[Cao Gia Phong Vân] Lạc Nan Tiểu Tư
-
Chương 13: Phiên ngoại-Mật thất mê tình (hạ)
“Không xong! Nhị ca kia thì làm sao?” Cao Dật Ngọc nhất thời sốt ruột, vốn dĩ lúc này y lại chuyển hướng Lam Diệc Yên đáng yêu của y, đến nói một câu: “Diệc Yên, chúng ta làm sao bây giờ a…” lời nói thì như vậy, bất quá sao chịu đựng được y bị Tố Phi Văn tiếp tục bức bách “nhẫn”, y lại theo bản năng người thứ nhất liền đi cầu trợ Tố Phi Ngôn. Lúc này Tố Phi Văn mới thỏa mãn thu hồi cánh tay sớm chuẩn bị vung, không có vung vào mặt của Cao Dật Ngọc.
Vẻ mặt Tố Phi Ngôn lạnh lùng cũng xẹt qua một tia mây đen. Bỗng nhiên hắn chú ý tới Hoa Tuyệt Hàn trong tay vì Cao Dật Vân chuẩn bị chữa thương, à không, là liệu xuân dùng cổ độc, lập tức phản ứng, đối với Hoa Tuyệt Hàn nói: “Ngươi xác định ngươi dùng cổ độc đối với ‘xuân đệ nhất thiên hạ’ hữu hiệu sao!”
“Hẳn là có thể!”
“Chúng ta còn có hy vọng…” Tố Phi Ngôn suy tư một lát sau nhưng cũng không phải thật khẳng định nói.
“Cổ độc?” Cao Dật Ngọc đột nhiên cũng phản ứng “Ngươi nói là đại ca! Đại ca bên kia còn có hy vọng có phải hay không?!”
“Đúng vậy!” Lam Diệc Yên khẳng định chính mình ngữ khí ôn hòa: “Hiện tại chúng ta có thể khẳng định chính là Cao Dật Vân trong tay bắt được mới là chân chính thiên tiên cương khí.”
Y hiển nhiên không quen với tóc dài của Tố Phi Văn, nhẹ tay lướt một chút, tiếp tục nói: “Cao Dật Vân là võ công cao thâm khó lường nhất trong chúng ta, chính là xuân dược chung quy không đến mức vây khốn hắn mười mấy canh giờ, chỉ hy vọng hắn cùng Lãnh Hà Phong có thể đến cuối cùng kiếm ra được một đường sống!”
“Nói như vậy nhị ca còn có hy vọng!” Cao Dật Ngọc toát ra một tia trấn an.
“Cao Dật Ngọc —— tứ đệ, Cao Dật Vân —— đại ca, à… Cao Dật…” Lúc này Cao Dật Tĩnh yên lặng vác cuốn gia phả, bất quá không ai để ý đến y.
“Thời gian không còn nhiều, Cao Dật Ngọc, chúng ta phải lập tức chạy vào trong động đi!” Lam Diệc Yên một bước tiến lên muốn kéo tay của Cao Dật Ngọc rời đi, bỗng cảm giác thấy y sam chính mình bị người kéo lại, quay đầu lại liền phát hiện nguyên lai là Tố Phi Văn —— cư nhiên còn dùng ánh mắt của Lam Diệc Yên mà bắn ánh nhìn kiều mị giết chết người: “Không cho ngươi chạm vào hắn!”
Đành chịu Lam Diệc Yên cùng Cao Dật Ngọc nhìn nhau mà không được chạm nhau…
Cao gia lần thứ hai toàn thể tiến đến Đoạn tình thất, bất quá bị cái gì thiên tiên cương khí kia hỗn loạn có chút chật vật, không thấy tiêu soái phiêu dật ngày thường đâu hết. Thời gian hỗn loạn coi như tốn hết bữa cơm mà đi vào trong động.
Cao Dật Vân đã nghỉ ngơi cũng tạm đủ, nguyên khí hình như cũng khôi phục bảy phần. Đột nhiên nhìn thấy một đám người Cao gia rất kỳ quái một lần nữa tụ lại, trong lòng không khỏi sửng sốt một chút.
Cũng may Tố Phi Ngôn lúc nào cũng là một bộ dạng lãnh tuấn cao ngạo, nhưng mặc dù là hắn cũng ước chừng nửa canh giờ vội tới trước đối Cao Dật Vân mà giải thích hết thảy quái dị mà y đã thấy.
Đêm qua Cao Dật Vân mới xuân tình dũng động đến khí dục hung tâm, lúc này nhìn người trong nhà rơi vào kết cục quái dị này lại đột nhiên lo lắng không thôi. Ngay lúc bất hạnh nhất này Cao Dật Tĩnh mất trí nhớ lại tuôn một câu không hợp thời: “Ngươi là Cao Dật Vân? Nói vậy là nhị ca của ta?”
Cao Dật Vân vốn là có lực tự chế kinh người, lúc này hiển nhiên là bị câu nói nửa ngốc không ngốc của Cao Dật Tĩnh đả kích thật lớn, không khỏi hít một hơi thật sâu, nửa ngày mới ném ra một lời không hoàn chỉnh: “Cái gì nhị ca?…Nhớ…Ta là đại —— ca — ngươi!” Nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của y, nếu là người thường chỉ sợ lúc này đã tức giận rơi xuống ngục. Cao Dật Vân bị lời ngốc của Cao Dật Tĩnh chấn động lập tức co cánh tay phải, đột ngột đánh thức Lãnh Hà Phong đang ngủ trong lòng.
Trên mặt Lãnh Hà Phong xinh đẹp còn vương chút tia phấn nhuận, phả hơi có vài phần kích người, nhưng dù sao không bằng nội lực thâm hậu của Cao Dật Vân, hơn nữa đêm qua làm việc quá kịch liệt, tốc độ khôi phục không khỏi chậm một chút.
“Hà Phong, ngươi tỉnh!” Cao Dật Vân vươn tay vuốt ve trán nóng của hắn, “Hôm qua…Ân…Hiện tại người cảm thấy không có gì chứ?”
“Ừ…Ta không sao.” Lãnh Hà Phong cúi đầu nhìn cổ tay của mình, hóa ra Cao Dật Vân lấy tay bắt mạch tượng của hắn, lo lắng hắn có bất trắc gì. Nhất thời trong tuấn dung lãnh ngạo nhuộm chút vui mừng. Bất quá khi hắn nhìn thấy sao nhiều người cùng xuất hiện ở đây thì biết tình thế bất ổn.
“Cao Dật Vân, cho ta nửa canh giờ là đủ rồi.” Lãnh Hà Phong thở nhẹ, hoãn một chút, đứng dậy, sửa sang y sam.
Lúc này Hoa Tuyệt Hàn đưa cổ độc lên: “Xem tạo hóa của ngươi, độc này có thể trong thời gian ngắn loại trừ dược lực còn trong cơ thể ngươi. Tuy rằng mạnh chút, nhưng dựa vào võ công của ngươi nội lực hẳn là có thể trụ được!”
“Các ngươi….Quả thật tất cả đều thất bại?” Cao Dật Vân nhận dược, hướng Hoa Tuyệt Hàn chỉ nhận xác nhận cuối cùng.
Mọi người nhìn nhau không nói gì. Cao Dật Vân tức khắc hiểu được vài phần, biết rõ mình trọng trách gánh vác duy nhất, trên mặt lộ ra thần sắc nghiêm túc hiếm thấy. Y thận trọng xoay người, nhẹ giữ cánh cửa đá: “Nhị đệ, ngươi cũng nhất định phải kiên trì chờ đến thành công của ta cùng Hà Phong a!”
Phía kia cửa đá Cao Dật Hiên ôm chặc Vệ Ưởng, tựa hồ hiểu được ý của đại ca, trả lời: “Đại ca, còn mấy canh giờ nữa?”
“Không nhiều lắm…”
“Đại ca các ngươi yên tâm giữ, có thể còn mấy canh giờ, ta Cao Dật Hiên có thể chống đỡ mấy canh giờ!”
“Võ công Vệ Ưởng không cao, ngươi phải chuẩn bị chân khí bảo vệ hắn bất cứ lúc nào… Thời gian không nhiều, có lẽ chúng ta sẽ vận khí gấp bội!” Dù sao cũng là huynh đệ tình thâm, lời nói ăn ý.
“Đại ca, các ngươi cũng phải cẩn thận một chút a!” Cao Dật Hiên quay đầu nhìn Vệ Ưởng. Lúc này Vệ Ưởng ngược lại có vẻ rất bình tĩnh, không ồn ào không bát nháo, chỉ dùng ánh mắt ưu buồn nhưng lại tín nhiệm nhìn chăm chú vào Cao Dật Hiên hắn yêu nhất nhỏ giọng nói: “Ngươi đã nói sẽ vẫn bồi bên cạnh ta, không được nuốt lời a!” Nói xong dúi đầu vào khúc tay y.
Cao Dật Hiên gắt gao ôm lấy Vệ Ưởng, không ngừng hôn lên mái tóc của hắn: “Ta sẽ… Vệ Ưởng! Bởi vì ta yêu ngươi! Rất yêu ngươi!”
Cổ độc của Hoa Tuyệt Hàn quả nhiên hữu hiệu, hao phí nửa phần công lực của Cao Dật Vân liền đem xuân độc hoàn toàn trấn trụ.
“Hà Phong…” Cao Dật Vân nhẹ gạt mái tóc rối của ái nhân “Ngươi có thể sao?”
Lãnh Hà Phong ngầm đồng ý, hơn nữa hắn có thể thực khẳng định Cao Dật Vân lần này tuyệt đối sẽ không làm xằng bậy nữa. Hai người đối diện, đều tự lĩnh hội ý tứ đối phương —— thành bại một lần này!
Mỗi người lúc này cũng hồi hộp không thôi, cứ nhìn chằm chằm vào Cao Dật Vân cùng Lãnh Hà Phong đan xen hai tay dần dần nhập định (ngồi thiền). Theo khí tức của hai người dần nhanh hơn, toàn bộ tựa hồ bắt đầu tràn ngập một luồng chân khí rất lớn. Chân khí này rất kỳ quái, nửa lạnh nửa nóng, lúc nhanh lúc chậm, chậm rãi tụ tập chung quanh Cao Dật Vân. Cao Dật Vân càng dụng tâm tụ thần càng khó có thể đem chướng khí tản ra. Liền kiểu ngươi tranh ta đoạt lần lượt nhập định qua một canh giờ. Mắt thấy hai người khẽ rung động theo nhiệt khí lập tức tiến vào nguyên thần đoạn thứ hai, đột nhiên Lãnh Hà Phong bị chấn động nội lực, đột nhiên trầm bổng ngẩng đầu lên, mái tóc đen nhánh như suối bay về phía sau. “Ngô…” Hắn thống khổ rên.
Mà luồng khí tức chấn thương này của hắn làm cho tất cả người chung quanh đều vào động. Bởi vì cách thạch thất rất gần, khí tức làm cho Vệ Ưởng hồi hộp vặn vẹo thân dưới, Cao Dật Hiên lập tức lấy nội lực bảo vệ hắn. Trong khoảnh khắc bụi đất bay mù mịt.
“Không xong, bọn họ dùng khí quá mạnh!” Lam Diệc Yên phát giác khác thường.
Lúc này Cao Dật Vân cũng bắt đầu có chút động tĩnh, y tựa hồ cực lực khắc chế chống cự luồng kích thích mãnh liệt trong cơ thể. Còn Lãnh Hà Phong lại càng rõ ràng, phả hơi hoàn toàn rối loạn nguyên thần, hơi thở cực kỳ bất ổn. Không chỉ có bất ổn, mà ngay cả khuôn mặt vốn bình tĩnh của hắn hiện ra một tia khác thường. Vẻ mặt này hiện tại đánh lui thống khổ ban đầu, thay vào đó một nét hưng phấn, mang theo chút ấm ấp khiến cho đôi môi ẩm ướt của Lãnh Hà Phong hồng hào.
Tình huống hiện tại nhìn làm sao cũng giống như…như vẻ mặt phiến tình kích người, không phải là…
Trong mông lung Cao Dật Vân cùng Lãnh Hà Phong cơ hồ đồng thời mở mắt ra, ánh mắt hai người cực kỳ giống nhau —— mê ly không thôi. Cao Dật Vân lại bắt đầu bế khí, tiệt đoạn cùng chướng khí liên tiếp, hoàn toàn không lo lắng nội lực cường đại bốn phía. Y run rẩy cúi người, đưa ngón tay nhỏ dài thật sâu luồn vào tóc của Lãnh Hà Phong, tiện thế kéo mặt của hắn lại gần. Trong ánh mắt toát lên nhu tình thu hồn phách người, từng tí từng tí đưa ngón tay tới gần dây dưa sợi tóc.
Lãnh Hà Phong càng phát ra tiếng hổn hển, đôi môi đỏ mọng hơi mở nghênh hướng Cao Dật Vân…Trời ơi, cảnh này chẳng lẽ không phải…
“Hà Phong…Ta muốn…muốn ngươi!” Tiếng gầm nhẹ đầy tình dụ tuôn tràn từ cổ họng của Cao Dật Vân.
Quả nhiên là…. Ông trời a, người nhìn xem Cao Dật Vân rốt cuộc làm chuyện gì a!
Càng làm cho người ta kinh ngạc chính là, Lãnh Hà Phong cơ hồ chưa hề hít hơi thở gì của Cao Dật Vân mà tình dục dâng lên, thuận thế liền vội vàng đem cuồng nhiệt của mình thổi vào đôi môi khô khan của ái nhân…
Hai người này sao vô duyên vô cớ lại…
“Thôi tình đại pháp!” Tố Phi Ngôn chấn kinh —— hắn hoàn toàn khẳng định trên người Cao Dật Vân cùng Lãnh Hà Phong không có dược lực của trí tình gì cả, nguyên nhân chỉ có thể là bọn họ quá mức vội vàng tu luyện thiên tiên cương khí, cho nên cho dù là trình tự chính xác, một chút sai lầm liền thành tà công chết người, mà tà công này xem ra là có tác dụng thôi tình lẫm liệt!
Công phu này cũng quá tà môn!
“Nguy rồi!” Cao Dật Ngọc la hét: “Cao Dật Vân, ngươi rốt cuộc đang làm gì đó a! Mau tỉnh lại a, ngươi điên rồi sao!”
Trong kinh hãi chỉ cảm thấy tà khí xung quanh Cao Dật Vân càng lúc càng đặc hơn, đồng thời còn có một luồng nhiệt khí sát nhân như nham thạch bay lên. Nhiệt khí kia tức khắc bao vây lấy hai người, dù sao bọn họ không kiềm được chính mình bắt đầu cuồng nhiệt dây dưa âu yếm lẫn nhau…”Ân…”
Lúc này, mọi người Cao gia cũng không thể loạn động chân khí, chỉ có thể vạn phần xấu hổ, quái dị, lo lắng quay mặt qua chỗ khác.
Cao Dật Vân a… Ngươi!
Chẳng lẽ Cao Dật Hiên nhất định cùng Vệ Ưởng sinh tử đồng thất như vậy sao?
Theo đó tình dục hai người dũng động, trên đỉnh vách đá của thạch động đá lửa bắt đầu sàn sạt rơi xuống.
Nội công cường đại làm cho mọi người ở đây không thể không vận khí để bảo vệ mình, trong động càng ngày càng nóng…
Còn chừng hai canh giờ, Cao Dật Vân cùng Lãnh Hà Phong dần dần khôi phục ý thức khi chướng khí vây quanh thối lui. Lãnh Hà Phong đột nhiên phát giác là có người đè trên thân mình, bèn muốn đẩy ra. Nhưng bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi lập tức trượt chân ngã tên đất. Cao Dật Vân nhìn mớ y phục hỗn độn, dưới thân, Lãnh Hà Phong bị ướt đẫm mồ hôi bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Nguy rồi, chúng ta…”
Lãnh Hà Phong kinh hoàng kéo áo chính mình lên: “Cao Dật Vân… Có phải chỉ còn lại có hai canh giờ hay không…”Âm thanh của hắn có chút phát run.
Cao Dật Vân quay đầu, lúc này mọi người từ trong lá chắn của nội lực thoát ra, nhìn thấy Cao Dật Vân nửa thân dưới xích lỏa lập tức biết được kết quả, hiện lên một tia tuyệt vọng.Y nhắm mắt lại, ôn nhu giúp Lãnh Hà Phong gài vạt áo.
“Đã hết…Hà Phong…” Y đành chịu cúi đầu nói. Bỗng nhiên, Cao Dật Vân cảm giác chính mình đụng tới làn da trắng tuyết của Lãnh Hà Phong lại nóng bỏng như thế, y kinh hãi rụt tay.
“Cao Dật Vân! Tay ngươi sao lại lạnh như băng thế?” Ngược lại là Lãnh Hà Phong giành hỏi trước. Hắn cầm tay của Cao Dật Vân, đột nhiên nhiệt độ trong tay như đóng băng.
“Nóng quá!” Cao Dật Vân không khỏi rút tay về, nháy mắt cảm giác trong mười ngón tay có dòng khí cường đại tuôn trào chưa từng có, thống khổ vạn phần, như nham thạch đốt cháy. Theo bản năng y đem ngón tay thon dài duỗi ra, làm cho dòng nóng rực này phát ra. Nhưng lúc y duỗi tay ra nháy mắt liền thấy một đường bạch trần từ đầu ngón tay bắn ra, bắn tới nơi đóng băng cách ba thước, bạch trần kia chui vào thạch bích, trong khoảnh khắc động bích của thâm động bị tan ra một trượng.
Cao Dật Vân nhất thời không biết làm sao, hơi giơ tay đông cứng lên, từ trong miệng của y run rẩy, bốn chữ lờ mờ từng chút xuất hiện: “Thiên…thiên…tiên…cương…khí…”
Mọi người cũng sợ ngây người, cho dù Lam Diệc Yên võ công cao thâm như thế với sức mạnh công phu trước mắt cũng phải trố mắt không ngớt —— Cao Dật Vân vừa rồi cơ hồ không dùng nửa điểm nội lực mà đã tạo thành sức phá hoại lớn như thế!
“Vệ Ưởng! Tỉnh tỉnh, bọn họ thành công!” Cao Dật Hiên thu hồi nội lực, Vệ Ưởng hôn mê hơi mỏi mệt tỉnh lại.
Cao Dật Vân đưa ta vươn ra trước mắt, trong ánh mắt tuấn mỹ rốt cuộc lóe ra một tia thắng lợi vui sướng, nhất thời quên ly khai trên người Lãnh Hà Phong.
“Cao Dật Vân… Chẳng lẽ chúng ta thành công rồi?”
“Không sai” Khóe miệng Cao Dật Vân nhếch lên nụ cười đắc ý.
“Không nghĩ tới quá trình tu luyện của Thiên tiên cương khí kỳ thật bản thân chính là quá trình giao hợp tình dục a!” Lam Diệc Yên suy tư: “Khó trách lúc ấy Cao Dật Vân hợp Lãnh Hà Phong…”
Tố Phi Ngôn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hô: “Cao Dật Vân, không còn thời gian. Mau a!”
Chỉ thấy Cao Dật Vân mạc nhiên tập trung nội lực, trong nháy mắt tụ khí, vung tay thẳng bắn về phía “Tình bỉ kim liên”, đồng thời hô lớn: “Nhị đệ! Bảo vệ Vệ Ưởng!” Trong khoảnh khắc một luồng khí ngang trời xuất thủ, mang theo tà hàn khí lạnh băng đến xương như dã thú cuồng bạo nhắm tới cửa đá. Trong động chấn động kịch liệt, thiên băng địa liệt (trời sụp đất nứt) cuồng loạn làm cho chung quanh dấy lên một trận bụi mù mang theo băng sương sắc nhọn, bao lại tầm mắt mọi người.
Cao Dật Hiên thấy bất ổn, liền bổ nhào tới Vệ Ưởng, nội lực cường đại làm cho y trong giây lát bị đẩy vào nơi sâu của thạch thất. Sau một trận chấn động, uy lực của Thiên tiên cương khí yên ả lắng xuống. Sức mạnh cường đại làm cho động này trở nên hỗn độn vạn phần, trời động đất chấn. Mọi người lúc này cùng Cao Dật Hiên đều vội vàng ngóng nhìn cửa thạch thất trong bụi mù tán đi…
Nhưng…
Lúc này người ở hiện trường lại càng cảm nhận sâu hơn cái gì là “tạo hóa trêu người”! —— băng trần chậm rãi rơi xuống để lộ ra cửa đá hoàn toàn không tổn hao gì. Cửa đá kia mặc dù là vách tường chung quanh hơi hơi động một chút, nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu vỡ ra. Hơn nữa ở sườn cửa ngoài bể một mảnh nham thạch, trên mặt xuất hiện chữ đỏ chu sa “Tình —— bỉ —— kim —— kiên ——”
Nhìn thấy cửa đá hoàn toàn không tổn hao gì, mọi người nhất thời lại từ trên kinh hỉ vừa rồi ngã xuống vực sâu. Đây chính là Thiên tiên cương khí thật thật chính chính a! Hiện tại chế giễu, mà ngay cả Thiên tiên cương khí cũng thúc thủ vô sách. Đây chẳng phải là tuyệt đường lui của bọn họ sao?
Ngạc nhiên kinh ngạc nhất chính là Cao Dật Vân, y cơ hồ đã dùng hết chín phần nội lực đánh ra một chưởng kia, vốn tưởng rằng hết thảy sẽ chấm dứt trong một chưởng này, nhưng kết quả cũng là hôi phi yên diệt như vậy, hóa thành hư ảo…
“Chẳng lẽ là… Chẳng lẽ là… Tảng đá kia…” Tố Phi Ngôn cùng Lam Diệc Yên không thể tin được hết thảy kết thúc như vậy.
Cao Dật Vân thu tay, vô lực rũ xuống: “Đây là khối tảng đá linh khí, xem ra đã trải qua mấy trăm năm nhật nguyệt tinh hoa, tự mình thăng hoa. Hiện tại cho dù Thiên tiên cương khí cũng mất tác dụng với nó…”
Lời nói chưa hết, đã nghe một tiếng “răng rắc”, cùng với bụi đá rơi xuống, cái miệng nhỏ thông khí vốn ở phía trên thạch thất lúc này vô tình tự động đóng lại! Hiện tại “Đoạn tình thất” chính là hoàn toàn thành mật thất, không khí bên trong nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ một canh giờ —— hạn hai mươi bốn canh giờ cũng sắp hết.
Đây không phải là đem Cao Dật Hiên cùng Vệ Ưởng bên trong bức đến tuyệt lộ sao!
“Nhị ca!” Cao Dật Ngọc mang theo âm thanh nức nở lập tức vọt lên. Cao Dật Vân bèn túm y lại, lắc đầu nói: “Tứ đệ… Chỉ có một canh giờ, để nó hảo hảo lưu lại cho nhị ca ngươi cùng Vệ Ưởng đi…” Cao Dật Ngọc tức khắc nửa quỳ xuống đất, hai tay gắt gao cào trên đất, tuyệt vọng nói nhỏ: “Vì sao! Vì sao lại như vậy! Nhị ca…”
Tố Phi Văn không đành lòng dựa vào ca ca, Lam Diệc Yên cũng yên lặng đứng thẳng, tất cả mọi người im lặng không lên tiếng. Cao Dật Vân ngồi xổm xuống, không nói câu nào đem toàn bộ Lãnh Hà Phong ôm vào trong ngực của mình, y hiểu cảm thụ hiện tại của người trong thạch thất, ai có thể chịu được chỉ còn một khắc sẽ cùng người nhà cùng ái nhân của mình vĩnh viễn biệt ly…
“Vệ Ưởng…” Không khí không đủ, Cao Dật Hiên đã sắp bắt đầu thở dốc, hơi hơi buông Vệ Ưởng vẫn rúc bên cạnh ra, nâng khuôn mặt thanh tú của hắn lên. Y muốn nói rất nhiều, nhưng không thể mở miệng, trong mắt Vệ Ưởng ngập lệ, có lẽ ngay từ đầu chuẩn bị cùng Cao Dật Hiên ở trong này trường sương tử thủ đã được rồi.
“Cao Dật Hiên, ta muốn vĩnh viễn cùng ngươi một chỗ… không cho ngươi rời khỏi ta…” Tiếng hắn run rẩy cầu xin.
“Hư…Đừng nói nhiều,” Cao Dật Hiên thống khổ nhìn ái nhân trước mắt, lấy tay để lên đôi môi mọng đỏ của hắn: “Không khí không đủ, chúng ta chỉ có một canh…” Còn không chờ y nói xong, Vệ Ưởng lập tức ôm cổ của Cao Dật Hiên, gắt gao kéo lấy vạt áo ướt nhẹp mồ hôi của y, đem gò má áp vào bên tai của y, nhỏ nhẹ nói: “Mặc dù chỉ có một canh giờ ta cũng muốn…” Khóe miệng của Cao Dật Hiên nếm nước mắt chua xót lưu lại của Vệ Ưởng, y vô cùng trìu mến đưa tay vùi vào tóc ái nhân.
“Cuối cùng cũng có thể cùng ngươi một chỗ… Ta rất vui!” Vệ Ưởng lộ ra nụ cười chua xót khiến người thương tiếc.
“Vệ Ưởng… Ta yêu ngươi…” Lúc này Cao Dật Hiên đưa tay nhu tình lướt nhẹ đôi môi đỏ mọng xinh xắn của Vệ Ưởng: “Vệ Ưởng, ta muốn ở phút cuối cuộc đời đều có thể tràn ngập hơi thở của ngươi…” Y mang theo nước mắt vong tình hôn lên đôi môi của Vệ Ưởng, dùng vị giác của y ở trong miệng Vệ Ưởng hồi tưởng hết thảy y có thể chạm tới.
“Vệ Ưởng…” Y gọi vô cùng ôn nhu.
“Ân…”
“Chúng ta triền miên đến cuối… Vệ Ưởng… Ta yêu ngươi…” Cao Dật Hiên cầm nước mắt đưa tay tham tiến vào thân thể lạnh run của Vệ Ưởng…
Từ xưa nhiều hồng nhan bạc mệnh, hiện tại tuyệt tình trong động im lặng cực kỳ, chỉ có mờ mờ tiếng thở dốc. Tất cả mọi người trầm ngâm bất đắc dĩ cùng đợi.
Bất quá, các vị đang ngồi tựa hồ quên một người. Mà người này ở tình tiết lúc sau tạo thành tác dụng phiên vân phúc vũ! (Cái này đến cuối mới biết nhá =)))))))))
Người này đó là ——
Tố Phi Văn đột nhiên cảm thấy động khẩu có tiếng động. Hắn nhìn lại, liền thấy chỗ ánh sáng càng ngày càng gần một bóng người xông tới, nhân ảnh nọ thở hồng hộc chạy tới, hơn nữa vội vàng kêu: “Nhị ca! Nhị ca!” Cho đến khi người kia nghiêng ngả lảo đảo xông tới, Tố Phi Văn rốt cuộc nhìn thấy, đó chính là Cao Dật Dũng chính mình từ hôm qua mắng đến bây giờ!
“Tất cả ta nghe quản gia nói! Giờ mới tới…nhị ca hắn…”Y không ngừng thở gấp.
Cuối cùng không cần Tố Phi Ngôn lại tìm đến giải thích bất cứ gì cho hắn —— Tố Phi Ngôn lúc này cũng không có tâm tư giải thích gì.
Tố Phi Văn tức khắc vừa nhớ vừa tức, ngậm lệ bỗng đấm một cú sau gáy, cơ hồ quên chính mình vẫn là thân thể của Lam Diệc Yên. “Cao Dật Dũng, ngươi! Ngươi sao giờ này mới tới a!”
Cao Dật Dũng đương nhiên là phi thường kinh hoàng tránh “Lam Diệc Yên” xông tới, lảo đảo thụt lùi vài bước, mở to hai mắt với Tố Phi Văn: “Phi Văn, Lam Diệc Yên? À không, Phi Văn, ngươi…”
Tố Phi Văn bèn chế trụ cổ áo yết hầu của Cao Dật Dũng, ôn nhu giận nói: “Ngươi không phải nói ngươi biết sao! Nhìn biểu tình ngươi gì a, còn đối với ta như vậy!”
“Ta đích xác có nghe nói…bất quá, điều này cũng…” Cao Dật Dũng quả nhiên là người không biết nói chuyện, nhất thời cứng họng.
Bất quá Tố Phi Văn cũng không tiếp tục ồn ào nữa, hắn chỉ nắm tay của Cao Dật Dũng, cúi đầu: “Cao Dật Hiên bọn họ…”
Cao Dật Dũng kéo bả vai của Tố Phi Văn đang dựa ra: “Ngươi nói là, nhị ca ta hắn…”
“Không có thời gian, mặc dù là Cao Dật Vân luyện thành thiên tiên cương khí nhưng cũng bất lực!” Tố Phi Văn quay mặt đi.
“Cái gì…Nhị ca…”
Cao Dật Dũng buông tay của Tố Phi Văn ra, chậm rãi hướng tới cánh cửa của thạch thất: “Hảo một cái ‘Tình bỉ kim kiên’ a, chẳng lẽ Cao gia chúng ta lại mất nhị ca như vậy sao?”
Bỗng nhiên y ngừng lại, nhìn thấy quyển trục phóng ngay thạch bích lúc trước. “Muốn mở cửa này, cần Thiên tiên cương khí” Y thì thầm.
“Tất cả chúng ta đều thất bại, vô dụng…” Cao Dật Ngọc nói.
“Vô dụng? Làm sao có thể! Các ngươi nhiều người như vậy họp lại lâu như vậy cũng vô dụng sao?” Cao Dật Dũng vô cùng khiếp sợ.
“Cao Dật Ngọc nói không sai!” Tố Phi Ngôn rất khẳng định.
“Không có khả năng!” Cao Dật Dũng hô lớn: “Ta không tin là vô dụng! Để cho ta tới thử xem sao!” Nói xong đi tới cửa đá.
Mọi người nhất thời không nói gì, Cao Dật Vân đã dốc lòng tu luyện vượt qua ngàn vạn tình khổ mới nối liền tà công, tại sao có thể ngươi muốn thử thì thử?! Nhưng không ai đi ngăn cản y.
Chỉ thấy Cao Dật Dũng bước đi khoan thai, đến lúc đối diện cánh cửa thạch thất, liền vững vàng đứng lại, hít một hơi thật sâu…
Mọi người bế khí cùng đợi Cao Dật Dũng mới xuất hiện sẽ sử dụng Thiên tiên cương khí như thế nào!
… Cao Dật Dũng vận khí lần nữa, hoãn hoãn cổ họng, khi y vận khí sâu lần thứ ba, liền hướng tảng đá kia hô to một tiếng: “”Thiên —— tiên —— cương —— khí!”
Nháy mắt mọi người đều cơ hồ từng bước ngã nhào xuống đất. (Tác giả nguyên là thử dùng chỗ này một từ “mở rộng tầm mắt”, nhưng đột nhiên phát hiện sai lầm! Các vị lượng thứ!) (Edit: vâng, em nó cũng mất hồn á, đúng là thêm “hiểu biết” á =))))
Tiếp theo đã xảy ra sự tình khiến những người ngã xuống đất xong rốt cuộc không đứng dậy nổi!
Chỉ thấy sau khi Cao Dật Dũng dứt tiếng, cửa đá kia lại kịch liệt chấn động. Bỗng nhiên, ở trước mắt bao người, ngoan thạch kiên cố không vỡ kia cư nhiên lại nhúc nhích hướng về phía trước một chút.
Cao Dật Dũng dùng hết công lực toàn thân, lại: “”Thiên —— tiên —— cương —— khí ——”
Tức thời “ầm ầm” một tiếng thật lớn tro bụi thoáng chốc bay khắp nơi, ngay không khói bụi sặc chết người này, “”Tình bỉ kim kiên” lại nổ tung tóe! Nhìn nhìn Cao Dật Dũng, lúc này trên mặt lộ ra nụ cười vừa lòng kiên cường. “Kỳ thật lại đơn giản thế thôi sao!” Y đắc ý nói.
Trời ạ! Ông trời viết tiểu thuyết sao? Vì sao lại sáng tạo là kết quả làm cho tâm thần người đều tổn hại như thế!
Cao gia từ trên xuống dưới liều mạng thì liều mạng, tẩu hỏa thì tẩu hỏa, nhập ma thì nhập ma, còn có người lại chớ ăn xuân dược lại tu luyện xuân, lại có biến thành ngắn ngủn bên trong mười mấy canh giờ thì tinh túy hao tổn hầu như không còn… Hết thảy này, hết thảy này lại tới đây chấm dứt trong miệng của Cao Dật Dũng ngày thường làm việc lỗ mãng?
Trố mắt! Trố mắt! Không ai đứng lên, tất cả mọi người gục theo thứ tự, giây lát trải qua đại hỉ đại bi khiến cho mọi người lúc này vui buồn lẫn lộn.
Cao Dật Hiên cùng Vệ Ưởng trong triền miên đột nhiên cảm giác một trận mát mát, mới phát hiện lúc này cửa động đã mở ra, hoàn toàn không thấy mấy thứ “Tình bỉ kim kiên” chói mắt nữa. Sau đó liền thấy Cao Dật Dũng đứng khí không suyễn tim không đập, mỉm cười…
“Cao Dật Hiên… Chúng ta thoát rồi…” Vệ Ưởng lập tức hiểu.
Cao Dật Hiên chính là vô cùng ôn nhu ‘mổ’ nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của hắn “Ừ… Ta biết…”
“Thật tốt quá, chúng ta không cần ra đi…” Vệ Ưởng nhẹ nhàng đẩy môi của y ra.
“Chúng ta vốn sẽ không xa cách a…” Cao Dật Hiên nhìn ái nhân hạnh phúc lộ ra nụ cười, trong ánh mắt hoàn toàn không thấy bi thương cùng tuyệt vọng mới vừa rồi, y vui mừng từ môi của Vệ Ưởng hôn xuống cái cổ mảnh khảnh của hắn, ngực lỏa lồ, chứa đầy dục vọng. “Hơn nữa… Chúng ta trong một canh giờ nữa cũng sẽ không tách ra a!” Y lộ ra lời nói xấu xa, sau khi ném cho Cao Dật Dũng ánh mắt cảm kích, lưu lại một câu “Vệ Ưởng… Chúng ta đã không thể dừng được nữa a… Không ai có thể quấy rầy chúng ta!” Sau đó dùng lực, liền mượn tảng đá vỡ chặn miệng động lại, ngăn cản tầm mắt mọi người ở ngoài với hai người triền miên.
Không hổ là Cao Dật Hiên! Ngươi lợi hại! (Tác giả: Thở phào nhẹ nhõm với sự an toàn tánh mạng của y, không khỏi lại cảm thán một chút)
Mừng rỡ chuyện không chỉ có riêng Cao Dật Hiên nháy mắt được cứu, còn có, kỳ hạn hai mươi bốn canh giờ lập tức qua đi…
Chướng khí bắt đầu thối lui, đầu Lam Diệc Yên cảm giác được nội lực rất nhanh khôi phục, ngay tại lúc hắn chuẩn bị vận khí an dưỡng, chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, như là có cái gì hút ra khỏi thân thể của mình. Đợi lúc hắn khôi phục ý thức, nhìn thấy Cao Dật Ngọc thống khổ cúi xuống trước mặt mình, chính mình vươn tay —— trong kinh hỉ mang theo run rẩy, tựa hồ mình là bộ dạng không thể đụng tới: “Diệc Yên… Ngươi rốt cuộc…rốt cuộc…trở về” Chỉ thấy Cao Dật Ngọc hưng phấn cùng cười mê ngã vào ngực của Lam Diệc Yên.
Cao Dật Ngọc! Ta đều nói ngươi sẽ không thể nhịn được nữa, ngươi còn chưa tin! “Đồ ngốc…” Lam Diệc Yên ôn nhu để cho Cao Dật Ngọc gối lên hai chân thon dài nhỏ nhắn của hắn.
Kinh hỉ như điên nhất có thể xem như Tố Phi Văn, rốt cuộc thấy mình trở về thân thể đã lâu, nhịn không được túm cổ tay áo cùng tóc ngửi ngửi xem xét, sợ là Lam Diệc Yên mới vừa rồi ngã trái ngã phải làm dơ chính mình. Bỗng nhiên hắn nghĩ tới Cao Dật Dũng từ sáng sớm hôm qua đã đi đâu chẳng biết, giờ mới trở về làm đại anh hùng kia, vừa định muốn lên tiếng răn dạy y, chỉ cảm thấy đôi tay hữu lực ôm trọn mình, âm thanh ôn nhu lo lắng sát lỗ tai thôi thổi nói: “Được rồi, Phi Văn, không cần nhìn nữa, ngươi tuyệt không bẩn, vĩnh viễn đều là sạch sẽ xinh đẹp như vậy…”
Nhìn hết thảy đều bình tĩnh trôi qua, Tố Phi Văn cũng không muốn lãng phí mà thông qua y hai mắt bắn ra ánh nhìn mê người, dùng ngón trỏ làm nũng ở trên trán của ái nhân một chút: “Dật Dũng, nếu ngươi đã hảo hảo với ta, lúc này ta tạm thời tha cho ngươi!”
Cao Dật Dũng làm sao bây giờ mà để Tố Phi Văn rời khỏi thân thể của chính mình a, đem tình nhân xinh đẹp kiều mị vô cùng của y gắt gao xiết chặt vào người: “Được, ta nhất định sẽ hảo hảo bồi thường cho ngươi!”
Bên này nhu tình mật, còn Quân Hoài Lân giờ phút này vẫn chịu kiềm chế của huyệt đạo, hoàn toàn không tỉnh. Hắn chỉ mơ hồ nghe được âm thanh dồi dào từ tính của Cao Dật Tĩnh: “Khanh khanh! Khanh khanh?” Bất quá khi hắn nhìn rõ ràng Cao Dật Tĩnh trước mắt, cư nhiên lập tức khóc lên: “Ai là khanh khanh của ngươi! Ngươi buông… Ngươi không phải cũng không biết ta sao, còn đỡ ta làm gì!”
“Khanh khanh, ngươi đừng như vậy a, ta cũng là tẩu hỏa nhập ma mới không biết ngươi thôi, ngươi ngoan một chút, không được lộn xộn, lần này tính là ta không đúng được không?”
“Không tốt!” Quân Hoài Lân ngoài miệng giận hờn xong, nhưng một đầu lại chui rúc vào cái ôm của Cao Dật Tĩnh: “Đều là ngươi không tốt! Ngươi bồi ta như thế nào?!”
Cao Dật Tĩnh bèn ôm lấy Quân Hoài Lân suy yếu, cười nói: “Khanh khanh, giờ chúng ta trở về nhà, sau đó ta phải làm cái gì đều nghe ngươi hết, được không?”
“Ngươi thật ngoan ngoãn cái gì cũng nghe ta?” Quân Hoài Lân hoài nghi còn oa oa nức nở. “Ta đây muốn mươi đọc một trăm lần ‘ khanh khanh’, nói một trăm lần ngươi sẽ không quên ta! Hô to một trăm lần ngươi yêu ta, đem hôm nay ngươi quên đều phạt trở lại!”
“Được được được, khanh khanh, khanh khanh, khanh khanh…” Cao Dật Tĩnh ôm ngang Quân Hoài Lân coi như không có người vừa đi vừa dỗ ngọt “Đừng khóc a, chúng ta lập tức trở về nhà!” Quân Hoài Lân đã vô lực đánh chửi liền tỏ mặt hạnh phúc ôm bả vai của Cao Dật Tĩnh, tìm tư thế thoải mái nhất để cho y bế ra ngoài.
Lúc này Cao Dật Linh tựa như xem kịch nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình, cảm thấy thật vui. Đột nhiên vành tai của hắn bị người khẽ cắn một chút, lúc này Đàm Thiên Diễn đã khôi phục thân hình cao lớn, tiến sát mặt mình bên cạnh vẻ mặt tà khí nhìn chằm chằm.
“Thiên Diễn! Ngươi không có việc gì a!” Cao Dật Linh kêu lên.
“Đúng vậy, rốt cuộc ta biến trở về…” Đàm Thiên Diễn bắt đầu từ cánh tay của Cao Dật Linh sờ soạng xuống, đến khi xiết chặt tay hắn: “Mới vừa rồi ngươi lại dắt tay của ta đến thỏa nguyện nhỉ…”
Cao Dật Linh sửng sốt một chút, Đàm Thiên Diễn đột nhiên kéo tay hắn, bèn ôm chầm eo của hắn xông ra ngoài: “Tốt! Cao Dật Linh, giờ ta sẽ tìm một chỗ đem vừa rồi đều phải trả lại!” Không đợi Cao Dật Linh lên tiếng, Đàm Thiên Diễn đã ngăn môi lưỡi của hắn…
Lúc này Tố Phi Ngôn quay đầu hướng Hoa Tuyệt Hàn ra hiệu nói: “Có lẽ giờ chúng ta phải rời khỏi…” Ngữ khí của hắn tựa hồ rất bình tĩnh.
Hoa Tuyệt Hàn rất hiểu ý tới gần vuốt ve tóc bạc của Tố Phi Ngôn: “Phi Ngôn, chúng ta cũng trở về đi thôi. Ngươi nhất định mệt mỏi, trở về ta giúp ngươi xoa bóp?” Nói xong đưa tay vòng qua eo của Tố Phi Ngôn. Tố Phi Ngôn không có đẩy y ra, ngược lại ngoan dịu tới gần một chút, cùng Hoa Tuyệt Hàn chậm rãi đi ra.
Kỳ thật rời đi cũng không phải dự tính của Tố Phi Ngôn, mà là vô ý hắn thấy ánh mắt từng đuổi vô số người đi của Cao Dật Vân kia —— hôm qua còn lạnh lùng bức đệ đệ của hắn đi.
“Hà Phong…” Cao Dật Vân khó dằn nổi lại gần, cố ý hạ giọng: “Không xong Hà Phong, cổ độc Hoa Tuyệt Hàn cho ta tựa hồ mất đi hiệu lực a…” Y cười quỷ quyệt, tham lam ngửi hơi thở của Lãnh Hà Phong.
Lãnh Hà Phong đương nhiên biết lời của y là gạt người, ngượng ngùng nói: “Ngươi không được náo loạn, Cao Dật Vân!” “Ta không lừa ngươi, giờ ta cảm thấy dược lực kia đã trở lại… Làm sao bây giờ? Hà Phong…”
Lãnh Hà Phong lạnh lùng quay đầu đi chỗ khác, “Ngươi bớt gạt người được không!”
Cao Dật Vân bỗng nhiên lùi ôm lấy hai tay của Lãnh Hà Phong, nhất thời một dáng nội lực công tâm, cúi đầu thống khổ nôn ra một ngụm máu: “Ngô… Chẳng lẽ ngươi không tin ta…Hà Phong.” Lãnh Hà Phong thấy thế nhất thời nóng nảy, nguyên bản chính mình liền hư thoát hơn, lảo đảo đi tới nâng Cao Dật Vân dậy: “Cao Dật Vân! Cao Dật Vân! Ngươi không sao chứ!” Hắn dùng tay vuốt ve gương mặt lạnh như băng của Cao Dật Vân, lo lắng lau vết máu bên khóe miệng cho y.
Thình lình Cao Dật Vân lộ ra nụ cười quỷ dị mà mê người: “Ha hả, còn nói ngươi không tin ta? Ngươi xem ngươi, ta chỉ bất quá làm bộ ói ra miệng máu vô dụng, ngươi liền…lo lắng cho ta như vậy còn cứng miệng!”
Lãnh Hà Phong xấu hổ đỏ bừng cả mặt: “Cao Dật Vân! Ngươi còn! Quả nhiên lại trêu chọc xảo trá! Tiến tới ta liền…”
“Ngươi liền như thế nào?” Cao Dật Vân gầm nhẹ một tiếng lập tức áp đảo Lãnh Hà Phong, trói chặt hai tay của hắn, thô bạo không để cho hắn đường phản kháng gì, bắt đầu dùng đôi môi hiểu rõ của chính mình nhẹ tiếp xúc khuôn mặt cực nóng của Lãnh Hà Phong, nhưng muốn hôn lại ngừng, hoàn toàn một vẻ mặt khiêu khích, làm cho Lãnh Hà Phong kích động rên rỉ hổn hển không dứt.
“Cao Dật Vân…Ân… Không nên ở chỗ này! Ngươi tiến tới, ta liền…ta liền…” Lãnh Hà Phong bắt đầu thở dốc phập phồng. Cao Dật Vân lại cười đắc ý mà kích người: “Ta nói lại đến, ngươi là không phải liền muốn nhịn không được chủ động hôn ta rồi đó, ân?…” Y phả ra một hơi tràn đầy hương vị chính mình, lướt qua lông mi thật dài của Lãnh Hà Phong. Y tiện thể phát ra tiếng ngâm mềm mại…
Rốt cuộc Lãnh Hà Phong hoàn toàn bị dược vị thuần hóa, khí sắc hồng nhuận làm cho dung nhân xinh đẹp lãnh tuấn của hắn càng thêm vạn phần mê người.
“Hà Phong, ta yêu ngươi…” Cao Dật Vân nhẹ nhàng gạt mớ tóc đen tản mản trên ngực của Lãnh Hà Phong, đưa tay lướt qua nơi làn da tuyết trắng mẫn cảm, sau đó đưa môi chậm rãi tiến tới: “Đến, Hà Phong…đến hảo hảo yêu ta đi…”
Lãnh Hà Phong nhắm mắt lại, ôn nhu đưa đôi môi đỏ mọng ôn nhuận của mình lên, hắn thẳng vai đưa thân tiến sát Cao Dật Vân, sa y mỏng manh nháy mắt nhẹ nhàng rơi xuống đầu vai. Theo đó là Cao Dật Vân cuồng dã không thể ngừng chiếm đoạt, cắn nuốt hết thảy những nơi của Lãnh Hà Phong…
Cao gia quả nhiên là Cao gia, lúc này cư nhiên lại một lần hành động nhất trí!
<<Hoàn>>
Vẻ mặt Tố Phi Ngôn lạnh lùng cũng xẹt qua một tia mây đen. Bỗng nhiên hắn chú ý tới Hoa Tuyệt Hàn trong tay vì Cao Dật Vân chuẩn bị chữa thương, à không, là liệu xuân dùng cổ độc, lập tức phản ứng, đối với Hoa Tuyệt Hàn nói: “Ngươi xác định ngươi dùng cổ độc đối với ‘xuân đệ nhất thiên hạ’ hữu hiệu sao!”
“Hẳn là có thể!”
“Chúng ta còn có hy vọng…” Tố Phi Ngôn suy tư một lát sau nhưng cũng không phải thật khẳng định nói.
“Cổ độc?” Cao Dật Ngọc đột nhiên cũng phản ứng “Ngươi nói là đại ca! Đại ca bên kia còn có hy vọng có phải hay không?!”
“Đúng vậy!” Lam Diệc Yên khẳng định chính mình ngữ khí ôn hòa: “Hiện tại chúng ta có thể khẳng định chính là Cao Dật Vân trong tay bắt được mới là chân chính thiên tiên cương khí.”
Y hiển nhiên không quen với tóc dài của Tố Phi Văn, nhẹ tay lướt một chút, tiếp tục nói: “Cao Dật Vân là võ công cao thâm khó lường nhất trong chúng ta, chính là xuân dược chung quy không đến mức vây khốn hắn mười mấy canh giờ, chỉ hy vọng hắn cùng Lãnh Hà Phong có thể đến cuối cùng kiếm ra được một đường sống!”
“Nói như vậy nhị ca còn có hy vọng!” Cao Dật Ngọc toát ra một tia trấn an.
“Cao Dật Ngọc —— tứ đệ, Cao Dật Vân —— đại ca, à… Cao Dật…” Lúc này Cao Dật Tĩnh yên lặng vác cuốn gia phả, bất quá không ai để ý đến y.
“Thời gian không còn nhiều, Cao Dật Ngọc, chúng ta phải lập tức chạy vào trong động đi!” Lam Diệc Yên một bước tiến lên muốn kéo tay của Cao Dật Ngọc rời đi, bỗng cảm giác thấy y sam chính mình bị người kéo lại, quay đầu lại liền phát hiện nguyên lai là Tố Phi Văn —— cư nhiên còn dùng ánh mắt của Lam Diệc Yên mà bắn ánh nhìn kiều mị giết chết người: “Không cho ngươi chạm vào hắn!”
Đành chịu Lam Diệc Yên cùng Cao Dật Ngọc nhìn nhau mà không được chạm nhau…
Cao gia lần thứ hai toàn thể tiến đến Đoạn tình thất, bất quá bị cái gì thiên tiên cương khí kia hỗn loạn có chút chật vật, không thấy tiêu soái phiêu dật ngày thường đâu hết. Thời gian hỗn loạn coi như tốn hết bữa cơm mà đi vào trong động.
Cao Dật Vân đã nghỉ ngơi cũng tạm đủ, nguyên khí hình như cũng khôi phục bảy phần. Đột nhiên nhìn thấy một đám người Cao gia rất kỳ quái một lần nữa tụ lại, trong lòng không khỏi sửng sốt một chút.
Cũng may Tố Phi Ngôn lúc nào cũng là một bộ dạng lãnh tuấn cao ngạo, nhưng mặc dù là hắn cũng ước chừng nửa canh giờ vội tới trước đối Cao Dật Vân mà giải thích hết thảy quái dị mà y đã thấy.
Đêm qua Cao Dật Vân mới xuân tình dũng động đến khí dục hung tâm, lúc này nhìn người trong nhà rơi vào kết cục quái dị này lại đột nhiên lo lắng không thôi. Ngay lúc bất hạnh nhất này Cao Dật Tĩnh mất trí nhớ lại tuôn một câu không hợp thời: “Ngươi là Cao Dật Vân? Nói vậy là nhị ca của ta?”
Cao Dật Vân vốn là có lực tự chế kinh người, lúc này hiển nhiên là bị câu nói nửa ngốc không ngốc của Cao Dật Tĩnh đả kích thật lớn, không khỏi hít một hơi thật sâu, nửa ngày mới ném ra một lời không hoàn chỉnh: “Cái gì nhị ca?…Nhớ…Ta là đại —— ca — ngươi!” Nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của y, nếu là người thường chỉ sợ lúc này đã tức giận rơi xuống ngục. Cao Dật Vân bị lời ngốc của Cao Dật Tĩnh chấn động lập tức co cánh tay phải, đột ngột đánh thức Lãnh Hà Phong đang ngủ trong lòng.
Trên mặt Lãnh Hà Phong xinh đẹp còn vương chút tia phấn nhuận, phả hơi có vài phần kích người, nhưng dù sao không bằng nội lực thâm hậu của Cao Dật Vân, hơn nữa đêm qua làm việc quá kịch liệt, tốc độ khôi phục không khỏi chậm một chút.
“Hà Phong, ngươi tỉnh!” Cao Dật Vân vươn tay vuốt ve trán nóng của hắn, “Hôm qua…Ân…Hiện tại người cảm thấy không có gì chứ?”
“Ừ…Ta không sao.” Lãnh Hà Phong cúi đầu nhìn cổ tay của mình, hóa ra Cao Dật Vân lấy tay bắt mạch tượng của hắn, lo lắng hắn có bất trắc gì. Nhất thời trong tuấn dung lãnh ngạo nhuộm chút vui mừng. Bất quá khi hắn nhìn thấy sao nhiều người cùng xuất hiện ở đây thì biết tình thế bất ổn.
“Cao Dật Vân, cho ta nửa canh giờ là đủ rồi.” Lãnh Hà Phong thở nhẹ, hoãn một chút, đứng dậy, sửa sang y sam.
Lúc này Hoa Tuyệt Hàn đưa cổ độc lên: “Xem tạo hóa của ngươi, độc này có thể trong thời gian ngắn loại trừ dược lực còn trong cơ thể ngươi. Tuy rằng mạnh chút, nhưng dựa vào võ công của ngươi nội lực hẳn là có thể trụ được!”
“Các ngươi….Quả thật tất cả đều thất bại?” Cao Dật Vân nhận dược, hướng Hoa Tuyệt Hàn chỉ nhận xác nhận cuối cùng.
Mọi người nhìn nhau không nói gì. Cao Dật Vân tức khắc hiểu được vài phần, biết rõ mình trọng trách gánh vác duy nhất, trên mặt lộ ra thần sắc nghiêm túc hiếm thấy. Y thận trọng xoay người, nhẹ giữ cánh cửa đá: “Nhị đệ, ngươi cũng nhất định phải kiên trì chờ đến thành công của ta cùng Hà Phong a!”
Phía kia cửa đá Cao Dật Hiên ôm chặc Vệ Ưởng, tựa hồ hiểu được ý của đại ca, trả lời: “Đại ca, còn mấy canh giờ nữa?”
“Không nhiều lắm…”
“Đại ca các ngươi yên tâm giữ, có thể còn mấy canh giờ, ta Cao Dật Hiên có thể chống đỡ mấy canh giờ!”
“Võ công Vệ Ưởng không cao, ngươi phải chuẩn bị chân khí bảo vệ hắn bất cứ lúc nào… Thời gian không nhiều, có lẽ chúng ta sẽ vận khí gấp bội!” Dù sao cũng là huynh đệ tình thâm, lời nói ăn ý.
“Đại ca, các ngươi cũng phải cẩn thận một chút a!” Cao Dật Hiên quay đầu nhìn Vệ Ưởng. Lúc này Vệ Ưởng ngược lại có vẻ rất bình tĩnh, không ồn ào không bát nháo, chỉ dùng ánh mắt ưu buồn nhưng lại tín nhiệm nhìn chăm chú vào Cao Dật Hiên hắn yêu nhất nhỏ giọng nói: “Ngươi đã nói sẽ vẫn bồi bên cạnh ta, không được nuốt lời a!” Nói xong dúi đầu vào khúc tay y.
Cao Dật Hiên gắt gao ôm lấy Vệ Ưởng, không ngừng hôn lên mái tóc của hắn: “Ta sẽ… Vệ Ưởng! Bởi vì ta yêu ngươi! Rất yêu ngươi!”
Cổ độc của Hoa Tuyệt Hàn quả nhiên hữu hiệu, hao phí nửa phần công lực của Cao Dật Vân liền đem xuân độc hoàn toàn trấn trụ.
“Hà Phong…” Cao Dật Vân nhẹ gạt mái tóc rối của ái nhân “Ngươi có thể sao?”
Lãnh Hà Phong ngầm đồng ý, hơn nữa hắn có thể thực khẳng định Cao Dật Vân lần này tuyệt đối sẽ không làm xằng bậy nữa. Hai người đối diện, đều tự lĩnh hội ý tứ đối phương —— thành bại một lần này!
Mỗi người lúc này cũng hồi hộp không thôi, cứ nhìn chằm chằm vào Cao Dật Vân cùng Lãnh Hà Phong đan xen hai tay dần dần nhập định (ngồi thiền). Theo khí tức của hai người dần nhanh hơn, toàn bộ tựa hồ bắt đầu tràn ngập một luồng chân khí rất lớn. Chân khí này rất kỳ quái, nửa lạnh nửa nóng, lúc nhanh lúc chậm, chậm rãi tụ tập chung quanh Cao Dật Vân. Cao Dật Vân càng dụng tâm tụ thần càng khó có thể đem chướng khí tản ra. Liền kiểu ngươi tranh ta đoạt lần lượt nhập định qua một canh giờ. Mắt thấy hai người khẽ rung động theo nhiệt khí lập tức tiến vào nguyên thần đoạn thứ hai, đột nhiên Lãnh Hà Phong bị chấn động nội lực, đột nhiên trầm bổng ngẩng đầu lên, mái tóc đen nhánh như suối bay về phía sau. “Ngô…” Hắn thống khổ rên.
Mà luồng khí tức chấn thương này của hắn làm cho tất cả người chung quanh đều vào động. Bởi vì cách thạch thất rất gần, khí tức làm cho Vệ Ưởng hồi hộp vặn vẹo thân dưới, Cao Dật Hiên lập tức lấy nội lực bảo vệ hắn. Trong khoảnh khắc bụi đất bay mù mịt.
“Không xong, bọn họ dùng khí quá mạnh!” Lam Diệc Yên phát giác khác thường.
Lúc này Cao Dật Vân cũng bắt đầu có chút động tĩnh, y tựa hồ cực lực khắc chế chống cự luồng kích thích mãnh liệt trong cơ thể. Còn Lãnh Hà Phong lại càng rõ ràng, phả hơi hoàn toàn rối loạn nguyên thần, hơi thở cực kỳ bất ổn. Không chỉ có bất ổn, mà ngay cả khuôn mặt vốn bình tĩnh của hắn hiện ra một tia khác thường. Vẻ mặt này hiện tại đánh lui thống khổ ban đầu, thay vào đó một nét hưng phấn, mang theo chút ấm ấp khiến cho đôi môi ẩm ướt của Lãnh Hà Phong hồng hào.
Tình huống hiện tại nhìn làm sao cũng giống như…như vẻ mặt phiến tình kích người, không phải là…
Trong mông lung Cao Dật Vân cùng Lãnh Hà Phong cơ hồ đồng thời mở mắt ra, ánh mắt hai người cực kỳ giống nhau —— mê ly không thôi. Cao Dật Vân lại bắt đầu bế khí, tiệt đoạn cùng chướng khí liên tiếp, hoàn toàn không lo lắng nội lực cường đại bốn phía. Y run rẩy cúi người, đưa ngón tay nhỏ dài thật sâu luồn vào tóc của Lãnh Hà Phong, tiện thế kéo mặt của hắn lại gần. Trong ánh mắt toát lên nhu tình thu hồn phách người, từng tí từng tí đưa ngón tay tới gần dây dưa sợi tóc.
Lãnh Hà Phong càng phát ra tiếng hổn hển, đôi môi đỏ mọng hơi mở nghênh hướng Cao Dật Vân…Trời ơi, cảnh này chẳng lẽ không phải…
“Hà Phong…Ta muốn…muốn ngươi!” Tiếng gầm nhẹ đầy tình dụ tuôn tràn từ cổ họng của Cao Dật Vân.
Quả nhiên là…. Ông trời a, người nhìn xem Cao Dật Vân rốt cuộc làm chuyện gì a!
Càng làm cho người ta kinh ngạc chính là, Lãnh Hà Phong cơ hồ chưa hề hít hơi thở gì của Cao Dật Vân mà tình dục dâng lên, thuận thế liền vội vàng đem cuồng nhiệt của mình thổi vào đôi môi khô khan của ái nhân…
Hai người này sao vô duyên vô cớ lại…
“Thôi tình đại pháp!” Tố Phi Ngôn chấn kinh —— hắn hoàn toàn khẳng định trên người Cao Dật Vân cùng Lãnh Hà Phong không có dược lực của trí tình gì cả, nguyên nhân chỉ có thể là bọn họ quá mức vội vàng tu luyện thiên tiên cương khí, cho nên cho dù là trình tự chính xác, một chút sai lầm liền thành tà công chết người, mà tà công này xem ra là có tác dụng thôi tình lẫm liệt!
Công phu này cũng quá tà môn!
“Nguy rồi!” Cao Dật Ngọc la hét: “Cao Dật Vân, ngươi rốt cuộc đang làm gì đó a! Mau tỉnh lại a, ngươi điên rồi sao!”
Trong kinh hãi chỉ cảm thấy tà khí xung quanh Cao Dật Vân càng lúc càng đặc hơn, đồng thời còn có một luồng nhiệt khí sát nhân như nham thạch bay lên. Nhiệt khí kia tức khắc bao vây lấy hai người, dù sao bọn họ không kiềm được chính mình bắt đầu cuồng nhiệt dây dưa âu yếm lẫn nhau…”Ân…”
Lúc này, mọi người Cao gia cũng không thể loạn động chân khí, chỉ có thể vạn phần xấu hổ, quái dị, lo lắng quay mặt qua chỗ khác.
Cao Dật Vân a… Ngươi!
Chẳng lẽ Cao Dật Hiên nhất định cùng Vệ Ưởng sinh tử đồng thất như vậy sao?
Theo đó tình dục hai người dũng động, trên đỉnh vách đá của thạch động đá lửa bắt đầu sàn sạt rơi xuống.
Nội công cường đại làm cho mọi người ở đây không thể không vận khí để bảo vệ mình, trong động càng ngày càng nóng…
Còn chừng hai canh giờ, Cao Dật Vân cùng Lãnh Hà Phong dần dần khôi phục ý thức khi chướng khí vây quanh thối lui. Lãnh Hà Phong đột nhiên phát giác là có người đè trên thân mình, bèn muốn đẩy ra. Nhưng bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi lập tức trượt chân ngã tên đất. Cao Dật Vân nhìn mớ y phục hỗn độn, dưới thân, Lãnh Hà Phong bị ướt đẫm mồ hôi bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Nguy rồi, chúng ta…”
Lãnh Hà Phong kinh hoàng kéo áo chính mình lên: “Cao Dật Vân… Có phải chỉ còn lại có hai canh giờ hay không…”Âm thanh của hắn có chút phát run.
Cao Dật Vân quay đầu, lúc này mọi người từ trong lá chắn của nội lực thoát ra, nhìn thấy Cao Dật Vân nửa thân dưới xích lỏa lập tức biết được kết quả, hiện lên một tia tuyệt vọng.Y nhắm mắt lại, ôn nhu giúp Lãnh Hà Phong gài vạt áo.
“Đã hết…Hà Phong…” Y đành chịu cúi đầu nói. Bỗng nhiên, Cao Dật Vân cảm giác chính mình đụng tới làn da trắng tuyết của Lãnh Hà Phong lại nóng bỏng như thế, y kinh hãi rụt tay.
“Cao Dật Vân! Tay ngươi sao lại lạnh như băng thế?” Ngược lại là Lãnh Hà Phong giành hỏi trước. Hắn cầm tay của Cao Dật Vân, đột nhiên nhiệt độ trong tay như đóng băng.
“Nóng quá!” Cao Dật Vân không khỏi rút tay về, nháy mắt cảm giác trong mười ngón tay có dòng khí cường đại tuôn trào chưa từng có, thống khổ vạn phần, như nham thạch đốt cháy. Theo bản năng y đem ngón tay thon dài duỗi ra, làm cho dòng nóng rực này phát ra. Nhưng lúc y duỗi tay ra nháy mắt liền thấy một đường bạch trần từ đầu ngón tay bắn ra, bắn tới nơi đóng băng cách ba thước, bạch trần kia chui vào thạch bích, trong khoảnh khắc động bích của thâm động bị tan ra một trượng.
Cao Dật Vân nhất thời không biết làm sao, hơi giơ tay đông cứng lên, từ trong miệng của y run rẩy, bốn chữ lờ mờ từng chút xuất hiện: “Thiên…thiên…tiên…cương…khí…”
Mọi người cũng sợ ngây người, cho dù Lam Diệc Yên võ công cao thâm như thế với sức mạnh công phu trước mắt cũng phải trố mắt không ngớt —— Cao Dật Vân vừa rồi cơ hồ không dùng nửa điểm nội lực mà đã tạo thành sức phá hoại lớn như thế!
“Vệ Ưởng! Tỉnh tỉnh, bọn họ thành công!” Cao Dật Hiên thu hồi nội lực, Vệ Ưởng hôn mê hơi mỏi mệt tỉnh lại.
Cao Dật Vân đưa ta vươn ra trước mắt, trong ánh mắt tuấn mỹ rốt cuộc lóe ra một tia thắng lợi vui sướng, nhất thời quên ly khai trên người Lãnh Hà Phong.
“Cao Dật Vân… Chẳng lẽ chúng ta thành công rồi?”
“Không sai” Khóe miệng Cao Dật Vân nhếch lên nụ cười đắc ý.
“Không nghĩ tới quá trình tu luyện của Thiên tiên cương khí kỳ thật bản thân chính là quá trình giao hợp tình dục a!” Lam Diệc Yên suy tư: “Khó trách lúc ấy Cao Dật Vân hợp Lãnh Hà Phong…”
Tố Phi Ngôn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hô: “Cao Dật Vân, không còn thời gian. Mau a!”
Chỉ thấy Cao Dật Vân mạc nhiên tập trung nội lực, trong nháy mắt tụ khí, vung tay thẳng bắn về phía “Tình bỉ kim liên”, đồng thời hô lớn: “Nhị đệ! Bảo vệ Vệ Ưởng!” Trong khoảnh khắc một luồng khí ngang trời xuất thủ, mang theo tà hàn khí lạnh băng đến xương như dã thú cuồng bạo nhắm tới cửa đá. Trong động chấn động kịch liệt, thiên băng địa liệt (trời sụp đất nứt) cuồng loạn làm cho chung quanh dấy lên một trận bụi mù mang theo băng sương sắc nhọn, bao lại tầm mắt mọi người.
Cao Dật Hiên thấy bất ổn, liền bổ nhào tới Vệ Ưởng, nội lực cường đại làm cho y trong giây lát bị đẩy vào nơi sâu của thạch thất. Sau một trận chấn động, uy lực của Thiên tiên cương khí yên ả lắng xuống. Sức mạnh cường đại làm cho động này trở nên hỗn độn vạn phần, trời động đất chấn. Mọi người lúc này cùng Cao Dật Hiên đều vội vàng ngóng nhìn cửa thạch thất trong bụi mù tán đi…
Nhưng…
Lúc này người ở hiện trường lại càng cảm nhận sâu hơn cái gì là “tạo hóa trêu người”! —— băng trần chậm rãi rơi xuống để lộ ra cửa đá hoàn toàn không tổn hao gì. Cửa đá kia mặc dù là vách tường chung quanh hơi hơi động một chút, nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu vỡ ra. Hơn nữa ở sườn cửa ngoài bể một mảnh nham thạch, trên mặt xuất hiện chữ đỏ chu sa “Tình —— bỉ —— kim —— kiên ——”
Nhìn thấy cửa đá hoàn toàn không tổn hao gì, mọi người nhất thời lại từ trên kinh hỉ vừa rồi ngã xuống vực sâu. Đây chính là Thiên tiên cương khí thật thật chính chính a! Hiện tại chế giễu, mà ngay cả Thiên tiên cương khí cũng thúc thủ vô sách. Đây chẳng phải là tuyệt đường lui của bọn họ sao?
Ngạc nhiên kinh ngạc nhất chính là Cao Dật Vân, y cơ hồ đã dùng hết chín phần nội lực đánh ra một chưởng kia, vốn tưởng rằng hết thảy sẽ chấm dứt trong một chưởng này, nhưng kết quả cũng là hôi phi yên diệt như vậy, hóa thành hư ảo…
“Chẳng lẽ là… Chẳng lẽ là… Tảng đá kia…” Tố Phi Ngôn cùng Lam Diệc Yên không thể tin được hết thảy kết thúc như vậy.
Cao Dật Vân thu tay, vô lực rũ xuống: “Đây là khối tảng đá linh khí, xem ra đã trải qua mấy trăm năm nhật nguyệt tinh hoa, tự mình thăng hoa. Hiện tại cho dù Thiên tiên cương khí cũng mất tác dụng với nó…”
Lời nói chưa hết, đã nghe một tiếng “răng rắc”, cùng với bụi đá rơi xuống, cái miệng nhỏ thông khí vốn ở phía trên thạch thất lúc này vô tình tự động đóng lại! Hiện tại “Đoạn tình thất” chính là hoàn toàn thành mật thất, không khí bên trong nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ một canh giờ —— hạn hai mươi bốn canh giờ cũng sắp hết.
Đây không phải là đem Cao Dật Hiên cùng Vệ Ưởng bên trong bức đến tuyệt lộ sao!
“Nhị ca!” Cao Dật Ngọc mang theo âm thanh nức nở lập tức vọt lên. Cao Dật Vân bèn túm y lại, lắc đầu nói: “Tứ đệ… Chỉ có một canh giờ, để nó hảo hảo lưu lại cho nhị ca ngươi cùng Vệ Ưởng đi…” Cao Dật Ngọc tức khắc nửa quỳ xuống đất, hai tay gắt gao cào trên đất, tuyệt vọng nói nhỏ: “Vì sao! Vì sao lại như vậy! Nhị ca…”
Tố Phi Văn không đành lòng dựa vào ca ca, Lam Diệc Yên cũng yên lặng đứng thẳng, tất cả mọi người im lặng không lên tiếng. Cao Dật Vân ngồi xổm xuống, không nói câu nào đem toàn bộ Lãnh Hà Phong ôm vào trong ngực của mình, y hiểu cảm thụ hiện tại của người trong thạch thất, ai có thể chịu được chỉ còn một khắc sẽ cùng người nhà cùng ái nhân của mình vĩnh viễn biệt ly…
“Vệ Ưởng…” Không khí không đủ, Cao Dật Hiên đã sắp bắt đầu thở dốc, hơi hơi buông Vệ Ưởng vẫn rúc bên cạnh ra, nâng khuôn mặt thanh tú của hắn lên. Y muốn nói rất nhiều, nhưng không thể mở miệng, trong mắt Vệ Ưởng ngập lệ, có lẽ ngay từ đầu chuẩn bị cùng Cao Dật Hiên ở trong này trường sương tử thủ đã được rồi.
“Cao Dật Hiên, ta muốn vĩnh viễn cùng ngươi một chỗ… không cho ngươi rời khỏi ta…” Tiếng hắn run rẩy cầu xin.
“Hư…Đừng nói nhiều,” Cao Dật Hiên thống khổ nhìn ái nhân trước mắt, lấy tay để lên đôi môi mọng đỏ của hắn: “Không khí không đủ, chúng ta chỉ có một canh…” Còn không chờ y nói xong, Vệ Ưởng lập tức ôm cổ của Cao Dật Hiên, gắt gao kéo lấy vạt áo ướt nhẹp mồ hôi của y, đem gò má áp vào bên tai của y, nhỏ nhẹ nói: “Mặc dù chỉ có một canh giờ ta cũng muốn…” Khóe miệng của Cao Dật Hiên nếm nước mắt chua xót lưu lại của Vệ Ưởng, y vô cùng trìu mến đưa tay vùi vào tóc ái nhân.
“Cuối cùng cũng có thể cùng ngươi một chỗ… Ta rất vui!” Vệ Ưởng lộ ra nụ cười chua xót khiến người thương tiếc.
“Vệ Ưởng… Ta yêu ngươi…” Lúc này Cao Dật Hiên đưa tay nhu tình lướt nhẹ đôi môi đỏ mọng xinh xắn của Vệ Ưởng: “Vệ Ưởng, ta muốn ở phút cuối cuộc đời đều có thể tràn ngập hơi thở của ngươi…” Y mang theo nước mắt vong tình hôn lên đôi môi của Vệ Ưởng, dùng vị giác của y ở trong miệng Vệ Ưởng hồi tưởng hết thảy y có thể chạm tới.
“Vệ Ưởng…” Y gọi vô cùng ôn nhu.
“Ân…”
“Chúng ta triền miên đến cuối… Vệ Ưởng… Ta yêu ngươi…” Cao Dật Hiên cầm nước mắt đưa tay tham tiến vào thân thể lạnh run của Vệ Ưởng…
Từ xưa nhiều hồng nhan bạc mệnh, hiện tại tuyệt tình trong động im lặng cực kỳ, chỉ có mờ mờ tiếng thở dốc. Tất cả mọi người trầm ngâm bất đắc dĩ cùng đợi.
Bất quá, các vị đang ngồi tựa hồ quên một người. Mà người này ở tình tiết lúc sau tạo thành tác dụng phiên vân phúc vũ! (Cái này đến cuối mới biết nhá =)))))))))
Người này đó là ——
Tố Phi Văn đột nhiên cảm thấy động khẩu có tiếng động. Hắn nhìn lại, liền thấy chỗ ánh sáng càng ngày càng gần một bóng người xông tới, nhân ảnh nọ thở hồng hộc chạy tới, hơn nữa vội vàng kêu: “Nhị ca! Nhị ca!” Cho đến khi người kia nghiêng ngả lảo đảo xông tới, Tố Phi Văn rốt cuộc nhìn thấy, đó chính là Cao Dật Dũng chính mình từ hôm qua mắng đến bây giờ!
“Tất cả ta nghe quản gia nói! Giờ mới tới…nhị ca hắn…”Y không ngừng thở gấp.
Cuối cùng không cần Tố Phi Ngôn lại tìm đến giải thích bất cứ gì cho hắn —— Tố Phi Ngôn lúc này cũng không có tâm tư giải thích gì.
Tố Phi Văn tức khắc vừa nhớ vừa tức, ngậm lệ bỗng đấm một cú sau gáy, cơ hồ quên chính mình vẫn là thân thể của Lam Diệc Yên. “Cao Dật Dũng, ngươi! Ngươi sao giờ này mới tới a!”
Cao Dật Dũng đương nhiên là phi thường kinh hoàng tránh “Lam Diệc Yên” xông tới, lảo đảo thụt lùi vài bước, mở to hai mắt với Tố Phi Văn: “Phi Văn, Lam Diệc Yên? À không, Phi Văn, ngươi…”
Tố Phi Văn bèn chế trụ cổ áo yết hầu của Cao Dật Dũng, ôn nhu giận nói: “Ngươi không phải nói ngươi biết sao! Nhìn biểu tình ngươi gì a, còn đối với ta như vậy!”
“Ta đích xác có nghe nói…bất quá, điều này cũng…” Cao Dật Dũng quả nhiên là người không biết nói chuyện, nhất thời cứng họng.
Bất quá Tố Phi Văn cũng không tiếp tục ồn ào nữa, hắn chỉ nắm tay của Cao Dật Dũng, cúi đầu: “Cao Dật Hiên bọn họ…”
Cao Dật Dũng kéo bả vai của Tố Phi Văn đang dựa ra: “Ngươi nói là, nhị ca ta hắn…”
“Không có thời gian, mặc dù là Cao Dật Vân luyện thành thiên tiên cương khí nhưng cũng bất lực!” Tố Phi Văn quay mặt đi.
“Cái gì…Nhị ca…”
Cao Dật Dũng buông tay của Tố Phi Văn ra, chậm rãi hướng tới cánh cửa của thạch thất: “Hảo một cái ‘Tình bỉ kim kiên’ a, chẳng lẽ Cao gia chúng ta lại mất nhị ca như vậy sao?”
Bỗng nhiên y ngừng lại, nhìn thấy quyển trục phóng ngay thạch bích lúc trước. “Muốn mở cửa này, cần Thiên tiên cương khí” Y thì thầm.
“Tất cả chúng ta đều thất bại, vô dụng…” Cao Dật Ngọc nói.
“Vô dụng? Làm sao có thể! Các ngươi nhiều người như vậy họp lại lâu như vậy cũng vô dụng sao?” Cao Dật Dũng vô cùng khiếp sợ.
“Cao Dật Ngọc nói không sai!” Tố Phi Ngôn rất khẳng định.
“Không có khả năng!” Cao Dật Dũng hô lớn: “Ta không tin là vô dụng! Để cho ta tới thử xem sao!” Nói xong đi tới cửa đá.
Mọi người nhất thời không nói gì, Cao Dật Vân đã dốc lòng tu luyện vượt qua ngàn vạn tình khổ mới nối liền tà công, tại sao có thể ngươi muốn thử thì thử?! Nhưng không ai đi ngăn cản y.
Chỉ thấy Cao Dật Dũng bước đi khoan thai, đến lúc đối diện cánh cửa thạch thất, liền vững vàng đứng lại, hít một hơi thật sâu…
Mọi người bế khí cùng đợi Cao Dật Dũng mới xuất hiện sẽ sử dụng Thiên tiên cương khí như thế nào!
… Cao Dật Dũng vận khí lần nữa, hoãn hoãn cổ họng, khi y vận khí sâu lần thứ ba, liền hướng tảng đá kia hô to một tiếng: “”Thiên —— tiên —— cương —— khí!”
Nháy mắt mọi người đều cơ hồ từng bước ngã nhào xuống đất. (Tác giả nguyên là thử dùng chỗ này một từ “mở rộng tầm mắt”, nhưng đột nhiên phát hiện sai lầm! Các vị lượng thứ!) (Edit: vâng, em nó cũng mất hồn á, đúng là thêm “hiểu biết” á =))))
Tiếp theo đã xảy ra sự tình khiến những người ngã xuống đất xong rốt cuộc không đứng dậy nổi!
Chỉ thấy sau khi Cao Dật Dũng dứt tiếng, cửa đá kia lại kịch liệt chấn động. Bỗng nhiên, ở trước mắt bao người, ngoan thạch kiên cố không vỡ kia cư nhiên lại nhúc nhích hướng về phía trước một chút.
Cao Dật Dũng dùng hết công lực toàn thân, lại: “”Thiên —— tiên —— cương —— khí ——”
Tức thời “ầm ầm” một tiếng thật lớn tro bụi thoáng chốc bay khắp nơi, ngay không khói bụi sặc chết người này, “”Tình bỉ kim kiên” lại nổ tung tóe! Nhìn nhìn Cao Dật Dũng, lúc này trên mặt lộ ra nụ cười vừa lòng kiên cường. “Kỳ thật lại đơn giản thế thôi sao!” Y đắc ý nói.
Trời ạ! Ông trời viết tiểu thuyết sao? Vì sao lại sáng tạo là kết quả làm cho tâm thần người đều tổn hại như thế!
Cao gia từ trên xuống dưới liều mạng thì liều mạng, tẩu hỏa thì tẩu hỏa, nhập ma thì nhập ma, còn có người lại chớ ăn xuân dược lại tu luyện xuân, lại có biến thành ngắn ngủn bên trong mười mấy canh giờ thì tinh túy hao tổn hầu như không còn… Hết thảy này, hết thảy này lại tới đây chấm dứt trong miệng của Cao Dật Dũng ngày thường làm việc lỗ mãng?
Trố mắt! Trố mắt! Không ai đứng lên, tất cả mọi người gục theo thứ tự, giây lát trải qua đại hỉ đại bi khiến cho mọi người lúc này vui buồn lẫn lộn.
Cao Dật Hiên cùng Vệ Ưởng trong triền miên đột nhiên cảm giác một trận mát mát, mới phát hiện lúc này cửa động đã mở ra, hoàn toàn không thấy mấy thứ “Tình bỉ kim kiên” chói mắt nữa. Sau đó liền thấy Cao Dật Dũng đứng khí không suyễn tim không đập, mỉm cười…
“Cao Dật Hiên… Chúng ta thoát rồi…” Vệ Ưởng lập tức hiểu.
Cao Dật Hiên chính là vô cùng ôn nhu ‘mổ’ nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của hắn “Ừ… Ta biết…”
“Thật tốt quá, chúng ta không cần ra đi…” Vệ Ưởng nhẹ nhàng đẩy môi của y ra.
“Chúng ta vốn sẽ không xa cách a…” Cao Dật Hiên nhìn ái nhân hạnh phúc lộ ra nụ cười, trong ánh mắt hoàn toàn không thấy bi thương cùng tuyệt vọng mới vừa rồi, y vui mừng từ môi của Vệ Ưởng hôn xuống cái cổ mảnh khảnh của hắn, ngực lỏa lồ, chứa đầy dục vọng. “Hơn nữa… Chúng ta trong một canh giờ nữa cũng sẽ không tách ra a!” Y lộ ra lời nói xấu xa, sau khi ném cho Cao Dật Dũng ánh mắt cảm kích, lưu lại một câu “Vệ Ưởng… Chúng ta đã không thể dừng được nữa a… Không ai có thể quấy rầy chúng ta!” Sau đó dùng lực, liền mượn tảng đá vỡ chặn miệng động lại, ngăn cản tầm mắt mọi người ở ngoài với hai người triền miên.
Không hổ là Cao Dật Hiên! Ngươi lợi hại! (Tác giả: Thở phào nhẹ nhõm với sự an toàn tánh mạng của y, không khỏi lại cảm thán một chút)
Mừng rỡ chuyện không chỉ có riêng Cao Dật Hiên nháy mắt được cứu, còn có, kỳ hạn hai mươi bốn canh giờ lập tức qua đi…
Chướng khí bắt đầu thối lui, đầu Lam Diệc Yên cảm giác được nội lực rất nhanh khôi phục, ngay tại lúc hắn chuẩn bị vận khí an dưỡng, chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, như là có cái gì hút ra khỏi thân thể của mình. Đợi lúc hắn khôi phục ý thức, nhìn thấy Cao Dật Ngọc thống khổ cúi xuống trước mặt mình, chính mình vươn tay —— trong kinh hỉ mang theo run rẩy, tựa hồ mình là bộ dạng không thể đụng tới: “Diệc Yên… Ngươi rốt cuộc…rốt cuộc…trở về” Chỉ thấy Cao Dật Ngọc hưng phấn cùng cười mê ngã vào ngực của Lam Diệc Yên.
Cao Dật Ngọc! Ta đều nói ngươi sẽ không thể nhịn được nữa, ngươi còn chưa tin! “Đồ ngốc…” Lam Diệc Yên ôn nhu để cho Cao Dật Ngọc gối lên hai chân thon dài nhỏ nhắn của hắn.
Kinh hỉ như điên nhất có thể xem như Tố Phi Văn, rốt cuộc thấy mình trở về thân thể đã lâu, nhịn không được túm cổ tay áo cùng tóc ngửi ngửi xem xét, sợ là Lam Diệc Yên mới vừa rồi ngã trái ngã phải làm dơ chính mình. Bỗng nhiên hắn nghĩ tới Cao Dật Dũng từ sáng sớm hôm qua đã đi đâu chẳng biết, giờ mới trở về làm đại anh hùng kia, vừa định muốn lên tiếng răn dạy y, chỉ cảm thấy đôi tay hữu lực ôm trọn mình, âm thanh ôn nhu lo lắng sát lỗ tai thôi thổi nói: “Được rồi, Phi Văn, không cần nhìn nữa, ngươi tuyệt không bẩn, vĩnh viễn đều là sạch sẽ xinh đẹp như vậy…”
Nhìn hết thảy đều bình tĩnh trôi qua, Tố Phi Văn cũng không muốn lãng phí mà thông qua y hai mắt bắn ra ánh nhìn mê người, dùng ngón trỏ làm nũng ở trên trán của ái nhân một chút: “Dật Dũng, nếu ngươi đã hảo hảo với ta, lúc này ta tạm thời tha cho ngươi!”
Cao Dật Dũng làm sao bây giờ mà để Tố Phi Văn rời khỏi thân thể của chính mình a, đem tình nhân xinh đẹp kiều mị vô cùng của y gắt gao xiết chặt vào người: “Được, ta nhất định sẽ hảo hảo bồi thường cho ngươi!”
Bên này nhu tình mật, còn Quân Hoài Lân giờ phút này vẫn chịu kiềm chế của huyệt đạo, hoàn toàn không tỉnh. Hắn chỉ mơ hồ nghe được âm thanh dồi dào từ tính của Cao Dật Tĩnh: “Khanh khanh! Khanh khanh?” Bất quá khi hắn nhìn rõ ràng Cao Dật Tĩnh trước mắt, cư nhiên lập tức khóc lên: “Ai là khanh khanh của ngươi! Ngươi buông… Ngươi không phải cũng không biết ta sao, còn đỡ ta làm gì!”
“Khanh khanh, ngươi đừng như vậy a, ta cũng là tẩu hỏa nhập ma mới không biết ngươi thôi, ngươi ngoan một chút, không được lộn xộn, lần này tính là ta không đúng được không?”
“Không tốt!” Quân Hoài Lân ngoài miệng giận hờn xong, nhưng một đầu lại chui rúc vào cái ôm của Cao Dật Tĩnh: “Đều là ngươi không tốt! Ngươi bồi ta như thế nào?!”
Cao Dật Tĩnh bèn ôm lấy Quân Hoài Lân suy yếu, cười nói: “Khanh khanh, giờ chúng ta trở về nhà, sau đó ta phải làm cái gì đều nghe ngươi hết, được không?”
“Ngươi thật ngoan ngoãn cái gì cũng nghe ta?” Quân Hoài Lân hoài nghi còn oa oa nức nở. “Ta đây muốn mươi đọc một trăm lần ‘ khanh khanh’, nói một trăm lần ngươi sẽ không quên ta! Hô to một trăm lần ngươi yêu ta, đem hôm nay ngươi quên đều phạt trở lại!”
“Được được được, khanh khanh, khanh khanh, khanh khanh…” Cao Dật Tĩnh ôm ngang Quân Hoài Lân coi như không có người vừa đi vừa dỗ ngọt “Đừng khóc a, chúng ta lập tức trở về nhà!” Quân Hoài Lân đã vô lực đánh chửi liền tỏ mặt hạnh phúc ôm bả vai của Cao Dật Tĩnh, tìm tư thế thoải mái nhất để cho y bế ra ngoài.
Lúc này Cao Dật Linh tựa như xem kịch nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình, cảm thấy thật vui. Đột nhiên vành tai của hắn bị người khẽ cắn một chút, lúc này Đàm Thiên Diễn đã khôi phục thân hình cao lớn, tiến sát mặt mình bên cạnh vẻ mặt tà khí nhìn chằm chằm.
“Thiên Diễn! Ngươi không có việc gì a!” Cao Dật Linh kêu lên.
“Đúng vậy, rốt cuộc ta biến trở về…” Đàm Thiên Diễn bắt đầu từ cánh tay của Cao Dật Linh sờ soạng xuống, đến khi xiết chặt tay hắn: “Mới vừa rồi ngươi lại dắt tay của ta đến thỏa nguyện nhỉ…”
Cao Dật Linh sửng sốt một chút, Đàm Thiên Diễn đột nhiên kéo tay hắn, bèn ôm chầm eo của hắn xông ra ngoài: “Tốt! Cao Dật Linh, giờ ta sẽ tìm một chỗ đem vừa rồi đều phải trả lại!” Không đợi Cao Dật Linh lên tiếng, Đàm Thiên Diễn đã ngăn môi lưỡi của hắn…
Lúc này Tố Phi Ngôn quay đầu hướng Hoa Tuyệt Hàn ra hiệu nói: “Có lẽ giờ chúng ta phải rời khỏi…” Ngữ khí của hắn tựa hồ rất bình tĩnh.
Hoa Tuyệt Hàn rất hiểu ý tới gần vuốt ve tóc bạc của Tố Phi Ngôn: “Phi Ngôn, chúng ta cũng trở về đi thôi. Ngươi nhất định mệt mỏi, trở về ta giúp ngươi xoa bóp?” Nói xong đưa tay vòng qua eo của Tố Phi Ngôn. Tố Phi Ngôn không có đẩy y ra, ngược lại ngoan dịu tới gần một chút, cùng Hoa Tuyệt Hàn chậm rãi đi ra.
Kỳ thật rời đi cũng không phải dự tính của Tố Phi Ngôn, mà là vô ý hắn thấy ánh mắt từng đuổi vô số người đi của Cao Dật Vân kia —— hôm qua còn lạnh lùng bức đệ đệ của hắn đi.
“Hà Phong…” Cao Dật Vân khó dằn nổi lại gần, cố ý hạ giọng: “Không xong Hà Phong, cổ độc Hoa Tuyệt Hàn cho ta tựa hồ mất đi hiệu lực a…” Y cười quỷ quyệt, tham lam ngửi hơi thở của Lãnh Hà Phong.
Lãnh Hà Phong đương nhiên biết lời của y là gạt người, ngượng ngùng nói: “Ngươi không được náo loạn, Cao Dật Vân!” “Ta không lừa ngươi, giờ ta cảm thấy dược lực kia đã trở lại… Làm sao bây giờ? Hà Phong…”
Lãnh Hà Phong lạnh lùng quay đầu đi chỗ khác, “Ngươi bớt gạt người được không!”
Cao Dật Vân bỗng nhiên lùi ôm lấy hai tay của Lãnh Hà Phong, nhất thời một dáng nội lực công tâm, cúi đầu thống khổ nôn ra một ngụm máu: “Ngô… Chẳng lẽ ngươi không tin ta…Hà Phong.” Lãnh Hà Phong thấy thế nhất thời nóng nảy, nguyên bản chính mình liền hư thoát hơn, lảo đảo đi tới nâng Cao Dật Vân dậy: “Cao Dật Vân! Cao Dật Vân! Ngươi không sao chứ!” Hắn dùng tay vuốt ve gương mặt lạnh như băng của Cao Dật Vân, lo lắng lau vết máu bên khóe miệng cho y.
Thình lình Cao Dật Vân lộ ra nụ cười quỷ dị mà mê người: “Ha hả, còn nói ngươi không tin ta? Ngươi xem ngươi, ta chỉ bất quá làm bộ ói ra miệng máu vô dụng, ngươi liền…lo lắng cho ta như vậy còn cứng miệng!”
Lãnh Hà Phong xấu hổ đỏ bừng cả mặt: “Cao Dật Vân! Ngươi còn! Quả nhiên lại trêu chọc xảo trá! Tiến tới ta liền…”
“Ngươi liền như thế nào?” Cao Dật Vân gầm nhẹ một tiếng lập tức áp đảo Lãnh Hà Phong, trói chặt hai tay của hắn, thô bạo không để cho hắn đường phản kháng gì, bắt đầu dùng đôi môi hiểu rõ của chính mình nhẹ tiếp xúc khuôn mặt cực nóng của Lãnh Hà Phong, nhưng muốn hôn lại ngừng, hoàn toàn một vẻ mặt khiêu khích, làm cho Lãnh Hà Phong kích động rên rỉ hổn hển không dứt.
“Cao Dật Vân…Ân… Không nên ở chỗ này! Ngươi tiến tới, ta liền…ta liền…” Lãnh Hà Phong bắt đầu thở dốc phập phồng. Cao Dật Vân lại cười đắc ý mà kích người: “Ta nói lại đến, ngươi là không phải liền muốn nhịn không được chủ động hôn ta rồi đó, ân?…” Y phả ra một hơi tràn đầy hương vị chính mình, lướt qua lông mi thật dài của Lãnh Hà Phong. Y tiện thể phát ra tiếng ngâm mềm mại…
Rốt cuộc Lãnh Hà Phong hoàn toàn bị dược vị thuần hóa, khí sắc hồng nhuận làm cho dung nhân xinh đẹp lãnh tuấn của hắn càng thêm vạn phần mê người.
“Hà Phong, ta yêu ngươi…” Cao Dật Vân nhẹ nhàng gạt mớ tóc đen tản mản trên ngực của Lãnh Hà Phong, đưa tay lướt qua nơi làn da tuyết trắng mẫn cảm, sau đó đưa môi chậm rãi tiến tới: “Đến, Hà Phong…đến hảo hảo yêu ta đi…”
Lãnh Hà Phong nhắm mắt lại, ôn nhu đưa đôi môi đỏ mọng ôn nhuận của mình lên, hắn thẳng vai đưa thân tiến sát Cao Dật Vân, sa y mỏng manh nháy mắt nhẹ nhàng rơi xuống đầu vai. Theo đó là Cao Dật Vân cuồng dã không thể ngừng chiếm đoạt, cắn nuốt hết thảy những nơi của Lãnh Hà Phong…
Cao gia quả nhiên là Cao gia, lúc này cư nhiên lại một lần hành động nhất trí!
<<Hoàn>>
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook