Cao Như Mây Trắng
-
Chương 9: Ngủ chung 2 (o..o)
"Từ lúc tôi chuyển tới đây, ban đêm không bao giờ mở cửa sổ, tránh cái gì đó đi vào nửa đêm, kéo chăn lôi tôi dậy."
"Cái...cái gì là cái gì?" Giờ thì Hân bị dọa thật rồi.
"Không biết...Có thể là..."
"Stop...xem phim thôi." Mây Trắng chưa kịp nói hết Hân đã cướp lời. Cô nàng dành luôn cả remote ti-vi. Bấm loạn xạ một hồi, vào kênh phim kinh dị, ngay lúc xuất hiện con ma.
"Hân...Hân...tắt...tắt...mau lên. Tắt đi!" Mây Trắng thấy thế liền huých huých người Hân.
"Cô bạn à, có vậy cũng sợ." Nói xong liền xem tiếp.
"Máu...máu kìa...TRỜI ƠI! Nó không có chân. Có khi nào như The Ring nó chui ra...ra màn hình...không? Nó lết gần tới rồi kìa Hân. Nó...nó..."
"Stop....Tôi coi phim không sợ mà tôi bị cô hù dọa sợ đấy! Phải dũng cảm lên. Hiểu không?" Không đợi Mây Trắng nói hết Hân đã cắt lời.
"Tôi man lắm, từ 8 giờ tối trở lên 8 giờ sáng tôi một mình coi phim cũng được. Nhưng mà, Hân, cô không để ý bây giờ đã 11 giờ hơn rồi...rồi hả?"
Mây Trắng tiếp:"Tôi nghe nói coi phim ma buổi tối rất dễ dẫn thành sự thật. Cô xem...nó...mắt...nó còn...không có tròng đen. Miệng nó kìa, như...như vừa...ăn sống. Huhu. Phần dưới...dưới còn...máu me bê bết. OMG, nó tới gần hơn...Tắt đi...Tắt...tắt đi."
Lúc này, Hân cũng bị dọa cho sợ, tay chân cuống cuồng. Tiếng la hét thảm khốc trong phim ngày càng lớn làm cô nàng giật mình rớt cả remote ti-vi xuống. Trong lúc hoảng hốt bấm loạn xạ.
"Tắt. Tắt. Tắt mau." Khổ nổi dù có bấm cỡ nào ti-vi vẫn không tắt.
"Giờ...giờ...sao?" Mây Trắng mắt nhắm chặt lại, huých huých người Hân bảo:"Lại...ắt...tắt đi."
"Cậu lại đi." Hân cũng nhắm luôn mắt lại.
"Giờ...giờ...tôi đếm...một hai ba...tụi mình chạy ra ngoài nha!"
"Một..."
"Hai..."
"Ba..."
............
.........
...
"Sao không chạy? Lại...lại..."
"Một..."
"Hai..."
"Ba..."
"Chạy...chạy...chưa?"
"Chạy!!!!"
Hai cô gái vừa thét lên vừa chạy ra cửa.
"Hân...mở....mở cửa mau lên."
"Mở không được...Nó cứng ngắc à..."
"Mau lên...mau lên...."
Két...két....
Đùng một cái như có tiếng sấm đánh ngang người hai cô gái. Họ đứng sững lại. Âm thanh cót két ngày càng nhanh.
"Sao...sao giờ..." Vừa nói Hân vừa lắc lắc Mây Trắng, cô nàng đang đanh mặt lại vô hồn, vì Hân lắc mạnh quá liền ngả ra đằng sau. Chân giẫm trúng cái gì đó. Ngay lặp tức một tiếng tít vang lên. Hân giật mình quay phắt người lại. Mây Trắng đang ngồi đờ người ra, bởi sau...sau lưng cô...có cái gì...màu trắng bay...bay.
Âm thanh bên tai cứ ù ù.
"CỨU MẠNG!!! CỨU MẠNG!!! ANH LÂM, ANH KHÔI, CỨU MẠNG!!!!" Hân lúc này đập đùng đùng vào cửa kêu cứu.
RẦM!
Sau tiếng ồn đó là một loạt tiếng đỗ vỡ. Mây Trắng thấy chân mình lành lạnh như có ai đang chạm vào.
Tay cô nàng run rẩy lần mò tới chân mà không dám quay lại. Nỗi sợ làm cô lơ đi cả tiếng kêu thét của Hân.
"Hớ." Cô nàng nấc lên một tiếng khi chạm vào cái gì đó ướt ướt. Theo phản xạ Mây Trắng giật tay lại, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt.
"Máu. Là...là máu....Á! CỨU MẠNG. CỨU!!!!"
"Chuyện gì? Chuyện gì thế?" Lâm chạy điên cuồng vào căn phòng. Mọi thứ ở đây làm anh thấy điên.
"Ma...ma...ma ma..."
"Ôi trời, Mây Trắng, cô bị sao vậy, sao ở chân lại có máu?" Lâm không quan tâm câu trả lời của Hân, anh chàng vội bật đèn và chạy lại đỡ Mây Trắng dậy.
"Gió lớn như vậy, mấy cô mở cửa sổ làm gì, cửa đập mạnh quá nên kính văng vào chân cô làm chảy máu rồi." Lâm bình tĩnh xem xét tình hình.
"Bông băng đây." Bảo cầm một đống dụng cụ đưa cho Lâm, xong anh chàng nhanh nhẹn hỏi han Hân.
"Không thể như thế được, rõ ràng là có ma!" Hân đẩy Bảo sang một bên, nói với Lâm.
"Như thế nào?" Lâm thở dài hỏi lại. Trong lòng nghĩ thầm bây giờ đã 12 giờ hơn, cô này chả biết sẽ hành hạ anh tới chừng nào.
"Lúc...lúc em đứng quay lưng lại, mắt có liếc liếc ra sau, em thấy cái trắng trắng bay bay." Hân hấp tấp chứng minh.
"Ai ya, nhìn xem "đám mây" đã phơi cái gì trên cái quạt. Gió quạt thổi làm áo bay phấp phới." Lâm vừa khử trùng vết thương ở chân Mây Trắng vừa trừng mắt với cô nàng.
"Nhưng lúc nãy có bật quạt đâu, hưởng gió trời mà." Hân bắt bẻ.
"Chắc là loạn choạng giẫm vào cái remote quạt rồi chứ gì, nhìn xem gần chân em là gì." Lâm hờ hững, gương mặt lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Vậy tại sao...tại sao em mở cửa không được?"
"Cửa người ta là đẩy ra, ai bảo em kéo vô. Còn "đám mây" này nữa, ngu ngốc không kém, cũng như em mà làm hỏng việc."
Nhìn gương mặt gắt gỏng của Lâm, Hân hơi sợ, sợ làm anh tức giận, nhưng cô nàng đánh liều hỏi thêm câu cuối cùng:"Vậy...vậy sao em tắt ti-vi không được?"
"Có phải em tắt bằng cái này hả?" Lâm chỉ vào cái remote đang nằm trên giường.
"Ừ...ừa. Cái đó đó!"
"Có tin anh quăng cái này vô mặt em không? Hửm? TRỜI ƠI!!! Cái này...cái này là đồ điều khiển video, DVD... Các người rãnh rỗi quá nửa đêm đi xem phim ma rồi để bị dọa. HẢ???" Lâm điên tiết quát lên.
"Hì hì." Mây Trắng và Hân ngượng ngùng cười.
"Xong chưa? Xong rồi thì tôi đi đây. Các người thử la một tiếng nữa coi, tôi chắc chắn sẽ quăng em...cô" Lâm vừa nói vừa chỉ vào hai cô nàng trừng mắt thật to nói tiếp:"Vào.Nghĩa.Địa...Gần.Trường!" Hai từ
cuối được đôi môi kia nhả ra từ từ, giọng điệu chầm chậm, lúc lên lúc xuống khiến người ra ớn lạnh.
Nói rồi anh quay người đi ra khỏi phòng, chưa đi được vài bước thì bị gọi lại:"Anh...giờ anh đi ngủ hả?"
"Chứ gì nữa! Sao?" Lâm quay lại, gằn giọng.
"Anh...anh ngủ...với tụi em...nha!" Hân nhẹ giọng thăm dò.
"Sao em không hỏi anh?" Bảo từ đâu xông tới, hỏi.
"Anh tránh ra coi. Anh bê đê thấy mồ, sao giúp được em, ra, ra." Hân đánh đánh vào người Bảo, quay sang chờ đáp án của Lâm, không ngờ anh bỏ đi mất.
"Mau mau kêu ảnh đi Mây!"
"Được không?"
"Thử đi, tôi sợ ảnh quá à!"
"Ê...Lâm...Lâm, anh mà về phòng ngủ...tôi la hét suốt đêm cho coi. Ê!!!!"
Kết quả: Lâm vẫn hiên ngang về phòng.
"Thôi bỏ đi, để anh và Bảo ngủ ở đây cho!" Khôi lúc này dọn dẹp xong mới nói.
"Cũng được, có anh Khôi cũng ok rồi!" Hân thở phào nhẹ nhõm.
"Í, anh em bỏ xó nào rồi?" Bảo dừng một chút rồi nói tiếp:"Em xem, em xem, anh có chuột đó, chuột anh bự lắm."
Bộp
"Im đi. Ngủ!" Hân quăng một cái gối vào mặt Bảo, rồi vùi mặt mình vào gối. Có trời mới biết, mặt cô nàng đã đỏ như quả cà chua.
Phịch.
Phịch.
Khi căn phòng bắt đầu chìm vào im lặng, có hai cái gối rơi xuống.
Một cái chăn được chải ra.
Có một chàng trai nằm xuống.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của hai đứa bạn, anh chàng Lâm tỉnh bơ cuộn mình vào chăn và ôm chặt cái gối ôm.
"Umh. Umh. Ngủ!" Anh đằng hắng rồi nhắm mắt lại, gương mặt có chút vui vẻ.
"Ngủ ngon...Mọi...người!" Mây Trắng nói xong bắt đầu hòa mình vào sự ấm áp mềm mại của chăn.
"Câu này có chút ngược. Phải là "Mọi người ngủ ngon" chứ! Ai ya, có mưu đồ. Hè hè hè..."
Bộp
Lại một cái gối bay vào mặt anh chàng với lời nhắn:"Im miệng!"
Lúc này, cái người bị vạch trần mưu đồ kia đang ngượng đến chín mặt. Trong đầu cô gái nảy lên ý nghĩ:"Phải chăng quan hệ của hai bây giờ là...ngủ chung?"
"Cái...cái gì là cái gì?" Giờ thì Hân bị dọa thật rồi.
"Không biết...Có thể là..."
"Stop...xem phim thôi." Mây Trắng chưa kịp nói hết Hân đã cướp lời. Cô nàng dành luôn cả remote ti-vi. Bấm loạn xạ một hồi, vào kênh phim kinh dị, ngay lúc xuất hiện con ma.
"Hân...Hân...tắt...tắt...mau lên. Tắt đi!" Mây Trắng thấy thế liền huých huých người Hân.
"Cô bạn à, có vậy cũng sợ." Nói xong liền xem tiếp.
"Máu...máu kìa...TRỜI ƠI! Nó không có chân. Có khi nào như The Ring nó chui ra...ra màn hình...không? Nó lết gần tới rồi kìa Hân. Nó...nó..."
"Stop....Tôi coi phim không sợ mà tôi bị cô hù dọa sợ đấy! Phải dũng cảm lên. Hiểu không?" Không đợi Mây Trắng nói hết Hân đã cắt lời.
"Tôi man lắm, từ 8 giờ tối trở lên 8 giờ sáng tôi một mình coi phim cũng được. Nhưng mà, Hân, cô không để ý bây giờ đã 11 giờ hơn rồi...rồi hả?"
Mây Trắng tiếp:"Tôi nghe nói coi phim ma buổi tối rất dễ dẫn thành sự thật. Cô xem...nó...mắt...nó còn...không có tròng đen. Miệng nó kìa, như...như vừa...ăn sống. Huhu. Phần dưới...dưới còn...máu me bê bết. OMG, nó tới gần hơn...Tắt đi...Tắt...tắt đi."
Lúc này, Hân cũng bị dọa cho sợ, tay chân cuống cuồng. Tiếng la hét thảm khốc trong phim ngày càng lớn làm cô nàng giật mình rớt cả remote ti-vi xuống. Trong lúc hoảng hốt bấm loạn xạ.
"Tắt. Tắt. Tắt mau." Khổ nổi dù có bấm cỡ nào ti-vi vẫn không tắt.
"Giờ...giờ...sao?" Mây Trắng mắt nhắm chặt lại, huých huých người Hân bảo:"Lại...ắt...tắt đi."
"Cậu lại đi." Hân cũng nhắm luôn mắt lại.
"Giờ...giờ...tôi đếm...một hai ba...tụi mình chạy ra ngoài nha!"
"Một..."
"Hai..."
"Ba..."
............
.........
...
"Sao không chạy? Lại...lại..."
"Một..."
"Hai..."
"Ba..."
"Chạy...chạy...chưa?"
"Chạy!!!!"
Hai cô gái vừa thét lên vừa chạy ra cửa.
"Hân...mở....mở cửa mau lên."
"Mở không được...Nó cứng ngắc à..."
"Mau lên...mau lên...."
Két...két....
Đùng một cái như có tiếng sấm đánh ngang người hai cô gái. Họ đứng sững lại. Âm thanh cót két ngày càng nhanh.
"Sao...sao giờ..." Vừa nói Hân vừa lắc lắc Mây Trắng, cô nàng đang đanh mặt lại vô hồn, vì Hân lắc mạnh quá liền ngả ra đằng sau. Chân giẫm trúng cái gì đó. Ngay lặp tức một tiếng tít vang lên. Hân giật mình quay phắt người lại. Mây Trắng đang ngồi đờ người ra, bởi sau...sau lưng cô...có cái gì...màu trắng bay...bay.
Âm thanh bên tai cứ ù ù.
"CỨU MẠNG!!! CỨU MẠNG!!! ANH LÂM, ANH KHÔI, CỨU MẠNG!!!!" Hân lúc này đập đùng đùng vào cửa kêu cứu.
RẦM!
Sau tiếng ồn đó là một loạt tiếng đỗ vỡ. Mây Trắng thấy chân mình lành lạnh như có ai đang chạm vào.
Tay cô nàng run rẩy lần mò tới chân mà không dám quay lại. Nỗi sợ làm cô lơ đi cả tiếng kêu thét của Hân.
"Hớ." Cô nàng nấc lên một tiếng khi chạm vào cái gì đó ướt ướt. Theo phản xạ Mây Trắng giật tay lại, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt.
"Máu. Là...là máu....Á! CỨU MẠNG. CỨU!!!!"
"Chuyện gì? Chuyện gì thế?" Lâm chạy điên cuồng vào căn phòng. Mọi thứ ở đây làm anh thấy điên.
"Ma...ma...ma ma..."
"Ôi trời, Mây Trắng, cô bị sao vậy, sao ở chân lại có máu?" Lâm không quan tâm câu trả lời của Hân, anh chàng vội bật đèn và chạy lại đỡ Mây Trắng dậy.
"Gió lớn như vậy, mấy cô mở cửa sổ làm gì, cửa đập mạnh quá nên kính văng vào chân cô làm chảy máu rồi." Lâm bình tĩnh xem xét tình hình.
"Bông băng đây." Bảo cầm một đống dụng cụ đưa cho Lâm, xong anh chàng nhanh nhẹn hỏi han Hân.
"Không thể như thế được, rõ ràng là có ma!" Hân đẩy Bảo sang một bên, nói với Lâm.
"Như thế nào?" Lâm thở dài hỏi lại. Trong lòng nghĩ thầm bây giờ đã 12 giờ hơn, cô này chả biết sẽ hành hạ anh tới chừng nào.
"Lúc...lúc em đứng quay lưng lại, mắt có liếc liếc ra sau, em thấy cái trắng trắng bay bay." Hân hấp tấp chứng minh.
"Ai ya, nhìn xem "đám mây" đã phơi cái gì trên cái quạt. Gió quạt thổi làm áo bay phấp phới." Lâm vừa khử trùng vết thương ở chân Mây Trắng vừa trừng mắt với cô nàng.
"Nhưng lúc nãy có bật quạt đâu, hưởng gió trời mà." Hân bắt bẻ.
"Chắc là loạn choạng giẫm vào cái remote quạt rồi chứ gì, nhìn xem gần chân em là gì." Lâm hờ hững, gương mặt lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Vậy tại sao...tại sao em mở cửa không được?"
"Cửa người ta là đẩy ra, ai bảo em kéo vô. Còn "đám mây" này nữa, ngu ngốc không kém, cũng như em mà làm hỏng việc."
Nhìn gương mặt gắt gỏng của Lâm, Hân hơi sợ, sợ làm anh tức giận, nhưng cô nàng đánh liều hỏi thêm câu cuối cùng:"Vậy...vậy sao em tắt ti-vi không được?"
"Có phải em tắt bằng cái này hả?" Lâm chỉ vào cái remote đang nằm trên giường.
"Ừ...ừa. Cái đó đó!"
"Có tin anh quăng cái này vô mặt em không? Hửm? TRỜI ƠI!!! Cái này...cái này là đồ điều khiển video, DVD... Các người rãnh rỗi quá nửa đêm đi xem phim ma rồi để bị dọa. HẢ???" Lâm điên tiết quát lên.
"Hì hì." Mây Trắng và Hân ngượng ngùng cười.
"Xong chưa? Xong rồi thì tôi đi đây. Các người thử la một tiếng nữa coi, tôi chắc chắn sẽ quăng em...cô" Lâm vừa nói vừa chỉ vào hai cô nàng trừng mắt thật to nói tiếp:"Vào.Nghĩa.Địa...Gần.Trường!" Hai từ
cuối được đôi môi kia nhả ra từ từ, giọng điệu chầm chậm, lúc lên lúc xuống khiến người ra ớn lạnh.
Nói rồi anh quay người đi ra khỏi phòng, chưa đi được vài bước thì bị gọi lại:"Anh...giờ anh đi ngủ hả?"
"Chứ gì nữa! Sao?" Lâm quay lại, gằn giọng.
"Anh...anh ngủ...với tụi em...nha!" Hân nhẹ giọng thăm dò.
"Sao em không hỏi anh?" Bảo từ đâu xông tới, hỏi.
"Anh tránh ra coi. Anh bê đê thấy mồ, sao giúp được em, ra, ra." Hân đánh đánh vào người Bảo, quay sang chờ đáp án của Lâm, không ngờ anh bỏ đi mất.
"Mau mau kêu ảnh đi Mây!"
"Được không?"
"Thử đi, tôi sợ ảnh quá à!"
"Ê...Lâm...Lâm, anh mà về phòng ngủ...tôi la hét suốt đêm cho coi. Ê!!!!"
Kết quả: Lâm vẫn hiên ngang về phòng.
"Thôi bỏ đi, để anh và Bảo ngủ ở đây cho!" Khôi lúc này dọn dẹp xong mới nói.
"Cũng được, có anh Khôi cũng ok rồi!" Hân thở phào nhẹ nhõm.
"Í, anh em bỏ xó nào rồi?" Bảo dừng một chút rồi nói tiếp:"Em xem, em xem, anh có chuột đó, chuột anh bự lắm."
Bộp
"Im đi. Ngủ!" Hân quăng một cái gối vào mặt Bảo, rồi vùi mặt mình vào gối. Có trời mới biết, mặt cô nàng đã đỏ như quả cà chua.
Phịch.
Phịch.
Khi căn phòng bắt đầu chìm vào im lặng, có hai cái gối rơi xuống.
Một cái chăn được chải ra.
Có một chàng trai nằm xuống.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của hai đứa bạn, anh chàng Lâm tỉnh bơ cuộn mình vào chăn và ôm chặt cái gối ôm.
"Umh. Umh. Ngủ!" Anh đằng hắng rồi nhắm mắt lại, gương mặt có chút vui vẻ.
"Ngủ ngon...Mọi...người!" Mây Trắng nói xong bắt đầu hòa mình vào sự ấm áp mềm mại của chăn.
"Câu này có chút ngược. Phải là "Mọi người ngủ ngon" chứ! Ai ya, có mưu đồ. Hè hè hè..."
Bộp
Lại một cái gối bay vào mặt anh chàng với lời nhắn:"Im miệng!"
Lúc này, cái người bị vạch trần mưu đồ kia đang ngượng đến chín mặt. Trong đầu cô gái nảy lên ý nghĩ:"Phải chăng quan hệ của hai bây giờ là...ngủ chung?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook