Cao H Ám Hỏa
Chương 12


Giọng Triệu Điềm rất nhanh từ trong phòng truyền ra:"Làm gì mà sáng sớm đã cãi cọ ầm ĩ như vậy hả?”Nhan Hạo lớn tiếng tố cáo:"Mẹ, chị muốn cướp cây gậy trúc của con."Nhan Thiến hít một hơi thật sâu, buông cây gậy trúc, quay người lại thu dọn bài thi của mình.

Nhan Hạo, người không bị cản trở lại tiếp tục gõ cành cây một cách vui vẻ, cho đến khi mặt đất phủ đầy những cành cây bị gãy và lá rụng.Bữa sáng là do nhà ăn mang đến, bao gồm một ít bánh bao, sữa đậu nành và bánh quẩy.


Nhan Thiến thu dọn xong bài thi trở về phòng, liền thấy ba cô đã tắm rửa sạch sẽ, một bộ dạng thoải mái đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo, còn mẹ cô đang trang điểm ở trong phòng.

Xem thái độ của cả hai như vậy, hẳn là đang chiến tranh lạnh.Khi đang ăn sáng, Nhan Hạo đột nhiên phàn nàn rằng cơ thể của cậu bị ngứa, sau đó bắt đầu dùng tay gãi mạnh.


Triệu Điềm vén quần áo của cậu nhóc lên xem, sau đó sợ hãi hét lên.

Không biết từ lúc nào mà toàn thân Nhan Hạo đều đang nổi mẩn ngứa, từng mảng màu đỏ, thoạt nhìn có chút đáng sợ."Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Triệu Điềm hoảng sợ hét lên, quay người lại hỏi Nhan Thiến: "Vừa rồi con đã làm gì với em trai con?”Nhan Thiến lắc đầu, trả lời:"Con không làm gì cả, chỉ có em ấy là cứ dùng cây gậy trúc gõ vào cành cây."Nhan Tê Trì liếc nhìn cái cây bên ngoài, nói:"Đó là cây dâu tằm, những con sâu lông trên đó thường có độc."Sau đó, ông đứng dậy lấy chìa khóa xe và nói với Triệu Điềm:"Đi bệnh viện.”Nhan Hạo ngứa không chịu nổi liền bắt đầu khóc lóc.

Triệu Điềm hoảng loạn, cũng không quan tâm đến việc thay quần áo liền ôm Nhan Hạo đi ra ngoài.Nhan Thiến do dự hai giây, sau đó cũng đi theo.Khi bọn họ đi đến bệnh viện, là ông chủ của Nông Gia Viện dẫn bọn họ đến, đối với việc Nhan Hạo vô tình gặp phải chuyện ngoài ý muốn giống như vậy, bản thân ông chủ cũng tự mình cảm thấy khá sốt ruột, rốt cuộc thì những cái cây đó đều là do nhà của ông ta trồng, người cũng xảy ra chuyện ở trong nhà của ông ta nên ông ta tự nhiên cần phải quan tâm chuyện này rồi.Nhan Thiến an tĩnh ngồi ở hàng ghế sau xe, nội tâm cũng không có dao động quá lớn, bởi vì cô cảm thấy chuyện này là do tự bản thân Nhan Hạo gây ra, con sâu đó nó chỉ bò ở trên cây, không có ai đến trêu chọc gì cậu, thế mà cậu nhóc này lại đi lấy cây gậy chọc người ta, việc này có thể trách ai được kia chứ?Nhưng mà nhìn qua cả người đều bị nổi mẩn đỏ nhiều như vậy trông rất khủng bố, chắc là sẽ rất khó chịu, khả năng là cần phải chích thuốc mới được.Sau khi đã đến bệnh viện, Nhan Thiến liền đi theo mẹ cô mang Nhan Hạo đi đến phòng khám da liễu, còn ba ba thì đi đóng tiền và làm thủ tục khám bệnh và nhập viện.Sau khi chuẩn bệnh xong xuôi, Nhan Hạo xác thật là bị dị ứng da khá nghiêm trọng do độc tính trên người của sâu lông, cần phải chích thuốc và nằm lại bệnh viện để điều trị.Toàn bộ tâm tư của Triệu Điềm lúc này đều đặt ở trên người của Nhan Hạo, thấy cậu có dáng vẻ như thế này, liền cảm thấy vô cùng đau lòng, bà tức giận mà giận chó đánh mèo với người ở gần, nhìn thấy Nhan Thiến cứ đi theo bên cạnh người, đi ra đi vào, trong lòng liền cảm thấy tức giận nhìn không thuận mắt, vội vàng nói với cô:"Một người đã lớn như vậy rồi, cũng không biết chăm sóc cho em trai của mình một chút, đi ra ngoài đi ra ngoài đi, nhìn là thấy gai mắt."Nhan Thiên ngây người, tâm tình trong lòng của cô liền trầm xuống, cô có thể lý giải được tâm tình lo lắng sốt ruột của mẹ cô khi thấy em trai bị như vậy, nhưng mà cô lại không thể nào lý giải nổi việc sau khi mẹ cô đã biết rõ chân tướng của sự việc rồi, nhưng vẫn còn tùy ý giận chó đánh mèo như thế với cô được..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương