Cảnh Xuân Chợt Tiết
Chương 23: Chương 20-1

Một trận gió thu thổi qua.

Bạch San San ở ghế sau đã hóa đá từ đầu sợi tóc cho đến ngón chân, còn trợ lí Giang ở ghế phụ lại một bộ " đứa bé lanh lợi cơ trí được Thương thị trọng dụng chắc chắn là ta", biểu tình vui tươi hớn hở.

Hình ảnh ngưng lại ước chừng được ba giây, sau đó, trợ lí Giang lấy điện thoại di động ở trong tay Bạch San San đem trở về, để kế bên tai, tập trung tinh thần tiếp tục livestream cho Boss nhà mình.

Ở bên kia không biết hỏi cái gì.

"Chờ một lát." Trợ lí Giang quay đầu liền nhìn thấy Bạch San San biểu tình như con chó ngốc đanh trừng mắt. Thấy thế, hắn liền trầm mặt suy tư, nghiêm túc suy nghĩ một phen, sau đó cung kính nói với Boss:" Bạch tiểu thư hiện tại tâm tình còn chưa khôi phục, cô ấy đang ngại ngùng, rất rất ngại ngùng."

Bạch San San: ".....?"

Khả năng nhìn thấu tâm tư của anh thật giỏi đó Giang ca? Tôi thẹn thùng hồi nào? Con mắt nào của anh thấy tôi thẹn thùng?

Vừa mới từ vực sâu bò dậy, Bạch San San lại lần nữa ngã vào đại dương tuyệt vọng.

Đầu tiên là bị vị tổng tài bá đạo hành hạ cả tinh thần lẫn thể xác, sau đó lại bị trợ lí đánh ngốc, Bạch San San cảm thấy thế giới trước mắt thật sự là quá huyền diệu. Cô rất muốn biết tập đoàn Thương thị được mệnh danh là "Đế quốc đệ nhất của thế giới kinh doanh" rốt cuộc có cái dạng gì, mà có thể dưỡng ra một đám kỳ tài như vậy.

Đúng lúc này, trợ lí Giang lại lần nữa quay xuống, đem điện thoại đến trước mặt Bạch San San, cười ha hả nói: "Bạch tiểu thư, thật xin lỗi đã quấy rầy cô. Tiên sinh muốn cô nhận điện thoại."

Bạch San San: "...."

Bạch San San nhắm mắt, hít sâu một hơi, ở trong lòng lặp đi lặp lại câu kinh Phật mười sáu lần mới có thể khắc chế xúc động muốn đem cây búa gõ bẹp xuống khuôn mặt tuấn tú của vị tiểu ca này. Cuối cùng mở mắt ra, nhìn về phía trợ lí Giang, mỉm cười, duỗi tay, tiếp nhận điện thoại.

"Hi." Cô đỡ trán, không kiên nhẫn chào một tiếng.

"Giang Húc ồn ào chút." Giọng nói trong ống nghe là âm thanh trầm thấ, vẫn như cũ là giọng điệu bình tĩnh không chút gợn sóng: "Em đừng để ý."

Bạch San San nghe vậy khóe miệng giật giật, nghĩ thầm lão đại ngài nói như vậy là quá khiêm tốn rồi. Trợ lí này ồn ào chỗ nào, rõ ràng là cái bệnh xà tinh số 2 chân truyền của ngài a! Mặt ngoài chỉ có thể ậm ừ vài tiếng, phi thường nể tình mà nói: "Không sao, trợ lí Giang là người khá tốt, rất hài hước."

"Tuy rằng lời vừa rồi không phải là em thật tình nói ra," Thương Trì ngữ khí nhàn nhạt, dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng, anh thực sự rất vui vẻ."

"......" Bạch San San hai mắt lóe lên.

Ngay sau đó, đối diện bỗng nhiên cười nhẹ nhàng, nói tiếp: "Làm anh vui mừng chính là, công chúa của anh vẫn đáng yêu như thế."

Giọng nói rơi xuống, Bạch San San mím môi, trầm giọng gằn từng câu từng chữ mà phản bác: "Thương tiên sinh, tôi tưởng trí nhớ của ngài tốt lắm chứ. Tôi đã cùng ngài nói rõ ràng, tôi là bác sĩ, ngài là bệnh nhân, ngoại trừ cái này ra, hiện tại tôi với ngài không có mối quan hệ nào khác."

Nhưng sau khi hùng dũng nói xong, người bên kia dường như không nghe thấy, nhàn nhạt nói tiếp: "Ba ngày sau, anh sẽ kêu người tới đón em."

?

Đại ca, tôi nghiêm túc nói như vậy ngài có thể có phản ứng nào được không? Trực tiếp làm lơ là cái quỷ gì? Còn có, ba ngày sau tới đón, what, ai nói cho hắn là cô muốn dọn đến nhà hắn a?

Bạch San San cứng lại, giơ tay đỡ trán, trước khi từ bỏ hoàn toàn giao tiếp với tên trùm biến thái, cô quyết định làm một lần cuối cùng. Cô có chút buồn cười lại không tưởng tượng nổi: "Thương tiên sinh, Thương tổng, bạn học Thương. Tôi rất khó hiểu, tôi chỉ đáp ứng suy xét trong ba ngày, như thế nào lại đồng ý dọn đến Thương phủ?"

Thương Trì nói: "Kết quả đều giống nhau" =)))

"....Anh nói cái gì?" Bạch San San hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.

Đối diện bình tĩnh trả lời: "Cho em suy xét ba ngày, là anh tôn trọng em, đến nỗi dù em đồng ý hay không, thì kết quả vẫn như vậy, sẽ không có bất luận cái gì khác nhau."

Bạch San San: "....."



Như vậy là tôn trọng sao, tôi đúng ra là phải cảm ơn anh chứ nhỉ?

"Tôi có việc muốn nói." Bạch San San từ trước đến giờ tự xưng là tâm Phật mặt có thể không chút đổi sắc, nhưng trước lão đại biến thái này mà tan vỡ, cô phẫn nộ, cô phát điên, tức giận vung tay lên đánh vào cái ót của trợ lí Giang.

Trợ lí Giang xoa xoa: "Aaa"

Lại sau đó, Bạch San San hoàn toàn bạo phát: "Anh đừng có lấy lí do sợ bệnh nhân phát sinh tình huống bất thường liền muốn tôi dọn đến tôi là bác sĩ chứ có phải là hộ lí có thể xử lí mấy cái quỷ đó a, anh rốt cuộc muốn cái gì nói rõ ràng ra đi."

Một giọng nói lưu loát, toàn bộ bên trong xe đều yên tĩnh.

Tài xế: "......"

Trợ lí Giang:"......"

Cả hai người đều bị Bạch San San làm cho kinh hồn. Cổ giống như một con rô bốt, một con vặn sang trái và một con vặn sang phải, nhìn nhau.

Tài xế vẻ mặt hoảng sợ, dùng ánh mắt điên cuồng hỏi: Boss cùng phu nhân sao đột nhiên cãi nhau vậy?

Trợ lí Giang định thần, xoa xoa mặt cảm thán không hổ là nữ nhân của lão đại, dùng ánh mắt phản hồi: Bình tĩnh. Đánh là thương mắng là yêu.

Tài xế một bộ không mấy tin ánh mắt này.

Lại lãng lẽ nhìn qua kính chiếu hậu, chỉ thấy phu nhân bọn họ má phập phồng còn tay thì nắm lại, đôi mắt trừng trừng, cả người đểu tản ra cơn giận dữ bùng cháy mạnh mẽ.

Toàn thế gới giống như bị ấn nút tạm dừng.

So sánh với hai người tài xế cùng trợ lí bị hóa đá, Bạch San San bình tĩnh hơn nhiều. Cô mặt không biểu tình mà giơ di động chờ đối phương trả lời.

Thật lâu sau,

"Anh muốn mỗi ngày đều thấy em." Đối phương nhàn nhạt nói.

"....."Lời ít mà ý nhiều lại nhẹ nhàng bâng quơ, liền dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy khắp cơ thể Bạch San San.

Cô ngơ ngác, trong lúc nhất thời đầu óc lại lộn xộn, cô không thể nói thành lời.

"Anh muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy em, đó là lí do." Thương Trì nói.

"Anh....."

"Ba ngày sau, anh sẽ kêu người đón em trở về." Không đợi Bạch San San đáp hắn lại lần nữa mở miệng, ngữ khí trầm thấp: "Nếu em từ chối, như vậy anh sẽ tự mình tới cửa hỏi thăm cha mẹ em."

Bạch San San có điểm mờ mịt mà nhín về cái ót đã nổi cục u, hỏi, " Không có gì tự nhiên anh đến thăm ba mẹ tôi làm gì?"

Thương Trì đáp: " Hỏi cưới."

Bạch San San: "....*%$"

Lúc sau điện thoại liền cắt đứt.

"Uy?" Bạch San San không thể khắc chế tay chân, tay lần nữa vung lên đánh trúng cái ót của trợ lí Giang.

Trợ lí Giang lại lần nữa: "Aaaaa"

Chuyện xưa cốt truyện đã vượt quá mức tưởng tượng, Bạch San San khó có thể chống đỡ. Ở trong tưởng tượng của cô, đối với siêu cấp bá đạo tổng tài Thương thị, cuộc đàm phán mà không có tiết mục uy hϊế͙p͙ là không có khả năng, não cô thậm chí còn xuất hiện cảnh:



Bá đạo tổng tài cao cao tại thượng: "Nữ nhân, mau mau dọn dọn đến Thương phủ, tôi sẽ cho cô hết thảy."

Cô lạnh lùng: "Ồ, nếu không thì sao?"

"Hừ!" Bá đạo tổng tài nhếch cằm: "Vậy cô cũng đừng mơ tưởng giữ được nhà cũ ở Nam Thành."

Cô lại vẫy vẫy tay: "Tốt, cái tòa nhà đó bán cho anh. Nhớ rõ đem tiền đến cho tôi nhé, tạm biệt."

.....

Nói dùng nhà cũ để uy hϊế͙p͙ cô đâu? "Không dọn liền hỏi cưới" là hành động quỷ gì a.

Trong đầu một hồi suy nghĩ sóng cuồn bay loạn, một lát, Bạch San San nhắm mắt, hít một hơi, rồi lại thở ra. Thế giới tốt đẹp như vậy, cô lại trở nên đáng sợ, thì thật không tốt, không tốt. Sau khi âm thầm ghi nhớ lời thoại của Quách Phù Dung* vài lần, ngọn lửa giận dữ trong cô cuối cùng cũng héo đi một chút. Mở mắt ra, ném điện thoại cho trợ lí Giang.

(*mình không rõ khúc này cho lắm, hình như là một nhân vật trong thần điêu đại hiệp gì đó. Nếu ai biết thì nói lại giúp mình nha)

"Thật ngại a." Bạch San San chỉ cái ót của tiểu ca tinh anh, có chút xin lỗi mà nói: "Vừa rồi tôi có hơi kϊƈɦ động."

Trợ lí Giang buông tay xuống, thập phần điềm nhiên mà cười nói:" Không sao không sao."

Vì hạnh phúc chung thân của Boss, tiểu phu nhân đánh mình một cái thì có là gì? Không sao.

Bạch San San thân mệt thêm tâm mệt, đến sức lực nói chuyện cũng không có, vẫy vẫy tay rồi dựa vào ghế sau. Điều chỉnh dáng ngồi rồi quay đầu lại.

Tiểu ca tinh anh vẫn nhìn cô với nụ cười trêи môi.

Bạch San San: "....."

Bạch San San: "Còn chuyện gì sao hả Giang ca?"

Trợ lí Giang cười tủm tỉm: "Bạch tiểu thư, chẳng lẽ cô không nhận ra tiên sinh đang theo đuổi cô sao?"

?

Tiểu ca tinh anh vừa dứt lời, Bạch San San liền bị bản thân làm sặc. Một lời không hợp liền sờ tay sờ chân cô, còn hao tổn tâm cơ dùng "cầu hôn" để uy hϊế͙p͙ cô dọn đến Thương phủ, này cũng gọi là theo đuổi? Vậy đại lão gia này có cách theo đuổi thật sự đặc biệt a.

Cô vuốt vuốt cái trán, nói: "Được rồi trợ lí Giang nghỉ ngơi đi. Tôi có chút mệt nên nghỉ ngơi chút, khi nào tới thì hãy gọi tôi."

Trợ lí Giang vẫn cười: "Theo như tôi biết, tiên sinh không có họ hàng thân thích, không có bạn bè, tính tình điềm đạm, không gần nữ giới, cũng không có kinh nghiệm trong tình cảm. Cho nên Bạch tiểu thư, nếu tiên sinh có bất cứ hành vi nào khiến cô thấy khó hiểu, cũng là do tiên sinh không biết cách ở cùng phụ nữ thì phải ra sao."

Bạch San San cười lạnh lạnh một cái: " Cái khác tạm thời không nói, xin hỏi ai có thể tiếp nhận được cái quá trình theo đuổi này?"

"Việc này không quan trọng. Chỉ cần cô tin tưởng, kết cục sẽ không có gì khác nhau."Trợ lí Giang lại nói: "Tiên sinh không phải là người quá chú trọng quá trình."

"......"

Không biết vì nguyên nhân gì, Bạch San San cảm thấy những lời này không giống như trêи mặt chữ, có ý nghĩa đơn giản như vậy. Giống như ẩn sau tồn tại hàm ý nào đó.

Suy nghĩ, cô nhíu mày, liêc Giang Húc một cái.

Chỉ thấy tiểu ca tinh anh vẫn mang nụ cười niềm nở, nhưng ánh mắt lại sắc bén và khôn khéo, cái dạng hồ ly xảo quyệt này cùng với tiểu ca vài phút trước căn bản không phải là một người.

Bạch San San đột nhiên nhận ra, câu nói kia có nghĩa là, "Mặc dù cô có thái độ gì, thì chỉ cần đồ vật mà tiên sinh của tôi muốn, thì không có khả năng không chiếm được."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương