Cảnh Xuân Nam Triều
-
Chương 237: Xử lý Trịnh Du, cứu viện tới
Trong tiếng cười điên dại, Trịnh Du không chớp mắt nhìn chằm chằm Trương Khởi khàn giọng nói: "Trương thị, ngươi đừng vui mừng, ngươi đừng vui mừng.
Ha ha ha, lần này, ngươi trốn không thoát đâu, ngươi trốn không thoát
nữa đâu!" Trong tiếng cười gằn của nàng ta, mang theo một loại ác độc
khắc cốt, cũng mang theo một loại tuyệt quyết sắc bén.
Trương Khởi rét , bên này Lạc Dương vương phi đưa ánh mắt từ Trương Khởi cùng Trịnh Du trên mặt dời đi, nàng quay đầu nhìn về phía Hồ hoàng hậu, thấy Hồ hoàng hậu lúc này hỏa khí ít tiêu, liền tiến lên trước thi lễ một cái, nói: "Nương nương, thiếp cho là không bằng cứ để cho Trịnh thị lấy công chuộc tội." Thấy Hồ hoàng hậu lại muốn nổi giận, Lạc Dương vương phi vội vàng nói: "Thiếp cho là, có thể để cho nàng ta đến doanh trại lính Chu làm thuyết khách. Nếu có thể thuyết phục người Chu cho chúng ta trở về Tấn Dương, chẳng phải là chuyện rất hay?"
Lời vừa nói ra, Hồ hoàng hậu liền động lòng. Nàng ta nhìn sang Trịnh Du, vị hoàng hậu tin tưởng "làm hậu không bằng làm kỹ nữ" không khỏi nghĩ: tiện nhân kia phản bội ta, chuyện tốt như đến trại lính làm kỹ há có thể tiện nghi ả? Uh, đưa đến Chu doanh cũng tốt, nói không chừng còn có thể có chút trông cậy vào.
Lập tức, nàng ta gật đầu nói: "Cũng được. Vậy chuyện này liền giao cho Lạc Dương vương."
"Nương nương yên tâm." Lạc Dương vương phi bảo người hầu kéo Trịnh Du đi. Nhìn bóng dáng cười gằn rời đi của Trịnh Du, Trương Khởi đuổi theo hai bước, nhưng vẫn ngừng lại.
Nàng nhìn ra ngoài, cho tới bây giờ Trịnh Du thế này đã là sống không thể yêu. Dù nàng muốn hỏi, cũng hỏi không ra manh mối gì.
Trịnh Du bị bắt đến tường thành.
Vào lúc này, các cửa thành bởi vì sợ người Chu thừa cơ mà vào, căn bản không dám mở ra. Sau khi thương nghị nửa ngày, Lạc Dương vương phi nghĩ ra một kế, đó chính là bỏ Trịnh Du vào một giỏ treo, dùng cách đó đưa nàng ta đến với quân Chu.
Vì vậy, sau một hồi tiếng trống, giữa sự yên tĩnh, quân Chu phát hiện rõ ràng trên tường thành của người Tề thả một phụ nhân xuống. Khi bọn họ kinh ngạc đem phụ nhân kia về trong doanh thì Lạc Dương Vương và chúng binh lính âm thầm lắc đầu một cái.
Trải qua chuyện này, Trương Khởi biết, Trịnh Du dù may mắn không chết, cũng thân bại danh liệt, không mặt mũi nào trở lại giữa các quý nữ nước Tề. Nàng ta cũng rời đi, còn có thể có âm mưu gì sao? `d*đ*l*q*đ` Lại nói, mình cũng không phải ngồi không, chú ý chút là được. Lập tức liền vứt chuyện này qua một bên.
Trịnh Du bị để xuống thành xong, sự tiến công của người Chu chưa từng chậm lại. Mà trong thành Lạc Dương, lương thảo dần dần khô kiệt, quân dân bắt đầu giảm ăn giảm mặc.
Không có ai biết cửa thành lúc nào sẽ bị phá, cũng không ai biết có thể chờ được viện binh đến hay không. Nếu không phải tài sản gia quyến của mình đều ở trong thành Lạc Dương, chỉ sợ đã có người gánh không được áp lực mở cửa hiến thành.
Thời gian này, bách tính đã tra được cả chục con đường được đào vào thành. Sau mấy trăm lần bánh xe đất công kích, hỏa hun nước xối, người Chu trong địa đạo không thể không lui ra ngoài. Mà qua chuyện này, danh vọng của Trương Khởi lại cao hơn chút.
Một ngày kia, Trương Khởi ngồi trong viện dùng cơm, theo thế cục càng ngày càng khẩn trương, cả thức ăn cũng bị giảm mạnh, đặt ở trước mặt Trương Khởi, chỉ có một đĩa cơm nhỏ. Về phần thịt để ăn, dù chỉ để lại cho các tướng quân tác chiến dùng, cũng đã vô cùng ít rồi. Rau cải cỏ dại các loại, bởi vì bọn hộ vệ không chịu tìm cho nàng, không thì sớm đã ăn luôn.
Cẩn thận ăn hết một miếng cơm tẻ cuối cùng, Trương Khởi còn chưa kịp nuốt xuống, trong dạ dày liền cuồn cuộn, không khỏi vọt tới một bên nôn mửa liên tục.
Ói một hồi, Trương Khởi xoa bụng, nhận lấy nước ấm tỳ nữ đưa tới từ từ nuốt xuống.
Một vị lão âu bên cạnh ân cần nhìn Trương Khởi, nhỏ giọng nói: "Vương phi, có muốn tìm đại phu xem không?"
Trương Khởi lắc đầu một cái.
Không cần xem, nàng cũng biết, mình tất nhiên là mang thai. Xem thì sao chứ? Chỉ truyền tới trong tai đám người Thành Sử, khiến họ rối loạn tâm tư thôi.
Được các tì nữ nâng đỡ, Trương Khởi chầm chậm ngồi xuống. Lúc nãy nôn mửa động tác hơi kịch liệt, làm cho trong bụng nàng hơi hơi đau đớn.
Nhìn Trương Khởi tái mặt ngồi ở chỗ đó, bà lão kia không nhịn được nói: "Vương phi, có muốn gọi hai vị hộ vệ trở lại không?"
Trương Khởi lắc đầu lần nữa, lúc khẩn trương như vậy gọi hộ vệ về làm gì? Nàng muốn bị người hận hay sao?
Nhắm hai mắt, Trương Khởi nghĩ đến tiếng cười gằn và lời nói của Trịnh Du lúc gần đi, không khỏi nhỏ giọng phân phó: "Tuy là binh hung chiến nguy, nhưng cũng phải phòng ngừa có người gây bất lợi cho ta. Vô luận áo cơm chỗ ở, các ngươi đều phải cẩn thận chút."
Những tỳ nữ lão âu này, đều là Lan Lăng Vương chọn lựa tìm ra hầu hạ Trương Khởi, độ trung trinh không có vấn đề. Họ lập tức lớn tiếng hỏi: "Vâng"
Cả người Trương Khởi vô lực, liền phất phất tay, ra lệnh: "Lui ra đi."
Nàng mới nói ra ba chữ này, đột nhiên nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng khóc kêu, không khỏi kinh ngạc hỏi "Người nào đang khóc?"
Một tỳ nữ đi lại gần nói: "Dạ nương nương, là hoàng hậu nương nương đang ngồi ở trên đất khóc lớn đấy."
Ngồi dưới đất khóc lớn? Khóe miệng Trương Khởi giật giật, nàng ra lệnh: "Đóng cửa uyển, nếu có người đến tìm, liền nói ta không thoải mái đã ngủ."
"Vâng"
Hồ hoàng hậu khóc rống, giống như là một sự báo trước không tốt, ngày hôm sau, trong thành Lạc Dương bắt đầu bị từng đợt từng đợt tấn công dữ dội. Những bách tính tuvyệt ọng, bắt đầu phát động công kích với phú hộ trong thành, đồng thời, đối với đưa ra độc thủ với những phụ nhân họ đã gặp.
Chuyện xảy ra lúc này khiến Lạc Dương vương giận dữ, hắn lập tức hạ liên tiếp mấy mệnh lệnh, sau khi chặt xuống chừng một ngàn cái đầu, cuối cùng cuộc bạo động dữ dội này cũng được ngăn lại.
Cùng lúc đó, trong phủ Lạc Dương vương, Hồ hoàng hậu và các quý phụ tuyệt vọng, đều ức chế không được tâm tình của mình, chỉ hai ngày, thi thể người hầu mang ra từ trong phủ đã có ba bốn mươi.
Nếu bình thường thì chưa lạ, nhưng lúc này những nam nhân đều bị gọi đi, các quý phụ làm chuyện như vậy, nhất thời khiến một loại lo lắng và phẫn hận, bắt đầu tràn ngập trong phủ Lạc Dương vương.
Trương Khởi vẫn cáo ốm, đóng cửa uyển không ra. Dù lúc nào, nàng vẫn luôn dịu dàng thong dong, nàng như vậy thật đối lập với các quý phụ có thủ đoạn tàn bạo các quý phụ ở trong phủ. Nang khiến chúng người hầu tâm phục khẩu phục, cảm ân tạ đức.
Ngày thứ hai mươi tám khi người Chu vây thành, trong phủ Lạc Dương vương, đột nhiên xảy ra một cuộc bạo động nhỏ, mười người hầu thấy một quý phụ ngủ thì dùng dây siết chết nàngt a! Sau đó, chưa kịp chạy đi đã bởi vì hốt hoảng, có người tự la lên, kinh động tới mọi người.
Cuộc bạo động này khiến Lạc Dương vương ở bên ngoài cũng giật mình. Lập tức hắn trầm mặt, trừ mỗi quý phụ lưu lại hai trung bộc bên cạnh, những người hầu còn lại đều bị hắn điều ra phủ hết.
Nhưng những chuyện này đều không có dính líu đến Trương Khởi và người bên cạnh nàng. Cả quý phụ vẫn luôn an tĩnh vì ở chung viện với Trương Khởi cũng không dính líu đến.
Gần tối thì một vị lão âu với sắc mặt tối tăm đến gần Trương Khởi. Thấy bà ta dâng trà cho mình mà tay không ngừng run rẩy, Trương Khởi không khỏi hỏi "Xảy ra chuyện gì, sao lại hốt hoảng thế?"
Lời nàng vừa dứt, bà lão kia đột nhiên té quỵ xuống đất, dập đầu bốp bốp với nàng. Vừa dập đầu, bà lão kia vừa cất giọng run run nói: "Đa tạ vương phi cho lão nô đường sống. Đa tạ vương phi cho lão nô đường sống."
Lúc này đây, chừng hai mươi người hầu đã xông tới. Thấy tình huống này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Trương Khởi đỡ bà lão dậy, nhíu mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?" Thời gian qua nàng nôn nghén gay gắt, một hồi muốn ăn cái này một hồi muốn ăn cái đó, nhưng trừ một chén cơm nhỏ đều không còn gì khác nên cũng gầy vô cùng.
Bà lão nhìn Trương Khởi, rung giọng nói: "Bên ngoài, bên ngoài đã ăn thịt người. . D.Đ L.Q Đ. Người trong phủ bị đuổi ra, hiện tại đều bị làm thành quân lương, cung các tướng sĩ ăn vào."
Những lời này vừa ra, một hồi tiếng nôn mửa và tiếng tê liệt ngã xuống trên đất đồng thời vang lên. Trương Khở ói một lúc, tái mặt nói: "Đã, ăn thịt người rồi hả?"
"Vâng! Lạc Dương Vương Cương mới hạ lệnh, nói là giết quân mã." Bà lão không ngừng run rẩy, "Lão nô nghe những sĩ tốt kia nói, ăn hết quân mã rồi, nếu viện binh còn chưa tới, sẽ trực tiếp giết người già, phụ nữ và trẻ nhỏ."
Lời vừa nói ra, mọi nơi không tiếng thở nữa. Bất tri bất giác, trước mặt Trương Khởi đã có nhiều người ngã quỵ. Những người hầu kia đều quỳ lạy Trương Khởi, nếu không phải nàng đóng cửa uyển, cấm ra vào, nếu không phải nàng ôn hòa rộng lượng, nói không chừng hiện tại họ đều thành quân lương.
Hôm nay, mặc dù họ bị câu "Nếu viện binh còn chưa tới, sẽ trực tiếp giết người già, phụ nữ và trẻ nhỏ." dọa sợ, nhưng bây giờ, chỉ cần có thể sống một ngày, chính là được một ngày!
Ngày thứ ba mươi hai người Chu vây thành.
Tới lúc này, quân mã đã chém giết hết sạch, mà bia mộ của những đứa bé phụ nhân, bình dân nghèo khó lưu lạc trên phố, bắt đầu biến mất từng chút. Về phần cơm của Trương Khởi, mỗi bữa chỉ còn lại nửa bát. Người hầu chỉ có thể ăn cháo.
Thành Lạc Dương tuy lớn, lương thảo trữ không ít, nhưng cũng không chịu nổi mấy vạn người tiêu hao lâu dài. Đến lúc này, Lạc Dương vương đã lấy ra tất cả lương thảo, toàn lực cung cấp các tướng sĩ rồi.
Ngày thứ ba mươi ba người Chu vây thành.
Mấy tỳ nữ trong phủ Trương Khởi lúc ra cửa uyển nhận vật phẩm cung cấp đã biến mất. Đồng thời, chiến tranh chỗ đầu tường đã đến giai đoạn gay cấn, tiếng quát, tiếng reo hò, tiếng trống, chấn hai lỗ tai đau nhức.
Gần tối thì Trương Khởi gầy gò rất nhiều ngồi ở trong sân, nàng rửa sạch đôi tay, bắt đầu nâng đàn. Ngày thứ hai mươi lăm, Lạc Dương vương đã tìm nàng, xin nàng có thời gian rảnh rỗi thì hãy khãy đàn, thổi sáo một lát. Bởi vì, tiếng đàn của Trương Khởi tự nhiên bình thản, có thể làm dịu sự lo âu của mọi người, khiến người ta bớt mệt nhọc. Vì vậy, mỗi lần nàng đàn thì mọi nơi thường càng ngày sẽ càng an tĩnh.
Khi tiếng đàn tự nhiên của Trương Khởi truyền ra thì một hồi tiếng bước chân dồn dập truyền đến, trong nháy mắt, một âm thanh khàn khàn từ bên ngoài kêu lên: "Lan Lăng Vương phi, mời đi ra."
Một tỳ nữ lên tiếng: "Có chuyện gì?"
"Phe ta hình như có viện binh, Lạc Dương vương muốn mời ngài đến trên đầu thành chờ! Ngộ nhỡ trong những người đến giúp có Lan Lăng Vương, vương phi cũng có thể phân biệt một hai."
Cái gì? Cứu binh tới?
Sau khoảnh khắc bình tĩnh, đột nhiên, trong vương phủ vang lên một hồi tiếng khóc và tiếng cười vui.
Trương Khởi rét , bên này Lạc Dương vương phi đưa ánh mắt từ Trương Khởi cùng Trịnh Du trên mặt dời đi, nàng quay đầu nhìn về phía Hồ hoàng hậu, thấy Hồ hoàng hậu lúc này hỏa khí ít tiêu, liền tiến lên trước thi lễ một cái, nói: "Nương nương, thiếp cho là không bằng cứ để cho Trịnh thị lấy công chuộc tội." Thấy Hồ hoàng hậu lại muốn nổi giận, Lạc Dương vương phi vội vàng nói: "Thiếp cho là, có thể để cho nàng ta đến doanh trại lính Chu làm thuyết khách. Nếu có thể thuyết phục người Chu cho chúng ta trở về Tấn Dương, chẳng phải là chuyện rất hay?"
Lời vừa nói ra, Hồ hoàng hậu liền động lòng. Nàng ta nhìn sang Trịnh Du, vị hoàng hậu tin tưởng "làm hậu không bằng làm kỹ nữ" không khỏi nghĩ: tiện nhân kia phản bội ta, chuyện tốt như đến trại lính làm kỹ há có thể tiện nghi ả? Uh, đưa đến Chu doanh cũng tốt, nói không chừng còn có thể có chút trông cậy vào.
Lập tức, nàng ta gật đầu nói: "Cũng được. Vậy chuyện này liền giao cho Lạc Dương vương."
"Nương nương yên tâm." Lạc Dương vương phi bảo người hầu kéo Trịnh Du đi. Nhìn bóng dáng cười gằn rời đi của Trịnh Du, Trương Khởi đuổi theo hai bước, nhưng vẫn ngừng lại.
Nàng nhìn ra ngoài, cho tới bây giờ Trịnh Du thế này đã là sống không thể yêu. Dù nàng muốn hỏi, cũng hỏi không ra manh mối gì.
Trịnh Du bị bắt đến tường thành.
Vào lúc này, các cửa thành bởi vì sợ người Chu thừa cơ mà vào, căn bản không dám mở ra. Sau khi thương nghị nửa ngày, Lạc Dương vương phi nghĩ ra một kế, đó chính là bỏ Trịnh Du vào một giỏ treo, dùng cách đó đưa nàng ta đến với quân Chu.
Vì vậy, sau một hồi tiếng trống, giữa sự yên tĩnh, quân Chu phát hiện rõ ràng trên tường thành của người Tề thả một phụ nhân xuống. Khi bọn họ kinh ngạc đem phụ nhân kia về trong doanh thì Lạc Dương Vương và chúng binh lính âm thầm lắc đầu một cái.
Trải qua chuyện này, Trương Khởi biết, Trịnh Du dù may mắn không chết, cũng thân bại danh liệt, không mặt mũi nào trở lại giữa các quý nữ nước Tề. Nàng ta cũng rời đi, còn có thể có âm mưu gì sao? `d*đ*l*q*đ` Lại nói, mình cũng không phải ngồi không, chú ý chút là được. Lập tức liền vứt chuyện này qua một bên.
Trịnh Du bị để xuống thành xong, sự tiến công của người Chu chưa từng chậm lại. Mà trong thành Lạc Dương, lương thảo dần dần khô kiệt, quân dân bắt đầu giảm ăn giảm mặc.
Không có ai biết cửa thành lúc nào sẽ bị phá, cũng không ai biết có thể chờ được viện binh đến hay không. Nếu không phải tài sản gia quyến của mình đều ở trong thành Lạc Dương, chỉ sợ đã có người gánh không được áp lực mở cửa hiến thành.
Thời gian này, bách tính đã tra được cả chục con đường được đào vào thành. Sau mấy trăm lần bánh xe đất công kích, hỏa hun nước xối, người Chu trong địa đạo không thể không lui ra ngoài. Mà qua chuyện này, danh vọng của Trương Khởi lại cao hơn chút.
Một ngày kia, Trương Khởi ngồi trong viện dùng cơm, theo thế cục càng ngày càng khẩn trương, cả thức ăn cũng bị giảm mạnh, đặt ở trước mặt Trương Khởi, chỉ có một đĩa cơm nhỏ. Về phần thịt để ăn, dù chỉ để lại cho các tướng quân tác chiến dùng, cũng đã vô cùng ít rồi. Rau cải cỏ dại các loại, bởi vì bọn hộ vệ không chịu tìm cho nàng, không thì sớm đã ăn luôn.
Cẩn thận ăn hết một miếng cơm tẻ cuối cùng, Trương Khởi còn chưa kịp nuốt xuống, trong dạ dày liền cuồn cuộn, không khỏi vọt tới một bên nôn mửa liên tục.
Ói một hồi, Trương Khởi xoa bụng, nhận lấy nước ấm tỳ nữ đưa tới từ từ nuốt xuống.
Một vị lão âu bên cạnh ân cần nhìn Trương Khởi, nhỏ giọng nói: "Vương phi, có muốn tìm đại phu xem không?"
Trương Khởi lắc đầu một cái.
Không cần xem, nàng cũng biết, mình tất nhiên là mang thai. Xem thì sao chứ? Chỉ truyền tới trong tai đám người Thành Sử, khiến họ rối loạn tâm tư thôi.
Được các tì nữ nâng đỡ, Trương Khởi chầm chậm ngồi xuống. Lúc nãy nôn mửa động tác hơi kịch liệt, làm cho trong bụng nàng hơi hơi đau đớn.
Nhìn Trương Khởi tái mặt ngồi ở chỗ đó, bà lão kia không nhịn được nói: "Vương phi, có muốn gọi hai vị hộ vệ trở lại không?"
Trương Khởi lắc đầu lần nữa, lúc khẩn trương như vậy gọi hộ vệ về làm gì? Nàng muốn bị người hận hay sao?
Nhắm hai mắt, Trương Khởi nghĩ đến tiếng cười gằn và lời nói của Trịnh Du lúc gần đi, không khỏi nhỏ giọng phân phó: "Tuy là binh hung chiến nguy, nhưng cũng phải phòng ngừa có người gây bất lợi cho ta. Vô luận áo cơm chỗ ở, các ngươi đều phải cẩn thận chút."
Những tỳ nữ lão âu này, đều là Lan Lăng Vương chọn lựa tìm ra hầu hạ Trương Khởi, độ trung trinh không có vấn đề. Họ lập tức lớn tiếng hỏi: "Vâng"
Cả người Trương Khởi vô lực, liền phất phất tay, ra lệnh: "Lui ra đi."
Nàng mới nói ra ba chữ này, đột nhiên nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng khóc kêu, không khỏi kinh ngạc hỏi "Người nào đang khóc?"
Một tỳ nữ đi lại gần nói: "Dạ nương nương, là hoàng hậu nương nương đang ngồi ở trên đất khóc lớn đấy."
Ngồi dưới đất khóc lớn? Khóe miệng Trương Khởi giật giật, nàng ra lệnh: "Đóng cửa uyển, nếu có người đến tìm, liền nói ta không thoải mái đã ngủ."
"Vâng"
Hồ hoàng hậu khóc rống, giống như là một sự báo trước không tốt, ngày hôm sau, trong thành Lạc Dương bắt đầu bị từng đợt từng đợt tấn công dữ dội. Những bách tính tuvyệt ọng, bắt đầu phát động công kích với phú hộ trong thành, đồng thời, đối với đưa ra độc thủ với những phụ nhân họ đã gặp.
Chuyện xảy ra lúc này khiến Lạc Dương vương giận dữ, hắn lập tức hạ liên tiếp mấy mệnh lệnh, sau khi chặt xuống chừng một ngàn cái đầu, cuối cùng cuộc bạo động dữ dội này cũng được ngăn lại.
Cùng lúc đó, trong phủ Lạc Dương vương, Hồ hoàng hậu và các quý phụ tuyệt vọng, đều ức chế không được tâm tình của mình, chỉ hai ngày, thi thể người hầu mang ra từ trong phủ đã có ba bốn mươi.
Nếu bình thường thì chưa lạ, nhưng lúc này những nam nhân đều bị gọi đi, các quý phụ làm chuyện như vậy, nhất thời khiến một loại lo lắng và phẫn hận, bắt đầu tràn ngập trong phủ Lạc Dương vương.
Trương Khởi vẫn cáo ốm, đóng cửa uyển không ra. Dù lúc nào, nàng vẫn luôn dịu dàng thong dong, nàng như vậy thật đối lập với các quý phụ có thủ đoạn tàn bạo các quý phụ ở trong phủ. Nang khiến chúng người hầu tâm phục khẩu phục, cảm ân tạ đức.
Ngày thứ hai mươi tám khi người Chu vây thành, trong phủ Lạc Dương vương, đột nhiên xảy ra một cuộc bạo động nhỏ, mười người hầu thấy một quý phụ ngủ thì dùng dây siết chết nàngt a! Sau đó, chưa kịp chạy đi đã bởi vì hốt hoảng, có người tự la lên, kinh động tới mọi người.
Cuộc bạo động này khiến Lạc Dương vương ở bên ngoài cũng giật mình. Lập tức hắn trầm mặt, trừ mỗi quý phụ lưu lại hai trung bộc bên cạnh, những người hầu còn lại đều bị hắn điều ra phủ hết.
Nhưng những chuyện này đều không có dính líu đến Trương Khởi và người bên cạnh nàng. Cả quý phụ vẫn luôn an tĩnh vì ở chung viện với Trương Khởi cũng không dính líu đến.
Gần tối thì một vị lão âu với sắc mặt tối tăm đến gần Trương Khởi. Thấy bà ta dâng trà cho mình mà tay không ngừng run rẩy, Trương Khởi không khỏi hỏi "Xảy ra chuyện gì, sao lại hốt hoảng thế?"
Lời nàng vừa dứt, bà lão kia đột nhiên té quỵ xuống đất, dập đầu bốp bốp với nàng. Vừa dập đầu, bà lão kia vừa cất giọng run run nói: "Đa tạ vương phi cho lão nô đường sống. Đa tạ vương phi cho lão nô đường sống."
Lúc này đây, chừng hai mươi người hầu đã xông tới. Thấy tình huống này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Trương Khởi đỡ bà lão dậy, nhíu mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?" Thời gian qua nàng nôn nghén gay gắt, một hồi muốn ăn cái này một hồi muốn ăn cái đó, nhưng trừ một chén cơm nhỏ đều không còn gì khác nên cũng gầy vô cùng.
Bà lão nhìn Trương Khởi, rung giọng nói: "Bên ngoài, bên ngoài đã ăn thịt người. . D.Đ L.Q Đ. Người trong phủ bị đuổi ra, hiện tại đều bị làm thành quân lương, cung các tướng sĩ ăn vào."
Những lời này vừa ra, một hồi tiếng nôn mửa và tiếng tê liệt ngã xuống trên đất đồng thời vang lên. Trương Khở ói một lúc, tái mặt nói: "Đã, ăn thịt người rồi hả?"
"Vâng! Lạc Dương Vương Cương mới hạ lệnh, nói là giết quân mã." Bà lão không ngừng run rẩy, "Lão nô nghe những sĩ tốt kia nói, ăn hết quân mã rồi, nếu viện binh còn chưa tới, sẽ trực tiếp giết người già, phụ nữ và trẻ nhỏ."
Lời vừa nói ra, mọi nơi không tiếng thở nữa. Bất tri bất giác, trước mặt Trương Khởi đã có nhiều người ngã quỵ. Những người hầu kia đều quỳ lạy Trương Khởi, nếu không phải nàng đóng cửa uyển, cấm ra vào, nếu không phải nàng ôn hòa rộng lượng, nói không chừng hiện tại họ đều thành quân lương.
Hôm nay, mặc dù họ bị câu "Nếu viện binh còn chưa tới, sẽ trực tiếp giết người già, phụ nữ và trẻ nhỏ." dọa sợ, nhưng bây giờ, chỉ cần có thể sống một ngày, chính là được một ngày!
Ngày thứ ba mươi hai người Chu vây thành.
Tới lúc này, quân mã đã chém giết hết sạch, mà bia mộ của những đứa bé phụ nhân, bình dân nghèo khó lưu lạc trên phố, bắt đầu biến mất từng chút. Về phần cơm của Trương Khởi, mỗi bữa chỉ còn lại nửa bát. Người hầu chỉ có thể ăn cháo.
Thành Lạc Dương tuy lớn, lương thảo trữ không ít, nhưng cũng không chịu nổi mấy vạn người tiêu hao lâu dài. Đến lúc này, Lạc Dương vương đã lấy ra tất cả lương thảo, toàn lực cung cấp các tướng sĩ rồi.
Ngày thứ ba mươi ba người Chu vây thành.
Mấy tỳ nữ trong phủ Trương Khởi lúc ra cửa uyển nhận vật phẩm cung cấp đã biến mất. Đồng thời, chiến tranh chỗ đầu tường đã đến giai đoạn gay cấn, tiếng quát, tiếng reo hò, tiếng trống, chấn hai lỗ tai đau nhức.
Gần tối thì Trương Khởi gầy gò rất nhiều ngồi ở trong sân, nàng rửa sạch đôi tay, bắt đầu nâng đàn. Ngày thứ hai mươi lăm, Lạc Dương vương đã tìm nàng, xin nàng có thời gian rảnh rỗi thì hãy khãy đàn, thổi sáo một lát. Bởi vì, tiếng đàn của Trương Khởi tự nhiên bình thản, có thể làm dịu sự lo âu của mọi người, khiến người ta bớt mệt nhọc. Vì vậy, mỗi lần nàng đàn thì mọi nơi thường càng ngày sẽ càng an tĩnh.
Khi tiếng đàn tự nhiên của Trương Khởi truyền ra thì một hồi tiếng bước chân dồn dập truyền đến, trong nháy mắt, một âm thanh khàn khàn từ bên ngoài kêu lên: "Lan Lăng Vương phi, mời đi ra."
Một tỳ nữ lên tiếng: "Có chuyện gì?"
"Phe ta hình như có viện binh, Lạc Dương vương muốn mời ngài đến trên đầu thành chờ! Ngộ nhỡ trong những người đến giúp có Lan Lăng Vương, vương phi cũng có thể phân biệt một hai."
Cái gì? Cứu binh tới?
Sau khoảnh khắc bình tĩnh, đột nhiên, trong vương phủ vang lên một hồi tiếng khóc và tiếng cười vui.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook