Chuyển ngữ: Phong Lưu

Beta: BuBu

Là một cao thủ Đại thừa kỳ, giây lát vượt vạn dặm chỉ là chuyện nhỏ. Thoáng chốc, Tông Y đã bước vào cung Phá Thiên. Hắn đặt thiếu niên xuống chiếc giường được làm từ mã não vạn năm, cởi bộ quần áo dính đầy máu tươi của thiếu niên ra, xem xét cơ thể chất đầy thương tích của cậu.

Một bộ đinh thực cốt Thất Tinh thôi là đã có thể phá hỏng căn cốt của tu sĩ Trúc cơ kỳ, huống chi là năm bộ. Lục phủ ngũ tạng của thiếu niên bị suy kiệt, kinh lạc queo quắt, xương cốt thâm đen, vỡ vụn, ngay cả linh căn cũng bị tổn hại hoàn toàn, vùng đan điền còn bị đâm thủng, để lại vết thương máu me bê bết. Người ra tay thực sự quá mức độc ác, đê tiện.

“Là ai làm?” – Gương mặt Tông Y vẫn không có biểu cảm gì, nhưng giọng nói trầm trầm lại ẩn hiện sát khí, kiếm khí đen đậm toát khỏi cơ thể, chém nứt mặt sàn kiến tạo từ vàng dưới chân. Sợ làm thiếu niên bị thương, hắn lập tức thu hồi khí thế, vuốt ve gò má tái nhợt của người nọ một cách nhẹ nhàng, thương tiếc.

Đôi mắt Chu Doãn Thịnh đỏ ngầu – “Là Mạc Ngữ. Nhưng ta không cần ngươi giúp ta báo thù, ta muốn tự mình ra tay.” – Không biết ai là đứa con số mệnh của thế giới này, hắn sẽ không giết người một cách tuỳ tiện. Nhưng trên đời này có những chuyện còn thống khổ hơn cả cái chết. Sớm muộn gì cũng có ngày hắn hoàn trả tất cả những đau khổ mà mình phải chịu cho Mạc Ngữ gấp nghìn gấp vạn lần.

“Được, đồ nhi muốn thế nào thì làm thế nấy.” – Tông Y gật đầu, đặt tay lên vết thương lở loét của hắn, an ủi – “Sư phụ giúp con nhổ đinh thực cốt, có thể sẽ hơi đau, con chịu đựng một chút. Lần này đừng khóc nữa đấy.” – Sư phụ sẽ đau lòng.

Đương nhiên, Tông Y không thể nào nói ra một cách thẳng thừng như vậy.

“Ai khóc? Đấy chỉ là phản ứng sinh lý do đau thôi. Ngươi nhổ đi, chút đau đớn cỏn con ấy không là gì với ta cả.” – Chu Doãn Thịnh nghiến răng, nghiêng đầu sang một bên. Nhớ đến cảnh mình nằm trong lòng người này khóc lóc ỉ ôi trước đó, hắn lại cảm thấy mất mặt. Tuy trước kia cũng từng úp mặt vào gối người này khóc vô số lần, nhưng đó đều là hành vi của Thịnh não phẳng, không liên quan đến hắn.

“Ừ ừ, đồ nhi không khóc, sư phụ nói nhầm. Đồ nhi dũng cảm nhất, kiên cường nhất.” – Thấy đôi má ửng đỏ và vẻ mặt cố nén xấu hổ của thiếu niên, nội tâm Tông Y vô cùng buồn cười, nhưng ngoài mặt không lộ một chút mảy may.

Lòng bàn tay hắn toát ra ánh đen, thoáng chốc đã hút ra một cây đinh. Hắn rũ mắt quan sát phản ứng của đồ nhi.

“Có đau không?” – Rốt cuộc vẫn hỏi một cách lo lắng.

“Ngươi hôn ta một cái thì sẽ không đau nữa.” – Có lẽ vì linh hồn quá suy yếu, Chu Doãn Thịnh cảm thấy hình như mình chẳng kiên cường được như trước nữa. Hắn muốn dựa dẫm vào người này, bởi vì hắn biết người này sẽ bao dung mình vô điều kiện.

Ánh mắt Tông Y hơi hấp háy, không hề nhúc nhích. Không phải hắn thấy như vậy không hợp luân lý, hắn tu luyện Phá Thiên kiếm đạo, đến Thiên Đạo hắn cũng dám diệt, sao có thể để ý đến cái gọi là luân thường, đạo đức? Mà là cảm giác khi hôn đồ nhi thực sự quá tuyệt vời, có thể khiến thần hồn hắn rung chuyển, muốn ngừng mà không được, hắn sợ một khi hôn sẽ không dứt ra được.

Âm thầm thở dài, hắn chạm nhẹ môi mình lên bờ môi tái nhợt của đồ nhi, sau đó mới bắt đầu nhổ cây đinh thứ hai. Cứ như vậy, mỗi lần nhổ xong một cây đinh, hắn lại đặt một nụ hôn lên gò má tái nhợt, lên ấn đường nhíu chặt, lên bờ mi run rẩy của đồ nhi. Tận nửa canh giờ sau, đinh thực cốt bị nhổ sạch, hắn mới nhét một viên thuốc tụ nguyên khí vào miệng đồ nhi.

“Sao ả ta lại ra tay độc ác như vậy?” – Thấy vết thương lở loét nhanh chóng khép miệng, Tông Y mới hỏi với giọng nặng nề.

“Ta cũng không biết, ta chưa từng qua lại với ả bao giờ.” – Chu Doãn Thịnh nằm ngay đơ trên giường, chỉ có thể lắc đầu một cách khó hiểu. Tuy ngoại thương nội thương đều đã khỏi hẳn, nhưng thực cốt đinh đã ăn mòn toàn bộ căn cốt của hắn, trừ khi có loại đan dược thiên cấp có thể giúp người ta thay da đổi thịt, đắp nặn lại linh căn, không thì tạm thời hắn vẫn không đứng dậy được.

“Sư phụ gọi ả đến hỏi là sẽ biết ngay. Con đừng lo, chờ sư phụ thu thập đủ dược liệu và linh bảo, bào chế ra càn khôn đan là con có thể bắt đầu tu luyện, mấy năm nữa thôi là có thể tự tay xử lý ả. Ả làm con bị thương thế nào thì con trả lại cho ả gấp trăm lần, tỷ như bắt giữ hồn phách của ả rồi cho vào lò nung chẳng hạn.” – Tông Y nựng nịu, vuốt ve gò má đồ nhi, lời nói ra lại vô cùng cay nghiệt.

Chu Doãn Thịnh gật đầu, vành mắt chậm rãi đỏ lên. Người này vẫn luôn lạnh lùng, khắc nghiệt với người khác, nhưng với mình thì lại hết sức dịu dàng. Qua bao nhiêu kiếp luân hồi như vậy, điều này vẫn chưa từng thay đổi.

“Đừng khóc.” – Con khóc sư phụ cũng đau theo. Biết bao câu từ Tông Y đều không nói được thành lời, chỉ có thể ra lệnh một cách khô khan, còn gảy nhẹ bờ mi ươn ướt của đồ nhi.

“Đã bảo đây là phản ứng sinh lý mà.” – Chu Doãn Thịnh trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu đi.

“Ừ, đồ nhi nói đúng.” – Đôi mắt Tông Y toát lên ý cười, hắn thích mê cái tính bướng bỉnh và kiêu ngạo này của đồ nhi. Hắn cởi đạo bào, chỉ mặc một lớp áo trắng, sau đó bế đồ nhi xuống hồ Toái Ngọc sau cung điện. Linh thuỷ trong hồ được ngưng kết từ linh tuỷ vạn năm, có thể rèn luyện thể phách, mở rộng kinh lạc, là báu vật vô cùng hiếm có.

“Hiện giờ cơ thể con rất yếu, mỗi ngày phải ngâm vài canh giờ mới khá lên được. Lúc linh khí tràn vào cơ thể có lẽ sẽ hơi đau, cố gắng nhẫn nhịn một chút.” – Tông Y bước xuống nước, ngồi xuống một vị trí rồi đặt đồ nhi lên đùi mình, sau đó múc nước gột rửa cơ thể ốm nhom của hắn.

Chu Doãn Thịnh gật đầu. Mặc dù đau thấu xương, hắn cũng không toát ra vẻ yếu ớt, làm cho Tông Y vẫn nhìn chằm chằm hắn nãy giờ vô cùng thất vọng. Nếu đồ nhi đau quá mức chịu đựng, hắn có thể lại hôn đồ nhi để thể hiện sự an ủi.

Xem ra đồ nhi quá ngoan quá kiên cường cũng không phải chuyện tốt.

Hắn âm thầm thở dài, ôm người nọ chặt hơn.

Hai canh giờ sau, Chu Doãn Thịnh cảm thấy ngón tay đã có thể nhúc nhích đôi chút. Vì vậy, hắn kéo tay áo Tông Y, nói nhỏ – “Sư phụ, con đói.” – Nếu người này đã muốn làm sư phụ hắn, vậy thì cứ tuỳ hắn thôi. Dù sao họ còn từng làm cha con nữa kìa, không có gì phải xoắn.

Nghe vậy, Tông Y mới nhớ hiện tại đồ nhi chỉ là người phàm, vẫn cần ăn uống. Hắn mắc kẹt dưới đáy vực mười ngày, lại không thể nhúc nhích, chỉ có thể gặm cỏ mà sống qua ngày, e rằng đã đói đến cùng cực.

Tông Y tức thì đau lòng tột độ, vội vàng bế hắn lên, đặt trên giường ngọc.

“Sư phụ đi chuẩn bị đồ ăn cho con ngay đây.” –  Hắn xoay người đi ra ngoài, được vài bước lại quay trở về, vừa vuốt ve hai má đồ nhi vừa nhỏ nhẹ dặn dò – “Đừng sợ, sư phụ sẽ về nhanh thôi.” – Ánh mắt sâu thẳm của hắn nấn ná trên bờ môi ửng hồng của đồ nhi một lát, sau đó mới nhanh chóng rời đi.

Trên núi Phần Tịch không có ai khác ngoài Tông Y, mà hắn đã tích cốc từ lâu, lại không thông hiểu sự vụ thế tục, nhất thời không biết nên đi đâu tìm đồ ăn. Hắn không dám lề mề, vội vàng viết một lá bùa truyền tin.

Một lát sau, Phong chủ núi Linh Tịch bên cạnh vội vàng chạy đến, chắp tay chào – “Xin hỏi Thái Thượng trưởng lão cho gọi vãn bối có việc gì ạ?”

“Mang cho ta vài món ăn phù hợp với người phàm.” – Nói đến đây, hắn dừng một chút, sau đó bổ sung – “Càng ngon càng tốt.”

Phong chủ hơi ngẩn ra. Trên núi Phần Tịch có người phàm ư? Rốt cuộc có quan hệ gì với Thái Thượng trưởng lão? Nhưng hắn không dám hỏi nhiều, lập tức sai người mang thật nhiều món ngon đến.

Tông Y tự mình bưng khay vào phòng, đối diện với đôi mắt đào hoa ướt át của đồ nhi, trái tim hắn tức thì mềm nhũn.

“Chờ có sốt ruột không?” – Hắn ôm đồ nhi vào lòng, hai tay vòng qua nách để cố định thân hình đồ nhi, sau đó bưng bát sứ đút từng thìa một.

May mà tu sĩ thường ưa thích những món ăn thanh đạm, mang đến hầu như đều là cháo, không gây kích thích cho dạ dày. Chu Doãn Thịnh biết người bị đói lâu không thể ăn quá nhiều cùng một lúc, vì vậy chỉ ăn non nửa bát.

“Sao đã no rồi?” – Tông Y hơi nhíu mày.

“Đói quá lâu, ăn nhiều bị đau dạ dày.” – Chu Doãn Thịnh ỉu xìu, hắn vẫn còn rất đói, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Đôi mắt Tông Y toát ra nét tàn nhẫn, phất tay tung ra một lá bùa truyền tin.

Nhận được bùa truyền tin, Xích Tiêu chân nhân tuy kinh ngạc nhưng cũng không dám lề mề, vội vàng mang con gái mình đến núi Phần Tịch.

“Cha, sao Thái Thượng trưởng lão lại chỉ đích danh muốn gặp con? Lẽ nào ngài ấy muốn nhận con làm đồ đệ?” – Vẻ mặt Mạc Ngữ vô cùng hưng phấn. Đệ tử trong Vô Cực tiên tông, có ai không biết uy danh của Thái Thượng trưởng lão? Nếu có thể được Thái Thượng trưởng lão thu làm đồ đệ, tạm thời không đề cập đến tiền đồ, chỉ bối phận thôi cũng đã cao hơn Tông chủ rất nhiều.

“Cha không biết, cứ đi xem thế nào.” – Đôi mắt Xích Tiêu chân nhân ẩn chứa sự mong đợi. Từ khi Thái Thượng trưởng lão tu luyện đến Hoá thần kỳ, hắn đã không cho mời bất kỳ ai. Mọi người đã vài lần ám chỉ hắn nên thu đồ đệ, hắn cũng không thèm quan tâm, khiến biết bao đệ tử đang kiễng chân ngóng đợi phải thất vọng.

Hy vọng lần này có thể nhận được tin tức tốt.

Hai người đến cung Phá Thiên, vừa bước vào trong, hai người tức thì toát vẻ kinh ngạc. Họ thấy người đàn ông áo đen tóc đen, ngoại hình tuyệt mỹ nọ đang ôm trong lòng một thiếu niên gầy gò, cẩn thận khoác tấm đạo bào trắng tinh lên người người nọ. Mỗi lần nhìn xuống thiếu niên, đôi mắt hắn đều đong đầy nét dịu dàng, yêu thương.

Thiếu niên chôn mặt trong lòng hắn, không thấy rõ tướng mạo, nhưng dựa vào hơi thở, có thể dám chắc đó là người phàm.

Tình huống gì đây? Xích Tiêu chân nhân tiến lên vài bước, ngập ngừng do dự.

“Đây là Tinh Hải, đồ nhi của ta, cũng là đệ tử duy nhất của ta.” – Tông Y nói một cách chậm rãi.

Xích Tiêu chân nhân đang định hỏi lại cho rõ thì bỗng nghe thấy con gái mình bật thốt một tiếng kinh ngạc. Thiếu niên nọ bỗng nhiên quay đầu, để lộ ra khuôn mặt diễm lệ tuyệt trần. Ả hoàn toàn không ngờ người nọ lại chính là Phương Tinh Hải, người vẫn luôn đòi mình đi tìm Phương Văn Quang, một phế vật tứ linh căn.

“Sao ngươi lại ở đây?” – Mạc Ngữ kêu thất thanh.

“Vậy ta nên ở đâu? Dưới vách Đoạn Trường à?” – Chu Doãn Thịnh nhếch mép, ánh mắt độc ác phối với gương mặt diễm lệ, trông như một con rắn độc sặc sỡ sắc màu đang chuẩn bị cắn người.

Sắc mặt Mạc Ngữ tái nhợt, ánh mắt né tránh, trong lòng vừa hoảng vừa sợ. Ả không sao hiểu nổi vì sao người nọ lại được Thái Thượng trưởng lão cứu, còn nhận làm đồ đệ. Hắn xứng ư?!

Xích Tiêu chân nhân nhìn thiếu niên thâm hiểm nọ, lại nhìn đứa con gái đang hoảng sợ của mình, nội tâm cảm thấy không ổn.

Quả nhiên, Thái Thượng trưởng lão lên tiếng – “Hôm nay gọi các ngươi đến đây, thứ nhất là để định danh phận cho đồ nhi ta, thứ hai là hỏi Mạc Ngữ vì sao lại muốn sát hại đồ nhi ta. Hai người rốt cuộc có thù hận gì?”

“Với cả anh trai ta ở đâu nữa? Nếu ngươi không nói, hôm nay đừng hòng rời khỏi cung Phá Thiên một bước.” – Chu Doãn Thịnh uy hiếp với đôi mắt đỏ ngầu. Nguyện vọng của Phương Tinh Hải là tìm thấy anh trai, hắn đương nhiên sẽ dốc hết sức giúp cậu ta hoàn thành.

Xích Tiêu chân nhân còn chưa kịp bật ra hai tiếng “hỗn xược”, Thái Thượng trưởng lão đã vung tay bày một trận pháp giam cầm trong cung Phá Thiên, tu vi không đến Đại thừa kỳ thì chỉ có thể bị nhốt ở nơi này.

Một người lạnh lùng, khắc nghiệt như hắn lại dung túng đồ nhi đến tột độ như vậy, có thể thấy Phương Tinh Hải quả thực đã lọt vào mắt xanh của hắn. Xích Tiêu chân nhân quay đầu nhìn về phía con gái, không nghĩ ra vì sao con mình lại muốn sát hại một đệ tử ngoại môn tầm thường. Lẽ nào cái chết của Phương Văn Quang thực sự có liên quan đến con gái mình.

Ngoại trừ cuộc so tài mười năm một lần, trong ngày thường, Vô Cực tiên tông nghiêm cấm đồng môn tương tàn. Nếu chuyện này là thật, con gái mình đã vi phạm nội quy một cách nghiêm trọng, Thái Thượng trưởng lão có quyền xử phạt.

Mạc Ngữ cúi đầu, không chịu mở miệng.

Chu Doãn Thịnh không thể di chuyển, chỉ có thể nhìn chằm chằm ả ta bằng ánh mắt càng lúc càng thâm độc.

Tông Y nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của đồ nhi, nhéo vài cái tỏ vẻ trấn an, nói với giọng lạnh lùng – “Nếu không chịu nói, vậy thì soát hồn.” – Chưa dứt lời đã bắn ra một tia ánh đen.

“Không! Xin Thái Thượng trưởng lão nương tay!” – Xích Tiêu chân nhân vội vàng vận nguyên thần chống đỡ, tức thì hộc máu.

Chỉ một tia linh lực thôi mà đã có thể dễ dàng khiến một cao thủ Độ kiếp kỳ bị thương nặng, thực lực của Thái Thượng trưởng lão vượt xa sức tưởng tượng của ông ta. E rằng ngay cả Cửu kiếp Tán tiên cũng không sánh bằng! Nếu thần hồn con gái mình bị dòng linh lực này rà soát một vòng, e rằng tu vi cả đời của con gái mình cũng bị phế mất. Xích Tiêu chân nhân nghĩ mà sợ, đành đẩy con gái mình lên phía trước, ra lệnh cho ả nói thật.

Mạc Ngữ sợ đến run giọng – “Xin đừng soát hồn, vãn bối sẽ khai hết. Phương Văn Quang đã chết, nhưng không phải chết trong tay ta, mà là bị vài đệ tử ma đạo ám hại. Ta đã báo thù cho hắn, nhưng cũng âm thầm lấy đi lá bổ thiên của hắn, sợ Phương Tinh Hải đòi nên mới nảy ý sát hại.”

“Một đệ tử ngoại môn như ta, ngươi việc gì phải tự mình ra tay? Âm thầm sai người hãm hại vài lần là được.” – Chu Doãn Thịnh cười nhạt, hoàn toàn không tin lời ả.

“Ta vốn nóng tính, ngươi lại suốt ngày quấn lấy ta để hỏi tung tích anh ngươi, ta thấy ngươi quá phiền nên thẳng tay giết chết cho yên.”

Từ lời nói này, không khó để nhận ra thái độ coi rẻ mạng người của Mạc Ngữ. Trong mắt ả, giết Phương Tinh Hải chẳng qua cũng chỉ là giẫm chết một con kiến, không có gì ghê gớm.

Nỗi căm hận bùng lên trong lòng Chu Doãn Thịnh, nhưng hắn thậm chí không có sức để siết chặt nắm tay.

Tông Y khẽ khàng vuốt ve chân mày nhíu chặt của hắn, lãnh đạm lên tiếng – “Giao ký ức của ngươi cho ta, sau đó ký vào đơn sinh tử này là có thể đi.”

Mạc Ngữ hiển nhiên không ngờ mình có thể rời đi mà không mất cọng tóc nào như vậy. Ả vui mừng khôn xiết, lấy một viên đá linh hồn trong túi càn khôn ra rồi đặt lên trán, đưa những ký ức trong bí cảnh liên quan đến chuyện Phương Văn Quang bị sát hại vào. Ả quả thực không giết Phương Văn Quang, mà ả còn báo thù cho hắn. Nhưng ả giết Phương Tinh Hải không phải vì lý do ả nói, mà chẳng qua chỉ là trút giận cho người nào đó mà thôi. Nhưng ả tuyệt đối sẽ không khiến người đó bị liên luỵ, hiện giờ pháp lực y còn yếu kém, chắc chắn không chịu nổi sự trừng phạt của Thái Thượng trưởng lão. Không như mình, có cha che chở.

Nếu không phải ký ức thật, hình ảnh trong đá linh hồn sẽ rất mơ hồ. Tông Y tra xét một hồi, thấy hình ảnh vô cùng rõ ràng, vì vậy nhận lấy viên đá, đồng thời ném cho ả một tấm lụa gấm.

Mạc Ngữ vừa xem, tức thì yên lòng. Thái Thượng trưởng lão cũng không định đứng ra bênh vực Phương Tinh Hải ngay hôm nay. Hắn lập một quy ước mười năm, mười năm sau, tại cuộc so tài toàn môn phái, Phương Tinh Hải sẽ quyết đấu với ả, trả lại ả gấp vạn lần những gì ả đã làm với Phương Tinh Hải.

Mạc Ngữ suýt nữa phì cười. Cả môn phái đều biết Phương Tinh Hải là hạng người gì. Tính tình hắn nhỏ mọn, tư chất kém không tưởng, giờ đây lại bị đinh thực cốt phá huỷ căn cốt, muốn vượt qua mình chỉ trong mười năm là chuyện không thể nào. Nếu được, ả rất muốn giết chết hắn ở cuộc so tài mười năm sau này, khiến người nọ vui vẻ một chút. Nhưng nể mặt Thái Thượng trưởng lão, ả sẽ tha chết cho hắn.

Mạc Ngữ dứt khoát ký đơn sinh tử, sau đó cung kính dâng trả cho Thái Thượng trưởng lão, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt lạnh buốt của cha mình.

Tông Y nhét tấm lụa vào lòng đồ nhi, sau đó khiển trách – “Những đệ tử cùng vào bí cảnh với ngươi lập tức đến Hình luật đường lĩnh phạt, một mình ngươi lên núi U Minh tự kiểm điểm. Chuyện ngươi sát hại đồng môn phải trình báo công khai với toàn bộ môn phái, để các đệ tử biết cuộc so tài mười năm sau không phải đồ nhi ta độc ác, mà là ngươi ác giả ác báo. Được rồi, lui ra đi, sau này nghiêm cấm ngươi đặt chân lên núi Phần Tịch.” – Hắn vung nhẹ tay áo, lập tức lùa hai cha con ra khỏi cung Phá Thiên.

“Hừ, mười năm sau chưa biết ai ác đâu. Dù sao cũng đã ký đơn sinh tử, chúng ta cứ chờ xem!” – Mạc Ngữ sầm mặt, làu bàu.

Mang ả về cung Xích Tiêu, Xích Tiêu chân nhân cho ả một bạt tai, quát lớn – “Đồ nhi của Thái Thượng trưởng lão mà ngươi cũng dám trêu vào, thật to gan. Ngươi chỉ biết tư chất hiện giờ của Phương Tinh Hải kém cỏi, nào hay Thái Thượng trưởng lão tung hoành ba nghìn đại thế giới, thiếu gì kỳ trân dị bảo. Tẩy tuỷ phạt kinh, thay đổi vận mệnh cho Phương Tinh Hải chỉ là chuyện nhỏ. Có Thái Thượng trưởng lão tự mình chỉ dạy, có thể biết chắc tiền đồ của Phương Tinh Hải sẽ như thế nào. Cuộc so tài mười năm sau ai thắng ai thua còn chưa biết chừng. Lập tức đi tu luyện cho ta!”

Mạc Ngữ bụm mặt, vẻ mặt kiêu căng dần bị thay bằng lo sợ. Ả cúi đầu thưa vâng, đang định đi vào thiên điện thì bị Xích Tiêu chân nhân gọi lại.

“Lá bổ thiên kia đâu rồi?”

Lá bổ thiên có thể thanh tẩy linh căn, hoá tứ linh căn thành tam linh căn, tam linh căn thành song linh căn, song linh căn thành thiên linh căn, là nguyên liệu chính để chế đan dược địa cấp Bổ Thiên đan, vô cùng quý giá. Dẫu là Xích Tiêu chân nhân cũng không khỏi rục rịch.

“Con tặng người khác mất rồi.” – Mạc Ngữ ấp úng.

“Tặng ai?” – Xích Tiêu chân nhân truy hỏi.

“Tặng đệ tử mới của Phong chủ núi Lôi Nguyên, Tống Vũ Phi.” – Mạc Ngữ không dám giấu giếm, dù sao sớm muộn gì cha ả cũng có thể điều tra ra chuyện này, chi bằng trả lời đúng sự thật.

Tâm tư Xích Tiêu chân nhân xoay chyển, lập tức phát hiện ra điểm khả nghi của Tống Vũ Phi. Ông ta nhớ lần kiểm tra nhập môn năm đó, Tống Vũ Phi sở hữu lôi hoả song linh căn, khiến Phong chủ núi Lôi Nguyên tiếc rẻ một hồi, nói giá mà là lôi linh căn thì tốt, dù chưa trúc cơ cũng nhất định sẽ thu nhận. Lôi hoả song linh căn cũng coi như tư chất tuyệt hảo, tuy vậy vẫn một trời một vực so với lôi hệ đơn linh căn.

Tu sĩ lôi linh căn không sợ lôi kiếp, hơn nữa pháp lực cao cường, hy vọng phi thăng cao hơn tu sĩ bình thường gấp mấy lần. Tống Vũ Phi kia tự dưng thừa một hoả linh căn, hiển nhiên là không cam lòng, nhưng muốn xoá đi lại không phải chuyện dễ dàng. Y chỉ là một đệ tử ngoại môn, có được lá bổ thiên thì cũng làm được gì? Không có đan sư thực lực phi phàm giúp y bào chế Bổ Thiên đan, có lấy cũng như không.

Nghĩ đến đây, Xích Tiêu chân nhân xua con gái đi, sau đó phái một đệ tử đi tìm hiểu trạng huống Tống Vũ Phi. Chẳng bao lâu, đệ tử kia đã trở về, bẩm báo Tống Vũ Phi vẫn là lôi hoả song linh căn, nhưng y mười chín tuổi đã có thể trúc cơ, có thể thấy tư chất vượt trội, vì vậy Phong chủ núi Lôi Nguyên mới nhận y làm đệ tử.

Vẫn là lôi hoả song linh căn? Xích Tiêu chân nhân trầm tư một lát, càng cảm thấy Tống Vũ Phi khả nghi. Một đệ tử ngoại môn không hiểu biết gì về luyện đan cần lá bổ thiên làm gì? Sao y có thể không biết quy luật hoài bích kỳ tội? Trực tiếp từ chối con gái mình còn có thể giành được cảm tình của nó, không tốt hơn lá bổ thiên à?

Nhưng y lại nhận, sau đó còn gia nhập núi Lôi Nguyên một cách thuận lợi, nghĩ sao cũng thấy việc này không bình thường.

Xích Tiêu chân nhân gọi một đệ tử đến, sai người nọ âm thầm theo dõi Tống Vũ Phi.

—————————-

Hai cha con vừa đi, Chu Doãn Thịnh lập tức đòi xem đá linh hồn.

Tông Y truyền một tia linh lực vào để bật chiếu ký ức. Trong rừng rậm, vài đệ tử ma đạo đang vây giết một thanh niên anh tuấn. Có lẽ bọn họ vẫn luôn theo sau Phương Văn Quang, chực chờ thời cơ cướp linh bảo, không ngờ lại có một đám đệ tử ma đạo xuất hiện, giúp họ tránh được rất nhiều phiền toái.

Mạc Ngữ và Trâu Dịch Minh đều sở hữu đơn linh căn, không cần nói cũng biết lá bổ thiên kia là cho ai. Thật rõ ràng, Tống Vũ Phi mới là kẻ chủ mưu.

Giỏi, giỏi lắm, mình sẽ nhớ kỹ ba người này. Ánh mắt hằn học của Chu Doãn Thịnh lướt qua đám người nọ, thề phải bắt họ trả một cái giá thật đắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương