Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
Chapter 17 Nhà trong đêm khuya(2)

“Tiểu Nguyên, về rồi à?” Một đôi vợ chồng già đang chạy chậm vòng quanh hành lang sinh thái của tiểu khu.
“Dạ, bà Tôn, hai ông bà đang tập thể dục ạ.” Lý Nguyên mỉm cười đáp lại.
Tuy nơi này là tiểu khu thương mại, nhưng những người năm xưa mua nhà ở đây hầu hết đều làm công chức cho cùng một doanh nghiệp nhà nước, sẽ được đơn vị giảm giá.
Vì vậy, xét ở một mặt nào đó, nơi này cũng coi như là khu nhà phúc lợi của đơn vị.
Hơn nữa, đã qua nhiều năm, trong tiểu khu có rất nhiều nhà ở, cũng có rất nhiều người quen biết nhau.
“Ông bà Tôn đã sắp chín mươi rồi mà cơ thể vẫn còn khỏe mạnh, còn không mua người máy giúp việc.” Lý Nguyên âm thầm cảm thán: “Trong sách có nói, hơn một trăm năm trước, tuổi thọ của con người cũng chỉ có bảy tám mươi tuổi thôi.”
Từ khi tu hành pháp trở nên thông dụng, ngoài chết vì tai nạn, tuổi thọ của người dân Lam Tinh đều ngoài trăm tuổi, tuổi thọ của người dân nước Hạ cũng gần một trăm mười.
Nếu là võ giả nhập giai, tuổi thọ còn đáng sợ hơn.
Lý Nguyên mới tới dưới lầu, một giọng nói thiếu nữ đầy bất ngờ đã vang lên từ xa: “Anh ơi?”
“Anh ơi…” Thêm một giọng thiếu niên vang lên.
Một thiếu niên và một thiếu nữ khoảng mười hai mười ba tuổi, mặc đồng phục tập võ rộng thùng thình, chạy bước ngắn từ đằng xa tới.
“Thiến Thiến, Mộ Hoa.” Lý Nguyên cười nói: “Tại sao còn chưa về nhà.”
Thiếu nữ xinh đẹp hoạt bát, da thịt trắng nõn, đôi mắt sáng lấp lánh.
Thiếu niên có gương mặt non nớt, cao gần bằng Lý Nguyên, cao hơn thiếu nữ nửa cái đầu.
Lý Thiến Thiến và Lý Mộ Hoa, là cặp sinh đôi nhà chú thím cậu, mười bốn tuổi, đang học lớp tám.
“Anh, bọn em mới đến phòng võ đạo về.” Lý Thiến Thiến mỉm cười, ôm cánh tay Lý Nguyên, đong đưa.
Lý Nguyên mỉm cười gật đầu: “Sao rồi?”
Mỗi một tiểu khu đều có cung thể thao công ích. Đây là quy định rõ ràng của nhà nước, do nhà nước bỏ tiền xây dựng, do bên quản lí tài sản chịu trách nhiệm quản lí và vận hành, mở miễn phí cho cư dân trong tiểu khu.
“Không sao cả, rất nhiều người, không có chỗ tu luyện.” Lý Mộ Hoa lắc đầu nói.
“Tuổi này của hai đứa, lấy cơ sở làm chủ, đứng tấn nhiều lên, nghĩ về tu hành pháp nhiều lên.” Lý Nguyên nói: “Nhất là Lý Mộ Hoa, em đã thức tỉnh linh tính võ đạo rồi, càng không thể nóng vội tu luyện.”
Thiên phú võ đạo của Lý Mộ Hoa rất cao.
Thiên phú của Lý Thiến Thiến thấp hơn nhiều, nhưng điểm mấy môn văn hóa của cô rất tốt.
“Dạ.” Lý Mộ Hoa gật đầu, lại chợt nhớ ra một điều: “Anh, em nhớ hôm nay trường anh kiểm tra linh tính võ đạo đúng không?”
Lý Thiến Thiên cũng nhìn về phía Lý Nguyên.
“Không thành công.” Lý Nguyên khẽ lắc đầu, tỏ ra không sao cả.
Lý Thiến Thiến và Lý Mộ Hoa nhìn nhau.
“Anh à, anh đừng nhụt chí, không thức tỉnh linh tính võ đạo, anh vẫn có thể thi vào đại học võ đạo.” Lý Thiến Thiên cười hì hì nói: “Về nhà trước đi, vừa rồi mẹ còn nhắn tin, hỏi khi nào chúng ta về nhà đó.”
“Em trai, em qua chỗ quản lí tài sản lấy đơn hàng về đi.”
Lý Thiến Thiến kéo tay áo Lý Nguyên, muốn đi về phía thang máy.
“Chị, lần trước em đi lấy hàng rồi, lần này đến lượt chị.” Mặt Lý Mộ Hoa đầy bất đắc dĩ.
“Em trai ngoan…”
“Thiến Thiến, em đi lấy cùng Mộ Hoa đi.” Lý Nguyên vỗ đầu Lý Thiến Thiến.
“Anh à!”

“Cạch.”
Cửa mở ra.
“Mẹ ơi, anh và bọn con cùng về rồi nè.” Lý Thiến Thiến chưa vào nhà đã hô lên.
“Về cả rồi à?”
Trong nhà cũng vọng ra tiếng đáp lời.
Lý Nguyên theo hai em vào nhà, đảo mắt qua, diện tích nhà cũng không tính là nhỏ.
Bốn phòng ngủ một phòng khách, 130m2.
Bằng mắt thường có thể thấy được, các loại vật trang trí đều đã cũ rồi.
“Chú, thím.” Lý Nguyên nhìn thấy chú thím đi ra khỏi phòng ngủ, thím mặc đồ ngủ dài tay, mặt không trang điểm.
Chú hơi mập, da ngăm đen, nhưng mặc rất nghiêm chỉnh, áo ngắn tay màu đen, quần dài, chân đi giày thể thao để đi chơi.
“A Nguyên.” Thím nhìn thấy Lý Nguyên, nở nụ cười.
“Thiến Thiến, hai đứa về phòng rửa mặt đi, mẹ với bố con muốn nói chuyện với anh con.” Thím nói.
“Dạ.”
“Anh, anh đừng có bóc hàng của em nhé, em muốn tự bóc.” Lý Thiến Thiến kéo Lý Mộ Hoa, bỏ đơn hàng xuống rồi đi vào phòng ngủ.
Phòng khách chỉ còn lại Lý Nguyên và chú thím.
“Chú lại định đi công tác ạ?” Lý Nguyên thấp giọng nói, cậu đã thấy được vali để trong phòng khách.
Chú là nhân viên của một doanh nghiệp nhà nước, làm ngành xây dựng công trình thổ mộc, quanh năm phải đi khắp cả nước, đi công tác là chuyện như cơm bữa.
“Ừ, chiều nay chú mới nhận được thông báo.” Chú gật đầu.
“Chú đi đâu ạ? Vội thế ạ?” Lý Nguyên hỏi.
Trên mặt thím có chút do dự.
“Có gì mà giấu đâu, Tiểu Nguyên lớn rồi mà.” Chú mỉm cười, nhìn Lý Nguyên: “Đi Bắc Cương.”
“Gấp thế, còn đi Bắc Cương.” Lý Nguyên sửng sốt, lại nhanh chóng nhận ra một điều, vẻ mặt hơi căng thẳng: “Tinh Giới cấp hai La Bố Hải ạ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương