Canh Tác Một Mình
Chapter 64: Trao Nhau Lời Chào

Chương 64: Trao Nhau Lời Chào 

 

Khi cuộc đối đầu với Châu chấu đỏ trên tầng 67 của tòa tháp tiếp tục diễn ra, những sinh vật ở các tầng khác của tòa tháp bắt đầu cảm nhận được khủng hoảng. 

Mỗi loài, khi nhớ lại nạn đói khủng khiếp 100 năm trước, đã bắt đầu đổ xô đi mua lương thực dự trữ, khiến giá lương thực tăng vọt. 

Kết quả là các thương nhân đến làng Granier cũng bán được thực phẩm với giá cao hơn, nhưng Israel, người giàu nhất làng Granier, vốn mù mờ về tin tức bên ngoài, cho rằng các thương nhân đang lừa dối mình và thông đồng để đẩy giá đồ ăn lên cao, nên từ chối gây quỹ. 

Thay vào đó, Israel đã đưa cho con trai ông 1.000 đồng tháp và bảo cậu tự mình đi mua thức ăn. 

“Ngoài việc trải nghiệm thế giới Oren, hãy trở thành một thương nhân lang thang và tự mình mua thức ăn.” 

"Vâng thưa cha." 

Oren, rời Làng Granier để khám phá thế giới, hào hứng tiến đến khu vực cửa hàng cùng với chín thuộc hạ của mình. 

Tuy nhiên, thế giới bên ngoài không phải là một nơi hiền hòa như làng Granier, nơi mọi người tự tin sải bước xung quanh.

Sau khi vật lộn một thời gian, Oren và người của mình cuối cùng cũng đến được khu vực buôn bán và dừng lại ở Hiệp Hội Thương Nhân Lang Thang để xin cấp giấy phép buôn bán và mua thêm trang bị. 

Oren muốn tạo ấn tượng với thuộc hạ của mình nên đã cung cấp cho họ mỗi người 5 đồng tháp.

Họ trở thành thương nhân lang thang, và trong khi họ đang thu thập thông tin về giá thực phẩm và đồ uống tại quán bar, một thương nhân yêu tinh lang thang đã nói chuyện với họ. 

"Xin chào. Tên tôi là Scaram, một thương nhân lang thang. Cậu đang tìm đồ ăn à?”

 "Đúng thế." 

“Chỗ tôi có ít đồ tốt đây. Sao cậu không mua của tôi để tiết kiệm tiền trước khi mua đồ ăn?” 

"Đồ tốt?" 

"Đúng. Đây là những món đồ tôi thu thập được từ bên ngoài tòa tháp đấy.” 

“Đồ bên ngoài tòa tháp ư?” 

Khi Scaram nói, anh đã cho lũ mèo xem những đồ vật lấy từ Trái đất. 

"Ồ! Cái này là cái gì?" 

“Đó là…” 

Những con mèo, ngoại trừ Oren, tò mò nhìn vật thể có hình dạng lạ lẫm. 

Tuy nhiên, Oren tỏ ra thờ ơ như thể không mấy hứng thú. 

“Nếu mang cái này lên lầu, cậu sẽ có thể bán nó với giá rất cao. Những sinh vật sống ở tầng trên rất thích sưu tập những món đồ như thế này.” 

“Có thật là như vậy không?!” 

"Thật. Cậu đến từ làng Granier phải không? Trước đây, một thương nhân lang thang tên Theo đã kiếm được rất nhiều tiền nhờ làm ăn với tôi”. 

“Theo?!” 

Tai Oren vểnh lên khi nghe tin Theo đã kiếm được rất nhiều tiền. 

‘Nếu tên ngu ngốc đó kiếm được nhiều tiền thì mình cũng có thể kiếm được, thậm chí còn gấp mấy lần số tiền đó.’ 

Oren, đầy tự tin, bắt đầu giao dịch với Scaram. 

“Những món đồ đó, cậu có bao nhiêu?” 

“Bởi vì chúng là những vật phẩm hiếm nên không có nhiều đâu.” 

“Xin hãy cho tôi mọi thứ.” 

“Mỗi loại 5 đồng tháp.” 

“Quá đắt rồi.”

Oren mặc cả với tên thương nhân yêu tinh lang thang kia và cùng thuộc hạ mua vật phẩm của anh ta.

Scaram - người nói rằng anh ta không có nhiều đồ, nhưng lại có đủ thứ mà họ có thể mua được. 

“Được rồi, đã đến lúc kiếm tiền rồi.” 

Bằng cách này, Oren và người của hắn đã bị Scaram lừa gần như toàn bộ tài sản.

 “Mau uống nhanh và đi làm giàu thôi.” 

“Vâng! Ngài Oren!” 

Không nhận ra mình đã bị lừa, Oren và người của mình uống hết số đồ uống còn lại và ra ngoài với tâm trạng vui vẻ. 

Và rồi hắn thấy Theo đang chạy đến tiệm rèn. 

*** 

“Lâu rồi không gặp, meow”

'Cái thằng này!’ 

Mặt Oren đanh lại khi Theo, người luôn không thể nhìn thẳng vào mặt hắn, giờ đây lại tự tin nhìn vào mặt hắn và mỉm cười. 

'Vui thế! Anh kiếm được tiền rồi à?!” 

Ý định ban đầu của Oren đã thay đổi. Hắn định chỉ nói lời chào với Theo nhưng mà bản thân hắn thậm chí còn không có tiền mua thức ăn vì đã tiêu hết tiền vào những thứ đồ của Scaram nên hắn đã quyết định rũ bỏ liêm sỉ.

“Theo, ta đói quá, cho ta mượn tiền được không.”

 Oren vừa nói vừa quàng tay qua vai Theo như một tên côn đồ. 

“Vậy…anh thậm chí không có tiền để mua thức ăn à?” 

Theo nhìn Oren như thể thấy thương hại. 

"Đừng có mà coi thường! Chỉ cần một chút thời gian, ta sẽ có thể kiếm được rất nhiều tiền!” 

Oren tức giận trước sự coi thường của Theo và hét lên. 

"Đúng thế! Bọn ta đã mua những thứ bên ngoài tòa tháp!” 

“Cậu cũng kiếm tiền như vậy, chắc cậu cũng hiểu, phải không?” 

Những con mèo khác đồng tình với lời nói của Oren. 

“…Những thứ bên ngoài tòa tháp?! Mọi người đã mua thứ gì đó từ Scaram phải không?” 

“Hả. Đúng rồi. Cậu biết rõ đấy." 

Oren nói với vẻ kiêu ngạo trước vẻ mặt nghiêm nghị của Theo. Hắn nghĩ Theo ghen tị với họ. 

“Vậy anh định lên tầng 99 của tòa tháp à?” 

"Đúng. Bọn ta sẽ lên tầng 99 của Tháp và thỏa thuận với Nhân Ngưu Vương.” 

Scaram biết rằng mình đang bị theo dõi những ngày nay và đã cố gắng tiêu diệt Oren cùng đồng bọn của hắn để xóa dấu vết nhằm dọn dẹp mớ hỗn độn. 

“Để lên tầng 99 của Tháp, bọn ta cần một số tiền làm lộ phí . Vậy nên cậu hãy cho ta mượn ít tiền đi. Ta sẽ trả lại sau.” 

Oren trầm giọng nói, truyền sức mạnh vào cánh tay đang quàng quanh cổ Theo.

“Tôi không muốn! Tôi sẽ không cho anh vay đâu! Anh thậm chí còn chưa trả 21,34 đồng mà anh đã vay từ tôi! Trả lại tôi số tiền đó trước đi!” 

Theo hét lên, anh nhớ chính xác số tiền mà Oren và thuộc hạ của hắn ta đã vay từng đồng một. 

"Cái này!" Oren tức giận trước sự thách thức của Theo, đang định dùng chân cùn đánh Theo thì đột nhiên hắn nghe từ đâu vang lên tiếng gầm. 

Ba con sói bạc tiến lại gần. 

“À…đừng hiểu lầm, sói bạc. Đây là bạn của tôi. Đã lâu rồi kể từ lần cuối chúng tôi gặp nhau, nên tôi chào đón có hơi nồng nhiệt quá thôi mà. Phải không Theo?” 

“Theo.” 

Oren khẩn trương ép Theo trả lời.

 “Đại diện Theo, con mèo đó có thực sự là bạn của ngài không?” 

Elka phớt lờ lời Oren và hỏi Theo. 

“Đại diện Theo?” 

Theo lời của Elka thì con mèo duy nhất ở đây có cái tên gọi là đại diện Theo chính là Theo. 

"Hắn không phải bạn của tôi. Tôi không có một người bạn như thế. Xử lý họ đi." 

Theo quăng tay của Oren ra và di chuyển đến tiệm rèn, dùng chân trước đánh vào cổ Oren. Và do đó số phận của họ đã được định đoạt.

Grrr

“Cứu tôi… xin hãy giúp tôi!” 

Elka và Sói. Họ bao vây Oren và băng nhóm của hắn ta, và ngay sau đó những tiếng la hét bắt đầu vang lên.

“ meo meo meo!!!.” 

Theo ngân nga bài hát gì đó trong cổ họng khi nghe tiếng hét của Oren và đồng bọn. 

Ngay cả khi nhìn thấy Oren, kẻ đã bắt nạt anh ở làng Granier, anh cũng không còn sợ hãi chút nào nữa. 

'Puhuhuhu. Đúng như dự đoán, mình bất khả chiến bại khi đồng hành cùng Park Se-jun!” 

Càng đến gần Sejun, anh càng trở nên mạnh mẽ hơn, đến mức anh còn sợ hãi chính bản thân mình. 

“Fuhuhu. Mình không nên trở nên quá mạnh mẽ, phải không?”

Với ảo tưởng vô ích đó, Theo bước vào tiệm rèn. 

“Xin hãy giảm giá!" 

Theo, người đã không quên những lời dạy của Sejun, đã trung thành yêu cầu giảm 3 lần chi phí, và khiến cái giá chỉ còn lại 12 đồng. Anh di chuyển đến góc rút thăm. 

“Nyan?! Chính là nó!" 

Vừa đến góc rút thăm, anh chọn một món đồ thu hút sự chú ý của anh và nhanh chóng rời khỏi tiệm rèn.

 “Đại diện Theo, đã xử lý xong rồi ạ.” 

Elka, người đang đợi bên ngoài tiệm rèn, nói chuyện với Theo. 

"Làm tốt lắm! Chúng ta hãy đi thôi!” 

Theo mỉm cười tàn ác rồi vội vã lên tầng 99 của tòa tháp. 

Anh đang bận chạy tới kiểm tra xem đầu gối của Sejun có vấn đề gì không và đồng thời chào hỏi ‘bạn bè’. 

Vài giờ sau khi Theo rời đi. 

“Uhm…” 

“Ugh…”

Oren và những con mèo khác, những người đã ngất đi khi bị bầy sói tấn công, đã tỉnh dậy. 

“Theo, tên khốn kiếp! Chỉ cần ta kiếm được tiền! Ta sẽ thuê những tên lính đánh thuê mạnh mẽ về và đánh bại các ngươi!” 

"Đúng thế!" 

“Ngài hãy để bọn tôi đi theo ngài!”

“Hãy nhanh chóng bán những món đồ này và kiếm tiền nào!”

Oren và những con mèo thuộc hạ của mình lên đường lên tầng 99 của tòa tháp, thề sẽ trả thù Theo. 

Không biết rằng ở đó có một sinh vật còn độc ác hơn Theo gấp vạn lần. 

*** 

“Một là thành thạo kỹ năng , hai là trở thành con người.” 

"một." 

“Thành thạo kỹ năng!" 

"hai." 

“Trở thành con người!” 

Băng Sói Đen, những kẻ đã ngất xỉu sau khi bị trúng ma thuật hỏa tiễn của Han Tae-jun, đang chạy hết tốc lực theo lệnh của Cha Si-hyuk mà không gây ra tiếng động. 

'Chúng ta còn phải chạy thế này trong bao lâu nữa đây?!' 

Cả Han Tae-jun và Cha Si-hyuk đều không biết họ sẽ chạy bao lâu nữa. 

Tuy nhiên, họ không thể chạy chậm lại được. 

Kiee!! 

Nghe thấy giọng nói của họ, hàng chục con quái vật nhện đang đuổi theo.

 Khi họ tiếp tục chạy và 100 con quái vật nhện đuổi theo, Taejun Han cuối cùng cũng mở miệng. 

“Bây giờ chúng ta đi săn quái vật thôi.” 

"Bây giờ ư?!"

“Chiến đấu đi, nhanh lên.” 

Taejun Han vừa nói vừa triệu hồi 200 ma thuật hỏa tiễn xung quanh mình. 

Đó là lời đe dọa rằng nếu họ không làm như được anh bảo, họ sẽ chết.

“Aizzz!” 

"Chết tiệt!" 

Băng Sói Đen nhắm chặt mắt và chạy về phía lũ quái vật nhện. 

Đây là cơ hội duy nhất để họ sống sót. 

*** 

Bình minh của ngày thứ 238 khi bị mắc kẹt. 

Phù. Phù. Phù. 

“Đúng như dự đoán, hôm nay chúng cũng đến.” 

Sejun nói với giọng mệt mỏi khi quan sát đám cây ma trinh sát đang đến gần. Bốn ngày liên tiếp, Sejun đã phải chiến đấu với đám cây ma trinh sát vào mỗi buổi sáng. 

"Tiến lên nào! Thỏ đen! Kuengi!” 

Vút! Kiêng! 

Theo chỉ dẫn của Sejun, thỏ đen và Kuengi lao về phía trước. 

Grrr

Gấu đỏ mẹ gầm lên trước mặt anh. 

Sau một thời gian dài thuyết phục, Sejun đã có thể chuyển tổ của Gấu đỏ mẹ đến gần nhà mình hơn và đổi lại anh phải cho nó món súp SeP. 

Đó không phải là một nhiệm vụ khó khăn vì những con sói nhận đơn đặt món súp SeP từ Người thằn lằn nên họ đun sôi món súp 24 giờ một ngày trong 20 chiếc nồi lớn mà họ mang theo.

Ngoài ra, vấn đề về củi để đốt lửa đã được giải quyết dễ dàng khi các cây ma trinh sát đều bị tiêu diệt

Bằng cách này, Sejun, người đã đặt Gấu đỏ ở gần nhà mình, đã có thể giữ an toàn cho trang trại. 

“Mình cũng nên đi thôi.”

Sejun đi theo Kuengi và giết những cây ma trinh sát cẩn thận. 

Có lẽ vì gấu đỏ mẹ đã ra trận quá sớm nên đám cây ma trinh sát rút lui sớm hơn dự định và quân số của chúng rất ít. 

Sau khi đánh bại những kẻ thù còn lại, Sejun trở về nhà và ngủ không ngon giấc. 

khi anh mở mắt ra 

[Hạt giống Lv. Hạt giống cà chua bi có thể được trồng là 4.] 

[Chủ đất nhận được tiền bồi thường 1%.] 

[Kinh nghiệm làm việc của chủ đất tăng nhẹ.] 

[Kỹ năng trồng trọt của chủ đất Lv. Cấp độ kỹ năng 4 tăng nhẹ.] 

[100 mét vuông cánh đồng cà chua bi đã được tạo ra.] 

[Đã nhận được 200 điểm kinh nghiệm.] 

… 

.. 

Những con thỏ trắng thức dậy đầu tiên đang trồng cà chua bi trên ruộng. 

Có vẻ như chúng không đánh thức Sejun dậy vì chúng biết anh đã thức khuya để canh gác trang trại. 

“Chậc!” 

Sejun rời khỏi giường và đi ra ngoài. 

Sau đó, anh đi xuống hang, vẽ thêm một nét vào tường và rửa mặt trong ao. 

Và rồi nhìn xung quanh. 

“Cái cây ở chỗ quái nào thế?” 

Sejun thất vọng và tìm kiếm trong hang nhiều lần nhưng không tìm thấy cái cây. 

Để đề phòng, anh đưa con thỏ đen ra ngoài ao để quan sát kỹ hơn, nhưng ở đó cũng không có cây cối. 

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

Khi Sejun chuẩn bị đi chuẩn bị đồ ăn cho bữa sáng, 

"Hả?" 

Anh thấy ngọn lửa thắp trong hang đã tắt.

Vì ngày nay chúng ăn trên đất liền nên lũ thỏ dường như đã bỏ bê việc quản lý lửa. 

“Nhưng vẫn có thỏ vợ, và những thỏ con mà.” 

Thỏ vợ, người đang chăm sóc những chú thỏ con, có thể đã vội dùng lửa. 

Khi Sejun loại bỏ tro khỏi lửa, một mầm xanh nhỏ xuất hiện. 

"Huh? Tại sao lại có mầm cây ở đây?” 

Sejun cẩn thận chạm vào nụ hoa. Vào lúc đó 

[Chủ nhân! Xin chào!] 

Mầm cây chào Sejun bằng giọng vui vẻ. 

"Huh?! Ngươi vừa nói à?!” 

Sejun hỏi, bối rối trước âm thanh phát ra từ mầm cây.

[Đúng! Chủ nhân!] 

Cây táo, thứ vốn chỉ mọc dưới lòng đất do ngọn lửa, cuối cùng đã chào Sejun.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương