớn, sau đó lại nặng nề ho khan một tràng rồi mới khàn giọng nói: “Ta không tin nàng thật sự nhẫn tâm hạ độc chết ta”.
“Cho dù không độc chết được huynh thì cho huynh sống dở chết dở cũng được mà!” Tuy rằng Bạch Hạ cứng miệng, nhưng tay nàng vẫn nhanh chóng viết đơn thuốc giao cho thị vệ đứng bên cạnh, rồi dặn dò: “Đây đều là những dược liệu thông thường thôi. Tối nay sau khi dùng thuốc xong phải cố gắng nghỉ ngơi, ngày mai sẽ hết sốt, dựa vào sức khỏe của chủ tử các ngươi, uống thêm chín thang thuốc trong ba ngày, bảo đảm sẽ khỏi hẳn”.
“Đa tạ Bạch đại phu”, Lâm Nam nửa thật nửa giả cảm ơn, rồi phất tay cho đám thị vệ và mỹ nữ lui ra ngoài hết, vỗ vỗ mép giường: “Nào, đến đây ngồi đi”.
Bạch Hạ đang định cự tuyệt thì đã nghe hắn nói tiếp: “Nàng đứng đó cách ta xa qua, bây giờ ta không đủ sức nói to đâu”.
Bạch Hạ đã quen nhìn dáng vẻ ngang ngược hống hách, sinh khí dồi dào của hắn, giờ đột nhiên lại trông thấy hắn yếu ớt, mệt mỏi như vậy, nàng bỗng cảm thấy lạ lạ. Bình thường mỗi lần gặp hắn, nàng đều không kiềm chế được mà đối chọi gay gắt, lúc này nàng cũng không muốn đôi co nữa. Thoáng chốc do dự, sau đó nàng liền kéo một chiếc ghế, ngồi ở bên giường.
Lâm Nam thấy vậy cũng không nài ép, nhấc mu bàn tay lên che mắt, nhỏ giọng cười khẽ, vừa cười vừa ho, càng ho lại càng cười.
Bạch Hạ nhịn không nổi kéo tay hắn ra, chau mày hỏi: “Huynh đang làm gì đấy?”
“Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn cười một chút thôi”, Lâm Nam vẫn nhắm mắt, hai hàng mi dày lại rung mạnh, mãi một lúc sau mới khẽ nói: “Trong cái hộp ở cái tủ thấp bên cạnh có một món đồ, ta tặng nàng đấy”.
Bạch Hạ theo lời lấy xem, vừa mở ra nàng đã sững cả người.
“Tuyết liên? Huynh lấy ở đâu ra đây?”
“Tự trồng đó.”
“Vớ vẩn! Khôn Thành này khí hậu ấm áp, căn bản không thể trồng được tuyết liên, nó là loại thảo dược chỉ sinh trưởng ở vùng cực lạnh, huống hồ gì đây còn là hoa vừa mới nở…” Bạch Hạ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Lâm Nam: “Rốt cuộc huynh đã làm thế nào?”
“Cũng không có gì, chẳng qua là làm một hầm băng để trồng thôi. Hôm qua ta đoán cũng sắp tới kỳ hoa nở, bèn dùng Băng Tâm Chướng để khiến nó nở nhanh hơn”.
“Huynh ở trong hầm băng cả một đêm, còn dùng toàn bộ nội lực để khiến cho tuyết liên nở, cho nên mới nhiễm lạnh mà phát sốt có phải không?” Bạch Hạ đóng sập chiếc hộp lại, giọng điệu chứa đựng sự tức giận: “Huynh điên rồi sao? Liều lĩnh dùng hết nội công hộ thể, ngộ nhỡ hàn khí thật sự xâm nhập vào trong phổi thì phải làm sao?”
Lâm Nam từ từ mở mắt, đôi con ngươi hơi mơ màng, khóe môi tự nhiên dần cong lên: “Sợ cái gì, chẳng phải có nàng ở đây sao?”.
“Có phải huynh nghĩ rằng ta sẽ không thấy chết mà không cứu, cho nên mới hết lần này đến lần khác không quý trọng bản thân mình có phải không?” Bạch Hạ phẫn nộ đứng lên: “Huynh cứ việc đi mà chết đi, ta sẽ không cản huynh đâu! Y thuật của Bạch gia chỉ dành cho những người thực sự cần nó mà thôi, không phải để cho hoàng tử điện hạ vô công rồi nghề như huynh đâu!”.
Lâm Nam vội với tay ra giữ tay nàng lại, gấp gáp giải thích: “Bởi vì ta biết nàng thích thảo dược quý cho nên mới trồng chúng khắp vườn. Ta biết trước kia nàng thích có một cây tuyết liên vô cùng khó tìm này để chế thuốc, nên lần trước vô tình có được ta liền trồng nó đến tận bây giờ…”. Hắn hơi ngừng lại một chút rồi bỗng lắc đầu cười rộ lên: “Ta chỉ muốn khiến nàng vui vẻ, vậy mà không ngờ, kết quả lại làm cho nàng tức giận. Bạch Tiểu Hà, có phải bây giờ bất kể ta có làm điều gì cũng không thể bù đắp lại sự tổn thương ta đã gây ra cho nàng khi xưa, cũng không thể lại nhìn thấy nàng mỉm cười hạnh phúc với ta một lần nữa phải không…”.
Giọng nói hắn khàn khàn, ngón tay lạnh băng, đôi môi nhợt nhạt. Có lẽ khi bị bệnh, dù nhiều dù ít thì người ta cũng sẽ để lộ sự yếu đuối mà ngày thường vẫn cố che giấu. Càng là người kiên cường, càng lộ ra nhiều hơn. Bởi vì cái gọi là kiên cường đó chẳng qua chỉ là tầng tầng lớp lớp thành trì do người đó tự tạo ra để bảo vệ mình, một khi có vết nứt sẽ lập tức sụp đổ.
Từ trước đến giờ Bạch Hạ chưa từng thấy Lâm Nam như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới cái người lúc nào cũng bất cần đời, chuyện gì cũng không thèm để tâm lại có một khoảnh khắc yếu ớt nhường này.
“Huynh đừng như vậy… Ta vui lắm, thật sự vui lắm mà… huynh xem đi, cây tuyết liên thượng hạng như vậy, có thể bán được bao nhiêu, bao nhiêu là tiền đó…”
Mấy lời an ủi lung tung lộn xộn của Bạch Hạ khiến Lâm Nam cười sang sảng, kéo theo sau đó là một trận ho dữ dội, hắn nằm ngửa mặt lên rồi ấn tay vào ngực, thở dốc không ngừng.
Thấy tâm trạng hắn lên xuống thất thường nên trên trán chảy ra nhiều mồ hôi, Bạch Hạ vội cầm khăn lên lau giúp, ngón tay vô tình chạm đến làn da nóng như lửa của hắn, trong lòng nàng bất giác thấy buồn phiền.
“Bạch Tiểu Hà, hôm nay nàng có thể tới nhanh thế này, thật ra ta cảm thấy rất ngạc nhiên, cũng rất vui mừng…” Lâm Nam dần dần ngừng cơn ho suyễn, nghiêng đầu yên lặng nhìn nàng: “Bởi vì ít ra thì cũng có nghĩa là nàng vẫn còn chút quan tâm đến ta, đúng không?”.
Bạch Hạ nghe xong sững người, đột nhiên nhớ tới mục đích mình đến đây. Nàng từ từ rút tay về, cúi đầu hàm hồ đáp một tiếng, cuối cùng mới cắn răng, nghiêm mặt nói: “Có một chuyện, ta muốn nhờ huynh giúp”.
Lâm Nam cười: “Với ta mà còn khách khí cái gì, cứ nói đi”.
“Thân phận của ta… ý ta là, chuyện ta đến từ Bạch gia Mai Lĩnh, xin huynh đừng có tiết lộ ra, cũng hãy dặn dò thuộc hạ đừng nói ra ngoài dù chỉ là nửa chữ.”
“Vì sao? Sợ có người ngưỡng mộ mà đến làm phiền nàng sao?”
“Không phải… hoặc có thể nói là, không hoàn toàn như vậy…”
Lâm Nam hơi híp mắt, thình lình hỏi: “Chân của Tiêu Sơ, vì sao nàng không chữa trị?”
Bạch Hạ chau mày, có chút bực bội: “Ta không có bản lĩnh trị khỏi”.
“Thế sao…”, Lâm Nam chăm chú nhìn nàng một lúc rồi bật cười, hơn nữa còn cười rất sảng khoái: “Chuyện mà con tôm nhỏ nhờ, cho dù ta có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng phải làm, giữa hai chúng ta còn tính toán làm gì, phải không?”
Thấy tâm trạng hắn bỗng thay đổi, trong lòng Bạch Hạ tự nhiên thoáng sợ hãi: “Đang yên đang lành huynh tự dưng vui mừng cái gì?”
“Ta đang vui vì…” Lâm Nam chống người ngồi dậy, tỏ vẻ thần bí, ngoắc ngoắc ngón tay: “Nàng ghé sát tai lại đây, ta nói khẽ cho mà nghe”.
“…Thật khổ cho huynh, to đầu nhường này rồi mà còn ấu trĩ tới độ hết thuốc chữa như vậy…”
Bạch Hạ căn bản không muốn bị mắc lừa hắn, nàng đang định bĩu môi khinh thường, không ngờ Lâm Nam thình lình xoay người, dang tay ra rồi mạnh mẽ ôm lấy nàng, Bạch Hạ không kịp phòng bị nên đứng không vững theo đà đó mà ngã xuống, cả người nàng nằm sấp lên người hắn.
Cùng lúc đó, một giọng nói ôn hòa vang lên từ ngoài cửa: “Xem ra, Tiêu mỗ đến không đúng lúc rồi”.
Tiêu Sơ bận rộn hơn một tháng, hiếm lắm hôm nay mới trở về sớm trước khi mặt trời xuống núi, vừa vào phủ liền nghe hạ nhân cho hay Cửu điện hạ đột nhiên sinh bệnh, nên Bạch Hạ đi qua bên Lâm phủ thăm rồi. Nếu hàng xóm láng giềng bệnh thì y thân là chủ nhân của Tiêu phủ cũng phải đi qua thăm hỏi mới phải.
Bởi vì gần đây hai nhà thường qua lại với nhau, quan hệ mật thiết cho nên cũng bớt đi thủ tục phiền phức như chờ hạ nhân vào báo, hạ nhân chỉ dẫn y tới viện tử mà Lâm Nam ở rồi cáo lui. Tiêu Sơ tự mình đi tới phía trước cánh cửa phòng ngủ đang mở rộng, vừa vặn có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng “phi lễ chớ nhìn”(*) kia.
(*) Phi lễ chớ nhìn: Câu nói của Khổng Tử, nguyên bản là: Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói, phi lễ chớ làm. Ý là đối với những việc không hợp với lễ giáo thì không được nhìn, không được nghe, không được nói, không được làm.
Theo lý mà nói, phàm là gặp phải tình cảnh như vậy, phải nhanh lấy tay áo che mặt, lặng lẽ bỏ đi mới đúng, vậy mà, một Tiêu Sơ trước giờ vẫn luôn khiêm tốn, tuân theo lễ nghi, lần này lại chẳng hề che mặt, cũng chẳng hề bỏ đi, ngược lại còn hoàn toàn không chút e dè đi thẳng vào trong, đồng thời điềm nhiên như không lên tiếng quấy rầy.
Chỉ một câu nói giản đơn của y mà đối với Bạch Hạ lại không khác gì như bị sét đánh. Trong lúc hoảng hốt nàng muốn bật dậy nhưng lại quên mất mình đang bị một vòng tay siết chặt, vừa nâng người lên đã bị một sức mạnh kéo lại, cả khuôn mặt đập vào lồng ngực rắn chắc, còn chưa kịp thở đã suýt chút nữa chết ngạt rồi.
Trong lúc đầu óc đang quay cuồng, chỉ nghe thấy tiếng nói hơi khàn mà biếng nhác của Lâm Nam vang lên: “Tiêu huynh không cần để ý, dân phong Bắc Tề ta chất phác, không câu nệ tiểu tiết, không có nhiều phép tắc, lễ nghi giống như Đại Sở các huynh, cho nên dù đến chơi bất kỳ lúc nào cũng đều được hoan nghênh như khách quý. Tiêu huynh mời ngồi… Ôi trời, xin lỗi, ta quên mất, Tiêu huynh lúc nào cũng mang theo ghế riêng. Vậy thôi Tiêu huynh cứ tự nhiên nhé!”.
Cái gì mà chất phác? Cái gì mà không câu nệ? Cái gì mà không có phép tắc? Cái gì mà không có lễ giáo? Hơn nữa, tại sao phải lôi chuyện Tiêu Sơ không tiện đi lại vào đây mà nói? Tên này ăn nói cái kiểu gì vậy không biết nữa!
Nghe mấy lời vừa khiếm nhã vừa bất kính của hắn, Bạch Hạ vốn đang xấu hổ liền chuyển thành phẫn nộ, giơ tay thụi cho hắn một cú ở bên sườn, nhân lúc hắn đau đớn mà thoát ra khỏi sự kìm hãm, nàng vội vàng bò xuống giường.
Nàng hoảng loạn ngẩng đầu lên, vừa đúng đối diện với khuôn mặt lạnh nhạt và đôi mắt thâm sâu của Tiêu Sơ, thế là nàng bỗng cảm thấy chột dạ vô cớ, vội lảng tránh ánh mắt y, nhưng lại chẳng có chỗ nào để trốn.
Tiêu Sơ cứ như thể không hề cảm thấy không khí đang khó xử, cũng chẳng vì lời nói của Lâm Nam mà không vui, vẫn khiêm tốn lễ độ mỉm cười: “Cửu điện hạ không cần phải phí tâm tiếp đón ta đâu, chẳng qua ta nghe nói thân thể điện hạ không khỏe, nên mới qua thăm hỏi. Bây giờ xem ra, điện hạ chỉ thấy đôi chút khó chịu trong người, thật may mắn quá!”
Lâm Nam cắn răng xoa xoa chỗ bị thương, dùng giọng mũi nghèn nghẹt trả lời: “Vì chút bệnh nhỏ này mà phải phiền đến Tiêu huynh, có điều cũng may là thân thể ta từ trước đến giờ đều khỏe mạnh, da thô thịt dày, bằng không sao có thể hưởng thụ nổi ân huệ giai nhân không giống ai của Bạch Tiểu Hà đây?”.
Càng về sau, giọng nói vừa khàn vừa nhỏ của hắn lại càng nhấn mạnh, cố tình thể hiện rõ sự ám muội bất minh, đã vậy bởi vì đang bệnh nên ánh mắt yếu ớt khi liếc nhìn Bạch Hạ càng tăng thêm vài phần mị hoặc, thật khiến người ta không muốn nghĩ bậy bạ cũng khó…
“Nếu vậy, Tiêu mỗ yên tâm rồi”, Tiêu Sơ lại như chẳng hề phát giác ra, vẫn cứ duy trì dáng vẻ ôn hòa vô hại một cách hoàn hảo: “Đã muộn rồi, thôi chúng ta không quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi nữa, ngày mai lại qua thăm hỏi sau”.
Nếu đã nói là “chúng ta”, đương nhiên cũng bao gồm cả Bạch Hạ trong đó rồi. Tuy nhiên Bạch Hạ vẫn không xác định được mình có nên đi theo y mà cáo từ luôn không, bởi vì thái độ của y tưởng là bình thường nhưng lại không hề bình thường, giống hệt như sự yên tĩnh trước khi núi lửa phun trào vậy…
Đang đứng chần chừ thì bỗng nghe thấy Tiêu Sơ nhẹ nhàng gọi: “Hạ Hạ…”.
“Ơ… hả?”
“Muội muốn ở lại đây thêm chút nữa sao?”
Y càng dịu dàng quan tâm như vậy càng khiến Bạch Hạ thấy sợ run cả người, không biết phải phản ứng thế nào, chỉ ấp úng nói: “Muội… cái đó…”.
Tiêu Sơ tỏ ra như vừa có chút bất đắc dĩ vừa khó xử: “Theo lý mà nói, muội và Cửu điện hạ là người quen cũ, hắn ở nơi đất khách bị bệnh, muội đương nhiên phải ở bên chăm sóc nhiều mới phải. Chỉ có điều, kinh thành vừa gửi tới mấy món điểm tâm, cần phải dùng ngay mới được”.
Bạch Hạ nhất thời không kịp phản ứng: “Kinh thành…”.
“Tuy đây cũng chỉ là mấy món điểm tâm bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng dù sao cũng chứa đựng một phần tâm ý của họ, ta nghĩ, tốt hơn hết vẫn không nên lãng phí đâu!”
“Họ…”
“Nghe nói, nguyên liệu do chính tay phụ thân và Hoàng thượng tự mình lựa chọn, mẫu thân và muội muội đích thân xuống bếp nấu, còn nói rõ là họ làm vì muội nữa”
Dường như Bạch Hạ chỉ còn sót lại chút khả năng lặp lại lời nói: “Vì muội…”
“Đúng đấy, ta còn chưa có phúc phần được hưởng thụ sự đãi ngộ này đâu”, Tiêu Sơ mỉm cười lắc đầu, rồi xoay qua thi lễ tạ lỗi với Lâm Nam: “Người ta thường nói của ít lòng nhiều, đây chỉ là chút tâm ý chân thành của người nhà ta, xin Cửu điện hạ bỏ quá cho”.
Không biết từ lúc nào Lâm Nam đã ngồi thẳng dậy dựa vào đầu giường, trên khuôn mặt đã không còn vẻ cao ngạo giễu cợt như trước nữa, thay vào đó là vẻ ốm yếu mệt mỏi khá rõ rệt, con ngươi màu nâu như được phủ lên một lớp băng thật dày, giọng nói lạnh lùng nghe có chút chói tai: “Tiêu huynh sao lại nói mấy lời như vậy, trông ta giống mấy kẻ không hiểu đạo lý đối nhân xử thế lắm hay sao?”
Tiêu Sơ không để bụng, vẫn cứ cười thật ôn hòa: “Đa tạ Cửu điện hạ lượng thứ, thân tình quả thật khó mà khước từ, vậy ta và Hạ Hạ xin cáo từ trước”.
Lâm Nam lạnh mặt không nói gì nữa, có điều thân thể càng ngồi thẳng hơn, đôi môi cương nghị không chút huyết sắc mím chặt.
Cuối cùng Bạch Hạ, người được y chỉ mặt gọi tên vô cùng thân thiết đó cũng định thần lại, khi bước đi nàng bỗng cảm thấy dưới chân hình như hơi lâng lâng.
Tiêu Sơ nghiêng đầu nhìn nàng, hơi cau mày rồi nhếch môi cười, cuối cùng y mới thở dài vừa bất đắc dĩ vừa bao hàm cả sự cưng chiều. Y đưa tay kéo nàng lại bên cạnh mình, ra hiệu cho nàng ngồi xổm xuống, gỡ bím tóc đã bị rối bời từ lúc nàng giằng co với Lâm Nam, tết lại lần nữa, cuối cùng tỉ mỉ sửa lại phần tóc mái cho nàng rồi mới cười, búng nhẹ mũi Bạch Hạ, nói: “Muội đó… Được rồi! Chúng ta về thôi!”
“Ừm…”
Tất cả chuỗi động tác dịu dàng tỉ mỉ, thuần thục lưu loát, cứ tự nhiên như thể y đã làm đi làm lại vô số lần rồi, Bạch Hạ vốn đã ngẩn người, lúc này nàng hoàn toàn mất khả năng phản ứng luôn.
Nàng giống hệt như con rối gỗ chỉ biết nghe theo từng mệnh lệnh mà cử động, ngoan ngoãn theo Tiêu Sơ ra khỏi phòng ngủ. Thậm chí từ đầu đến cuối nàng cũng không nhớ ra nổi mà nhìn người bệnh đang nằm liệt giường kia một cái, thân là đại phu, quả thật là quá mức đáng trách…
Mãi cho đến khi trở về Tiêu phủ, đầu óc của Bạch Hạ vẫn chưa thể hoạt động, nên sự sùng bái đang cuộn chảy mãnh liệt trong lòng nàng cũng bị nén chặt không nói ra được.
Chỉ vài câu nói giản đơn và vài hành động bình thường của Tiêu Sơ đã đủ để khiến cho sự ám muội do Lâm Nam cố ý tạo ra trước đó biến mất tăm. Bởi vì y cực kỳ tự tin vào bản thân nên mới có thể bỏ qua tất thảy những lời nói và hành động của hắn, cả sự xem thường lờ đi sự có mặt của hắn nữa chứ, đúng là tức chết người không đền mạng mà…
Nói một cách ngắn gọn, nếu những gì Lâm Nam làm chỉ dừng lại ở những hành động theo cảm tính vào lúc mới yêu, thì Tiêu Sơ đã thong dong bước vào giai đoạn đính ước trọn đời, không còn cảm giác khi thấp thỏm tương tư nữa.
Hai người ở bên nhau, chuyện sau này là quan trọng nhất, được người nhà chấp nhận nghĩa là có được sự chúc phúc của họ, mà điểm này chính là thứ mà Lâm Nam không thể cho nàng, hay ít ra có thể nói rằng tạm thời hắn chưa thể làm được.
Hơn nữa Tiêu Sơ chỉ dùng vài ba câu nói đã thể hiện được rõ ràng tình thân nồng ấm giữa những người trong cùng một nhà, thứ mà đời này kiếp này đối với một Lâm Nam sinh ra trong hoàng tộc chỉ biết lừa gạt lẫn nhau mà nói, chỉ có thể là ước vọng xa vời thôi.
Bạch Hạ hiểu ra, đang định quay sang bày tỏ lòng ngưỡng mộ của mình đối với Tiêu Sơ thì mới phát hiện ra y đã lẳng lặng bỏ đi không biết từ lúc nào rồi.
Lúc này nàng mới nhớ sực ra, hình như suốt quãng đường về, Tiêu Sơ chẳng nói năng gì cả, hơn nữa tốc độ đẩy xe lăn cũng không giống thường ngày, lúc nhanh lúc chậm, chẳng theo một quy luật nào cả, dường như y đang cố ý làm xáo trộn sự ăn ý vẫn luôn tồn tại giữa hai người vậy.
Vì sao lại như vậy?
Bạch Hạ gãi gãi đầu, thuận tay chặn hán tử mặt chữ điền râu quai nón vừa đúng lúc đi ngang qua: “Tứ muội muội, công tử nhà ngươi bị sao thế?”
Tuy rằng đã bị gọi như vậy rất nhiều lần nhưng vị nam tử hán Tứ Muội vẫn phải hít thở sâu để cố gắng duy trì sự bình tĩnh: “Công tử nhà ta chẳng sao hết!”
“Không sao, thế tại sao trông y lại có vẻ như không vui? Gần đây ngươi ngày nào cũng cùng y sớm đi tối về, có phải y gặp phải chuyện gì phiền phức không?”
“Có chuyện phiền phức gì đi chăng nữa, gặp phải công tử nhà ta cũng trở thành chuyện không phiền phức…” Tứ Muội tự hào ưỡn ngực, rồi lại vuốt râu, lườm Bạch Hạ một cái: “Chỉ trừ có cô!”
Bạch Hạ ngạc nhiên chỉ vào mũi mình: “Ta sao? Liên quan gì đến ta chứ?”.
“Cô chính là phiền phức lớn nhất trong tất cả những phiền phức trên đời này!”
“Tốt nhất là ngươi nên giải thích rõ ràng cho ta, nếu không cẩn thận ta kêu công tử ngươi phạt ngươi không được xuất hiện trước mặt y trong ba ngày”.
Đã từng vì nàng mà bị phạt như vậy, Tứ Muội hiển nhiên đã bị uy hiếp thành công, đắn đo dằn vặt một lúc hắn mới tức giận gằn ra mấy tiếng: “Không tuân thủ nữ tắc!”.
Bạch Hạ sững sờ, đang muốn hỏi tiếp, thì mắt nàng đột nhiên hoa lên, hán tử vạm vỡ đã biến mất tăm.
Không tuân thủ nữ tắc?
Ánh mắt khẽ chuyển, Bạch Hạ đi ra ngoài dạo mấy vòng, sau đó chui vào phòng mình làm gì đó hết hơn nửa ngày, mãi cho đến khi đêm khuya vắng người mới đi vào tiểu viện của Tiêu Sơ, gõ cửa thư phòng.
Tiêu Sơ nhìn người đang đứng chắp tay sau lưng cười mỉm ở bên ngoài, sửng sốt: “Là muội à? Sao muội vẫn chưa ngủ đi?”
“Chẳng phải huynh cũng vẫn chưa ngủ sao?”
“Ta vẫn còn chút việc phải làm.”
“… Chuyện gì?”
Bạch Hạ lách qua người y, thông thạo đi tới bên trà kỷ rồi thoải mái ngồi xuống: “Ta tới tặng cho huynh hai thứ, còn muốn đòi huynh một thứ”.
Tiêu Sơ thật sự không nghĩ ra được nàng rốt cuộc đang muốn giở trò gì, y xoa bóp ấn đường rồi quyết định cứ hỏi theo trình tự: “Muội muốn đưa cho ta cái gì?”.
Nàng cầm lấy một ly trà, sau đó mở một gói bột phấn dốc ngược vào trong chén, thêm vào một chút nước nóng rồi lắc đều, Bạch Hạ vừa khẽ ngửi vừa như tùy ý hỏi một câu: “Mùi vị có chua không?”.
Tiêu Sơ đang đóng cửa nghe thấy lời nàng nói bỗng run lên, lại rút then cửa xuống luôn.
Đang cầm một thanh gỗ lớn lúng ta lúng túng thì ngay sau đó lại nghe một câu nói từ phía sau vọng tới: “Tranh Ngôn này, huynh có thích ăn giấm(*) không?”.
(*) Ăn giấm: Thường được dùng để ví von với việc ghen tuông.
Ngón tay Tiêu Sơ run lên làm then cửa rơi xuống trúng ngay vào đầu ngón chân, song y dường như lại chẳng hề cảm thấy đau chút nào…
Trước khi Bạch Hạ đến, Tiêu Sơ đã tự phản tỉnh mình thêm lần nữa, hơn nữa y cũng rút ra được ba điều đã làm sai.
Thứ nhất, tất nhiên là phi lễ chớ nhìn.
Thứ hai, tất nhiên là nhất thời xúc động.
Thứ ba là tâm có ác niệm, trong một khoảnh khắc nào đó y đã nổi lên suy nghĩ muốn lợi dụng quyền lực trong tay để trục xuất Lâm Nam ra khỏi Đại Sở. Hành vi lạm dụng quyền hạn, cậy thế hiếp người này vốn đi ngược lại với đạo làm quan bao nhiêu năm nay của Tiêu Sơ, nhất định phải kiên quyết kìm nén và ngăn chặn ác niệm này tới cùng.
Có điều nói đi thì phải nói lại, hành vi của vị Cửu hoàng tử này quả thật quá sức ngang ngược vô lối, bình thường hắn đã tìm đủ mọi lý do để mời Bạch Hạ qua phủ thì thôi đi, hôm nay lại còn có những lời nói, cử chỉ vượt quá giới hạn trước mặt y như vậy nữa, nếu làm ngơ mà nén giận cho qua, há chẳng phải làm nhục quốc uy hay sao?
Hiện nay, cả Khôn Thành có ai không biết quan hệ giữa Bạch Hạ và Tiêu Sơ. Đường đường là hồng nhan tri kỷ của Quân hầu nhất phẩm Đại Sở lại bị Tiểu vương gia Bắc Tề động tay động chân, như vậy bảo sao trên dưới Đại Sở có thể nhẫn nhịn được? Cho nên, đây không còn là mấy chuyện nữ nhi thường tình cỏn con nữa, mà đã can hệ tới quyền lợi của toàn bách tính Đại Sở rồi!
Đứng trên một lập trường cao cả như thế, Tiêu Sơ lại cảm thấy hình như mấy lỗi sai của mình cũng chẳng phải là điều gì sai trái lắm…
Song, vách tường tâm lý mà y khó khăn lắm mới dựng lên được lại chỉ vì hai câu nói bâng quơ của Bạch Hạ mà sụp đổ tan tành.
“Có chua không?”
“Hình như cũng hơi chua.”
“Thích ăn giấm không?”
“Lúc trước chưa từng ăn, bây giờ có lẽ… sẽ thích cũng không biết chừng…”
Tiêu Sơ khom mình nhặt thanh gỗ lên, lặng lẽ cài lên cửa, lặng lẽ hít sâu một hơi rồi lại xoay người lại, toàn bộ thời gian đó y không hề nói một tiếng nào, nét mặt vẫn bình thản như trước, thế nhưng trong lòng đã sớm dậy sóng cuồn cuộn.
Thì ra y đang ghen, đây là lý do gần đây y thường không thể bình tâm suy nghĩ, thường cảm thấy lòng dạ rối bời, ăn không ngon miệng, ngủ không ngon giấc, ghen…
“Vì ai mà ghen?”
“Lâm Nam.”
“Tại sao?”
“Bởi vì hắn và Bạch Hạ ngày nào cũng đi thưởng ngoạn phong cảnh, lúc nào cũng chuyện trò vui vẻ, còn bởi vì hắn và Bạch Hạ từng có một khoảng thời gian bên nhau…”
Hơn một tháng nay, Tiêu Sơ ngoài chăm lo việc làm ăn trong tộc và chính vụ trong triều, y còn phái người điều tra lại về Lâm Nam, có điều kết quả cũng không khác lắm so với trước. Hắn chỉ là một vương gia ăn chơi trác táng không quyền không thế, cũng không có thực lực, không được trọng dụng và chẳng đáng nhắc tới.
Về chuyện này, Tiêu Sơ không xác định là đúng hay sai, cũng chẳng phí thêm sức lực tiếp tục điều tra nữa. Dù sao thì chỉ cần không gây uy hiếp đối với Đại Sở, y chẳng có hứng thú tham gia vào nội chiến hoàng quyền bên Bắc Tề mà chỉ muốn khoanh tay đứng nhìn thôi.
Tuy nhiên, trong đống tin báo lộn xộn được gửi đến, có một tin chỉ gồm vài ba câu hoàn toàn không quan trọng cũng không hề nổi bật, mà lại khiến cho y xem trong một lúc lâu mới đặt sang một bên.
Một năm rưỡi trước, Lâm Nam cải trang đến Lương quốc, kết giao với một nữ tử họ Bạch, ở cùng nhau hơn ba tháng, dấu chân hai người trải khắp hơn một nửa lãnh thổ Lương quốc. Không phát hiện ra trong những nơi họ đã tới có liên hệ gì với nhau, chắc hẳn chỉ là đi du ngoạn mà thôi.
Tình cờ gặp gỡ, rồi kết bạn cùng đồng hành, lâu ngày sinh tình, nhưng sau đó, bởi vì hiểu nhầm hoặc là vì phát hiện ra bộ mặt thật của hắn, tình cảm nổi lên sóng gió nên một đao cắt đứt, song có thể là do tình chưa dứt hoặc do không cam lòng, hắn quyết không chịu buông tay, thề phải nối lại mối duyên ban đầu.
Cho dù không tận mắt chứng kiến, cũng không truy hỏi, nhưng trong chuyện tình yêu nam nữ, y cũng chẳng lạ gì mấy tình tiết như thế này, cho dù có sai lệch thì chắc chắn cũng chẳng khác bao nhiêu.
Huống hồ gì từ khi Lâm Nam dọn vào nhà bên cạnh, Tiêu Sơ vẫn luôn âm thầm quan sát, y có thể dễ dàng nhìn ra được Lâm Nam đã hao tâm tổn trí rất nhiều vì Bạch Hạ, còn Bạch Hạ cũng chẳng phải hoàn toàn vô tình với hắn. Nếu không sao lại chẳng hề từ chối lời mời của Lâm Nam, ngày ngày ở Lâm phủ lưu luyến quên về…
Đây cũng là một trong những nguyên do gần đây Tiêu Sơ đi sớm về khuya, chuyện giữa hai người, hợp hợp tan tan, người ngoài không thể hiểu được, mà cũng không cần phải hiểu, càng không có quyền bàn luận hay nhúng tay vào, cứ để mọi việc diễn tiến tự nhiên là được.
Còn một nguyên nhân nữa chính là y cần phải điều chỉnh, điều chỉnh lại những ảnh hưởng mà Bạch Hạ đã mang đến cho y trong những ngày sớm tối ở cùng nhau.
Chẳng hạn như y đã quen nghe thấy tiếng cười sang sảng tự nhiên của Bạch Hạ, chẳng hạn như y đã quen nhìn thấy hai lúm đồng tiền trên má nàng, chẳng hạn như y đã quen với mùi hương nhàn nhạt tỏa ra trong không khí mỗi khi nàng chạy tới chạy lui xung quanh y, hay như y đã quen nhìn thấy nàng trợn mắt chống nạnh, nói ra mấy lời nửa thật nửa giả, khiến người ta dở khóc dở cười…
“Tranh Ngôn, ta muốn huynh lấy thân báo đáp cho ta!”
“Tranh Ngôn, từ nay về sau thân thể của huynh thuộc về ta rồi!”
“Tranh Ngôn, ta sẽ chịu trách nhiệm với huynh trước!”
“Tranh Ngôn, huynh đã ôm ta đi khắp nửa cái thành này rồi, sao ta còn có thể gả cho người khác được nữa chứ…”
Tiêu Sơ cho rằng, mấy thói quen này đều được bồi đắp qua từng ngày một, chỉ cần ít gặp nhau, qua một thời gian nữa chắc chắn thói quen ấy sẽ biến mất. Bởi vậy y luôn cố gắng tránh ở chung với Bạch Hạ. Mỗi ngày họ chỉ chào hỏi nhau vài câu theo lễ nghĩa trước khi ra đi và sau khi trở về. Mà Bạch Hạ đối với chuyện này dường như cũng không để ý, ban ngày nàng đi tới Lâm phủ chơi, đến tối về lại ở lì trong phòng mình, vẫn cứ vui vẻ, vô lo vô nghĩ như trước đây.
Tiêu Sơ cảm thấy như vậy cũng rất tốt, thậm chí nghĩ rằng chỉ cần thêm vài ngày nữa, những thói quen đó sẽ hoàn toàn chấm dứt.
Vậy mà…
“Muội đang hỏi huynh đó! Sao huynh không trả lời?”
Tiêu Sơ cúi đầu, chỉnh vạt áo, lạnh nhạt trả lời: “Không biết”.
“Không biết?”, Bạch Hạ như thể vô cùng ngạc nhiên, chớp chớp mắt: “Khứu giác với vị giác của huynh hỏng hết rồi à?”.
Tiêu Sơ sững người, có điều y mau chóng quyết định không tranh luận về chuyện này nữa thì tốt hơn, thế là y bèn nói lảng sang chuyện khác: “Thế muội muốn đòi ta cái gì?”.
“Huynh gấp gáp tìm ta trở về như vậy là vì cái gì?” Bạch Hạ đặt ly trà xuống rồi đứng đậy: “Chắc không phải chỉ tùy tiện bịa ra một lý do để đánh lừa Lâm Nam chứ? Bữa tối nay muội chỉ ăn có chút xíu thôi đó!”
Nhắc đến ăn, cuối cùng Tiêu Sơ cũng nhớ ra, y vội đi đến bên bàn cầm lấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo: “Xin lỗi, suýt chút nữa thì ta quên mất…”.
Bây giờ lại đến phiên Bạch Hạ ngạc nhiên: “Hả? Có thật sao?”.
“… Đương nhiên là thật.”
“Trước khi mỗi lần huynh lừa người ta huynh đều chuẩn bị hết rồi sao?”
“Lừa…?” Tiêu Sơ nghĩ một lát, rồi như chợt hiểu ra nên cười khẽ: “Ta không lừa muội…, lừa hai người đâu”.
Bạch Hạ kinh ngạc, lắp bắp: “Đây,… đây chính là do người nhà huynh… từ kinh thành…”.
“Đúng, không sai”, Tiêu Sơ đặt hộp đựng thức ăn vào tay nàng: “Hơn nữa còn đặc biệt làm cho muội đấy”.
Sở dĩ hôm nay Tiêu Sơ có thể hồi phủ sớm như vậy chính là vì nghe nói người nhà ở kinh thành dùng phi ưng gửi đến một vậy, y còn tưởng là sự vụ khẩn cấp gì đó, không ngờ khi vội vã trở về xem thì lại là một hộp điểm tâm.
Phi ưng chuyên dụng để truyền gửi quân tình mà lại đem ra gửi thứ này, Hoàng thượng quả thật là càng ngày càng có phong phạm của một vị hôn quân rồi…
“Còn mới lắm này!” Bạch Hạ vừa tấm tắc khen ngợi vừa nhón lấy một miếng đưa lên mũi ngửi: “Chẳng trách có nhiều người muốn làm hoàng thân quốc thích như vậy, đãi ngộ này… chậc chậc…”.
Tiêu Sơ mỉm cười, nhiệt tình nói: “Mau ăn thử đi, trên đời này sợ rằng muội là người đầu tiên có phúc được ăn món do đệ nhất gia tộc hoàng thất Đại Sở ta hợp lực làm đó”.
“Thật sao?” Bạch Hạ bỗng thấy cảm động đến nỗi nước mắt lưng tròng, cực kỳ nể mặt mà bỏ hết vào miệng, nhai nhai mấy cái, tức thì nước mắt nàng đầm đìa, hàm hồ rên rỉ: “Tại sao họ lại hận muội như vậy…”.
Tiêu Sơ vì đạt thành gian kế nên thoải mái cười lớn.
Sở thích của phụ thân và Hoàng thượng trong tất cả mọi thứ đều là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, trộn mấy nguyên liệu nấu ăn do hai người kia chọn thì khỏi cần nghĩ cũng biết sẽ có mùi vị gì. Còn trình độ nấu ăn tệ hại của mẫu thân và muội muội thì quả thật là mẹ truyền con nối, lúc hợp lực với nhau nhất định là vô cùng thuận lợi…
“Mau uống chút nước đi, đừng ăn nữa”, Tiêu Sơ vất vả lắm mới ngừng cười. Y rót một ly trà đưa qua cho Bạch Hạ đang nước mắt giàn giụa: “Mùi vị lạ là đúng rồi, điều này nói rõ đây đích thực là do chính tay họ làm từ đầu đến cuối, người nhà ta không có tài nấu nướng, đành phải xin lỗi muội bỏ quá cho. Có điều tấm lòng của họ là mười phần chân thật, hi vọng muội có thể hiểu được”.
“Có thể, đương nhiên là ta hiểu rồi!” Bạch Hạ uống nước, chép chép miệng, sau đó lại đưa tay bốc thêm một miếng nữa: “Thật ra nếm kỹ lại thì cũng không khó ăn lắm đâu, mùi vị khá là đặc biệt”.
“Muội… không cần phải miễn cưỡng đâu…”
“Đúng lúc muội đang đói.”
Tiêu Sơ nhìn Bạch Hạ mỗi tay cầm một miếng, vui vẻ ăn lấy ăn để thì hơi mím môi, không lên tiếng. Y chỉ yên lặng ngồi một bên, không ngừng rót thêm nước cho nàng, thỉnh thoảng dùng khăn lau đi mồ hôi trên trán và những miếng vụn dính bên mép cho nàng.
Không lâu sau, món điểm tâm trong hộp đã cạn sạch, Bạch Hạ như thể thỏa mãn mà thở ra một hơi thật dài: “Ăn uống no đủ, chút nữa chắc ngủ ngon lắm đây!”
Tiêu Sơ trầm ngâm một lát: “Đa tạ”.
“Phải là muội đa tạ người nhà huynh mới đúng, sao huynh lại đi đa tạ muội chứ?”
Tiêu Sơ mỉm cười, không nói thêm gì nữa, Bạch Hạ cũng không hỏi nữa, rút một chiếc hộp gấm nhỏ từ trong tay áo ra rồi huơ huơ: “Lời cảm ơn lúc nãy cứ xem như là vì cái này đi!”
“Cái gì đây?”
“Là vật thứ hai muội muốn đưa cho huynh.”
Tiêu Sơ mở ra, thấy trong đó đặt ngay ngắn khoảng mười viên màu xanh lam to cỡ bằng đầu móng tay, mùi hương dược thảo thanh mát xộc thẳng vào mũi.
“Tuy rằng không phải huynh trúng phải hàn độc, nhưng triệu chứng suy cho cùng cũng có những điểm tương tự như hàn độc. Chẳng hạn như tiết trời chuyển lạnh sẽ thường bị đau buốt, về đêm thì càng nghiêm trọng hơn”, Bạch Hạ nhìn sắc mặt càng lúc càng xanh xao nhợt nhạt của Tiêu Sơ, khẽ thở dài: “Trước đây là đau chân, bây giờ đã chuyển lên phần hông rồi phải không?”
“Không…” Tiêu Sơ tự nhiên muốn phủ nhận, sau đó nhớ đến bản lĩnh chẩn đoán của nàng, đành phải sửa lời: “Thỉnh thoảng mới phát tác thôi, bây giờ cũng chỉ bị nhẹ, chỉ cần chịu đựng một lát là không sao”.
“Con người huynh thật là! Rõ ràng là đau chết đi được, vậy mà lại chẳng nói một lời nào!” Bạch Hạ cố nén sự phiền muộn trong lòng xuống, kiên nhẫn nói: “Loại thuốc này là muội mới điều chế đấy, tuy rằng không thể giải được độc, nhưng ít nhiều gì cũng có thể giảm bớt được bệnh trạng. Cách bảy ngày huynh uống một viên, chắc hẳn có thể giúp huynh yên ổn qua được mùa đông năm nay”.
Tiêu Sơ sửng sốt: “Ta không nghe hạ nhân nói muội đi mua dược liệu…”
“Mấy loại dược liệu tầm thường bán bên ngoài thì có tác dụng gì?”
“Vậy muội lấy ở đâu…” Tiêu Sơ bỗng tỉnh ngộ, đồng thời có chút khó tin: “Ta nhớ, ở trong vườn bên Lâm phủ có trồng không ít mấy loại dược thảo rất quý…”.
“Còn không phải lấy ở đó sao!” Bạch Hạ xoa xoa mũi rồi nhún vai: “Cũng không biết tên này suốt dọc đường đã vơ vét ở đâu, quả thật sắp sánh bằng vườn thảo dược ở Mai Lĩnh rồi. Muội phát hiện ra có mấy vị dược liệu cần dùng ở đó, cho nên ngày nào cũng sang canh chừng, muội còn dạy cho người làm vườn cách chăm sóc để tránh hắn vô ý làm hại chúng”.
“Cho nên…”, chân mày Tiêu Sơ hơi nhíu lại, trong lời nói chứa đựng vài phần dè dặt, vài phần dò xét và cả một chút vui mừng đang bị cố gắng áp chế xuống: “Mấy ngày nay muội hay đi sang Lâm phủ chính là vì thứ này?”.
“Đúng đó! Mấy loại dược liệu này vừa quý lại vừa yếu ớt, nếu nhất thời sơ ý để lỡ ngày chúng đơm hoa kết quả, thì phải đợi đến năm sau.”
“Vậy, sau khi muội trở về lại cứ một mình ở trong phòng suốt chính là vì bận điều chế mấy viên thuốc này sao?”
“Phải! Muội đã tốn biết bao công sức, làm lâu lắm đó!”
“Ta lại tưởng rằng…”
“Tưởng gì?”
Tiêu Sơ lắc đầu, cụp mắt, y cảm thấy từng viên thuốc màu lam dưới ánh đèm cam chiếu rọi đều như liền thành một đường, tạo thành lớp bề mặt rực rỡ chói mắt, hàm chứa sự ấm áp dịu dàng ngấm vào da thịt, hòa vào xương cốt, lan thẳng vào tận đáy lòng…
Thì ra tất cả đều do y tự suy diễn, còn lừa mình dối người…
Bạch Hạ đứng bên cạnh, nghiêng đầu nhìn y không chớp mắt, khi nhìn thấy khóe môi y dần nhếch lên thành một đường cong cong, nàng liền cười theo: “Muội còn tưởng phải chờ thêm ít nhất nửa tháng nữa, có điều hôm nay đúng lúc có được một cây tuyết liên vừa mới nở, cho nên…”. Trái tim nàng bỗng thắt lại, tiếng nói im bặt.
Tiêu Sơ ngước mắt lên, ngạc nhiên hỏi: “Ở đây sao có thể trồng được tuyết liên?”
Nhớ đến khuôn mặt ốm yếu xanh xao, làn da nóng như lửa của Lâm Nam, cả những lời hắn đã nói và những việc hắn đã làm, nụ cười của Bạch Hạ dần dần tắt hẳn.
Tiêu Sơ nhìn vẻ mặt nàng đột nhiên thay đổi, y suy nghĩ một lát rồi nói: “Xem ra ta đã mang ơn Cửu điện hạ rồi”.
“Hắn… không biết chuyện này.”
“Cây tuyết liên kia chắc hẳn không dễ gì có được, nếu hắn đã tặng cho muội, nhất định hy vọng muội có để trân trọng nó.”
Bạch Hạ nhướng mày, nói một cách nghiêm túc: “Cho dù có là loại thảo dược quý đến mấy, nếu không được dùng để trị bệnh cứu người thì chẳng khác gì mớ cỏ dại cả. Muội dùng tuyết liên làm thuốc, bởi vì vừa đúng lúc để đạt được hiệu quả cao nhất, chẳng hề xen lẫn những chuyện khác vào, mà muội cũng không suy nghĩ gì nhiều. Còn huynh nói cái gì mà mang ơn với không mang ơn, muội nghĩ cũng chẳng cần. Nếu không há chẳng phải tất cả các bệnh nhân trên đời này đều phải tới nhà bái tạ những người trồng thảo dược hay sao? Tóm lại, huynh cứ yên tâm mà dùng là được rồi. Dù cho có mắc nợ ân tình đi chăng nữa thì cũng là vấn đề giữa muội và hắn!”
“Ta chẳng qua vô tình nói một câu thôi, vậy mà sao muội lại nói tràng giang đại hải thế này…” Tiêu Sơ lắc đầu, mỉm cười than thở rồi cất kỹ hộp gấm đi, sau đó y mới xoay người chắp tay nói: “Được rồi, được rồi, ta không nói thêm gì nữa đâu, chỉ tuân theo lời dặn dò của đại phu thôi, được chứ?”.
Bạch Hạ hài lòng xoa đầu y: “Ngoan lắm!”
“…”
Tiêu Sơ bỗng dưng nhớ tới cái gì đó nên xoay người tới bên cạnh bàn, cầm một cái túi vải nhỏ đặt bên trên chồng công văn: “Cái này tối hôm nay mới được trình lên, vốn ta định ngày mai phái người đến tiệm châu báu trang trí lại đôi chút rồi mới đưa sang cho muội, có điều nếu hôm nay muội đã đến chỗ ta rồi thì thôi cứ xem trước đi đã, có yêu cầu gì thì cứ nói với ta. Chẳng hạn như muốn phối thêm loại ngọc nào, hay là dùng tơ chỉ màu gì”.
Vừa nói y vừa đổ vật trong túi vào lòng bàn tay, thì ra đây chính là một viên đá nhỏ màu trắng, trông rất bình thường, tuyệt đối không phải là thứ gì quý báu.
Nhưng Bạch Hạ lại mở to mắt nhìn nó chăm chú.
“Ngày trước ta xem trong sách du ký(*) ghi chép về Mai Lĩnh, trong đó có nhắc đến một loại đá đặc trưng của vùng này. Mấy ngày trước đúng lúc có người đi Đại Lương có việc, nên ta đã sai hắn đi Mai Lĩnh một chuyến.” Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn mỗi giọng nói ôn hòa của Tiêu Sơ đang chầm chậm thuật lại: “Ta nghĩ muội xa nhà đã lâu vậy rồi, nếu như bên người có thể mang theo một vật nào đó để có thể tạm gửi gắm nỗi nhớ nhà, âu cũng là chuyện tốt”.
(*) Sách du ký: Sách ghi chép về những điều mắt thấy tai nghe khi đi du lịch.
Bạch Hạ từ từ cầm lấy viên ngọc đã được mài giũa bóng loáng, đưa đến trước mắt rồi ghé sát lại gần ngọn đèn, nhìn thật kỹ. Nhìn mãi nhìn mãi, đột nhiên nàng cảm thấy trước mắt nhòa đi, nàng bèn chớp chớp mắt, nhìn tiếp, nhưng rất nhanh mắt ngàn lại nhòa đi lần nữa, nàng dùng sức lau đi, chỉ thoáng chốc đã ướt hết cả mu bàn tay.
Tiêu Sơ không nói gì mà chỉ kéo nàng lại, để nàng úp sấp lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa mái tóc nàng, vỗ về tấm lưng hơi run rẩy của nàng.
Một lúc lâu sau, chờ cho tâm trạng của nàng bình ổn rồi, y mới nhẹn giọng hỏi: “Nhớ nhà rồi phải không?”.
“Ừm.”
“Nhớ người thân rồi phải không?”
“Ừm.”
“Chờ sang xuân, ta phái người hộ tống muội về được không?”
Bạch Hạ bỗng lắc đầu nguầy nguậy: “Không được!”.
Tiêu Sơ nhìn chóp mũi và đôi mắt hồng hồng của nàng, không nhịn được bật cười. Y dùng ngón tay lau đi vết nước mắt còn đọng lại trên mặt nàng: “Nha đầu ngốc, lẽ nào muội định cứ lang thang bên ngoài một mình mãi hay sao? Ở ngoài có tốt cách mấy cũng không thể nào tốt bằng ở nhà, người ngoài có tận tâm tận ý với muội như thế nào đi chăng nữa cũng không thể bằng tình thương vô tư, không đòi hỏi bất cứ thứ gì như người nhà đối với muội được”.
“Dù sao thì muội cũng không quay về đâu!” Bạch Hạ chun mũi: “Muội thấy ở đây cũng tốt mà, hơn nữa, huynh đối với muội cũng rất tốt”.
Con ngươi y u ám hẳn đi, giọng nói vẫn cứ dịu dàng, song lại nặng nề như thể ngàn cân: “Ta có tốt với muội thì sao có thể tốt được cả đời…”.
Bạch Hạ nghe xong đứng thẳng người lên nhìn y, con ngươi vừa được nước mắt tẩy rửa trông càng thêm trong suốt, nhưng vẻ mặt nàng lại hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy: “Tranh Ngôn, muội hỏi huynh, một đời được khoảng bao lâu? Được bao nhiêu năm?”.
Tiêu Sơ sửng sốt: “Cái này… tùy từng người mà khác nhau”.
“Có người vừa sinh ra đã chết, đó là một đời. Có người sống thọ đến trăm tuổi, đó cũng là một đời. Không ai có thể biết được, một đời của mình rốt cuộc có thể sống được bao nhiêu năm.” Con mắt Bạch Hạ hồng hồng, khi nói chuyện vẫn còn mang theo giọng mũi, thế nhưng mỗi lời nói ra đều rất mạnh mẽ, kiên định: “Huynh là thống soái, muội là đại phu, chúng ta đều là những người đã quen nhìn thấy sự sống cái chết, thậm chí còn có một cách nhìn khác hẳn về chúng, có nhất thiết phải so đo sinh mệnh dài hay ngắn không?”.
Tiêu Sơ nhìn nàng, thần sắc hơi dao động.
Bạch Hạ ngừng lại, siết chặt nắm tay rồi nói tiếp: “Nếu như bây giờ có người nói với huynh, nàng ấy không thể sống được bao lâu nữa, nói không chừng… nói không chừng sẽ chết trước mặt huynh, vậy cái lý do huynh luôn dùng để làm lá chắn cho mình, liệu có còn tác dụng hay không? Huynh có còn đè nén tình cảm của mình, mà đẩy nàng ấy ra xa hay không?”.
Trái tim Tiêu Sơ giật nảy lên, chân mày y bất giác chau lại, y mắng khẽ: “Nàng không được nói lung tung!”.
Bạch Hạ lại tiếp tục hỏi dồn: “Huynh hãy trả lời câu hỏi của muội, có hay là không?”.
“Hạ Hạ…” Tiêu Sơ yên lặng nhìn nàng, đắm chìm trong ánh mắt trong sáng không nhiễm chút vẩn đục của nàng hồi lâu rồi mới khép mi lại, tạo thành hai cái bóng nhỏ bên dưới hốc mắt: “Ta… không thể cho muội cái gì cả”.
“Tại sao lúc nào huynh cũng chỉ muốn cho người khác? Có thể, người ta căn bản chẳng cần gì cả!”
Hàng mi của Tiêu Sơ khẽ run lên, khi nó dần dần mở ra, vừa đúng lúc đối diện với một đôi mắt thỏ sáng long lanh cùng hai chiếc răng nanh nho nhỏ đáng yêu: “Tranh Ngôn, huynh thích muội đúng không?”.
“…”
Chạng vạng ngày hôm sau, Hồ Tam bên Lâm phủ tới tìm Bạch Hạ, nói là Lâm Nam bệnh rồi, nhờ nàng qua xem thử.
Bạch Hạ vừa nghe, lập tức thầm mắng trong lòng một câu: “Ấu trĩ chết đi được!”
Hôm qua mới vừa đưa ra kết luận nàng thích “ma ốm”, hôm nay đã bệnh liệt giường rồi, tốc độ như thế, hiệu suất như thế…
Cho dù Bạch Hạ rất muốn đóng cửa thả Chiến Phong ra, nhưng sau cùng cũng không nói gì cả mà thành thật nhận lời.
Bởi vì nàng mới nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng, ở đây chỉ có mỗi Lâm Nam biết được thân phận người Bạch gia của nàng, nếu để lộ ra ngoài, khó tránh khỏi khiến cho người nhà Tiêu Sơ chú ý, họ sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, nếu thật sự tới khi đó, phiền phức sẽ lớn lắm đây.
Sau khi giải thích với hạ nhân Tiêu phủ đang kinh ngạc rằng mình chỉ biết sơ sơ về y lý, Bạch Hạ liền ra khỏi cửa cùng Hồ Tam.
“Lần này chủ tử ngươi đang định giở trò gì đấy?”
“Hừ!”
“… Ghê vậy sao!”
Do đuổi bắt lâu ngày nên Bạch Hạ với đám hộ vệ bên người Lâm Nam cũng xem như người quen cũ, có điều nàng vẫn chưa bị đối xử vô lễ lần nào, nên lúc này thái độ kiêu căng hếch mũi lên trời kia của Hồ Tam thật sự khiến nàng rất khó chịu.
Hơn nữa lúc trước nàng vẫn luôn nghi ngờ, sở dĩ Lâm Nam đã đi rồi mà còn quay lại thực ra chẳng phải vì cô nương xinh đẹp nào cả, mà ngày đó tại phiên chợ nàng vẫn bị Hồ Tam phát hiện, sau đó chạy đi báo cáo với chủ tử.
Thù mới lại thêm hận cũ, tròng mắt Bạch Hạ xoay chuyển, nàng chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Sau khi bị sói cắn sẽ rất dễ mắc một căn bệnh, sợ ánh sáng, sợ nước, gào rống điên cuồng giống như chó dại, cuối cùng tuyệt khí thân vong. Căn bệnh này kỳ lạ ở chỗ, có thể mắc bệnh cũng có thể không mắc bệnh, song lại không biết được mình rốt cuộc có mắc bệnh hay không, có thể sẽ phát bệnh cũng có thể vĩnh viễn sẽ không phát bệnh, có điều lại không biết được rốt cuộc lúc nào sẽ phát bệnh. Trước khi phát bệnh sẽ chẳng khác gì người bình thường, nhưng một khi phát bệnh thì có là thần tiên cũng không cứu được”. Nàng nghiêng đầu nhìn sắc mặt Hồ Tam đã xanh lét rồi lại thương cảm bổ sung thêm một câu: “Ngoài ra, thời kỳ ủ bệnh khoảng hai mươi năm, cho nên, ngươi vẫn còn mười chín năm mười một tháng nữa để hoàn toàn chắc chắn mình có bình yên vô sự hay không, chúc ngươi may mắn nhé!”
Hồ Tam như bị sét đánh, cả khuôn mặt cháy đen, cứng lại.
Tâm trạng của Bạch Hạ liền vui vẻ hẳn lên, nàng hưng phấn sải bước đi trước, nghênh ngang tiến vào đại môn Lâm phủ.
Khi nhìn thấy Lâm Nam, cuối cùng Bạch Hạ cũng hiểu vì sao lúc nãy thái độ của Hồ Tam đối với nàng lại như vậy.
Lâm Nam chẳng những không giở trò gì hết, mà hắn bệnh thật rồi, hơn nữa bệnh không hề nhẹ, điều này khiến cho Bạch Hạ vốn không có tâm lý chuẩn bị trở tay không kịp, thậm chí nàng còn không biết phải phản ứng thế nào.
Đứng sững ở trong phòng một lúc lâu, nàng mới thốt lên một câu: “Huynh lại dùng khổ nhục kế phải không?”
Vừa dứt lời liền suýt chút nữa thì nàng bị mỹ nữ đang săn sóc cho Lâm Nam giết chết bằng ánh mắt phẫn nộ…
“Cho dù ta dùng khổ nhục kế thì ít ra cái khổ mà ta phải chịu cũng là thật đúng không?” Lâm Nam tựa vào đầu giường, mái tóc màu nâu nhạt để xõa xuống vai, trên người đắp một chiếc chăn bông dày, sắc mặt trông có vẻ không tốt cho lắm, lúc nói chuyện có chút hụt hơi, hơn nữa còn mang theo cả giọng mũi rõ ràng: “Thân là đại phu, chẳng nhẽ không phải nên lại đây chẩn trị cho người bệnh trước hay sao?”
“Huynh chẳng qua là bị bệnh phong hàn thôi, tới tiệm thuốc bốc vài thang thuốc uống vào là khỏi rồi, có phải bị bệnh gì ghê gớm lắm đâu…” Bạch Hạ tùy tiện trả lời. Sau đó nàng lại bị một ánh mắt tạo thành cơn mưa tên bắn qua, nên rụt cổ, vội vàng bổ sung: “Đương nhiên, để bảo đảm, vẫn cứ nên tìm một vị đại phu đáng tin tới xem bệnh thì tốt hơn. Huynh biết mà, ta chỉ biết xem bệnh, đâu có trị được bệnh”.
Lâm Nam hừ khẽ: “Chẳng qua nàng không dám châm cứu với động dao thôi, đâu phải không biết cách phối dược? Căn bệnh nhỏ này của ta chắc không đến mức phiền phức như vậy chứ hả?”
“Huynh không sợ ta hạ độc trong đơn thuốc sao?”
“Không sợ”, Lâm Nam cười lớn, sau đó lại nặng nề ho khan một tràng rồi mới khàn giọng nói: “Ta không tin nàng thật sự nhẫn tâm hạ độc chết ta”.
“Cho dù không độc chết được huynh thì cho huynh sống dở chết dở cũng được mà!” Tuy rằng Bạch Hạ cứng miệng, nhưng tay nàng vẫn nhanh chóng viết đơn thuốc giao cho thị vệ đứng bên cạnh, rồi dặn dò: “Đây đều là những dược liệu thông thường thôi. Tối nay sau khi dùng thuốc xong phải cố gắng nghỉ ngơi, ngày mai sẽ hết sốt, dựa vào sức khỏe của chủ tử các ngươi, uống thêm chín thang thuốc trong ba ngày, bảo đảm sẽ khỏi hẳn”.
“Đa tạ Bạch đại phu”, Lâm Nam nửa thật nửa giả cảm ơn, rồi phất tay cho đám thị vệ và mỹ nữ lui ra ngoài hết, vỗ vỗ mép giường: “Nào, đến đây ngồi đi”.
Bạch Hạ đang định cự tuyệt thì đã nghe hắn nói tiếp: “Nàng đứng đó cách ta xa qua, bây giờ ta không đủ sức nói to đâu”.
Bạch Hạ đã quen nhìn dáng vẻ ngang ngược hống hách, sinh khí dồi dào của hắn, giờ đột nhiên lại trông thấy hắn yếu ớt, mệt mỏi như vậy, nàng bỗng cảm thấy lạ lạ. Bình thường mỗi lần gặp hắn, nàng đều không kiềm chế được mà đối chọi gay gắt, lúc này nàng cũng không muốn đôi co nữa. Thoáng chốc do dự, sau đó nàng liền kéo một chiếc ghế, ngồi ở bên giường.
Lâm Nam thấy vậy cũng không nài ép, nhấc mu bàn tay lên che mắt, nhỏ giọng cười khẽ, vừa cười vừa ho, càng ho lại càng cười.
Bạch Hạ nhịn không nổi kéo tay hắn ra, chau mày hỏi: “Huynh đang làm gì đấy?”
“Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn cười một chút thôi”, Lâm Nam vẫn nhắm mắt, hai hàng mi dày lại rung mạnh, mãi một lúc sau mới khẽ nói: “Trong cái hộp ở cái tủ thấp bên cạnh có một món đồ, ta tặng nàng đấy”.
Bạch Hạ theo lời lấy xem, vừa mở ra nàng đã sững cả người.
“Tuyết liên? Huynh lấy ở đâu ra đây?”
“Tự trồng đó.”
“Vớ vẩn! Khôn Thành này khí hậu ấm áp, căn bản không thể trồng được tuyết liên, nó là loại thảo dược chỉ sinh trưởng ở vùng cực lạnh, huống hồ gì đây còn là hoa vừa mới nở…” Bạch Hạ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Lâm Nam: “Rốt cuộc huynh đã làm thế nào?”
“Cũng không có gì, chẳng qua là làm một hầm băng để trồng thôi. Hôm qua ta đoán cũng sắp tới kỳ hoa nở, bèn dùng Băng Tâm Chướng để khiến nó nở nhanh hơn”.
“Huynh ở trong hầm băng cả một đêm, còn dùng toàn bộ nội lực để khiến cho tuyết liên nở, cho nên mới nhiễm lạnh mà phát sốt có phải không?” Bạch Hạ đóng sập chiếc hộp lại, giọng điệu chứa đựng sự tức giận: “Huynh điên rồi sao? Liều lĩnh dùng hết nội công hộ thể, ngộ nhỡ hàn khí thật sự xâm nhập vào trong phổi thì phải làm sao?”
Lâm Nam từ từ mở mắt, đôi con ngươi hơi mơ màng, khóe môi tự nhiên dần cong lên: “Sợ cái gì, chẳng phải có nàng ở đây sao?”.
“Có phải huynh nghĩ rằng ta sẽ không thấy chết mà không cứu, cho nên mới hết lần này đến lần khác không quý trọng bản thân mình có phải không?” Bạch Hạ phẫn nộ đứng lên: “Huynh cứ việc đi mà chết đi, ta sẽ không cản huynh đâu! Y thuật của Bạch gia chỉ dành cho những người thực sự cần nó mà thôi, không phải để cho hoàng tử điện hạ vô công rồi nghề như huynh đâu!”.
Lâm Nam vội với tay ra giữ tay nàng lại, gấp gáp giải thích: “Bởi vì ta biết nàng thích thảo dược quý cho nên mới trồng chúng khắp vườn. Ta biết trước kia nàng thích có một cây tuyết liên vô cùng khó tìm này để chế thuốc, nên lần trước vô tình có được ta liền trồng nó đến tận bây giờ…”. Hắn hơi ngừng lại một chút rồi bỗng lắc đầu cười rộ lên: “Ta chỉ muốn khiến nàng vui vẻ, vậy mà không ngờ, kết quả lại làm cho nàng tức giận. Bạch Tiểu Hà, có phải bây giờ bất kể ta có làm điều gì cũng không thể bù đắp lại sự tổn thương ta đã gây ra cho nàng khi xưa, cũng không thể lại nhìn thấy nàng mỉm cười hạnh phúc với ta một lần nữa phải không…”.
Giọng nói hắn khàn khàn, ngón tay lạnh băng, đôi môi nhợt nhạt. Có lẽ khi bị bệnh, dù nhiều dù ít thì người ta cũng sẽ để lộ sự yếu đuối mà ngày thường vẫn cố che giấu. Càng là người kiên cường, càng lộ ra nhiều hơn. Bởi vì cái gọi là kiên cường đó chẳng qua chỉ là tầng tầng lớp lớp thành trì do người đó tự tạo ra để bảo vệ mình, một khi có vết nứt sẽ lập tức sụp đổ.
Từ trước đến giờ Bạch Hạ chưa từng thấy Lâm Nam như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới cái người lúc nào cũng bất cần đời, chuyện gì cũng không thèm để tâm lại có một khoảnh khắc yếu ớt nhường này.
“Huynh đừng như vậy… Ta vui lắm, thật sự vui lắm mà… huynh xem đi, cây tuyết liên thượng hạng như vậy, có thể bán được bao nhiêu, bao nhiêu là tiền đó…”
Mấy lời an ủi lung tung lộn xộn của Bạch Hạ khiến Lâm Nam cười sang sảng, kéo theo sau đó là một trận ho dữ dội, hắn nằm ngửa mặt lên rồi ấn tay vào ngực, thở dốc không ngừng.
Thấy tâm trạng hắn lên xuống thất thường nên trên trán chảy ra nhiều mồ hôi, Bạch Hạ vội cầm khăn lên lau giúp, ngón tay vô tình chạm đến làn da nóng như lửa của hắn, trong lòng nàng bất giác thấy buồn phiền.
“Bạch Tiểu Hà, hôm nay nàng có thể tới nhanh thế này, thật ra ta cảm thấy rất ngạc nhiên, cũng rất vui mừng…” Lâm Nam dần dần ngừng cơn ho suyễn, nghiêng đầu yên lặng nhìn nàng: “Bởi vì ít ra thì cũng có nghĩa là nàng vẫn còn chút quan tâm đến ta, đúng không?”.
Bạch Hạ nghe xong sững người, đột nhiên nhớ tới mục đích mình đến đây. Nàng từ từ rút tay về, cúi đầu hàm hồ đáp một tiếng, cuối cùng mới cắn răng, nghiêm mặt nói: “Có một chuyện, ta muốn nhờ huynh giúp”.
Lâm Nam cười: “Với ta mà còn khách khí cái gì, cứ nói đi”.
“Thân phận của ta… ý ta là, chuyện ta đến từ Bạch gia Mai Lĩnh, xin huynh đừng có tiết lộ ra, cũng hãy dặn dò thuộc hạ đừng nói ra ngoài dù chỉ là nửa chữ.”
“Vì sao? Sợ có người ngưỡng mộ mà đến làm phiền nàng sao?”
“Không phải… hoặc có thể nói là, không hoàn toàn như vậy…”
Lâm Nam hơi híp mắt, thình lình hỏi: “Chân của Tiêu Sơ, vì sao nàng không chữa trị?”
Bạch Hạ chau mày, có chút bực bội: “Ta không có bản lĩnh trị khỏi”.
“Thế sao…”, Lâm Nam chăm chú nhìn nàng một lúc rồi bật cười, hơn nữa còn cười rất sảng khoái: “Chuyện mà con tôm nhỏ nhờ, cho dù ta có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng phải làm, giữa hai chúng ta còn tính toán làm gì, phải không?”
Thấy tâm trạng hắn bỗng thay đổi, trong lòng Bạch Hạ tự nhiên thoáng sợ hãi: “Đang yên đang lành huynh tự dưng vui mừng cái gì?”
“Ta đang vui vì…” Lâm Nam chống người ngồi dậy, tỏ vẻ thần bí, ngoắc ngoắc ngón tay: “Nàng ghé sát tai lại đây, ta nói khẽ cho mà nghe”.
“…Thật khổ cho huynh, to đầu nhường này rồi mà còn ấu trĩ tới độ hết thuốc chữa như vậy…”
Bạch Hạ căn bản không muốn bị mắc lừa hắn, nàng đang định bĩu môi khinh thường, không ngờ Lâm Nam thình lình xoay người, dang tay ra rồi mạnh mẽ ôm lấy nàng, Bạch Hạ không kịp phòng bị nên đứng không vững theo đà đó mà ngã xuống, cả người nàng nằm sấp lên người hắn.
Cùng lúc đó, một giọng nói ôn hòa vang lên từ ngoài cửa: “Xem ra, Tiêu mỗ đến không đúng lúc rồi”.
Tiêu Sơ bận rộn hơn một tháng, hiếm lắm hôm nay mới trở về sớm trước khi mặt trời xuống núi, vừa vào phủ liền nghe hạ nhân cho hay Cửu điện hạ đột nhiên sinh bệnh, nên Bạch Hạ đi qua bên Lâm phủ thăm rồi. Nếu hàng xóm láng giềng bệnh thì y thân là chủ nhân của Tiêu phủ cũng phải đi qua thăm hỏi mới phải.
Bởi vì gần đây hai nhà thường qua lại với nhau, quan hệ mật thiết cho nên cũng bớt đi thủ tục phiền phức như chờ hạ nhân vào báo, hạ nhân chỉ dẫn y tới viện tử mà Lâm Nam ở rồi cáo lui. Tiêu Sơ tự mình đi tới phía trước cánh cửa phòng ngủ đang mở rộng, vừa vặn có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng “phi lễ chớ nhìn”(*) kia.
(*) Phi lễ chớ nhìn: Câu nói của Khổng Tử, nguyên bản là: Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói, phi lễ chớ làm. Ý là đối với những việc không hợp với lễ giáo thì không được nhìn, không được nghe, không được nói, không được làm.
Theo lý mà nói, phàm là gặp phải tình cảnh như vậy, phải nhanh lấy tay áo che mặt, lặng lẽ bỏ đi mới đúng, vậy mà, một Tiêu Sơ trước giờ vẫn luôn khiêm tốn, tuân theo lễ nghi, lần này lại chẳng hề che mặt, cũng chẳng hề bỏ đi, ngược lại còn hoàn toàn không chút e dè đi thẳng vào trong, đồng thời điềm nhiên như không lên tiếng quấy rầy.
Chỉ một câu nói giản đơn của y mà đối với Bạch Hạ lại không khác gì như bị sét đánh. Trong lúc hoảng hốt nàng muốn bật dậy nhưng lại quên mất mình đang bị một vòng tay siết chặt, vừa nâng người lên đã bị một sức mạnh kéo lại, cả khuôn mặt đập vào lồng ngực rắn chắc, còn chưa kịp thở đã suýt chút nữa chết ngạt rồi.
Trong lúc đầu óc đang quay cuồng, chỉ nghe thấy tiếng nói hơi khàn mà biếng nhác của Lâm Nam vang lên: “Tiêu huynh không cần để ý, dân phong Bắc Tề ta chất phác, không câu nệ tiểu tiết, không có nhiều phép tắc, lễ nghi giống như Đại Sở các huynh, cho nên dù đến chơi bất kỳ lúc nào cũng đều được hoan nghênh như khách quý. Tiêu huynh mời ngồi… Ôi trời, xin lỗi, ta quên mất, Tiêu huynh lúc nào cũng mang theo ghế riêng. Vậy thôi Tiêu huynh cứ tự nhiên nhé!”.
Cái gì mà chất phác? Cái gì mà không câu nệ? Cái gì mà không có phép tắc? Cái gì mà không có lễ giáo? Hơn nữa, tại sao phải lôi chuyện Tiêu Sơ không tiện đi lại vào đây mà nói? Tên này ăn nói cái kiểu gì vậy không biết nữa!
Nghe mấy lời vừa khiếm nhã vừa bất kính của hắn, Bạch Hạ vốn đang xấu hổ liền chuyển thành phẫn nộ, giơ tay thụi cho hắn một cú ở bên sườn, nhân lúc hắn đau đớn mà thoát ra khỏi sự kìm hãm, nàng vội vàng bò xuống giường.
Nàng hoảng loạn ngẩng đầu lên, vừa đúng đối diện với khuôn mặt lạnh nhạt và đôi mắt thâm sâu của Tiêu Sơ, thế là nàng bỗng cảm thấy chột dạ vô cớ, vội lảng tránh ánh mắt y, nhưng lại chẳng có chỗ nào để trốn.
Tiêu Sơ cứ như thể không hề cảm thấy không khí đang khó xử, cũng chẳng vì lời nói của Lâm Nam mà không vui, vẫn khiêm tốn lễ độ mỉm cười: “Cửu điện hạ không cần phải phí tâm tiếp đón ta đâu, chẳng qua ta nghe nói thân thể điện hạ không khỏe, nên mới qua thăm hỏi. Bây giờ xem ra, điện hạ chỉ thấy đôi chút khó chịu trong người, thật may mắn quá!”
Lâm Nam cắn răng xoa xoa chỗ bị thương, dùng giọng mũi nghèn nghẹt trả lời: “Vì chút bệnh nhỏ này mà phải phiền đến Tiêu huynh, có điều cũng may là thân thể ta từ trước đến giờ đều khỏe mạnh, da thô thịt dày, bằng không sao có thể hưởng thụ nổi ân huệ giai nhân không giống ai của Bạch Tiểu Hà đây?”.
Càng về sau, giọng nói vừa khàn vừa nhỏ của hắn lại càng nhấn mạnh, cố tình thể hiện rõ sự ám muội bất minh, đã vậy bởi vì đang bệnh nên ánh mắt yếu ớt khi liếc nhìn Bạch Hạ càng tăng thêm vài phần mị hoặc, thật khiến người ta không muốn nghĩ bậy bạ cũng khó…
“Nếu vậy, Tiêu mỗ yên tâm rồi”, Tiêu Sơ lại như chẳng hề phát giác ra, vẫn cứ duy trì dáng vẻ ôn hòa vô hại một cách hoàn hảo: “Đã muộn rồi, thôi chúng ta không quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi nữa, ngày mai lại qua thăm hỏi sau”.
Nếu đã nói là “chúng ta”, đương nhiên cũng bao gồm cả Bạch Hạ trong đó rồi. Tuy nhiên Bạch Hạ vẫn không xác định được mình có nên đi theo y mà cáo từ luôn không, bởi vì thái độ của y tưởng là bình thường nhưng lại không hề bình thường, giống hệt như sự yên tĩnh trước khi núi lửa phun trào vậy…
Đang đứng chần chừ thì bỗng nghe thấy Tiêu Sơ nhẹ nhàng gọi: “Hạ Hạ…”.
“Ơ… hả?”
“Muội muốn ở lại đây thêm chút nữa sao?”
Y càng dịu dàng quan tâm như vậy càng khiến Bạch Hạ thấy sợ run cả người, không biết phải phản ứng thế nào, chỉ ấp úng nói: “Muội… cái đó…”.
Tiêu Sơ tỏ ra như vừa có chút bất đắc dĩ vừa khó xử: “Theo lý mà nói, muội và Cửu điện hạ là người quen cũ, hắn ở nơi đất khách bị bệnh, muội đương nhiên phải ở bên chăm sóc nhiều mới phải. Chỉ có điều, kinh thành vừa gửi tới mấy món điểm tâm, cần phải dùng ngay mới được”.
Bạch Hạ nhất thời không kịp phản ứng: “Kinh thành…”.
“Tuy đây cũng chỉ là mấy món điểm tâm bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng dù sao cũng chứa đựng một phần tâm ý của họ, ta nghĩ, tốt hơn hết vẫn không nên lãng phí đâu!”
“Họ…”
“Nghe nói, nguyên liệu do chính tay phụ thân và Hoàng thượng tự mình lựa chọn, mẫu thân và muội muội đích thân xuống bếp nấu, còn nói rõ là họ làm vì muội nữa”
Dường như Bạch Hạ chỉ còn sót lại chút khả năng lặp lại lời nói: “Vì muội…”
“Đúng đấy, ta còn chưa có phúc phần được hưởng thụ sự đãi ngộ này đâu”, Tiêu Sơ mỉm cười lắc đầu, rồi xoay qua thi lễ tạ lỗi với Lâm Nam: “Người ta thường nói của ít lòng nhiều, đây chỉ là chút tâm ý chân thành của người nhà ta, xin Cửu điện hạ bỏ quá cho”.
Không biết từ lúc nào Lâm Nam đã ngồi thẳng dậy dựa vào đầu giường, trên khuôn mặt đã không còn vẻ cao ngạo giễu cợt như trước nữa, thay vào đó là vẻ ốm yếu mệt mỏi khá rõ rệt, con ngươi màu nâu như được phủ lên một lớp băng thật dày, giọng nói lạnh lùng nghe có chút chói tai: “Tiêu huynh sao lại nói mấy lời như vậy, trông ta giống mấy kẻ không hiểu đạo lý đối nhân xử thế lắm hay sao?”
Tiêu Sơ không để bụng, vẫn cứ cười thật ôn hòa: “Đa tạ Cửu điện hạ lượng thứ, thân tình quả thật khó mà khước từ, vậy ta và Hạ Hạ xin cáo từ trước”.
Lâm Nam lạnh mặt không nói gì nữa, có điều thân thể càng ngồi thẳng hơn, đôi môi cương nghị không chút huyết sắc mím chặt.
Cuối cùng Bạch Hạ, người được y chỉ mặt gọi tên vô cùng thân thiết đó cũng định thần lại, khi bước đi nàng bỗng cảm thấy dưới chân hình như hơi lâng lâng.
Tiêu Sơ nghiêng đầu nhìn nàng, hơi cau mày rồi nhếch môi cười, cuối cùng y mới thở dài vừa bất đắc dĩ vừa bao hàm cả sự cưng chiều. Y đưa tay kéo nàng lại bên cạnh mình, ra hiệu cho nàng ngồi xổm xuống, gỡ bím tóc đã bị rối bời từ lúc nàng giằng co với Lâm Nam, tết lại lần nữa, cuối cùng tỉ mỉ sửa lại phần tóc mái cho nàng rồi mới cười, búng nhẹ mũi Bạch Hạ, nói: “Muội đó… Được rồi! Chúng ta về thôi!”
“Ừm…”
Tất cả chuỗi động tác dịu dàng tỉ mỉ, thuần thục lưu loát, cứ tự nhiên như thể y đã làm đi làm lại vô số lần rồi, Bạch Hạ vốn đã ngẩn người, lúc này nàng hoàn toàn mất khả năng phản ứng luôn.
Nàng giống hệt như con rối gỗ chỉ biết nghe theo từng mệnh lệnh mà cử động, ngoan ngoãn theo Tiêu Sơ ra khỏi phòng ngủ. Thậm chí từ đầu đến cuối nàng cũng không nhớ ra nổi mà nhìn người bệnh đang nằm liệt giường kia một cái, thân là đại phu, quả thật là quá mức đáng trách…
Mãi cho đến khi trở về Tiêu phủ, đầu óc của Bạch Hạ vẫn chưa thể hoạt động, nên sự sùng bái đang cuộn chảy mãnh liệt trong lòng nàng cũng bị nén chặt không nói ra được.
Chỉ vài câu nói giản đơn và vài hành động bình thường của Tiêu Sơ đã đủ để khiến cho sự ám muội do Lâm Nam cố ý tạo ra trước đó biến mất tăm. Bởi vì y cực kỳ tự tin vào bản thân nên mới có thể bỏ qua tất thảy những lời nói và hành động của hắn, cả sự xem thường lờ đi sự có mặt của hắn nữa chứ, đúng là tức chết người không đền mạng mà…
Nói một cách ngắn gọn, nếu những gì Lâm Nam làm chỉ dừng lại ở những hành động theo cảm tính vào lúc mới yêu, thì Tiêu Sơ đã thong dong bước vào giai đoạn đính ước trọn đời, không còn cảm giác khi thấp thỏm tương tư nữa.
Hai người ở bên nhau, chuyện sau này là quan trọng nhất, được người nhà chấp nhận nghĩa là có được sự chúc phúc của họ, mà điểm này chính là thứ mà Lâm Nam không thể cho nàng, hay ít ra có thể nói rằng tạm thời hắn chưa thể làm được.
Hơn nữa Tiêu Sơ chỉ dùng vài ba câu nói đã thể hiện được rõ ràng tình thân nồng ấm giữa những người trong cùng một nhà, thứ mà đời này kiếp này đối với một Lâm Nam sinh ra trong hoàng tộc chỉ biết lừa gạt lẫn nhau mà nói, chỉ có thể là ước vọng xa vời thôi.
Bạch Hạ hiểu ra, đang định quay sang bày tỏ lòng ngưỡng mộ của mình đối với Tiêu Sơ thì mới phát hiện ra y đã lẳng lặng bỏ đi không biết từ lúc nào rồi.
Lúc này nàng mới nhớ sực ra, hình như suốt quãng đường về, Tiêu Sơ chẳng nói năng gì cả, hơn nữa tốc độ đẩy xe lăn cũng không giống thường ngày, lúc nhanh lúc chậm, chẳng theo một quy luật nào cả, dường như y đang cố ý làm xáo trộn sự ăn ý vẫn luôn tồn tại giữa hai người vậy.
Vì sao lại như vậy?
Bạch Hạ gãi gãi đầu, thuận tay chặn hán tử mặt chữ điền râu quai nón vừa đúng lúc đi ngang qua: “Tứ muội muội, công tử nhà ngươi bị sao thế?”
Tuy rằng đã bị gọi như vậy rất nhiều lần nhưng vị nam tử hán Tứ Muội vẫn phải hít thở sâu để cố gắng duy trì sự bình tĩnh: “Công tử nhà ta chẳng sao hết!”
“Không sao, thế tại sao trông y lại có vẻ như không vui? Gần đây ngươi ngày nào cũng cùng y sớm đi tối về, có phải y gặp phải chuyện gì phiền phức không?”
“Có chuyện phiền phức gì đi chăng nữa, gặp phải công tử nhà ta cũng trở thành chuyện không phiền phức…” Tứ Muội tự hào ưỡn ngực, rồi lại vuốt râu, lườm Bạch Hạ một cái: “Chỉ trừ có cô!”
Bạch Hạ ngạc nhiên chỉ vào mũi mình: “Ta sao? Liên quan gì đến ta chứ?”.
“Cô chính là phiền phức lớn nhất trong tất cả những phiền phức trên đời này!”
“Tốt nhất là ngươi nên giải thích rõ ràng cho ta, nếu không cẩn thận ta kêu công tử ngươi phạt ngươi không được xuất hiện trước mặt y trong ba ngày”.
Đã từng vì nàng mà bị phạt như vậy, Tứ Muội hiển nhiên đã bị uy hiếp thành công, đắn đo dằn vặt một lúc hắn mới tức giận gằn ra mấy tiếng: “Không tuân thủ nữ tắc!”.
Bạch Hạ sững sờ, đang muốn hỏi tiếp, thì mắt nàng đột nhiên hoa lên, hán tử vạm vỡ đã biến mất tăm.
Không tuân thủ nữ tắc?
Ánh mắt khẽ chuyển, Bạch Hạ đi ra ngoài dạo mấy vòng, sau đó chui vào phòng mình làm gì đó hết hơn nửa ngày, mãi cho đến khi đêm khuya vắng người mới đi vào tiểu viện của Tiêu Sơ, gõ cửa thư phòng.
Tiêu Sơ nhìn người đang đứng chắp tay sau lưng cười mỉm ở bên ngoài, sửng sốt: “Là muội à? Sao muội vẫn chưa ngủ đi?”
“Chẳng phải huynh cũng vẫn chưa ngủ sao?”
“Ta vẫn còn chút việc phải làm.”
“… Chuyện gì?”
Bạch Hạ lách qua người y, thông thạo đi tới bên trà kỷ rồi thoải mái ngồi xuống: “Ta tới tặng cho huynh hai thứ, còn muốn đòi huynh một thứ”.
Tiêu Sơ thật sự không nghĩ ra được nàng rốt cuộc đang muốn giở trò gì, y xoa bóp ấn đường rồi quyết định cứ hỏi theo trình tự: “Muội muốn đưa cho ta cái gì?”.
Nàng cầm lấy một ly trà, sau đó mở một gói bột phấn dốc ngược vào trong chén, thêm vào một chút nước nóng rồi lắc đều, Bạch Hạ vừa khẽ ngửi vừa như tùy ý hỏi một câu: “Mùi vị có chua không?”.
Tiêu Sơ đang đóng cửa nghe thấy lời nàng nói bỗng run lên, lại rút then cửa xuống luôn.
Đang cầm một thanh gỗ lớn lúng ta lúng túng thì ngay sau đó lại nghe một câu nói từ phía sau vọng tới: “Tranh Ngôn này, huynh có thích ăn giấm(*) không?”.
(*) Ăn giấm: Thường được dùng để ví von với việc ghen tuông.
Ngón tay Tiêu Sơ run lên làm then cửa rơi xuống trúng ngay vào đầu ngón chân, song y dường như lại chẳng hề cảm thấy đau chút nào…
Trước khi Bạch Hạ đến, Tiêu Sơ đã tự phản tỉnh mình thêm lần nữa, hơn nữa y cũng rút ra được ba điều đã làm sai.
Thứ nhất, tất nhiên là phi lễ chớ nhìn.
Thứ hai, tất nhiên là nhất thời xúc động.
Thứ ba là tâm có ác niệm, trong một khoảnh khắc nào đó y đã nổi lên suy nghĩ muốn lợi dụng quyền lực trong tay để trục xuất Lâm Nam ra khỏi Đại Sở. Hành vi lạm dụng quyền hạn, cậy thế hiếp người này vốn đi ngược lại với đạo làm quan bao nhiêu năm nay của Tiêu Sơ, nhất định phải kiên quyết kìm nén và ngăn chặn ác niệm này tới cùng.
Có điều nói đi thì phải nói lại, hành vi của vị Cửu hoàng tử này quả thật quá sức ngang ngược vô lối, bình thường hắn đã tìm đủ mọi lý do để mời Bạch Hạ qua phủ thì thôi đi, hôm nay lại còn có những lời nói, cử chỉ vượt quá giới hạn trước mặt y như vậy nữa, nếu làm ngơ mà nén giận cho qua, há chẳng phải làm nhục quốc uy hay sao?
Hiện nay, cả Khôn Thành có ai không biết quan hệ giữa Bạch Hạ và Tiêu Sơ. Đường đường là hồng nhan tri kỷ của Quân hầu nhất phẩm Đại Sở lại bị Tiểu vương gia Bắc Tề động tay động chân, như vậy bảo sao trên dưới Đại Sở có thể nhẫn nhịn được? Cho nên, đây không còn là mấy chuyện nữ nhi thường tình cỏn con nữa, mà đã can hệ tới quyền lợi của toàn bách tính Đại Sở rồi!
Đứng trên một lập trường cao cả như thế, Tiêu Sơ lại cảm thấy hình như mấy lỗi sai của mình cũng chẳng phải là điều gì sai trái lắm…
Song, vách tường tâm lý mà y khó khăn lắm mới dựng lên được lại chỉ vì hai câu nói bâng quơ của Bạch Hạ mà sụp đổ tan tành.
“Có chua không?”
“Hình như cũng hơi chua.”
“Thích ăn giấm không?”
“Lúc trước chưa từng ăn, bây giờ có lẽ… sẽ thích cũng không biết chừng…”
Tiêu Sơ khom mình nhặt thanh gỗ lên, lặng lẽ cài lên cửa, lặng lẽ hít sâu một hơi rồi lại xoay người lại, toàn bộ thời gian đó y không hề nói một tiếng nào, nét mặt vẫn bình thản như trước, thế nhưng trong lòng đã sớm dậy sóng cuồn cuộn.
Thì ra y đang ghen, đây là lý do gần đây y thường không thể bình tâm suy nghĩ, thường cảm thấy lòng dạ rối bời, ăn không ngon miệng, ngủ không ngon giấc, ghen…
“Vì ai mà ghen?”
“Lâm Nam.”
“Tại sao?”
“Bởi vì hắn và Bạch Hạ ngày nào cũng đi thưởng ngoạn phong cảnh, lúc nào cũng chuyện trò vui vẻ, còn bởi vì hắn và Bạch Hạ từng có một khoảng thời gian bên nhau…”
Hơn một tháng nay, Tiêu Sơ ngoài chăm lo việc làm ăn trong tộc và chính vụ trong triều, y còn phái người điều tra lại về Lâm Nam, có điều kết quả cũng không khác lắm so với trước. Hắn chỉ là một vương gia ăn chơi trác táng không quyền không thế, cũng không có thực lực, không được trọng dụng và chẳng đáng nhắc tới.
Về chuyện này, Tiêu Sơ không xác định là đúng hay sai, cũng chẳng phí thêm sức lực tiếp tục điều tra nữa. Dù sao thì chỉ cần không gây uy hiếp đối với Đại Sở, y chẳng có hứng thú tham gia vào nội chiến hoàng quyền bên Bắc Tề mà chỉ muốn khoanh tay đứng nhìn thôi.
Tuy nhiên, trong đống tin báo lộn xộn được gửi đến, có một tin chỉ gồm vài ba câu hoàn toàn không quan trọng cũng không hề nổi bật, mà lại khiến cho y xem trong một lúc lâu mới đặt sang một bên.
Một năm rưỡi trước, Lâm Nam cải trang đến Lương quốc, kết giao với một nữ tử họ Bạch, ở cùng nhau hơn ba tháng, dấu chân hai người trải khắp hơn một nửa lãnh thổ Lương quốc. Không phát hiện ra trong những nơi họ đã tới có liên hệ gì với nhau, chắc hẳn chỉ là đi du ngoạn mà thôi.
Tình cờ gặp gỡ, rồi kết bạn cùng đồng hành, lâu ngày sinh tình, nhưng sau đó, bởi vì hiểu nhầm hoặc là vì phát hiện ra bộ mặt thật của hắn, tình cảm nổi lên sóng gió nên một đao cắt đứt, song có thể là do tình chưa dứt hoặc do không cam lòng, hắn quyết không chịu buông tay, thề phải nối lại mối duyên ban đầu.
Cho dù không tận mắt chứng kiến, cũng không truy hỏi, nhưng trong chuyện tình yêu nam nữ, y cũng chẳng lạ gì mấy tình tiết như thế này, cho dù có sai lệch thì chắc chắn cũng chẳng khác bao nhiêu.
Huống hồ gì từ khi Lâm Nam dọn vào nhà bên cạnh, Tiêu Sơ vẫn luôn âm thầm quan sát, y có thể dễ dàng nhìn ra được Lâm Nam đã hao tâm tổn trí rất nhiều vì Bạch Hạ, còn Bạch Hạ cũng chẳng phải hoàn toàn vô tình với hắn. Nếu không sao lại chẳng hề từ chối lời mời của Lâm Nam, ngày ngày ở Lâm phủ lưu luyến quên về…
Đây cũng là một trong những nguyên do gần đây Tiêu Sơ đi sớm về khuya, chuyện giữa hai người, hợp hợp tan tan, người ngoài không thể hiểu được, mà cũng không cần phải hiểu, càng không có quyền bàn luận hay nhúng tay vào, cứ để mọi việc diễn tiến tự nhiên là được.
Còn một nguyên nhân nữa chính là y cần phải điều chỉnh, điều chỉnh lại những ảnh hưởng mà Bạch Hạ đã mang đến cho y trong những ngày sớm tối ở cùng nhau.
Chẳng hạn như y đã quen nghe thấy tiếng cười sang sảng tự nhiên của Bạch Hạ, chẳng hạn như y đã quen nhìn thấy hai lúm đồng tiền trên má nàng, chẳng hạn như y đã quen với mùi hương nhàn nhạt tỏa ra trong không khí mỗi khi nàng chạy tới chạy lui xung quanh y, hay như y đã quen nhìn thấy nàng trợn mắt chống nạnh, nói ra mấy lời nửa thật nửa giả, khiến người ta dở khóc dở cười…
“Tranh Ngôn, ta muốn huynh lấy thân báo đáp cho ta!”
“Tranh Ngôn, từ nay về sau thân thể của huynh thuộc về ta rồi!”
“Tranh Ngôn, ta sẽ chịu trách nhiệm với huynh trước!”
“Tranh Ngôn, huynh đã ôm ta đi khắp nửa cái thành này rồi, sao ta còn có thể gả cho người khác được nữa chứ…”
Tiêu Sơ cho rằng, mấy thói quen này đều được bồi đắp qua từng ngày một, chỉ cần ít gặp nhau, qua một thời gian nữa chắc chắn thói quen ấy sẽ biến mất. Bởi vậy y luôn cố gắng tránh ở chung với Bạch Hạ. Mỗi ngày họ chỉ chào hỏi nhau vài câu theo lễ nghĩa trước khi ra đi và sau khi trở về. Mà Bạch Hạ đối với chuyện này dường như cũng không để ý, ban ngày nàng đi tới Lâm phủ chơi, đến tối về lại ở lì trong phòng mình, vẫn cứ vui vẻ, vô lo vô nghĩ như trước đây.
Tiêu Sơ cảm thấy như vậy cũng rất tốt, thậm chí nghĩ rằng chỉ cần thêm vài ngày nữa, những thói quen đó sẽ hoàn toàn chấm dứt.
Vậy mà…
“Muội đang hỏi huynh đó! Sao huynh không trả lời?”
Tiêu Sơ cúi đầu, chỉnh vạt áo, lạnh nhạt trả lời: “Không biết”.
“Không biết?”, Bạch Hạ như thể vô cùng ngạc nhiên, chớp chớp mắt: “Khứu giác với vị giác của huynh hỏng hết rồi à?”.
Tiêu Sơ sững người, có điều y mau chóng quyết định không tranh luận về chuyện này nữa thì tốt hơn, thế là y bèn nói lảng sang chuyện khác: “Thế muội muốn đòi ta cái gì?”.
“Huynh gấp gáp tìm ta trở về như vậy là vì cái gì?” Bạch Hạ đặt ly trà xuống rồi đứng đậy: “Chắc không phải chỉ tùy tiện bịa ra một lý do để đánh lừa Lâm Nam chứ? Bữa tối nay muội chỉ ăn có chút xíu thôi đó!”
Nhắc đến ăn, cuối cùng Tiêu Sơ cũng nhớ ra, y vội đi đến bên bàn cầm lấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo: “Xin lỗi, suýt chút nữa thì ta quên mất…”.
Bây giờ lại đến phiên Bạch Hạ ngạc nhiên: “Hả? Có thật sao?”.
“… Đương nhiên là thật.”
“Trước khi mỗi lần huynh lừa người ta huynh đều chuẩn bị hết rồi sao?”
“Lừa…?” Tiêu Sơ nghĩ một lát, rồi như chợt hiểu ra nên cười khẽ: “Ta không lừa muội…, lừa hai người đâu”.
Bạch Hạ kinh ngạc, lắp bắp: “Đây,… đây chính là do người nhà huynh… từ kinh thành…”.
“Đúng, không sai”, Tiêu Sơ đặt hộp đựng thức ăn vào tay nàng: “Hơn nữa còn đặc biệt làm cho muội đấy”.
Sở dĩ hôm nay Tiêu Sơ có thể hồi phủ sớm như vậy chính là vì nghe nói người nhà ở kinh thành dùng phi ưng gửi đến một vậy, y còn tưởng là sự vụ khẩn cấp gì đó, không ngờ khi vội vã trở về xem thì lại là một hộp điểm tâm.
Phi ưng chuyên dụng để truyền gửi quân tình mà lại đem ra gửi thứ này, Hoàng thượng quả thật là càng ngày càng có phong phạm của một vị hôn quân rồi…
“Còn mới lắm này!” Bạch Hạ vừa tấm tắc khen ngợi vừa nhón lấy một miếng đưa lên mũi ngửi: “Chẳng trách có nhiều người muốn làm hoàng thân quốc thích như vậy, đãi ngộ này… chậc chậc…”.
Tiêu Sơ mỉm cười, nhiệt tình nói: “Mau ăn thử đi, trên đời này sợ rằng muội là người đầu tiên có phúc được ăn món do đệ nhất gia tộc hoàng thất Đại Sở ta hợp lực làm đó”.
“Thật sao?” Bạch Hạ bỗng thấy cảm động đến nỗi nước mắt lưng tròng, cực kỳ nể mặt mà bỏ hết vào miệng, nhai nhai mấy cái, tức thì nước mắt nàng đầm đìa, hàm hồ rên rỉ: “Tại sao họ lại hận muội như vậy…”.
Tiêu Sơ vì đạt thành gian kế nên thoải mái cười lớn.
Sở thích của phụ thân và Hoàng thượng trong tất cả mọi thứ đều là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, trộn mấy nguyên liệu nấu ăn do hai người kia chọn thì khỏi cần nghĩ cũng biết sẽ có mùi vị gì. Còn trình độ nấu ăn tệ hại của mẫu thân và muội muội thì quả thật là mẹ truyền con nối, lúc hợp lực với nhau nhất định là vô cùng thuận lợi…
“Mau uống chút nước đi, đừng ăn nữa”, Tiêu Sơ vất vả lắm mới ngừng cười. Y rót một ly trà đưa qua cho Bạch Hạ đang nước mắt giàn giụa: “Mùi vị lạ là đúng rồi, điều này nói rõ đây đích thực là do chính tay họ làm từ đầu đến cuối, người nhà ta không có tài nấu nướng, đành phải xin lỗi muội bỏ quá cho. Có điều tấm lòng của họ là mười phần chân thật, hi vọng muội có thể hiểu được”.
“Có thể, đương nhiên là ta hiểu rồi!” Bạch Hạ uống nước, chép chép miệng, sau đó lại đưa tay bốc thêm một miếng nữa: “Thật ra nếm kỹ lại thì cũng không khó ăn lắm đâu, mùi vị khá là đặc biệt”.
“Muội… không cần phải miễn cưỡng đâu…”
“Đúng lúc muội đang đói.”
Tiêu Sơ nhìn Bạch Hạ mỗi tay cầm một miếng, vui vẻ ăn lấy ăn để thì hơi mím môi, không lên tiếng. Y chỉ yên lặng ngồi một bên, không ngừng rót thêm nước cho nàng, thỉnh thoảng dùng khăn lau đi mồ hôi trên trán và những miếng vụn dính bên mép cho nàng.
Không lâu sau, món điểm tâm trong hộp đã cạn sạch, Bạch Hạ như thể thỏa mãn mà thở ra một hơi thật dài: “Ăn uống no đủ, chút nữa chắc ngủ ngon lắm đây!”
Tiêu Sơ trầm ngâm một lát: “Đa tạ”.
“Phải là muội đa tạ người nhà huynh mới đúng, sao huynh lại đi đa tạ muội chứ?”
Tiêu Sơ mỉm cười, không nói thêm gì nữa, Bạch Hạ cũng không hỏi nữa, rút một chiếc hộp gấm nhỏ từ trong tay áo ra rồi huơ huơ: “Lời cảm ơn lúc nãy cứ xem như là vì cái này đi!”
“Cái gì đây?”
“Là vật thứ hai muội muốn đưa cho huynh.”
Tiêu Sơ mở ra, thấy trong đó đặt ngay ngắn khoảng mười viên màu xanh lam to cỡ bằng đầu móng tay, mùi hương dược thảo thanh mát xộc thẳng vào mũi.
“Tuy rằng không phải huynh trúng phải hàn độc, nhưng triệu chứng suy cho cùng cũng có những điểm tương tự như hàn độc. Chẳng hạn như tiết trời chuyển lạnh sẽ thường bị đau buốt, về đêm thì càng nghiêm trọng hơn”, Bạch Hạ nhìn sắc mặt càng lúc càng xanh xao nhợt nhạt của Tiêu Sơ, khẽ thở dài: “Trước đây là đau chân, bây giờ đã chuyển lên phần hông rồi phải không?”
“Không…” Tiêu Sơ tự nhiên muốn phủ nhận, sau đó nhớ đến bản lĩnh chẩn đoán của nàng, đành phải sửa lời: “Thỉnh thoảng mới phát tác thôi, bây giờ cũng chỉ bị nhẹ, chỉ cần chịu đựng một lát là không sao”.
“Con người huynh thật là! Rõ ràng là đau chết đi được, vậy mà lại chẳng nói một lời nào!” Bạch Hạ cố nén sự phiền muộn trong lòng xuống, kiên nhẫn nói: “Loại thuốc này là muội mới điều chế đấy, tuy rằng không thể giải được độc, nhưng ít nhiều gì cũng có thể giảm bớt được bệnh trạng. Cách bảy ngày huynh uống một viên, chắc hẳn có thể giúp huynh yên ổn qua được mùa đông năm nay”.
Tiêu Sơ sửng sốt: “Ta không nghe hạ nhân nói muội đi mua dược liệu…”
“Mấy loại dược liệu tầm thường bán bên ngoài thì có tác dụng gì?”
“Vậy muội lấy ở đâu…” Tiêu Sơ bỗng tỉnh ngộ, đồng thời có chút khó tin: “Ta nhớ, ở trong vườn bên Lâm phủ có trồng không ít mấy loại dược thảo rất quý…”.
“Còn không phải lấy ở đó sao!” Bạch Hạ xoa xoa mũi rồi nhún vai: “Cũng không biết tên này suốt dọc đường đã vơ vét ở đâu, quả thật sắp sánh bằng vườn thảo dược ở Mai Lĩnh rồi. Muội phát hiện ra có mấy vị dược liệu cần dùng ở đó, cho nên ngày nào cũng sang canh chừng, muội còn dạy cho người làm vườn cách chăm sóc để tránh hắn vô ý làm hại chúng”.
“Cho nên…”, chân mày Tiêu Sơ hơi nhíu lại, trong lời nói chứa đựng vài phần dè dặt, vài phần dò xét và cả một chút vui mừng đang bị cố gắng áp chế xuống: “Mấy ngày nay muội hay đi sang Lâm phủ chính là vì thứ này?”.
“Đúng đó! Mấy loại dược liệu này vừa quý lại vừa yếu ớt, nếu nhất thời sơ ý để lỡ ngày chúng đơm hoa kết quả, thì phải đợi đến năm sau.”
“Vậy, sau khi muội trở về lại cứ một mình ở trong phòng suốt chính là vì bận điều chế mấy viên thuốc này sao?”
“Phải! Muội đã tốn biết bao công sức, làm lâu lắm đó!”
“Ta lại tưởng rằng…”
“Tưởng gì?”
Tiêu Sơ lắc đầu, cụp mắt, y cảm thấy từng viên thuốc màu lam dưới ánh đèm cam chiếu rọi đều như liền thành một đường, tạo thành lớp bề mặt rực rỡ chói mắt, hàm chứa sự ấm áp dịu dàng ngấm vào da thịt, hòa vào xương cốt, lan thẳng vào tận đáy lòng…
Thì ra tất cả đều do y tự suy diễn, còn lừa mình dối người…
Bạch Hạ đứng bên cạnh, nghiêng đầu nhìn y không chớp mắt, khi nhìn thấy khóe môi y dần nhếch lên thành một đường cong cong, nàng liền cười theo: “Muội còn tưởng phải chờ thêm ít nhất nửa tháng nữa, có điều hôm nay đúng lúc có được một cây tuyết liên vừa mới nở, cho nên…”. Trái tim nàng bỗng thắt lại, tiếng nói im bặt.
Tiêu Sơ ngước mắt lên, ngạc nhiên hỏi: “Ở đây sao có thể trồng được tuyết liên?”
Nhớ đến khuôn mặt ốm yếu xanh xao, làn da nóng như lửa của Lâm Nam, cả những lời hắn đã nói và những việc hắn đã làm, nụ cười của Bạch Hạ dần dần tắt hẳn.
Tiêu Sơ nhìn vẻ mặt nàng đột nhiên thay đổi, y suy nghĩ một lát rồi nói: “Xem ra ta đã mang ơn Cửu điện hạ rồi”.
“Hắn… không biết chuyện này.”
“Cây tuyết liên kia chắc hẳn không dễ gì có được, nếu hắn đã tặng cho muội, nhất định hy vọng muội có để trân trọng nó.”
Bạch Hạ nhướng mày, nói một cách nghiêm túc: “Cho dù có là loại thảo dược quý đến mấy, nếu không được dùng để trị bệnh cứu người thì chẳng khác gì mớ cỏ dại cả. Muội dùng tuyết liên làm thuốc, bởi vì vừa đúng lúc để đạt được hiệu quả cao nhất, chẳng hề xen lẫn những chuyện khác vào, mà muội cũng không suy nghĩ gì nhiều. Còn huynh nói cái gì mà mang ơn với không mang ơn, muội nghĩ cũng chẳng cần. Nếu không há chẳng phải tất cả các bệnh nhân trên đời này đều phải tới nhà bái tạ những người trồng thảo dược hay sao? Tóm lại, huynh cứ yên tâm mà dùng là được rồi. Dù cho có mắc nợ ân tình đi chăng nữa thì cũng là vấn đề giữa muội và hắn!”
“Ta chẳng qua vô tình nói một câu thôi, vậy mà sao muội lại nói tràng giang đại hải thế này…” Tiêu Sơ lắc đầu, mỉm cười than thở rồi cất kỹ hộp gấm đi, sau đó y mới xoay người chắp tay nói: “Được rồi, được rồi, ta không nói thêm gì nữa đâu, chỉ tuân theo lời dặn dò của đại phu thôi, được chứ?”.
Bạch Hạ hài lòng xoa đầu y: “Ngoan lắm!”
“…”
Tiêu Sơ bỗng dưng nhớ tới cái gì đó nên xoay người tới bên cạnh bàn, cầm một cái túi vải nhỏ đặt bên trên chồng công văn: “Cái này tối hôm nay mới được trình lên, vốn ta định ngày mai phái người đến tiệm châu báu trang trí lại đôi chút rồi mới đưa sang cho muội, có điều nếu hôm nay muội đã đến chỗ ta rồi thì thôi cứ xem trước đi đã, có yêu cầu gì thì cứ nói với ta. Chẳng hạn như muốn phối thêm loại ngọc nào, hay là dùng tơ chỉ màu gì”.
Vừa nói y vừa đổ vật trong túi vào lòng bàn tay, thì ra đây chính là một viên đá nhỏ màu trắng, trông rất bình thường, tuyệt đối không phải là thứ gì quý báu.
Nhưng Bạch Hạ lại mở to mắt nhìn nó chăm chú.
“Ngày trước ta xem trong sách du ký(*) ghi chép về Mai Lĩnh, trong đó có nhắc đến một loại đá đặc trưng của vùng này. Mấy ngày trước đúng lúc có người đi Đại Lương có việc, nên ta đã sai hắn đi Mai Lĩnh một chuyến.” Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn mỗi giọng nói ôn hòa của Tiêu Sơ đang chầm chậm thuật lại: “Ta nghĩ muội xa nhà đã lâu vậy rồi, nếu như bên người có thể mang theo một vật nào đó để có thể tạm gửi gắm nỗi nhớ nhà, âu cũng là chuyện tốt”.
(*) Sách du ký: Sách ghi chép về những điều mắt thấy tai nghe khi đi du lịch.
Bạch Hạ từ từ cầm lấy viên ngọc đã được mài giũa bóng loáng, đưa đến trước mắt rồi ghé sát lại gần ngọn đèn, nhìn thật kỹ. Nhìn mãi nhìn mãi, đột nhiên nàng cảm thấy trước mắt nhòa đi, nàng bèn chớp chớp mắt, nhìn tiếp, nhưng rất nhanh mắt ngàn lại nhòa đi lần nữa, nàng dùng sức lau đi, chỉ thoáng chốc đã ướt hết cả mu bàn tay.
Tiêu Sơ không nói gì mà chỉ kéo nàng lại, để nàng úp sấp lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa mái tóc nàng, vỗ về tấm lưng hơi run rẩy của nàng.
Một lúc lâu sau, chờ cho tâm trạng của nàng bình ổn rồi, y mới nhẹn giọng hỏi: “Nhớ nhà rồi phải không?”.
“Ừm.”
“Nhớ người thân rồi phải không?”
“Ừm.”
“Chờ sang xuân, ta phái người hộ tống muội về được không?”
Bạch Hạ bỗng lắc đầu nguầy nguậy: “Không được!”.
Tiêu Sơ nhìn chóp mũi và đôi mắt hồng hồng của nàng, không nhịn được bật cười. Y dùng ngón tay lau đi vết nước mắt còn đọng lại trên mặt nàng: “Nha đầu ngốc, lẽ nào muội định cứ lang thang bên ngoài một mình mãi hay sao? Ở ngoài có tốt cách mấy cũng không thể nào tốt bằng ở nhà, người ngoài có tận tâm tận ý với muội như thế nào đi chăng nữa cũng không thể bằng tình thương vô tư, không đòi hỏi bất cứ thứ gì như người nhà đối với muội được”.
“Dù sao thì muội cũng không quay về đâu!” Bạch Hạ chun mũi: “Muội thấy ở đây cũng tốt mà, hơn nữa, huynh đối với muội cũng rất tốt”.
Con ngươi y u ám hẳn đi, giọng nói vẫn cứ dịu dàng, song lại nặng nề như thể ngàn cân: “Ta có tốt với muội thì sao có thể tốt được cả đời…”.
Bạch Hạ nghe xong đứng thẳng người lên nhìn y, con ngươi vừa được nước mắt tẩy rửa trông càng thêm trong suốt, nhưng vẻ mặt nàng lại hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy: “Tranh Ngôn, muội hỏi huynh, một đời được khoảng bao lâu? Được bao nhiêu năm?”.
Tiêu Sơ sửng sốt: “Cái này… tùy từng người mà khác nhau”.
“Có người vừa sinh ra đã chết, đó là một đời. Có người sống thọ đến trăm tuổi, đó cũng là một đời. Không ai có thể biết được, một đời của mình rốt cuộc có thể sống được bao nhiêu năm.” Con mắt Bạch Hạ hồng hồng, khi nói chuyện vẫn còn mang theo giọng mũi, thế nhưng mỗi lời nói ra đều rất mạnh mẽ, kiên định: “Huynh là thống soái, muội là đại phu, chúng ta đều là những người đã quen nhìn thấy sự sống cái chết, thậm chí còn có một cách nhìn khác hẳn về chúng, có nhất thiết phải so đo sinh mệnh dài hay ngắn không?”.
Tiêu Sơ nhìn nàng, thần sắc hơi dao động.
Bạch Hạ ngừng lại, siết chặt nắm tay rồi nói tiếp: “Nếu như bây giờ có người nói với huynh, nàng ấy không thể sống được bao lâu nữa, nói không chừng… nói không chừng sẽ chết trước mặt huynh, vậy cái lý do huynh luôn dùng để làm lá chắn cho mình, liệu có còn tác dụng hay không? Huynh có còn đè nén tình cảm của mình, mà đẩy nàng ấy ra xa hay không?”.
Trái tim Tiêu Sơ giật nảy lên, chân mày y bất giác chau lại, y mắng khẽ: “Nàng không được nói lung tung!”.
Bạch Hạ lại tiếp tục hỏi dồn: “Huynh hãy trả lời câu hỏi của muội, có hay là không?”.
“Hạ Hạ…” Tiêu Sơ yên lặng nhìn nàng, đắm chìm trong ánh mắt trong sáng không nhiễm chút vẩn đục của nàng hồi lâu rồi mới khép mi lại, tạo thành hai cái bóng nhỏ bên dưới hốc mắt: “Ta… không thể cho muội cái gì cả”.
“Tại sao lúc nào huynh cũng chỉ muốn cho người khác? Có thể, người ta căn bản chẳng cần gì cả!”
Hàng mi của Tiêu Sơ khẽ run lên, khi nó dần dần mở ra, vừa đúng lúc đối diện với một đôi mắt thỏ sáng long lanh cùng hai chiếc răng nanh nho nhỏ đáng yêu: “Tranh Ngôn, huynh thích muội đúng không?”.
“…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook