Có câu nói, sự hình thành nhân cách và quan điểm của một người không thể tách rời môi trường trưởng thành và kinh nghiệm trưởng thành của người đó. Bạch San San thật sư là tò mò, loại môi trường và kinh nghiệm nào có thể hun đúc nên một Thương Trì biến thái như vậy.

Em vốn dĩ là thuộc về anh.Đối với em, anh làm bất luận điều gì, cũng không cần đạo lí.

Giọng điệu này, ngữ khí này tự nhiên đến nỗi giống như nói " sáng hôm nay tôi mới ăn hai cái bánh bao", đại ca, không ngờ anh còn có thể thần kinh đến vậy.

Bạch San San quay đầu, nhíu mày. Kể từ lúc gặp lại Thương Trì, những góc cạnh mà cô cố mài giũa chính mình dường như trở về hình thái cũ, càng ngày càng cáu kỉnh.

Nếu điều này tiếp tục, Bạch San San hoài nghi chưa chữa khỏi bệnh cho Thương Trì, thì mình sẽ biến thành bệnh nhân tâm thần thứ 2.

Vì lợi ích sức tinh thần lẫn thể xác, cô cảm thấy mình cần phải nói rõ ràng với vị lão đại này.

"Thương tổng, có vài điều ngài cần thiết phải rõ ràng một chút."Trầm ngâm một lát, Bạch San San mở miệng. Cô dừng lại, nhướng mi nhìn người đàn ông đang ngồi trước chiếc đàn, đôi mắt mờ nhạt, giọng điệu bình thường, "Hiện tại tôi là bác sĩ tâm lí của ngài, ngài là bệnh nhân của tôi, nếu ngài Thương đã tín nhiệm tôi, thì vì hiệu quả trị liệu, chúng ta có thể trở thành bạn bè, nhưng giới hạn cũng chỉ có vậy."

Nghe thế, Thương Trì không phát ra âm thanh nào, dưới ánh trăng, hắn chỉ bình tĩnh nhìn cô gái trước mặt.

Bạch San San có nét mặt mềm mại và lanh lợi, đôi mắt hình lưỡi liềm như trăng sáng, mũi cao và nhỏ, miệng hình môi chúm chím cười tự nhiên, trông cô mềm mại và ngoan ngoãn. Ngày thường làm việc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết luôn nở nụ cười vô hại, giống như một chú mèo sữa nhỏ dễ thương.

Nhưng lúc này mèo con dường như không còn khí lực để đối phó với hắn một cách viển vông và kiêu ngạo, nhếch mép cười, tinh quang trong mắt bị sương mù xám xịt bao phủ, mang theo chút lạnh thấu xương. Đồng thời, những móng vuốt sắc nhọn ẩn trong đệm thịt màu hồng đầy lông cũng lộ ra.

Một lúc sau, Thương Trì thu hết sự kháng cự của cô gái vào trong mắt, hơi nhướng mày, đồng thời trong đôi mắt đen láy hiện lên một tia hứng thú cùng ý tứ sâu xa.

Bạch San San không hề né tránh tầm mắt của đối phương, nói tiếp, "Tôi không phải là của anh, anh cũng không phải của tôi. Tôi không phải là đồ vật sở hữu của anh, cho nên, tôi có quyền cự tuyệt và bỏ qua mọi yêu cầu vô lí mà anh đưa ra."

Giọng nói rơi xuống đất, cả phòng làm việc rộng lớn chìm vào im lặng chết chóc.

Sau một lúc lâu lặng, Thương Trì rũ mắt, đôi môi mỏng xinh đẹp đột nhiên cong lên cực kỳ nhẹ.

Nhìn thấy nụ cười nhẹ trêи mặt như tuyết rơi của đối phương, trong lòng Bạch San San chùng xuống, không cảm thấy thư thái, cả người có chút không tốt.

Vị Thương lão đại này từ khi còn trẻ lòng dạ đã thâm sâu. Bạch San San là người sớm chiều ở cùng hắn hơn năm trời, Bạch San San biết khi nào thương Trì vui hay giận, hắn cười, không chắc chắn là hắn đang vui.

Trêи thực tế, so với nụ cười ấm áp này, Bạch San San thà nhìn khuôn mặt tảng băng vô cảm của Thương Trì.

Lúc này, Thương Trì vươn bàn tay ra, lòng bàn tay hướng lến trêи, tựa như một vị nam tước mời công chúa cùng khiêu vũ. Hắn nhàn nhạt nói, "Lại đây."

Bạch San San nhấp môi, đứng tại chỗ không di chuyển.

"Lại đây, Bạch San San."Thương Trì lặp lại một lần, thần sắc hắn vẫn như cũ lãnh đạm, "Đừng khiến anh phải nói đến lần thứ ba."

"Tuổi của tôi không còn nhỏ, tai cũng không điếc." Bạch San San nói, "Thương tiên sinh có cái gì thì cứ nói, khoảng cách như thế này tôi vẫn nghe được rõ ràng."

Không khí yên tĩnh.

Ở phía bên kia Thương Trì nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lạnh lùng mà chứa nhiều tâm tình.

Sau khi phải đi giày cao gót làm việc suốt cả một ngày, khiến mắt cá chân của Bạch San San bị đau nhức, cô liếc sang một bên đúng lúc thấy cây đàn piano bên cạnh. Cô nghiêng người sang một bên, tận dụng một chút sức để chống đỡ sức nặng của cơ thể, rồi bất giác trẹo mắt cá chân.

Thương Trì nhận thấy được động tác nhỏ của cô, ánh mắt khẽ dời xuống, quét qua cái cổ mảnh mai, xương quai xanh mềm mại, đường cong khuôn ngực đầy đặn của cô gái, eo quấn trong chiếc váy mỏng, làn váy dài đến đầu gối. Cuối cùng cũng dừng lại ở đôi giày cao gót màu trắng trêи chân cô.



Mắt cá chân trắng nõn mềm mại bị viền giày cao gót cọ xát đỏ bừng, từng mảng da nhỏ cũng bị chà xát.

"Thương tiên sinh, hôm nay tôi đã đến đây, thì hai ta nên nói thẳng ra." Bạch San San không chú ý đến ánh mắt của đối phương, cô mở miệng, tiếng nói mềm mại dịu nhẹ, "Tôi có tính tình xấu, nhưng vẫn sợ phiền phức, phía trước đối với ngài là khuôn mặt tươi cười chào đón, là do ngài là khách hàng của KC. Nếu ngài về sau không làm những hành động kì lạ, thì những chuyện cũ trước đó tôi sẽ bỏ qua...."

Nói đến một nữa, cô thấy vị lão đại kia đứng lên, kéo khóa đàn piano và tấm phủ bên trêи rồi đi về phía cô.

Hai người khoảng cách vốn là không xa, Thương Trì người cao chân dài, chỉ hai bước liền đứng ở trước mặt Bạch San San, từ trêи cao rũ mắt nhìn xuống cô.

Đàm phán như thế nào thì cũng không thể mất khí thế của bản thân. Cô sóng to gió lớn đều đã từng trải qua, làm sao mà mất đi nghĩ khí của chính mình. Hắn nhìn cô sao, chẳng lẽ cô không dám nhìn lại?

Bạch San San một bên suy nghĩ điên cuồng, một bên mặt không biểu tình mà nhìn thẳng vị lão đại đối diện.

Hai ánh mắt chạm nhau trong không khí.

Thương Trì không nói, Bạch San San cũng không nói lời nào.

"...." Bất quá muốn nói gì thì cứ nói, đứng gần thế làm gì?

Sinh ra cao lớn là ghê gớm lắm sao? Cao hơn cô 30 cm thì sao chứ?

Ngay trước khi Bạch San San định lùi lại vài bước để cứu lấy cái cổ đang co cứng của mình, Thương Trì chưa từng nói một lời đột nhiên động đậy.

Hắn dựa sát vào cô, một tay quàng qua eo gầy của cô, một tay khác thì hướng xuống phía đầu gối.

"....."Bạch San San ánh mắt chợt lóe, không kịp phản ứng trước tình huống như thế này, tiếp theo cảm thấy bản thân mình bị nhấc bổng khỏi lòng đất. Cả người đã bị Thương Trì bế lên.

Trong chớp mắt, cô đã ở trong lòng ngực của hắn.

Cái ôm chuẩn mực của công chúa trong truyện tranh bá đạo tổng tài?

Bạch San San: "@#¥%......???"

Bạch San San khuôn mặt đen đi, trêи mặt đều viết "What the f*ck?", không thể duy trì khuôn mặt bình tĩnh trước đó, giãy giụa, tức giận nói, "Anh muốn làm gì? Mau buông tôi ra."

Trong lồng ngực là thân hình mềm mại chuyển động, cơ hồ cả người đều không có trọng lượng, giãy giụa hết sức nhưng với Thương Trì cũng như không. Trêи mặt hắn không có biểu tình, không đáp, cánh tay khẽ nâng, đặt cô lên đàn.

Nắp đàn piano lạnh và cứng, cái chạm này khiến Bạch San San cảm thấy có chút bất an. Cô ngồi trêи đàn bất giác lùi về phía sau, nhìn Thương Trì bằng ánh mắt cảnh giác, không biết hắn định làm gì.

"Đừng nhúc nhích." Thương Trì thấp giọng nói. Những ngón tay mảnh khảnh và lạnh lẽo nhéo cổ chân cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da bị cọ xát, ánh mắt nhìn xuống, tập trung và bình tĩnh.

Bạch San San cả kinh, hoảng sợ, "Anh....."

Hắn ngữ khí an tĩnh, "Em bị thương, cần phải sơ cứu."

Bạch San San: "......"

Vài phút sau,cửa phòng bị người từ bên ngoài gõ vang, cốc cốc cốc, tiếng nói của Cách La Lệ từ ngoài truyền vào, cung kính nói, "Tiên sinh, đồ ngài cần đã tới."



"Vào đi." Thương Trì nhìn cô gái đang ngồi trêи đàn, ánh mắt không nói nên lời.

Cửa mở, Cách La Lệ đưa cho Thương Trì chai thuốc mỡ và một cái hộp rồi rời đi.

Trong phòng quay về an tĩnh. chỉ còn lại Thương Trì và Bạch San San ngồi bên chiến đàn piano dưới ánh trăng lạnh lẽo.

Bạch San San cảm thấy tình huống này không chỉ là "xấu hổ" hay "khó xử", Thương Trì cúi đầu, một tay cầm mắt cá chân, tay kia cởi giày cao gót màu trắng, lông mày bình tĩnh., động tác thật nhẹ nhàng, từ góc nhìn của cô, khuôn mặt nghiêm nghị của hắn như bị ánh trăng che mất.

Toàn bộ bức tranh giống như một đoạn phim quay chậm, có thêm một chút nhiễu, và không đủ rõ ràng, để lộ ra vẻ đẹp mơ hồ với bầu không khí rất thời gian.

Thương Trì, một người vô cùng đẹp mắt, quyết rũ, nhưng lại rất quỷ dị.

"Tôi...." Bạch San San đang muốn mở miệng, chợt nhớ ra lúc này vị tổng tài bá đạo muốn bôi thuốc cho cô, đó là một chủ ý tốt, cô nên có thái độ tốt hơn khi nói."

Bạch San San cân nhắc, khoảnh khắc tiếp theo vẻ mặt thay đổi, cười khan nói theo nguyên tắc, "Thương tiên sinh, cứ để tôi tự làm đi."

"Ngồi yên." Thương Trì nhàn nhạt cự tuyệt.

"...."Thương Trì không nói chuyện nữa, hạ mắt, dùng ngón tay thoa đều thuốc mỡ màu trắng bôi lên làn da đỏ ửng, sưng tấy và nứt nẻ của cô, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, động tác thanh tú nhẹ nhàng.

Nam nhân mang theo vết chai mỏng trêи ngón tay cọ xát với mắt cá chân khiến cô có cảm giác mát lạnh, có chút ngứa.

Bạch San San quay đầu sang hướng khác, có chút không được tự nhiên.

Sau một lúc cũng bôi xong.

Bạch San San bình tĩnh nói, "Cảm ơn anh."

Thương Trì không trả lời, tùy tay đem thuốc mỡ ném bên cạnh mở ra cái hộp màu đen mà lúc trước quản gia mang đến. Bạch San San xoay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện thì ra Cách La Lệ mang đến là một đôi giày da của nữ.

Thuần màu đen, không có bất kì hoa văn gì, mới tinh như giày của công chúa.

"....." Không biết vì lí do gì, khi thấy đôi giày này, Bạch San San có chút kinh hãi.

Thương Trì nắm lấy đôi chân trần trắng nõn của cô gái, từ trong hộp lấy ra một chiếc giày công chúa. Bạch San San chú ý tới điều gì đó, trong tiềm thức muốn thu chân lại, nhưng lại bị bàn tay to dùng lực giữ chặt lại.

"Cảm ơn như thế nào?"Trán của Thương Trì rũ xuống vài sợi tóc, rũ mắt xuống, thong thả mang giày cho cô, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, giọng điệu rất nhẹ, chỉ có từ "tao nhã" mới diễn tả đúng trạng thái của hắn lúc này.

Bạch San San có chút nghe không rõ, "Anh nói cái gì?"

Thương Trì thong thả nâng mi mắt, cúi người,một tay ôm cô ngồi ở trêи đàn trong không gian của chính mình, tay kia nắm cằm cô nâng lên. Đôi mắt đen sâu thẳm, nhìn cô chằm chằm. Lặp đi lặp lại một lần nữa, vẫn với giọng điệu rất bình tĩnh "Em định cảm ơn anh như thế nào?"

Bạch San San cả người ngẩn ra.

Giống như câu nói đã từng nghe qua, giống như đã nhìn thấy cảnh tượng này. Khuôn mặt của người đàn ông trước mặt đột nhiên mờ mịt, ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau, không hiểu sao lại giống với chàng trai lạnh lùng mười năm trước.

Cô ma xui quỷ khiến như thế nào lại nhớ đến sự kiện phát sinh trong con hẻm nhỏ kia, một nụ hôn còn thoảng chút mùi máu. truyện tiên hiệp hay

Trong khoảng khắc thất thần, đôi môi mỏng của Thương Trì tiến lại gần môi của cô, chỉ cách có hai ngón tay, hắn thấp giọng nói, " Lần này còn định cắn anh sao, bạn học Bạch?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương