Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
-
Chapter 12 Tôi coi trọng em
“Lý Nguyên, đây mới là phòng tu luyện của võ giả thật sự, võ giả nhập gia cũng có thể yên tâm tu luyện ở đây.” Vạn Tiêu ở bên cạnh nhỏ giọng thì thầm, trong ánh mắt có một tia hâm mộ: “Phòng tu luyện nhà tôi chưa tới một trăm mét vuông nữa, diện tích không bằng một phần năm phòng này của thầy Hứa, cũng không có phòng vật lí trị liệu chuyên môn.”
“Thường ngày tớ mà muốn tập vật lí trị liệu thì phải nhờ bố lái xe chở đến võ điện, rất phiền.”
Lý Nguyên không lên tiếng.
Phòng vật lí trị liệu sao? Trong nhà cậu còn không có phòng tu luyện riêng nữa.
Còn việc đến võ điện, cậu cũng không có tiền.
Theo như Lý Nguyên biết, phòng tu luyện của võ giả rộng khoảng mấy trăm mét vuông như căn phòng này, chỉ tính tiền trang thiết bị thôi cũng có giá hơn mười triệu Lam Tinh tệ.
Giá phòng trống ở khu vực khá tốt tại thành phố Giang là hơn hai mươi ngàn Lam Tinh tệ cho một mét vuông.
Lý Nguyên phỏng đoán, tổng giá trị của căn phòng võ đạo này ít nhất cũng phải hai mươi triệu Lam Tinh tệ.
Lương tháng của người dân thành phố Giang là bao nhiêu chứ? Lý Nguyên nhớ cách đây không lâu cậu có xem thời sự, chắc là 11342 Lam Tinh tệ.
Thu nhập trung bình còn thấp hơn.
“Hai em vào đi.” Thầy Hứa Bác đứng ở giữa phòng võ đạo, cơ thể như một cây cột điện làm bằng sắt, cánh tay kim loại kia tràn đầy sức uy hiếp.
Khí tức của Hứa Bác đã thu lại nhiều so với lúc ở phòng học.
Nhưng ở nơi tối tăm, nó lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm hơn.
“Em chào thầy.” Lý Nguyên và Vạn Tiêu đều rất lễ phép.
“Vạn Tiêu, tôi đã trình đơn xin chuyển lớp của em lên rồi, chắc sẽ được thông qua trước sáu giờ tối. Sau khi được thông qua, ngày mai em lên lớp tinh anh học luôn.” Hứa Bác nhìn Vạn Tiêu, nói.
Vạn Tiêu có biệt danh Gấu Chó, vóc dáng khôi ngô, nhưng lại có vẻ nhỏ nhắn khi đứng trước mặt Hứa Bác.
“Nhanh vậy ạ?” Vạn Tiêu hơi bất ngờ.
“Đừng lo lắng, tôi không đuổi em.” Giọng Hứa Bác rất lạnh lùng, cũng rất kiên nhẫn: “Thức tỉnh linh tính thì có thể tu luyện tu hành pháp cao cấp, hiệu xuất tu luyện vượt xa tu hành pháp cơ bản.”
“Ngày càng gần thời gian thi đại học rồi, em thức tỉnh linh tính võ đạo rất muộn, đi vào lớp tinh anh sớm chút, nói không chừng đến lúc thi đại học sẽ được thêm mấy điểm.”
Hứa Bác nói tiếp: “Lát nữa đơn được thông qua, quyển Bảy Đại Tu Hành Pháp Nhập Môn sẽ được gửi vào tài khoản học sinh của em. Tôi nhớ nhà em có phòng tu luyện, tối nay em đừng học tiết tự học nữa, về nhà thử tu luyện từng cái một đi, xem thử tu hành pháp nào hợp với em nhất.”
“Sau khi chọn được tu hành pháp cao cấp, ngày mai em đi báo cáo, thầy giáo lớp tinh anh sẽ dạy một một cho em, cho đến khi em học được hết.” Hứa Bác nói.
“Em cảm ơn thầy.” Vạn Tiêu cảm kích nói.
Cậu ấy đã biết, Hứa Bác không muốn đuổi mình đi, trái lại còn nghiêm túc cân nhắc cho mình.
“Đi đi.” Hứa Bác vẫy tay.
Vạn Tiêu hành lễ, xoay người rời đi.
“Lý Nguyên.” Hứa Bác nhìn Lý Nguyên, trong mắt lộ ra chút tò mò: “Thương pháp và thân pháp của em chắc đã đạt đến cấp ba rồi nhỉ.”
Đoạn ba sao? Lý Nguyên sửng sốt.
Bình thường nhà trường dạy học không hề chia ra cấp một, cấp hai, cấp ba.
Chỉ có điểm số kỹ thuật mà thôi.
“À, tôi quên mất.” Nhìn biểu hiện của Lý Nguyên, Hứa Bác nhận ra mình nói sai: “Đây là cách nói của võ giả nhập giai, tôi đổi cách hỏi khác vậy, cấp bậc của em ở trên Mạng Cận Chiến Tinh Không đã đến Hoàng Kim chưa?”
“Nửa tháng trước mới tới ạ.” Lý Nguyên nói.
Lam Tinh, thậm chí là bảy tinh cầu lớn, đều có khoang internet giả thuyết riêng của mỗi tinh cầu, độ mô phỏng thực tế cao hơn 70%. Trong khoang internet giả thuyết đó, trò chơi sốt dẻo nhất chính là Mạng Cận Chiến Tinh Không.
“Mạng Cận Chiến Tinh Không rất đặc biệt, cũng không chỉ là trò chơi đơn thuần.” Hứa Bác nhìn Lý Nguyên: “Nó chủ yếu kiểm tra kỹ thuật võ đạo của cá nhân, cũng rèn luyện người chơi.”
Lý Nguyên không khỏi gật đầu.
Nguyên nhân Mạng Cận Chiến Tinh Không trở nên thịnh hành và được toàn bộ liên minh Thất Tinh quảng bá trên khắp các tinh cầu có quan hệ không thể tách rời với việc tác dụng thúc đẩy thực tế cực lớn của nó.
“Có thể đứng vững ở cấp Hoàng Kim, chứng minh thương pháp và thân pháp của em đều đã đạt tiêu chuẩn của cấp ba rồi.” Hứa Bác nói: “Tuổi này của em, kĩ thuật võ đạo có thể đạt tới mức này, vô cùng tốt.”
Lý Nguyên cười nói: “Là thầy dạy tốt ạ.”
Hiếm khi trên gương mặt lạnh lùng của Hứa Bác xuất hiện nụ cười tươi.
“Tố chất thân thể của em cũng tăng lên rất nhanh.” Trong mắt Hứa Bác có chút tò mò: “Có thể nói cho thầy biết nguyên nhân không?”
Ông ấy thực sự rất tò mò.
“Em chỉ tu luyện bình thường thôi.” Lý Nguyên lắc đầu nói: “Thầy biết gia cảnh nhà em mà, em không mua nổi nữa dược vật đặc biệt.”
“Yên tâm đi, thầy không nghi ngờ em dùng thuốc cấm kích thích tiềm năng sinh mệnh.” Hứa Bác nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook