Edit: Ai Shiteru

Cuối tháng 1, ngày ăn tết càng tới gần thì Giang Thành cũng nghênh đón đợt tuyết đầu mùa.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Như Hứa ghé sát người vào cửa sổ, lẳng lặng nhìn bông tuyết rơi xuống trên bệ cửa, trắng xóa một góc nhỏ, lạnh căm.

Giang Đường Dã nặn một quả cầu tuyết nhỏ cho cô, cô còn chơi kịp cầm chơi được một lát đã bị anh cướp đi, nói tuyết làm tay cô lạnh.

“Tới rồi, tới rồi, Giang Thành này một ngày không kẹt xe ăn cơm không ngon.”

Thẩm Ngân khoan thai tới muộn, đi vào trong phòng riêng ấm áp rồi cởi áo khoác ra, luyên huyên không ngừng chuyện mấy ngày nay cùng Giang Đường Dã.

“Mày có biết thằng Chu Liêm đó và chị mày ở bên nhau chưa?”

Giang Đường Dã cười tủm tỉm gật đầu, rót cho cậu ta ly trà rồi sau đó tự nhiên rũ tay xuống nắm lấy tay Như Hứa.

Thẩm Ngân ngồi đối diện anh nên nhìn không thấy, cứ mồm năm miệng mười nói không ngừng, nói tên Chu Liêm đó quá đen tối, có lòng riêng, chơi chung lâu thế mà nhìn không ra.

Nói rồi đột nhiên ngừng lại, nhíu mày chậm rãi tiêu hóa thông tin.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Vốn dĩ nó phải gọi tao bằng anh, bây giờ tính ra, chẳng phải tao phải gọi nó là anh… anh rể… anh rể sao?!”

Thẩm Ngân gọi Giang Ngu một tiếng chị là chuyện hết sức bình thường.

Mà anh cũng không dám để Giang Ngu theo Chu Liêm gọi anh một tiếng anh được.

Cái đậu má.

Bị lỗ to rồi.

Thẩm Ngân chỉ mải huyên thuyên về cơn tức của mình mà không phát hiện ra hai người ngồi ở đối diện đều không nói gì, vì vậy mới nhớ ra mục đích ngày hôm nay.


“Mày tìm tao có gì thế? Nói mau, bây giờ tim tao đau quá man.”

“Tao sợ nói ra mày sẽ càng quặn thắt tim gan hơn.”

“Có cái lồng gà! Tao đã ra hình thế này còn có thể nát tim gan hơn được sao!”

Giang Đường Dã nhìn cô gái đang cúi đầu thu hẹp cảm giác tồn tại của mình, rồi quay ra nở một nụ cười quái dị với Thẩm Ngân.

Cả người Thẩm Ngân ngay lập tức dựng đứng lông tơ.

“Mẹ mày, đừng nói mày có tình cảm muốn bày tỏ với tao à nha!”

“Còn tìm nhóc Như Hứa đi theo cổ vũ mày nữa à?”

“Đây không phải là tan nát tim gan mà là muốn tùng xẻo tao rồi.”

Người đàn ông mải lải nhải rồi mới nhìn thấy người đối diện chậm rãi giơ lên một đôi tay đang nắm chặt lấy nhau, lời nói như tuột lại vào trong cổ họng, miệng há to nhét được cái trứng gà, đôi mắt dại ra nhìn hai người họ.

Sau khi bị hú hồn chim én thì anh không có biểu cảm gì đặc biệt hơn, chỉ là không ngừng, không ngừng uống trà, như muốn tự chuốc say mình.

Tuy rằng trước đó có chút ngờ vực nhưng đúng là không có nghĩ tới.

“Đừng sợ, tao sẽ không để mày gọi chị dâu đâu.”

Đuôi mày của Giang Đường Dã hơi vểnh lên, đôi môi mỏng ngậm cười, không có ý tốt khi đưa cho Thẩm Ngân một tờ khăn giấy.

Quả nhiên là bao nhiêu trà Thẩm Ngân uống vào miệng đều bị phun ra, lung tung dùng giấy lau.

Sau khi hoàn toàn tiếp thu hiện thực nghiệt ngã, Thẩn Ngân nằm dài như con cá mắc cạn trên ghế, thở dài một hơi, nói: “Tao không bao giờ muốn kết bạn nữa.”

“Tao cũng không muốn có bạn gái nữa.”

“Đây là chút tôn nghiêm cuối cùng của tao.”

*

Đêm giao thừa ngày đó mọi người cùng quây quần ăn bữa cơm đoàn viên.

Trên bàn cơm còn uống chút rượu.

Ông cụ nhìn con cháu quân quần bên cạnh, ngơ ngẩn phát ngốc, đôi mắt vẩn đục chớp chớp, hơi ướt át.

Không đúng, không đúng, sao đếm như thế nào cũng còn thiếu người.

Trong lòng ông nghi ngờ mình đếm sai rồi, đếm lại lần nữa, vẫn thiếu.

Vì thế ông cúi đầu hỏi vú Ngô.

Vú Ngô ngẩn người, chóp mũi chua xót, ngay sau đó nhẹ nhàng cười ra, vỗ vỗ lưng của ông cụ, nói: “Ông uống nhiều rồi, để tôi đưa ông về phòng, để cho đám trẻ ở lại chơi tiếp đi.”

Bà đã dáng người khom khom của ông cụ đi được hai bước, bỗng ông quay đầu lại, nhìn chằm chằm mọi thứ trong chốc lát, miệng lẩm bẩm nói, không đúng, không đúng.

Sao lại không đúng chứ.

Mọi người đều im lặng không nói, tựa hồ như lúc này mới chợt nhận ra, ông cụ ngày thường minh mẫn dường như lập tức trở nên già rồi.

Nhưng dường như ông lại không già, ông chỉ là vẫn cứ sống trong đoạn hồi ức đó mà thôi.

Sau khi ăn xong, mọi người đi tản bộ trong viện.

Như Hứa ngồi xổm xuống, quét thử một chút tuyết đọng lại trên băng ghế dài, mở miệng nếm thử, cái lạnh lẽo làm cho khuôn mặt nhỏ nhăn lại.

Giang Đường Dã nhìn thấy, cười một cái nói cô ngốc.

“Ăn ngon không?”

“Hồi nhỏ cảm thấy ngon.”


Anh cúi đầu, nếm thử tuyết còn lại trên tay cô, hôm nay anh quấn một cái khăn choàng cổ màu đen, cằm giấu sau lớp khăn nên dáng vẻ đẹp trai hào hoa trong đêm đông càng trở nên thanh lãng, không thể lại gần.

Giống như là tuyết.

Nhưng khi anh cúi đầu cười lại quá đỗi dịu dàng.

Như Hứa cứ ngây ngốc với tuyết trên tay, chờ anh nếm xong mới hỏi: “Ăn ngon không?”

Đôi mắt đào hoa của anh có chất chứa tình yêu làm người khác rung động, giả vờ không thích, lắc đầu: “Quá ngọt.”

“Ngọt sao?”

“Ngọt.”

“Nhưng ngọt.”

Anh cười lên làm cho tình cảm đó có muốn giấu cũng không được, chói lọi trong ánh mắt, như đang rêu rao sợ người không biết.

Giang Ái che chắn trước mặt Hà Uyển, giữ chặt lấy tay bà, kéo bà về phòng: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”

“Chuyện gì vậy, đừng có đi về phòng, đợi lát nữa còn có pháo hoa nữa.”

“Chuyện rất quan trọng.”

Vì vậy Giang Bình Triều cũng theo hai người hướng về phòng.

Giang Ngu đi phía trước, quay đầu lại nhìn thoáng qua, cụp mắt thở dài rồi cũng đi vào trong.

Giang Đường Dã ở lại bên cạnh Như Hứa ở trong sân chơi, lăn hai quả cầu tuyết lớn làm thành người tuyết, còn làm cho nó một cái mũi giả mắt giả, cho nó thành hình người.

Nó chỉ xuất hiện vào mùa đông.

Như Hứa nhón chân ôm cổ anh, Giang Đường Dã lập tức thò mặt qua, cho rằng cô muốn hôn anh.

Ai ngờ cô lại tháo khăn choàng cổ của anh ra.

Quấn lên cho người tuyết, sau đó cô lại cởi nón len của mình đội cho nó.

Cô khom lưng, sờ sờ đầu nó, giống như đang nói với một người bạn nhỏ, nhẹ giọng nói: “Muốn cậu có chút ấm áp trong mùa đông này.”


Giang Đường Dã không nhìn được mà cười nhạo một tiếng, dưới ánh nhìn căm tức của Như Hứa thì giơ tay che miệng cười lại.

Không phải cười cô ấu trĩ.

Chỉ cảm thấy quá đáng yêu rồi.

Có ai lại nói với người tuyết, muốn nó có được chút ấm áp, sợ nó không qua được mùa đông lạnh, chung quy nó chỉ là người tuyết thôi.

“Nó còn có chút ấm áp, còn anh thì sao?”

Trên cổ anh trống không, chỉ có cái áo len màu xám che dược tới xương quai xanh, gió lạnh không ngừng thổi vào cổ anh.

“Vậy anh chịu lỗ chút đi.”

“Đồ không có lương tâm.”

Vừa lúc gặp ngay pháo hoa đang bay lên không trung, nở rộ ra ở đằng xa, pháo hoa nở ra một bông hoa sáng rực cả góc trời, bông này vừa tàn thì bông kia lại nở, thi nhau tỏa sáng trong mắt cô gái nhỏ.

Như Hứa ngửa đầu, gương mặt nhỏ được chiếu sáng lộ ra vẻ khát khao và vui mừng, rõ ràng là đã nhìn ngắm pháo hoa rất nhiều lần nhưng vẫn còn thích đến như vậy.

“Chú nhỏ à, sau này chúng ta cùng nhau đi Nhật Bản xem lễ hội pháo hoa có được không?”

“Được.”

“Em muốn mặc kimono xinh đẹp.”

“Được.”

“Vậy anh nhớ nắm tay em chặt một chút, người quá nhiều em sợ sẽ đi lạc.”

Những lời này anh không nghe rõ nhưng vẫn cứ nói “Được”.

Mà trong tương lai, bọn họ đúng là có đi Nhật Bản xem lễ hội pháo hoa, cô đúng là có mặc kimono xinh đẹp.

Nhưng cô cũng đúng là bị lạc giữa biển người chen chúc, lạc mất tay anh.

Cô gái người Trung Quốc mặc một bộ kimono xinh đẹp ngồi xổm giữa đám đông ồn ào náo nhiệt lớn tiếng khóc thất thanh, giống như bị mất đi thứ gì yêu quý nhất.

Mà anh lại đứng ở một con phố cách đó không xa, nhìn một hồi lâu rồi lịch sự nhờ người đi đường đưa cho cô một túi khăn giấy, lúc cô ngẩng đầu lên hai mắt như ngập trong biển nước, dáo dác nhìn khắp xung quanh nhưng vẫn không tìm được người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương