Cảnh Xuân Như Mộc
Chương 39: Bong bóng hạnh phúc

[Cắt một nhánh Hải Đường, trong tiết trời tháng ba, vào một ngày trời trong xanh gió nhè nhẹ thổi, đứng bên bãi biển, tặng em nhánh Hải Đường, sau đó anh cầu hôn, em đồng ý, chúng ta mãi mãi bên nhau.]

Văn Cảnh đứng ngoài phòng phẫu thuật, nhìn Nhan Giác đang thở hồng hộc chạy tới.

“Nhan Giác, cuối cùng cậu cũng tới. Cậu biết không, Lệ Tranh, anh ấy.......”  Văn Cảnh muốn phát huy bản lĩnh thao thao bất tuyệt của mình nhưng lại bị Nhan Giác cắt đứt.

“Anh ấy vẫn còn sống chứ?”  Nhan  Giác yếu ớt nhìn Văn Cảnh, đành phải nuốt xuống những lời định nói, kinh ngạc nhìn Nhan Giác, “Lúc đưa vào bệnh viện thì hơi thở rất yếu.”

Văn Cảnh hiểu được vì sao Nhan Giác lại hỏi như vậy, đổi lại là bất kì người nào, nếu có người nói với cô rằng có người đang lái xe bị một chiếc xe tải tông vào, ngay cả thân xe cũng bị đụng đến biến dạng, thì việc hoài nghi sự sống chết của đối phương cũng là chuyện bình thường, nhưng là, cô không ngờ, Nhan Giác có thể hỏi trực tiếp như vậy.

“Ai nha, Nhan Giác, tớ cũng chỉ là nghe bác sĩ đưa Lệ Tranh đến đây nói vậy, đúng lúc tớ đang ở bệnh viện, tớ cũng không rõ là như thế nào. Có thể là không nghiêm trọng như như vậy đâu, thật đấy, Nhan Giác!” Nhìn dáng vẻ như muốn chết của Nhan Giác, Văn Cảnh quay ra cầu cứu chồng mình, “Trình Bắc Vọng, anh mau nói một câu đi.”

Dù sao Trình Bắc Vọng cũng là đàn ông, nói chuyện hay làm việc cũng đều tỉnh táo hơn bọn họ, để Văn Cảnh đưa Nhan Giác tới ngồi trên ghế, anh đứng trước mặt Nhan Giác, “Hiện tại Lệ Tranh đang được cấp cứu, bất luận kết quả như thế nào, Nhan Giác cô cũng không thể ngã, Lệ Tranh còn cần cô.”

Đúng vậy, Lệ Tranh vẫn cần cô, cho dù nguyên nhân xảy ra tai nạn có phải vì cô hay không, thì anh vẫn cần cô ở bên. Nghĩ vậy, Nhan Giác trnh táo hơn một chút, cô giữ chặt cánh tay Văn Cảnh, yên lặng ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, yên lặng chờ từng giây từng phút trôi qua.

Những con chim ngoài cửa sổ không biết được nỗi buồn của người bên trong, chúng chiêm chiếp kêu, ánh nắng nghiêng dần trên hành lang bênh viện, bóng của Nhan Giác kéo dài bên dưới, sau năm tiếng, đèn đỏ trước cửa vẫn sáng, Nhan Giác ngồi trên ghế băng, tư thế ngồi không khác gì so với năm tiếng trước, không nhúc nhích.

Cho tới bây giờ cô mới hoàn toàn hiểu rõ câu nói kia, trước đây, cô nghĩ rằng “Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới, không phải là sự sống và cái chết, mà là khoảng cách giữa hai ta, em đứng trước mặt anh, nhưng anh lại không biết em yêu anh” đó là câu nói khiến lòng cô chua xót, nhưng bây giờ, cô cảm thấy, “Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới không phải là cái gì khác, mà chính là, bạn và người mình yêu chỉ cách nhau một bức tường, nhưng lại không chạm đến trái tim của anh ấy. Ai nói, sống chết là chuyện nhỏ, bây giờ cô chỉ muốn Lệ Tranh được sông!

Từ khi chào đời đến nay, khoảng thời gian khó khăn nhất của Nhan Giác chính là trong tám tiếng này, cuối cùng trời cũng đã tối. Các bác sĩ đều mệt mỏi, khi cửa phòng phẫu thuật mở ra, trên mặt các bác sĩ đều toàn mồ hôi, “Ai là người nhà của bệnh nhân Lệ Tranh?”

“Là tôi.” Nhan Giác nghe được tiếng nói, vội vàng đứng dậy, thậm chí cô quên mình đã ngồi quá lâu, khi đứng lên lảo đảo vài bước, cuối cùng được Văn Cảnh đỡ mới có thể đứng vững. Đi đến trước mặt bác sĩ, “Bác sĩ, tôi là bạn gái của anh ấy, anh ấy sao rồi?”

“Người bệnh bị gãy tay và gãy xương sườn, phổi bị đâm thủng, tình huống không lạc quan cho lắm. Hiện tại, phẫu thuật coi như là thành công, nhưng sau này còn cần quan sát một thời gian dài....”

“Người bệnh bị gãy tay, và xương ngực, phổi bị thủng....” Bác sĩ mặc áo xanh còn nói rất nhiều, nhưng Nhan Giác cũng không nghe lọt được câu nào nữa, trong đầu chỉ lặp lại mấy câu nói này. Cô chỉ biết, vì cô, mà Lệ Tranh bị gãy tay phải bó bột, xương sườn bị gãy hai chiếc, phổi bị đâm thủng một lỗ lớn, sau này chữ viết của anh không được đẹp nữa, sẽ không thể chạy nhanh, tập thể dục mỗi sáng, không thể làm những chuyện mà trước đây anh có thể làm, tất cả đều do cô gây nên.

“Đều tại tớ, đều tại tớ, Văn Cảnh, nếu  [email protected]@[email protected]@don không phải tớ tùy hứng chạy đi, Lệ Tranh cũng sẽ không đuổi theo khi máy trợ thính không còn pin, đều tại tớ.” Bây giờ ngoại trừ hối hận thì Nhan Giác không còn biết làm gì hết. Lúc này một tiếng nói giống như tiếng sét đánh xuống người Nhan Giác, “Tôi biết mà, Lệ Tranh là người cẩn thận, từ sau lần đó, nó đều lái xe rất cẩn thận, như thế nào đang yên đang lành lại xảy ra chuyện.”

Vài tiếng trước,Vương Anh đang tham gia một hội nghị về kinh tế ở một thành phố khác, nếu như không phải đột ngột có tin báo đến, lúc này bà vẫn đang đứng phát biểu tại hội nghị đó. Nhưng vì chuyện này, bà đã ngồi máy bay riêng về Dung Bắc trước.

Nhan Giác cực kì  hiểu được tâm tình của Vương Anh lúc này, cô cũng không có ý định giấu giếm chuyện Lệ Tranh vì cô mà xảy ra tai nạn, nhưng cô không tiếp nhận được câu nói tiếp theo của Vương Anh, “Cô đi đi, tôi không muốn nó gặp lại cô, cô cũng đừng nghĩ sẽ gặp lại nó.”

Vương Anh không hổ là giới tri thức, bà sẽ không quát mắng, kéo tóc Nhan Giác rồi nói muốn trả thù, nhưng phương thức trả thù của bà so với việc quát mắng, kéo tóc lại khiến Nhan Giác khó chịu hơn gấp trăm lần. Nước mắt cứ như vậy chảy xuống, ở trước mặt rất nhiều người xa lạ cũng như những người quen thuộc, “Dì à, hãy để cho cháu ở bên cạnh anh ấy, cháu van dì, hãy cho cháu ở lại.”

Vương Anh không để ý đến, trực tiếp mang theo trợ lí vào bên trong xem Lệ Tranh. Một đôi giày dừng trước mắt Nhan Giác, đôi giày cao gót màu hồng giống như vẻ đẹp của Cố Thước, Nhan Giác cũng không biết Cố Thước đã chờ đợi cô hội ngày hôm nay bao lâu, cô chỉ biết, bây giờ, Cố Thước lấy dáng vẻ của người chiến thắng nói với cô, “Lệ Tranh giao cho tôi, tôi sẽ không buông tay một lần nữa đâu.”

“Cô ta có thể vô sỉ hơn không?” Cố Thước theo Vương Anh vào trong phòng, Văn Cảnh vẫn đứng ở một bên, không tiện nói chen vào, đi tới bên cạnh Nhan Giác, vỗ vỗ vai cô, “Nhan Giác, đừng đau lòng, Cố Thước chính là kẻ tiểu nhân đắc chí, ỷ vào mẹ của Lệ Tranh đang ở đây, cậu xem, có khi nào thì Lệ Tranh liếc mắt nhìn cô ta đâu.”

“Nếu như hiện tại Lệ Tranh có thể tỉnh lại, anh ấy nhìn ai thì đã sao......” Nhan Giác lau nước mắt trên khuôn mặt, suy nghĩ mơ hồ, cô rất muốn người ở bên cạnh anh bây giờ là cô, cô muốn người anh nhìn thấy đầu tiên sau khi tỉnh lại là cô, cô muốn sau khi anh tỉnh lại lời đầu tiên anh nói chính là nói với cô.

Lệ Tranh, thật xin lỗi, là do em quá tùy hứng.

Nhan Giác bắt đầu lại thói quen ghi nhật kí.

Ngày 6 tháng 3, trời râm mát.

Lệ Tranh, hôm nay là chủ nhật, Dung Bắc có mưa nhỏ, lúc em đi trên đường người rất ít. Em hỏi bác sĩ, anh còn chưa tỉnh lại. Có phải anh vẫn còn giận em hay không, giận em không nghe lời, chạy loạn khắp nơi, cho nên anh mới cố ý không tỉnh lại?

Chàng trai tốt, anh tỉnh dậy đi, chỉ cần anh tỉnh lại, em sẽ gọi anh là chàng trai tốt.

Anh biết không? Hôm nay em làm món DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn canh bí đao thịt viên mà anh thích ăn nhất, chẳng qua tay nghề không tốt, thịt và bí đao đều hỏng mất, anh mau tỉnh lại đi, anh tỉnh lại dạy em một chút, ở trong bếp em thật sự rất ngốc.

Nhanh nhanh tỉnh  lại đi Lệ Tranh, chàng trai trẻ của em.

Ngày 7 tháng 3, trời trong.

Lệ Tranh, hôm nay trời đẹp lắm, hình như ông trời biết rằng anh tỉnh lại là một tin tức tốt, em chưa bao giờ tin vào ông trời, nhưng giây phút ấy, em hướng tới ông trời nói cảm ơn ba lần, cảm ơn trời đất, cuối cùng anh cũng đã tỉnh lại. Ngày thứ ba em tới thăm anh, nhưng vẫn không thể gặp được anh.

Nghe bác sĩ nói, tay anh rất đau, thường đau đến tỉnh lại, em hi vọng có thể ở bên cạnh anh, cho dù không thể chia sẻ nỗi đau của anh nhưng ít nhất em có thể xoa nhẹ mỗi khi anh bị đau.

Em chưa từng hâm mộ một ai, nhưng bây giờ em lại rất hâm mộ một người. Em hâm mộ Cố Thước, em hâm mộ cô ấy có thể ở bên cạnh anh lúc này, cô ấy có thể giúp anh bưng trà rót nước, em nghe nói cô ấy còn giúp anh xoa bóp. Lệ Tranh, em rất cảm ơn khi anh cự tuyệt cô ấy, em biết rõ, anh không giận em, mà là em tự giận mình.

Lệ Tranh, chàng trai tốt của em, mau mau khỏe lại.

Em nhớ anh. Rất nhớ anh. Rất rất nhớ anh.

Ngày 8 tháng 3, trời mưa to.

Lệ Tranh, năm nay mưa rất nhiều, hình như ông trời biết được tâm tình của em, em hận mình khiến anh bị thương, em thất vọng khi mình không thể ở bên cạnh anh lúc này. 

Hôm nay dì không tới, nghe nói hội nghị lần trước bởi vì dì rời đi nên xảy ra một chút chuyện, nên bây giờ dì phải quay lại để giải quyết. Lệ Tranh, có phải chuyện em gây ra ảnh hưởng tới mọi người nhiều lắm phải không? Em hại anh bị thương, hại công việc của dì xảy ra chuyện, e chính là một kẻ gây chuyện.

Chỉ là kẻ gây chuyện hôm nay lại làm thêm một chuyện to gan, em tìm một bác sĩ, rồi lấy chiếc áo blouse của người đó, đeo thêm khẩu trang, sau đó em có thể đứng bên ngoài cửa để nhìn anh. Quên nói cho anh biết một điều, dì cho người canh giữ ở cửa phòng bệnh, dì không muốn cho em gặp anh, mà em lại rất muốn gặp anh. Anh Die nd da nl e q uu ydo n biết không, em rất muốn gặp anh, đáng tiếc em lại không thể.

Đứng ngoài cửa nhìn anh ngủ, sắc mặt anh sao lại như vậy, sao lại trắng như vậy, lúc đó em thật sự muốn khóc, nhưng em không thể, bởi vì vừa khóc, em sẽ bị phát hiện.

Cố Thước giúp anh đắp lại chăn, cô ấy còn len lén hôn anh. Trước đây hai người cũng thường hôn sao? Hôn cô ấy giống như khi anh hôn em? Trời, em đang nghĩ cái gì thế? Em phải đi rồi, em rất vui mừng, đây là lần đầu tiên em được nhìn thấy anh từ khi anh gặp chuyện không may, tuy chỉ ngắn ngủi 35 giây.

Ngày 9 tháng 3, trời chuyển nhiều mây.

Dì đã trở lại, có vẻ như chuyện kia giải quyết rất thuận lợi, em lại không thể gặp anh nữa rồi. Nghe nói anh khôi phục rất tốt, em biết người đàn ông của em là mạnh nhất, cho dù có bị thương nặng như vậy.

Hôm nay em lại làm canh bí đao thịt viên, nhưng không thể mang đến cho anh được, dì không buông lỏng một chút nào. Nhưng mà anh biết không, lần này, mùi vị đã tốt hơn nhiều so với những lần trước đó. Chờ anh khỏe lại là có thể ăn món canh bí đao thịt viên do em làm rồi.

Du Du tới tìm em, lần sau chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.

Sau khi nét bút cuối cùng dừng lại, cô ngẩng đầu lên, thấy người bạn tốt đã lâu không gặp.

“Cậu gầy đi.” Đồng chí phóng viên nói.

“Cậu cũng không tốt hơn so với tớ là bao.” Nhan Giác đáp, “Lệ Ngôn đã trở về quân đội. Cậu ấy có liên lạc với cậu không?”

Du Du nhún vai, “Đúng vậy, nghe nói bọn họ đi tới trong núi để tập huấn dã chiến, đã rất lâu không liên lạc rồi.”

Nhan Giác “À” một tiếng, sau đó không nói gì, thật ra cô cũng không biết an ủi Du Du như thế nào, hoặc là có thể nói, cô không biết mình có nên an ủi cô ấy hay không, cô lấy lập trường nào để an ủi cô ấy. Vì vậy, bốn mắt nhìn nhau, cả hai không nói gì. Ngược lại Du Du lại thấy nhẹ nhõm, “Đừng dùng ánh mắt đồng tình để nhìn tớ, tớ không phải cá, không có chậu nước tình yêu thì sẽ không sống nổi, tớ và cậu không giống nhau.”

Nhan Giác cười, thật ra thì có gì không giống nhau, ánh mắt không biết lừa dối, thật sự Du Du không quan tâm Lệ Ngôn sao? Nhan Giác nhìn Du Du vài lần, cuối cùng, cô nhịn không được đành chuyển đề tài, “Hôm nay tớ tới để đưa cho cậu cái này.”

“Cái gì?” Nhan Giác cầm một xấp đồ Du Du đưa tới, mở ra, cô nhìn rồi cười, “Không ngờ khả năng chụp ảnh của phóng viên lại cao tay như vậy. Hay, động tác của tớ khi hắt Hứa Minh Lãng lại tự nhiên như vậy, thật hối hận khi không có luyện tập trước.”

“Thật ra cậu rất tự nhiên, nhìn lại cái này một chút.” Du Du đưa cho Nhan Giác bài báo có ảnh cô hất rượu vào Hứa Minh Lãng, chỉ vào một dòng chữ, “Cậu tự xem đi.”

“Nhan Giác giơ bài báo lên, đọc chậm từng câu từng chữ, “Trường Đại học Dung Bắc đã đình chỉ công tác của giáo viên này, đang đợi thời điểm thích hợp để đưa ra lời xin lỗi với thầy Hứa Minh Lãng.”

“Xin lỗi? Tớ đi xin lỗi Hứa Minh Lãng? Bọn họ đang mơ tớ đi xin lỗi hắn ta. Mới có một chút, có cơ hội thì cậu giúp tớ sửa bài báo một chút, không phải tớ bị đình chỉ chức vụ, mà là tớ chủ động xin từ chức.”

“Thật sự không để ý sao?” Du Du thu hồi lại xấp đồ, nhìn Nhan Giác nói, “Bao nhiêu năm cậu vẽ tranh, trước đây vì một Hứa Minh Lãng mà mất đi cơ hội, đến bây giờ, cũng bởi vì Hứa Minh Lãng mà mất đi công việc, đánh giá không?”

“Không có gì đáng giá hay không. Du Du, hiện tại, tớ hiểu rất rõ, hạnh phúc giống như bọt biển, khi cậu có được thì đó là điều rất đẹp, nhưng chỉ cần một chút ngoài ý muốn, cho dù là rất  nhỏ, cũng sẽ khiến cho những điều đó biến mất, không còn gì cả.”

“Tại sao cô vẫn còn ở đây? Con tôi không cần cô.” Lúc hai người nói chuyện, không biết Vương Anh từ lúc nào đã đứng sau họ không xa, vành mắt của bà hơi đỏ, giống như vừa mới khóc xong. Khiến cho người phụ nữ làm bằng sắt khóc, Nhan Giác chỉ có thể nghĩ tới một lí do duy nhất, đó là Lệ Tranh.

“Dì à, có phải Lệ Tranh đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Nhan Giác vội vàng đứng dậy, nhìn Vương Anh, từ mắt Vương Anh cô có thể thấy rõ sự sợ hãi của mình.

“Con tôi rất tốt, tôi tới là muốn nói Dieenndkdan/leeequhydonnn cho cô biết, chờ mấy ngày nữa khi Lệ Tranh xuất  viện, nó sẽ cùng Cố Thước làm đăng kí kết hôn. Còn cô, đừng ôm hy vọng gì cả. Còn bạn của cô...” Vương Anh nhìn sang Du Du, “Cô cũng cách xa Lệ Ngôn một chút, đúng là bạn của nhau đều giống nhau.”

Vương Anh rời đi, Nhan Giác ngơ ngác đứng trong hành lang, mỗi một câu Du Du nói cô đều không nghe thấy gì. Đúng lúc này, có một bác sĩ đi tới, nhìn xung quanh một chút rồi đi tới trước mặt Nhan Giác, “Cô là Nhan Giác?”

“Đúng vậy.” Du Du trả lời thay cô.

‘Có người nhờ tôi đưa tờ giấy này cho cô.” Vị bác sĩ đó đưa tờ giấy cho Nhan Giác rồi xoay người rời đi. Du Du nhận thay Nhan Giác, cô mở ra xem, đưa cho người bên cạnh, “Đừng đứng ngây ra đó nữa, xem ai viết cho cậu đi.”

Nhan Giác khôi phục lại, thấy được nét bút vừa quen thuộc vừa xa lạ, tay phải của Lệ Tranh bị thương nặng, rất khó khăn trong việc cầm bút. Nhìn chữ viết trên tờ giấy không nhịn được nở nụ cười, “Tớ biết anh ấy sẽ không như vậy mà.”

Cắt một nhánh Hải Đường, trong tiết trời tháng ba, vào một ngày trời trong xanh gió nhè nhẹ thổi, đứng bên bãi biển, tặng em nhánh Hải Đường, sau đó anh cầu hôn, em đồng ý, em chính là người cùng anh đi đến suốt cuộc đời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương