Canh Tác Một Mình
Chapter 82: Chúng Ta Là Một!

Chương 82: Chúng Ta Là Một!

[Dịch giả: Moseyuh]

[Hiệu đính: Aw~ quả vải dễ thương siêu cấp xuyên vũ trụ]

 

“Hôm nay không có ai bị lừa à?” 

Scaram, như thường lệ, trốn vào một góc tòa nhà, tìm kiếm con mồi mới để lừa đảo. 

Ngay lúc đó…

Chít chít~

Một con thỏ trắng ngân nga  vui vẻ một giai điệu sôi động đi ngang qua Scaram. 

‘Cái quái gì... Chỉ là một con thỏ thôi sao…’

Scaram quay lại nhìn để tìm con mồi, nhưng rồi…

‘Cái quái gì vậy?’

Chiếc ruy băng đỏ đeo trên tai con thỏ thu hút sự chú ý của Scaram. 

Nó là biểu tượng của Hoàng gia Ruy Băng Đỏ hiện đã biến mất, trên đó có hình mặt trăng lưỡi liềm và một con thỏ. 

‘Có thể nào?!’

Một vật phẩm lóe lên trong tâm trí Scaram. 

‘Ruy băng đỏ?!’

Đó chắc chắn là Ruy Băng Đỏ, vật phẩm mà địa chủ Grid đang tuyệt vọng tìm kiếm và đưa ra phần thưởng thông qua Hội Hắc Ám. 

‘He he he, hôm nay mình thật may mắn.’

Với một nụ cười tự mãn, Scaram đội mũ trùm đầu lên để che mặt và bắt đầu đi theo con thỏ trắng. 

Thịch– 

Khi thỏ trắng đi qua một khu vực hẻo lánh, Scaram đã đánh thuốc mê nó. 

Chít…

Thụp.

Thỏ trắng ngất đi và ngã xuống đất. 

“He he he.” 

Scaram tiến lại gần, cười lớn và nhét thỏ trắng đã bất tỉnh vào trong túi của mình. 

Vì sẽ có nhiều vấn đề khác nhau có thể phát sinh từ việc chỉ lấy Ruy Băng Đỏ và để con thỏ lại đây, Scaram quyết định giao con thỏ cho địa chủ Grid để hoàn thành công việc một cách gọn gẽ. 

Ngay khi Scaram vừa rời khỏi khu chợ với chiếc túi của mình thì…

Bộp…

Có kẻ nào đó đã chạm vào túi của hắn. 

“Cái gì?!” 

Scaram trừng mắt nhìn kẻ dám chạm vào túi của mình. 

“Là ngươi?!” 

Hắn ta dán mắt vào Theo, một khách hàng mà hắn từng lừa đảo. 

*** 

“Hở?!”

Theo giật mình khi thấy bàn chân của chính mình đang chạm vào túi của người khác, nhưng khi nhận ra chủ nhân chiếc túi ấy là Scaram, cậu liền bình tĩnh lại

“Tên lừa đảo! Mau thả ChuChu ra, nya!” 

Cậu hét vào mặt Scaram. 

“ChuChu?” 

“Phải, nya! ChuChu chắc chắn ở trong túi của ngươi, nya!” 

Iona biết về bàn chân vàng của Theo nên đã mô tả ngoại hình của ChuChu cũng như về Ruy Băng Đỏ mà ChuChu đang mang. 

“Ruy Băng Đỏ là một trong mười thánh vật độc nhất ở Hắc Tháp. Bàn chân trước của ta chắc chắn sẽ bị thu hút bởi nó.” 

Và quả thực, Theo đã cảm nhận được sức hấp dẫn tỏa ra từ chiếc túi của Scaram giống như khi cậu tìm thấy thánh vật Mũ Rơm. 

“Gì chứ… Ngươi đang nói cái gì vậy hả?!” 

“Iona!” 

Lúc Scaram giật mình và cố gắng chuồn khỏi khu mua sắm, Theo nhanh chóng gọi Iona. 

“Đại diện Theo, cậu đã tìm thấy ChuChu của chúng tôi chưa?” 

Lần theo tiếng gọi của Theo, Iona, người đang ở gần đó, nhanh chóng lao tới.

“Tôi nghĩ là rồi, nya! Cái túi của thương nhân lữ hành goblin đó đáng nghi quá, nya!” 

“Là vậy sao? Thương nhân lữ hành goblin, cậu có thể cho chúng tôi xem túi của cậu được không? Ta là Iona, Chủ tịch Hiệp hội Pháp sư. Ta sẽ tặng cậu 10.000 đồng Tháp, chỉ cần cậu cho chúng tôi xem túi của cậu có gì.” 

Iona lịch sự yêu cầu Scaram cho xem túi. 

Cơ hội kiếm được số tiền lớn chỉ bằng cách mở túi như thế, nếu không có gì phải giấu thì sẽ không có lý do gì để từ chối. 

Thế nhưng…

“Tôi từ chối.” 

Scaram chắc chắn muốn che giấu điều gì đó nên đã từ chối, vậy nên…

“Mở túi ngay!” 

Iona tức giận rồi, trạng thái giận dữ cấp độ 1 được kích hoạt và cô sử dụng phép thuật của mình. 

Vút. 

Với tiếng hét của Iona, chiếc túi tự mở ra. Cô ấy đã sử dụng phép thuật của mình để buộc mở chiếc túi. 

Rầm rầm. 

Đồ trong túi bắt đầu đổ ra. 

Hầu hết chúng đều là những vật phẩm đến từ Trái Đất, trông giống như những con lật đật. 

“Hả?”

Scaram giật mình khi túi của hắn tự mở ra. 

Ngay sau đó, một con thỏ trắng tinh rơi ra khỏi túi. 

“ChuChu!” 

Quả nhiên là Theo, cậu thật sự đã tìm thấy ChuChu trong túi của Scaram. “ChuChu!” 

…… 

Dù Iona có gọi cỡ nào thì ChuChu cũng không phản ứng lại. 

“Hồi phục tuyệt đối.” 

Trong lúc Iona sử dụng phép thuật chữa trị cấp cao nhất để khôi phục cho ChuChu. 

Chuồn—

Scaram lén lút bỏ chạy. 

Nhưng…

Grrrr– 

Elka và bầy sói dù đến muộn nhưng cũng đã bao vây lấy Scaram. 

Và sau đó:

“Puhuhut. Ngươi nghĩ bản thân còn có thể chạy đi đâu nữa sao, nya?!” 

Theo bước tới cùng với các thực tập sinh mèo và nói. 

Cậu có ý định sẽ trả thù Scaram vì đã lừa cậu bằng cách đưa hắn đến chỗ Sejun để Sejun ra quyết định trừng phạt, ngoài vụ bắt cóc ChuChu. 

*** 

Ngày thứ 255 bị mắc kẹt, buổi sáng. 

“Đi làm thôi.” 

Sejun thức dậy với tâm trạng vui vẻ. 

Có lẽ vì hôm qua anh đã đốt rừng phía tây nên sáng nay không có cây ma nào đến. 

“Phải đốt thường xuyên.” 

Sejun thêm mục ‘Đốt rừng phía Tây’ vào danh sách nhiệm vụ làm nông của mình. 

Đó là một mũi tên trúng hai con nhạn khi vừa có thể tích lũy kinh nghiệm, vừa có thể ngăn chặn những cây ma ở khu rừng phía Tây mở rộng sức ảnh hưởng của chúng. 

Vút. 

Sejun vẽ thêm một nét lên tường phòng ngủ để hoàn thành một chữ ‘正’* rồi đi ra ngoài. 

*Như mọi người thấy là chữ này có 5 nét, tiện đếm ngày.

Hôm nay anh dậy sớm nên quanh ruộng không có ai lang thang ngoài đàn ong độc bận rộn. 

“Hay giờ mình làm một ly cà phê cho tỉnh cái nhỉ?”

Sejun đổ đầy cà phê nóng vào cốc và ngồi trên ghế trước nhà để nhâm nhi tách cà phê. 

Xì xụp.

“A, tuyệt vời.” 

Khi cà phê nóng chảy xuống cổ họng đi vào dạ dày, anh cảm thấy một sự ấm áp dễ chịu như thể đang bừng tỉnh khỏi cơn say. 

Ngay khi anh đang thưởng thức tách cà phê của mình, Buzz..zzz…

Một chú ong độc vùng vẫy rồi rơi xuống đất lọt vào tầm mắt của anh. 

“Huh?” 

Sejun vội đặt cốc cà phê xuống và chạy về phía chú ong độc bị rơi đó. 

“Này! Có chuyện gì với cậu vậy?” 

Sejun vừa chạm vào người chú ong vừa hỏi.

Chú ong độc đang ở trong tình trạng rất tồi tệ. 

Đôi cánh của nó bị rách nhẹ và một chân của nó đã bị đứt. 

Buzz…zz… 

[Về phía đông… Đàn ong độc…] 

“Phía Đông?” 

Nếu là phía đông thì đó chính là môi trường sống nguyên thủy của loài ong từng sinh sống trên tầng 99 của tòa tháp. 

Không giống như những con ong độc mà Sejun nuôi, chúng rất hung dữ và ăn thịt động vật khác, vì vậy Sejun đã hướng dẫn những con ong độc không được mạo hiểm đến gần khu vực phía đông. 

Buzz… 

[Chúng đã xâm nhập lãnh thổ của chúng tôi… Và chúng tôi đã chiến đấu…] 

“Hãy nghỉ ngơi đi.” 

Sejun đặt ong độc vào tổ. 

“Mình cần đi kiểm tra mạn phía đông.” 

Khi phía Tây dịu lại một chút thì phía Đông lại xảy ra vấn đề. 

Sejun làm công tác chuẩn bị để đi về phía đông.

Trước tiên: 

“Thỏ đen! Cuengi!” 

Anh gọi vệ sĩ của mình là Thỏ Đen và Cuengi. 

Sejun không bao giờ đi ra ngoài trang trại một mình. 

Mặc dù nọc độc của ong độc có thể dễ dàng vô hiệu hóa bằng hành lá giải độc, nhưng đó chỉ là khi bị đốt một hoặc hai lần. 

Vết đốt của ong độc dài khoảng mười xen ti mét, dày như đầu bút bi. 

Trên hết, những con ong di chuyển theo nhóm hàng trăm con. 

Chất độc có thể không gây chết người, nhưng cũng có khả năng bị chích quá nhiều rồi chảy máu đến chết. 

Chít!

Kroung!

Theo tiếng gọi của Sejun, Thỏ Đen và Cuengi chạy tới. 

“Cuengi, biến hình!”

Kroung! 

Sejun cưỡi trên Cuengi khổng lồ và di chuyển về phía biên giới phía đông. 

*** 

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

***

“Mọi người ơi, giúp tôi với! Những kẻ này đang muốn giết tôi!” 

Scaram kêu gọi sự giúp đỡ từ những người xung quanh. 

Hắn hy vọng có thể tạo cơ hội trốn thoát trong lúc hỗn loạn khi các thương nhân khác tụ tập để xem.

Tuy nhiên, bất ngờ xuất hiện một người:

“Tôi là Zerath, đặc vụ ngầm cục thanh tra của Hiệp Hội Thương Nhân Lữ Hành! Thương nhân lữ hành goblin Scaram, bị bắt quả tang khi đang cố bắt cóc một thỏ trắng. Tôi sẽ tổ chức bắt giữ hắn ngay bây giờ.” 

Zerath nhanh chóng bước tới, xuất trình giấy tờ từ cục thanh tra. 

Đối với cậu ấy, người đang cố gắng để bắt được tên Scaram đang hành động ngoài vòng pháp luật, thì đây là một cơ hội ngàn vàng. 

Cạch.

Zerath còng tay Scaram. 

“Hả?!”

Scaram rất ngạc nhiên khi có một đặc vụ ngầm của cục thanh tra bất ngờ xuất hiện. 

“Thương nhân lữ hành goblin Scaram, ngươi vĩnh viễn bị trục xuất khỏi danh sách thương nhân lữ hành. Kể từ thời điểm này, ngươi không còn là một thương nhân lữ hành nữa.” 

Với lời của Zerath, tên của Scaram đã bị xóa khỏi chứng chỉ thương nhân lữ hành mà hắn ta đang nắm giữ và khỏi bảng điểm hiển thị thứ hạng doanh số bán hàng của thương nhân lữ hành. 

“KHÔNG!”

Scaram tuyệt vọng trước phán xét của Zerath. 

Việc bị trục xuất vĩnh viễn khỏi danh sách thương nhân lữ hành có ý nghĩa rất lớn. 

Trước hết, khi hắn bị trục xuất vĩnh viễn khỏi danh sách thương nhân lữ hành, không chỉ Hiệp hội Thương nhân lữ hành mà mọi mối quan hệ với Hiệp hội lính đánh thuê tự do, Hiệp hội pháp sư cũng bị cắt đứt. 

Nói cách khác, không thể hoạt động chính thức trong tòa tháp. 

Hơn nữa, Hiệp hội thương nhân lữ hành sẽ không bảo vệ những người không phải là thương nhân lữ hành. 

“Bây giờ mọi người có thể làm những gì bản thân muốn.” 

Zerath giao Scaram đang bị còng tay cho Theo và nói. 

“Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảm ơn cậu, nya! Và tôi cũng có một bí mật, nya. Thực ra, tôi chính là đệ của Hắc L…” 

Ngay khi Theo chuẩn bị tiết lộ danh tính của mình:

“Kyoo-Kyoo-Sao ngươi dám động vào đệ tử của ta! Ta sẽ không tha thứ cho ngươi!” 

Khi chứng kiến ​​cảnh đệ tử của mình suýt bị bắt cóc, Iona đã đạt đến trạng thái giận dữ cấp độ 2: 

“Kyoo-Kyoo—” 

“Đó là trạng thái thứ hai của Kyoo- tức giận!” 

“Chạy đi!” 

“Chúng ta cần phải ra khỏi đây!” 

Những thương nhân nhận ra Iona là phù thủy vĩ đại đều bắt đầu bỏ chạy. 

Nếu là trạng thái thứ hai của cơn giận dữ Kyoo, ít nhất một ngôi làng nhỏ sẽ bị phá hủy đó. 

Một phần tư diện tích khu vực xung quanh cô có thể sẽ bị thổi bay. 

Ực. 

Zerath cũng lo lắng. 

Nếu Iona sử dụng phép thuật hủy diệt ở đây, cậu ấy cũng sẽ không thể đảm bảo tính mạng của mình. 

Ngay lúc đó… 

“Iona, bình tĩnh lại nào, nya. Chúng ta cần đưa tên lừa đảo này đến gặp Chủ tịch Park, nya!” 

“Kyoo-Kyoo- Đến chỗ Sejun?” 

“Đúng rồi, nya!” 

“Kyoo- Tại sao?” 

Mức độ tức giận Kyoo của Iona giảm dần khi cô nói chuyện với Theo. 

“Đó là vì Chủ tịch Park đã yêu cầu chúng tôi mang tên lừa đảo này đến, nya!”

Sejun có một số nghi ngờ khi nhìn vào hàng hóa Trái Đất mà Scaram đã lừa lũ mèo.

So với số lượng người thức tỉnh bước vào Lỗ Hổng, Scaram đã bán quá nhiều hàng hóa Trái Đất.

Vả lại… 

‘Tại sao tất cả đều là hàng hóa của Hàn Quốc?’

Phần lớn hàng hóa Scaram bán ra là đến từ Hàn Quốc. 

Không thể nào chỉ có người Hàn Quốc vào tòa tháp thông qua Lỗ Hổng được. 

Vì vậy, Sejun nghĩ rằng Scaram đang giao dịch với ai đó ở Hàn Quốc. 

“Được rồi. Vậy chúng ta hãy cùng nhau đến chỗ Sejun nhé.” 

“Nya?! Không thể được, nya! Iona, đừng lên tầng 99, nya!” 

Theo ngay lập tức chuyển sang thế phòng thủ trước sự sẵn lòng của Iona. 

Cậu đã đi xa đến mức tìm kiếm đệ tử cho cô, nhưng cô lại muốn theo cậu đến tận tầng 99 của tòa tháp! 

“Ta không muốn! Nhưng đó là quyết định của ta và ta không còn cách nào khác ngoài việc lên tầng 99!” 

“Vậy thì ta sẽ lên tầng 99 trước, nya!” 

Theo hét lên khi đặt Scaram lên một con sói khác và trèo lên lưng Elka. 

“Elka, đi thôi, nya!” 

“Vâng!” 

Bầy sói lên đường đến tầng 99 của tòa tháp. 

Và rồi… 

“Đại diện Theo!” 

“Cho chúng tôi đi cùng với!”

Bịch– Bịch– Bịch–

Các thực tập sinh thiết tha muốn đi theo cậu. 

“Kyoot Kyoot Kyoot! Chúng ta cũng không thể thua được. ChuChu, đi thôi!” 

Iona ngồi lên lưng ChuChu và nói. 

Chít!

ChuChu nhanh chóng cõng Iona chạy đi. 

Thế là cuộc đua giữa Theo và Iona bắt đầu. 

Tuy nhiên… 

“Kyoot Kyoot Kyoot. Hãy đi qua hai tuyến đường thương nhân bằng tốc độ ánh sáng!” 

Người chiến thắng đã được quyết định. 

*** 

Trên đường đến phía Đông.

Vvveeeeng! 

Trước khi Sejun đến biên giới phía đông, anh đã có thể nhìn thấy những con ong độc đang đánh nhau. 

Những con ong độc phương đông đã gây chiến cho đến thời điểm này. 

“Chúng ta nên giúp họ!” 

Tuy nhiên, anh sớm phát hiện ra một vấn đề. 

“Chúng ta không thể phân biệt được người phe mình và kẻ thù.” 

Vẻ ngoài của những con ong độc giống nhau đến mức khó có thể phân biệt được. 

Kreong! 

[Chúng ta có thể nhận biết bằng mùi đó ba!] 

Cuengi chỉ vào mũi mình và nói. 

Theo Cuengi, ong độc của Sejun có mùi ngọt như mật ong và những con ong độc khác có mùi như thịt. 

“Nhưng mà chỉ con mới có thể làm vậy được thôi.” 

Kreong? 

Cuengi nghiêng đầu tự hỏi tại sao anh không thể làm được điều đơn giản như vậy. Trong khi họ đang nói chuyện, Vvveeeeng… 

Một trong những con ong độc đang chiến đấu bay về phía Sejun. 

“Cuengi, mùi gì vậy con?” 

Kreong! 

[Nó mùi như thịt!] 

“Thật sao?” 

Sejun ném chiếc rìu cầm tay của mình vào con ong độc. 

Tuy nhiên, Vvveeeeng.

Con ong độc dễ dàng né được chiếc rìu cầm tay của Sejun. 

Và rồi… 

Bùm! 

Pop! pop! pop! 

Cuối cùng, Thỏ Đen đã giải quyết được việc đó. 

“Mọi người, tôi đã chuẩn bị một khẩu hiệu cho chúng ta.” 

Sejun đột nhiên nói với vẻ mặt nghiêm túc. 

Chít?

Kreong?

Thỏ Đen và Cuengi bối rối trước lời nói bất ngờ của Sejun. 

“Nhắc lại theo tôi nào. Chúng ta là một!” 

Chít! (Chúng ta là một!) 

Kreong! (Chúng ta là một!) 

Theo tiếng hô của Sejun, thỏ đen và Cuengi đồng thanh hét lên. 

Ngày thứ 255 bị mắc kẹt. 

Hành trình tự lập của Sejun vẫn còn lâu mới hoàn thành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương