Cao Thủ Kiếm Tiền!
-
Chương 236: Chuyến đi Thụy Sĩ
Trương Thắng dẫn một đám trợ thủ tới Thụy Sĩ, đi lấy tiền gửi của anh Văn, bằng vào mật mã mà anh Văn giao cho y là không đủ, còn cần một giấy xác nhận và chìa khóa nữa. Thiếu một trong ba thứ này không thể lấy tài sản ra, mà trong đó một thứ quan trọng là giấy xác nhận trong tay cô con gái bảo bối của anh Văn.
Tới tận bây giờ Trương Thắng vẫn chưa được gặp vị Chu đại tiểu thư này, cảm giác cô gái này rất kiêu kỳ, biết mình là chồng tương lai cũng chưa bao giờ liên hệ gặp mặt, tuy hôn nhân là giả, nhưng mình rửa tiền là thật, số tiền này sẽ giao cho cô ta cơ mà.
Vốn nghĩ lần đi Thụy Sĩ này sẽ gặp vợ tương lai, không ngờ chẳng thấy bóng dáng đâu, chỉ ủy thác Giám đốc La nói với y, giấy xác nhận sẽ do cô ta phái người mang tới Thụy Sĩ, ở đó phối hợp với y.
Trương Thắng có chút khó chịu, hành vi này trong mắt y là sự khinh thường, chẳng lẽ hoàn toàn coi mình là tên sai vặt làm việc cho Chu gia thôi sao?
Zürich nằm ở phía đông bắc Thụy Sĩ, đại bộ phận là vùng lũng sông, hồ Zurich như một vầng trăng non dựa vào phía đông nam thành phố, dài hơn 4km, nước hồ xanh phản chiếu bầu trời xanh ngắt, hẻm núi ngoại thành, cỏ cây ngút ngàn, khắp nơi có thể thấy giáo đường, thành bảo, suối phun, thư viện, mang đầy hơi thở thời Trung Cổ. Zurich lại có hơn 120 ngân hàng, trong đó quá nửa là ngân hàng ngoại quốc, nên có danh hiệu đô thị triệu phú.
Trên thế giới này chắc hẳn đại đa số đều nghe nói tới ngân hàng Thụy Sĩ, nhưng tới nơi này đố tìm ra được cái ngân hàng nào mang tên như thế, nó đơn giản là nói về những ngân hàng đặt trong khu vực này thôi.
Ngân hàng Trương Thắng phải tới nằm trên phố Hilpoltstein, ngân hàng này chủ yếu làm nghiệp vụ két an toàn và cất giữ bí mật, văn phòng của nó chẳng có biển hiệu, chỉ có tên người kinh doanh dịch vụ này, Karl Gustav.
Đó là một ngân hàng cổ lắm rồi, là nghề gia truyền, danh tiếng lâu năm, tuyệt đối đáng tin cậy.
Trương Thắng cùng hai vệ sĩ một phiên dịch tháp tùng đi vào ngân hàng, đại sảnh thưa thớt vài người rất yên tĩnh, Trương Thắng đi tới khu vực nghiệp vụ két an toàn, đưa một tấm thẻ nho nhỏ ra, nhân viên mỉm cười nhận lấy.
Nơi này không hỏi danh tính khách, nên cô gái không hỏi gì, sau khi xác nhận không phải đồ giả, ấn chuông nội bộ. Lát sau có nam tử âu phục cao lớn đi ra, tới trước mặt Trương Thắng lịch sự nói: - Mời đi theo chúng tôi.
Vệ sĩ và phiên dịch được mời tới góc giành cho khách ở đại sảnh, có phục vụ ân cần mang những cốc cà phê thơm ngát tới, làm Trương Thắng vốn không thích cà phê cũng muốn ngồi xuống uống thử.
Trương Thắng được dẫn tới khu C, tới trước một dãy két an toàn, không tên, chỉ có số hiệu, nhân viên ở đây chỉ nhận giấy tờ xác nhận không cần biết người tới là ai.
Nhân viên kia rời đi, Trương Thắng lẩm nhẩm bấm mật mã, máy nhập mật mã rất nặng nề, ấn phải dùng sức rất mạnh, sử dụng ngón cái mới được.
" Cạch!" Két bảo hiểm mở ra, trong đó chỉ có một chuỗi chìa khóa gắn số, không có gì khác.
Trương Thắng lấy chìa khóa quay về xe hỏi: - Giám đốc La, người của cô Chu tới rồi chứ.
- Vâng, người của cô chủ đã tới, đang đợi anh ở ngân hàng tiếp theo.
Làm cao thật, Trương Thắng ác ý thầm nghĩ, chắc anh Văn cũng biết cô con gái khó ưa của mình không gả đi nổi nên mới lấy của hồi môn khủng ra dụ, 90% xấu ma chê quỷ hờn.
Trước sau xe đều có xe vệ sĩ bảo vệ, rời ngân hàng Gustav, đi tới phố Bahnhofstrasse.
Chỉ cần chìa khóa của Trương Thắng, văn kiện xác nhận của Chu đại tiểu thư là có thể lấy được tiền, không quan trọng người đi lấy là ai, quy trình rất đơn giản, chính vì thế càng bảo mật, người trong ngân hàng cũng chẳng biết khách hàng mình là ai.
Trong phim 007 từng có đoạn Jame Bond nói:" Nếu như không tin ngân hàng Thụy Sĩ thì thế giới này sẽ thế nào?", ngay cả với một điệp viên nhìn thế giới bằng con mắt nghi ngờ, lại tin tưởng ngân hàng nơi này như vậy, có thể thấy danh tiếng của ngân hàng Thụy Sĩ đã ăn sâu vào tâm thức con người nơi đây ra sao.
Trương Thắng tới ngân hàng mà không hề thấy người của Chu tiểu thư đâu, đợi một lúc mất kiên nhân nhìn giám đốc La, ông ta đi ra ngoài gọi điện một lúc quay về, nói nhỏ: - Anh Trương, người của cô chủ đã giao giấy xác nhận cho nhân viên ngân hàng, xin đợi một chút.
- Không thèm gặp chúng ta?
Giám đốc La nhận ra sự bất mãn của Trương Thắng, vội giải thích: - Cô chủ xưa nay làm việc cẩn thận, dù chuyện đã qua nhiều năm, nhưng lo người chính phủ sẽ theo dõi, nên trước khi anh nhận được tiền, sẽ không tiếp xúc.
Trương Thắng chỉ cười khẽ, cũng chẳng nói gì, chỉ là thái độ khó chịu thể hiện rõ ràng qua nét mặt.
Giống với trình tự ở ngân hàng Gustav, Trương Thắng đi lấy mười hai cái cặp da, y không mở ra xem vì biết bên trong là gì, đó là công trái không ghi tên của Mỹ, kim cương, tranh cổ ngoài ra còn có một bản hợp đồng.
Hợp đồng đó ký với ngân hàng này.
Anh Văn tất nhiên không ngu ngốc tới mức để cả đống tiền trong ngân hàng cho nó mốc meo, tiền không sinh tiền là tội lỗi, nên ký hợp đồng ủy thác quản lý tài sản này, để tài sản để lâu lên giá chứ không mất giá.
Những thứ này sau khi lấy được sẽ mau chóng di chuyển, phân tán tới các nơi, rồi thông qua các con đường, Trương Thắng dần sở hữu nó, rửa sạch gốc gác của nó.
Tất cả thủ tục tiếp sau đó do ngân hàng phía Thụy Sĩ cùng luật sự và nhân viên ủy quyền xử lý, Trương Thắng không phải làm thêm bất kỳ chuyện gì nữa.
"Nhược Nam, hiện giờ anh vẫn ở Thụy Sĩ, nơi này đẹp lắm."
Ngoài cửa sổ Trương Thắng ngồi là hồ nước xanh thẳm, ánh nắng ban chiều chiếu lên, làm mặt hồ lấp lánh ánh hoàng kim, bên hồ là hàng cây cao xanh mướt thấp thoáng tòa giáo đường cổ, khung cảnh như trong chuyện cổ tích.
" Kết hôn rồi chúng ta sẽ tới đây hưởng tuần trăng mật."
Trên video QQ là khuôn mặt xinh xắn của Tần Nhược Nam:" Anh mà không nhanh chóng cưới em.. Hừm! "
Trương Thắng một mình trên xứ người, vì giải nỗi sầu tương tư, nên bảo Tần Nhược Nam trang bị camera cho máy tính để có thể nhìn thấy nhau, tuy lúc đó công năng video mới xuất hiện, hình ảnh không rõ ràng, cho dù nụ cười, cái nhăn mày của người thương có mơ hồ, song hiện lên trong đầu vô cùng rõ ràng.
Trong QQ của Trương Thắng chỉ có Chung Tình, Tần Nhược Nam và Lạc Phi.
" Biết rồi!" Trương Thắng cười:" Yên tâm, anh sẽ mau chóng giải quyết mọi thứ để về cưới em." Nói tới đó giọng ôn nhu nhung nhớ:" Thật đấy, anh còn muốn hơn em, nhìn vợ xinh tươi ngon lành thế này mà không ăn được."
" Biến biến, lại không đứng đắn rồi." Tần Nhược Nam giận dỗi một hồi:" Thôi, nói chuyện hơn một tiếng, em phải tắm rửa đi ngủ đây."
" Đúng là con lợn lười, mới mấy giờ đã ngủ."
" Sắp 10 giờ rồi đấy, mai em có vụ án quan trọng, không thể thức quá khuya."
" Ừ, anh quên chênh lệch giờ, được rồi, cục cưng đi tắm sạch sẽ thơm tho, rồi nằm trong chăn đợi anh." Trương Thắng hôn chụt lên màn hình.
" Không thèm để ý tới anh." Tần Nhược Nam giơ tay làm động tác cắt kéo uy hiếp:" Ở Thâm Quyến mỹ nữ như mây, anh mà léng phéng thì liệu thần hồn..."
Trương Thắng giơ tay:" Yên tâm, anh nhất định vì vợ giữ thân như ngọc, phú quý không cúi mình, quyền uy không quỳ gối."
" Thối lắm!" Tần Nhược Nam đỏ mặt, chu môi hồng ra hôn gió " Em off đây!"
Tần Nhược Nam đã offline, Trương Thắng vê cằm cười ngây ngô, y đã đem kế hoạch của mình sau khi về nước báo cáo với Tần Nhược Nam, được vợ đại nhân phê chuẩn, không sợ bị hiểu lầm nữa, Trương Thắng có thể phóng tay mà làm rồi.
Tới tận bây giờ Trương Thắng vẫn chưa được gặp vị Chu đại tiểu thư này, cảm giác cô gái này rất kiêu kỳ, biết mình là chồng tương lai cũng chưa bao giờ liên hệ gặp mặt, tuy hôn nhân là giả, nhưng mình rửa tiền là thật, số tiền này sẽ giao cho cô ta cơ mà.
Vốn nghĩ lần đi Thụy Sĩ này sẽ gặp vợ tương lai, không ngờ chẳng thấy bóng dáng đâu, chỉ ủy thác Giám đốc La nói với y, giấy xác nhận sẽ do cô ta phái người mang tới Thụy Sĩ, ở đó phối hợp với y.
Trương Thắng có chút khó chịu, hành vi này trong mắt y là sự khinh thường, chẳng lẽ hoàn toàn coi mình là tên sai vặt làm việc cho Chu gia thôi sao?
Zürich nằm ở phía đông bắc Thụy Sĩ, đại bộ phận là vùng lũng sông, hồ Zurich như một vầng trăng non dựa vào phía đông nam thành phố, dài hơn 4km, nước hồ xanh phản chiếu bầu trời xanh ngắt, hẻm núi ngoại thành, cỏ cây ngút ngàn, khắp nơi có thể thấy giáo đường, thành bảo, suối phun, thư viện, mang đầy hơi thở thời Trung Cổ. Zurich lại có hơn 120 ngân hàng, trong đó quá nửa là ngân hàng ngoại quốc, nên có danh hiệu đô thị triệu phú.
Trên thế giới này chắc hẳn đại đa số đều nghe nói tới ngân hàng Thụy Sĩ, nhưng tới nơi này đố tìm ra được cái ngân hàng nào mang tên như thế, nó đơn giản là nói về những ngân hàng đặt trong khu vực này thôi.
Ngân hàng Trương Thắng phải tới nằm trên phố Hilpoltstein, ngân hàng này chủ yếu làm nghiệp vụ két an toàn và cất giữ bí mật, văn phòng của nó chẳng có biển hiệu, chỉ có tên người kinh doanh dịch vụ này, Karl Gustav.
Đó là một ngân hàng cổ lắm rồi, là nghề gia truyền, danh tiếng lâu năm, tuyệt đối đáng tin cậy.
Trương Thắng cùng hai vệ sĩ một phiên dịch tháp tùng đi vào ngân hàng, đại sảnh thưa thớt vài người rất yên tĩnh, Trương Thắng đi tới khu vực nghiệp vụ két an toàn, đưa một tấm thẻ nho nhỏ ra, nhân viên mỉm cười nhận lấy.
Nơi này không hỏi danh tính khách, nên cô gái không hỏi gì, sau khi xác nhận không phải đồ giả, ấn chuông nội bộ. Lát sau có nam tử âu phục cao lớn đi ra, tới trước mặt Trương Thắng lịch sự nói: - Mời đi theo chúng tôi.
Vệ sĩ và phiên dịch được mời tới góc giành cho khách ở đại sảnh, có phục vụ ân cần mang những cốc cà phê thơm ngát tới, làm Trương Thắng vốn không thích cà phê cũng muốn ngồi xuống uống thử.
Trương Thắng được dẫn tới khu C, tới trước một dãy két an toàn, không tên, chỉ có số hiệu, nhân viên ở đây chỉ nhận giấy tờ xác nhận không cần biết người tới là ai.
Nhân viên kia rời đi, Trương Thắng lẩm nhẩm bấm mật mã, máy nhập mật mã rất nặng nề, ấn phải dùng sức rất mạnh, sử dụng ngón cái mới được.
" Cạch!" Két bảo hiểm mở ra, trong đó chỉ có một chuỗi chìa khóa gắn số, không có gì khác.
Trương Thắng lấy chìa khóa quay về xe hỏi: - Giám đốc La, người của cô Chu tới rồi chứ.
- Vâng, người của cô chủ đã tới, đang đợi anh ở ngân hàng tiếp theo.
Làm cao thật, Trương Thắng ác ý thầm nghĩ, chắc anh Văn cũng biết cô con gái khó ưa của mình không gả đi nổi nên mới lấy của hồi môn khủng ra dụ, 90% xấu ma chê quỷ hờn.
Trước sau xe đều có xe vệ sĩ bảo vệ, rời ngân hàng Gustav, đi tới phố Bahnhofstrasse.
Chỉ cần chìa khóa của Trương Thắng, văn kiện xác nhận của Chu đại tiểu thư là có thể lấy được tiền, không quan trọng người đi lấy là ai, quy trình rất đơn giản, chính vì thế càng bảo mật, người trong ngân hàng cũng chẳng biết khách hàng mình là ai.
Trong phim 007 từng có đoạn Jame Bond nói:" Nếu như không tin ngân hàng Thụy Sĩ thì thế giới này sẽ thế nào?", ngay cả với một điệp viên nhìn thế giới bằng con mắt nghi ngờ, lại tin tưởng ngân hàng nơi này như vậy, có thể thấy danh tiếng của ngân hàng Thụy Sĩ đã ăn sâu vào tâm thức con người nơi đây ra sao.
Trương Thắng tới ngân hàng mà không hề thấy người của Chu tiểu thư đâu, đợi một lúc mất kiên nhân nhìn giám đốc La, ông ta đi ra ngoài gọi điện một lúc quay về, nói nhỏ: - Anh Trương, người của cô chủ đã giao giấy xác nhận cho nhân viên ngân hàng, xin đợi một chút.
- Không thèm gặp chúng ta?
Giám đốc La nhận ra sự bất mãn của Trương Thắng, vội giải thích: - Cô chủ xưa nay làm việc cẩn thận, dù chuyện đã qua nhiều năm, nhưng lo người chính phủ sẽ theo dõi, nên trước khi anh nhận được tiền, sẽ không tiếp xúc.
Trương Thắng chỉ cười khẽ, cũng chẳng nói gì, chỉ là thái độ khó chịu thể hiện rõ ràng qua nét mặt.
Giống với trình tự ở ngân hàng Gustav, Trương Thắng đi lấy mười hai cái cặp da, y không mở ra xem vì biết bên trong là gì, đó là công trái không ghi tên của Mỹ, kim cương, tranh cổ ngoài ra còn có một bản hợp đồng.
Hợp đồng đó ký với ngân hàng này.
Anh Văn tất nhiên không ngu ngốc tới mức để cả đống tiền trong ngân hàng cho nó mốc meo, tiền không sinh tiền là tội lỗi, nên ký hợp đồng ủy thác quản lý tài sản này, để tài sản để lâu lên giá chứ không mất giá.
Những thứ này sau khi lấy được sẽ mau chóng di chuyển, phân tán tới các nơi, rồi thông qua các con đường, Trương Thắng dần sở hữu nó, rửa sạch gốc gác của nó.
Tất cả thủ tục tiếp sau đó do ngân hàng phía Thụy Sĩ cùng luật sự và nhân viên ủy quyền xử lý, Trương Thắng không phải làm thêm bất kỳ chuyện gì nữa.
"Nhược Nam, hiện giờ anh vẫn ở Thụy Sĩ, nơi này đẹp lắm."
Ngoài cửa sổ Trương Thắng ngồi là hồ nước xanh thẳm, ánh nắng ban chiều chiếu lên, làm mặt hồ lấp lánh ánh hoàng kim, bên hồ là hàng cây cao xanh mướt thấp thoáng tòa giáo đường cổ, khung cảnh như trong chuyện cổ tích.
" Kết hôn rồi chúng ta sẽ tới đây hưởng tuần trăng mật."
Trên video QQ là khuôn mặt xinh xắn của Tần Nhược Nam:" Anh mà không nhanh chóng cưới em.. Hừm! "
Trương Thắng một mình trên xứ người, vì giải nỗi sầu tương tư, nên bảo Tần Nhược Nam trang bị camera cho máy tính để có thể nhìn thấy nhau, tuy lúc đó công năng video mới xuất hiện, hình ảnh không rõ ràng, cho dù nụ cười, cái nhăn mày của người thương có mơ hồ, song hiện lên trong đầu vô cùng rõ ràng.
Trong QQ của Trương Thắng chỉ có Chung Tình, Tần Nhược Nam và Lạc Phi.
" Biết rồi!" Trương Thắng cười:" Yên tâm, anh sẽ mau chóng giải quyết mọi thứ để về cưới em." Nói tới đó giọng ôn nhu nhung nhớ:" Thật đấy, anh còn muốn hơn em, nhìn vợ xinh tươi ngon lành thế này mà không ăn được."
" Biến biến, lại không đứng đắn rồi." Tần Nhược Nam giận dỗi một hồi:" Thôi, nói chuyện hơn một tiếng, em phải tắm rửa đi ngủ đây."
" Đúng là con lợn lười, mới mấy giờ đã ngủ."
" Sắp 10 giờ rồi đấy, mai em có vụ án quan trọng, không thể thức quá khuya."
" Ừ, anh quên chênh lệch giờ, được rồi, cục cưng đi tắm sạch sẽ thơm tho, rồi nằm trong chăn đợi anh." Trương Thắng hôn chụt lên màn hình.
" Không thèm để ý tới anh." Tần Nhược Nam giơ tay làm động tác cắt kéo uy hiếp:" Ở Thâm Quyến mỹ nữ như mây, anh mà léng phéng thì liệu thần hồn..."
Trương Thắng giơ tay:" Yên tâm, anh nhất định vì vợ giữ thân như ngọc, phú quý không cúi mình, quyền uy không quỳ gối."
" Thối lắm!" Tần Nhược Nam đỏ mặt, chu môi hồng ra hôn gió " Em off đây!"
Tần Nhược Nam đã offline, Trương Thắng vê cằm cười ngây ngô, y đã đem kế hoạch của mình sau khi về nước báo cáo với Tần Nhược Nam, được vợ đại nhân phê chuẩn, không sợ bị hiểu lầm nữa, Trương Thắng có thể phóng tay mà làm rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook