Cảnh Sát Có Người Yêu
Chương 97: Ngoại Truyện (Hết)

"Bảo bối... Rời giường đi làm..." Tần Tiểu Mặc mơ màng lắc lắc, vỗ vỗ cô nàng ngủ say bên cạnh, thuận tay tắt đi đồng hồ báo thức đang kêu inh ỏi.

"Không cần, tối hôm qua mệt mỏi quá..." Diệp Tử than thở chuyển người lại, cuốn đi chăn mền trên người Tần Tiểu Mặc, cuối cùng bị Tần Tiểu Mặc làm phiền đến mức rõ ràng trùm hết chăn mền lên kín đầu, dù sao thì nghe không được tâm không phiền.

"Lại như vậy." Tần Tiểu Mặc thở dài một hơi, thuần thục lấy ra một cái mền trong tủ quần áo bên cạnh rồi cũng cuốn mình vào đó, sau mới cầm di động gọi một cú điện thoại cho Alma.

"Chào buổi sáng, tổng tài." Thanh âm của Alma cao quý và lãnh diễm.

"Alma là tôi đây, tổng tài nhà chị dậy không nổi, cần nghỉ làm một ngày." Động tác này của Tần Tiểu Mặc hơi có vẻ thuần thục, Alma phản ứng cũng rất là bình tĩnh.

"Nàng đã ba lần không đến, tiền lương liền bị khấu trừ hết".

"Khấu trừ đi khấu trừ đi, tiêu tiền mua giấc ngủ, tôi cũng xa xỉ một hồi." Tần Tiểu Mặc nói.

"Tiền lương chuyển vào bổng lộc cho chúng ta đó nha." Alma nhân cơ hội đánh cướp.

"Tôi cùng nàng thương lượng cái đã, chị chờ một chút." Nói xong, Tần Tiểu Mặc liền chặn lại tai nghe, dùng chân quắp lấy... cái người trùm kín mít như bánh chưng bên cạnh.

"Yêu ơi, yêu à, Alma nói muốn lấy tiền lương chị chuyển thành tiền thưởng cho các nàng".

"uhm..." Thanh âm Diệp Tử mơ mơ màng màng, không biết là có đồng ý hay không.

"Chị là đồng ý hay không đồng ý a?" Tần Tiểu Mặc hỏi.

"Tùy ý em!" Diệp Tử bị phiền chịu không nổi, rống lên một câu với Tần Tiểu Mặc.

Tần Tiểu Mặc trong lòng lặng lẽ an ủi chính mình một câu, cầm lấy điện thoại nói với Alma là có thể, sau đó cúp máy. Chị Diệp lại có thể rống nàng, Tần Tiểu Mặc có điểm ủy khuất, có điều vừa nghĩ tới mình là một tiểu công ôn nhu, uỷ khuất liền chữa khỏi. Nhưng cũng không ngủ tiếp được.

Ngủ không được coi như xong, rõ ràng nên đứng lên làm chút gì đó đi. Tần Tiểu Mặc chịu phận bất hạnh vén chăn đứng lên rửa mặt, từ trong phòng tắm đi ra liền chứng kiến chị Diệp đá mền, lộ ra cặp đùi bóng loáng, còn có kia... một thân trần trụi.

Trời à, hôm qua các nàng... này kia xong không mặc quần áo đi ngủ a... Tần Tiểu Mặc vội vàng chạy tới, rốt cuộc ở dưới giường phát hiện được nội y của chị Diệp, Tần Tiểu Mặc không chút suy nghĩ, nâng chân chị Diệp lên bắt đầu giúp chị Diệp mặc vào, Diệp Tử may là còn chưa ngủ đến chết, thỉnh thoảng nhấc mông lên để Tiểu Mặc giúp cô cho dễ.

"Được, chị tiếp tục ngủ, em đi chuẩn bị bữa sáng cho chị." Tần Tiểu Mặc vỗ vỗ mông Diệp Tử một phát, rồi đứng lên.

"A Mai..."

"A Mai trở về thăm con nàng rồi, xin nghỉ phép thật nhiều ngày, chị quên rồi à"

"uhm..."

"Ngoan, ngủ đi, em không gọi chị." Tần Tiểu Mặc hôn hôn người Diệp Tử một chút, mới đi vào phòng bếp.

Hình tượng hiền thê lương mẫu sống động hiện ra trước mắt, Tần Tiểu Mặc đột nhiên cảm giác mình rất lợi hại.

"Bữa sáng làm gì đây nhỉ... A Mai làm dưa muối... Nấu cháo vậy, mình tiếp tục chiên hai cái trứng." Tần Tiểu Mặc lầm bầm làu bàu quyết định xong bữa sáng ngày hôm nay.

Làm trứng quá dễ, nấu cháo thì cần chút thời gian, Tần Tiểu Mặc bắt nước, bắt đầu vo gạo. Vừa mới xong, di động liền vang lên.

"Alo".

"Anh, uhm, đúng vậy a, chị ấy còn đang ngủ".

"Em đang làm bữa sáng."

"Nấu cháo, trứng, còn có dưa muối."

"Cái gì? Anh lại đây để làm chi? Không đi làm a?"

"A, được. Chút nữa gặp". Tần Tiểu Mặc cúp điện thoại, thở dài một hơi, Tiêu Nhuận gọi điện thoại đến bảo hôm nay hiếm khi được nghỉ phép, nên qua thăm các nàng, nàng có cảm giác anh trai qua đây như là để ăn ké bữa sáng a...

Tần Tiểu Mặc mở TV, muốn coi tin tức một chút, sau khi mở lên mới phát hiện trình tiếng Anh của mình vẫn chưa thể lưu loát nghe rõ cô gái xinh đẹp trong TV kia đang nói cái gì. Đây cũng là một trong những khuyết điểm khi nàng sang Anh cùng chị Diệp, nàng cần phải nỗ lực học thêm tiếng Anh thôi.

Cháo nấu nửa tiếng thì tốt rồi, Tần Tiểu Mặc vốn không muốn đánh thức Diệp Tử, nhưng cháo để lâu sẽ bị đặc, vì thế nàng nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định kéo chị Diệp ra khỏi chăn mền ấm áp, giữa trưa cũng có thể tiếp tục ngủ mà.

"Cưngggg, rời giường đi, ăn sáng nè, chút nữa anh của em đến đó." Tần Tiểu Mặc nhảy lên giường, lôi kéo tay Diệp Tử muốn kéo cô dậy.

"Không... chị muốn ngủ..."

"Ngoan, giữa trưa ngủ tiếp." Tần Tiểu Mặc thuần thục giúp Diệp Tử mặc quần áo, sau đó ôm người còn buồn ngủ kia ra khỏi cái giường ấm áp.

"Em có nói Alma nghỉ làm chưa vậy?" Diệp Tử đánh răng xong, ló ra ngoài rống lên một câu với Tần Tiểu Mặc.

"Vừa rồi em không phải đã nói với chị sao, chị còn đáp lời em nữa."

"A, hình như có chút ấn tượng". Diệp Tử gật gật đầu, lại rụt trở về.

Bởi vì có Tiêu Nhuận sắp đến, cho nên Diệp Tử cố tình ăn mặc đẹp một phen, Tần Tiểu Mặc ở bên cạnh tấm tắc phát ra âm thanh, còn không ngừng đổi tới đổi lui nhìn chằm chằm Diệp Tử.

"Nhìn cái gì." Diệp Tử rốt cuộc chịu không nổi ánh mắt đánh giá của Tần Tiểu Mặc, quay đầu hỏi.

"Nhìn người em yêu trẻ trung xinh đẹp."

Diệp Tử bị Tần Tiểu Mặc chọc cho bật cười, sau đó ngượng ngùng liếc nàng một cái.

"Bởi mới nói... vì cái gì anh trai em đến thì chị liền ăn mặc xinh đẹp như vậy, thời gian ở cạnh em cũng không thấy chị ăn mặc xinh đẹp nha".

"Em thì khác". Diệp Tử nói.

"Phải rồi". Tần Tiểu Mặc cười hì hì ngồi xuống bên cạnh Diệp Tử, đưa tay ôm lấy cô.

"Lại làm nũng." Diệp Tử buồn cười xoa nhẹ đầu Tần Tiểu Mặc, sau đó cũng vòng tay ôm nàng, người này tuổi cũng không còn nhỏ, chính là trước mặt mình lại y hệt như trẻ con, thỉnh thoảng còn làm nũng.

"Yêu ơi, em thật là yêu chị". Tần Tiểu Mặc ngẩng đầu hôn một cái lên mặt Diệp Tử.

"Uh, chị biết".

"Chị phải nói chị cũng yêu em mới đúng chứ" Tần Tiểu Mặc bĩu môi không vui.

"Chị cũng yêu em".

"He he." Tần Tiểu Mặc ngây ngô cười.

"Phấn trên mặt bị em làm rớt hết". Diệp Tử quay qua lại đánh thêm chút phấn lên mặt.

Diệp Tử trang điểm xong không bao lâu, Tiêu Nhuận đã đến ấn vang chuông cửa. Tần Tiểu Mặc dắt tay Diệp Tử đi mở cửa, bên ngoài có hai người đang đứng chính là Tiêu Nhuận và gia gia của Tần Tiểu Mặc.

Tần Tiểu Mặc thè lưỡi, nàng không nghĩ tới Tiêu Nhuận sẽ dẫn gia gia đến, trước đó nàng cùng Diệp Tử chạy tới thẳng thắn cùng gia gia, chính là bị đánh đuổi ra.

"Gia gia... anh..." Tần Tiểu Mặc lễ phép kêu một tiếng, lại thừa dịp gia gia không chú ý hung hăng trừng mắt liếc Tiêu Nhuận một cái.

Tiêu Nhuận thật sự cảm thấy mình quá vô tội, hắn bất kể cái gì cũng chưa làm, vừa rồi lúc ra cửa bị gia gia gọi lại, biết được hắn muốn đến chỗ Tần Tiểu Mặc, liền muốn đi theo.

"Khụ khụ." Gia gia ho khan một tiếng.

"Gia gia vào đi, ăn sáng chưa a?" Diệp Tử hiển nhiên có nhãn lực hơn so với Tần Tiểu Mặc, lập tức buông tay Tiểu Mặc ra, đi đỡ gia gia.

"Còn chưa có ăn đâu." Gia gia thật ra không có vẻ tức giận gì với Diệp Tử, chỉ là trừng mắt nhìn Tần Tiểu Mặc.

"Tiểu Mặc có nấu cháo, gia gia ăn chút cháo nha."

"Cũng tốt."

"Em đi làm thêm hai cái trứng." Tần Tiểu Mặc nói xong muốn đi vào phòng bếp, gia gia thật sự là quá kinh khủng.

"Để chị đi, em cứ ngồi với gia gia". Diệp Tử trước một bước hướng phòng bếp đi đến, cô nhìn ra được lão nhân gia muốn một mình cùng Tần Tiểu Mặc tâm sự.

Tiêu Nhuận giúp đỡ gia gia ngồi lên sopha, lấy cớ muốn dùng máy tính trong phòng Tần Tiểu Mặc một lát, cũng tránh người đi. Trong phòng khách chỉ còn lại Tần Tiểu Mặc và gia gia.

"Nha đầu a." Gia gia mở miệng nói.

"Dạ".

"Lần trước chỗ bị đánh còn đau không?"

"Không đau, chỉ vài ngày, con sớm khoẻ rồi." Tần Tiểu Mặc cười hì hì, gia gia vẫn là rất quan tâm đến mình.

"Gia gia hai ngày này đã nghĩ rất kỹ, cũng có gọi điện cho mẹ con..."

"Mẹ sẽ qua đây sao?!" Tần Tiểu Mặc gấp gáp hỏi.

"Uh, mấy ngày nữa sẽ tới". Gia gia rốt cuộc mỉm cười, Tần Tiểu Mặc nghe được tin tức này cũng rất vui vẻ, cuối cùng mẹ nàng đã nghĩ thông suốt.

"Được rồi, gia gia với mẹ con hàn huyên tán gẫu, đều không có ý định phản đối con cùng Tiểu Tử." Gia gia cười vỗ vỗ bàn tay Tần Tiểu Mặc.

"Thật sự sao gia gia!?" Tần Tiểu Mặc vui sướng hỏi.

"Uh, hai đứa cũng không dễ dàng. Chúng ta là người thân nhất, người thân nhất cũng không thể tha thứ thì ai còn có thể chứa hai con đây. Cuộc sống của mình, mình mở tâm là tốt rồi."

"Gia gia, con yêu người!" Tần Tiểu Mặc ôm hôn gia gia một cái.

"Dù sao ta với mẹ con vốn cũng hiểu được Tiểu Tử không sai, muốn cho nàng làm vợ anh con, hiện tại dù sao cũng là con đoạt được, không tồi."

"Tất nhiên, chị ấy tốt lắm..." Tần Tiểu Mặc nhịn không được ở trước mặt gia gia thổi phồng một câu cho Diệp Tử.

"Biết... Không tốt thì làm sao con với anh con đều có thể thích nàng".

"Haizz.... Gia gia đừng nói chuyện này, con cũng đâu có thoải mái gì, anh của con cũng thích chị Diệp." Chân mày Tần Tiểu Mặc cau lại.

"Không gì đâu, anh của con a..." Gia gia che miệng cười cười.

"Sao a sao a?" Tần Tiểu Mặc ngửi được có mùi, liền nhiều chuyện.

"Anh của con hai ngày này rạng rỡ, giống như có biến." Gia gia nói trộm bên tai Tần Tiểu Mặc.

"Thật sự a?!" Tần Tiểu Mặc kinh hỉ hỏi.

"Đương nhiên, cái dạng hớn hở kia con không có thấy được đâu..."

"Là ai a?"

"Ta không biết, hôm nay tới tìm con không phải muốn để con giúp đỡ sao" gia gia nháy mắt nhìn Tần Tiểu Mặc.

Tần Tiểu Mặc ra hiệu Ok với gia gia, tỏ vẻ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Trên bàn cơm, Tần Tiểu Mặc cùng gia gia một người một câu, làm cho Tiêu Nhuận xấu hổ vô cùng, cuối cùng thừa nhận hắn cùng thư ký của hắn tốt lắm.

"A!!! Anh theo đuổi được nàng tới tay a, không tệ không tệ, vẫn là do em giúp anh đó nhe, thế nào, ánh mắt em gái anh không sai đi." Tần Tiểu Mặc vừa dứt lời đã cảm thấy đùi bị đạp một cái, là chị Diệp.

Tần Tiểu Mặc cười híp mắt, chị Diệp nhất định là ghen tị.

"Vâng, vâng, phải rồi..." Tiêu Nhuận bị em gái làm cho bất đắc dĩ đến cực điểm, không ngớt lời thừa nhận.

Ăn xong bữa sáng, Tiêu Nhuận chở gia gia trở về. Hai người vừa ra cửa, Tần Tiểu Mặc liền sôi nổi đem tin tức vừa rồi gia gia thông báo nói cho Diệp Tử nghe.

"Cưng ơi, thật vui vẻ, mẹ em và gia gia đều không tức giận... chị chính thức nhập môn là người nhà rồi..." Tần Tiểu Mặc ôm Diệp Tử, hét lên.

"Thật tốt." Diệp Tử cũng vui vẻ, không có chuyện gì hạnh phúc hơn là được người thân trong gia đình chúc phúc.

Hiện tại mỗi ngày vừa mở mắt có thể nhìn thấy Tần Tiểu Mặc, không cần lo lắng an nguy của nàng, cũng không có chuyện gì cần phiền lòng, ăn, mặc, ở, đi lại càng không cần lo, những ngày sau này xem như viên mãn, hẳn là còn có thể rất tốt đẹp.

Nhìn ra khuôn viên, thấy cây hồng hoa cùng cây nho đằng Tần Tiểu Mặc vì cô mà trồng, nghe thanh âm ríu rít của Tần Tiểu Mặc bên tai, Diệp Tử cười cong ánh mắt.

---------------------

Hiểu thêm về cây hồng hoa: http://thaomoc.com.vn/tin-tuc/item/170-tan-man-hong-hoa

----------------------

Đặc biệt cảm ơn em Amekage đã đóng góp file word. ヾ("。••。")ノ

Thân ái và quyết thắng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương