Cao Thủ Kiếm Tiền!
Chương 280: Ván cờ cuộc đời

Các thế lực phía Từ Hải Sinh nhận thấy tình thế nghiêm trọng, mở cuộc họp ở Thượng Hải, quy tụ toàn bộ những người cùng trận doanh, nghiên cứu đại thế, lập hiệp ước đồng minh cùng tiên cùng lui, còn bố trí cả người giám sát. Từ Hải Sinh là một trong những người khởi xướng tổ chức hội nghị, nhìn thấy nơi này quy tụ vô vàn nhân vật tai to mặt lớn, trong lòng yên tâm hẳn, ông ta không cô độc tác chiến, đây là hạm đội khổng lồ, hươu chết vì tay ai chưa biết.

Tin tức truyền tới Bắc Kinh, một cuộc họp tương tự cũng diễn ra, sau đó định kế hoạch hành động thống nhất, đồng thời tiến cử vài nhân vật cấp giáo sư làm thủ lĩnh.

Cuộc chiến quy tụ cực đông chủ tướng thực lực tài chính trên 100 triệu, đám huynh đệ gia sản chục triệu càng đông không kể siết, còn về phần tiểu hộ dù có bạc triệu trong tay hô cao khẩu hiệu trung thành cũng không được phép vào hội trường.

Là một trong số nhân vật khởi xướng, Từ Hải Sinh đã bị trói chặt vào chiến xa, bây giờ muốn rút lui cũng không xong, làm thế dù còn tài sản, nhưng thanh danh mất sạch, sau này đừng mong làm chuyện gì ra hồn nữa.

Thời đại thông tin bùng nổ trở thành nhân tổ ảnh hưởng lớn, tin tức bất lợi ở vùng sản xuất đậu nành chính trên thế giới truyền đi nhanh chóng khắp toàn cầu, giá đậu nành đột phá giới hạn từ 1400 đồng tới 1800 đồng một tấn suốt từ năm 1999 tới nay, chưa tới nửa tháng giá đã vọt lên như báo thù, cao tới 2600 đồng/ tấn, hơn nữa không ngừng tăng.

Tới lúc này đại bộ phận nhìn rõ tình thế nghịch chuyển, nhưng nhà đầu tư vừa và nhỏ bắt đầu ùn ùn gia nhập trận doanh của Trương Thắng, bọn họ tuy ít tiền, nhưng áp đảo về số lượng, một khi cùng nhìn về một hướng sẽ thành lực lượng vô cùng khủng bố.

Băng Thượng Hải đã không cách nào quay đầu được nữa, nếu bây giờ rút lui, tài sản sẽ co hẹp một nửa, đây là tổn thất khó tiếp nhận. Hơn nữa do kiến lập quan hệ đồng minh, bọn họ không thể tự do tiến lui, lại không thể đạt thành ý kiến thống nhất, nếu xảy ra xung đột nội bộ, hậu quả khó lường, vì thế dưới sự nghi kỵ và giám sát lẫn nhau, bọn họ chỉ còn cách cắn răng tiến lên.

Cách thức duy nhất của bọn họ giờ là đánh tiêu hao, làm cạn sạch tiền của đối phương, ép giá đi xuống, dù chỉ cần thời gian ngắn, đủ bọn họ chuyển bại thành thắng.

Cho nên bọn họ đành tiếp tục liều mình đổ tiền vào.

Giá đậu nành đã lên tới 3740 đồng rồi, những cơ cấu tài sản chục triệu bị diệt sạch, giờ chỉ còn Từ Hải Sinh và băng Thượng Hải nữa thôi, nhưng tài sản của những chủ lực siêu cấp này cũng đang co lại với tốc độ chóng mặt.

- Chủ tịch Từ, chúng ta bán thôi.

Ngả Qua là dân xã hội đen, nhưng tiền thế giới xã hội đen cũng không phải do gió thổi tới, nhìn tiền đầu tư của mình đang biến mất như bong bõng vỡ, cuống hết cả lên:

- Bán? Từ Hải Sinh chuyển ánh mắt ra khỏi màn hình, ông ta xưa nay cực kỳ chú trọng hình tượng, bây giờ râu lởm chởm, hai mắt đầy tơ máu, hốc hác đi rất nhiều: - Tiền của tôi bây giờ không còn được một phần mười, hơn nữa tôi còn ký hiệp nghị đảm bảo đầu tư, bán rồi tôi lấy tiền đâu ra bồi thường?

- Chủ tịch Từ, bây giờ rõ ràng là đi nạp mạng, chúng ta không thể liều nữa. Giữ lại núi xanh lo gì không có củi đốt, Trương Thắng làm lại được, thì anh cũng có thể, chúng ta bán thôi, tôi bảo hộ anh trốn, đảm bảo không sợ bọn chúng tới tính xổ. Với một tên XHĐ, nói ra câu này tận tình tẫn nghĩa lắm rồi:

- Rồi sống chui sống nhủi? Từ Hải Sinh này không sống kiểu đó.

- Vậy tôi rút tiền. Ngả Qua cắn chặt răng: - Còn bao nhiêu tôi rút bấy nhiêu, tôi không chơi nữa.

- Ngu xuẩn. Lúc này có điện thoại reo vang, Từ Hải Sinh tức tối giật đứt dây điện thoại, không chỉ mỗi Ngả Qua đang đòi rút tiền: - Đây là cuộc chiến tiêu hao, hiểu không hả, kẻ nào cầm cự tới cùng sẽ thắng, bọn chúng có thể kéo giá đậu nành, còn rất nhiều hàng hóa khác, bọn chúng kéo nổi sao, hơn nữa giá tăng lên liên tục, bọn chúng cũng tiêu hao tài chính cực nhiều. Không được rút.

Ngả Qua lạnh nhạt nói: - Tôi là kẻ ít học, không hiểu anh nói cái gì... Nhưng trước kia anh có nói một câu, kẻ nghịch thiên ắt bị trời phạt. Với xu thế bây giờ, hàng ít giá lên, chúng ta ép giá là nghịch thiên.

Máy vi tính phát ra tiếng nhắc nhở, Từ Hải Sinh quay lại, đeo tai nghe lên, những chủ lực siêu cấp bọn họ nhất trí, để có thể tiện giao lưu ý kiến bất kỳ lúc nào, tổ chức họp qua mạng.

- Ra ngoài đi, Từ Hải Sinh này thấy nhiều sóng gió rồi, tôi không bại được.

Ngải Qua do dự, cuối cùng vẫn quyết định tin lần nữa, dù sao mất chín phần tiền rồi, có vớt cũng chẳng lại được.

Họp cũng chỉ có thế, hoàn cảnh thế giới không thay đổi, đa phần là cổ vũ khích lệ nhau kiên trì, ngoài ra không còn đường nào để đi nữa, Từ Hải Sinh tắt video, nhắm mắt thở dài.

Nghỉ ngơi thêm một lúc, tiếp tục dán mắt vào màn hình theo dõi tình thế, chợt QQ nhấp nháy, có người lạ gửi tin nhắn tới:" Anh Từ, tôi đây!"

Từ Hải Sinh ngay lập tức đoán ra là ai, không hiểu vì sao y biết số của mình, do dự một lúc vẫn ấn nhận lời mời video chat, hai người nhìn nhau qua màn hình.

- Anh Từ, đã lâu rồi không gặp. Trương Thắng cảm khái: - Cảnh còn người mất, chuyện xưa như ngay trước mắt.

Câu này hơi quen, Từ Hải Sinh cảm thấy nóng mặt, đó là lời ông ta nói với Trương Thắng lúc còn ở Quỳnh Hải, sau khi dùng Chung Tình dụ y tới công ty cũ.

- Anh Từ, giang sơn vạn dặm sắp không còn nữa, là anh em, tôi rất muốn biết, loại người xưa nay chỉ có lợi ích, không có tình cảm, mất đi thứ quan trọng nhất này, anh còn lại gì?

- Thế sao? Từ Hải Sinh lấy thuốc lá, cười ra vẻ không bận tâm, ông không thể tỏ ra yếu thế trước đối thủ: - Thắng bại còn chưa rõ đâu.

- Vậy chúng ta cứ đợi xem... Trương Thắng cười nửa miệng: - Anh Từ, nhớ lại năm xưa đúng như giấc mộng, ngày chúng ta cùng đánh cờ trước quán cơm nhỏ, hẳn không ai nghĩ tới cảnh ngộ hôm nay. Nào, chúng ta chơi một ván cờ.

Từ Hải Sinh nhận được một đường link, click vào đó, là trang web chơi cờ trực tuyến.

- Mời trưởng giả đi trước.

- Được. Từ Hải Sinh không khách khí, tạch một cái, pháo đi đầu.

Trương Thắng lên pháo công đối công.

Từ Hải Sinh cười nhạt, thói quen và hành vi thường ngày có liên quan lớn tới tính cách, tính cách quyết định vận mệnh, Trương Thắng định sửa thói quen, lấy đối đối công?

Ván cờ diễn ra nhanh chóng, Trương Thắng bỏ sở trường dùng sở đoản, chẳng mấy chốc chỉ còn pháo mã tốt, trong khi Từ Hải Sinh vẫn còn xe pháo mã.

- Muốn đánh tiếp không? Từ Hải Sinh nuối tiếc lắc đầu:

Trương Thắng ấn nút "nhận thua", bàn cờ nhanh chóng quay lại như ban đầu: - Thua cờ không sao, có thể đánh lại mà. Nhưng cuộc đời còn cơ hội làm lại không?

Từ Hải sinh mặt âm trầm: - Trương Thắng, cậu quá tự tin rồi đấy.

- Tôi tự tin vì tôi có cơ sở, dù tôi có thua vẫn còn nhiều người nâng tôi dậy, đi theo tôi, còn anh? Trong lòng anh cô độc, lấy tiền bù đắp sự cô độc đó, khi anh ở trên cao vời, còn có đám người làm nô tài cung phụng anh, đến khi anh ngã xuống rồi, tôi thắc mắc bọn họ sẽ nâng anh lên hãy đá thêm một phát. Trương Thắng nghiêm túc nói: - Từ Hải Sinh, tôi sắp ra nước ngoài, bắt đầu cuộc đời mới, con đường của tôi mới bắt đầu, còn con đường của anh đã hết, cờ đã chơi xong, không hẹn ngày gặp lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương