Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
-
Chapter 10 Thương pháp, điểm
Mũi thương xé rách không khí mang theo tiếng rít chói tai.
“Nhanh quá đi!”
“Thương của Lý Nguyên!”
Đa số học sinh đều nín thở nhìn, cảm thấy thương của Lý Nguyên rất nhanh, chỉ trong chớp mắt mà đã vượt qua khoảng cách vài mét.
Phải biết rằng Lý Nguyên và thầy Hứa Bác cách nhau không đến mười mét, trường thương trong tay Lý Nguyên đã dài gần ba mét rồi, cộng thêm tốc độ bùng nổ trong chớp mắt của Lý Nguyên nữa… mũi thương chỉ thẳng vào ngực thầy Hứa Bác.
“Trung Bình Thương?” Chu Khải nắm chặt trường thương trong tay, nhận ra một chiêu vừa rồi của Lý Nguyên.
Thương pháp có muôn vàn biến đổi, nhưng cơ sở nhất vẫn là đâm, thọc, khều, gạt, lăn, giã, lắc, quấn, đỡ, đè, chặn… Tất cả thương thuật đều được diễn biến từ các thức cơ bản trên.
Trung Bình Thương là một thức phổ biến nhất trong thương pháp, đồng thời là một thức quan trọng nhất.
Trung bình chính là đâm thẳng theo đường ngắn nhất giữa hai điểm, thế công như mũi tên bắn ra.
So về độ chính xác, tốc độ và lực lượng.
“Rõ ràng là cùng một thức, nhưng mà một thương của anh Nguyên chắc là có thể đâm chết mình.” Chu Khải âm thầm líu lưỡi.
Trong sân.
“Đâm thẳng? Lợi dụng ưu thế của binh khí và lực lượng?” Hứa Bác nhìn ra mục đích của Lý Nguyên.
Người ta có câu “đao như mãnh hổ, thương tựa giao long; thương đâm một đường kẻ, côn đánh cả vùng rộng”.
Côn ngắn hơn thương.
Khi đánh thẳng vào nhau, tất nhiên là thương sẽ tới trước, lại thêm tốc độ, lực lượng của Lý Nguyên mạnh hơn nhiều so với tốc độ, lực lượng 5.0 của Hứa Bác.
“Keng!”
Đối mặt với đòn tấn công của Lý Nguyên, Hứa Bác không tránh né giống như trước đó nữa mà chủ động tấn công, bước lên từng bước, trường côn trong tay vẽ ra một đường cong mượt mà trên không trung, đánh nhanh như chớp vào mũi thương, mượn lực đánh lực, khiến mũi thương chuyển sang hướng khác, tránh được đòn tấn công mạnh mẽ của Lý Nguyên.
Lý Nguyên dường như đã đoán trước được. Khoảnh khắc thân thương bị lực bắn ngược lại, cậu thuận thế mượn lực, lấy vòng eo làm điểm tựa, quay người phát lực, thân thương chợt xoay 180°, giống như lưỡi rìu chém mạnh về phía Hứa Bác.
Lần này hai bên gần nhau hơn nữa, tốc độ bùng nổ cũng nhanh hơn.
“Ha ha!” Thầy Hứa Bác chợt cười, dường như là đoán trước được, nhanh chóng lùi ra phía sau, tránh được đòn chém mạnh mẽ của Lý Nguyên.
“Vậy cũng có thể tránh được hả?” Lý Nguyên hơi giật mình, tốc độ phản ứng của thầy nhanh quá đi.
Cậu chưa kịp nghĩ nhiều…
“Vù!” Một bóng côn mơ hồ đánh mạnh tới nhân lúc trường thương chém hụt.
“Lùi!” Lý Nguyên lập tức thay đổi bộ pháp lùi nhanh ra sau, đồng thời vung thương lên định cản một côn kia.
“Keng!” Binh khí va chạm.
Lý Nguyên không hề cảm nhận được lực lượng va chạm đến từ trường côn của đối phương, giống như là trường côn của đối phương đã dính chặt trường thương lại vậy.
Rất khó chịu!
Hứa Bác chợt đi lên một bước, kéo gần khoảng cách với Lý Nguyên, trường côn trong tay thay đổi chọc qua, vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
“Vèo!” Lý Nguyên buộc phải lùi ra sau, trường thương là binh khí dài, cần phải kéo dài khoảng cách mới có thể phát huy ra uy lực mạnh mẽ.
Điều khiến Lý Nguyên chấn động là rõ ràng thân pháp của mình vẫn ổn, nhưng mà mình lại không lùi được, trường côn của thầy Hứa Bác lúc nào cũng có thể đúng lúc chặn đường, khiến trường thương của mình chưa kịp phát huy ra hết uy lực là đã bị trường côn ngăn cản rồi.
Trường côn khi thì cuồng bạo khi thì nhu hòa, thay đổi thất thường.
Keng! Keng! Keng!
Hai binh khí va chạm vào nhau hơn mười lần, Lý Nguyên đã bị đẩy lùi ra đến ranh giới mặt đất màu bạc.
“Keng!” Lại một bóng côn lướt qua, Lý Nguyên cảm thấy ngực mình hơi đau, cả người không kiềm được mà lùi ra sau, lùi liên tục vài bước mới dừng lại được.
Có áo giáp bảo vệ, cộng thêm lực lượng bùng nổ của thầy Hứa Bác cũng không mạnh, một côn đâm trúng không gây ra tổn thương gì cho Lý Nguyên.
“Em thua rồi.” Lý Nguyên dựng thẳng trường thương trong tay, bất đắc dĩ nói: “Thầy Hứa, em có ưu thế về tốc độ và lực lượng, vậy mà cũng không thể cản nổi hai mươi chiêu của thầy.”
Chứng tỏ kỹ nghệ dùng binh khí của hai bên có sự chênh lệch rất lớn.
Lúc này, xung quanh đã lặng ngắt như tờ.
Tất cả học sinh đều trợn mắt há mồm nhìn Lý Nguyên và thầy Hứa Bác.
Hai bên đánh nhau trong thời gian rất ngắn, nhưng mà lại cực kì kịch liệt, giống như là đánh nhau thật sự, hoàn toàn không cùng một cấp bậc với bài kiểm tra kỹ nghệ lúc nãy của bọn họ.
“Em đã ngăn hơn mười chiêu của thầy.” Nghe vậy, khuôn mặt lạnh lùng của thầy Hứa Bác nở nụ cười hiếm thấy: “Thương pháp của em tiến bộ rất lớn so với kỳ thi cuối học kỳ 1. Thầy cũng phải dốc hết sức ứng phó mới có thể thắng được em.”
Dốc hết sức ứng phó?
Lý Nguyên thầm than, thầy Hứa chỉ là dốc hết sức ứng phó theo tiêu chuẩn tố chất thân thể cấp năm.
Nếu hai bên cùng bùng nổ lực lượng và có cùng một tốc độ thì mình chưa chắc ngăn nổi ba chiêu.
Đây chính là sự khác biệt về kỹ nghệ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook