Cao Thủ Kiếm Tiền!
Chương 228: Báu vật vô giá

Trương Thắng và Chung Tình nhìn nhau, Chung Tình nghe Lão Hồ nói Trương Thắng phái người tới tìm mình, nên không nghĩ gì, không ngờ mới đi ra bị người ta đưa lên xe, cô biết mục đích của đối phương không ở mình mà ở Trương Thắng, vô cùng lo lắng nhìn y.

Do hôm nay chỉ làm việc ở chợ, nên Chung Tình không trang điểm, ăn mặc thêm phần tùy ý, nhưng vẫn xinh đẹp nao lòng người, một chiếc sơ mi màu sen hồng, chiếc quần jean xanh ngọc, tóc không búi lên mà tết thành bím để sau đầu, càng thêm phần tươi trẻ, hẳn do ý thức tuổi tác, nên hiện cô luôn ăn mặc theo xu hướng trẻ trung.

- Cô ấy ngày càng xinh đẹp phải không? Làm tôi nhớ thời tôi thấy cô ấy mới vào công ty, tươi trẻ mà cũng không thiếu phần quyến rũ, tôi mới nhìn lần đầu đã quyết tâm có bằng được rồi, vậy mà mất gần 2 năm mới thỏa nguyện. Từ Hải Sinh luôn quan sát ánh mắt Trương Thắng, cũng nhìn Chung Tình, tặc lưỡi: - Tình Nhi, gần đây em tập thể dục thẩm mỹ à? Chà chà, trước kia em chỉ thích nằm trên giường chẳng làm gì cả, ra mồ hôi một chút cũng không thích.

Cải hai vẫn nhìn nhau không bận tâm tới lời khiêu khích ông ta, Trương Thắng đáp lại bằng ánh mắt "yên tâm", rồi quay sang Từ Hải Sinh: - Trưởng giả đi trước.

Từ Hải Sinh bị lờ đi, thoáng giận, không khách sáo, "cộp" một tiếng, pháo đi đầu, Trương Thắng lấy mã ra đón.

Một công một thủ, vẫn như trước kia.

***** *****

- Hết rồi, hết rồi. Thân Trai Lương nhìn màn hình mặt vàng như nghệ:

Đổng Thư thì ngồi thất thần trên ghế từ trước, không đủ dũng khí nhìn diễn biến nữa.

Ngô Trung Hưng dọn dẹp đồ đạc, đầu cúi gằm: - Mọi người, tôi... tôi đi trước đây, đợi ông chủ về, nói hộ tôi một câu xin lỗi, tôi, tôi không còn mặt mũi nào nhìn anh ấy nữa.

- Lão Ngô, tôi tiễn anh... Đồng Thư hơi nghẹn giọng đứng lên, cô cũng muốn đi, nhưng Trương Thắng trước nay đối xử với cô rất tốt, cô muốn đi phải chào một tiếng, nhưng rất hiểu tâm trạng của Lão Ngô.

" Rắc!" Lạc Phi chẳng bận tâm không khí xung quanh như trong nhà tang lễ, cắn miếng chocolate ăn ngon lành, nhìn giá đã lên tới 63 đồng...

***** *****

- Ái chà, Thắng, lâu rồi không đánh cờ phải không? Từ Hải Sinh lắc đầu ăn mất con mã nằm vùng của Trương Thắng: - Chiêu mai phục này của cậu cũ rồi.

Trương Thắng lúc nhìn màn hình, lúc thì nhìn Chung Tình, khi thì cắn răng nghĩ nước cờ, lòng y đã loạn rồi, Từ Hải Sinh nhìn thế có chút mất hứng, thắng lợi dễ dàng thế này còn gì là thú vị.

Liếc nhìn qua màn hình, giá hơi tụt một chút, song vẫn vững vàng ở mức 62.3 đồng, Từ Hải Sinh nghiêm túc nói: - Thắng, thực tình tôi không muốn hại cậu, chỉ là trên đời có nhiều việc, dù là tôi cũng không thể làm gì được. Cậu thua rồi.

Cộp, Trương Thắng bị ăn mất tướng.

Con số trên màn hình ngừng thay đổi, cố định ở vị trí 62, đã ngừng giao dịch, đồng nghĩa với việc không chỉ thua cờ, y mất trắng rồi.

Trương Thắng đầu cúi gằm, không thấy vẻ mặt của y.

- Thắng, đã xảy ra chuyện gì? Chung Tình nãy giờ không dám quấy nhiễu tinh thần Trương Thắng, thấy ván cờ để kết thúc, gấp giọng hỏi:

Trương Thắng không đáp.

Từ Hải Sinh ngả người ra sau, vệ sĩ mở chai Louis 13 chuẩn bị sẵn, rót vào ly đưa cho ông ta: - Tiểu Tình, cậu ấy đã phá sản rồi, em hiểu không? Hết sạch rồi, toàn bộ số tiền cậu ấy vất vả kiếm được từ lúc bước vào TTCK đều đã dâng lên cho anh. Cậu ta giờ còn nghèo hơn cả tên ăn mày, tệ hơn nữa, còn liên lụy tới những nhà đầu tư tin tưởng cậu ta, làm họ lỗ lớn, đám người đó không ít kẻ là đại ca giang hồ, sẽ không nuốt trôi thất bại này đâu, nói không chừng mai thôi cậu ấy sẽ bị vứt ở xó xỉnh nào đó, người một nơi chân tay một nẻo...

Chung Tình nhìn Trương Thắng, đợi y nói không phải, nhưng nhìn thái độ của y, cô biết Từ Hải Sinh nói thần, hét lên: - Là ông hại cậu ấy. Vừa định chồm lên thì liền bị ấn về chỗ cũ:

- Tiểu Tình. Từ Hải Sinh đột nhiên đổi thái độ, mặt lãnh khốc đầy sát khí, đưa tay ra vỗ má Trương Thắng: - Em còn muốn hi sinh vì y bao nhiêu nữa, từ khi theo y, em đã được gì nào, nhìn tay em đi, không phải lỗi của y sao? Cổ nhân có câu, thà làm thiếp anh hùng còn hơn thê tử kẻ phàm phu, về với anh đi.

Trương Thắng ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên ác liệt, một tên vệ sĩ tức thì cảnh giác bước lên một bước.

Từ Hải Sinh chẳng sợ hãi, phẩy tay ngăn lại, thở dài: - Tiểu Tình, trước kia anh làm thế cũng chỉ là muốn tốt cho em thôi, anh muốn em có cuộc sống tốt đẹp... Chỉ là không ngờ em lại quyết định ở vậy mãi, lại còn theo cậu ta sống khổ sở như thế. Anh không thể nhìn em sống như thế được, về bên anh, tuy không thể cho em danh phận, song bất cứ thứ gì khác, anh đều có thể làm vì em.

- Ha ha ha, Từ Hải Sinh, chỉ nữ nhân ngu xuẩn mới tin vào lời ngọt ngào của ông, tôi ngu ngốc một lần rồi, sẽ không có lần thứ hai đâu. Chung Tình nhìn ông ta một lượt, cười khinh miệt: - Xe sang trọng, quần áo hàng hiệu, vệ sĩ kè kè bên cạnh, oai phong lắm, ghê gớm lắm phải không, thực ra bên trong ông chẳng có gì cả, nên ông mới dùng những thứ xa xỉ bề ngoài này để che dấu, ông mới là kẻ thảm hại, thế nên ông mới bày ra trò nảy, để chúng tôi nhìn cái mặt dương dương đắc ý của ông, thỏa mãn nội tâm trống rỗng của ông chứ gì, bản chất thất kém của ông? Giờ ông thấy rồi đây, cậu ấy thua ông rồi, thua ngay trước mặt ông, ông hả hê rồi, chúng tôi đi được chưa?

Nụ cười trên môi Từ Hải Sinh tắt dần, mặt trầm xuống, vẫn cố hừ một tiếng ra vẻ khinh miệt, xua tay.

Chung Tinh đi tới đỡ Trương Thắng lên.

Ánh mắt Từ Hải Sinh nhìn Chung Tình đi qua bên cạnh mình, chia tay đã hơn ba năm, cô vẫn xinh đẹp, không, phải nói là càng thêm xinh đẹp. Sự tự tin, tự cường cùng với được ái tình tưới tắm, làm Chung Tình càng thêm mặn mà mê đắm lòng người, đó là vẻ đẹp không chỉ ở bề ngoài mà còn do nội tại.

Bắp đùi thon dài săn chắc, khi đi nghiêng qua trước mặt ông ta, cặp mông tròn trại mỹ lệ được chiếc quần jean bó chặt, ở giữa còn lún vào trong khe mông, làm hai bờ mông trình diện đường cong ưu mỹ nhất, lúc cúi mình đỡ Trương Thắng lên, nhìn qua khe áo, vòng eo kia vẫn thon gọn, cái bụng phẳng lỳ.

Nữ nhân đã ngoài 30 không thể có thân hình này, trừ khi tập luyện vất vả để giữ gìn vóc dáng, nữ nhân đẹp vì người mình yêu, Chung Tình không còn là Chung Tình năm xưa nữa, cô thoát thai hoán cốt, thành người khác rồi.

Từ Hải Sinh đột nhiên dâng lên dục vọng cường liệt, nếu trước đó chỉ là muốn lợi dụng cô để đả kích Trương Thắng thì bây giờ muốn chiếm hữu cô: - Tiểu Tình, đừng nghĩ em còn cái chợ nát là có thể sống an nhàn, hoặc giúp cậu ta Đông Sơn tái khởi, anh có thể khiến em không xu dình túi.

- Vậy tôi và cậu ấy đi ăn xin cùng nhau. Chung Tình bỏ lại câu này, cùng Trương Thắng đi xuống:

- Trương Thắng, tôi sẽ cho cậu 20 triệu, để cậu làm lại. Từ Hải Sinh còn chưa cam tâm: - Chỉ cần cậu hứa không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.

- Ông biết không, cô ấy nói đúng, ông thật thảm hại. Còn tôi, ông bảo tôi mất tất cả? Ông nhầm rồi, tôi mất gì chứ, tôi chỉ mất đi một ít tiền thôi, báu vật vô giá của tôi ở đây. Trương Thắng ôm eo Chung Tình vẫy vẫy tay:

Mấy tên vệ sĩ nhìn Từ Hải Sinh, chỉ cần ông ta ra lệnh một tiếng, bọn chúng sẽ lập tức xông lên bắt người, thế nhưng khi đôi nam nữ kia ôm nhau đi xa rồi, ông ta vẫn ngồi im đó, mặt âm trầm đáng sợ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương