Edit: Ai Shiteru

Giang Đường Dã thỉnh thoảng nhớ lại dáng vẻ ngủ nằm nghiêng của Như Hứa trên chiếc ghế mây, làn da trắng như sữa, gương mặt thanh tú giống như yêu tinh hóa thành người dưới ánh mặt trời.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giống như ảo mộng.

Khó tránh được trong lòng sinh ra tạp niệm.

Kí ức này như biến thành một sợi khói chui vào giấc mộng của anh, âm thầm đi theo anh suốt một quãng thời gian.

Bắt đầu là khói, sau đó biến thành sương mù, sau đó lại hóa thành người.

Mà giờ phút này lại như trở về buổi trưa mùa hè hôm đó.

Trong đêm đông rét lạnh làm anh sinh ra cảm giác hoang đường.

Đôi môi cô như dính mật, len lén giấu đầu lưỡi vào trong, chỉ khi dùng lực đè nặng, hôn lên hai mắt đẫm nước của cô, làm cô kêu một tiếng chú nhỏ thì mới nếm được mùi vị ngọt ngào đó.

Còn không đủ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Không đủ.

Da thịt cô gái trắng như sữa, mịn màng như trẻ con, chỉ cần dùng chút sức cô đã ai oán la đau, anh hơi thất thần để lại một dấu dâu tây trên người cô.

Làn da mỏng manh như được ướp tuyết đầu mùa, cơ thể như sương tuyết có thể nhìn thấy cả mạch máu đang chảy dưới da, nghe thấy được tiếng tim đập mạnh mẽ của sự sống.

Sao lại có người liếm máu trên đầu lưỡi dao.

Mà máu trên đầu mũi dao đó lại là của cô.


Đôi mắt đen của anh còn lạnh lẽo hơn bóng đêm ngoài kia, một màu đen tuyền không chút tì vết, như giọt mực rơi trên giấy Tuyên Thành, lan ra xung quanh, càng lau càng rối, càng rối càng ác liệt hơn.

"Nhóc Như Hứa của anh đã trưởng thành rồi."

Anh đè thấp giọng nói, trầm thấp du dương như nốt đầu tiên của đàn cello, trầm thấp mê người, làm cho hồn người nghe như lạc trôi đâu đó.

Ngũ quan của anh cực kỳ đẹp, nghe nói là khuôn đúc từ mẹ anh mà ra, đặc biệt là cặp mắt đào hoa đó, lạnh lẽo cay độc, nhu tình như nước, gom góp đủ tàn nhẫn tạo thành kẻ bạc tình.

“Chú nhỏ.”

Như Hứa mê muội cả người vươn tay sờ lên mắt anh, vuốt qua từng sợi mi, cô muốn nhìn thấy thiên trường địa cửu, cô muốn rút đi từng chút từng chút tình cảm trong đáy mắt của anh đem về làm của mình.

Tối nay gió lớn không ngừng thét gào.

Trời như sắp mưa, bầu trời rít từng tiếng sấm ầm ầm.

Sấm sét ầm ầm.

Giang Đường Dã vén mái tóc đen của cô gái qua một bên để lộ ra phần vai cổ trơn mịn, anh hôn một cách thành kính, hôn hôn rồi lại rướn người qua ngậm lấy bờ môi mềm mại của cô, day dưa không dứt, cướp lấy hơi thở của cô làm cho cô phải bấu víu vào anh.

Anh thích hôn Như Hứa, cũng thích cùng cô trải nghiệm màn dạo đầu nồng nhiệt nhưng cảm giác đó quá ôn tồn, quá đẹp đẽ làm anh như muốn nghiện.

Chung quy vẫn muốn ăn món chính.

Ngón tay của anh thon dài, được cắt tỉa gọn gàng, anh sờ lên bắp đùi non mềm của cô, nhéo một cái, còn không hướng về phía trung tâm đã làm cho cô trở nên ướt át, xem như là quà lễ gặp mặt vậy.

Như Hứa kẹp chặt chân lại, gương mặt đỏ hồng, hơi thở dồn dập, cô không biết mình nên đuổi anh đi hay là hoan nghênh anh đến.

“Không phải phải trả lễ sao?”

Anh cười, nụ cười vô cùng ác liệt, một bàn tay khác đỡ lấy eo của cô, siết chặt vào trong người rồi nói: “Thì ra nước của em ở phía trên chưa phải là nhiều nhất.”


Như Hứa xấu hổ cắn anh một cái, chân như kiệt sức buông lơi ra, ngón tay của anh không chút chần chừ đã chui vào trong.

Đầu ngón tay lướt qua cánh hoa đang run rẩy, non mềm thấm ướt, nhấn vào còn chảy ra nước.

Cô gái nhỏ vùi mặt vào trong chăn, vòng eo vặn vẹo phản kháng.

Cô thật sự rất nhạy cảm, động tình không thôi, dưới thân nước chảy tràn lan, bị anh khuấy đảo cho cả người tê dại.

“Nhẹ…. Nhẹ một chút.”

Hai ngón tay của anh để trong hang động nho nhỏ đó, vuốt ve dọc đường đi ướt át, bị thịt mềm ở bốn phía đè ép, ngay cả dục vọng ở dưới cũng căng cứng không chịu được.

“Anh mà nhẹ tay thì em lấy gì để sướng.”

Anh lại đưa thêm một ngón tay vào trong, nhìn thấy cô gái ngẩng cao đầu, trên cổ đều là mồ hôi, giọng nói mỏng nhẹ như mèo kêu, cào vào trong lòng anh không chịu được.

Mang bao xong xuôi, Giang Đường Dã để ngay trước cửa động tràn lan nước, kéo gương mặt của Như Hứa lại, cưỡng chế hôn sâu cô, hôn đến khi ý thức của cô rã rời, mặt mày mơ hồ không biết hôm nay ngày mấy.

“Gọi anh là gì?”

“Chú…. Chú nhỏ.”

Lúc này mà còn gọi là chú nhỏ, đúng là muốn tự mình đào mồ chôn mình mà.

Anh nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt nhỏ nhắn của cô gái, nụ cười vừa dịu dàng vừa văn nhã, là một chút lý trí cuối cùng trước khi đánh sập thành trì của anh.

“Ngoan, sau này chú nhỏ sẽ cùng em chơi trò kích thích.”

“Gọi anh là Đường Dã.”


“Là Đường Dã của mình em.”

Nghe ra rất giống với Đường Gia*, nên anh không muốn mọi người gọi anh như thế.

*Gia và Dã cùng âm

Quá nhão đi.

Nhưng anh muốn nghe Như Hứa gọi một tiếng.

Một tiếng gọi quản thúc của đời.

“Đường Dã…”

Như Hứa câu lấy cổ anh, cảm nhận anh tiến vào cơ thể mình từng chút, móng tay bấu thật sâu vào phần lưng rắn rỏi của anh, đột nhiên cô sáng tỏ ra điều gì, đôi mắt long lanh ướt át có chút mê ly.

“Là Đường Gia của em lúc nào?”

Sự kết hợp đó trong nháy mắt trở nên quá kỳ diệu.

Cơ thể truyền lên tính hiệu đau, trước nay cô chưa từng trải nghiệm qua cảm giác đau như vậy như vậy nhưng anh lại chậm rãi chuyển động, bóp eo của cô, ở bên tai cô nói lời dịu dàng, còn hiện lên chút khoái cảm không kiềm chế được.

“Nhóc Như Hứa….”

“Kêu ra chút được không?”

Anh nắm lấy cặp chân trắng nõn của cô kẹp lên hai bên sườn của mình, không ngừng vọt vào chỗ đó bên trong cơ thể cô, thể nghiệm khoái cảm bị cô mút chặt, khoái cảm lan từ chỗ xương cụt lên trên, trong đôi mắt đen có thêm vài giọt nước mắt.

Giang Đường Dã liếm láp hai bên ngực non mềm như đậu hũ của cô, bất kể là trêu đùa thành hình dạng gì cũng sẽ trở về hiện trạng ban đầu, anh thấy cô cắn môi, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô khi bị anh đâm cho thụt lùi về phía sau, không cầm lòng được mà trêu chọc cô.

“Em xem, anh là bị em làm cho thoải mái phát khóc này.”

Rốt cuộc là ai thoải mái phát khóc.

Đầu ngón tay mềm mại của cô gái nhỏ cuộn lại, nắm chặt lấy chăn giống như nắm được cọng cỏ cứu mạng, đè nén tiếng kêu như muốn ngăn cản tiếng rên rỉ và tiếng khóc phát ra.

Trong lòng cô còn lưu lại cảm giác thẹn thùng, nhút nhát, không xác định.


Đôi chân dài thẳng tắp cân xứng của anh tách ra, phần eo rắn rỏi theo động tác dưới thân không ngừng thúc về phía trước, một cái lại một cái, tiếng va chạm quanh quẩn không ngừng trong phòng ngủ.

Bên ngoài trời mưa.

Mưa rền gió dữ, tạt vào trong kính thủy tinh giống như toàn bộ thế giới đều bị nước mưa xối rửa.

Không được…

Như Hứa hai mắt đẫm lệ mông lung nằm bò trên người của Giang Đường Dã, có vài sợi tóc đen dính lên xương quai xanh của cô, giống như bị nhúng nước, mới được vớt từ nước lên, ôm chặt hai vai anh.

“Anh đi ra ngoài…. Đi ra ngoài chút đi.”

Vừa dứt lời thì vật to lớn của anh lại nhích vào thêm chút nữa, bàn tay đặt lên phần bụng trắng như sữa của cô, mang theo chút giọng cười nói: “Cái bụng rất mềm.”

“Nhóc Như Hứa cũng chơi rất sướng.”

Giang Đường Dã ngậm lấy hai con thỏ trắng mềm của cô, gắt gao ôm cô vào trong người như đứa trẻ con si mê món đồ chơi yêu thích, da kề da, thân mật khắng khít.

Dục vọng lấp đầy nơi mềm mại.

Hình xăm trên cánh tay anh có chút nóng lên.

Anh mơ hồ nghe thấy có giọng hỏi.

『 Bị làm sao vậy 』

Thật lâu mới có thanh âm trả lời.

—— em giống như

—— bị thuần phục

Cô là một con nhím đáng yêu.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương