Cảnh Sát Trưởng, Em Yêu Anh
-
Chương 5: 10 Tỷ Tiền Chuộc
Sau khi nghe anh ra giá mọi người đều sửng sốt đổ dồn hướng nhìn về anh, tất cả đều tò mò về anh và số tiền lớn ấy. Nhiều người xì xào:
"Anh ta là ai mà lại chịu chi như vậy?"
"Một đại gia mới hả?"
Không gian im lặng một lúc, khi không còn nghe thấy ai trả giá cao hơn người đàn ông đứng trên sân khấu bèn hét lớn:
"10 tỷ lần thứ nhất"
"…"
"10 tỷ lần thứ hai"
Vẫn tiếp tục không ai lên tiếng. Anh mỉm cười nắm chắc trong tay phần thắng, dù sao thì nếu có người trả nhiều hơn 10 tỷ anh cũng sẽ trả cao hơn.
Tên to béo ngồi cạnh anh rõ ràng rất thích cô nhưng lại không có đủ khả năng để chuộc. Biết chắc anh đã có được cô hắn hạ giọng cười cười nói nói với anh:
"Này, cô gái đó sau khi được chuộc…cậu có thể cho tôi…thử qua một chút không?"
Anh cau mày nhìn hắn, những kẻ như hắn thật khiến anh khinh thường.
Chậc.
"Shhh, ông anh nói vậy nghĩa là dùng chung với tôi sao?"
"Có gì đâu anh bạn, chúng ta cũng coi như chỗ quen biết"
Anh chỉnh lại áo và cà vạt đứng lên không hề đoái hoài đến sự thèm thuồng của tên béo ấy.
"Xin lỗi nhưng tôi không thích dùng chung"
Đúng lúc, người đàn ông đứng trên sân khấu tuyên bố:
"Nếu không ai trả giá cao hơn tôi tuyên bố cô gái này đã thuộc về đại gia số 36"
Cô mơ mơ hồ hồ nghe được những lời mập mờ của người đàn ông ấy.
Cô được người khác trả giá cao như vậy, rốt cuộc đó là ai? Là quý nhân hay là kẻ có mưu đồ xấu?
Buổi đấu giá kết thúc, sau khi tất cả đã về người của anh mới tới và đứng vây kín cả sàn đấu giá. Tên chủ trì thật sự không hiểu đã xảy ra chuyện gì, hắn bị người của anh lôi đến căn phòng trống ở đằng sau bức màn.
"Thưa anh, tôi…tôi có làm sai chỗ nào sao?" - tên đó run rẩy quỳ xuống dưới chân anh.
Anh ra hiệu cho mấy người khác ra ngoài chỉ để lại hắn và Mạc Bằng. Anh tiến đến chỗ hắn nâng cằm hắn lên hỏi:
"Rốt cuộc thì ông chủ của các người bao giờ mới tới"
"Ông…ông chủ? Tôi…tôi không hề biết ông ấy ở đâu cũng không biết…ông ấy ở đâu cả"
Thấy tên này không chịu nói anh bèn đưa tay vào túi rút ra một khẩu súng ngắn dí sát vào đầu của hắn. Tên đó sợ hãi hai tay chắp lại cầu xin anh.
"Xin anh, xin anh tha cho tôi, tôi không biết gì cả"
"Xem ra cậu không tin súng này có đạn nhỉ?"
Anh đưa súng về phía trước bóp cò bắn vỡ một bình hoa. Tiếng thủy tinh rơi loảng xoảng khiến người đàn ông đang quỳ dưới đất thêm phần hoảng loạn. Trong cơn sợ hãi hắn tuôn ra một tràng:
"Tôi không biết thật mà. Hàng đấu giá được đem tới cũng là vài tên đưa đến, chúng không cho tôi nhìn cũng không cho tôi đi theo. Sau đấu giá tiền thu được sẽ được chuyển thẳng tới ông chủ, tôi…tôi thực sự không biết thật mà"
Nhìn hành động của tên này anh nghĩ chắc hắn không biết thật. Đáng ghét, bọn chúng đúng là thâm hiểm. Anh tha cho hắn ta cùng mấy tên khác làm việc ở đây.
"Cút"
"Cảm ơn anh, cảm ơn anh"
Tên đó chạy một mạch ra ngoài không dám quay đầu lại. Anh đưa súng cho Mạc Bằng rồi nói:
"Cô gái kia đang ở đâu?"
"Em nghe nói bọn chúng đang để cô ấy bên phòng cạnh phòng này thưa đội trưởng"
Anh ra ngoài và mở cửa sang phòng bên cạnh. Bên đó có một chiếc giường và cô đang nằm ở trên ấy. Dường như anh phát hiện cô bị tiêm thuốc mê nên mới nằm liệt như vậy. Thấy cô mặc ít vải, anh cởi chiếc áo bên ngoài đắp lên rồi hạ lệnh:
"Cậu…bế cô ấy ra xe đi"
"Dạ? Em sao đội trưởng?" - Mạc Bằng há hốc miệng ngơ ngác.
"Không cậu thì chẳng lẽ là tôi"
"Nhưng mà…em chưa bế phụ nữ bao giờ cả" - Mạc Bằng có hơi rụt rè khi bị anh bắt bế cô.
"Chưa bế thì giờ bế, mau lên"
"V…vâng"
Mạc Bằng dùng hết sức để nhấc cô lên đến lúc nhấc được thì cả khuôn mặt của Mạc Bằng đỏ bừng, tim đập thình thình, gân nổi hết lên trên tay, cổ và trán.
Đi được một đoạn, Mạc Bằng không thể trụ được nữa bèn chạy lên cầu sự giúp đỡ của anh.
"Đội…đội trưởng, cô ấy…nặng quá, em…em không thể…bế nổi"
Anh dừng lại, híp mắt nhìn cô gái mảnh khảnh đang nằm trên tay Mạc Bằng. Nhìn cô nhỏ như vậy mà nặng đến mức không bế nổi hay sao?
Anh tính tiếp tục để Mạc Bằng bế cô nhưng hình như Mạc Bằng không thể bế nổi nữa nên anh mới bước tới, nhấc cô ra khỏi vòng tay của Mạc Bằng. Cô rất nhẹ, bế cũng dễ dàng nhưng sao Mạc Bằng lại tỏ ra như vậy.
Sau khi cô rời khỏi tay mình, Mạc Bằng trở lại nét mặt bình thường có phần tươi hơn trước. Anh quay sang liếc mắt nhìn Mạc Bằng:
"Tôi chưa từng nghĩ cậu có khuôn mặt của đàn ông mà sức lại là của đàn bà đấy Mạc Bằng"
"Đội…đội trưởng tại em…không thể chạm vào phụ nữ nên mới…nên mới"
"Hừ…"
Trong lúc bế cô ra xe cô liên tục nói ra những câu nói mơ hồ anh không hiểu, đã vậy còn túm chặt vạt áo của anh không buông. Anh cúi xuống nhìn, thật đẹp, anh chưa từng thấy cô gái nào đẹp như vậy. Đây là lần đầu anh bế người khác giới, cũng là lần đầu khen một cô gái.
Xe của anh lăn bánh trở về biệt thự riêng. Đúng là cảnh sát trưởng của một sở cảnh sát nổi tiếng, sáng thì làm cảnh sát tối về anh chính là một đại thiếu gia sinh ra từ vạch đích. Anh cũng mất mẹ từ nhỏ, ba anh là cảnh sát nhưng hiện đang công tác ở nước ngoài, nhà họ Lục có mình anh là người nối dõi.
Căn biệt thự của cảnh sát cũng an ninh nghiêm ngặt không khác gì sở cảnh sát. Về tới nơi, anh bế cô từ ngoài vào nhà, vệ sĩ và người hầu đứng đón vô cùng ngạc nhiên trước cô gái lạ này.
"Đây là lần đầu tôi thấy thiếu gia bế phụ nữ"
"Cô gái đấy sướng thật ha"
Nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của những kẻ hóng hớt anh quát:
"Còn nói một câu nữa thì các người nghỉ việc luôn đi"
Ai nấy đều sợ tá hỏa bịt miệng lại rồi chạy đi làm việc của mình. Anh bế cô vào một căn phòng trống được dọn dẹp sạch sẽ rồi gọi bác sĩ tới khám cho cô. Bác sĩ xem qua tình trạng của cô và nói:
"Cô ấy bị tiêm một loại thuốc gây mê, loại thuốc này gây tê liệt và khiến con người sinh ảo giác, lí do bây giờ cô ấy vẫn còn mê sảng chính là thuốc vẫn chưa hết tác dụng. Chỉ cần để tới sáng mai cô ấy sẽ trở lại bình thường thôi"
Anh gật đầu cảm ơn bác sĩ.
"Quản gia, tiễn bác sĩ"
"Vâng"
"Bác sĩ, mời"
Quản gia của anh là một người tầm tuổi anh, anh ta tên Giai Kiệt, trước là thị vệ thân tín của Lục lão gia 4 năm trước được ba anh tín nhiệm cho làm quản gia của căn biệt thự này.
Anh đến bên đầu giường nhìn cô chăm chăm, vừa nhìn cô anh vừa có một suy nghĩ:
"Rốt cuộc cô có quan hệ gì với tổ chức Sói Đen?…"
"Anh ta là ai mà lại chịu chi như vậy?"
"Một đại gia mới hả?"
Không gian im lặng một lúc, khi không còn nghe thấy ai trả giá cao hơn người đàn ông đứng trên sân khấu bèn hét lớn:
"10 tỷ lần thứ nhất"
"…"
"10 tỷ lần thứ hai"
Vẫn tiếp tục không ai lên tiếng. Anh mỉm cười nắm chắc trong tay phần thắng, dù sao thì nếu có người trả nhiều hơn 10 tỷ anh cũng sẽ trả cao hơn.
Tên to béo ngồi cạnh anh rõ ràng rất thích cô nhưng lại không có đủ khả năng để chuộc. Biết chắc anh đã có được cô hắn hạ giọng cười cười nói nói với anh:
"Này, cô gái đó sau khi được chuộc…cậu có thể cho tôi…thử qua một chút không?"
Anh cau mày nhìn hắn, những kẻ như hắn thật khiến anh khinh thường.
Chậc.
"Shhh, ông anh nói vậy nghĩa là dùng chung với tôi sao?"
"Có gì đâu anh bạn, chúng ta cũng coi như chỗ quen biết"
Anh chỉnh lại áo và cà vạt đứng lên không hề đoái hoài đến sự thèm thuồng của tên béo ấy.
"Xin lỗi nhưng tôi không thích dùng chung"
Đúng lúc, người đàn ông đứng trên sân khấu tuyên bố:
"Nếu không ai trả giá cao hơn tôi tuyên bố cô gái này đã thuộc về đại gia số 36"
Cô mơ mơ hồ hồ nghe được những lời mập mờ của người đàn ông ấy.
Cô được người khác trả giá cao như vậy, rốt cuộc đó là ai? Là quý nhân hay là kẻ có mưu đồ xấu?
Buổi đấu giá kết thúc, sau khi tất cả đã về người của anh mới tới và đứng vây kín cả sàn đấu giá. Tên chủ trì thật sự không hiểu đã xảy ra chuyện gì, hắn bị người của anh lôi đến căn phòng trống ở đằng sau bức màn.
"Thưa anh, tôi…tôi có làm sai chỗ nào sao?" - tên đó run rẩy quỳ xuống dưới chân anh.
Anh ra hiệu cho mấy người khác ra ngoài chỉ để lại hắn và Mạc Bằng. Anh tiến đến chỗ hắn nâng cằm hắn lên hỏi:
"Rốt cuộc thì ông chủ của các người bao giờ mới tới"
"Ông…ông chủ? Tôi…tôi không hề biết ông ấy ở đâu cũng không biết…ông ấy ở đâu cả"
Thấy tên này không chịu nói anh bèn đưa tay vào túi rút ra một khẩu súng ngắn dí sát vào đầu của hắn. Tên đó sợ hãi hai tay chắp lại cầu xin anh.
"Xin anh, xin anh tha cho tôi, tôi không biết gì cả"
"Xem ra cậu không tin súng này có đạn nhỉ?"
Anh đưa súng về phía trước bóp cò bắn vỡ một bình hoa. Tiếng thủy tinh rơi loảng xoảng khiến người đàn ông đang quỳ dưới đất thêm phần hoảng loạn. Trong cơn sợ hãi hắn tuôn ra một tràng:
"Tôi không biết thật mà. Hàng đấu giá được đem tới cũng là vài tên đưa đến, chúng không cho tôi nhìn cũng không cho tôi đi theo. Sau đấu giá tiền thu được sẽ được chuyển thẳng tới ông chủ, tôi…tôi thực sự không biết thật mà"
Nhìn hành động của tên này anh nghĩ chắc hắn không biết thật. Đáng ghét, bọn chúng đúng là thâm hiểm. Anh tha cho hắn ta cùng mấy tên khác làm việc ở đây.
"Cút"
"Cảm ơn anh, cảm ơn anh"
Tên đó chạy một mạch ra ngoài không dám quay đầu lại. Anh đưa súng cho Mạc Bằng rồi nói:
"Cô gái kia đang ở đâu?"
"Em nghe nói bọn chúng đang để cô ấy bên phòng cạnh phòng này thưa đội trưởng"
Anh ra ngoài và mở cửa sang phòng bên cạnh. Bên đó có một chiếc giường và cô đang nằm ở trên ấy. Dường như anh phát hiện cô bị tiêm thuốc mê nên mới nằm liệt như vậy. Thấy cô mặc ít vải, anh cởi chiếc áo bên ngoài đắp lên rồi hạ lệnh:
"Cậu…bế cô ấy ra xe đi"
"Dạ? Em sao đội trưởng?" - Mạc Bằng há hốc miệng ngơ ngác.
"Không cậu thì chẳng lẽ là tôi"
"Nhưng mà…em chưa bế phụ nữ bao giờ cả" - Mạc Bằng có hơi rụt rè khi bị anh bắt bế cô.
"Chưa bế thì giờ bế, mau lên"
"V…vâng"
Mạc Bằng dùng hết sức để nhấc cô lên đến lúc nhấc được thì cả khuôn mặt của Mạc Bằng đỏ bừng, tim đập thình thình, gân nổi hết lên trên tay, cổ và trán.
Đi được một đoạn, Mạc Bằng không thể trụ được nữa bèn chạy lên cầu sự giúp đỡ của anh.
"Đội…đội trưởng, cô ấy…nặng quá, em…em không thể…bế nổi"
Anh dừng lại, híp mắt nhìn cô gái mảnh khảnh đang nằm trên tay Mạc Bằng. Nhìn cô nhỏ như vậy mà nặng đến mức không bế nổi hay sao?
Anh tính tiếp tục để Mạc Bằng bế cô nhưng hình như Mạc Bằng không thể bế nổi nữa nên anh mới bước tới, nhấc cô ra khỏi vòng tay của Mạc Bằng. Cô rất nhẹ, bế cũng dễ dàng nhưng sao Mạc Bằng lại tỏ ra như vậy.
Sau khi cô rời khỏi tay mình, Mạc Bằng trở lại nét mặt bình thường có phần tươi hơn trước. Anh quay sang liếc mắt nhìn Mạc Bằng:
"Tôi chưa từng nghĩ cậu có khuôn mặt của đàn ông mà sức lại là của đàn bà đấy Mạc Bằng"
"Đội…đội trưởng tại em…không thể chạm vào phụ nữ nên mới…nên mới"
"Hừ…"
Trong lúc bế cô ra xe cô liên tục nói ra những câu nói mơ hồ anh không hiểu, đã vậy còn túm chặt vạt áo của anh không buông. Anh cúi xuống nhìn, thật đẹp, anh chưa từng thấy cô gái nào đẹp như vậy. Đây là lần đầu anh bế người khác giới, cũng là lần đầu khen một cô gái.
Xe của anh lăn bánh trở về biệt thự riêng. Đúng là cảnh sát trưởng của một sở cảnh sát nổi tiếng, sáng thì làm cảnh sát tối về anh chính là một đại thiếu gia sinh ra từ vạch đích. Anh cũng mất mẹ từ nhỏ, ba anh là cảnh sát nhưng hiện đang công tác ở nước ngoài, nhà họ Lục có mình anh là người nối dõi.
Căn biệt thự của cảnh sát cũng an ninh nghiêm ngặt không khác gì sở cảnh sát. Về tới nơi, anh bế cô từ ngoài vào nhà, vệ sĩ và người hầu đứng đón vô cùng ngạc nhiên trước cô gái lạ này.
"Đây là lần đầu tôi thấy thiếu gia bế phụ nữ"
"Cô gái đấy sướng thật ha"
Nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của những kẻ hóng hớt anh quát:
"Còn nói một câu nữa thì các người nghỉ việc luôn đi"
Ai nấy đều sợ tá hỏa bịt miệng lại rồi chạy đi làm việc của mình. Anh bế cô vào một căn phòng trống được dọn dẹp sạch sẽ rồi gọi bác sĩ tới khám cho cô. Bác sĩ xem qua tình trạng của cô và nói:
"Cô ấy bị tiêm một loại thuốc gây mê, loại thuốc này gây tê liệt và khiến con người sinh ảo giác, lí do bây giờ cô ấy vẫn còn mê sảng chính là thuốc vẫn chưa hết tác dụng. Chỉ cần để tới sáng mai cô ấy sẽ trở lại bình thường thôi"
Anh gật đầu cảm ơn bác sĩ.
"Quản gia, tiễn bác sĩ"
"Vâng"
"Bác sĩ, mời"
Quản gia của anh là một người tầm tuổi anh, anh ta tên Giai Kiệt, trước là thị vệ thân tín của Lục lão gia 4 năm trước được ba anh tín nhiệm cho làm quản gia của căn biệt thự này.
Anh đến bên đầu giường nhìn cô chăm chăm, vừa nhìn cô anh vừa có một suy nghĩ:
"Rốt cuộc cô có quan hệ gì với tổ chức Sói Đen?…"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook