Cảnh Xuân Nam Triều
-
Chương 247: Ngoạin tryện 4: Bạn cũ và nhi tử
Nhìn dần dần xuất hiện tại trong tầm mắt Hàng Châu, một chi đội ngũ ăn mặc như thương lữ, dần dần từ ồn ào náo động chuyển thành an tĩnh, đặc biệt là người trung niên giục ngựa chạy băng băng ở phía trước.
Người trung niên này mặc dù ba mươi hơn rồi, lại có diện mạo tuấn nhã, lộ ra sự uy nghiêm của người có quyền, nhưng mà lúc này, đôi lông mày ngọn núi bởi vì thường suy nghĩ sâu xa, mà hơi nhíu lại, đang mơ hồ lộ ra vẻ khẩn trương, thẩn thỡ không nói ra được.
Lúc này, một chiếc xe ngựa đến gần, tiếp, âm thanh hết sức phấn của một thiếu phụ truyền đến, "Tô đại ca, đó chính là Hàng Châu sao? Hì hì, vài chục năm không gặp A Khởi rồi, nếu muội ấy thấy ta, chắc chắn rất vui mừng." Phụ nhân này niên kỷ cũng không nhỏ, nhưng giọng nói và vẻ mặt đều lộ ra vẻ ngây thơ xán lạn, giống như các quốc gia lật nghiêng, sự tranh đấu gay gắt trong gia đình, đều không liên quan với nàng ấy. Nàng ấy chỉ thuận thuận lợi lợi, vui vui vẻ vẻ sống qua mấy chục năm thôi.
Nghe được câu hỏi của thiếu phụ, Tô đại ca ho khan một tiếng, y khàn khàn nói: "Đúng vậy, đó chính là Hàng Châu." Âm thanh của y vừa ngừng, một kỵ sĩ đã giục ngựa tiến lên, ra lệnh cho thiếu phụ: "A Lục, nhỏ giọng tí." Hắn hạ thấp giọng, cảnh cáo: "Không phải nàng không biết, Tùy và Trần là nước đối địch, nếu để Tùy thần biết Tô đại ca đến Hàng Châu, nói không chừng sẽ dùng thủ đoạn gì."
Người trung niên đang nói chuyện, có mày rậm mắt sâu của người phía bắc Trường Thành, mặt mày sắc sảo lộ ra vẻ diễm lệ hiếm thấy, là một mỹ nam tử. Dù nhan sắc của người trung niên này hơn thiếu phụ A Lục không biết bao nhiêu, nhưng vẻ cưng chiều và yêu thích trên mặt hắn lúc đối diện A Lục, đó là bất kỳ người sáng suốt nào cũng có thể nhìn ra ngay.
Nhìn một đôi ân ái bên cạnh mình xong, Tô Uy dời mắt đi. Y nhìn tường thành Hàng Châu cao lớn, khổ sở nói: "Đến Hàng Châu rồi, các ngươi đi bái phỏng bọn họ đi, ta, ta không đi." Y khàn khàn nói: "Biết nàng ấy sống tốt, là đủ rồi."
Tuy nói như thế, nhưng trong giọng nói của y ít nhiều lộ ra sự không cam lòng.
Khi Cao Trạm nước Tề tuyên bố muốn thoái vị thì người hiểu rõ tính tình của Tề hậu chủ Cao Vĩ như y đã có một mong muốn. Mà mong muốn đó đối với Trương Khởi rất tàn nhẫn rất ích kỷ, đó chính là, y đã từng cho rằng, theo tính tình cố chấp ngu trung của Cao Trường Cung. Nhất định sẽ chết trong tay quân chủ nước Tề. Y từng ảo tưởng, nếu như hắn ta đã chết, chỉ cần hắn ta chết. . . .
Nhưng y không ngờ, Cao Trường Cung yêu gia quốc của mình gần như khăng khăng một mực lại không chọn lựa ở bên nước Tề mà lại bỏ đi nơi khác.
Hắn rời đi, mang theo A Khởi rời đi hơn mười năm. Hơn mười năm qua, không người nào biết tin tức của bọn họ, thậm chí không người nào biết bọn họ là chết hay sống. Nếu không phải lần này con của bọn họ lộ thông tin ở Tùy, nếu không nhờ theo dõi con của họ tiến tới phát hiện họ ở Hàng Châu thì y vẫn đang tìm kiếm.
Nhưng tìm được thì phải làm thế nào đây? Chuyện cũ trước kia, chỉ là một giấc mộng không thành. Ngàn dặm xa xôi chạy tới, chỉ là muốn liếc mắt nhìn, liếc mắt nhìn thôi.
Có lẽ đây cũng là ý trời, ý trời thường không toàn vẹn, bất cứ ai trên thế gian cũng khó được hạnh phúc chân chính, chỉ có khư khư giữ cái cũ, mới là lẽ thường.
A Lục không hề cảm nhận được sự thẫn thờ của Tô Uy, nàng ấy đang thật vui mừng nhìn mọi nơi, cười ngây ngô một lúc rồi nàng ấy nhìn về phía mấy chiếc xe ngựa không ngừng truyền tới tiếng cười đùa của thiếu niên thiếu nữ ở đằng sau một cái. Đột nhiên cười nói với trượng phu: "A Trắc, nghe nói A Khởi chỉ sinh một nhi tử? Hì hì, điểm này muội ấy kém ta nhiều."
Lần này, A Lục vừa dứt lời, trượng phu của nàng ấy - Hạ Chi Trắc liền cười khổ nói: "Nàng không biết, nhi tử của họ thật không đơn giản."
A Lục nghe đến đó liền không vui mừng, nàng ấy xẹp miệng phản bác: "Con của chúng ta cũng không đơn giản. . . ." Lời còn chưa nói hết, đột nhiên nghe được con đường phía trước, truyền đến tiếng vó ngựa ùng ùng.
Ở trong cảnh xuân tươi đẹp này, trên con đường đi thông đến Hàng Châu, vốn là lúc người đến người đi náo nhiệt, nhưng bây giờ mọi người lại bị tiếng vó ngựa ùng ùng hấp dẫn, bất tri bất giác, mỗi một người đều ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Phía trước đang có mười bảy mười tám người kỵ sĩ chạy tới, theo sự đi đến của họ, trên con đường đầy bụi mù bay cao, bốn phương vắng lặng!
A Lục trợn tròn mắt nhìn phía trước, một hồi lâu mới hít vào một hơi, nhỏ giọng nói: "Mới, mới mười mấy người!"
Đúng vậy, mới mười mấy người. Nhưng mười mấy người này này, lại có một loại khí thế kỳ quái, khiến cho các thương đội và chính khách đã quen đi lại trong gió bụi phải dừng bước hết.
Trong bụi mịt mù, mười kỵ sĩ càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Lại qua một hồi, Hạ Chi Trắc kinh hoảng nói: "Tô đại ca, huynh xem ngựa của bọn họ! Ôi trời, họ từ đâu có được nhiều con ngựa xuất sắc thế chứ?"
Tô Uy nhíu lông mày lại, y nhìn phía trước không chớp mắt, nhỏ giọng nói ra: "Không biết là con cháu nhà ai?"
Không tệ, mười kỵ sĩ xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ, cưỡi ngựa như rồng, chạy như gió mạnh. Mấy con ngựa đen, hình thể cao lớn vạm vỡ, bộ lông phát ra ánh sáng ngăm đen sạch sẽ dưới ánh mặt trời. Những con ngựa này thật là thần tuấn, như sinh ra ở phía bắc Trường thành, khiến Hạ Chi Trắc sinh ra ở đó cũng phải sợ hãi than thở.
Nhưng đây chỉ là tiếp theo, chân chính hấp dẫn mắt là mười thiếu niên ngồi trên lưng ngựa, những thiếu niên này đều mặc áo bào rộng tay màu xanh dương nhạt khảm hạt. Các thiếu niên thẳng lưng, ai cũng cao to, mặt mũi trắng nõn. Trong thế giới hỗn loạn này, nếu không phải con em thế gia, công tử cao quý, ai sẽ tuấn tú như ngọc, khí vũ hiên ngang, tay áo tung bay giống họ? Đây nào phải mười kỵ sĩ. Rõ ràng là mười lang quân thế gia, con cháu danh môn, nhưng khác với những con cháu khác là bọn họ mặc đồ như nhau thôi.
Mười thiếu niên tuấn tú mà hiên ngang, vô cùng khí phái giục ngựa đến như vậy, sự tài trí khí thế hơn người đó ép cho người xung quanh đều khó hít thở.
Trong tiếng vó ngựa "đặng đặng đặng", những kỵ sĩ này rốt cuộc đã tới trước đội của Tô Uy.
Mọi người ở đây cho là bọn họ sẽ vọt qua thì trong chúng thiếu niên đột nhiên truyền đến một tiếng quát khẽ, sau đó hét to một tiếng, những con ngựa dừng bước, tách qua hai bên, nhường ra một lối.
Một thiếu niên lang đội nón giục ngựa qua, thản nhiên đi về phía đám người Tô Uy.
Thiếu niên này lang mặc trang phục na ná người khác, bên áo bào cũng khảm đá xanh trắng. Thiếu niên hơi có vẻ gầy, dưới mũ rộng vành. Mọi người chỉ có thể nhìn thấy một cái cằm có hình dáng hoàn mỹ như ngọc.
Trong tiếng "cộc cộc lộc cộc", thiếu niên chậm rãi đi tới trước người Tô Uy.
Ngẩng đầu liếc nhìn Tô Uy lộ vẻ uy nghiêm, thiếu niên nhún hai vai, nhếch miệng cười một tiếng. Âm thanh như ngọc chạm nhau, "Biết Tô đại nhân đến, ta đã chờ lâu."
Tô Uy vẫn dùng ánh mắt phức tạp theo dõi cậu. Cho đến khi cậu mở miệng, mới khàn giọng trả lời: "Cậu là a Ngai?" Y ngẩng đầu nhìn về phía sau thiếu niên, thì thào nói ra: "Các ngươi biết ta sẽ tới?"
"Cha mẹ ta không biết, chỉ có mình ta biết thôi." A Ngai khẽ mỉm cười, hắn từ từ nghiêng người về phía trước, lại gần Tô Uy thì nhỏ giọng nói ra: "Tô công. Mẫu thân ta yếu ớt, không thể bị tức. . . . . Uhm, có một số việc, như mấy chuyện nhỏ xảy ra ở nước Chu, đừng nên cho người biết. Ngài xem được không?"
Thì ra thiếu niên này bày trận địa lớn, từ xa đến đón mình, chính là vì chận miệng mình?
Tô Uy có chút buồn cười, y nhìn thiếu niên, vừa vặn thấy trên gương mặt tuấn mỹ tươi đẹp của thiếu niên xẹt qua vẻ lo lắng và xấu hổ.
Thì ra tiểu tử vô pháp vô thiên đó, cũng biết sợ nữa.
Tô Uy cười cười, vẻ mặt dịu đi, lo âu hỏi "Mẹ cậu, sức khỏe của nàng ấy không tốt?" Sức khỏe không tốt? Sức khỏe của người tốt lắm! Nhưng ta không nói như vậy, ngài sẽ đồng ý với yêu cầu của ta sao? Ta không xấu hổ ngượng ngùng như vậy, ngài sẽ lộ vẻ mặt ôn hòa với ta sao?
Thiếu niên vẫn không trả lời, thiếu phụ A Lục bên cạnh đã kinh hoảng kêu lên: "Cháu là A Ngai? Là A Ngai con trai của A Khởi?"
Nàng ấy trợn to cặp mắt, càng gọi càng hưng phấn. Mà sau khi nàng nói xong, trong mấy chiếc xe ngựa phía sau, đồng thời truyền đến một hồi tiếng kêu ríu ra ríu rít: "Mẫu thân, là ca ca A Ngai à?"
"Nghe nói ca ca A Ngai xinh đẹp kinh người, hì hì, mau cởi nón ra cho ta xem chút!"
"Ngươi 18 phải không? Hừ, nam nhân giỏi nhất là tâng bốc, còn nói cái gì tài học của ngươi như người trời!"
"Tiểu tử, chớ giấu đầu lòi đuôi, mau cởi nón ra rồi so tài với ta xem."
Mấy tiếng kêu lộn xộn lung tung này phát ra từ ba trai hai gái của A Lục, mấy người ngươi một câu ta một câu, nhất thời biến con đường bị khí thế của chúng thiêu niên làm cho an tĩnh lại biến thành phố phường chợ rau.
A Lục nghe được tiếng kêu loạn của con mình, chẳng những không trách, ngược lại hả hê nhếch miệng cười nói: "A Ngai, bọn họ là đệ đệ muội muội của cháu, mau tới đây gặp." Miệng nói, tay đã kéo nón của A Ngai, hồn nhiên không để ý đến, lúc này mặt A Ngai thật khổ sở, mà phía sau cậu, 16 thiếu niên lang quân đứng sững như núi đều vô lực lắc đầu.
Cao Ngai tất nhiên biết thiếu phụ trước mắt này có quan hệ với mẫu thân thế nào. Phải nói cậu không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ sợ mẫu thân của cậu. Mẫu thân cậu không có chiêu gì hay, nhưng một chiêu tấn công bằng nước mắt của người lại thắng được ngàn chiêu, quả thực là lúc nào cũng thắng, mà còn thắng lớn.
Nếu để mẫu thân biết mình bất kính với A Lục, chắc chắn sẽ nước mắt lưng tròng nữa.
Vì vậy, khi đôi tay của A Lục tấn công tới thì A Ngai chỉ có thể nhếch nhác dùng tay giữ nón, sau mấy phen giãy giụa, cậu khom người lại, không để ý hình tượng mà muốn tránh thoát.
Qua một hồi, mấy người con của A Lục cũng chạy tới. Những đứa bé này lớn lớn nhỏ nhỏ, đều là người vô pháp vô thiên. Thấy Cao Ngai giãy giụa thật vui, nên ai cũng hăng hái ùa nhau mà lên vạch cái nón rộng vành của cậu ra.
Mắt thấy mấy cái tay đu lên nón của mình, Cao Ngai sợ hết hồn, tay cậu buông lỏng, cái nón liền bị một cái tay nhỏ cưỡng đoạt đi!
Cái nón vừa rơi ra, mọi người đang tranh đoạt đồng thời ngẩn ngơ. Trong một đôi mắt si ngốc ngơ ngác, A Ngai vô cùng thương tâm che mắt, bi phẫn nói: "Là mấy người muốn tháo nón ra. . . ."
Một hồi lâu sau, A Lục mới thì thào nói ra: "Cháu à, sao chỗ nào của cháu không giống, lại cứ đôi mắt y mẹ cháu?" Môi nàng ấy giật giật, vấp váp nói: "Vậy, vậy không phải hại cháu không cưới được thê sao?"
A Ngai trước mắt này, mặt mày vô cùng tuấn mỹ, ngoại trừ bảy phần giống cha, còn có ba phần thắng cha. Dung mạo như vậy, vốn đã kinh thế hãi tục, nhưng cậu cố tình còn có một đôi mắt phượng nghiêng dài vô cùng quyến rũ, uyển chuyển rực rỡ, ánh mắt muốn nói mà thôi, câu hồn lay động, thiên hạ này ai chịu được?
Là một nam nhân, dáng dấp yêu nghiệt như vậy, thê tử của cậu ta làm sao sống được đây?
Nghe được lời nói đồng tình của A Lục, Cao Ngai thật bi thương, cậu thương tâm nói: "Tiểu chất biết điểm này, nên khi còn nhỏ, lúc những đứa trẻ khác đều bận rộn vui đùa. Cháu đã nếm hết thuốc trong thiên hạ, thử hết mọi kịch độc. Nếu không phải chín tuổi vô tình biết được thuật dịch dung, chất nhi thật không biết còn gì thú vị nữa!"
Giọng của cậu thật bi phẫn, vẻ mặt khổ sở nhưng lời nói này vừa truyền ra, mấy thiếu niên lang quân phía sau cậu đều trợn trắng mắt xem thường.
A Lục bị thiếu niên làm bi thương lây. Hốc mắt nàng ấy đỏ lên, đảo mắt lại thở dài nói: "Cháu đừng để ý, mặc kệ như thế nào, đẹp vẫn tốt hơn là xấu."
Nàng ấy mới nói đến đây, trong lúc bất chợt, tiếng cười lạnh của một thiếu niên truyền đến từ sau lưng, "Dì đừng bị cậu ấy lừa. Tiểu tử này từ nhỏ chỉ sợ thiên hạ không loạn. Trước đây không lâu, ở nước Chu, cậu ta vì trêu đùa kẻ thù lâu năm mà dám cải trang thành nữ tử đấy. Hừ, cái tên kia là người có tương lai rực rỡ, đáng tiếc hiện tại không để ý cả tương lai, mà đang đi khắp thiên hạ tìm người trong lòng."
Nói tới đây, thiếu niên kia giễu cợt nói: "Bộ mặt này nếu sinh trưởng trên mặt người khác thì còn không dám gặp người. Sinh trưởng trên mặt của hắn, chỉ cần không chọc cho thiên hạ đại loạn thì phải vui mừng rồi."
Nghe đến đó, A Lục thật ngạc nhiên, Tô Uy cũng ở kinh ngạc, rồi đột nhiên cảm nhận được sự nhức đầu sau khi thành thân của Cao Trường Cung. Đứa nhỏ trước mắt này, bình thường thông tuệ, lại biết dịch dung và tử vi thuật. Hơn nữa tính tình còn không tốt, thật đúng là, rõ là, thật là như thế nào, y cũng không biết.
Mọi người đều ngây ngô, còn Cao Ngai đã từ trên tay nữ nhi của A Lục - thiếu nữ đang ngơ ngác si ngốc đỏ mặt cầm lại nón.
Nón tới tay, Cao Ngai còn nhìn thiếu nữ như hạt đậu mới nảy mầm kia, làm cho thiếu nữ càng thêm mất hồn mất vía xong, cậu thuận tay đội nón lên.
Cho đến khi cái nón che lại khuôn mặt của cậu, mọi người mới phục hồi tinh thần lại. Tô Uy giục ngựa tiến lên một bước, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của cậu, nhỏ giọng cảnh cáo: "Chàng trai, cháu phải biết, trên thế gian này, thứ không tổn thương được là lòng người." Y đứng bên cạnh đã thấy tình cảnh đại nữ nhi nhà A Lục bị Cao Ngai mê hoặc trong lúc vô tình.
Cao Ngai nghe vậy ngẩn ra, cậu nhìn sang thiếu nữ còn đang ngượng ngùng, cúi đầu nói: "Tô công dạy rất đúng." Cậu còn tâm tính thiếu niên, mỗi lần lộ mặt ra thì nam nam nữ nữ bốn phía đều si ngốc ngơ ngác, thiếu nữ gặp cậu mà ngượng ngùng thì cũng là việc quá bình thường, cậu vốn không nghĩ tới, như vậy sẽ chọc phải nợ tình.
Nghe Cao Ngai sảng khoáithừa nhận lỗi của mình như thế, sắc mặt Tô Uy hơi dãn ra, y lại nói: "Việc giả nữ trêu người khác, cũng không thể làm." Mím môi, Tô Uy nhìn về phía Hàng Châu, thiếu niên trước mắt này không hiểu rõ, lòng người, không tổn thương được nhất, nếu như không gặp nhau, thì sẽ không tương tư, nếu như không gặp nhau, thì sẽ không phụ nhau!
Vừa nghe xong, Cao Ngai liền nghiêng đầu suy nghĩ, một hồi lâu, cậu chau mày lại nói: "A Ngai cho là, mọi chuyện trên thế gian, nếu muốn thành công, không thể thiếu dùng thủ đoạn. Như ta đối phó kẻ địch, dùng đao giết chết, dùng kế cũng không sao, vậy sao không thể dùng sắc dụ?"
Đôi mắt cậu sáng lấp lánh nhìn Tô Uy, vừa nghi ngờ vừa ngây thơ, "Nếu đều là đả thương người, vì sao không thể đả thương lòng người? Với lại, nếu lòng hắn cứng như đá, sao có thể bị sắc mê hoặc?"
Cậu hỏi nghiêm túc, vẻ mặt kia thật đúng là xem Tô Uy thành trưởng bối.
Nhìn cặp mắt sáng trông suốt của thiếu niên trước mắt, trái tim Tô Uy liền mềm xuống, thiếu chút nữa xoa đầu của cậu. Nhưng bàn tay đến giữa không trung, lại mạnh mẽ rũ xuống, Tô Uy nói giọng khàn khàn: "Cháu à, cháu là nam tử hán đại trượng phu, đường đường trượng phu, giả trang phụ nhân đã là không hay, huống chi còn dùng tướng nữ mê hoặc người khác? Đây không phải đạo của thánh nhân."
Tô Uy nói xong thở dài.
Cao Ngai thiên tính thông tuệ tới cực điểm, hơn nữa từ nhỏ đã quả quyết và hơi ác, có phần không chừa thủ đoạn nào, mà chỉ cầu thành công.
Bởi vì cậu hồ đồ quen, lại còn giống đứa trẻ nên không thích trao đổi với người lớn, cho nên đến giờ phu thê Trương Khởi còn không biết việc làm của cậu ở nước Chu, càng không thể la mắng giáo dục. Mà sư phụ của cậu lại là danh sĩ đất nam, danh sĩ làm việc, thường dạy hành động tùy ý, đừng nói là dùng sắc dụ người, dù lột sạch quần áo khiến nữ nhân thẹn thùng chạy mất, cũng là việc danh sĩ dám làm.
Có thể nói, lời này của Tô Uy là lần đầu cậu nghe được.
Cao Ngai cúi đầu suy nghĩ, cậu vốn thông minh tuyệt đỉnh nên một lát liền thông. Vì vậy một lát sau khi cậu ngẩng đầu lên, đã là vẻ mặt hoảng hốt hiểu ra, "Tô công, ta hiểu rõ ý của người. Ta sẽ đọc nhiều sách Nho gia, học tập đạo thánh nhân, về sau nếu là ra tay đối phó người khác, ta sẽ không rời khỏi cách dạy của đại Nho, tận lực dùng dương mưu đường đường chánh chánh mà thắng, nếu dương mưu không được thì dùng âm mưu, mấy cách mất phong phạm này ít làm là được."
Tô Uy nghe lời này, ngẩn ngơ, y còn chưa biết có nên giáo dục nữa không thì mấy đứa con của A Lục đã đồng loạt xông lên, vây quanh Cao Ngai kêu lên ca ca dài ca ca ngắn. Chỉ chốc lát, bọn họ đã vây quanh Cao Ngai đi tới bên cạnh chúng thiếu niên kỵ sĩ, cười đùa cùng nhau.
Trong lúc cười đùa, nhờ Cao Ngai cố ý, mà trưởng nữ của A Lục rất nhanh liền phát hiện, ca ca Cao Ngai mới quen chẳng hề có ý với mình, thậm chí mơ hồ còn có chút xem nhẹ mình. Sau khi hơi thương tâm một lát, thiếu nữ dần dần buông lỏng tình kết ra.
Đoàn người tiếp tục đi tới Hàng Châu.
Chơi đùa một lúc, Cao Ngai đi về giữa đám người A Lục và Tô Uy lần nữa. A Lục cực kỳ thích nhi tử duy nhất của cô tử nhà mình, lôi kéo cậu liền thao thao bất tuyệt nói về chuyện trước kia.
Nói đến lúc khổ cực trước kia, A Lục mấy lần rơi lệ. Lắng lắng nghe nghe, Cao Ngai nghiêm túc nói: "Dì, thật ra thì người không cần bi thương, thù của mẫu thân, ta đều báo." Cậu cười hì hì nói: "Nhà ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, trước đây không lâu ta đã hơi trừng trị một phen, mẹ cả của người từ lâu cũng bị báo ưng, cho nên, ngài không cần đau lòng. Thiên hạ này, đã không có người có thể thương tổn mẫu thân của ta." Vui vẻ nói tới đây, cậu không nhịn được khó chịu ngột ngạt cộng thêm một câu, "Chỉ có mẫu thân tổn thương ta thôi!"
Người trung niên này mặc dù ba mươi hơn rồi, lại có diện mạo tuấn nhã, lộ ra sự uy nghiêm của người có quyền, nhưng mà lúc này, đôi lông mày ngọn núi bởi vì thường suy nghĩ sâu xa, mà hơi nhíu lại, đang mơ hồ lộ ra vẻ khẩn trương, thẩn thỡ không nói ra được.
Lúc này, một chiếc xe ngựa đến gần, tiếp, âm thanh hết sức phấn của một thiếu phụ truyền đến, "Tô đại ca, đó chính là Hàng Châu sao? Hì hì, vài chục năm không gặp A Khởi rồi, nếu muội ấy thấy ta, chắc chắn rất vui mừng." Phụ nhân này niên kỷ cũng không nhỏ, nhưng giọng nói và vẻ mặt đều lộ ra vẻ ngây thơ xán lạn, giống như các quốc gia lật nghiêng, sự tranh đấu gay gắt trong gia đình, đều không liên quan với nàng ấy. Nàng ấy chỉ thuận thuận lợi lợi, vui vui vẻ vẻ sống qua mấy chục năm thôi.
Nghe được câu hỏi của thiếu phụ, Tô đại ca ho khan một tiếng, y khàn khàn nói: "Đúng vậy, đó chính là Hàng Châu." Âm thanh của y vừa ngừng, một kỵ sĩ đã giục ngựa tiến lên, ra lệnh cho thiếu phụ: "A Lục, nhỏ giọng tí." Hắn hạ thấp giọng, cảnh cáo: "Không phải nàng không biết, Tùy và Trần là nước đối địch, nếu để Tùy thần biết Tô đại ca đến Hàng Châu, nói không chừng sẽ dùng thủ đoạn gì."
Người trung niên đang nói chuyện, có mày rậm mắt sâu của người phía bắc Trường Thành, mặt mày sắc sảo lộ ra vẻ diễm lệ hiếm thấy, là một mỹ nam tử. Dù nhan sắc của người trung niên này hơn thiếu phụ A Lục không biết bao nhiêu, nhưng vẻ cưng chiều và yêu thích trên mặt hắn lúc đối diện A Lục, đó là bất kỳ người sáng suốt nào cũng có thể nhìn ra ngay.
Nhìn một đôi ân ái bên cạnh mình xong, Tô Uy dời mắt đi. Y nhìn tường thành Hàng Châu cao lớn, khổ sở nói: "Đến Hàng Châu rồi, các ngươi đi bái phỏng bọn họ đi, ta, ta không đi." Y khàn khàn nói: "Biết nàng ấy sống tốt, là đủ rồi."
Tuy nói như thế, nhưng trong giọng nói của y ít nhiều lộ ra sự không cam lòng.
Khi Cao Trạm nước Tề tuyên bố muốn thoái vị thì người hiểu rõ tính tình của Tề hậu chủ Cao Vĩ như y đã có một mong muốn. Mà mong muốn đó đối với Trương Khởi rất tàn nhẫn rất ích kỷ, đó chính là, y đã từng cho rằng, theo tính tình cố chấp ngu trung của Cao Trường Cung. Nhất định sẽ chết trong tay quân chủ nước Tề. Y từng ảo tưởng, nếu như hắn ta đã chết, chỉ cần hắn ta chết. . . .
Nhưng y không ngờ, Cao Trường Cung yêu gia quốc của mình gần như khăng khăng một mực lại không chọn lựa ở bên nước Tề mà lại bỏ đi nơi khác.
Hắn rời đi, mang theo A Khởi rời đi hơn mười năm. Hơn mười năm qua, không người nào biết tin tức của bọn họ, thậm chí không người nào biết bọn họ là chết hay sống. Nếu không phải lần này con của bọn họ lộ thông tin ở Tùy, nếu không nhờ theo dõi con của họ tiến tới phát hiện họ ở Hàng Châu thì y vẫn đang tìm kiếm.
Nhưng tìm được thì phải làm thế nào đây? Chuyện cũ trước kia, chỉ là một giấc mộng không thành. Ngàn dặm xa xôi chạy tới, chỉ là muốn liếc mắt nhìn, liếc mắt nhìn thôi.
Có lẽ đây cũng là ý trời, ý trời thường không toàn vẹn, bất cứ ai trên thế gian cũng khó được hạnh phúc chân chính, chỉ có khư khư giữ cái cũ, mới là lẽ thường.
A Lục không hề cảm nhận được sự thẫn thờ của Tô Uy, nàng ấy đang thật vui mừng nhìn mọi nơi, cười ngây ngô một lúc rồi nàng ấy nhìn về phía mấy chiếc xe ngựa không ngừng truyền tới tiếng cười đùa của thiếu niên thiếu nữ ở đằng sau một cái. Đột nhiên cười nói với trượng phu: "A Trắc, nghe nói A Khởi chỉ sinh một nhi tử? Hì hì, điểm này muội ấy kém ta nhiều."
Lần này, A Lục vừa dứt lời, trượng phu của nàng ấy - Hạ Chi Trắc liền cười khổ nói: "Nàng không biết, nhi tử của họ thật không đơn giản."
A Lục nghe đến đó liền không vui mừng, nàng ấy xẹp miệng phản bác: "Con của chúng ta cũng không đơn giản. . . ." Lời còn chưa nói hết, đột nhiên nghe được con đường phía trước, truyền đến tiếng vó ngựa ùng ùng.
Ở trong cảnh xuân tươi đẹp này, trên con đường đi thông đến Hàng Châu, vốn là lúc người đến người đi náo nhiệt, nhưng bây giờ mọi người lại bị tiếng vó ngựa ùng ùng hấp dẫn, bất tri bất giác, mỗi một người đều ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Phía trước đang có mười bảy mười tám người kỵ sĩ chạy tới, theo sự đi đến của họ, trên con đường đầy bụi mù bay cao, bốn phương vắng lặng!
A Lục trợn tròn mắt nhìn phía trước, một hồi lâu mới hít vào một hơi, nhỏ giọng nói: "Mới, mới mười mấy người!"
Đúng vậy, mới mười mấy người. Nhưng mười mấy người này này, lại có một loại khí thế kỳ quái, khiến cho các thương đội và chính khách đã quen đi lại trong gió bụi phải dừng bước hết.
Trong bụi mịt mù, mười kỵ sĩ càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Lại qua một hồi, Hạ Chi Trắc kinh hoảng nói: "Tô đại ca, huynh xem ngựa của bọn họ! Ôi trời, họ từ đâu có được nhiều con ngựa xuất sắc thế chứ?"
Tô Uy nhíu lông mày lại, y nhìn phía trước không chớp mắt, nhỏ giọng nói ra: "Không biết là con cháu nhà ai?"
Không tệ, mười kỵ sĩ xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ, cưỡi ngựa như rồng, chạy như gió mạnh. Mấy con ngựa đen, hình thể cao lớn vạm vỡ, bộ lông phát ra ánh sáng ngăm đen sạch sẽ dưới ánh mặt trời. Những con ngựa này thật là thần tuấn, như sinh ra ở phía bắc Trường thành, khiến Hạ Chi Trắc sinh ra ở đó cũng phải sợ hãi than thở.
Nhưng đây chỉ là tiếp theo, chân chính hấp dẫn mắt là mười thiếu niên ngồi trên lưng ngựa, những thiếu niên này đều mặc áo bào rộng tay màu xanh dương nhạt khảm hạt. Các thiếu niên thẳng lưng, ai cũng cao to, mặt mũi trắng nõn. Trong thế giới hỗn loạn này, nếu không phải con em thế gia, công tử cao quý, ai sẽ tuấn tú như ngọc, khí vũ hiên ngang, tay áo tung bay giống họ? Đây nào phải mười kỵ sĩ. Rõ ràng là mười lang quân thế gia, con cháu danh môn, nhưng khác với những con cháu khác là bọn họ mặc đồ như nhau thôi.
Mười thiếu niên tuấn tú mà hiên ngang, vô cùng khí phái giục ngựa đến như vậy, sự tài trí khí thế hơn người đó ép cho người xung quanh đều khó hít thở.
Trong tiếng vó ngựa "đặng đặng đặng", những kỵ sĩ này rốt cuộc đã tới trước đội của Tô Uy.
Mọi người ở đây cho là bọn họ sẽ vọt qua thì trong chúng thiếu niên đột nhiên truyền đến một tiếng quát khẽ, sau đó hét to một tiếng, những con ngựa dừng bước, tách qua hai bên, nhường ra một lối.
Một thiếu niên lang đội nón giục ngựa qua, thản nhiên đi về phía đám người Tô Uy.
Thiếu niên này lang mặc trang phục na ná người khác, bên áo bào cũng khảm đá xanh trắng. Thiếu niên hơi có vẻ gầy, dưới mũ rộng vành. Mọi người chỉ có thể nhìn thấy một cái cằm có hình dáng hoàn mỹ như ngọc.
Trong tiếng "cộc cộc lộc cộc", thiếu niên chậm rãi đi tới trước người Tô Uy.
Ngẩng đầu liếc nhìn Tô Uy lộ vẻ uy nghiêm, thiếu niên nhún hai vai, nhếch miệng cười một tiếng. Âm thanh như ngọc chạm nhau, "Biết Tô đại nhân đến, ta đã chờ lâu."
Tô Uy vẫn dùng ánh mắt phức tạp theo dõi cậu. Cho đến khi cậu mở miệng, mới khàn giọng trả lời: "Cậu là a Ngai?" Y ngẩng đầu nhìn về phía sau thiếu niên, thì thào nói ra: "Các ngươi biết ta sẽ tới?"
"Cha mẹ ta không biết, chỉ có mình ta biết thôi." A Ngai khẽ mỉm cười, hắn từ từ nghiêng người về phía trước, lại gần Tô Uy thì nhỏ giọng nói ra: "Tô công. Mẫu thân ta yếu ớt, không thể bị tức. . . . . Uhm, có một số việc, như mấy chuyện nhỏ xảy ra ở nước Chu, đừng nên cho người biết. Ngài xem được không?"
Thì ra thiếu niên này bày trận địa lớn, từ xa đến đón mình, chính là vì chận miệng mình?
Tô Uy có chút buồn cười, y nhìn thiếu niên, vừa vặn thấy trên gương mặt tuấn mỹ tươi đẹp của thiếu niên xẹt qua vẻ lo lắng và xấu hổ.
Thì ra tiểu tử vô pháp vô thiên đó, cũng biết sợ nữa.
Tô Uy cười cười, vẻ mặt dịu đi, lo âu hỏi "Mẹ cậu, sức khỏe của nàng ấy không tốt?" Sức khỏe không tốt? Sức khỏe của người tốt lắm! Nhưng ta không nói như vậy, ngài sẽ đồng ý với yêu cầu của ta sao? Ta không xấu hổ ngượng ngùng như vậy, ngài sẽ lộ vẻ mặt ôn hòa với ta sao?
Thiếu niên vẫn không trả lời, thiếu phụ A Lục bên cạnh đã kinh hoảng kêu lên: "Cháu là A Ngai? Là A Ngai con trai của A Khởi?"
Nàng ấy trợn to cặp mắt, càng gọi càng hưng phấn. Mà sau khi nàng nói xong, trong mấy chiếc xe ngựa phía sau, đồng thời truyền đến một hồi tiếng kêu ríu ra ríu rít: "Mẫu thân, là ca ca A Ngai à?"
"Nghe nói ca ca A Ngai xinh đẹp kinh người, hì hì, mau cởi nón ra cho ta xem chút!"
"Ngươi 18 phải không? Hừ, nam nhân giỏi nhất là tâng bốc, còn nói cái gì tài học của ngươi như người trời!"
"Tiểu tử, chớ giấu đầu lòi đuôi, mau cởi nón ra rồi so tài với ta xem."
Mấy tiếng kêu lộn xộn lung tung này phát ra từ ba trai hai gái của A Lục, mấy người ngươi một câu ta một câu, nhất thời biến con đường bị khí thế của chúng thiêu niên làm cho an tĩnh lại biến thành phố phường chợ rau.
A Lục nghe được tiếng kêu loạn của con mình, chẳng những không trách, ngược lại hả hê nhếch miệng cười nói: "A Ngai, bọn họ là đệ đệ muội muội của cháu, mau tới đây gặp." Miệng nói, tay đã kéo nón của A Ngai, hồn nhiên không để ý đến, lúc này mặt A Ngai thật khổ sở, mà phía sau cậu, 16 thiếu niên lang quân đứng sững như núi đều vô lực lắc đầu.
Cao Ngai tất nhiên biết thiếu phụ trước mắt này có quan hệ với mẫu thân thế nào. Phải nói cậu không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ sợ mẫu thân của cậu. Mẫu thân cậu không có chiêu gì hay, nhưng một chiêu tấn công bằng nước mắt của người lại thắng được ngàn chiêu, quả thực là lúc nào cũng thắng, mà còn thắng lớn.
Nếu để mẫu thân biết mình bất kính với A Lục, chắc chắn sẽ nước mắt lưng tròng nữa.
Vì vậy, khi đôi tay của A Lục tấn công tới thì A Ngai chỉ có thể nhếch nhác dùng tay giữ nón, sau mấy phen giãy giụa, cậu khom người lại, không để ý hình tượng mà muốn tránh thoát.
Qua một hồi, mấy người con của A Lục cũng chạy tới. Những đứa bé này lớn lớn nhỏ nhỏ, đều là người vô pháp vô thiên. Thấy Cao Ngai giãy giụa thật vui, nên ai cũng hăng hái ùa nhau mà lên vạch cái nón rộng vành của cậu ra.
Mắt thấy mấy cái tay đu lên nón của mình, Cao Ngai sợ hết hồn, tay cậu buông lỏng, cái nón liền bị một cái tay nhỏ cưỡng đoạt đi!
Cái nón vừa rơi ra, mọi người đang tranh đoạt đồng thời ngẩn ngơ. Trong một đôi mắt si ngốc ngơ ngác, A Ngai vô cùng thương tâm che mắt, bi phẫn nói: "Là mấy người muốn tháo nón ra. . . ."
Một hồi lâu sau, A Lục mới thì thào nói ra: "Cháu à, sao chỗ nào của cháu không giống, lại cứ đôi mắt y mẹ cháu?" Môi nàng ấy giật giật, vấp váp nói: "Vậy, vậy không phải hại cháu không cưới được thê sao?"
A Ngai trước mắt này, mặt mày vô cùng tuấn mỹ, ngoại trừ bảy phần giống cha, còn có ba phần thắng cha. Dung mạo như vậy, vốn đã kinh thế hãi tục, nhưng cậu cố tình còn có một đôi mắt phượng nghiêng dài vô cùng quyến rũ, uyển chuyển rực rỡ, ánh mắt muốn nói mà thôi, câu hồn lay động, thiên hạ này ai chịu được?
Là một nam nhân, dáng dấp yêu nghiệt như vậy, thê tử của cậu ta làm sao sống được đây?
Nghe được lời nói đồng tình của A Lục, Cao Ngai thật bi thương, cậu thương tâm nói: "Tiểu chất biết điểm này, nên khi còn nhỏ, lúc những đứa trẻ khác đều bận rộn vui đùa. Cháu đã nếm hết thuốc trong thiên hạ, thử hết mọi kịch độc. Nếu không phải chín tuổi vô tình biết được thuật dịch dung, chất nhi thật không biết còn gì thú vị nữa!"
Giọng của cậu thật bi phẫn, vẻ mặt khổ sở nhưng lời nói này vừa truyền ra, mấy thiếu niên lang quân phía sau cậu đều trợn trắng mắt xem thường.
A Lục bị thiếu niên làm bi thương lây. Hốc mắt nàng ấy đỏ lên, đảo mắt lại thở dài nói: "Cháu đừng để ý, mặc kệ như thế nào, đẹp vẫn tốt hơn là xấu."
Nàng ấy mới nói đến đây, trong lúc bất chợt, tiếng cười lạnh của một thiếu niên truyền đến từ sau lưng, "Dì đừng bị cậu ấy lừa. Tiểu tử này từ nhỏ chỉ sợ thiên hạ không loạn. Trước đây không lâu, ở nước Chu, cậu ta vì trêu đùa kẻ thù lâu năm mà dám cải trang thành nữ tử đấy. Hừ, cái tên kia là người có tương lai rực rỡ, đáng tiếc hiện tại không để ý cả tương lai, mà đang đi khắp thiên hạ tìm người trong lòng."
Nói tới đây, thiếu niên kia giễu cợt nói: "Bộ mặt này nếu sinh trưởng trên mặt người khác thì còn không dám gặp người. Sinh trưởng trên mặt của hắn, chỉ cần không chọc cho thiên hạ đại loạn thì phải vui mừng rồi."
Nghe đến đó, A Lục thật ngạc nhiên, Tô Uy cũng ở kinh ngạc, rồi đột nhiên cảm nhận được sự nhức đầu sau khi thành thân của Cao Trường Cung. Đứa nhỏ trước mắt này, bình thường thông tuệ, lại biết dịch dung và tử vi thuật. Hơn nữa tính tình còn không tốt, thật đúng là, rõ là, thật là như thế nào, y cũng không biết.
Mọi người đều ngây ngô, còn Cao Ngai đã từ trên tay nữ nhi của A Lục - thiếu nữ đang ngơ ngác si ngốc đỏ mặt cầm lại nón.
Nón tới tay, Cao Ngai còn nhìn thiếu nữ như hạt đậu mới nảy mầm kia, làm cho thiếu nữ càng thêm mất hồn mất vía xong, cậu thuận tay đội nón lên.
Cho đến khi cái nón che lại khuôn mặt của cậu, mọi người mới phục hồi tinh thần lại. Tô Uy giục ngựa tiến lên một bước, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của cậu, nhỏ giọng cảnh cáo: "Chàng trai, cháu phải biết, trên thế gian này, thứ không tổn thương được là lòng người." Y đứng bên cạnh đã thấy tình cảnh đại nữ nhi nhà A Lục bị Cao Ngai mê hoặc trong lúc vô tình.
Cao Ngai nghe vậy ngẩn ra, cậu nhìn sang thiếu nữ còn đang ngượng ngùng, cúi đầu nói: "Tô công dạy rất đúng." Cậu còn tâm tính thiếu niên, mỗi lần lộ mặt ra thì nam nam nữ nữ bốn phía đều si ngốc ngơ ngác, thiếu nữ gặp cậu mà ngượng ngùng thì cũng là việc quá bình thường, cậu vốn không nghĩ tới, như vậy sẽ chọc phải nợ tình.
Nghe Cao Ngai sảng khoáithừa nhận lỗi của mình như thế, sắc mặt Tô Uy hơi dãn ra, y lại nói: "Việc giả nữ trêu người khác, cũng không thể làm." Mím môi, Tô Uy nhìn về phía Hàng Châu, thiếu niên trước mắt này không hiểu rõ, lòng người, không tổn thương được nhất, nếu như không gặp nhau, thì sẽ không tương tư, nếu như không gặp nhau, thì sẽ không phụ nhau!
Vừa nghe xong, Cao Ngai liền nghiêng đầu suy nghĩ, một hồi lâu, cậu chau mày lại nói: "A Ngai cho là, mọi chuyện trên thế gian, nếu muốn thành công, không thể thiếu dùng thủ đoạn. Như ta đối phó kẻ địch, dùng đao giết chết, dùng kế cũng không sao, vậy sao không thể dùng sắc dụ?"
Đôi mắt cậu sáng lấp lánh nhìn Tô Uy, vừa nghi ngờ vừa ngây thơ, "Nếu đều là đả thương người, vì sao không thể đả thương lòng người? Với lại, nếu lòng hắn cứng như đá, sao có thể bị sắc mê hoặc?"
Cậu hỏi nghiêm túc, vẻ mặt kia thật đúng là xem Tô Uy thành trưởng bối.
Nhìn cặp mắt sáng trông suốt của thiếu niên trước mắt, trái tim Tô Uy liền mềm xuống, thiếu chút nữa xoa đầu của cậu. Nhưng bàn tay đến giữa không trung, lại mạnh mẽ rũ xuống, Tô Uy nói giọng khàn khàn: "Cháu à, cháu là nam tử hán đại trượng phu, đường đường trượng phu, giả trang phụ nhân đã là không hay, huống chi còn dùng tướng nữ mê hoặc người khác? Đây không phải đạo của thánh nhân."
Tô Uy nói xong thở dài.
Cao Ngai thiên tính thông tuệ tới cực điểm, hơn nữa từ nhỏ đã quả quyết và hơi ác, có phần không chừa thủ đoạn nào, mà chỉ cầu thành công.
Bởi vì cậu hồ đồ quen, lại còn giống đứa trẻ nên không thích trao đổi với người lớn, cho nên đến giờ phu thê Trương Khởi còn không biết việc làm của cậu ở nước Chu, càng không thể la mắng giáo dục. Mà sư phụ của cậu lại là danh sĩ đất nam, danh sĩ làm việc, thường dạy hành động tùy ý, đừng nói là dùng sắc dụ người, dù lột sạch quần áo khiến nữ nhân thẹn thùng chạy mất, cũng là việc danh sĩ dám làm.
Có thể nói, lời này của Tô Uy là lần đầu cậu nghe được.
Cao Ngai cúi đầu suy nghĩ, cậu vốn thông minh tuyệt đỉnh nên một lát liền thông. Vì vậy một lát sau khi cậu ngẩng đầu lên, đã là vẻ mặt hoảng hốt hiểu ra, "Tô công, ta hiểu rõ ý của người. Ta sẽ đọc nhiều sách Nho gia, học tập đạo thánh nhân, về sau nếu là ra tay đối phó người khác, ta sẽ không rời khỏi cách dạy của đại Nho, tận lực dùng dương mưu đường đường chánh chánh mà thắng, nếu dương mưu không được thì dùng âm mưu, mấy cách mất phong phạm này ít làm là được."
Tô Uy nghe lời này, ngẩn ngơ, y còn chưa biết có nên giáo dục nữa không thì mấy đứa con của A Lục đã đồng loạt xông lên, vây quanh Cao Ngai kêu lên ca ca dài ca ca ngắn. Chỉ chốc lát, bọn họ đã vây quanh Cao Ngai đi tới bên cạnh chúng thiếu niên kỵ sĩ, cười đùa cùng nhau.
Trong lúc cười đùa, nhờ Cao Ngai cố ý, mà trưởng nữ của A Lục rất nhanh liền phát hiện, ca ca Cao Ngai mới quen chẳng hề có ý với mình, thậm chí mơ hồ còn có chút xem nhẹ mình. Sau khi hơi thương tâm một lát, thiếu nữ dần dần buông lỏng tình kết ra.
Đoàn người tiếp tục đi tới Hàng Châu.
Chơi đùa một lúc, Cao Ngai đi về giữa đám người A Lục và Tô Uy lần nữa. A Lục cực kỳ thích nhi tử duy nhất của cô tử nhà mình, lôi kéo cậu liền thao thao bất tuyệt nói về chuyện trước kia.
Nói đến lúc khổ cực trước kia, A Lục mấy lần rơi lệ. Lắng lắng nghe nghe, Cao Ngai nghiêm túc nói: "Dì, thật ra thì người không cần bi thương, thù của mẫu thân, ta đều báo." Cậu cười hì hì nói: "Nhà ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, trước đây không lâu ta đã hơi trừng trị một phen, mẹ cả của người từ lâu cũng bị báo ưng, cho nên, ngài không cần đau lòng. Thiên hạ này, đã không có người có thể thương tổn mẫu thân của ta." Vui vẻ nói tới đây, cậu không nhịn được khó chịu ngột ngạt cộng thêm một câu, "Chỉ có mẫu thân tổn thương ta thôi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook