Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
Chapter 201 Hành trình mới(2)

“Viện trưởng Lê.” Lý Nguyên nói thẳng: “Em nhận được thông báo trúng tuyển, đã điền xong rồi… điền luôn Lục Viện.”
“Thầy cảm thấy ổn không?”
“Không định đi Bát Viện hả?” Trong quầng sáng, viện trưởng Lê cười nói, ông biết mối quan hệ giữa Lý Nguyên và viện trưởng Triệu.
“Bát Viện tốt lắm, nhưng mấy tháng qua, thầy và thầy Phàn Tấn dạy dỗ em rất nhiều, nếu không em cũng sẽ không tiến bộ nhanh được.” Lý Nguyên nói với giọng điệu chân thành: “Em cảm thấy đi theo thầy tu luyện mới là lựa chọn tốt nhất.”
“Ha ha… Hay lắm!” Giọng nói của viện trưởng Lê mang theo ý cười: “Em yên tâm đi, em sẽ không lựa chọn sai đâu, thầy sẽ sắp xếp mọi thứ, để hai năm sắp tới em sẽ trở thành nguyên võ giả với tốc độ nhanh nhất có thể.”
Lý Nguyên nghe ra được là viện trưởng Lê rất vừa lòng với quyết định của mình.
“Trong kỳ nghỉ nửa tháng này, em có thể thả lỏng một chút.” Viện trưởng Lê nói: “Nhưng nhớ là đừng quên tu luyện, thầy sẽ nhanh chóng xét duyệt đề nghị gia nhập Lục Viện của em.” 
“Đến lúc đó, em có thể tiến vào không gian Côn Luân, tài nguyên hợp đồng cấp S đều sẽ gửi hết cho em.” Viện trưởng Lê dặn dò.
“Em hiểu rồi.”
“Em chắc chắn sẽ không làm cho viện trưởng thất vọng.” Lý Nguyên nói: “Chờ đến khi thực chiến cuối tháng bảy, em nhất định sẽ mang vinh quang về cho Lục Viện chúng ta.”
“Ừ, thầy đây rửa mắt mong chờ.” Viện trưởng Lê rất thích thú khi nghe Lý Nguyên nói “Lục Viện chúng ta”.

Ban đêm.
“Lựa chọn Lục Viện hả?” Vạn Thanh Hà và Lý Nguyên gọi điện thoại cho nhau: “Không suy xét Bát Viện hả?”
“Chú, cháu rất biết ơn viện trưởng Triệu.” Lý Nguyên có chút ngại ngùng nói: “Nhưng viện trưởng Lê vẫn luôn dạy dỗ cháu tu luyện, ông ấy hỏi ý định của cháu, cháu không tiện từ chối nên xin đi Lục Viện.”
“Cháu vẫn luôn nhớ rõ viện trưởng Triệu đối xử tốt với mình. Tuy rằng ở hai viện khác nhau, nhưng đều là một phần tử của đại học võ đạo Côn Luân, khi cháu vào trường nhất định sẽ đi thăm viện trưởng Triệu.”
“Ha ha, được rồi…” Vạn Thanh Hà cười cười: “Yên tâm đi, chú sẽ nói rõ ràng với viện trưởng Triệu, ông ấy sẽ không trách cháu đâu.”
Vạn Thanh Hà biết nên nói thế nào để xóa bỏ sự bất mãn có khả năng tồn tại của Cửu sư huynh đối với Lý Nguyên.
“Cửu sư huynh.”
“Lý Nguyên ngoài miệng nói là chủ động xin gia nhập Lục Viện, nhưng tôi thấy cậu ấy nói năng ấp a ấp úng, chắc là có chuyện gì khác nữa.” Vạn Thanh Hà thở dài: “Trước đó Lý Nguyên hay nói cảm ơn sư huynh, từng nói rất nhiều lần là đợi đi đại học võ đạo Côn Luân sẽ đi chào hỏi sư huynh.”
“Sư huynh biết đấy, cậu ấy có thiên phú cao thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một đứa nhỏ, sao có thể gánh nổi nhiều áp lực được?” Vạn Thanh Hà lại thở dài: “Muốn trách thì trách tôi, không nói rõ ràng với cậu ấy trước, cậu ấy cũng không biết thái độ của sư huynh.”
“Đều là do tôi hết.” Vạn Thanh Hà nói với vẻ mặt xin lỗi.
“Tôi biết rồi.”
“Không liên quan đến cậu, càng không liên quan đến Lý Nguyên.” Trong quầng sáng, viện trưởng Triệu dáng người vạm vỡ, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ: “Chắc chắn là thằng nhãi Lê Dương giở trò quỷ!”
Tên thật của viện trưởng Lê chính là Lê Dương.
“Vậy còn Lý Nguyên?” Vạn Thanh Hà kịp lúc lên tiếng.
“Bảo cậu ta tu luyện cho tốt, nói với cậu ta là Lục Viện hay Bát Viện đều giống nhau.” Viện trưởng Triệu nói: “Chờ khi nào đến đại học võ đạo Côn Luân, có rảnh thì đến học tiết của tôi.”
“Sư huynh rộng rãi, không so đo nhỏ nhặt, mạnh hơn viện trưởng Lê rất nhiều.” Vạn Thanh Hà khen ngợi.

Mỗi một tỉnh chỉ có một trường đại học võ đạo.
Lên phía trên nữa là trường top, cả nước cũng chỉ có năm trường top, vậy nên điểm chuẩn quốc gia và điểm chuẩn tỉnh được phân chia rất rõ ràng.
Khoa Võ, top 10600 là tỉnh, top 520 là quốc gia, nhiều năm qua đều là như vậy.
Còn đại học văn hóa thì phiền phức hơn nhiều trong việc xét trúng tuyển.
Mãi cho đến ngày 20 tháng 06, tất cả các đại học trên nước Hạ mới kết thúc chấm thi.
Ngày 22 tháng 06, lớp 12A2 tổ chức liên hoan tốt nghiệp, nhưng chỉ có gần sáu mươi người đến tham gia.
“Ngày tra kết quả thi tôi khóc, mẹ tôi cũng ôm tôi khóc, đời sống cấp ba cuối cùng cũng kết thúc.”
“Tôi cũng khóc, nhưng là bị bố mẹ tôi đánh khóc.”
“Vẫn là anh Nguyên lợi hại!”
“Đại học võ đạo Côn Luân, trúng tuyển danh sách huấn luyện đặc biệt, trâu bò cực kì!”
“Anh Nguyên, em mời anh một ly!”
“Anh Nguyên!” 
Lý Nguyên gần như là tiêu điểm của các bạn.
Đám học sinh lớp mười hai vừa mới tốt nghiệp đang vụng về học tập một vài cách xã giao của người lớn.
“Lý Nguyên, cảm ơn cậu.” Lê Thiên Hựu rót bia.
Đôi mắt cậu ta ửng đỏ. Cậu ta rất trịnh trọng mà nói với Lý Nguyên: “Nếu không có cậu thì rất có thể tôi sẽ không thi đỗ.”
Lê Thiên Hựu xếp hạng hơn 9900 khoa Võ toàn tỉnh, chỉ suýt chút nữa thôi là thi rớt đại học võ đạo Giang Bắc rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương