Canh Tác Một Mình
-
Chapter 188: Giữ Cho Cẩn Thận Vào Đấy, Nya!
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Chương 188: Giữ Cho Cẩn Thận Vào Đấy, Nya!
“Cũng như khi trước thôi, 1.000 đồng Tháp cho một lần rút, và cậu chỉ được lấy một món đồ.”
Điều kiện không thay đổi so với trước đây.
“Hiểu rồi, nya! Đây là 1.000 đồng Tháp, nya!”
Theo điềm nhiên đưa tiền, chấp nhận các điều kiện của Taru.
“Tốt. Chúc cậu may mắn nhé.”
Cọt kẹt.
Sau khi nhận tiền, Taru mở cửa kho chứa đầy những món đồ cũ kỹ, chẳng khác gì đống rác.
“Phư hư hư. Tôi không cần đến thứ gọi là may mắn, nya!”
Theo tự tin bước vào khu chứa đồ thất lạc.
Một lát sau…
“Nya! Đây là cái gì thế này, nya?!!!”
Rầm!
Từ trong kho, tiếng đồ đạc đổ vỡ và tiếng hét của Theo vang lên.
“Có chuyện gì vậy nhỉ?”
Taru, định chạy vào giúp, bỗng dừng lại.
“Nghĩ lại thì, mình nghe nói ở đây có ma...”
Lặng lẽ, Taru lùi lại, tạo khoảng cách với cánh cửa, và chờ Theo quay ra.
***
“Nya! Cái kho hay cái gì mà bừa dữ vậy hả, nya!”
Theo nhìn quanh kho chứa, nơi trông chẳng khác gì một biển phế liệu khổng lồ. Phần lối vào dẫn xuống một cầu thang, và toàn bộ cấu trúc bên trong hoàn toàn mở. Có vẻ như việc chất chồng đồ đạc liên tục đã dẫn đến tình trạng như hiện tại.
“Nhưng mỗi lần nhìn từ bên ngoài vào thì bên trong lại có vẻ rộng hơn, nya!”
Theo vừa bước qua những đống đồ lộn xộn vừa lẩm bẩm, theo đuổi cảm giác thu hút từ đệm chân trước của mình.
Rồi…
– Hehehehe.
– Đưa cơ thể của ngươi đây cho ta!
– Ta sẽ không giao vật của ta đâu!
Xào xạc. Xào xạc.
Với những giọng nói rùng rợn, các món đồ bắt đầu lơ lửng.
Vù!
Và lao nhanh về phía Theo.
“Nya! Chuyện gì đang xảy ra vậy, nya?!!!”
Theo vừa hoảng hốt né tránh các món đồ đang bay tới, vừa la hét.
Rầm! Loảng xoảng!
Đồ vật rơi và vỡ tung khắp nơi. Nhưng không lâu sau, Theo lấy lại bình tĩnh, nhận ra rằng các món đồ không di chuyển nhanh hơn mình, và bắt đầu tiếp tục quan sát xung quanh.
Và sau đó.
“Meo?”
Cậu ấy nhận thấy những hình bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện mỗi khi các món đồ bị ném. Chúng là gì vậy nhỉ, nya?
Khi sự tò mò của Theo về những thực thể này tăng lên.
– Chủ nhân, chúng là những linh hồn tà ác!
Gaeron báo cho Theo biết.
“Linh hồn tà ác là gì, nya?”
– Chúng là những linh hồn chứa đầy oán hận hoặc chấp niệm với một số món đồ nhất định. Nếu bị phơi nhiễm năng lượng tiêu cực liên tục, chúng sẽ biến thành ác quỷ. Hãy triệu hồi tôi đi! Tôi có thể đánh bại chúng.
“Hiểu rồi, nya! Ta triệu hồi ngươi, Gaeron, xuất hiện ngay đi, nya!”
Khi được triệu hồi, một con ếch nhỏ chỉ bằng bàn chân của Theo xuất hiện từ đầm lầy trên sàn. Gaeron chọn kích thước nhỏ để tránh phá hỏng mọi thứ xung quanh.
Ồm ộp!
Khi Gaeron kêu lên.
– Kiiyip!
Các linh hồn tà ác hét lên trong hoảng loạn và bắt đầu bỏ chạy. Gaeron từng là một thần vật. Các linh hồn hoảng sợ trước luồng Aura thần thánh phát ra từ linh hồn của Gaeron. Khi chúng cố trốn thoát, Gaeron bắt đầu truy đuổi chúng.
Tạch. Tạch.
Mỗi lần Gaeron thè lưỡi, linh hồn bị mắc kẹt và bị hút vào miệng hắn.
Trong khi Gaeron bận rộn săn lùng các linh hồn.
“Ở đây à, nya?”
Theo, theo cảm giác thu hút từ đệm chân trước của mình, bắt đầu đào bới trong đống đồ.
Và sau đó.
“Nó ở bên dưới đây này, nya!”
Khi đến đúng vị trí, Theo bắt đầu bới qua đống đồ để tìm nguồn gốc của lực hút.
Tuy nhiên.
Rầm rầm.
Vật bị chôn sâu hơn Theo dự đoán, khiến việc tìm kiếm trở nên khó khăn khi các món đồ xung quanh liên tục rơi vào chiếc hố mà cậu ấy đã đào.
“Với tốc độ này, đến bao giờ mới tìm được đây, nya?”
Sự hăng hái của Theo nhanh chóng giảm sút.
Rồi.
“Nya! Phải rồi ha, nya!”
Một ý tưởng lóe lên trong đầu Theo. Linh hồn tà ác có thể nâng đồ vật lên mà, nya!
“Phư hư hư. Mình, Phó Chủ tịch Theo, quả là một thiên tài, nya! Gaeron, ngừng ăn ngay đi, nya!”
Sau khi tự khen ngợi ý tưởng tuyệt vời của mình, Theo nói với Gaeron, người vẫn đang bận rộn nuốt chửng các linh hồn.
– Hả? Sao đột nhiên lại ngừng ạ?
“Ta cần dùng những linh hồn tà ác đó, nya! Nghe đây, các linh hồn, nhanh chóng tới đây và tìm vật mà ta muốn, nya! Nếu không, Gaeron sẽ ăn sạch các ngươi, nya!”
– Nếu chúng tôi tìm vật đó, ngài sẽ không để hắn ăn chúng tôi nữa, đúng không?
Một trong các linh hồn đen nhút nhát tiến đến hỏi.
“Đúng vậy, nya! Còn các ngươi, lại đây ngay, nya!”
Khi một linh hồn đến gần mà không bị làm hại, các linh hồn khác lần lượt tụ tập quanh Theo. Có khoảng 1.000 linh hồn tất cả. Gọi nơi này là kho chứa đồ thất lạc bị nguyền rủa đúng là không ngoa mà.
“Tất cả các ngươi, lấy đồ từ những chỗ ta chỉ đi, nya!”
Theo chỉ vào năm vị trí mà đệm chân trước của cậu ấy cảm thấy bị thu hút và ra lệnh cho các linh hồn.
– Rõ!
Các linh hồn bắt đầu nâng đồ từ những vị trí Theo chỉ định và mang đến cho cậu ấy.
Rồi.
Từng món đồ được Theo kiểm tra.
“Không phải cái này, nya!”
Vèo.
Các món đồ bị Theo từ chối được ném sang khu vực khác không mấy hấp dẫn để tránh nhầm lẫn.
Hai giờ sau.
“Tìm thấy rồi, nya!”
Theo reo lên khi chạm vào một tài liệu làm bằng da. Cậu ấy cảm nhận được sự thu hút từ nó.
– Cuối cùng thì cũng tìm thấy!
– Xong rồi!
Những linh hồn nhẹ nhõm reo hò. Hai giờ làm việc cật lực suýt chút nữa đã khiến một số linh hồn yếu hơn hồn phi phách tán. Đó không phải đùa đâu; vài linh hồn yếu hơn đã cạn kiệt năng lượng hoàn toàn và tan biến vào hư vô luôn rồi.
“Nhớ giữ những thứ này cẩn thận đấy, nya!”
Theo nói, chỉ vào ba món đồ cậu ấy đã tìm thấy trước khi lấy được tài liệu.
– Giữ cẩn thận? Để làm gì?
Các linh hồn ngạc nhiên hỏi trước lời tuyên bố của Theo. Cậu ấy còn có ý định quay lại nữa hay gì?
“Đúng vậy, nya! Hẹn gặp lại lần sau nha, nya!”
Theo vẫy tay chào tạm biệt và rời khỏi kho chứa.
– Ôi… Giá mà tôi hồn phi phách tán luôn đi cho rồi…
– Tôi cũng vậy…
Những linh hồn còn lại ghen tị với những đồng bạn đã tan biến mãi mãi.
***
Sau khi xác nhận Thỏ Đen an toàn, Sejun quay trở lại công việc làm nông của mình.
Anh làm việc chăm chỉ cho đến tối mịt.
Ùng ục.
Cuối cùng, cơn đói cũng kéo đến.
“Hehehe. Cuengi, ăn thôi nào!”
Giờ đây có thể ăn mì ramen, Sejun hào hứng gọi Cuengi, đang chơi gần đó, và chạy nhanh vào bếp.
Krueng!
[Được ạ!]
Cuengi nhanh chóng theo chân Sejun.
Khi đến bếp, Sejun nói:
“Cuengi, trông chừng Thỏ Đen và chờ một chút nhé, trong lúc ba chuẩn bị thức ăn.”
Krueng!
[Rõ ạ!]
Theo chỉ dẫn của Sejun, Cuengi truyền năng lượng ma thuật vào chiếc gương đồng để kiểm tra tình hình của Thỏ Đen.
“Bắt đầu thôi nào!”
Sejun lấy ra hai chiếc nồi và sử dụng chai nước 500ml mà anh có từ khi mắc kẹt, cẩn thận đo lượng nước cần thiết.
Giống như một người lính có thể được tha thứ nếu thất bại trong nhiệm vụ, nhưng không thể tha thứ nếu mất cảnh giác, một đầu bếp thất bại trong việc đo nước nấu mì cũng không thể được tha thứ.
Sejun đổ nước cho một phần mì vào nồi bên phải và hai phần vào nồi bên trái, sau đó bắt đầu đun sôi.
Nồi bên phải dành cho Sejun, nồi bên trái cho Cuengi. Mì ramen jajang được để dành cho Aileen, còn mì gà cực cay được để dành cho Thỏ Đen khi cậu ấy trở về.
Trong lúc nước sôi.
Xoạt, xoạt, xoạt.
Sejun thêm gói gia vị vào nồi.
Khi nước bắt đầu sôi bùng lên.
“Nước sôi rồi đây.”
Sejun cho một gói mì vào nồi bên phải và hai gói vào nồi bên trái. Anh lén đổ các mẩu vụn mì vào nồi của mình mà không để Cuengi nhìn thấy.
Trong lúc mì chín.
Cạch, cạch, cạch.
Sejun nhanh chóng thái hành lá và ớt xanh, thêm vào cả hai nồi.
Khi mì gần chín...
Hít, hít.
Krueng!
[Thơm quá!]
Hương thơm của mì lan tỏa khắp khu vực nấu ăn, khiến Cuengi nhảy cẫng lên vui sướng.
“Thỏ Đen sao rồi?”
Krueng! Krueng!
[Anh hai vẫn ổn ạ! Anh ấy đang đuổi theo một kẻ định lén trốn đi đó ba!]
“Thật sao?”
Nhìn lướt qua gương, Sejun thấy Thỏ Đen khoanh tay, đứng trên đầu của thạch đầu xà khổng lồ, đuổi theo một công nhân mỏ. Không biết học từ đâu, nhưng cậu ấy đang làm rất tốt.
“Được rồi. Ăn thôi.”
Sejun đặt một nồi trước mặt mỗi người và bắt đầu ăn.
Xì xụp.
Đầu tiên, anh nhấp một ngụm nước dùng bằng thìa. A! Chính là hương vị này! Hương vị anh vẫn hằng mong nhớ đây rồi!
Xì xụp. Xì xụp.
Sau khi thưởng thức nước dùng khoảng năm muỗng.
Phù! Phù!
Sejun thổi nguội mì.
Rồi.
Sụttt.
Anh xì xụp hết sợi mì.
Một lúc sau.
“A! Hả?!”
Đang say mê thưởng thức, Sejun chợt nhận ra mình đã uống hết giọt nước dùng cuối cùng. Đúng là một bữa ăn khiến người ta đầy mãn nguyện mà.
Tuy nhiên.
Liếm, liếm.
Cuengi, có vẻ vẫn còn đói, dí mặt vào đáy nồi, liếm sạch. Rõ ràng, phần ăn đó không đủ để thỏa mãn Cuengi.
‘Ba sẽ cho con ăn thêm sau.’
Nghĩ trước, Sejun quyết định chưa đưa baeksulgi (bánh gạo) cho Cuengi vội. Thay vào đó, anh trộn mật ong vào bánh gạo và rải đậu ngũ sắc đã luộc lên. Vừa ăn mì xong, anh bỗng thèm chút đồ ngọt.
Krueng!
[Là bánh gạo!]
Thấy Sejun bắt đầu làm món mới, Cuengi vui mừng nhảy múa, vẫy đuôi.
‘Chắc thằng bé sẽ đói lại sớm thôi…’
Sejun lo lắng nhìn Cuengi. Dù sao thì mì cũng dễ tiêu hóa mà.
Rồi.
Ùng ục.
Krueng!
[Ba ơi! Cuengi đói rồi!]
Đúng như dự đoán, Cuengi, tiêu hóa nhanh phần mì, đã sắp biến thành một con thú nhỏ hung hăng vì đói.
“Chờ 10 phút được không? Thôi được rồi, Cuengi, con ăn cái này trước đi.”
Sejun nhanh chóng cho Cuengi ăn phần đậu trộn mật ong còn lại từ quá trình làm bánh gạo.
Krueng!
[Ngon quá!]
Lắc lắc…
“Lại đây nào, Cuengi.”
Thấy Cuengi muốn nhảy múa vui sướng nữa, Sejun nhanh tay bế cậu nhóc lên đùi và nhẹ nhàng đung đưa, làm dịu sự phấn khích của cậu nhóc.
Nếu không làm vậy, Cuengi có thể lặp đi lặp lại hành động này mãi trước khi bánh gạo kịp hoàn thành cho xem.
***
“Nya, nya, nya.”
Sau khi rút thưởng thành công, Theo rời khỏi trụ sở của Hiệp hội Thương nhân Lữ hành, miệng ngân nga một giai điệu vui vẻ.
“Ở trụ sở Hiệp hội Thương nhân Lữ hành hôm nay có đấu giá giấy chứng nhận sở hữu đất đấy!”
“Thật sao?”
“Phải. Lần này có rất nhiều giấy chứng nhận được mang ra đấu giá. Nếu may mắn, chúng ta có thể mua được một cái.”
“Chẳng biết nữa. Chắc mấy ông lớn sẽ gom hết thôi.”
“Ai mà biết được? Thôi, đi xem thử nào.”
Theo nghe lỏm được cuộc trò chuyện đầy hấp dẫn giữa các thương nhân. Mặc dù đã có một giấy chứng nhận sở hữu đất rồi, nhưng cậu ấy vẫn cảm thấy chưa đủ.
‘Mình phải tham gia buổi đấu giá giấy chứng nhận sở hữu đất mới được, nya!’
Nghĩ vậy, Theo quay đầu lại và lặng lẽ đi theo các thương nhân vừa trò chuyện.
Tuy nhiên.
“Cậu không được vào đây.”
“Nya?”
Một nhân viên tại lối vào chặn Theo, người đang đi theo các thương nhân.
“Gì cơ, nya?! Sao lại chặn tôi chứ, nya?!”
Theo hét lên với nhân viên. Các thương nhân đi trước thì được phép qua, còn cậu ấy lại bị chặn. Làm sao họ dám cản đường Theo – Mèo Vàng Tử Thần dưới quyền chỉ huy của Đại Hắc Long hả!
“Tránh ra cho tôi đi đi, nya!”
“Đây không phải nơi mà ai cũng có thể vào được!”
Trước yêu cầu của Theo, nhân viên tên Paeten đáp lại với giọng khó chịu, nghĩ rằng Theo chỉ là một thương nhân lữ hành mới vào nghề đang gây rắc rối.
“Nya?! Không phải ai cũng được sao?! Vậy tại sao các thương nhân kia được vào, nya?!”
Theo gặng hỏi.
“Các thương nhân đi trước là những thương nhân lữ hành ưu tú mà tôi biết rõ.”
Paeten liếc nhìn Theo với ánh mắt khinh khỉnh như muốn nói “Biến đi cho khuất mắt tôi”.
“Buổi đấu giá sắp sửa bắt đầu!”
Một giọng nói từ bên trong thông báo buổi đấu giá đã khai mạc.
Cạch.
Theo nhanh chóng đưa ra huy hiệu vàng của mình, chứng minh cậu ấy là một thương nhân lữ hành ưu tú. Dù rất muốn dạy cho nhân viên thô lỗ này một bài học, nhưng buổi đấu giá vẫn là ưu tiên hàng đầu.
“Gì cơ--! Một huy hiệu vàng?!”
“Paeten, đúng không? Tôi sẽ nhớ tên anh, nya. Giờ thì tránh ra giùm cái coi, nya.”
“…”
Trước lời nói của Theo, Paeten lặng lẽ bước sang một bên mà không nói thêm lời nào.
‘Sao hôm nay vận may của mình tệ thế này hả trời…’
Paeten bắt đầu lo lắng về khả năng bị giáng chức hoặc khiển trách, nhưng anh ta không biết rằng một hình phạt còn nghiêm trọng hơn đang chờ đợi mình. Tương lai của Paeten sẽ rất khó khăn đây.
‘Phư hư hư. Khi nãy mình ngầu quá chừng luôn á, nya.’
Cảm thấy tự hào về bản thân, Theo bước vào phòng đấu giá.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook