[Cao Gia Phong Vân] Lạc Nan Tiểu Tư
-
Chương 11: Phiên ngoại-Mật thất mê tình (thượng)
Đã là lúc giữa đêm, quý phủ Cao gia ngoại trừ thỉnh thoảng có vài tiếng “hừ a” quái dị kích người, cũng coi như vô cùng im lặng. Làm chủ nhà cũng rất không dễ, nhất là làm ở Cao gia, đó là không phải người thường nào cũng có thể gánh vác được. Lúc này, Cao Dật Hiên mới chậm rãi từ thư phòng đi ra, vẻ mặt lạnh lùng xen lẫn một tia ủ rũ. Bất quá kẻ biết chuyện rất hiểu rõ, công việc hàng ngày của Cao gia cho dù lộn xộn thế nào, cũng rất khó làm cho đường đường một minh chủ võ lâm mệt mỏi như thế, chỉ đáng thương gần đây gia sự quấn thân, đã ba ngày không thể trở về phòng…
Cao Dật Hiên nhanh chân bước, vòng qua sương phòng của các huynh đệ động tĩnh không nhỏ, thẳng tiến về phòng của mình.
Đẩy cửa chỉ thấy Vệ Ưởng đang ngọt ngào ngủ say, khuôn mặt thanh tú của hắn nhất thời làm cho Cao Dật Hiên nhìn đến khốn ý toàn vô, nhìn ái nhân ngủ làm y thần ra mặt, lập tức ôn nhu cúi xuống dán lên đôi môi hồng nhuận của Vệ Ưởng. Mới đầu chỉ là như chuồn chuồn lướt nước, nhưng y luyến tiếc rời đi, dần dần nụ hôn kia trở nên hỏa nhiệt bừng bừng mãnh liệt, tùy ý thỏa mãn cướp đi hết thảy răng môi của Vệ Ưởng. Ba ngày không thấy cố nhân có điểm kìm lòng không đậu a!
Có ai ngủ mà lại quen với loại hôn không có dấu hiệu ngừng này chứ? Vệ Ưởng còn ngáy ngủ mở mắt ra, vừa thấy Cao Dật Hiên, liền lập tức lộ ra nụ cười ậm ờ: “Cao Dật Hiên? Đã trễ thế này, ngươi…”
Cao Dật Hiên lúc này mới rời môi, “A, làm ngươi tỉnh!”
“Ân…Cũng không có, vốn ta ngủ cũng không sâu. Huống hồ…ngươi lại không ở bên…” Không biết là noãn ý (tình cảm ấm áp) như xuân hay là thẹn thùng nhè nhẹ, trên mặt Vệ Ưởng ửng vẻ đo đỏ nhàn nhạt, còn hơi lấm tấm mồ hôi.
“Nga? Nói như vậy, ngươi luôn suy nghĩ đến ta sao?” Cao Dật Hiên nhất thời cảm thấy tình nhân của mình hiện giờ cực kỳ xinh đẹp.
“Không có mà!” Mặt Vệ Ưởng càng đỏ hơn, “Người ta chỉ là nghĩ, ngươi bận mấy ngày, cũng không trở về nghỉ ngơi…”
“Hử, nói như vậy rốt cuộc ngươi vẫn là nghĩ đến ta!” Cao Dật Hiên cười xảo quyệt, “Không cần phải gấp, ta đây chẳng phải đã trở về rồi sao.” Dứt lời, y liền tiện thể đem Vệ Ưởng lần nữa áp đảo ở đầu giường.
“Ngươi…Thật đáng ghét! Nặng quá!” Vệ Ưởng đánh “yêu” y một chút, làm bộ muốn đẩy y ra.
“Ngươi ngoan ngoãn không được lộn xộn, ta sẽ không đáng ghét nữa!” Cao Dật Hiên “mổ” nhẹ lên trán hắn một chút.
Lúc này Vệ Ưởng lộ ra vẻ mặt hạnh phúc, làm nũng nói: “Cao Dật Hiên, mấy ngày nay ngươi đều không giúp ta…ngươi luôn bận ơi là bận, mà ngay cả buổi sáng đều ta tự tập!”
“Thực xin lỗi, Vệ Ưởng, mấy ngày ta chỉ biết bận bịu, là ta không tốt.” Y lấy tay gạt mớ tóc trên trán, nói yêu thương: “Nói đi, muốn ta đền cho người gì nào?”
“Được thôi, ta nghĩ ngươi phải đưa ta ra ngoài giải sầu, phải tản mạn suốt ngày, hơn nữa chỉ một mình ngươi giúp ta, ngươi có chịu hay không?”
“Được, vậy ngày mai! Ngày mai cái gì ta cũng không làm, chỉ đi với một mình ngươi, xem như du xuân, có thể đi?” Cao Dật Hiên người bận rộn này cư nhiên lại đồng ý.
“Thật sao?!” Vệ Ưởng thất thanh cao hứng lên: “Ngươi cũng đừng gạt ta!” Nhưng nghĩ đi nghĩ lại công việc Cao gia nhật lí vạn ky: “Ngươi bận rộn như vậy…”
“Ngoại sự của Cao gia ta đều toàn quyền giao cho Hắc Ảnh rồi đi ra ngoài, Tiêu Tiêu cũng đi theo.”
“Thật sự?”
“Ta khi nào đã gạt ngươi!” Cao Dật Hiên lại cười xảo quyệt, nói có chút ý vị khác: “Vậy ngươi cũng muốn hảo hảo báo đáp ta nga!” Nói xong, liền lần nữa bắt đầu nụ hôn nóng rực.
“Đừng… Cao Dật Hiên…Đáng ghét!” Đôi môi của Vệ Ưởng hoàn toàn bị ngăn lại, nhất thời không thể nói rõ.
“Hư…Đừng nói, ngoan một chút, người khác đã ngủ rồi!” Cao Dật Hiên ôn nhu nghiêng người đem Vệ Ưởng chặt chẽ đặt ở dưới thân, chậm rãi bắt đầu cởi bỏ vạt áo đã lỏng lẻo của Vệ Ưởng. Dưới nụ hôn khí thế hừng hực, hô hấp hai người dần dần trở nên dồn dập hơn…
Được rồi, hiện tại tất cả các phòng của Cao gia đều nhất trí hành động!
Ngày kế quả nhiên là thời tiết cảnh xuân tươi đẹp, rất thích hợp ra ngoài du lịch. Tuy rằng Cao Dật Hiên sợ Vệ Ưởng quá mệt mỏi để cho hắn ngủ nhiều một chút, nhưng lúc bọn hắn chuẩn bị rời khỏi đại môn Cao gia, một vài huynh đệ còn chưa rời giường.
Cao Dật Hiên đã nói chỉ bồi một mình Vệ Ưởng, cho nên không dẫn hắn ra ngoài đường phố, mà chỉ đi vào triền núi không xa, dày cây rậm rừng, rất có mùi vị vào xuân. Nơi này có rất ít dấu vết người, cho nên không đến mức làm cho Vệ Ưởng mắt thấy chính mình nhìn người qua đường biến thành bình giấm chua nhỏ.
Dù sao Vệ Ưởng cũng là hài tử còn nhỏ, một khi không cho hắn đọc sách viết chữ, buông tay để hắn chơi đùa mà vẫn còn tinh lực dồi dào. Làm cho Cao Dật Hiên lo lắng gọi “Chậm một chút, cẩn thận một chút!” Bất quá hắn làm sao chịu đi chậm lại, cơ hồ không ngừng tán loạn khắp nơi. Cao Dật Hiên nhìn Vệ Ưởng, khuôn mặt luôn luôn lãnh mặc lúc này lại trần ngập hạnh phúc.
Bất quá ngay lúc Vệ Ưởng vừa chạy khỏi tầm mắt của y, đã nghe một tiếng bi thảm cực điểm “Ai nha — ”
“Vệ Ưởng!” Cao Dật Hiên bỗng nhiên phát giác tình huống không ổn, phi thân chạy nơi tiếng kêu truyền đến, cũng không thấy thân ảnh Vệ Ưởng.”Vệ Ưởng! Trả lời ta a!” Giọng y có chút khàn khàn.
“Cao Dật Hiên, ta ở trong này!” Âm thanh mềm mại của Vệ Ưởng truyền đến, “Đau quá nga…” Giọng của hắn có đệm một chút tiếng vang.
Cao Dật Hiên mới cúi đầu, phát hiện âm thanh là từ đám cây dày đặc phía trước truyền ra “Vệ Ưởng, ngươi làm sao vậy?” Y quát.
“Ta ở dưới này! Lại đây giúp giúp ta a –” Âm thanh theo dưới đám cây lại truyền ra.
Cao Dật Hiên đẩy đám lá ra, phát hiện sau đám dây leo dày đặc lại che đậy một cái động, vì vậy mà Vệ Ưởng của y đã thê thảm rơi xuống đó, y thả người nhẹ nhàng nhảy vào trong động, quả nhiên là một thân hảo khinh công!
“Ngươi thế nào? Không bị đập chỗ nào chứ?” Cao Dật Hiên kéo qua Vệ Ưởng, lấy tay vạch chỗ này vạch chỗ kia ra xem “Bị thương chỗ nào, nói cho ta biết?”
“Không sao, chỉ là ngã đau, không có gì đáng lo.” Vệ Ưởng rất chú ý kéo lấy ống tay áo của Cao Dật Hiên “Nơi này lại có thể có cái động lớn như vậy nhỉ!” Hắn cơ hồ là chưa hoảng hồn liền lại nổi máu tò mò.”Theo giúp ta nhìn xem!”
Cao Dật Hiên một phen dắt Vệ Ưởng lại, “Có thể xem, nhưng không được rời ta quá xa biết không, theo sát ta!”
Cái động ẩn này khá đẹp, cửa động không lớn, nhưng thật sự đã đi vào trong này thì biết là “Có bồng lai khác”. Bên trong động vô cùng rộng, thật không uổng để người ta chứng kiến. Cao Dật Hiên gắt gao lôi kéo Vệ Ưởng đi về phía trước. Y tuyệt đối không có thể dễ dàng tha thứ tiểu tử này lại nhảy ra khỏi tầm nữa, lại đến một tiếng gì đó”A nha –”
Vệ Ưởng bị nắm chặt, mặc dù không đến mức lộn xộn, nhưng là chỉ không được tò mò chạm này đụng nọ. Đột nhiên hắn phát hiện trên vách đá bức tường bên trái có viên kim chúc tròn tròn nho nhỏ, còn chưa đợi Cao Dật Hiên lên tiếng “Không nên đụng!” Vệ Ưởng liền nhanh chóng vươn tay, viên tròn kia lại dễ dàng bị kéo ra nửa thước, lập tức Cao Dật Hiên gần đó cực kỳ không muốn nghe đến một tiếng “A nha –” nữa.
Đột nhiên Vệ Ưởng bên cạnh tường đá theo viên đá bị lôi ra di động một chút, chỉ một thoáng rạn ra một cái cửa, còn mang theo chấn động rất lớn. Vệ Ưởng không xong chao đảo, một tay túm ống tay áo của Cao Dật Hiên, một tay lại với với ngã tới cái cửa động kia. Cao Dật Hiên sao có thể để Vệ Ưởng té ngã, một bước dài, với tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Vệ Ưởng, đem toàn bị thân Vệ Ưởng nằm lọt trọng ngực mình, rồi theo hắn ngã xuống, làm cho mình đệm dưới Vệ Ưởng trước khi đụng phải mặt đất, mà Vệ Ưởng chỉ có đập vào ngực của y. Hai người quấn lấy nhau còn chưa định thần, lại nghe một tiếng “Rắc”, cửa động trước mắt đã bị tảng đá lớn rơi xuống lăn vào cửa.
“Vệ Ưởng, cẩn thận!” Cao Dật Hiên mắt thấy tảng đá kia lăn tới hướng Vệ Ưởng, liền dùng sức một cước đạp tường đá, mang theo Vệ Ưởng trượt vào trong phía sau, “Ầm” một tiếng tảng đá to rơi xuống đất, nổi lên một trận khói bụi, liền không có động tĩnh, chỉ kém nửa phân nữa là có thể cắt đứt chân của Vệ Ưởng.”Có thương tích gì không?” Cao Dật Hiên khẩn trương buông tay sờ soạng trên người của Vệ Ưởng. Vệ Ưởng mù mờ lắc đầu, cứ gắt gao cầm lấy vạt áo của ái nhân không chịu buông. Cao Dật Hiên lúc này cũng là tâm có thừa sợ, bất quá may mắn không có thương tổn gì đến Vệ Ưởng của y, mà Vệ Ưởng là như lọt vào trong sương mù ngoại trừ giật mình ra hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng là, hai người này cũng nhanh phát hiện — một sự thật…
“Vệ Ưởng…, chúng ta…hình như trượt vào một mật thất không có đường ra.”
Còn chưa hoàn hồn Vệ Ưởng nhanh cầm lấy tay y, cứ tiếp tục năm mười dặm lúng ta lúng túng, còn không biết mật thất này rằng…
Ngay tại đây đường đường minh chủ võ lâm cùng ái nhân của y vướng víu trở nên “trong lồng khốn thú” hết sức, các huynh đệ Cao gia mới áo mũ không chỉnh tề thức dậy dùng điểm tâm!
Hôm nay, mọi người vì có chút nguyên nhân giống nhau mà rời góc giường hơi trễ, chuyện này cũng khó mà vừa vặn dùng cơm đúng giờ, một đôi một đôi, khanh khanh ta ta khanh khanh ta ta hơi dính hơi lẫn đi ra, từng người ngồi xuống bàn. Đương nhiên, trên bàn hiển nhiên giảm bớt bát đũa cả hai người Cao Dật Hiên và Hắc Ảnh.
Xuân phân đắc ý nhất có thể nói là Cao Dật Vân, Lãnh Hà Phong ngồi bên cạnh còn chưa hoàn toàn sơ tẩy xong, áo choàng ô ti, ánh mắt lãnh tuấn không khỏi lưu lại chút ôn tồn mê người. Cao Dật Vân thì như không người không ngừng than lạnh hỏi ấm, hé toàn lời yêu thương buồn nôn, còn liên tiếp gắp rau vào bát của Lãnh Hà Phong.
Ngồi đối diện Quân Hoài Lân không khỏi nhìn chằm chằm vào bát trong tay của Lãnh Hà Phong, làm nũng cọ cọ vào vai của Cao Dật Tĩnh, Cao Dật Tĩnh liền thuận ý vì hắn vươn đũa, “Khanh khanh, ngươi muốn ăn gì, ta gắp giúp ngươi!” Quân Hoài Lân lộ nụ cười hạnh phúc, hai người nhìn nhau dịu dàng như thế.
Đến lúc trong chén của Lãnh Hà Phong cùng Quân Hoài Lân đồ ăn nén đầy chén, Tố Phi Văn đã không thể nhịn được cũng vểnh đôi môi đỏ mọng, mắt liếc chỗ trống bên cạnh, trong lòng mang theo ghen tị mắng: “Hừ, Cao Dật Dũng ngươi là đồ không lương tâm, ta đây mới dậy lại không thấy một bóng người! Nói cái gì muốn đi bố thí làm thiện, xem trở về ta không hảo hảo giáo huấn ngươi!” Tiểu điêu trên vai của hắn tựa hồ cảm thấy vận mệnh người nào đó sắp đến giờ, không khỏi bất đắc dĩ chi chi vài tiếng. Bất quá cũng may Tố Phi Ngôn cùng Hoa1 Tuyệt Hàn nhận lời mời đến ở Cao gia vài ngày, chưa đến nổi khiến cho xuân ý phát tán đầy rẫy gặp trúng vắng vẻ.
Cao Dật Linh ngược lại rất vui sướng nhìn bộ dạng ngồi ăn của Tố Phi Văn, hắn thân mật kéo cánh tay của Đàm Thiên Diễn, hiện ra một tia cười không có hảo ý, môi ghé sát lỗ tai y nói nhỏ vài câu, làm cho Đàm Thiên Diễn muốn cười lại không dám, vội dùng đôi đũa gắp đồ ăn chặn cái miệng giảo hoạt của Cao Dật Linh.
“Diệc Yên, sáng sớm hàn khí nặng, ngươi cần phải mặc thêm thường y a!” Vừa nghe Cao Dật Ngọc vô cùng ngọt ngào đem ngoại y của mình khoác lên ngoài thụy y (áo ngủ) rời rạc của Lam Diệc Yên, Lam Diệc Yên nhất thời một phiếm đỏ ửng, rũ lông mi dài xuống ngầm cười, thuận tay gắp thức ăn vào bát cho Cao Dật Ngọc. Đến khi trong bát của bọn họ đầy thức ăn, thì mặt trời đã lên cao. Mọi người đều hưởng thụ yến ngữ ôn tồn, cũng không có tâm tư đi lưu ý vị trí chủ nhà bọn họ cũng trống, không biết lúc này nhị ca bọn họ đang bị giam trong một mật thất a…
Sương khói do tảng đá rơi xuống cũng tán đi phân nữa. Vệ Ưởng hoảng sợ quá độ mềm nhũn nằm trên người Cao Dật Hiên theo chữ bát. Cao Dật Hiên xác định bọn họ tạm thời không có nguy hiểm tánh mạng, liền vỗ về Vệ Ưởng để cho hắn đứng lên, giúp phủi bụi đất trên người hắn.
Vệ Ưởng bị vỗ liền tỉnh hồn, tựa hồ hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Cao Dật Hiên, nửa ngày mới toát ra một câu: “Chúng ta có phải bị giam hay không?”
“Ừ, là thế.” Cao Dật Hiên nhìn quanh tứ phía một chút, nói.
“Ngô…Vậy có phải vĩnh viễn cũng không ra được phải không?” Vệ Ưởng bộ dạng muốn khóc lên, ý thức được chính mình phạm vào sai lầm rất lớn, “Thực xin lỗi, ta…đều là ta không tốt…”
“Tiểu ngu ngốc, có ta ở đây, lập tức sẽ không sao, không được nghĩ bậy.” Cao Dật Hiên ôn nhu an ủi hắn: “Chỉ cần ngươi không có việc gì là tốt rồi!” Dứt lời hôn lên mặt Vệ Ưởng một cái, lúc này làm cho hắn thu hồi ưu dung, nín khóc nói: “Ừ!”
Chỗ mật thật bọn họ ở rất nhỏ, chỉ có thể dung hai người ngồi nằm. Ba mặt tường đá xung quanh, ngay lúc nói ra tức thì bị khối đá kia đổ xuống thiếu chút nữa muốn lấy cái mạng nhỏ của Vệ Ưởng. Bất quá người tạo ra mật thất này có phần còn có lương tâm, lưu giữ một lỗ khí cho người ta giữ mạng sống, theo lỗ kia có chút ánh sáng chiếu vào.
Bỗng nhiên Vệ Ưởng chỉ vào trên tường đá kêu to: “Nhìn này! Chỗ này có chữ!” Cao Dật Hiên thuận mắt nhìn lại, quả nhiên xuất hiện ba chữ màu chu sa.
“Đoạn —— tình —— thất…” Vệ Ưởng thì thầm một chữ một lần.
“Ưm, một chữ cũng đọc không sai, tốt lắm!” Cao Dật Hiên nói: “Điều này có lẽ là tên chủ nhân thạch thất đặt sao!”
“Nhìn này! Bên này cũng có!” Vệ Ưởng kinh hô, hắn nhìn bốn chữ rồng bay phượng múa trên tường đá trước mắt. “Tình gì kim gì?” Thể chữ quá phóng khoáng, rốt cuộc Vệ Ưởng không nhận ra.
“Là tình bỉ kim liên.” Cao Dật Hiên cũng nhìn thấy bốn chữ kia, từng chữ mạnh mẽ mà uyển chuyển, xem ra là một người có võ công cùng mặc vận đều thượng thừa.
“Chính là tình bỉ kim liên người miêu tả ái tình cái gì là chí tử, cái gì là hải khô thạch, cái gì là kiên bất khả?”
“Ừ, ngươi nói không sai!” Cao Dật Hiên bật cười: “Bất quá lần sau ngươi phải nhớ kỹ, là chí tử bất du, hải khô thạch lạn, kiên bất khả tồi!” (*) Vệ Ưởng bây giờ lén lút hi vọng hảo hảo học bài!” Xem ra khối này ‘Đoạn long thạch’ vẫn là chữ hữu danh á, gọi ‘Tình bỉ kim liên’!” Có tiến bộ! Tiểu tử này cư nhiên lại biết tảng đá bình thường chặn cửa này được gọi là đoạn long thạch?
(*) Chết cũng không đổi, sông cạn đã mòn, không thể phá vỡ.
Cao Dật Hiên mới đẩy chưởng, vốn định dùng nội lực thâm hậu đánh văng cự thạch, nhưng lập tức thu tay.
“Sao thế? Không thể dùng nội lực sao?” Vệ Ưởng hỏi.
“Vẫn là không cần mạo hiểm như vậy.” Cao Dật Hiên quay đầu lại nhìn nhìn, “Thạch thất quá nhỏ, ngươi lại gần, ta dùng nội lực không chỉ sẽ làm tổn thương đến ngươi, đá chấn nát cũng sẽ bay đến ngươi, quá nguy hiểm!” Trong lòng Vệ Ưởng rất là cảm động, nhưng không khỏi lo lắng: “Vậy chúng ta có phải không ra được đúng không?”
Cao Dật Hiên vừa nghe, cố ý hỏi một câu: “Nếu thật sự không ra được, ngươi sẽ nguyện ý ở lại bên cạnh ta cho đến chết không?”
Vệ Ưởng vùi vào ngực y, thành thật nói: “Chỉ cần có ngươi ở bên cạnh ta, ta thà rằng bị giam ở đây cả đời.”
Cao Dật Hiên không khỏi bật cười: “Ngu ngốc, chúng ta sẽ không chuyện gì! Cái động này cũng cách không xa nhà, hiện tại ta hãy dùng tâm khí nội công theo dõi có thể khiến cho Cao Dật Vân cảm giác được hay không.” Cao Dật Hiên bắt đầu tĩnh tọa vận khí, Vệ Ưởng ngoan ngoãn thủ bên cạnh. Có người nào bị nhốt có thể mang không khí tràn đầy ấm ấp như thế này a?!
Huynh đệ Cao gia vừa mới dùng cơm xong, chuẩn bị từng người tản đi tiếp tục ngủ trưa. Bỗng nhiên mày của Cao Dật Vân giật giật, tựa hồ cảm thấy tâm khí nào đó. “Khoan!” Y nhảy dựng lên, gọi mọi người trở lại.
“Làm sao vậy?” Lãnh Hà Phong đối với phản ứng của y bất giác tiểu cật nhất kinh, nhưng vẫn rất trấn định hỏi.
“Nhị đệ? Là nội lực của nhị đệ!” Y làm điệu bộ nhắm mắt an tĩnh lại cảm giác cẩn thận.
“Quả nhiên, nguyên lai ngươi cũng cảm giác được?” Lam Diệc Yên thấy thế lập tức bổ sung nói: “Cao Dật Hiên tựa hồ cầu cứu chúng ta, bất quá ta không dám khẳng định, cũng không rõ phương hướng cụ thể của hắn.” Hoàn hảo Cao gia có hai trấn thủ võ công cái thế, cuối cùng không quá lãng phí nội lực của Cao Dật Hiên. Còn người khác không khỏi có vẻ kinh ngạc hoàn toàn không biết Cao Dật Vân cùng Lam Diệc Yên nói chuyện gì, lại càng không dám tin làm sao nhị ca minh chủ võ lâm của bọn hắn lại mắc nạn?
“Hắn gần đây…Trong động nhỏ ở triền chân núi!” Cao Dật Vân thu hồi vẻ mặt không đứng đắn trong ngày thường, cố sức nhắm mắt, rất nhanh liền cảm thấy phương vị chính xác. Cao! Quả nhiên là cao! (Người viết cũng không khỏi cảm thán, võ công thượng thừa như vậy nếu như truyền lại về sau chẳng phải người hiện đại tiết kiệm chi phí đắt đỏ điện thoại di động?)
“Khí mạch của nhị đệ rất không ổn, phỏng chừng là gặp chuyện gấp.” Cao Dật Vân rất khẳng định nói.
“Cái gì? Cao Dật Hiên có việc? Mọi người chúng ta đương nhiên là phải hoả tốc tiến đến, còn thất thần làm chi đó?” Tố Phi Văn từ lâu đã chịu không nổi đôi đôi trước mắt, thấy thế vừa lúc liền quên, liền gạt sợi tóc, hoàn toàn một bộ giọng điệu thúc giục.
“Dật Ngọc, ta nghĩ chúng ta tốt nhất là đi xem…” Lam Diệc Yên nhỏ giọng nói.
Không biết lúc này ai trả lời một câu: “Đợi chúng ta chỉnh chỉnh y sam rồi xuất phát cũng không muộn a!” Tố Phi Văn nhưng là sớm mượn cơ hội một bước đi ra ngoài, ôn nhu mang theo hàn khí trách nói: “Cứu người quan trọng hơn. Ai dung các người cọ cọ sát sát? Mặc y phục gì a, còn không phải là người một nhà, giờ lập tức đi!” Dứt lời thì trong lòng hung hăng mắng: “Cao Dật Dũng, ngươi hại ta vắng vẻ như thế, trở về ta nhất định không tha cho ngươi!”
Tố Phi Văn nói xong, trước nghe được Cao Dật Vân nhẹ giọng kêu: “Hà Phong chúng ta đi thôi…” Tiếp theo liền nghe phản ứng Cao Dật Ngọc chưa kịp một câu: “Diệc Yên, ngươi chờ ta một chút nha!” Cao Dật Linh vẫn còn cùng Đàm Thiên Diễn tích tích sách sách cắn tai chậm rãi đi ra ngoài. Cao Dật Tĩnh này rõ ràng gắt gao nắm tay của Quân Hoài Lân theo sát. Chỉ còn đôi Hoa Tuyệt Hàn cùng Tố Phi Ngôn này coi như đây cách người thường đi.
Trong một đám mị nhan “quần xà” huyên náo, lộn xộn khoác áo ngủ loạn vũ lên đường!
Võ công mỗi người Cao gia rất cao, Cao Dật Vân cùng Lam Diệc Yên lại cao thâm không đo, mặc sức dùng khinh công liền tới miệng hang kia. Cao a! (Người viết lại nhịn không được cảm thán, công phu tuyệt vời như thế cư nhiên thất truyền, bằng không nếu như hiện nay ngay cả tiền thuê xe cũng được tiết kiệm a!)
Động rất lớn, huynh đệ Cao gia hấp tấp đuổi tới, cũng tìm không ra Cao Dật Hiên.
“Nhị đệ!” Cao Dật Vân nhìn quanh tứ phía không thấy một bóng người, “Ngươi ở nơi nào?” Tiếng nói đều vang vọng lại.
Động này có cốt tử tà khí, hắc bạch tiểu điêu kia linh mẫn khí vật, lúc này liền hướng vào trong động nhe răng trợn mắt phả khí.
“Đại ca! Các ngươi rốt cục đã đến! Ta tạm thời bị nhốt trong thạch thất đây!” Nghe được tiếng la, Cao Dật Hiên biết cứu binh đã đến, bất giác thở phào nhẹ nhõm.
“Cái gì?!” Mọi người nhất phát ngạc nhiên, nhưng âm thanh thật là truyền đến từ cửa đá nặng kia. “Làm sao, các ngươi làm sao bị nhốt trong đó?” Bất khả tư nghị a! Rốt cuộc Lãnh Hà Phong mới bình tĩnh, tiến lên xem xét cửa đá kia, kín không kẽ hở, ngay cả cánh mỏng ve sầu cũng khó vào!
“Ta cùng Vệ Ưởng đều ở bên trong, nhất thời nói rất dài dòng, tóm lại không thể dùng nội lực đánh văng cửa đá ra.” Không hổ là minh chủ võ lâm, sớm khôi phục bình tĩnh: “Các ngươi có thể giúp ta xem từ phía thạch động này có cơ quan ám đám gì không. Mật thất này rất kỳ quái, gọi là gì ‘đoạn tình thất’, còn có ‘tình bỉ kim liên’ trên cánh cửa đá, cuối cùng đây là nơi quái dị tà khí!”
Vừa nghe đến “Tình bỉ kim liên” cùng “Đoạn tình thất” Hoa Tuyệt Hàn nhất thời ngẩn ra, y cũng coi như đọc đủ thứ sách của người, đương nhiên ngoại trừ sách loạn thất bát tao khác ra thì cái gì y cũng đọc hết. Tựa hồ là mơ mơ hồ hồ nhớ tới căn nguyên của động này.
“Ngươi xác định trên cửa kia có khắc chu sa ‘Tình bỉ kim liên’ sao?” Hoa Tuyệt Hàn hướng về cửa nói.
“Không sai!”
“Chữ vừa cương vừa nhu?”
“Đúng vậy! Còn đó sau tường đá có ba chữ ‘Đoạn tình thất’ cũng cùng thủ bút.” Cao Dật Hiên bổ sung một câu.
Nhất thời Hoa Tuyệt Hàn tràn đầy ý vị thì thầm một tiếng: “Quả nhiên a…động này dĩ nhiên là tồn tại!”
“Chẳng lẽ quả thật là ‘Đoạn tình thất’ trong truyền thuyết!” Nghe Hoa Tuyệt Hàn do dự chất vấn như vậy, Cao Dật Vân chốc lát giật mình, võ công của y cao thâm không dò, tự nhiên từng trải giang hồ cũng là khả kiến nhất ban! Xem ra đại khái biết được nội tình trong này.
“Là sao? Chẳng lẽ ngươi biết cái gì sao?” Tố Phi Ngôn nhìn vào động này không chút bình thừng, hắn cùng Cao Dật Hiên cơ hồ đồng thời hỏi.
“Mọi người tạm thời không cần sờ bậy tìm bậy, động này đích xác rất tà khí, cẩn thận lại chạm phải cơ quan gì!” Một hơi ngữ khí rất khẳng định, gọi mọi người trở về, Cao Dật Vân lập tức đưa tay nâng cằm, dáng dấp suy nghĩ sâu xa, rủ rỉ đã đến: “Các ngươi cũng biết trong động ‘Đoạn tình thất’ này cho dù là dùng nội lực cũng không có thể đánh văng ra!”
Mù mờ, lúc này Cao Dật Vân tựa như một người kể chuyện: “Tương truyền có một cái động như vậy, bất quá chính là lưu truyền, không nghĩ lại là sự thật! Động này từng được một quái nhân sử dụng luyện công. Lại tương truyền người này có sở thích long dương, lại bị người tình ruồng bỏ, vì căm giận mà tìm cái động bí mật này để tĩnh tư. Hơn nữa mấy chục năm chưa bao giờ ra khỏi động, còn nghĩ ra một loại công phu tà môn quái dị, tên là ‘thiên tiên cương khí’…”
“Thiên tiên cương khí?” Cao Dật Hiên đã nghe quá đương tử tà môn gì đó, bất quá về sau lời đồn ít dần, cũng không ai nhắc tới, “Không phải trên giang hồ sớm thất truyền sao? Cơ hồ không ai biết đây là công phu gì!”
“Không sai! Kẻ long dương này đích xác tìm cách xuất ra tà ma cực kỳ gì đó. Lưu truyền nói là tinh hoa của ‘Quỳ hoa bảo điển’ cùng ‘Ngọc nữ tâm kinh’, còn nữa hắn vứt bỏ oán khí, cuối cùng hơn mười năm, mới có thể viên mãn!”
“Loại công phu này không phải tà môn mới lạ!” Cao Dật Linh chớp mắt, lẩm bẩm một câu, Lãnh Hà Phong trái lại dựa vào người Cao Dật Vân, nghe tỉ mỉ nhất.
Cao Dật Vân tiếp tục nói: “Còn nghe nói công phu tà ma này đạt tới đỉnh cao. Tất cả bí kíp được sắp xếp khắc trên cái luân trục hình tròn, tổng cộng bốn câu. Luân trục vừa chuyển, hoàn toàn phân không ra câu đầu câu đuôi. Nếu không dựa theo một hàng chính xác duy nhất kia luyện theo thứ tự chắc chắn tẩu hỏa nhập ma. Hơn nữa vô luận là thất bại cũng tốt, luyện thành cũng tốt, tác dụng công phu này chỉ có thể duy trì hai mươi bốn canh giờ, quá hạn liền tan thành mây khói!”
“Tà!” Lúc này mọi người nghe kinh ngạc đến đồng thời thán lên một chữ!
“Sau đó người nọ khí vũ công tâm, không chịu nổi chịu được tưởng niệm đối với luyến nhân, liền tạo ra mật thất đấu đại này, cũng là ‘Đoạn tình thất’, ý là chính mình vào thấy khi đã là ái đoạn tình thương; còn có khắc ‘tình bỉ kim liên’, là hắn chết thì phóng hạ đoạn tuyệt nghiệt duyên kiếp sau, tập tinh túy oán khí hàn băng, quả nhiên là không thể phá vở. Cho nên…”
“… Cho nên hoàn hảo ta vô ích mở cửa nội lực, nếu không Vệ Ưởng cùng ta đều bị nội lực của mình gây thương tích. Đúng hay không, đại ca?” Cao Dật Hiên cách cửa đá đáp.
“Không sai! Hơn nữa trên sách ghi lại cách mở cửa đá giấu ở cửa đá gần đây, cho nên ngoại trừ dùng nội lực ra, chúng ta vẫn còn cách khác.”
Vừa dứt lời, Cao Dật Linh lẩm bẩm một chút rồi nhảy ra, tìm kiếm một trận cửa đá cách đó, cư nhiên đúng thật là phát hiện một ám đạo. Không đợi mọi người vây lại, hắn nhè nhẹ dò xét, ám đạo kia liền mở ra. “Quả nhiên a! Đại ca ngươi nói rất đúng!” Cao Dật Linh kêu lên. Đàm Thiên Diễn lập tức tiến tới, y vốn muốn tới dặn dò Cao Dật Linh cẩn thận chút, lúc này lại liếc thành ám đạo trên vách tường, khắc vài chữ chu sa.
“Mở cửa đá này, phải thiên tiên cương khí!” Đàm Thiên Diễn niệm to những chữ kia.
“Quả thực có liên quan đến thiên tiên cương khí!” Cao Dật Hiên nhất thời hiểu được vài phần. Chính là thiên tiên cương khí này cũng không ai biết rơi ở nơi nào a?
Lúc này Cao Dật Linh lại có phát hiện mới, đó là ở chỗ sâu của ám đạo có một quyển trục. “Xem này!” Hắn bèn rút nó ra, lật qua lật lại nhìn một hồi, cũng không nhìn ra cái gì, liền ném cho Cao Dật Vân: “Đại ca, ngươi xem xem cái này là gì!”
Cao Dật Vân tiếp nhận quyển trục, lật lật vài ba cái, sau đó dùng đầu ngón tay đặt nhẹ nhàng lên mặt quyển gảy, quyển trục kia liền phân thành hai.
Y thấy thế nhất thời mặt lộ vẻ vui mừng, kinh khiếu: “Đây là quyển trục của thiên tiên cương khí!” Khoảnh khắc tất cả mọi người tụ lại, cuối cùng cũng biết cần nhờ thứ này giải cứu nhị ca bọn họ, lúc này cũng chỉ có hai người không biết võ công là Quân Hoài Lân cùng Vệ Ưởng vẫn mờ mịt không biết làm sao.
“Lẽ nào nói…người muốn tu luyện thiên tiên lại vừa để dùng lại vừa mở cửa đá?” Cao Dật Vân nhìn chữ chu sa kia nghi hoặc suy tư.
“Đương nhiên.” Hoa Tuyệt Hàn là người ngoài lại mang hạnh tai nhạc hoa (vui sướng khi người gặp họa) mảy may khó mà nhìn ra, mở luân trục trong tay ——quả thật là ống tròn tròn gì đó, làm lại tinh xảo xinh xắn, chỉ tiếc là một tà vật!
Quyển trục ở trong tay Hoa Tuyệt Hàn được triển khai, quả nhiên mặt trên dùng tơ vàng dọc thẳng đứng có khắc chữ tứ hạnh dàn hàng:
Dĩ độc công độc
Tranh nguyên đoạt khí
Thôi cung tầm mạch
Hoán nguyên di thần
Cường công nhược thủ
Tụ thần hoán trí
Dĩ thối vi tiến
Thiểu thần nhược ấu
Cuối dòng còn có năm chữ: tu nhị nhân cộng luyện. (họp hai người luyện công)
(Á, nhưng câu này sau này mọi người sẽ hiểu ý nghĩa của nó, không giải thích trước =)))
Bởi quyển trục này là hình tròn, liền không có phân phải trái, tự nhiên không biết bốn câu này câu nào trước. Còn mặt trái của quyển trục lại một ít chữ: ba ngày không mở cửa, suốt đời không mở được.
“Đáng giận, xem ra chúng ta không có bao nhiêu thời gian!” Cao Dật Tĩnh cùng Cao Dật Vân đối mặt nói.
Tiểu hắc điêu của Tố Phi Ngôn giương miệng cuồng khiếu hướng quyển trục. Hắn chuyển hướng tới bên người Hoa Tuyệt Hàn, lại không nói một lời.
Cao Dật Tĩnh nhợt nhạt lo lắng hỏi: “Đại ca, không có cách khác sao?”
Cao Dật Vân bất đắc dĩ nói: “Ta cũng chỉ biết cách này; … Huống hồ ám đạo này đều đã viết minh bạch, chỉ có tu luyện thiên tiên cương khí!”
“Thời gian không nhiều lắm, cho dù người võ công cao tới đâu cũng không thể có vận khí tốt đoán trúng trình tự bí kíp này mà luyện được như vậy, nếu thật không khéo chẳng lẽ không nên luyện chính quả đến tầng bốn?” Cao Dật Vân suy tư về trình tự bốn câu nói này, thế nhưng mặc dù là y hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu.
“Cách này vậy, cũng may huynh đệ Cao gia chúng ta nhiều,” Cao Dật Linh sờ sờ hàm dưới một chút nói: “Chúng ta cứ từ giờ trở đi phân nhóm tu luyện, không phải là bốn trình tự sao, trong hai mươi bốn canh giờ này nhất định có một nhóm chính xác! Các ngươi xem cách của ta thế nào.”
“Nhưng mà, Lục đệ…” Cao Dật Hiên trong thạch thất tựa hồ có chút lo lắng.
Nhưng lập tức bị Cao Dật Tĩnh cắt ngang. “Yên tâm đi nhị ca, huynh đệ chúng ta sẽ vì ngươi lưỡng lặc sáp đao (giúp đỡ không tiếc cả mạng sống)! Bất quá là tiểu luyện một chút công phu mà thôi, mặc dù là tẩu hỏa, chống đỡ mười mấy canh giờ liền qua đi, tám người đồng thời luyện, nhất định có thể trong hai mươi bốn canh giờ sẽ thành công.”
“Ừ, vậy vất vả các ngươi!” Cao Dật Hiên gắt gao đem Vệ Ưởng của y kéo vào, nhỏ giọng thở một hơi “Vệ Ưởng, qua mười mấy canh giờ chúng ta hẳn là có thể đi ra ngoài!”
Vệ Ưởng một dáng đầy lo lắng, Cao Dật Hiên nhìn khuôn mặt chuyển hồng ngược lại cảm thấy được phi thường xinh đẹp!
Bên trong thạch thất hai người hữu lực khí vô xử sử, chỉ có thể chờ.
Bên ngoài thạch thất cũng hấp tấp bận bịu triển khai —— bắt đầu phân phối nhiệm vụ tà môn!
Luyện công này quan trọng nhất là câu đầu. Cho nên mấy người huynh đệ Cao gia cũng phải chiếu theo chỗ ngồi mà luyện.
“Hà Phong, ta và ngươi đều là người phi độc ký dược, câu này lấy ‘Dĩ độc công độc’ làm đầu chúng ta bắt đầu luyện!” Cao Dật Vân cầm tay của Lãnh Hà Phong nói tràn đầy nhu tình, lúc này còn chưa triển khai luyện mà nhãn quang đã lộ ra tà ý. Một tiếng “ba” Tố Phi Văn không biết đột nhiên phi một cái đó tới, đánh gãy cảnh ngươi tình ta nguyện khó chịu gai mắt, lạnh lùng nói: “Bây giờ là lúc nào, còn khanh khanh ta ta!” Lãnh Hà Phong cũng xem như hòa khí trừng mắt nhìn Cao Dật Vân, y phục chỉnh chỉnh bạch sắc, rút tay về, hiểu ý gật gật đầu.
“Phi Ngôn a, ta thấy ta với ngươi thân thể toàn cổ độc như vậy xem ra không có cách giúp đỡ rồi, đáng tiếc nha đáng tiếc…”
“Không sai.” Tố Phi Ngôn mặt không chút thay đổi trả lời, quay đầu ném cho Hoa Tuyệt Hàn cái liếc mắt, ý là để y thu lại một chút không chính không kinh của y.
Cao Dật Tĩnh lập tức nói tiếp: “Không vội không vội! Lân mặc dù là không có võ công gì, bất quá lại thật trùng hợp ý chỉ câu ‘Cường công nhược thủ’ kia, không bằng câu kia giao cho chúng ta đi.” Nói xong liền quay sang Quân Hoài Lân nói lời yêu thương: “Khanh khanh, lần này cần phải vất vả ngươi!” Quân Hoài Lân cuối cùng hiểu được rốt cuộc sao lại thế này, thực sảng khoái ứng lời: “Đương nhiên, cứu nhị ca quan trọng hơn!”
“Diệc Yên, chúng ta đây…”
“Ta với ngươi võ công cũng không kém, bằng không lấy câu ‘Thôi cung tầm mạch’ đi” Lam Diệc Yên quả nhiên là người đẹp nhất thiên hạ, nhất cử nhất động đều làm cho Cao Dật Ngọc say mê, thuận miệng đáp ứng hắn.
Cao Dật Linh thoáng nhìn Tố Phi Văn, nghĩ thầm: “Hiện giờ Cao Dật Dũng không ở đây, mặc hắn chịu chút dấm chua ra thì cũng bất lực, vậy câu cuối kia…” Không đợi hắn nghĩ xong, Đàm Thiên Diễn một phen kéo hắn ra sau mình xông lên: “Câu cuối cùng còn lại giao cho chúng ta đi!”
Cao Dật Linh khó chịu huýnh y một chút: “Ngươi làm gì mà đoạt lời của ta a!”
…
Trong chốc lát, cuối cùng mọi người phân công rõ ràng!
Bất quá động này tuy là trăm trượng vuông, nhưng cùng lúc dung nhiều người luyện công như vậy không khí có vẻ khí tạp.
“Các ngươi tốt nhất đều tự tìm một chỗ yên tĩnh, nếu không loạn khí cũng đừng bảo ta không nói trước a!” Hoa Tuyệt Hàn ý bảo mọi người tự tán đi hàng sự.
“Ngươi nói không sai, tâm thần đồng loạt thì dựa vào yên tĩnh nếu không rất dễ tẩu hỏa, nhất định phải cẩn thận khéo léo.” Cao Dật Vân cúi đầu suy tư một lát, nói: “Hà Phong, ta cảm thấy hai chúng ta cần phải một mình lưu lại, thủ nơi này để có thể cùng nhị đệ chiếu ứng lẫn nhau!” Y nói chuyện, ánh mắt lại bất giác quét từ đầu đến chân ái nhân y.
Lãnh Hà Phong vốn khoác áo đơn bạc, bị ánh mắt lãnh tà của y đảo qua bỗng nhiên phát giác nhiệt ý, lúc này trong lòng Cao Dật Vân nghĩ lung tung cái gì Lãnh Hà Phong sớm đoán được ba phần, bất quá xem ra tình hình hiện tại quá cấp bách, lượng Cao Dật Vân cũng không đến mức làm càn ở đây. Vì thế Lãnh Hà Phong lập tức đáp ứng. “Các vị, nơi này liền giao cho chúng ta được rồi, tất cả mọi người đều tự tán đi.”
Hoa Tuyệt Hàn rốt cuộc thu vào giọng điệu đường mật, nói tiếp: “Cũng tốt, ta cùng Phi Ngôn tuy nói giúp đỡ bận rộn cái gì, nhưng chung quy vẫn còn thể giúp các người làm người liên lạc, tình hình các vị luyện công bọn ta sẽ thông tri.”
Mọi người đều bằng lòng, nháy mắt bắt tay rời đi làm việc, chỉ có Cao Dật Vân cùng Lãnh Hà Phong hai người thật yên tỉnh tu luyện. Bọn họ một đôi nhiệm vụ gian khổ, không thể qua loa!
Cao Dật Vân kéo tay của Lãnh Hà Phong làm cho hắn nương tựa chính mình ngồi xuống.
Chính mắt mọi người đến xem đi, làm sao đây là bộ dạng muốn luyện công —— một tiếng “nhanh” a, cô hồ đem Lãnh Hà Phong chôn vào ngực. Lãnh Hà Phong biết y cố tình giở trò, nhưng lại nghe đến dược hương trên người y, bất giác sắc mặt ôn nhuận, chỉ có thể miễn cưỡng dùng khủy tay đẩy đẩy Cao Dật Vân ra nửa thước: “Ngươi cũng đừng làm xằng bậy ở đây a!”
Cao Dật Vân không khỏi cười xảo quyệt: “Hà Phong thể chất của ngươi quả nhiên vẫn là chịu không nổi dược hương của ta, nhìn này, lại đỏ mặt nga!” Nói xong liền đem mặt tiến đến bên tai Lãnh Hà Phong, cố ý phả lời ôn tồn: “Ngươi yên tâm… Ta —— cái gì cũng sẽ không làm!” Vị đạo của y càng làm cho Lãnh Hà Phong tim đập nhanh hơn, thở không ngừng, “hô” mộ tiếng dùng sức đẩy y ra: “Cao Dật Vân, ngươi đủ chưa!”
Cao Dật Vân nhìn ái nhân lãnh diễm mồ hôi chảy xuống trước mắt, bất giác thành công đối với trò khiêu khích của mình. Bất quá y lập tức thu hồi nụ cười tà tà, đối với thạch thất thảo luận nói: “Nhị đệ ngươi yên tâm đi, ta cùng Hà Phong ngay tại bên ngoài coi chừng dùm.”
Người trong thạch thất cũng không lên tiếng, nhưng trong lòng cũng khó chịu: “Vì sao đại ca cố ý giữ lại? Ngươi cũng ngàn vạn lần đừng ở ngoài cửa muốn làm động tĩnh gì, lại làm hư Vệ Ưởng bọn ta!”
Bỗng nhiên Lãnh Hà Phong lườm thấy một bóng người, còn trực trực đứng không có ý muốn đi, nguyên lai là Tố Phi Văn. Bất quá hắn làm sao không chịu đi a, mắt thấy Cao Dật Vân trắng trợn tán tỉnh, quả thực nhanh ghen tị đến hộc máu!
Cao Dật Hiên nhanh chân bước, vòng qua sương phòng của các huynh đệ động tĩnh không nhỏ, thẳng tiến về phòng của mình.
Đẩy cửa chỉ thấy Vệ Ưởng đang ngọt ngào ngủ say, khuôn mặt thanh tú của hắn nhất thời làm cho Cao Dật Hiên nhìn đến khốn ý toàn vô, nhìn ái nhân ngủ làm y thần ra mặt, lập tức ôn nhu cúi xuống dán lên đôi môi hồng nhuận của Vệ Ưởng. Mới đầu chỉ là như chuồn chuồn lướt nước, nhưng y luyến tiếc rời đi, dần dần nụ hôn kia trở nên hỏa nhiệt bừng bừng mãnh liệt, tùy ý thỏa mãn cướp đi hết thảy răng môi của Vệ Ưởng. Ba ngày không thấy cố nhân có điểm kìm lòng không đậu a!
Có ai ngủ mà lại quen với loại hôn không có dấu hiệu ngừng này chứ? Vệ Ưởng còn ngáy ngủ mở mắt ra, vừa thấy Cao Dật Hiên, liền lập tức lộ ra nụ cười ậm ờ: “Cao Dật Hiên? Đã trễ thế này, ngươi…”
Cao Dật Hiên lúc này mới rời môi, “A, làm ngươi tỉnh!”
“Ân…Cũng không có, vốn ta ngủ cũng không sâu. Huống hồ…ngươi lại không ở bên…” Không biết là noãn ý (tình cảm ấm áp) như xuân hay là thẹn thùng nhè nhẹ, trên mặt Vệ Ưởng ửng vẻ đo đỏ nhàn nhạt, còn hơi lấm tấm mồ hôi.
“Nga? Nói như vậy, ngươi luôn suy nghĩ đến ta sao?” Cao Dật Hiên nhất thời cảm thấy tình nhân của mình hiện giờ cực kỳ xinh đẹp.
“Không có mà!” Mặt Vệ Ưởng càng đỏ hơn, “Người ta chỉ là nghĩ, ngươi bận mấy ngày, cũng không trở về nghỉ ngơi…”
“Hử, nói như vậy rốt cuộc ngươi vẫn là nghĩ đến ta!” Cao Dật Hiên cười xảo quyệt, “Không cần phải gấp, ta đây chẳng phải đã trở về rồi sao.” Dứt lời, y liền tiện thể đem Vệ Ưởng lần nữa áp đảo ở đầu giường.
“Ngươi…Thật đáng ghét! Nặng quá!” Vệ Ưởng đánh “yêu” y một chút, làm bộ muốn đẩy y ra.
“Ngươi ngoan ngoãn không được lộn xộn, ta sẽ không đáng ghét nữa!” Cao Dật Hiên “mổ” nhẹ lên trán hắn một chút.
Lúc này Vệ Ưởng lộ ra vẻ mặt hạnh phúc, làm nũng nói: “Cao Dật Hiên, mấy ngày nay ngươi đều không giúp ta…ngươi luôn bận ơi là bận, mà ngay cả buổi sáng đều ta tự tập!”
“Thực xin lỗi, Vệ Ưởng, mấy ngày ta chỉ biết bận bịu, là ta không tốt.” Y lấy tay gạt mớ tóc trên trán, nói yêu thương: “Nói đi, muốn ta đền cho người gì nào?”
“Được thôi, ta nghĩ ngươi phải đưa ta ra ngoài giải sầu, phải tản mạn suốt ngày, hơn nữa chỉ một mình ngươi giúp ta, ngươi có chịu hay không?”
“Được, vậy ngày mai! Ngày mai cái gì ta cũng không làm, chỉ đi với một mình ngươi, xem như du xuân, có thể đi?” Cao Dật Hiên người bận rộn này cư nhiên lại đồng ý.
“Thật sao?!” Vệ Ưởng thất thanh cao hứng lên: “Ngươi cũng đừng gạt ta!” Nhưng nghĩ đi nghĩ lại công việc Cao gia nhật lí vạn ky: “Ngươi bận rộn như vậy…”
“Ngoại sự của Cao gia ta đều toàn quyền giao cho Hắc Ảnh rồi đi ra ngoài, Tiêu Tiêu cũng đi theo.”
“Thật sự?”
“Ta khi nào đã gạt ngươi!” Cao Dật Hiên lại cười xảo quyệt, nói có chút ý vị khác: “Vậy ngươi cũng muốn hảo hảo báo đáp ta nga!” Nói xong, liền lần nữa bắt đầu nụ hôn nóng rực.
“Đừng… Cao Dật Hiên…Đáng ghét!” Đôi môi của Vệ Ưởng hoàn toàn bị ngăn lại, nhất thời không thể nói rõ.
“Hư…Đừng nói, ngoan một chút, người khác đã ngủ rồi!” Cao Dật Hiên ôn nhu nghiêng người đem Vệ Ưởng chặt chẽ đặt ở dưới thân, chậm rãi bắt đầu cởi bỏ vạt áo đã lỏng lẻo của Vệ Ưởng. Dưới nụ hôn khí thế hừng hực, hô hấp hai người dần dần trở nên dồn dập hơn…
Được rồi, hiện tại tất cả các phòng của Cao gia đều nhất trí hành động!
Ngày kế quả nhiên là thời tiết cảnh xuân tươi đẹp, rất thích hợp ra ngoài du lịch. Tuy rằng Cao Dật Hiên sợ Vệ Ưởng quá mệt mỏi để cho hắn ngủ nhiều một chút, nhưng lúc bọn hắn chuẩn bị rời khỏi đại môn Cao gia, một vài huynh đệ còn chưa rời giường.
Cao Dật Hiên đã nói chỉ bồi một mình Vệ Ưởng, cho nên không dẫn hắn ra ngoài đường phố, mà chỉ đi vào triền núi không xa, dày cây rậm rừng, rất có mùi vị vào xuân. Nơi này có rất ít dấu vết người, cho nên không đến mức làm cho Vệ Ưởng mắt thấy chính mình nhìn người qua đường biến thành bình giấm chua nhỏ.
Dù sao Vệ Ưởng cũng là hài tử còn nhỏ, một khi không cho hắn đọc sách viết chữ, buông tay để hắn chơi đùa mà vẫn còn tinh lực dồi dào. Làm cho Cao Dật Hiên lo lắng gọi “Chậm một chút, cẩn thận một chút!” Bất quá hắn làm sao chịu đi chậm lại, cơ hồ không ngừng tán loạn khắp nơi. Cao Dật Hiên nhìn Vệ Ưởng, khuôn mặt luôn luôn lãnh mặc lúc này lại trần ngập hạnh phúc.
Bất quá ngay lúc Vệ Ưởng vừa chạy khỏi tầm mắt của y, đã nghe một tiếng bi thảm cực điểm “Ai nha — ”
“Vệ Ưởng!” Cao Dật Hiên bỗng nhiên phát giác tình huống không ổn, phi thân chạy nơi tiếng kêu truyền đến, cũng không thấy thân ảnh Vệ Ưởng.”Vệ Ưởng! Trả lời ta a!” Giọng y có chút khàn khàn.
“Cao Dật Hiên, ta ở trong này!” Âm thanh mềm mại của Vệ Ưởng truyền đến, “Đau quá nga…” Giọng của hắn có đệm một chút tiếng vang.
Cao Dật Hiên mới cúi đầu, phát hiện âm thanh là từ đám cây dày đặc phía trước truyền ra “Vệ Ưởng, ngươi làm sao vậy?” Y quát.
“Ta ở dưới này! Lại đây giúp giúp ta a –” Âm thanh theo dưới đám cây lại truyền ra.
Cao Dật Hiên đẩy đám lá ra, phát hiện sau đám dây leo dày đặc lại che đậy một cái động, vì vậy mà Vệ Ưởng của y đã thê thảm rơi xuống đó, y thả người nhẹ nhàng nhảy vào trong động, quả nhiên là một thân hảo khinh công!
“Ngươi thế nào? Không bị đập chỗ nào chứ?” Cao Dật Hiên kéo qua Vệ Ưởng, lấy tay vạch chỗ này vạch chỗ kia ra xem “Bị thương chỗ nào, nói cho ta biết?”
“Không sao, chỉ là ngã đau, không có gì đáng lo.” Vệ Ưởng rất chú ý kéo lấy ống tay áo của Cao Dật Hiên “Nơi này lại có thể có cái động lớn như vậy nhỉ!” Hắn cơ hồ là chưa hoảng hồn liền lại nổi máu tò mò.”Theo giúp ta nhìn xem!”
Cao Dật Hiên một phen dắt Vệ Ưởng lại, “Có thể xem, nhưng không được rời ta quá xa biết không, theo sát ta!”
Cái động ẩn này khá đẹp, cửa động không lớn, nhưng thật sự đã đi vào trong này thì biết là “Có bồng lai khác”. Bên trong động vô cùng rộng, thật không uổng để người ta chứng kiến. Cao Dật Hiên gắt gao lôi kéo Vệ Ưởng đi về phía trước. Y tuyệt đối không có thể dễ dàng tha thứ tiểu tử này lại nhảy ra khỏi tầm nữa, lại đến một tiếng gì đó”A nha –”
Vệ Ưởng bị nắm chặt, mặc dù không đến mức lộn xộn, nhưng là chỉ không được tò mò chạm này đụng nọ. Đột nhiên hắn phát hiện trên vách đá bức tường bên trái có viên kim chúc tròn tròn nho nhỏ, còn chưa đợi Cao Dật Hiên lên tiếng “Không nên đụng!” Vệ Ưởng liền nhanh chóng vươn tay, viên tròn kia lại dễ dàng bị kéo ra nửa thước, lập tức Cao Dật Hiên gần đó cực kỳ không muốn nghe đến một tiếng “A nha –” nữa.
Đột nhiên Vệ Ưởng bên cạnh tường đá theo viên đá bị lôi ra di động một chút, chỉ một thoáng rạn ra một cái cửa, còn mang theo chấn động rất lớn. Vệ Ưởng không xong chao đảo, một tay túm ống tay áo của Cao Dật Hiên, một tay lại với với ngã tới cái cửa động kia. Cao Dật Hiên sao có thể để Vệ Ưởng té ngã, một bước dài, với tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Vệ Ưởng, đem toàn bị thân Vệ Ưởng nằm lọt trọng ngực mình, rồi theo hắn ngã xuống, làm cho mình đệm dưới Vệ Ưởng trước khi đụng phải mặt đất, mà Vệ Ưởng chỉ có đập vào ngực của y. Hai người quấn lấy nhau còn chưa định thần, lại nghe một tiếng “Rắc”, cửa động trước mắt đã bị tảng đá lớn rơi xuống lăn vào cửa.
“Vệ Ưởng, cẩn thận!” Cao Dật Hiên mắt thấy tảng đá kia lăn tới hướng Vệ Ưởng, liền dùng sức một cước đạp tường đá, mang theo Vệ Ưởng trượt vào trong phía sau, “Ầm” một tiếng tảng đá to rơi xuống đất, nổi lên một trận khói bụi, liền không có động tĩnh, chỉ kém nửa phân nữa là có thể cắt đứt chân của Vệ Ưởng.”Có thương tích gì không?” Cao Dật Hiên khẩn trương buông tay sờ soạng trên người của Vệ Ưởng. Vệ Ưởng mù mờ lắc đầu, cứ gắt gao cầm lấy vạt áo của ái nhân không chịu buông. Cao Dật Hiên lúc này cũng là tâm có thừa sợ, bất quá may mắn không có thương tổn gì đến Vệ Ưởng của y, mà Vệ Ưởng là như lọt vào trong sương mù ngoại trừ giật mình ra hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng là, hai người này cũng nhanh phát hiện — một sự thật…
“Vệ Ưởng…, chúng ta…hình như trượt vào một mật thất không có đường ra.”
Còn chưa hoàn hồn Vệ Ưởng nhanh cầm lấy tay y, cứ tiếp tục năm mười dặm lúng ta lúng túng, còn không biết mật thất này rằng…
Ngay tại đây đường đường minh chủ võ lâm cùng ái nhân của y vướng víu trở nên “trong lồng khốn thú” hết sức, các huynh đệ Cao gia mới áo mũ không chỉnh tề thức dậy dùng điểm tâm!
Hôm nay, mọi người vì có chút nguyên nhân giống nhau mà rời góc giường hơi trễ, chuyện này cũng khó mà vừa vặn dùng cơm đúng giờ, một đôi một đôi, khanh khanh ta ta khanh khanh ta ta hơi dính hơi lẫn đi ra, từng người ngồi xuống bàn. Đương nhiên, trên bàn hiển nhiên giảm bớt bát đũa cả hai người Cao Dật Hiên và Hắc Ảnh.
Xuân phân đắc ý nhất có thể nói là Cao Dật Vân, Lãnh Hà Phong ngồi bên cạnh còn chưa hoàn toàn sơ tẩy xong, áo choàng ô ti, ánh mắt lãnh tuấn không khỏi lưu lại chút ôn tồn mê người. Cao Dật Vân thì như không người không ngừng than lạnh hỏi ấm, hé toàn lời yêu thương buồn nôn, còn liên tiếp gắp rau vào bát của Lãnh Hà Phong.
Ngồi đối diện Quân Hoài Lân không khỏi nhìn chằm chằm vào bát trong tay của Lãnh Hà Phong, làm nũng cọ cọ vào vai của Cao Dật Tĩnh, Cao Dật Tĩnh liền thuận ý vì hắn vươn đũa, “Khanh khanh, ngươi muốn ăn gì, ta gắp giúp ngươi!” Quân Hoài Lân lộ nụ cười hạnh phúc, hai người nhìn nhau dịu dàng như thế.
Đến lúc trong chén của Lãnh Hà Phong cùng Quân Hoài Lân đồ ăn nén đầy chén, Tố Phi Văn đã không thể nhịn được cũng vểnh đôi môi đỏ mọng, mắt liếc chỗ trống bên cạnh, trong lòng mang theo ghen tị mắng: “Hừ, Cao Dật Dũng ngươi là đồ không lương tâm, ta đây mới dậy lại không thấy một bóng người! Nói cái gì muốn đi bố thí làm thiện, xem trở về ta không hảo hảo giáo huấn ngươi!” Tiểu điêu trên vai của hắn tựa hồ cảm thấy vận mệnh người nào đó sắp đến giờ, không khỏi bất đắc dĩ chi chi vài tiếng. Bất quá cũng may Tố Phi Ngôn cùng Hoa1 Tuyệt Hàn nhận lời mời đến ở Cao gia vài ngày, chưa đến nổi khiến cho xuân ý phát tán đầy rẫy gặp trúng vắng vẻ.
Cao Dật Linh ngược lại rất vui sướng nhìn bộ dạng ngồi ăn của Tố Phi Văn, hắn thân mật kéo cánh tay của Đàm Thiên Diễn, hiện ra một tia cười không có hảo ý, môi ghé sát lỗ tai y nói nhỏ vài câu, làm cho Đàm Thiên Diễn muốn cười lại không dám, vội dùng đôi đũa gắp đồ ăn chặn cái miệng giảo hoạt của Cao Dật Linh.
“Diệc Yên, sáng sớm hàn khí nặng, ngươi cần phải mặc thêm thường y a!” Vừa nghe Cao Dật Ngọc vô cùng ngọt ngào đem ngoại y của mình khoác lên ngoài thụy y (áo ngủ) rời rạc của Lam Diệc Yên, Lam Diệc Yên nhất thời một phiếm đỏ ửng, rũ lông mi dài xuống ngầm cười, thuận tay gắp thức ăn vào bát cho Cao Dật Ngọc. Đến khi trong bát của bọn họ đầy thức ăn, thì mặt trời đã lên cao. Mọi người đều hưởng thụ yến ngữ ôn tồn, cũng không có tâm tư đi lưu ý vị trí chủ nhà bọn họ cũng trống, không biết lúc này nhị ca bọn họ đang bị giam trong một mật thất a…
Sương khói do tảng đá rơi xuống cũng tán đi phân nữa. Vệ Ưởng hoảng sợ quá độ mềm nhũn nằm trên người Cao Dật Hiên theo chữ bát. Cao Dật Hiên xác định bọn họ tạm thời không có nguy hiểm tánh mạng, liền vỗ về Vệ Ưởng để cho hắn đứng lên, giúp phủi bụi đất trên người hắn.
Vệ Ưởng bị vỗ liền tỉnh hồn, tựa hồ hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Cao Dật Hiên, nửa ngày mới toát ra một câu: “Chúng ta có phải bị giam hay không?”
“Ừ, là thế.” Cao Dật Hiên nhìn quanh tứ phía một chút, nói.
“Ngô…Vậy có phải vĩnh viễn cũng không ra được phải không?” Vệ Ưởng bộ dạng muốn khóc lên, ý thức được chính mình phạm vào sai lầm rất lớn, “Thực xin lỗi, ta…đều là ta không tốt…”
“Tiểu ngu ngốc, có ta ở đây, lập tức sẽ không sao, không được nghĩ bậy.” Cao Dật Hiên ôn nhu an ủi hắn: “Chỉ cần ngươi không có việc gì là tốt rồi!” Dứt lời hôn lên mặt Vệ Ưởng một cái, lúc này làm cho hắn thu hồi ưu dung, nín khóc nói: “Ừ!”
Chỗ mật thật bọn họ ở rất nhỏ, chỉ có thể dung hai người ngồi nằm. Ba mặt tường đá xung quanh, ngay lúc nói ra tức thì bị khối đá kia đổ xuống thiếu chút nữa muốn lấy cái mạng nhỏ của Vệ Ưởng. Bất quá người tạo ra mật thất này có phần còn có lương tâm, lưu giữ một lỗ khí cho người ta giữ mạng sống, theo lỗ kia có chút ánh sáng chiếu vào.
Bỗng nhiên Vệ Ưởng chỉ vào trên tường đá kêu to: “Nhìn này! Chỗ này có chữ!” Cao Dật Hiên thuận mắt nhìn lại, quả nhiên xuất hiện ba chữ màu chu sa.
“Đoạn —— tình —— thất…” Vệ Ưởng thì thầm một chữ một lần.
“Ưm, một chữ cũng đọc không sai, tốt lắm!” Cao Dật Hiên nói: “Điều này có lẽ là tên chủ nhân thạch thất đặt sao!”
“Nhìn này! Bên này cũng có!” Vệ Ưởng kinh hô, hắn nhìn bốn chữ rồng bay phượng múa trên tường đá trước mắt. “Tình gì kim gì?” Thể chữ quá phóng khoáng, rốt cuộc Vệ Ưởng không nhận ra.
“Là tình bỉ kim liên.” Cao Dật Hiên cũng nhìn thấy bốn chữ kia, từng chữ mạnh mẽ mà uyển chuyển, xem ra là một người có võ công cùng mặc vận đều thượng thừa.
“Chính là tình bỉ kim liên người miêu tả ái tình cái gì là chí tử, cái gì là hải khô thạch, cái gì là kiên bất khả?”
“Ừ, ngươi nói không sai!” Cao Dật Hiên bật cười: “Bất quá lần sau ngươi phải nhớ kỹ, là chí tử bất du, hải khô thạch lạn, kiên bất khả tồi!” (*) Vệ Ưởng bây giờ lén lút hi vọng hảo hảo học bài!” Xem ra khối này ‘Đoạn long thạch’ vẫn là chữ hữu danh á, gọi ‘Tình bỉ kim liên’!” Có tiến bộ! Tiểu tử này cư nhiên lại biết tảng đá bình thường chặn cửa này được gọi là đoạn long thạch?
(*) Chết cũng không đổi, sông cạn đã mòn, không thể phá vỡ.
Cao Dật Hiên mới đẩy chưởng, vốn định dùng nội lực thâm hậu đánh văng cự thạch, nhưng lập tức thu tay.
“Sao thế? Không thể dùng nội lực sao?” Vệ Ưởng hỏi.
“Vẫn là không cần mạo hiểm như vậy.” Cao Dật Hiên quay đầu lại nhìn nhìn, “Thạch thất quá nhỏ, ngươi lại gần, ta dùng nội lực không chỉ sẽ làm tổn thương đến ngươi, đá chấn nát cũng sẽ bay đến ngươi, quá nguy hiểm!” Trong lòng Vệ Ưởng rất là cảm động, nhưng không khỏi lo lắng: “Vậy chúng ta có phải không ra được đúng không?”
Cao Dật Hiên vừa nghe, cố ý hỏi một câu: “Nếu thật sự không ra được, ngươi sẽ nguyện ý ở lại bên cạnh ta cho đến chết không?”
Vệ Ưởng vùi vào ngực y, thành thật nói: “Chỉ cần có ngươi ở bên cạnh ta, ta thà rằng bị giam ở đây cả đời.”
Cao Dật Hiên không khỏi bật cười: “Ngu ngốc, chúng ta sẽ không chuyện gì! Cái động này cũng cách không xa nhà, hiện tại ta hãy dùng tâm khí nội công theo dõi có thể khiến cho Cao Dật Vân cảm giác được hay không.” Cao Dật Hiên bắt đầu tĩnh tọa vận khí, Vệ Ưởng ngoan ngoãn thủ bên cạnh. Có người nào bị nhốt có thể mang không khí tràn đầy ấm ấp như thế này a?!
Huynh đệ Cao gia vừa mới dùng cơm xong, chuẩn bị từng người tản đi tiếp tục ngủ trưa. Bỗng nhiên mày của Cao Dật Vân giật giật, tựa hồ cảm thấy tâm khí nào đó. “Khoan!” Y nhảy dựng lên, gọi mọi người trở lại.
“Làm sao vậy?” Lãnh Hà Phong đối với phản ứng của y bất giác tiểu cật nhất kinh, nhưng vẫn rất trấn định hỏi.
“Nhị đệ? Là nội lực của nhị đệ!” Y làm điệu bộ nhắm mắt an tĩnh lại cảm giác cẩn thận.
“Quả nhiên, nguyên lai ngươi cũng cảm giác được?” Lam Diệc Yên thấy thế lập tức bổ sung nói: “Cao Dật Hiên tựa hồ cầu cứu chúng ta, bất quá ta không dám khẳng định, cũng không rõ phương hướng cụ thể của hắn.” Hoàn hảo Cao gia có hai trấn thủ võ công cái thế, cuối cùng không quá lãng phí nội lực của Cao Dật Hiên. Còn người khác không khỏi có vẻ kinh ngạc hoàn toàn không biết Cao Dật Vân cùng Lam Diệc Yên nói chuyện gì, lại càng không dám tin làm sao nhị ca minh chủ võ lâm của bọn hắn lại mắc nạn?
“Hắn gần đây…Trong động nhỏ ở triền chân núi!” Cao Dật Vân thu hồi vẻ mặt không đứng đắn trong ngày thường, cố sức nhắm mắt, rất nhanh liền cảm thấy phương vị chính xác. Cao! Quả nhiên là cao! (Người viết cũng không khỏi cảm thán, võ công thượng thừa như vậy nếu như truyền lại về sau chẳng phải người hiện đại tiết kiệm chi phí đắt đỏ điện thoại di động?)
“Khí mạch của nhị đệ rất không ổn, phỏng chừng là gặp chuyện gấp.” Cao Dật Vân rất khẳng định nói.
“Cái gì? Cao Dật Hiên có việc? Mọi người chúng ta đương nhiên là phải hoả tốc tiến đến, còn thất thần làm chi đó?” Tố Phi Văn từ lâu đã chịu không nổi đôi đôi trước mắt, thấy thế vừa lúc liền quên, liền gạt sợi tóc, hoàn toàn một bộ giọng điệu thúc giục.
“Dật Ngọc, ta nghĩ chúng ta tốt nhất là đi xem…” Lam Diệc Yên nhỏ giọng nói.
Không biết lúc này ai trả lời một câu: “Đợi chúng ta chỉnh chỉnh y sam rồi xuất phát cũng không muộn a!” Tố Phi Văn nhưng là sớm mượn cơ hội một bước đi ra ngoài, ôn nhu mang theo hàn khí trách nói: “Cứu người quan trọng hơn. Ai dung các người cọ cọ sát sát? Mặc y phục gì a, còn không phải là người một nhà, giờ lập tức đi!” Dứt lời thì trong lòng hung hăng mắng: “Cao Dật Dũng, ngươi hại ta vắng vẻ như thế, trở về ta nhất định không tha cho ngươi!”
Tố Phi Văn nói xong, trước nghe được Cao Dật Vân nhẹ giọng kêu: “Hà Phong chúng ta đi thôi…” Tiếp theo liền nghe phản ứng Cao Dật Ngọc chưa kịp một câu: “Diệc Yên, ngươi chờ ta một chút nha!” Cao Dật Linh vẫn còn cùng Đàm Thiên Diễn tích tích sách sách cắn tai chậm rãi đi ra ngoài. Cao Dật Tĩnh này rõ ràng gắt gao nắm tay của Quân Hoài Lân theo sát. Chỉ còn đôi Hoa Tuyệt Hàn cùng Tố Phi Ngôn này coi như đây cách người thường đi.
Trong một đám mị nhan “quần xà” huyên náo, lộn xộn khoác áo ngủ loạn vũ lên đường!
Võ công mỗi người Cao gia rất cao, Cao Dật Vân cùng Lam Diệc Yên lại cao thâm không đo, mặc sức dùng khinh công liền tới miệng hang kia. Cao a! (Người viết lại nhịn không được cảm thán, công phu tuyệt vời như thế cư nhiên thất truyền, bằng không nếu như hiện nay ngay cả tiền thuê xe cũng được tiết kiệm a!)
Động rất lớn, huynh đệ Cao gia hấp tấp đuổi tới, cũng tìm không ra Cao Dật Hiên.
“Nhị đệ!” Cao Dật Vân nhìn quanh tứ phía không thấy một bóng người, “Ngươi ở nơi nào?” Tiếng nói đều vang vọng lại.
Động này có cốt tử tà khí, hắc bạch tiểu điêu kia linh mẫn khí vật, lúc này liền hướng vào trong động nhe răng trợn mắt phả khí.
“Đại ca! Các ngươi rốt cục đã đến! Ta tạm thời bị nhốt trong thạch thất đây!” Nghe được tiếng la, Cao Dật Hiên biết cứu binh đã đến, bất giác thở phào nhẹ nhõm.
“Cái gì?!” Mọi người nhất phát ngạc nhiên, nhưng âm thanh thật là truyền đến từ cửa đá nặng kia. “Làm sao, các ngươi làm sao bị nhốt trong đó?” Bất khả tư nghị a! Rốt cuộc Lãnh Hà Phong mới bình tĩnh, tiến lên xem xét cửa đá kia, kín không kẽ hở, ngay cả cánh mỏng ve sầu cũng khó vào!
“Ta cùng Vệ Ưởng đều ở bên trong, nhất thời nói rất dài dòng, tóm lại không thể dùng nội lực đánh văng cửa đá ra.” Không hổ là minh chủ võ lâm, sớm khôi phục bình tĩnh: “Các ngươi có thể giúp ta xem từ phía thạch động này có cơ quan ám đám gì không. Mật thất này rất kỳ quái, gọi là gì ‘đoạn tình thất’, còn có ‘tình bỉ kim liên’ trên cánh cửa đá, cuối cùng đây là nơi quái dị tà khí!”
Vừa nghe đến “Tình bỉ kim liên” cùng “Đoạn tình thất” Hoa Tuyệt Hàn nhất thời ngẩn ra, y cũng coi như đọc đủ thứ sách của người, đương nhiên ngoại trừ sách loạn thất bát tao khác ra thì cái gì y cũng đọc hết. Tựa hồ là mơ mơ hồ hồ nhớ tới căn nguyên của động này.
“Ngươi xác định trên cửa kia có khắc chu sa ‘Tình bỉ kim liên’ sao?” Hoa Tuyệt Hàn hướng về cửa nói.
“Không sai!”
“Chữ vừa cương vừa nhu?”
“Đúng vậy! Còn đó sau tường đá có ba chữ ‘Đoạn tình thất’ cũng cùng thủ bút.” Cao Dật Hiên bổ sung một câu.
Nhất thời Hoa Tuyệt Hàn tràn đầy ý vị thì thầm một tiếng: “Quả nhiên a…động này dĩ nhiên là tồn tại!”
“Chẳng lẽ quả thật là ‘Đoạn tình thất’ trong truyền thuyết!” Nghe Hoa Tuyệt Hàn do dự chất vấn như vậy, Cao Dật Vân chốc lát giật mình, võ công của y cao thâm không dò, tự nhiên từng trải giang hồ cũng là khả kiến nhất ban! Xem ra đại khái biết được nội tình trong này.
“Là sao? Chẳng lẽ ngươi biết cái gì sao?” Tố Phi Ngôn nhìn vào động này không chút bình thừng, hắn cùng Cao Dật Hiên cơ hồ đồng thời hỏi.
“Mọi người tạm thời không cần sờ bậy tìm bậy, động này đích xác rất tà khí, cẩn thận lại chạm phải cơ quan gì!” Một hơi ngữ khí rất khẳng định, gọi mọi người trở về, Cao Dật Vân lập tức đưa tay nâng cằm, dáng dấp suy nghĩ sâu xa, rủ rỉ đã đến: “Các ngươi cũng biết trong động ‘Đoạn tình thất’ này cho dù là dùng nội lực cũng không có thể đánh văng ra!”
Mù mờ, lúc này Cao Dật Vân tựa như một người kể chuyện: “Tương truyền có một cái động như vậy, bất quá chính là lưu truyền, không nghĩ lại là sự thật! Động này từng được một quái nhân sử dụng luyện công. Lại tương truyền người này có sở thích long dương, lại bị người tình ruồng bỏ, vì căm giận mà tìm cái động bí mật này để tĩnh tư. Hơn nữa mấy chục năm chưa bao giờ ra khỏi động, còn nghĩ ra một loại công phu tà môn quái dị, tên là ‘thiên tiên cương khí’…”
“Thiên tiên cương khí?” Cao Dật Hiên đã nghe quá đương tử tà môn gì đó, bất quá về sau lời đồn ít dần, cũng không ai nhắc tới, “Không phải trên giang hồ sớm thất truyền sao? Cơ hồ không ai biết đây là công phu gì!”
“Không sai! Kẻ long dương này đích xác tìm cách xuất ra tà ma cực kỳ gì đó. Lưu truyền nói là tinh hoa của ‘Quỳ hoa bảo điển’ cùng ‘Ngọc nữ tâm kinh’, còn nữa hắn vứt bỏ oán khí, cuối cùng hơn mười năm, mới có thể viên mãn!”
“Loại công phu này không phải tà môn mới lạ!” Cao Dật Linh chớp mắt, lẩm bẩm một câu, Lãnh Hà Phong trái lại dựa vào người Cao Dật Vân, nghe tỉ mỉ nhất.
Cao Dật Vân tiếp tục nói: “Còn nghe nói công phu tà ma này đạt tới đỉnh cao. Tất cả bí kíp được sắp xếp khắc trên cái luân trục hình tròn, tổng cộng bốn câu. Luân trục vừa chuyển, hoàn toàn phân không ra câu đầu câu đuôi. Nếu không dựa theo một hàng chính xác duy nhất kia luyện theo thứ tự chắc chắn tẩu hỏa nhập ma. Hơn nữa vô luận là thất bại cũng tốt, luyện thành cũng tốt, tác dụng công phu này chỉ có thể duy trì hai mươi bốn canh giờ, quá hạn liền tan thành mây khói!”
“Tà!” Lúc này mọi người nghe kinh ngạc đến đồng thời thán lên một chữ!
“Sau đó người nọ khí vũ công tâm, không chịu nổi chịu được tưởng niệm đối với luyến nhân, liền tạo ra mật thất đấu đại này, cũng là ‘Đoạn tình thất’, ý là chính mình vào thấy khi đã là ái đoạn tình thương; còn có khắc ‘tình bỉ kim liên’, là hắn chết thì phóng hạ đoạn tuyệt nghiệt duyên kiếp sau, tập tinh túy oán khí hàn băng, quả nhiên là không thể phá vở. Cho nên…”
“… Cho nên hoàn hảo ta vô ích mở cửa nội lực, nếu không Vệ Ưởng cùng ta đều bị nội lực của mình gây thương tích. Đúng hay không, đại ca?” Cao Dật Hiên cách cửa đá đáp.
“Không sai! Hơn nữa trên sách ghi lại cách mở cửa đá giấu ở cửa đá gần đây, cho nên ngoại trừ dùng nội lực ra, chúng ta vẫn còn cách khác.”
Vừa dứt lời, Cao Dật Linh lẩm bẩm một chút rồi nhảy ra, tìm kiếm một trận cửa đá cách đó, cư nhiên đúng thật là phát hiện một ám đạo. Không đợi mọi người vây lại, hắn nhè nhẹ dò xét, ám đạo kia liền mở ra. “Quả nhiên a! Đại ca ngươi nói rất đúng!” Cao Dật Linh kêu lên. Đàm Thiên Diễn lập tức tiến tới, y vốn muốn tới dặn dò Cao Dật Linh cẩn thận chút, lúc này lại liếc thành ám đạo trên vách tường, khắc vài chữ chu sa.
“Mở cửa đá này, phải thiên tiên cương khí!” Đàm Thiên Diễn niệm to những chữ kia.
“Quả thực có liên quan đến thiên tiên cương khí!” Cao Dật Hiên nhất thời hiểu được vài phần. Chính là thiên tiên cương khí này cũng không ai biết rơi ở nơi nào a?
Lúc này Cao Dật Linh lại có phát hiện mới, đó là ở chỗ sâu của ám đạo có một quyển trục. “Xem này!” Hắn bèn rút nó ra, lật qua lật lại nhìn một hồi, cũng không nhìn ra cái gì, liền ném cho Cao Dật Vân: “Đại ca, ngươi xem xem cái này là gì!”
Cao Dật Vân tiếp nhận quyển trục, lật lật vài ba cái, sau đó dùng đầu ngón tay đặt nhẹ nhàng lên mặt quyển gảy, quyển trục kia liền phân thành hai.
Y thấy thế nhất thời mặt lộ vẻ vui mừng, kinh khiếu: “Đây là quyển trục của thiên tiên cương khí!” Khoảnh khắc tất cả mọi người tụ lại, cuối cùng cũng biết cần nhờ thứ này giải cứu nhị ca bọn họ, lúc này cũng chỉ có hai người không biết võ công là Quân Hoài Lân cùng Vệ Ưởng vẫn mờ mịt không biết làm sao.
“Lẽ nào nói…người muốn tu luyện thiên tiên lại vừa để dùng lại vừa mở cửa đá?” Cao Dật Vân nhìn chữ chu sa kia nghi hoặc suy tư.
“Đương nhiên.” Hoa Tuyệt Hàn là người ngoài lại mang hạnh tai nhạc hoa (vui sướng khi người gặp họa) mảy may khó mà nhìn ra, mở luân trục trong tay ——quả thật là ống tròn tròn gì đó, làm lại tinh xảo xinh xắn, chỉ tiếc là một tà vật!
Quyển trục ở trong tay Hoa Tuyệt Hàn được triển khai, quả nhiên mặt trên dùng tơ vàng dọc thẳng đứng có khắc chữ tứ hạnh dàn hàng:
Dĩ độc công độc
Tranh nguyên đoạt khí
Thôi cung tầm mạch
Hoán nguyên di thần
Cường công nhược thủ
Tụ thần hoán trí
Dĩ thối vi tiến
Thiểu thần nhược ấu
Cuối dòng còn có năm chữ: tu nhị nhân cộng luyện. (họp hai người luyện công)
(Á, nhưng câu này sau này mọi người sẽ hiểu ý nghĩa của nó, không giải thích trước =)))
Bởi quyển trục này là hình tròn, liền không có phân phải trái, tự nhiên không biết bốn câu này câu nào trước. Còn mặt trái của quyển trục lại một ít chữ: ba ngày không mở cửa, suốt đời không mở được.
“Đáng giận, xem ra chúng ta không có bao nhiêu thời gian!” Cao Dật Tĩnh cùng Cao Dật Vân đối mặt nói.
Tiểu hắc điêu của Tố Phi Ngôn giương miệng cuồng khiếu hướng quyển trục. Hắn chuyển hướng tới bên người Hoa Tuyệt Hàn, lại không nói một lời.
Cao Dật Tĩnh nhợt nhạt lo lắng hỏi: “Đại ca, không có cách khác sao?”
Cao Dật Vân bất đắc dĩ nói: “Ta cũng chỉ biết cách này; … Huống hồ ám đạo này đều đã viết minh bạch, chỉ có tu luyện thiên tiên cương khí!”
“Thời gian không nhiều lắm, cho dù người võ công cao tới đâu cũng không thể có vận khí tốt đoán trúng trình tự bí kíp này mà luyện được như vậy, nếu thật không khéo chẳng lẽ không nên luyện chính quả đến tầng bốn?” Cao Dật Vân suy tư về trình tự bốn câu nói này, thế nhưng mặc dù là y hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu.
“Cách này vậy, cũng may huynh đệ Cao gia chúng ta nhiều,” Cao Dật Linh sờ sờ hàm dưới một chút nói: “Chúng ta cứ từ giờ trở đi phân nhóm tu luyện, không phải là bốn trình tự sao, trong hai mươi bốn canh giờ này nhất định có một nhóm chính xác! Các ngươi xem cách của ta thế nào.”
“Nhưng mà, Lục đệ…” Cao Dật Hiên trong thạch thất tựa hồ có chút lo lắng.
Nhưng lập tức bị Cao Dật Tĩnh cắt ngang. “Yên tâm đi nhị ca, huynh đệ chúng ta sẽ vì ngươi lưỡng lặc sáp đao (giúp đỡ không tiếc cả mạng sống)! Bất quá là tiểu luyện một chút công phu mà thôi, mặc dù là tẩu hỏa, chống đỡ mười mấy canh giờ liền qua đi, tám người đồng thời luyện, nhất định có thể trong hai mươi bốn canh giờ sẽ thành công.”
“Ừ, vậy vất vả các ngươi!” Cao Dật Hiên gắt gao đem Vệ Ưởng của y kéo vào, nhỏ giọng thở một hơi “Vệ Ưởng, qua mười mấy canh giờ chúng ta hẳn là có thể đi ra ngoài!”
Vệ Ưởng một dáng đầy lo lắng, Cao Dật Hiên nhìn khuôn mặt chuyển hồng ngược lại cảm thấy được phi thường xinh đẹp!
Bên trong thạch thất hai người hữu lực khí vô xử sử, chỉ có thể chờ.
Bên ngoài thạch thất cũng hấp tấp bận bịu triển khai —— bắt đầu phân phối nhiệm vụ tà môn!
Luyện công này quan trọng nhất là câu đầu. Cho nên mấy người huynh đệ Cao gia cũng phải chiếu theo chỗ ngồi mà luyện.
“Hà Phong, ta và ngươi đều là người phi độc ký dược, câu này lấy ‘Dĩ độc công độc’ làm đầu chúng ta bắt đầu luyện!” Cao Dật Vân cầm tay của Lãnh Hà Phong nói tràn đầy nhu tình, lúc này còn chưa triển khai luyện mà nhãn quang đã lộ ra tà ý. Một tiếng “ba” Tố Phi Văn không biết đột nhiên phi một cái đó tới, đánh gãy cảnh ngươi tình ta nguyện khó chịu gai mắt, lạnh lùng nói: “Bây giờ là lúc nào, còn khanh khanh ta ta!” Lãnh Hà Phong cũng xem như hòa khí trừng mắt nhìn Cao Dật Vân, y phục chỉnh chỉnh bạch sắc, rút tay về, hiểu ý gật gật đầu.
“Phi Ngôn a, ta thấy ta với ngươi thân thể toàn cổ độc như vậy xem ra không có cách giúp đỡ rồi, đáng tiếc nha đáng tiếc…”
“Không sai.” Tố Phi Ngôn mặt không chút thay đổi trả lời, quay đầu ném cho Hoa Tuyệt Hàn cái liếc mắt, ý là để y thu lại một chút không chính không kinh của y.
Cao Dật Tĩnh lập tức nói tiếp: “Không vội không vội! Lân mặc dù là không có võ công gì, bất quá lại thật trùng hợp ý chỉ câu ‘Cường công nhược thủ’ kia, không bằng câu kia giao cho chúng ta đi.” Nói xong liền quay sang Quân Hoài Lân nói lời yêu thương: “Khanh khanh, lần này cần phải vất vả ngươi!” Quân Hoài Lân cuối cùng hiểu được rốt cuộc sao lại thế này, thực sảng khoái ứng lời: “Đương nhiên, cứu nhị ca quan trọng hơn!”
“Diệc Yên, chúng ta đây…”
“Ta với ngươi võ công cũng không kém, bằng không lấy câu ‘Thôi cung tầm mạch’ đi” Lam Diệc Yên quả nhiên là người đẹp nhất thiên hạ, nhất cử nhất động đều làm cho Cao Dật Ngọc say mê, thuận miệng đáp ứng hắn.
Cao Dật Linh thoáng nhìn Tố Phi Văn, nghĩ thầm: “Hiện giờ Cao Dật Dũng không ở đây, mặc hắn chịu chút dấm chua ra thì cũng bất lực, vậy câu cuối kia…” Không đợi hắn nghĩ xong, Đàm Thiên Diễn một phen kéo hắn ra sau mình xông lên: “Câu cuối cùng còn lại giao cho chúng ta đi!”
Cao Dật Linh khó chịu huýnh y một chút: “Ngươi làm gì mà đoạt lời của ta a!”
…
Trong chốc lát, cuối cùng mọi người phân công rõ ràng!
Bất quá động này tuy là trăm trượng vuông, nhưng cùng lúc dung nhiều người luyện công như vậy không khí có vẻ khí tạp.
“Các ngươi tốt nhất đều tự tìm một chỗ yên tĩnh, nếu không loạn khí cũng đừng bảo ta không nói trước a!” Hoa Tuyệt Hàn ý bảo mọi người tự tán đi hàng sự.
“Ngươi nói không sai, tâm thần đồng loạt thì dựa vào yên tĩnh nếu không rất dễ tẩu hỏa, nhất định phải cẩn thận khéo léo.” Cao Dật Vân cúi đầu suy tư một lát, nói: “Hà Phong, ta cảm thấy hai chúng ta cần phải một mình lưu lại, thủ nơi này để có thể cùng nhị đệ chiếu ứng lẫn nhau!” Y nói chuyện, ánh mắt lại bất giác quét từ đầu đến chân ái nhân y.
Lãnh Hà Phong vốn khoác áo đơn bạc, bị ánh mắt lãnh tà của y đảo qua bỗng nhiên phát giác nhiệt ý, lúc này trong lòng Cao Dật Vân nghĩ lung tung cái gì Lãnh Hà Phong sớm đoán được ba phần, bất quá xem ra tình hình hiện tại quá cấp bách, lượng Cao Dật Vân cũng không đến mức làm càn ở đây. Vì thế Lãnh Hà Phong lập tức đáp ứng. “Các vị, nơi này liền giao cho chúng ta được rồi, tất cả mọi người đều tự tán đi.”
Hoa Tuyệt Hàn rốt cuộc thu vào giọng điệu đường mật, nói tiếp: “Cũng tốt, ta cùng Phi Ngôn tuy nói giúp đỡ bận rộn cái gì, nhưng chung quy vẫn còn thể giúp các người làm người liên lạc, tình hình các vị luyện công bọn ta sẽ thông tri.”
Mọi người đều bằng lòng, nháy mắt bắt tay rời đi làm việc, chỉ có Cao Dật Vân cùng Lãnh Hà Phong hai người thật yên tỉnh tu luyện. Bọn họ một đôi nhiệm vụ gian khổ, không thể qua loa!
Cao Dật Vân kéo tay của Lãnh Hà Phong làm cho hắn nương tựa chính mình ngồi xuống.
Chính mắt mọi người đến xem đi, làm sao đây là bộ dạng muốn luyện công —— một tiếng “nhanh” a, cô hồ đem Lãnh Hà Phong chôn vào ngực. Lãnh Hà Phong biết y cố tình giở trò, nhưng lại nghe đến dược hương trên người y, bất giác sắc mặt ôn nhuận, chỉ có thể miễn cưỡng dùng khủy tay đẩy đẩy Cao Dật Vân ra nửa thước: “Ngươi cũng đừng làm xằng bậy ở đây a!”
Cao Dật Vân không khỏi cười xảo quyệt: “Hà Phong thể chất của ngươi quả nhiên vẫn là chịu không nổi dược hương của ta, nhìn này, lại đỏ mặt nga!” Nói xong liền đem mặt tiến đến bên tai Lãnh Hà Phong, cố ý phả lời ôn tồn: “Ngươi yên tâm… Ta —— cái gì cũng sẽ không làm!” Vị đạo của y càng làm cho Lãnh Hà Phong tim đập nhanh hơn, thở không ngừng, “hô” mộ tiếng dùng sức đẩy y ra: “Cao Dật Vân, ngươi đủ chưa!”
Cao Dật Vân nhìn ái nhân lãnh diễm mồ hôi chảy xuống trước mắt, bất giác thành công đối với trò khiêu khích của mình. Bất quá y lập tức thu hồi nụ cười tà tà, đối với thạch thất thảo luận nói: “Nhị đệ ngươi yên tâm đi, ta cùng Hà Phong ngay tại bên ngoài coi chừng dùm.”
Người trong thạch thất cũng không lên tiếng, nhưng trong lòng cũng khó chịu: “Vì sao đại ca cố ý giữ lại? Ngươi cũng ngàn vạn lần đừng ở ngoài cửa muốn làm động tĩnh gì, lại làm hư Vệ Ưởng bọn ta!”
Bỗng nhiên Lãnh Hà Phong lườm thấy một bóng người, còn trực trực đứng không có ý muốn đi, nguyên lai là Tố Phi Văn. Bất quá hắn làm sao không chịu đi a, mắt thấy Cao Dật Vân trắng trợn tán tỉnh, quả thực nhanh ghen tị đến hộc máu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook