Cảnh Sát Có Người Yêu
-
Chương 62
********
Tổng cục
"Đã chuẩn bị tốt hết chưa?" Thành viên trong tổ chuyên án đứng thành hàng thẳng tắp trước mặt Trần An Khánh, chuẩn bị nghe lời dặn cuối trước khi xuất trận. Tần Kì đứng cạnh Trần An Khánh, chờ sau khi hắn nói xong thì bổ sung thêm vài câu, thuận tiện cổ vũ nhiệt huyết cho các thành viên.
"Chuẩn bị tốt."
"Có chứng cứ mới bắt, không thể tuỳ tiện, hiểu chứ? Lần này chúng ta xử lý không tốt sẽ đả thảo kinh xà. Về sau muốn điều tra cái gì cũng khó khăn."
"Hiểu được!"
"Tốt. Cố lên! Tôi tin tưởng các người, các người đều là tinh anh, là cảnh sát nhân dân ưu tú nhất của chúng tôi." Trần An Khánh cười nói.
"Đúng, nhìn trên vai các người đang đeo là cái gì, các người chính là cảnh sát nhân dân." Tần Kì phụ hoạ.
"Một trận đáng đánh, trở về sẽ tăng lương và phát tiền thưởng cho các người. Lập công thì ta và tổ trưởng mời các người đi ăn một bữa, nhà hàng quán ăn nào cho các người chọn... nhưng đừng ăn hết chúng tôi là được." Tần Kì cười nói.
"Oh, thanh tra không được nuốt lời a..."
"Thật tốt quá, tôi sớm muốn ăn lẩu cua ở Hương Mãn Lâu!" Viên đạn bọc đường của Tần Kì quả nhiên hữu dụng, mọi người lập tức càng thêm tin tưởng tràn đầy.
Tần Tiểu Mặc hướng Tần Kì chớp chớp mắt, nở nụ cười.
Tần Kì ho khan một chút, làm bộ như không thấy được, động tác của hai người bọn họ bị Trần An Khánh nhìn ra, chỉ cảm thấy buồn cười.
"Tốt lắm, xuất phát."
Đại bộ phận cảnh sát sớm đã mai phục xung quanh bến tàu. Có mấy người thường phục đã đến bến tàu quan sát từ 8 giờ sáng. Tổ chuyên án vì sợ bứt dây động rừng, cho nên chạng vạng mới lái xe đến mảnh đất trống sát bến tàu.
"Hiện tại tình huống thế nào?" Trần An Khánh vừa xuống xe, liền hỏi người phụ trách mà hắn an bài quan sát ở hiện trường.
"Tin báo cáo không phát hiện có tình huống gì đặc biệt, bến tàu cũng không phát hiện ai khả nghi, hàng hoá lui tới đều giống bình thường."
"Không đúng lắm, làm sao một chút động tĩnh đều không có." Tần Tiểu Mặc nhíu mày.
"Địa hình chỗ này chưa có nhúc nhích gì là bình thường. Trước tiên các ngươi dẫn người của mình đến địa điểm mai phục, chuẩn bị sẵn sàng." Trần An Khánh vung tay lên, liền quyết định mai phục trước rồi tính sau.
"Rõ."
Vì thế mọi người dựa theo kế hoạch đã định, làm đúng vị trí của mình, duy chỉ có Tần Tiểu Mặc, mắt phải cứ bị giật, dự cảm không tốt, thế nào cũng đều cảm thấy nhiệm vụ đêm nay không thích hợp.
Nhưng nghĩ tới mình đã đáp ứng nghe theo mệnh lệnh Trần An Khánh, không muốn bởi vì sự tuỳ hứng của mình mà phá huỷ toàn bộ bố cục, vậy thì xong đời.
Vì thế Tần Tiểu Mặc vẫn cùng bọn Lưu Cường đến khu vực mình phụ trách để mai phục, không dám có bất kì động tác nào, thẳng đến 11 giờ, gần nửa đêm...
Tần Tiểu Mặc ngồi chờ ở đây đã muốn 6 tiếng, trên người không biết bị bao nhiêu muỗi cắn, đương nhiên đây không phải trọng điểm, trọng điểm là nàng cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Bọn họ ngay từ đầu đã nghĩ độ tin cậy trong lời khai lão Cửu là rất cao, cho dù lời khai giả, cũng nghĩ theo hướng bọn tội phạm sẽ mai phục ở đây, nên dụ bọn họ chạy tới nơi này, cho nên bọn họ liền chuẩn bị thật tốt, bất quá cùng nhau sống chết một phen miễn là bắt được chúng.
Nhưng giờ nhảy ra một ý nghĩ, rủi có một khả năng khác thì sao?
Phó thanh tra đi vào phòng thẩm vấn, tắt camera theo dõi, rồi đưa ra một đoạn ghi chép.
Không nhanh như vậy! Hắn chỉ đi vào chưa đến 10 phút! Làm sao có thể viết ra một đoạn ghi chép toàn diện như vậy! Dù cho lão Cửu nói liên tục thì cũng không đủ thời gian! Lúc này, trong đầu Tần Tiểu Mặc hiện lên chính là nụ cười quỷ dị của lão Cửu.
"Dương đông kích tây!" Tần Tiểu Mặc đứng lên chạy ra khỏi vòng mai phục.
"Tần Tiểu Mặc lại làm gì không biết! Lưu Cường, các người nữa, đuổi theo mau! Những người khác không được nhúc nhích!" Trần An Khánh không biết Tần Tiểu Mặc làm gì, vội đứng lên chỉ huy.
Thu được mệnh lệnh của Trần An Khánh, Lưu Cường mang theo mười mấy người một khắc cũng không dám trì hoãn đuổi theo Tần Tiểu Mặc, chính là phản ứng trễ hơn nàng nên đuổi kịp là một chuyện khó khăn.
Chỉ chốc lát sau đã không thấy tăm hơi bóng dáng Tần Tiểu Mặc đâu.
"Đội trưởng Trần, không thấy người đâu."
"Đuổi theo mau, nàng chạy về hướng công viên Tâm Đường, nhanh đi!" Trần An Khánh vội vàng nói, Lưu Cường cũng không dám chậm trễ, chạy theo hướng đó.
Tổng cục
"Đã chuẩn bị tốt hết chưa?" Thành viên trong tổ chuyên án đứng thành hàng thẳng tắp trước mặt Trần An Khánh, chuẩn bị nghe lời dặn cuối trước khi xuất trận. Tần Kì đứng cạnh Trần An Khánh, chờ sau khi hắn nói xong thì bổ sung thêm vài câu, thuận tiện cổ vũ nhiệt huyết cho các thành viên.
"Chuẩn bị tốt."
"Có chứng cứ mới bắt, không thể tuỳ tiện, hiểu chứ? Lần này chúng ta xử lý không tốt sẽ đả thảo kinh xà. Về sau muốn điều tra cái gì cũng khó khăn."
"Hiểu được!"
"Tốt. Cố lên! Tôi tin tưởng các người, các người đều là tinh anh, là cảnh sát nhân dân ưu tú nhất của chúng tôi." Trần An Khánh cười nói.
"Đúng, nhìn trên vai các người đang đeo là cái gì, các người chính là cảnh sát nhân dân." Tần Kì phụ hoạ.
"Một trận đáng đánh, trở về sẽ tăng lương và phát tiền thưởng cho các người. Lập công thì ta và tổ trưởng mời các người đi ăn một bữa, nhà hàng quán ăn nào cho các người chọn... nhưng đừng ăn hết chúng tôi là được." Tần Kì cười nói.
"Oh, thanh tra không được nuốt lời a..."
"Thật tốt quá, tôi sớm muốn ăn lẩu cua ở Hương Mãn Lâu!" Viên đạn bọc đường của Tần Kì quả nhiên hữu dụng, mọi người lập tức càng thêm tin tưởng tràn đầy.
Tần Tiểu Mặc hướng Tần Kì chớp chớp mắt, nở nụ cười.
Tần Kì ho khan một chút, làm bộ như không thấy được, động tác của hai người bọn họ bị Trần An Khánh nhìn ra, chỉ cảm thấy buồn cười.
"Tốt lắm, xuất phát."
Đại bộ phận cảnh sát sớm đã mai phục xung quanh bến tàu. Có mấy người thường phục đã đến bến tàu quan sát từ 8 giờ sáng. Tổ chuyên án vì sợ bứt dây động rừng, cho nên chạng vạng mới lái xe đến mảnh đất trống sát bến tàu.
"Hiện tại tình huống thế nào?" Trần An Khánh vừa xuống xe, liền hỏi người phụ trách mà hắn an bài quan sát ở hiện trường.
"Tin báo cáo không phát hiện có tình huống gì đặc biệt, bến tàu cũng không phát hiện ai khả nghi, hàng hoá lui tới đều giống bình thường."
"Không đúng lắm, làm sao một chút động tĩnh đều không có." Tần Tiểu Mặc nhíu mày.
"Địa hình chỗ này chưa có nhúc nhích gì là bình thường. Trước tiên các ngươi dẫn người của mình đến địa điểm mai phục, chuẩn bị sẵn sàng." Trần An Khánh vung tay lên, liền quyết định mai phục trước rồi tính sau.
"Rõ."
Vì thế mọi người dựa theo kế hoạch đã định, làm đúng vị trí của mình, duy chỉ có Tần Tiểu Mặc, mắt phải cứ bị giật, dự cảm không tốt, thế nào cũng đều cảm thấy nhiệm vụ đêm nay không thích hợp.
Nhưng nghĩ tới mình đã đáp ứng nghe theo mệnh lệnh Trần An Khánh, không muốn bởi vì sự tuỳ hứng của mình mà phá huỷ toàn bộ bố cục, vậy thì xong đời.
Vì thế Tần Tiểu Mặc vẫn cùng bọn Lưu Cường đến khu vực mình phụ trách để mai phục, không dám có bất kì động tác nào, thẳng đến 11 giờ, gần nửa đêm...
Tần Tiểu Mặc ngồi chờ ở đây đã muốn 6 tiếng, trên người không biết bị bao nhiêu muỗi cắn, đương nhiên đây không phải trọng điểm, trọng điểm là nàng cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Bọn họ ngay từ đầu đã nghĩ độ tin cậy trong lời khai lão Cửu là rất cao, cho dù lời khai giả, cũng nghĩ theo hướng bọn tội phạm sẽ mai phục ở đây, nên dụ bọn họ chạy tới nơi này, cho nên bọn họ liền chuẩn bị thật tốt, bất quá cùng nhau sống chết một phen miễn là bắt được chúng.
Nhưng giờ nhảy ra một ý nghĩ, rủi có một khả năng khác thì sao?
Phó thanh tra đi vào phòng thẩm vấn, tắt camera theo dõi, rồi đưa ra một đoạn ghi chép.
Không nhanh như vậy! Hắn chỉ đi vào chưa đến 10 phút! Làm sao có thể viết ra một đoạn ghi chép toàn diện như vậy! Dù cho lão Cửu nói liên tục thì cũng không đủ thời gian! Lúc này, trong đầu Tần Tiểu Mặc hiện lên chính là nụ cười quỷ dị của lão Cửu.
"Dương đông kích tây!" Tần Tiểu Mặc đứng lên chạy ra khỏi vòng mai phục.
"Tần Tiểu Mặc lại làm gì không biết! Lưu Cường, các người nữa, đuổi theo mau! Những người khác không được nhúc nhích!" Trần An Khánh không biết Tần Tiểu Mặc làm gì, vội đứng lên chỉ huy.
Thu được mệnh lệnh của Trần An Khánh, Lưu Cường mang theo mười mấy người một khắc cũng không dám trì hoãn đuổi theo Tần Tiểu Mặc, chính là phản ứng trễ hơn nàng nên đuổi kịp là một chuyện khó khăn.
Chỉ chốc lát sau đã không thấy tăm hơi bóng dáng Tần Tiểu Mặc đâu.
"Đội trưởng Trần, không thấy người đâu."
"Đuổi theo mau, nàng chạy về hướng công viên Tâm Đường, nhanh đi!" Trần An Khánh vội vàng nói, Lưu Cường cũng không dám chậm trễ, chạy theo hướng đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook