Canh Tác Một Mình
-
Chapter 165: Nếu Mình Ăn Hết Toàn Bộ Thì Sao Đây?!
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Chương 165: Nếu Mình Ăn Hết Toàn Bộ Thì Sao Đây?!
[Triệu hồi, Ajax Mamebe, Nông dân Tháp Trắng.]
Khoảng 10 giây sau khi tin nhắn xuất hiện.
Bùm.
Trước mặt Sejun, một Bạch Long to khổng lồ, Ajax, dài khoảng 20 mét, hiện ra.
“Gừ… Đây là đâu? Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy?”
Ajax, vừa lấy lại bình tĩnh, nhìn xung quanh và cất tiếng hỏi.
“A… Ajax! Quay về ngay!”
Sejun, cảm thấy chóng mặt, hét lên trong hoảng loạn. Chỉ riêng việc chịu đựng ma lực tỏa ra từ hơi thở của Ajax đã đủ khiến Sejun choáng váng. Dù sở hữu một con rồng làm đầy tớ trong 200 năm, anh cũng không thể sử dụng cậu ta một cách hiệu quả được.
[Triệu hồi ngược, Ajax Mamebe, Nông dân Tháp Trắng.]
“Phù.”
Sejun thở phào nhẹ nhõm sau khi gửi Ajax quay về.
“Có phải có con rồng vừa đến rồi đi không, nya?”
Krueng!
[Đúng là Bạch Long rồi!]
Theo và Cuengi, đã quan sát Ajax, lên tiếng. Cả hai vốn đã biết về hợp đồng với Ajax nên không mấy lo lắng.
“Haha. Thấy chưa? Một Bạch Long đáp lại lời triệu hồi của tôi kìa!”
Sejun lớn tiếng khoe khoang, cố gắng vớt vát lại lòng tự tôn của mình.
Nhưng.
“Chủ tịch Park, chúng tôi đâu có phải người lạ gì đâu, nya.”
Krueng!
[Đúng vậy! Không sao cả, dù ba của Cuengi có yếu đến đâu cũng không sao hết á!]
Thay vì tỏ vẻ để mình trông mạnh mẽ, Sejun lại bị các con vật an ủi.
“… Cảm ơn ha.”
Ngẫm lại, Sejun nhận ra đây không phải lần đầu hay lần thứ hai anh để lộ sự yếu đuối trước các “đứa trẻ” này. Thực ra, cũng chẳng có gì đáng xấu hổ.
‘Ít ra thì mình không ngất trước mặt Long Tộc!’
Xét về mặt kỹ thuật, anh đã chịu đựng được ma lực của Ajax trong vài giây, điều này cũng khá ấn tượng ấy chứ. Anh đã mạnh hơn rất nhiều so với trước đây, chỉ là điều đó không quá rõ ràng khi so sánh với những người xung quanh thôi.
“Đi làm việc đi, nô lệ.”
Sejun ra lệnh cho Ajax thu hoạch cà chua rồi lại tiếp tục làm bánh gạo. Vòng lặp làm và chờ lại tiếp diễn.
Khi mọi thứ bắt đầu trở nên hơi nhàm chán,
Ọt ọt.
Cuengi, nằm giữa hai chân Sejun và tận hưởng việc được anh vuốt ve, đột nhiên bụng kêu rồn rột.
“Cuengi, muốn ăn bắp rang mật ong không?”
Krueng!
[Có ạ!]
Không ngạc nhiên gì, Cuengi không thể cưỡng lại bất cứ món ăn nào có mật ong.
Rồi...
“Chủ tịch Park, tôi muốn một sự phát triển của bắp rang vị súp thưởng nữa, nya!”
Theo, muốn cùng Sejun ăn bắp rang, đề nghị một hương vị mới.
“Vị súp thưởng sao?”
Bắp rang với súp thưởng? Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến Sejun nhăn mặt. Chẳng phải nó sẽ rất tanh sao?
“Tôi sẽ thử làm xem sao.”
Sejun dùng ngô tăng lực bùng nổ để làm bắp rang. Anh chia bắp rang thành ba phần và bắt đầu làm nước sốt.
Anh lấy ra hai nồi: một nồi trộn nước với mật ong; nồi còn lại trộn súp thưởng với nước. Một mùi hương ngọt và tanh dâng lên.
“Mùi thơm quá đi à, nya!”
Krueng!
[Thơm thật đó!]
Cuengi và Theo hít hà hương thơm từ nồi đang đun súp thưởng.
‘Không tanh sao?’
Đối với Sejun, mùi này quá tanh, nhưng đối với Theo và Cuengi, lại trông thật ngon miệng. Và thế là, anh làm ba loại bắp rang: vị muối, mật ong, và súp thưởng. Sejun, Theo, và Cuengi bắt đầu ăn.
Và sau đó.
“Chủ tịch Park, thử cái này đi, nya!”
“Tôi không ăn đâu… Phó Chủ tịch Theo ăn đi.”
“Chủ tịch Park! Anh coi thường lòng chân thành của tôi sao, nya?”
“Không, chỉ là… Tôi thấy ngại ăn món cậu thích thôi.”
“Tôi sẽ phá lệ đặc biệt cho Chủ tịch Park, nya!”
Theo cứ khăng khăng bắt Sejun thử bắp rang vị súp thưởng.
‘Mình ổn mà!’
Nếu Theo cố tình nói kiểu “Chủ tịch Park, ăn bắp rang vị súp thưởng này rồi thì đi mà chịu khổ sở cho đã đi, nya”, Sejun sẽ từ chối ngay tức khắc.
Nhưng Theo, với vẻ mặt “Tôi tặng cái này vì đó là anh đấy chứ, nya”, khiến Sejun khó lòng từ chối.
Krueng!
[Anh cả ơi, Cuengi muốn ăn thêm bắp rang vị súp thưởng nữa!]
“Cuengi, em ăn đủ rồi, ngừng lại đi, nya!”
Nếu Cuengi không giảm bớt số bắp rang vị súp thưởng, Sejun có lẽ sẽ phải ăn thêm nữa.
Và thế là, Sejun, cố chịu đựng vị tanh trong miệng, hoàn thành mục tiêu làm bánh gạo rồi đi ngủ.
***
Tháp Trắng, tầng 99.
“Đồ khốn!!! Ngươi dám triệu hồi rồi đuổi ta đi như vậy sao?!”
Ajax, giận dữ vì bị Sejun gọi đến rồi lại đuổi về một cách tùy tiện.
Rồi.
Sột soạt.
Cậu ta nhìn thấy một cuộn giấy nằm giữa móng vuốt của mình.
“Hử? Cái gì đây?”
Ajax mở cuộn giấy ra và bắt đầu đọc nội dung.
Và rồi...
“Cái… Cái gì thế này?! Khi nào thì mình lại đóng dấu vào cái thứ quái quỷ này chứ? Có phải là do Aileen không?!”
Ajax bàng hoàng khi thấy con dấu của chính mình trên một hợp đồng quy định rằng cậu ta không được phép từ chối mệnh lệnh của Sejun trong suốt 200 năm. Cậu ta nghi ngờ đó là trò của Aileen.
Cậu ta không hề tưởng tượng ra rằng chính ông nội của mình, Kellion, đã làm điều đó.
Rồi thì.
[Nông dân tháp của Tháp Đen, Park Sejun, ra lệnh: Thu hoạch Thần dược: Cà chua bi chứa đầy sức mạnh ma thuật mạnh mẽ và cống nộp nó.]
Mệnh lệnh của Sejun xuất hiện.
“Khốn kiếp!”
Ajax muốn từ chối, nhưng hợp đồng với rồng khác hoàn toàn với hợp đồng của các loài khác. Việc không thực hiện đúng hợp đồng sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đến sự tồn tại của chúng.
Tổn hại đó có thể gây nên nguy hiểm chết chóc đối với rồng. Vì vậy, Ajax không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo hợp đồng.
Nhờ vậy, cuối cùng Ajax cũng chịu bắt đầu làm việc một cách nghiêm túc, chấp nhận làm bẩn móng vuốt của mình. Tất nhiên, gương mặt của cậu ta thể hiện rõ sự không tình nguyện.
“Park! Se! Jun!!!”
Ajax nghiến răng ken két, gọi tên Sejun trong căm phẫn.
***
“Được rồi!”
Sejun bật dậy ngay khi vừa mở mắt. Anh đã ngủ thiếp đi vào rạng sáng và vẫn muốn ngủ thêm, nhưng vì phải hoàn thành việc làm bánh gạo hôm nay, anh không thể ngủ nướng.
Vươn vai.
“Nyaaaaaaa…”
Sejun nhấc Theo lên, đặt cậu ấy lên đầu gối mình, và...
Soạt.
Đánh dấu một vạch lên bức tường trong phòng ngủ, đánh dấu ngày thứ 316 bị mắc kẹt.
“Phù… Hơi thở của mình vẫn còn hôi quá.”
Sejun ngửi hơi thở của mình và nhăn mặt. Dù anh đã súc miệng nhiều lần trước khi đi ngủ, hơi thở khó chịu đó vẫn còn.
Rồi...
Quéc.
Một con kiến nấm, với đôi râu vểnh cao, tự tin bước đến gần Sejun và chìa lưng ra. Trên lưng nó là một cây nấm trông vô cùng ngon lành. Đó là một cây nấm linh dược.
Póc.
Sejun hái cây nấm, trông giống như một cây nấm truffle đen nhưng có màu trắng.
[Bạn đã thu hoạch được Thần Dược Cải Tiến: Nấm Truffle Trắng.]
[Kinh nghiệm làm việc của bạn tăng nhẹ.]
[Kỹ năng Thu Hoạch Lv.7 của bạn tăng nhẹ.]
[Bạn nhận được 250 điểm kinh nghiệm.]
Sau đó.
Nhìn quanh thật nhanh chóng, Sejun nuốt trọn cây nấm.
[Bạn đã tiêu thụ Thần Dược Cải Tiến: Nấm Truffle Trắng.]
[Tất cả chỉ số tăng thêm 3.]
Mùi thơm mạnh mẽ của truffle tràn ngập miệng anh và đánh bay hơi thở tanh táo của súp thưởng.
“Ha, giờ thì hết mùi rồi. Cảm ơn nhé. Cậu đã làm tốt lắm.”
Quéc!
Con kiến nấm lạnh lùng đáp lại lời khen của Sejun rồi quay lưng bỏ đi. Sau khi tiêu thụ thành công cây nấm, và trong khi Sejun đang vội vã ăn mật ong cùng thạch mật ong để át đi mùi của nấm linh dược...
Krueng!
[Ba ơi! Cuengi đói rồi!]
Một con thú con cực kỳ nhạy cảm, Cuengi, chạy đến tìm Sejun vì đói.
Ực.
“Ồ… con đến rồi đấy à?”
Sejun, dù đang lo lắng, vẫn cố gắng tỏ ra tự nhiên, nhưng giọng nói và ánh mắt đã tố cáo sự bất an của anh.
Krueng!
[Ba ơi, ba lạ lắm ấy!]
Rõ ràng, kỹ năng diễn xuất kém cỏi của Sejun không thể qua mặt được bé thú nhạy cảm.
Khịt khịt.
Nhận thấy hành động lạ của Sejun, Cuengi bắt đầu đánh hơi quanh miệng anh.
‘Ít nhất mùi mật ong chắc không làm lộ được mình.’
“Xin lỗi, ba đói quá nên ăn chút mật ong. Con có muốn ăn không, Cuengi?”
Krueng!
[Cuengi muốn ăn!]
Nhờ lời nói của Sejun, sự chú ý của Cuengi chuyển sang mật ong. Nhưng khi Sejun tưởng mình đã qua mặt được Cuengi,
Cạch.
Krueng!
[Ba ơi, tay ba thơm quá!]
Sejun đã xóa được mùi trong miệng nhưng quên mất mùi còn trên tay. Mùi thơm của truffle từ tay anh, khi mở lọ thủy tinh, đã bay đến mũi Cuengi.
Krueng?!
[Ba vừa mới ăn mảnh món gì ngon đấy?!]
Cuengi bắt đầu tra hỏi Sejun. Hôm nay, Sejun không thể lén ăn nấm linh dược mà không bị Cuengi phát hiện được rồi.
Thế là, khi Sejun đang bị Cuengi chất vấn về việc sáng nay anh đã ăn gì một mình...
– Sejun, lên đây một lát.
Kaiser gọi Sejun đến đài phun nước với giọng nghiêm trọng.
“Vâng! Tôi đến ngay đây! Cuengi, con ăn tạm chỗ hạt dẻ này nhé!”
Nhờ Kaiser, Sejun tranh thủ cơ hội thoát thân, đưa cho Cuengi một bát hạt dẻ anh đã bóc sẵn để đảm bảo con thú con không bị đói khi chờ, rồi đi đến chỗ Kaiser.
Krueng! Krueng!
[Được ạ. Cuengi sẽ chờ và ăn hạt dẻ!]
Cuengi ngồi xuống đất, một tay vẫy Sejun, tay còn lại nhặt hạt dẻ ăn.
“Kaiser, có chuyện gì thế?”
– Lấy cái này đi.
Với giọng thô ráp, Kaiser đưa cho Sejun một viên đá đen bí ẩn. Nó khá nặng, thể hiện rõ độ cứng cao của nó.
“Kaiser, đây là cái gì?”
– Là gì à? Là thức ăn đó! Ăn nhanh đi!
Việc viên đá này là thức ăn thực sự rất đáng kinh ngạc luôn đấy…
“… Ngài muốn tôi ăn cái này?!”
Nghĩ rằng mình nghe nhầm, Sejun hỏi lại.
– Đúng! Ăn đi! Xem như ngươi may mắn lắm nhé! Aileen đã đặc biệt làm món này cho ngươi đấy!
Nghĩ đến Aileen, người đã kiệt sức sau khi nấu ăn, Kaiser lại càng nổi nóng.
Tuy nhiên.
“Gì cơ?! Đây là món ăn do Aileen làm?!”
Nghe Kaiser nói, mặt Sejun tái nhợt. Anh vội vã kiểm tra món ăn, thứ trông chẳng giống đồ ăn chút nào.
[Viên Thịt Dinh Dưỡng của Aileen]
→ Đại Hắc Long Aileen Pritani đã kết hợp các loại linh dược và thịt, sau đó nấu chín dưới áp suất và nhiệt độ cực cao để tạo thành viên.
→ Do áp suất và nhiệt độ cực lớn, thịt trở nên cứng như kim cương, nhưng hiệu quả thì vô cùng vượt trội.
→ Với sự trợ giúp của Đại Hắc Long Kaiser Pritani, phần lớn độc tố từ linh dược đã được trung hòa, ngăn ngừa tác dụng phụ khi tiêu thụ.
→ Khi tiêu thụ, tất cả chỉ số tăng thêm 100.
→ Đầu bếp: Đại Hắc Long Aileen Pritani.
→ Hạn sử dụng: Không.
→ Hạng: S+
“Phù.”
Ít nhất lần này, nhờ Kaiser, món ăn không có độc.
“Nhưng tất cả chỉ số tăng thêm 100?!”
Khi xác nhận món ăn không có độc, Sejun cuối cùng cũng chú ý đến các chi tiết khác. Aileen đã đặc biệt sử dụng nguyên liệu từ kho linh dược của gia tộc với sự cho phép của Kaiser.
‘Nhưng liệu mình có ăn được thứ này không đây?’
Chỉ để chắc chắn, Sejun thận trọng cắn thử viên thịt của Aileen bằng răng cửa.
Cạch.
Như dự đoán, nó cứng như đá. Anh cảm giác mình sắp gãy răng hơn là cắn được thịt. Có vẻ gọi nó là “viên đá thịt” thay vì “viên thịt” thì hợp lý hơn.
‘Thật đáng tiếc.’
Món ăn này có vẻ an toàn để ăn vì không có độc hay vị gì ghê ghê… nhưng nó quá cứng.
– Chậc. Làm sao đây… Đưa đây, ta sẽ phá nhỏ nó ra cho ngươi.
Không thể chịu nổi, Kaiser đập nát món ăn của Aileen thành 100 mảnh nhỏ và đưa lại cho Sejun.
“Cảm ơn nhé, Kaiser.”
– Không cần cảm ơn ta! Cảm ơn Aileen khi con bé thức dậy là được!
“Vâng.”
Kaiser, nói nốt những lời cuối cùng, lại đi uống rượu.
Rồi.
“Mình thử ăn một miếng xem sao?”
Sejun thận trọng cho một mảnh nhỏ, cỡ viên thuốc, mà Kaiser đã đập ra đưa vào miệng. May mắn thay, anh chỉ cảm nhận được một chút vị mặn.
Ực.
Khi Sejun nuốt mảnh thịt,
[Bạn đã tiêu thụ một phần của Viên Thịt Dinh Dưỡng của Aileen.]
[Bạn phải ăn hết toàn bộ để đạt hiệu quả tối đa.]
[Còn lại 99 miếng.]
Một thông báo xuất hiện, cho biết rằng anh không thể nhận được hiệu quả nếu chỉ ăn một phần.
“Sẽ tốt hơn nếu ăn mỗi miếng lại tăng thêm 1 chỉ số…”
Dù bất tiện, anh vẫn cảm kích vì có thể ăn món này theo cách này. Tất cả những gì cần làm chỉ là ăn hết 100 mảnh thịt.
Khi Sejun chuẩn bị ăn mảnh tiếp theo.
[Thịt nén trương ra, mang lại cảm giác no kéo dài trong 24 giờ.]
Cùng với thông báo, Sejun cảm nhận bụng mình căng lên khi món thịt nén của Aileen trương lên trong dạ dày.
“Cái gì?! Nếu mình ăn hết toàn bộ thì sao đây?!”
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến mồ hôi lạnh toát ra trên trán Sejun.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook