[Cao Gia Phong Vân] Siêu Đại Bài Nam Phó
-
Chương 7
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Đàm Thiên Diễn nhanh chóng chạy tới bờ sông ở ngoại thành, chỉ thấy Cao Dật Linh rất vui vẻ đang đùa giỡn dưới nước, toàn thân ướt đẫm, y phục đều dính sát trên người.
Đàm Thiên Diễn cơ hồ có thể cảm giác Lâm Chỉ Chính ngồi ở bờ sông nhìn thế nào vào thân thể khiến người loạn tâm của Cao Dật Linh, y tức giận nắm chặt tay.
Cao Dật Linh miệng thở hổn hển, từ bờ sông đi lên bờ.
Lâm Chỉ Chính nhìn sắc mặt có chút tái nhợt, không khỏi hỏi: “Ngươi mệt sao?”
Cao Dật Linh biết thể lực của mình hiện tại vô cùng không tốt, hắn cười nói: “Hôm nay thật vui vẻ ác, ta đùa đến mức không còn khí lực. Bỗng nhiên ta cảm thấy được rất mệt, chỉ muốn nằm ngủ một lúc, Lâm đại ca, ta có thể nằm lên chân ngươi một chút.”
Cũng không quan tâm Lâm Chỉ Chính có đồng ý hay không, Cao Dật Linh đem đầu gối lên đùi của Lâm Chỉ Chính. Lâm Chỉ Chính run lên, Cao Dật Linh nháy mắt cười khẽ mấy cái với y, ánh mắt thanh tú của hắn chậm rãi khép lại, ánh mắt của Lâm Chỉ Chính trượt xuống, nhìn lên đôi môi đỏ mọng đầy đặn hé mở, còn vương những hạt nước, khiến người muốn yêu thương đến nhường nào.
Lâm Chỉ Chính cúi đầu, khi muốn chạm vào môi của Cao Dật Linh, giọng lạnh của Đàm Thiên Diễn đánh gãy chuyện tốt của y: “Lâm thiếu gia, thật là khéo, ở đây lại gặp các người, hình như vì thời tiết tốt lắm, mọi người ở kinh thành đều chạy đến bờ sông đây.”
Lâm Chỉ Chính vội vàng ngẩng đầu, nhìn biểu cảm bí hiểm của Đàm Thiên Diễn.
Còn Lâm Tiên Nhi còn cách y vài thước, kêu lớn: “Đàm công tử chờ ta một chút, sao ngươi lại chạy như vậy?”
Lâm Chỉ Chính nói: “Các ngươi cũng đến bờ sông, Cao Dật Linh vừa rồi chơi mệt quá, đang nằm ngủ!”
Đàm Thiên Diễn cởi áo khoác, khoác lên thân người ướt đẫm của Cao Dật Linh, âm thanh ôn hòa, nhưng mang theo địch ý. “Không che cả người ướt đẫm của hắn lại, vạn nhất đây có người muốn khinh bạc người của hắn thì làm sao bây giờ? Hắn đang ngủ, chỉ sợ không biết mình bị khinh bạc, còn người khinh bạc hắn là một người tốt.”
Mặt Lâm Chỉ Chính đỏ lên, biết y vừa rồi thấy mình muốn hôn lúc Cao Dật Linh ngủ, nên không biết đáp lời thế nào.
Còn Đàm Thiên Diễn lại là người gây sự.
“Lâm thiếu gia, về sau xin ngươi không cần mua đồ cho Cao Dật Linh.”
“Làm sao vậy? Là Cao Dật Linh không vui sao? Ta không có nghe hắn nói là không thích.”
“Hắn có thích hay không không quan trọng, hắn ở tại Trần gia chúng ta, ngươi luôn tặng đồ cho hắn. Như thế, ngươi là chê Trần gia chúng ta bạc đãi sao? Hay là ngươi muốn người khác cho là bọn ta bạc đãi hắn?”
Lâm Chỉ Chính không biết hắn kéo đến nơi nào, giật mình nói: “Đương nhiên ta không có ý này, ta chỉ thấy Cao Dật Linh gầy yếu, muốn mua chút thuốc bổ cho hắn ăn mà thôi, tuyệt không có ý như ngươi nói.”
“Hắn ở Trần gia chúng ta, ta lại biết huynh đệ nhà bọn họ, ta tự nhiên sẽ hảo hảo chiếu cố hắn, không cần người ngoài tới chiếu cố hắn.”
Lâm Chỉ Chính nghe Đàm Thiên Diễn nói chuyện càng ngày càng không khách khí, y cũng không cao hứng mà đáp lại: “Ta cũng biết nhị ca của Cao Dật Linh, lần trước Cao Dật Hiên từ Tô Châu đến kinh thành vẫn là ta chiêu đãi, sao lại không có nghe Cao Dật Hiên nhắc đến Đàm Thiên Diễn ngươi, ngươi nói ai mới là người ngoài với Cao gia?”
Cao Dật Hiên tới kinh thành, đương nhiên sẽ không tìm đến Đàm Thiên Diễn. Hắn cùng Đàm Vận Nguyệt chuyện căng cũng căng không rõ, làm sao lại tự tìm Đàm Thiên Diễn phiền toái huống hồ Đàm Thiên Diễn vì thay tỷ tỷ báo thù, lúc trước còn cố ý làm cho Cao Dật Hiên cùng tình nhân của hắn phát sinh hiểu lầm lớn, thiếu chút nữa làm hại Cao Dật Hiên cùng tình nhân của hắn chia tay, tuy rằng Cao Dật Hiên không có truy cứu, nhưng chung quy là không vui khi thấy y.
Cho nên câu hỏi này của Lâm Chỉ Chính, cũng làm cho Đàm Thiên Diễn một câu cũng không đáp, nhưng là hắn vẫn như gà trống hiếu chiến nhìn hầm hầm Lâm Chỉ Chính, Lâm Chỉ Chính cũng biết y thực chả hiểu sao lại nhìn giận dữ mình.
Cao Dật Linh xoa xoa mắt, cọ cọ trên đùi của Lâm Chỉ Chính. “Đừng cãi nhau nữa, làm cho ta ngủ không được, ta muốn ngủ, ta rất mệt!”
Bộ dạng cùng khuôn mặt mềm mại của hắn, ngọt đến cực điểm, bất luận ai nhìn thấy, đều cũng tâm dương khó nhịn, hận không thể đem hắn nuốt vào bụng, Lâm Chỉ Chính vốn đang tức giận, vừa nhìn thấy bộ dạng Cao Dật Linh nũng nịu như vậy, khóe miệng lập tức mỉm cười mà cũng đã từng để hắn ngủ trên bụng của Đàm Thiên Diễn, đương nhiên biết bộ dạng xinh đẹp này của hắn, cho dùng có là Liễu Hạ Huệ cũng phải sắc tâm.
Một trận lửa cháy đến Đàm Thiên Diễn muốn chửi ầm lên, tự nghĩ nếu như Đàm Thiên Diễn có đầy đủ lý trí, thì lúc này y sẽ không làm ra chuyện mất hoàn toàn lý trí như thế. Y kéo Cao Dật Linh lại, tức giận nói: “Bộ dạng của ngươi là gì đây? Ngủ trên đùi của nam nhân, chẳng lẽ ngươi không biết thẹn sao? Còn giọng điệu làm nũng kia là cái gì? Quả thực so với cô nương kỷ viện còn thấp hèn hơn. Hơn nữa vì cái gì ngươi làm y phục ướt đẫm thế này? Muốn câu dẫn từng người bên cạnh ngươi sao?”
Mỗi một tiếng là chửi bới, mỗi một lần chửi bới là một lần lôi kéo.
Lâm Chỉ Chính nhìn y thô lỗ như vậy với Cao Dật Linh, quả thực nhìn không thuận. “Ngươi làm gì? Cao Dật Linh ngủ trên đùi ta lại không có gì, ngươi dựa vào cái gì mà mắng hắn thấp hèn, câu dẫn người?”
“Hắn là tôi tớ của Trần gia ta, ta cao hứng mắng hắn thì mắng hắn thì thế nào? Không cần người ngoài bình luận!”
Lâm Chỉ Chính nhìn bộ dạng bá đạo này của y, không khỏi lửa giận ngút trời nói: “Ngươi nói ngươi là bằng hữu cùng huynh đệ nhà bọn họ, hôm nay thấy ngươi làm như vậy, căn bản ta không tin hơn nữa Cao Dật Linh lại không làm khế bán mình với ngươi, ngươi đối với hắn như vậy là khinh người quá đáng.”
Cao Dật Linh bị Đàm Thiên Diễn nắm lấy tay, cho nên hắn không thể động đậy được, nhưng lời nói vừa rồi đều chảy qua tai. Hắn lạnh lùng nói: “Buông, ngươi kéo làm đau ta.”
Mấy câu nói của hắn từng từ rõ ràng, từng tiếng lạnh như băng, hắn chậm rãi ngước mắt lên, trực diện với sự tức giận của Đàm Thiên Diễn, hai người nhìn nhau, không khí trở nên căng thẳng.
Đàm Thiên Diễn vẫn nắm tay hắn, “Ngươi đứng lên cho ta, theo ta về Trần gia.”
“Ta bảo ngươi buông ra, có nghe hay không?” Đầu Cao Dật Linh hơi nghiêng, chân của Đàm Thiên Diễn đột nhiên mền nhũn, nhưng y vẫn liều mạng gắng gượng.
Cao Dật Linh cười lạnh nói: “Bảo ta về cùng ngươi, ngươi là ai? Ngươi nghĩ rằng ta vẫn là Cao Dật Linh nghe răm rắp lời ngươi trước kia sao? Ngươi không muốn ta chỉnh chết ngươi không được sao?” Lời nói này hắn nói rất nhỏ, chỉ có hắn cùng Đàm Thiên Diễn nghe thấy.
Lâm Chỉ Chính nhìn Đàm Thiên Diễn không biết chuyện gì xảy ra, trên mặt bỗng nhiên đầy mồ hôi, hai chân giống như không thể chống đỡ được chính mình, rồi ngã trên đất, còn vẻ mặt của Cao Dật Linh đầy lạnh lùng.
Cắn răng, mồ hôi đầy mặt, Đàm Thiên Diễn vẫn cứ nói: “Theo ta trở về…”
Cao Dật Linh xoay đầu nhìn Lâm Chỉ Chính, mỉm cười ngọt ngào, ngón tay lại nhẹ nhàng gảy nhẹ, Đàm Thiên Diễn gục trên đất không nhúc nhích.
Cao Dật Linh rút tay từ thân thể của y ra, cười nói: “Lâm đại ca, chờ một lát chúng ta đi uống trà, ngày hôm qua ngươi mời ta loại trà uống rất ngon ác.”
Đàm Thiên Diễn vươn bàn tay tê đau, nắm lấy chân của Cao Dật Linh, đôi mắt Cao Dật Linh chuyển động hiện lên tiếu ý, nhưng chân của hắn lại giẫm lên tay của Đàm Thiên Diễn không chút lưu tình, hơn nữa đem hết khí lực mà giẫm lên.
Hắn nói chuyện với Lâm Chỉ Chính, nhưng hiển nhiên là không phải nói cho Lâm Chỉ Chính nghe.
“Lâm đại ca, ngày hôm qua ngươi mời ta uống trà. Cho nên hôm nay ta mời ngươi uống trà, ta là loại người ai mà đối tốt với ta vài phần, ta sẽ đối lại với người đó vài vài phần, người khác đối xấu với ta vài phần, ta cũng sẽ đối xấu với hắn vài phần.” Hắn giơ tay lên, nhìn vào vết sẹo thành thô thành chai trên tay, trên mặt không hề tươi cười, chỉ còn là băng giá nhìn không ra.
Lâm Chỉ Chính nhìn Đàm Thiên Diễn bỗng nhiên nằm vật trên đất, cả kinh nói: “Sao hắn tự nhiên lại té xuống đất lại còn không động đậy?”
Cao Dật Linh cười nói: “Hắn là em rể tương lai của ngươi, thì có muội muội của ngươi lo lắng, liên quan gì đến chúng ta?”
Lâm Tiên Nhi sợ đến mức hoang mang, nàng chưa từng thấy Đàm Thiên Diễn có bệnh gì, vội vàng nói: “Có phải bị bệnh động kinh không?”
Lâm Chỉ Chính nói: “Ta bảo người đưa hắn về Trần gia, thuận đường thỉnh đại phu coi cho hắn.” Y chuyển hướng nói với Cao Dật Linh: “Vẫn còn nhiều thời gian để uống trà, chúng ta đưa hắn trở về trước.” “Được, ngươi đưa hắn về đi, bất quá ta muốn đi uống trà, chờ ngươi ở trà *** hôm qua ngươi đưa ta đi.”
Lâm Chỉ Chính nghĩ hắn tức giận Đàm Thiên Diễn vừa rồi lôi kéo thô lỗ, mắng hắn, cho nên không muốn đưa Đàm Thiên Diễn trở về, y cũng hiểu nếu là mình bị Đàm Thiên Diễn mắng vô lễ như thế, cũng sẽ tức giận như vậy.
Y gật đầu nói: “Được, ta đưa hắn trở về, thì lập tức đi tìm ngươi.”
Đàm Thiên Diễn được nâng về Trần gia, kinh động lớn nhỏ trong nhà Trần gia thỉnh đại phu đến xem, cũng không tìm được nguyên nhân, chỉ kê mấy đơn thuốc bổ cho hắn.
Ý thức của Đàm Thiên Diễn vẫn còn rõ ràng, chính là vô lực không nâng tay lên được, Đàm Vận Nguyệt nghĩ hắn bị quái bệnh gì đó, cả buổi chiều đều canh giữ bên giường của y, còn Đàm Thiên Diễn được nghỉ ngơi một buổi chiều là có thể động đậy.
“Cao Dật Linh trở về chưa?” Y vừa mở miệng là hỏi câu này.
Đàm Vận Nguyệt nhìn bộ dáng tâm thần không yên của y, nàng nhẫn nại tức giận nói: “Ngươi làm sao vậy? Không được ép thân thể không khỏe mà đi tìm hắn?”
Đàm Vận Nguyệt lãnh đạm nói: “Ta làm sao biết hắn về hay chưa, nếu hắn không trở về, chúng ta đều nên vui vẻ vì cuối cùng đã đuổi được hắn.”
Đàm Thiên Diễn đứng lên. “Đệ muốn đi tìm hắn.”
“Thân thể của đệ không có không khỏe!”
“Vậy hôm nay là bị ai mang về? Thượng thư tiểu thư còn hỏi đại phu có phải ngươi bị động kinh, nghe ta thật muốn tát nữ nhân không biết gì kia.”
Đàm Thiên Diễn vô cùng phiền thoái. “Tỷ tỷ, đệ không muốn nghe, có được không? Đệ không có bệnh, chuyện gì cũng không có, đệ rất phiền, phi thương phiền.”
“Ngươi phiền cái gì?”
Đàm Thiên Diễn quát: “Đệ biết mình phiền cái gì thì đã tốt rồi!”
“Ngươi rống với ai vậy? Đàm Thiên Diễn, ngươi rống với ta là có ý gì?” Thần sắc của Đàm Vận Nguyệt hung ác giận dữ hét, thanh lương tuyệt không thua gì Đàm Thiên Diễn. “Ta biết ngươi phiền cái gì, Thượng thư công tử kia coi trọng Cao Dật Linh, tặng nhiều quà cho Cao Dật Linh như vậy, tâm tình ngươi không tốt sao? Ngươi có nhớ đã thề gì với ta, ngươi nói ngươi không muốn Cao Dật Linh.”
“Ta không muốn hắn.” Đàm Thiên Diễn gầm còn lớn hơn.
“Vậy ngươi để hắn cùng thượng thư công tử đi, ngươi muốn kết hôn chính là nữ nhân kia, cũng không phải Cao Dật Linh, ngươi vì cái gì mà phiền? Đến lúc đó không cần chúng ta đuổi hắn, tự hắn sẽ tới phủ thượng thư.”
Đàm Thiên Diễn đương nhiên biết Đàm Vận Nguyệt nói đều đúng, cho dù kế hoạch lúc trước với hắn không hợp, nhưng ít nhất Cao Dật Linh rời khỏi Trần gia, nhưng là…
Một tay che mặt:”Tỷ tỷ, đệ muốn ngủ, tỷ để cho đệ yên lặng một chút.”
Đàm Vận Nguyệt đứng lên, ưỡn bụng nói: “Trước đó ta đã nói rõ ràng, nếu ngươi cùng Cao Dật Linh một chỗ, ta liền đoạn tuyệt quan hệ tỷ đệ cùng ngươi.” Nói xong, Đàm Vận Nguyệt im lặng rời đi.
Còn Đàm Thiên Diễn cũng không ngủ, y ngồi trong phòng chờ Cao Dật Linh trở về, cứ đợi cho đến hừng đông, Cao Dật Linh cũng chưa về.
Tới chiều hôm sau Cao Dật Linh mới trở về Trần gia, lúc hắn trở về trên mặt tràn ngập vui vẻ, vẻ mặt vô cùng hớn hở, vả lại còn lập tức thu dọn đồ đạc.
Đàm Thiên Diễn đợi hắn một đêm, lại thấy vẻ mặt vui vẻ của hắn trở về, nội tâm của y lửa bốc cháy càng nhanh. “Ngươi chơi qua ngày mới trở về?”
Cao Dật Linh xem như hắn không nghe không thấy, ngay cả cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục thu dọn đồ đạc của hắn.
Giọng của Đàm Thiên Diễn càng cay độc hơn: “Đêm qua ngươi ngủ ở chỗ hắn sao?”
Cao Dật Linh cũng không để ý đến y.
Đàm Thiên Diễn đi đến trước mặt của hắn, cười lạnh nói: “Như thế nào? Không còn khí lực nói chuyện sao? Bởi tối qua làm cùng hắn một đêm sao?”
Nghe y nói hạ lưu như vậy, Cao Dật Linh ngước đầu lên, chẳng những không tức giận, trên mặt còn mang theo nụ cười. “Ta vui vẻ một chỗ với ai thì cùng người đó một chỗ, không mượn ngươi xen vào.”
Cao Dật Linh không phủ nhận, làm cho Đàm Thiên Diễn tức giận đến toàn thân phát run, Đàm Thiên Diễn nắm lấy tay hắn chất vấn: “Đêm qua người cùng hắn sao? Ngươi lại thấp hèn như vậy, biết chưa bao lâu mà đã ngủ cùng giường.”
“Buông ra! Nỗi khổ hôm qua còn muốn nếm một lần sao?”
Nhớ đến nổi đau đớn hôm qua, Đàm Thiên Diễn đã xanh mặt, nhưng không chút có dấu hiệu buông tay. Y hỏi lại một lần: “Ngươi cùng giường với hắn sao? Ngươi có biết hôm qua ở bờ sông hắn muốn hôn lén ngươi khi ngươi đang ngủ, cái loại người cặn…”
“Như thế nào? Chỉ có ngươi mới được hôn ta, không cho người khác hôn ta, ngươi có bệnh không? Hắn thích ta, muốn thân thiết với ta là bình thường, có cái gì không đúng…”
Đàm Thiên Diễn rống giận, hoàn toàn bất giác cái lý do giằng co hết sức buồn cười. “Đương nhiên không được, hắn là kẻ cặn bã.”
Cao Dật Linh nghe vậy, cười ha hả. “Ngươi nói Lâm đại ca là một kẻ cặn bã? Lời này từ cái miệng cặn bã của một kẻ hư tình giả ý nói ra chẳng phải buồn cười lắm sao. Đàm Thiên Diễn, thật xót khi ngươi nói ra câu kia, đối nhân xử thế cùng nhân cách của Lâm đại ca còn tốt hơn ngươi mấy trăm lần.”
Đàm Thiên Diễn bắt lấy tay của hắn, mạnh mẽ ngăn chặn, mắt y đỏ ngầu. “Lâm đại ca? Gọi thật thân thiết như vậy? Hắn muốn hôn ngươi, ngươi không quan tâm sao?”
Khóe miệng Cao Dật Linh giương lên, kiều mị, cười ngọt ngào. “Ta ước gì hắn hôn ta…”
Sắc mặt Đàm Thiên Diễn khẩn trương, tức giận đến muốn điên, y nắm lấy mái tóc dài phía sau của Cao Dật Linh.
Cao Dật Linh bị đau đến quát to: “Ngươi làm gì thế?”
Cái miệng của hắn toàn bộ bị môi của Đàm Thiên Diễn bao phủ, Cao Dật Linh vặn vẹo giãy giụa, Đàm Thiên Diễn vẫn cứ nắm lấy sau đầu của hắn, khiến cho hắn hướng đầu lên cao.
Y hôn bạo liệt, môi, lưỡi của y tiếp xúc từng nơi trên môi của Cao Dật Linh, mặc sức hút lấy chất lỏng cùng mùi trong miệng của Cao Dật Linh.
Cao Dật Linh muốn cắn y, y lại đè cằm của Cao Dật Linh lại, làm cho Cao Dật Linh có muốn cắn lại cắn không được, chỉ có thể giương miệng cho y mặc sức cường hôn, hôn đến thóa dịch đều chảy xuống cằm, Đàm Thiên Diễn cứ như không muốn sống mà kiên quyết hôn.
Cao Dật Linh tức giận nói: “Ngươi còn lại đây, ta sẽ giết ngươi!”
“Vậy ngươi giết ta được rồi!”
Đàm Thiên Diễn nắm lấy y sam của Cao Dật Linh, nâng hắn lên, đưa hắn đặt lên giường, không quan tâm sự chống đỡ của Cao Dật Linh, nắm lấy đầu của hắn, lại cường hôn lần nữa, so với lần trước còn mãnh liệt hơn, mỗi lần môi lưỡi chạm vào nhau là mang theo ngọn lửa hừng hực.
Cao Dật Linh lại hung hăng tát y một cái, Đàm Thiên Diễn bắt lấy tay hắn, đè tay hắn xuống, lại hôn hắn, mỗi lần lại càng kịch liệt hơn, không chút quan tâm đến Cao Dật Linh đang giãy giụa.
Cao Dật Linh giận kêu lên: “Buông…”
Đàm Thiên Diễn lột bỏ y phục trước ngực hắn, làm cho nửa thân trên trần trụi, miệng của y rời môi của hắn, hôn lên ngực của hắn.
“Trừ khi ta chết, nếu không cả đời cũng không buông ngươi ra. Ta chính là muốn hôn ngươi, muốn chạm vào ngươi, muốn làm tình với ngươi, nếu người cùng Lâm Chỉ Chính một chỗ, ta sẽ giết hắn.” Cả đời Đàm Thiên Diễn chưa từng nói lời không rõ thị phi như vậy.
Giọng the thé của Cao Dật Linh nói: “Ngươi…” Âm cuối bỗng nhiên gián đoạn, hắn đè lấy ngực, đầu hướng về cuối giường, sắc mặt trắng bệch.
Đàm Thiên Diễn nhìn bộ dạng không bình thường của hắn, hơi thở của hắn rất yếu, nhưng vẫn còn thở. Đàm Thiên Diễn lập tức lao ra khỏi phòng, ngay cả giày cũng không mang liền gọi to, giọng mang theo khàn khàn: “Gọi đại phu, nhanh một chút.”
Mời đại phu căn bản cũng vô dụng, đại phu nào cũng đều lắc đầu, tìm không ra nguyên nhân bệnh, càng nói càng không biết nên dùng dược y gì, chỉ có thể nói: “Có thể chuẩn bị tang sự.” Đàm Thiên Diễn tức giận đến lấy đồ đạc của đại phu đập bể, còn không ngừng mắng đại phu là lang băm.
Cao Dật Linh ngủ một ngày mới tỉnh lại, hắn vừa tỉnh lại, vốn sắc mặt tái nhợt lại hồi phục sắc hồng.
Còn Đàm Thiên Diễn ở bên giường chăm sóc hắn một ngày, hắn quay đầu đi chỗ khác, ngay cả nói cũng không nói cùng Đàm Thiên Diễn.
“Ngươi khát sao? Có đói bụng không?”
“Đi ra ngoài, ta muốn ngươi đi ra ngoài.” Cao Dật Linh hét lớn.
Đàm Thiên Diễn cầm tay hắn, không cho hắn giãy, miệng của y dồn dập. “Yêu ta như trước kia, Cao Dật Linh, ngươi đã quên sao? Ngươi vì ta, mới từ Miêu Cương đến kinh thành. Lâm Chỉ Chính có thể cho ngươi, ta cũng có thể cho ngươi, ngươi thích đi chơi, ta cùng ngươi đi chơi ngươi thích cái gì, ta cũng có thể mua cho ngươi ngươi muốn đi đến đâu, ta liền cùng ngươi đi tới đó. Ở lại bên ta, Cao Dật Linh.”
Cao Dật Linh cười lạnh nói: “Ta cái gì cũng không muốn, ta chỉ muốn ngươi moi trái tim ra cho ta.”
Đàm Thiên Diễn ngẩn ra, Cao Dật Linh càng nở nụ cười lạnh lùng hơn. “Thế nào? Ngươi làm không được? Vậy đổi điều kiện kia, ngươi lấy ta a, ta cùng ngươi thành thân a!”
Nghe vậy, Đàm Thiên Diễn lại không nói lời nào.
Cao Dật Linh đẩy y ra. “Ngươi đi lấy thượng thư tiểu thư đi! Ta Cao Dật Linh có rất nhiều người yêu.”
Vươn tay ra, nhìn vết sẹo chưa lành trên tay, ngữ điệu của Cao Dật Linh rất bình thản, âm thanh cũng sắc bén. “Ta Cao Dật Linh từ nhỏ đến lớn, không kẻ nào dám đối với ta như vậy. Ta ở Miêu Cương địa vị cao thượng, ra cửa cũng chưa từng bị người ta lừa thê thảm như vậy ta chính là yêu ngươi, yêu đến cái gì cũng cho ngươi, ta sợ tỷ tỷ của ngươi sanh non ngươi sẽ thương tâm, ta đem cổ hộ mệnh của ta cho nàng, để bảo trụ tiểu hài tử cho nàng, khiến cho tính mạng của ta cũng giảm đi rất nhiều. Nhưng ta không cần, chỉ cần ngươi yêu ta, bảo ta đem mạng của ta cho ngươi cũng không sao cả.”
Cao Dật Linh lại gần Đàm Thiên Diễn, trên mặt của hắn mang theo nụ cười sắc như lưỡi dao bén. “Ta đây yêu ngươi xuất phát từ tâm từ phế, ngươi lại tra tấn ta như vậy, hơn nữa lương tâm của ngươi hiển nhiên tuyệt không bất an. Đàm Thiên Diễn, ngươi nói ngươi muốn ta, chỉ cần ngươi thành thân với ta, ta sẽ tha thứ những chuyện trước kia ngươi đối với ta, nhưng ngươi có thể sao?”
Đàm Thiên Diễn một câu cũng không đáp.
Nhìn phản ứng của Đàm Thiên Diễn, Cao Dật Linh châm biếm. “Tránh ra, kẻ dối trá như ngươi làm cho ta thấy ghê tởm.”
Đàm Thiên Diễn tránh ra.
Cao Dật Linh mặc áo ngoài vào.
“Không sai, trước kia ta phi thường yêu ngươi, yêu đến mức kêu sủng vật cắn tỷ phu của ngươi, muốn có cớ gặp mặt ngươi, gây ấn tượng khắc sâu cho ngươi. Nhưng thế thì sao? Đó là chuyện trước kia, hiện tại ta chỉ có hận ngươi, ngươi làm cho ta ghê tởm muốn nôn, ngươi là kẻ đê tiện nhất mà ta đã gặp.”
Cao Dật Linh mở cửa đi ra.
Đàm Thiên Diễn ôm lấy đầu, rốt cục y biết y mất cái gì, nhưng vĩnh viễn cũng không thể quay lại được, ngay cả thủ đoạn có mạnh, mưu cơ có sâu, Cao Dật Linh vĩnh viễn cũng không quay đầu lại.
Cao Dật Linh đi tới phủ thượng thư, bởi ở kinh thành này hắn chỉ biết được Lâm Chỉ Chính là bằng hữu.
Lâm Chỉ Chính nhìn hắn, kinh ngạc nói: “Sao đêm hôm lại tới tìm ta?”
Cao Dật Linh nhẹ giọng nói: “Lâm đại ca, ta có chút việc nhờ ngươi, muốn cầu ngươi một việc.”
Lâm Chỉ Chính nhìn sắc mặt rất mệt mỏi của hắn, quan tâm hỏi: “Trước tiên ta an bài phòng cho ngươi ngủ, có chuyện gì ngày mai nói tiếp đi!”
Cao Dật Linh lắc lắc đầu, “Không được, ngày mai ta có thể chết, ta đây mà nằm xuống, sẽ không đứng dậy nổi, thân thể chính mình ta hiểu rõ nhất, lần thứ ba cũng sắp phát tác.”
Lâm Chỉ Chính giật mình nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ngươi nhỏ tuổi như vậy…”
“Lâm đại ca, xin ngươi, nếu ta chết, giúp ta đem thi thể của ta quay về Cao gia Tô Châu. Ta có một con sủng vật, ta rất yêu nó, mà ở Trung Nguyên không ai có thể nuôi nó cả, tình nhân của ngũ ca ta là đệ đệ của dược sư Miêu Cương, hắn biết nuôi thế nào, ngươi giúp ta giao cho hắn.”
Cao Dật Linh lấy ống trúc ra, bên trong xuất ra là con bò cạp lông tím rậm, hình như rất độc. Thấy sắc mặt của Lâm Chỉ Chính tái nhợt, Cao Dật Linh nhanh chóng thu hồi lại con bò cạp. “Nó không tùy tiện cắn người, ngươi không cần sợ.”
Sắc mặt của Cao Dật Linh càng ngày càng tệ, hiển nhiên nói càng ít, khiến cho tinh thần của hắn xấu hơn.
“Ta không cần dặn dò phải hậu sự, người nhà của ta nhìn thấy thi thể của ta, ngươi khuyên bọn họ nén bi thương. Lâm đại ca, đa tạ ngươi giúp ta, ta mệt quá, muốn ngủ.”
Cao Dật Linh đứng không nổi, nói xong liền ngã xuống.
Lâm Chỉ Chính vội vàng đỡ lấy Cao Dật Linh, để cho Cao Dật Linh ngã vào trong lòng ngực của mình, Lâm Chỉ Chính thấy khuôn mặt của hắn tái nhợt, lại thăm dò hơi thở hắn, hắn lại đã tắt thở, Lâm Chỉ Chính sợ tới mức cứng ngắt tại chỗ, không biết làm gì cho phải.
Đàm Thiên Diễn cơ hồ có thể cảm giác Lâm Chỉ Chính ngồi ở bờ sông nhìn thế nào vào thân thể khiến người loạn tâm của Cao Dật Linh, y tức giận nắm chặt tay.
Cao Dật Linh miệng thở hổn hển, từ bờ sông đi lên bờ.
Lâm Chỉ Chính nhìn sắc mặt có chút tái nhợt, không khỏi hỏi: “Ngươi mệt sao?”
Cao Dật Linh biết thể lực của mình hiện tại vô cùng không tốt, hắn cười nói: “Hôm nay thật vui vẻ ác, ta đùa đến mức không còn khí lực. Bỗng nhiên ta cảm thấy được rất mệt, chỉ muốn nằm ngủ một lúc, Lâm đại ca, ta có thể nằm lên chân ngươi một chút.”
Cũng không quan tâm Lâm Chỉ Chính có đồng ý hay không, Cao Dật Linh đem đầu gối lên đùi của Lâm Chỉ Chính. Lâm Chỉ Chính run lên, Cao Dật Linh nháy mắt cười khẽ mấy cái với y, ánh mắt thanh tú của hắn chậm rãi khép lại, ánh mắt của Lâm Chỉ Chính trượt xuống, nhìn lên đôi môi đỏ mọng đầy đặn hé mở, còn vương những hạt nước, khiến người muốn yêu thương đến nhường nào.
Lâm Chỉ Chính cúi đầu, khi muốn chạm vào môi của Cao Dật Linh, giọng lạnh của Đàm Thiên Diễn đánh gãy chuyện tốt của y: “Lâm thiếu gia, thật là khéo, ở đây lại gặp các người, hình như vì thời tiết tốt lắm, mọi người ở kinh thành đều chạy đến bờ sông đây.”
Lâm Chỉ Chính vội vàng ngẩng đầu, nhìn biểu cảm bí hiểm của Đàm Thiên Diễn.
Còn Lâm Tiên Nhi còn cách y vài thước, kêu lớn: “Đàm công tử chờ ta một chút, sao ngươi lại chạy như vậy?”
Lâm Chỉ Chính nói: “Các ngươi cũng đến bờ sông, Cao Dật Linh vừa rồi chơi mệt quá, đang nằm ngủ!”
Đàm Thiên Diễn cởi áo khoác, khoác lên thân người ướt đẫm của Cao Dật Linh, âm thanh ôn hòa, nhưng mang theo địch ý. “Không che cả người ướt đẫm của hắn lại, vạn nhất đây có người muốn khinh bạc người của hắn thì làm sao bây giờ? Hắn đang ngủ, chỉ sợ không biết mình bị khinh bạc, còn người khinh bạc hắn là một người tốt.”
Mặt Lâm Chỉ Chính đỏ lên, biết y vừa rồi thấy mình muốn hôn lúc Cao Dật Linh ngủ, nên không biết đáp lời thế nào.
Còn Đàm Thiên Diễn lại là người gây sự.
“Lâm thiếu gia, về sau xin ngươi không cần mua đồ cho Cao Dật Linh.”
“Làm sao vậy? Là Cao Dật Linh không vui sao? Ta không có nghe hắn nói là không thích.”
“Hắn có thích hay không không quan trọng, hắn ở tại Trần gia chúng ta, ngươi luôn tặng đồ cho hắn. Như thế, ngươi là chê Trần gia chúng ta bạc đãi sao? Hay là ngươi muốn người khác cho là bọn ta bạc đãi hắn?”
Lâm Chỉ Chính không biết hắn kéo đến nơi nào, giật mình nói: “Đương nhiên ta không có ý này, ta chỉ thấy Cao Dật Linh gầy yếu, muốn mua chút thuốc bổ cho hắn ăn mà thôi, tuyệt không có ý như ngươi nói.”
“Hắn ở Trần gia chúng ta, ta lại biết huynh đệ nhà bọn họ, ta tự nhiên sẽ hảo hảo chiếu cố hắn, không cần người ngoài tới chiếu cố hắn.”
Lâm Chỉ Chính nghe Đàm Thiên Diễn nói chuyện càng ngày càng không khách khí, y cũng không cao hứng mà đáp lại: “Ta cũng biết nhị ca của Cao Dật Linh, lần trước Cao Dật Hiên từ Tô Châu đến kinh thành vẫn là ta chiêu đãi, sao lại không có nghe Cao Dật Hiên nhắc đến Đàm Thiên Diễn ngươi, ngươi nói ai mới là người ngoài với Cao gia?”
Cao Dật Hiên tới kinh thành, đương nhiên sẽ không tìm đến Đàm Thiên Diễn. Hắn cùng Đàm Vận Nguyệt chuyện căng cũng căng không rõ, làm sao lại tự tìm Đàm Thiên Diễn phiền toái huống hồ Đàm Thiên Diễn vì thay tỷ tỷ báo thù, lúc trước còn cố ý làm cho Cao Dật Hiên cùng tình nhân của hắn phát sinh hiểu lầm lớn, thiếu chút nữa làm hại Cao Dật Hiên cùng tình nhân của hắn chia tay, tuy rằng Cao Dật Hiên không có truy cứu, nhưng chung quy là không vui khi thấy y.
Cho nên câu hỏi này của Lâm Chỉ Chính, cũng làm cho Đàm Thiên Diễn một câu cũng không đáp, nhưng là hắn vẫn như gà trống hiếu chiến nhìn hầm hầm Lâm Chỉ Chính, Lâm Chỉ Chính cũng biết y thực chả hiểu sao lại nhìn giận dữ mình.
Cao Dật Linh xoa xoa mắt, cọ cọ trên đùi của Lâm Chỉ Chính. “Đừng cãi nhau nữa, làm cho ta ngủ không được, ta muốn ngủ, ta rất mệt!”
Bộ dạng cùng khuôn mặt mềm mại của hắn, ngọt đến cực điểm, bất luận ai nhìn thấy, đều cũng tâm dương khó nhịn, hận không thể đem hắn nuốt vào bụng, Lâm Chỉ Chính vốn đang tức giận, vừa nhìn thấy bộ dạng Cao Dật Linh nũng nịu như vậy, khóe miệng lập tức mỉm cười mà cũng đã từng để hắn ngủ trên bụng của Đàm Thiên Diễn, đương nhiên biết bộ dạng xinh đẹp này của hắn, cho dùng có là Liễu Hạ Huệ cũng phải sắc tâm.
Một trận lửa cháy đến Đàm Thiên Diễn muốn chửi ầm lên, tự nghĩ nếu như Đàm Thiên Diễn có đầy đủ lý trí, thì lúc này y sẽ không làm ra chuyện mất hoàn toàn lý trí như thế. Y kéo Cao Dật Linh lại, tức giận nói: “Bộ dạng của ngươi là gì đây? Ngủ trên đùi của nam nhân, chẳng lẽ ngươi không biết thẹn sao? Còn giọng điệu làm nũng kia là cái gì? Quả thực so với cô nương kỷ viện còn thấp hèn hơn. Hơn nữa vì cái gì ngươi làm y phục ướt đẫm thế này? Muốn câu dẫn từng người bên cạnh ngươi sao?”
Mỗi một tiếng là chửi bới, mỗi một lần chửi bới là một lần lôi kéo.
Lâm Chỉ Chính nhìn y thô lỗ như vậy với Cao Dật Linh, quả thực nhìn không thuận. “Ngươi làm gì? Cao Dật Linh ngủ trên đùi ta lại không có gì, ngươi dựa vào cái gì mà mắng hắn thấp hèn, câu dẫn người?”
“Hắn là tôi tớ của Trần gia ta, ta cao hứng mắng hắn thì mắng hắn thì thế nào? Không cần người ngoài bình luận!”
Lâm Chỉ Chính nhìn bộ dạng bá đạo này của y, không khỏi lửa giận ngút trời nói: “Ngươi nói ngươi là bằng hữu cùng huynh đệ nhà bọn họ, hôm nay thấy ngươi làm như vậy, căn bản ta không tin hơn nữa Cao Dật Linh lại không làm khế bán mình với ngươi, ngươi đối với hắn như vậy là khinh người quá đáng.”
Cao Dật Linh bị Đàm Thiên Diễn nắm lấy tay, cho nên hắn không thể động đậy được, nhưng lời nói vừa rồi đều chảy qua tai. Hắn lạnh lùng nói: “Buông, ngươi kéo làm đau ta.”
Mấy câu nói của hắn từng từ rõ ràng, từng tiếng lạnh như băng, hắn chậm rãi ngước mắt lên, trực diện với sự tức giận của Đàm Thiên Diễn, hai người nhìn nhau, không khí trở nên căng thẳng.
Đàm Thiên Diễn vẫn nắm tay hắn, “Ngươi đứng lên cho ta, theo ta về Trần gia.”
“Ta bảo ngươi buông ra, có nghe hay không?” Đầu Cao Dật Linh hơi nghiêng, chân của Đàm Thiên Diễn đột nhiên mền nhũn, nhưng y vẫn liều mạng gắng gượng.
Cao Dật Linh cười lạnh nói: “Bảo ta về cùng ngươi, ngươi là ai? Ngươi nghĩ rằng ta vẫn là Cao Dật Linh nghe răm rắp lời ngươi trước kia sao? Ngươi không muốn ta chỉnh chết ngươi không được sao?” Lời nói này hắn nói rất nhỏ, chỉ có hắn cùng Đàm Thiên Diễn nghe thấy.
Lâm Chỉ Chính nhìn Đàm Thiên Diễn không biết chuyện gì xảy ra, trên mặt bỗng nhiên đầy mồ hôi, hai chân giống như không thể chống đỡ được chính mình, rồi ngã trên đất, còn vẻ mặt của Cao Dật Linh đầy lạnh lùng.
Cắn răng, mồ hôi đầy mặt, Đàm Thiên Diễn vẫn cứ nói: “Theo ta trở về…”
Cao Dật Linh xoay đầu nhìn Lâm Chỉ Chính, mỉm cười ngọt ngào, ngón tay lại nhẹ nhàng gảy nhẹ, Đàm Thiên Diễn gục trên đất không nhúc nhích.
Cao Dật Linh rút tay từ thân thể của y ra, cười nói: “Lâm đại ca, chờ một lát chúng ta đi uống trà, ngày hôm qua ngươi mời ta loại trà uống rất ngon ác.”
Đàm Thiên Diễn vươn bàn tay tê đau, nắm lấy chân của Cao Dật Linh, đôi mắt Cao Dật Linh chuyển động hiện lên tiếu ý, nhưng chân của hắn lại giẫm lên tay của Đàm Thiên Diễn không chút lưu tình, hơn nữa đem hết khí lực mà giẫm lên.
Hắn nói chuyện với Lâm Chỉ Chính, nhưng hiển nhiên là không phải nói cho Lâm Chỉ Chính nghe.
“Lâm đại ca, ngày hôm qua ngươi mời ta uống trà. Cho nên hôm nay ta mời ngươi uống trà, ta là loại người ai mà đối tốt với ta vài phần, ta sẽ đối lại với người đó vài vài phần, người khác đối xấu với ta vài phần, ta cũng sẽ đối xấu với hắn vài phần.” Hắn giơ tay lên, nhìn vào vết sẹo thành thô thành chai trên tay, trên mặt không hề tươi cười, chỉ còn là băng giá nhìn không ra.
Lâm Chỉ Chính nhìn Đàm Thiên Diễn bỗng nhiên nằm vật trên đất, cả kinh nói: “Sao hắn tự nhiên lại té xuống đất lại còn không động đậy?”
Cao Dật Linh cười nói: “Hắn là em rể tương lai của ngươi, thì có muội muội của ngươi lo lắng, liên quan gì đến chúng ta?”
Lâm Tiên Nhi sợ đến mức hoang mang, nàng chưa từng thấy Đàm Thiên Diễn có bệnh gì, vội vàng nói: “Có phải bị bệnh động kinh không?”
Lâm Chỉ Chính nói: “Ta bảo người đưa hắn về Trần gia, thuận đường thỉnh đại phu coi cho hắn.” Y chuyển hướng nói với Cao Dật Linh: “Vẫn còn nhiều thời gian để uống trà, chúng ta đưa hắn trở về trước.” “Được, ngươi đưa hắn về đi, bất quá ta muốn đi uống trà, chờ ngươi ở trà *** hôm qua ngươi đưa ta đi.”
Lâm Chỉ Chính nghĩ hắn tức giận Đàm Thiên Diễn vừa rồi lôi kéo thô lỗ, mắng hắn, cho nên không muốn đưa Đàm Thiên Diễn trở về, y cũng hiểu nếu là mình bị Đàm Thiên Diễn mắng vô lễ như thế, cũng sẽ tức giận như vậy.
Y gật đầu nói: “Được, ta đưa hắn trở về, thì lập tức đi tìm ngươi.”
Đàm Thiên Diễn được nâng về Trần gia, kinh động lớn nhỏ trong nhà Trần gia thỉnh đại phu đến xem, cũng không tìm được nguyên nhân, chỉ kê mấy đơn thuốc bổ cho hắn.
Ý thức của Đàm Thiên Diễn vẫn còn rõ ràng, chính là vô lực không nâng tay lên được, Đàm Vận Nguyệt nghĩ hắn bị quái bệnh gì đó, cả buổi chiều đều canh giữ bên giường của y, còn Đàm Thiên Diễn được nghỉ ngơi một buổi chiều là có thể động đậy.
“Cao Dật Linh trở về chưa?” Y vừa mở miệng là hỏi câu này.
Đàm Vận Nguyệt nhìn bộ dáng tâm thần không yên của y, nàng nhẫn nại tức giận nói: “Ngươi làm sao vậy? Không được ép thân thể không khỏe mà đi tìm hắn?”
Đàm Vận Nguyệt lãnh đạm nói: “Ta làm sao biết hắn về hay chưa, nếu hắn không trở về, chúng ta đều nên vui vẻ vì cuối cùng đã đuổi được hắn.”
Đàm Thiên Diễn đứng lên. “Đệ muốn đi tìm hắn.”
“Thân thể của đệ không có không khỏe!”
“Vậy hôm nay là bị ai mang về? Thượng thư tiểu thư còn hỏi đại phu có phải ngươi bị động kinh, nghe ta thật muốn tát nữ nhân không biết gì kia.”
Đàm Thiên Diễn vô cùng phiền thoái. “Tỷ tỷ, đệ không muốn nghe, có được không? Đệ không có bệnh, chuyện gì cũng không có, đệ rất phiền, phi thương phiền.”
“Ngươi phiền cái gì?”
Đàm Thiên Diễn quát: “Đệ biết mình phiền cái gì thì đã tốt rồi!”
“Ngươi rống với ai vậy? Đàm Thiên Diễn, ngươi rống với ta là có ý gì?” Thần sắc của Đàm Vận Nguyệt hung ác giận dữ hét, thanh lương tuyệt không thua gì Đàm Thiên Diễn. “Ta biết ngươi phiền cái gì, Thượng thư công tử kia coi trọng Cao Dật Linh, tặng nhiều quà cho Cao Dật Linh như vậy, tâm tình ngươi không tốt sao? Ngươi có nhớ đã thề gì với ta, ngươi nói ngươi không muốn Cao Dật Linh.”
“Ta không muốn hắn.” Đàm Thiên Diễn gầm còn lớn hơn.
“Vậy ngươi để hắn cùng thượng thư công tử đi, ngươi muốn kết hôn chính là nữ nhân kia, cũng không phải Cao Dật Linh, ngươi vì cái gì mà phiền? Đến lúc đó không cần chúng ta đuổi hắn, tự hắn sẽ tới phủ thượng thư.”
Đàm Thiên Diễn đương nhiên biết Đàm Vận Nguyệt nói đều đúng, cho dù kế hoạch lúc trước với hắn không hợp, nhưng ít nhất Cao Dật Linh rời khỏi Trần gia, nhưng là…
Một tay che mặt:”Tỷ tỷ, đệ muốn ngủ, tỷ để cho đệ yên lặng một chút.”
Đàm Vận Nguyệt đứng lên, ưỡn bụng nói: “Trước đó ta đã nói rõ ràng, nếu ngươi cùng Cao Dật Linh một chỗ, ta liền đoạn tuyệt quan hệ tỷ đệ cùng ngươi.” Nói xong, Đàm Vận Nguyệt im lặng rời đi.
Còn Đàm Thiên Diễn cũng không ngủ, y ngồi trong phòng chờ Cao Dật Linh trở về, cứ đợi cho đến hừng đông, Cao Dật Linh cũng chưa về.
Tới chiều hôm sau Cao Dật Linh mới trở về Trần gia, lúc hắn trở về trên mặt tràn ngập vui vẻ, vẻ mặt vô cùng hớn hở, vả lại còn lập tức thu dọn đồ đạc.
Đàm Thiên Diễn đợi hắn một đêm, lại thấy vẻ mặt vui vẻ của hắn trở về, nội tâm của y lửa bốc cháy càng nhanh. “Ngươi chơi qua ngày mới trở về?”
Cao Dật Linh xem như hắn không nghe không thấy, ngay cả cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục thu dọn đồ đạc của hắn.
Giọng của Đàm Thiên Diễn càng cay độc hơn: “Đêm qua ngươi ngủ ở chỗ hắn sao?”
Cao Dật Linh cũng không để ý đến y.
Đàm Thiên Diễn đi đến trước mặt của hắn, cười lạnh nói: “Như thế nào? Không còn khí lực nói chuyện sao? Bởi tối qua làm cùng hắn một đêm sao?”
Nghe y nói hạ lưu như vậy, Cao Dật Linh ngước đầu lên, chẳng những không tức giận, trên mặt còn mang theo nụ cười. “Ta vui vẻ một chỗ với ai thì cùng người đó một chỗ, không mượn ngươi xen vào.”
Cao Dật Linh không phủ nhận, làm cho Đàm Thiên Diễn tức giận đến toàn thân phát run, Đàm Thiên Diễn nắm lấy tay hắn chất vấn: “Đêm qua người cùng hắn sao? Ngươi lại thấp hèn như vậy, biết chưa bao lâu mà đã ngủ cùng giường.”
“Buông ra! Nỗi khổ hôm qua còn muốn nếm một lần sao?”
Nhớ đến nổi đau đớn hôm qua, Đàm Thiên Diễn đã xanh mặt, nhưng không chút có dấu hiệu buông tay. Y hỏi lại một lần: “Ngươi cùng giường với hắn sao? Ngươi có biết hôm qua ở bờ sông hắn muốn hôn lén ngươi khi ngươi đang ngủ, cái loại người cặn…”
“Như thế nào? Chỉ có ngươi mới được hôn ta, không cho người khác hôn ta, ngươi có bệnh không? Hắn thích ta, muốn thân thiết với ta là bình thường, có cái gì không đúng…”
Đàm Thiên Diễn rống giận, hoàn toàn bất giác cái lý do giằng co hết sức buồn cười. “Đương nhiên không được, hắn là kẻ cặn bã.”
Cao Dật Linh nghe vậy, cười ha hả. “Ngươi nói Lâm đại ca là một kẻ cặn bã? Lời này từ cái miệng cặn bã của một kẻ hư tình giả ý nói ra chẳng phải buồn cười lắm sao. Đàm Thiên Diễn, thật xót khi ngươi nói ra câu kia, đối nhân xử thế cùng nhân cách của Lâm đại ca còn tốt hơn ngươi mấy trăm lần.”
Đàm Thiên Diễn bắt lấy tay của hắn, mạnh mẽ ngăn chặn, mắt y đỏ ngầu. “Lâm đại ca? Gọi thật thân thiết như vậy? Hắn muốn hôn ngươi, ngươi không quan tâm sao?”
Khóe miệng Cao Dật Linh giương lên, kiều mị, cười ngọt ngào. “Ta ước gì hắn hôn ta…”
Sắc mặt Đàm Thiên Diễn khẩn trương, tức giận đến muốn điên, y nắm lấy mái tóc dài phía sau của Cao Dật Linh.
Cao Dật Linh bị đau đến quát to: “Ngươi làm gì thế?”
Cái miệng của hắn toàn bộ bị môi của Đàm Thiên Diễn bao phủ, Cao Dật Linh vặn vẹo giãy giụa, Đàm Thiên Diễn vẫn cứ nắm lấy sau đầu của hắn, khiến cho hắn hướng đầu lên cao.
Y hôn bạo liệt, môi, lưỡi của y tiếp xúc từng nơi trên môi của Cao Dật Linh, mặc sức hút lấy chất lỏng cùng mùi trong miệng của Cao Dật Linh.
Cao Dật Linh muốn cắn y, y lại đè cằm của Cao Dật Linh lại, làm cho Cao Dật Linh có muốn cắn lại cắn không được, chỉ có thể giương miệng cho y mặc sức cường hôn, hôn đến thóa dịch đều chảy xuống cằm, Đàm Thiên Diễn cứ như không muốn sống mà kiên quyết hôn.
Cao Dật Linh tức giận nói: “Ngươi còn lại đây, ta sẽ giết ngươi!”
“Vậy ngươi giết ta được rồi!”
Đàm Thiên Diễn nắm lấy y sam của Cao Dật Linh, nâng hắn lên, đưa hắn đặt lên giường, không quan tâm sự chống đỡ của Cao Dật Linh, nắm lấy đầu của hắn, lại cường hôn lần nữa, so với lần trước còn mãnh liệt hơn, mỗi lần môi lưỡi chạm vào nhau là mang theo ngọn lửa hừng hực.
Cao Dật Linh lại hung hăng tát y một cái, Đàm Thiên Diễn bắt lấy tay hắn, đè tay hắn xuống, lại hôn hắn, mỗi lần lại càng kịch liệt hơn, không chút quan tâm đến Cao Dật Linh đang giãy giụa.
Cao Dật Linh giận kêu lên: “Buông…”
Đàm Thiên Diễn lột bỏ y phục trước ngực hắn, làm cho nửa thân trên trần trụi, miệng của y rời môi của hắn, hôn lên ngực của hắn.
“Trừ khi ta chết, nếu không cả đời cũng không buông ngươi ra. Ta chính là muốn hôn ngươi, muốn chạm vào ngươi, muốn làm tình với ngươi, nếu người cùng Lâm Chỉ Chính một chỗ, ta sẽ giết hắn.” Cả đời Đàm Thiên Diễn chưa từng nói lời không rõ thị phi như vậy.
Giọng the thé của Cao Dật Linh nói: “Ngươi…” Âm cuối bỗng nhiên gián đoạn, hắn đè lấy ngực, đầu hướng về cuối giường, sắc mặt trắng bệch.
Đàm Thiên Diễn nhìn bộ dạng không bình thường của hắn, hơi thở của hắn rất yếu, nhưng vẫn còn thở. Đàm Thiên Diễn lập tức lao ra khỏi phòng, ngay cả giày cũng không mang liền gọi to, giọng mang theo khàn khàn: “Gọi đại phu, nhanh một chút.”
Mời đại phu căn bản cũng vô dụng, đại phu nào cũng đều lắc đầu, tìm không ra nguyên nhân bệnh, càng nói càng không biết nên dùng dược y gì, chỉ có thể nói: “Có thể chuẩn bị tang sự.” Đàm Thiên Diễn tức giận đến lấy đồ đạc của đại phu đập bể, còn không ngừng mắng đại phu là lang băm.
Cao Dật Linh ngủ một ngày mới tỉnh lại, hắn vừa tỉnh lại, vốn sắc mặt tái nhợt lại hồi phục sắc hồng.
Còn Đàm Thiên Diễn ở bên giường chăm sóc hắn một ngày, hắn quay đầu đi chỗ khác, ngay cả nói cũng không nói cùng Đàm Thiên Diễn.
“Ngươi khát sao? Có đói bụng không?”
“Đi ra ngoài, ta muốn ngươi đi ra ngoài.” Cao Dật Linh hét lớn.
Đàm Thiên Diễn cầm tay hắn, không cho hắn giãy, miệng của y dồn dập. “Yêu ta như trước kia, Cao Dật Linh, ngươi đã quên sao? Ngươi vì ta, mới từ Miêu Cương đến kinh thành. Lâm Chỉ Chính có thể cho ngươi, ta cũng có thể cho ngươi, ngươi thích đi chơi, ta cùng ngươi đi chơi ngươi thích cái gì, ta cũng có thể mua cho ngươi ngươi muốn đi đến đâu, ta liền cùng ngươi đi tới đó. Ở lại bên ta, Cao Dật Linh.”
Cao Dật Linh cười lạnh nói: “Ta cái gì cũng không muốn, ta chỉ muốn ngươi moi trái tim ra cho ta.”
Đàm Thiên Diễn ngẩn ra, Cao Dật Linh càng nở nụ cười lạnh lùng hơn. “Thế nào? Ngươi làm không được? Vậy đổi điều kiện kia, ngươi lấy ta a, ta cùng ngươi thành thân a!”
Nghe vậy, Đàm Thiên Diễn lại không nói lời nào.
Cao Dật Linh đẩy y ra. “Ngươi đi lấy thượng thư tiểu thư đi! Ta Cao Dật Linh có rất nhiều người yêu.”
Vươn tay ra, nhìn vết sẹo chưa lành trên tay, ngữ điệu của Cao Dật Linh rất bình thản, âm thanh cũng sắc bén. “Ta Cao Dật Linh từ nhỏ đến lớn, không kẻ nào dám đối với ta như vậy. Ta ở Miêu Cương địa vị cao thượng, ra cửa cũng chưa từng bị người ta lừa thê thảm như vậy ta chính là yêu ngươi, yêu đến cái gì cũng cho ngươi, ta sợ tỷ tỷ của ngươi sanh non ngươi sẽ thương tâm, ta đem cổ hộ mệnh của ta cho nàng, để bảo trụ tiểu hài tử cho nàng, khiến cho tính mạng của ta cũng giảm đi rất nhiều. Nhưng ta không cần, chỉ cần ngươi yêu ta, bảo ta đem mạng của ta cho ngươi cũng không sao cả.”
Cao Dật Linh lại gần Đàm Thiên Diễn, trên mặt của hắn mang theo nụ cười sắc như lưỡi dao bén. “Ta đây yêu ngươi xuất phát từ tâm từ phế, ngươi lại tra tấn ta như vậy, hơn nữa lương tâm của ngươi hiển nhiên tuyệt không bất an. Đàm Thiên Diễn, ngươi nói ngươi muốn ta, chỉ cần ngươi thành thân với ta, ta sẽ tha thứ những chuyện trước kia ngươi đối với ta, nhưng ngươi có thể sao?”
Đàm Thiên Diễn một câu cũng không đáp.
Nhìn phản ứng của Đàm Thiên Diễn, Cao Dật Linh châm biếm. “Tránh ra, kẻ dối trá như ngươi làm cho ta thấy ghê tởm.”
Đàm Thiên Diễn tránh ra.
Cao Dật Linh mặc áo ngoài vào.
“Không sai, trước kia ta phi thường yêu ngươi, yêu đến mức kêu sủng vật cắn tỷ phu của ngươi, muốn có cớ gặp mặt ngươi, gây ấn tượng khắc sâu cho ngươi. Nhưng thế thì sao? Đó là chuyện trước kia, hiện tại ta chỉ có hận ngươi, ngươi làm cho ta ghê tởm muốn nôn, ngươi là kẻ đê tiện nhất mà ta đã gặp.”
Cao Dật Linh mở cửa đi ra.
Đàm Thiên Diễn ôm lấy đầu, rốt cục y biết y mất cái gì, nhưng vĩnh viễn cũng không thể quay lại được, ngay cả thủ đoạn có mạnh, mưu cơ có sâu, Cao Dật Linh vĩnh viễn cũng không quay đầu lại.
Cao Dật Linh đi tới phủ thượng thư, bởi ở kinh thành này hắn chỉ biết được Lâm Chỉ Chính là bằng hữu.
Lâm Chỉ Chính nhìn hắn, kinh ngạc nói: “Sao đêm hôm lại tới tìm ta?”
Cao Dật Linh nhẹ giọng nói: “Lâm đại ca, ta có chút việc nhờ ngươi, muốn cầu ngươi một việc.”
Lâm Chỉ Chính nhìn sắc mặt rất mệt mỏi của hắn, quan tâm hỏi: “Trước tiên ta an bài phòng cho ngươi ngủ, có chuyện gì ngày mai nói tiếp đi!”
Cao Dật Linh lắc lắc đầu, “Không được, ngày mai ta có thể chết, ta đây mà nằm xuống, sẽ không đứng dậy nổi, thân thể chính mình ta hiểu rõ nhất, lần thứ ba cũng sắp phát tác.”
Lâm Chỉ Chính giật mình nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ngươi nhỏ tuổi như vậy…”
“Lâm đại ca, xin ngươi, nếu ta chết, giúp ta đem thi thể của ta quay về Cao gia Tô Châu. Ta có một con sủng vật, ta rất yêu nó, mà ở Trung Nguyên không ai có thể nuôi nó cả, tình nhân của ngũ ca ta là đệ đệ của dược sư Miêu Cương, hắn biết nuôi thế nào, ngươi giúp ta giao cho hắn.”
Cao Dật Linh lấy ống trúc ra, bên trong xuất ra là con bò cạp lông tím rậm, hình như rất độc. Thấy sắc mặt của Lâm Chỉ Chính tái nhợt, Cao Dật Linh nhanh chóng thu hồi lại con bò cạp. “Nó không tùy tiện cắn người, ngươi không cần sợ.”
Sắc mặt của Cao Dật Linh càng ngày càng tệ, hiển nhiên nói càng ít, khiến cho tinh thần của hắn xấu hơn.
“Ta không cần dặn dò phải hậu sự, người nhà của ta nhìn thấy thi thể của ta, ngươi khuyên bọn họ nén bi thương. Lâm đại ca, đa tạ ngươi giúp ta, ta mệt quá, muốn ngủ.”
Cao Dật Linh đứng không nổi, nói xong liền ngã xuống.
Lâm Chỉ Chính vội vàng đỡ lấy Cao Dật Linh, để cho Cao Dật Linh ngã vào trong lòng ngực của mình, Lâm Chỉ Chính thấy khuôn mặt của hắn tái nhợt, lại thăm dò hơi thở hắn, hắn lại đã tắt thở, Lâm Chỉ Chính sợ tới mức cứng ngắt tại chỗ, không biết làm gì cho phải.
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook