*********

Buổi tối, Tần Tiểu Mặc lại theo thường lệ yêu cầu được cùng đi theo dõi, Trần An Khánh thấy mấy ngày nay đều không có chuyện gì liền đáp ứng cho Tiểu Mặc theo cùng.

"Nếu không thì theo dõi thêm đêm nay nữa, rồi đổi chiến thuật, cứ tiếp tục như vậy chúng ta cũng không chịu nổi. Nhìn xem còn có địa phương nào khác đáng nghi hay không" Trần An Khánh nói.

"Không, tôi cảm thấy vẫn nên tiếp tục đợi, hắn chính là nhìn ra được chúng ta không có tính nhẫn nại, đây chính là con cá lớn, bắt được sẽ có bước đột phá quan trọng." Tần Tiểu Mặc phản đối.

"Nhưng cứ thế này chúng ta hao phí quá nhiều nhân lực vật lực ." Ngồi ở trong xe, Trần An Khánh thảo luận phương hướng chiến lược với Tần Tiểu Mặc, mỗi người mỗi ý khác nhau.

"Đó cũng là vấn đề." Tần Tiểu Mặc nghĩ nghĩ, quả thật không thể không thừa nhận suy tính toàn diện của Trần An Khánh.

"Quan sát xong hôm nay rồi nói sau, làm khó bọn Bác Văn, chắc họ mệt chết rồi." Trần An Khánh hít một hơi.

"Ừ." Tần Tiểu Mặc nghiêm túc gật đầu, nhìn camera theo dõi trên xe.

"Tổ trưởng! ! ! ! ! ! ! Mục tiêu!" Tần Tiểu Mặc chỉ vào một người đàn ông khá gầy vừa xuất hiện trên camera, đây không phải là lão Cửu sao!

"Thật là hắn!"

"Bác Văn, Bác Văn , mục tiêu xuất hiện, nhanh lên! Đề phòng. Thông tri bọn họ! Phía đông bắc quán bar! Hình như hắn còn chưa phát hiện ra các ngươi!" Trần An Khánh vội vàng thông báo cho Bác Văn.

"Thu được!" Giọng Bác Văn khẩn trương, bắt đầu vào trạng thái phòng bị, trong camera, thấy mười mấy người mặc thường phục dần dần hướng phía đông bắc đi đến, Tần Tiểu Mặc ở trên xe thật sự là nhịn không được, mở cửa xe nhảy ra ngoài.

"Cô làm gì đó !"

"Tôi đi hỗ trợ!" Tần Tiểu Mặc nhảy xuống xe.

"Cô không được đi! Haizz!" Trần An Khánh sốt ruột, vội vàng vẫy vẫy tay ra hiệu cho Lưu Cường đang ngồi ở phía sau, đi ra kéo nàng trở về.

Có điều Lưu Cường lại không nhanh bằng Tần Tiểu Mặc, đành phải mở to mắt nhìn Tiểu Mặc chạy vào quán bar.

"Đi vào, đi theo nàng vào đó, bảo hộ nàng. Cẩn thận một chút! Tránh đả thảo kinh xà!" Trần An Khánh nói với Lưu Cường.

"Rõ."

Lưu Cường mặc thường phục bình tĩnh đi vào quán bar, toàn thân thả lỏng ngoại trừ ánh mắt một chút cũng không dám lơ là, lo tìm kiếm bóng dáng Tần Tiểu Mặc trong đám người hỗn độn.

Chỉ chốc lát sau liền tìm được rồi, Tần Tiểu Mặc cách không xa Bác Văn, chậm rãi hướng tới gần lão Cửu. Vòng bao vây càng ngày càng nhỏ, Tần Tiểu Mặc cách lão Cửu cũng càng ngày càng gần. Rốt cuộc, lúc Tần Tiểu Mặc còn cách không đến ba thước, trực giác sắc bén giúp lão Cửu phát hiện có biến, hình như có nhóm người đang chậm rãi tới gần hắn. Làm tội phạm lâu như vậy, lão Cửu thật sự có năng lực quan sát.

Đã nhận ra bất thường, lão Cửu xoay người bước đi. Bác Văn thấy lão Cửu phát hiện , liền lập tức hạ lệnh "Sơ tán quần chúng, bắt người! Mau!"

Một đại bộ phận thường phục đều hướng về lão Cửu chạy tới, lưu lại nhóm nhỏ người sơ tán quần chúng. Tiểu Mặc hiển nhiên không thuộc về nhóm người sau.

Khi nhìn thấy lão Cửu muốn chạy thoát thân, Tần Tiểu Mặc phản ứng nhanh chóng đuổi theo, đám người mặc thường phục cũng theo sát tới gần, cách lão Cửu không bao xa. Bởi vì chuyện lần trước, nên lần này Tần Tiểu Mặc đã nhìn xa trông rộng, duy trì một khoảng cách nhất định với lão Cửu, phòng ngừa hắn lại đâm mình một dao.

Quả nhiên, lúc Tần Tiểu Mặc sắp bắt được lão Cửu, hắn xoay người hướng Tần Tiểu Mặc đâm tới, Tần Tiểu Mặc nhanh lách người sang phải, tránh thoát đòn tấn công hung ác, thừa dịp lão Cửu còn chưa khôi phục lại, Tần Tiểu Mặc vươn chân đá lên đầu gối hắn một đá, hắn liền không tự chủ được, quỵ người xuống, dao nhỏ cũng rớt ra, Tần Tiểu Mặc vội vàng đá văng con dao ra xa, loạt động tác vừa hoàn thành, đám người kia cũng chạy đến kịp, thấy lão Cửu nằm úp sấp té trên mặt đất, vội vàng đè hắn, còng tay lại, sau đó mới kéo hắn lên.

"Chống cự cái gì!"

"Không được nhúc nhích!"

Đám người này đều ngồi im theo dõi đã lâu, ai cũng muốn điên rồi, bây giờ thật vất vả quơ được người, tự nhiên đều phát tiết lên người lão Cửu, không phải đá thì chính là hét vào mặt hắn.

"Hô, rốt cuộc cũng bắt được anh ." Tần Tiểu Mặc vỗ vỗ tay, nhảy đến bên cạnh lão Cửu, cười tủm tỉm nói.

"Lại là cô!" Lão Cửu hé mắt, không nghĩ tới cuối cùng mình lại rơi vào tay ranh con này, đúng là viễn vông mà.

"Chính là tôi." Tần Tiểu Mặc liếc lão Cửu một cái.

"Kéo hắn về đi, mọi người vất vả rồi!" Tần Tiểu Mặc nói với các đồng nghiệp.

"Ha ha, đêm nay nên mở tiệc ăn mừng một chút!"

"Đúng vậy đúng vậy."

Tất cả mọi người rất vui vẻ , sau khi áp giải lão Cửu lên xe cảnh sát, Tần Tiểu Mặc lại hưng phấn trở về xe Trần An Khánh.

"Tổ trưởng! Bắt được rồi !" Tần Tiểu Mặc vừa lên xe, liền cười nói với Trần An Khánh.

"Cô đó, cô không biết là phải nghe theo lệnh sắp xếp sao! Cô không đi cũng có thể bắt được hắn." Trần An Khánh cau mày giáo huấn. Nếu Tần Tiểu Mặc mà xảy ra chuyện gì chắc hắn sẽ bị chánh thanh tra lột hết da mất thôi.

"Haizz! Tôi là hình cảnh cơ mà! Anh nghĩ tôi là người sợ bị thương sao! Tôi không sợ bị thương!" Tần Tiểu Mặc cau mày nói.

"Tôi đây là giảm miễn thương vong không cần thiết! Vì tổng cục tiết kiệm tài nguyên!"

"Được rồi, lần sau sẽ nghe lời anh." Tần Tiểu Mặc nói không lại Trần An Khánh, chỉ có thể cắn cắn môi, nhận thua.

"Đừng có mà giả vờ hứa cho qua chuyện."

"Tôi biết rồi!" Tần Tiểu Mặc không cam lòng đáp lời.

Trở lại tổng cục, Trần An Khánh liền vọt vào văn phòng chánh tranh tra để báo cáo công tác, còn Tần Tiểu Mặc vui tươi hớn hở, đi vào phòng thông báo tin tốt cho các đồng nghiệp trong tổ chuyên án.

"Tiểu Mặc! Nghe nói các người quơ được lão Cửu !" Mới vừa vào cửa, Tiểu Yến đã hướng Tần Tiểu Mặc hét lớn.

"Làm sao các người cũng biết! Tin tức lan nhanh vậy ha!" Tần Tiểu Mặc kinh ngạc nói.

"Ôi giời, Bác Văn đã sớm gọi điện nói, tốc độ của ngươi quá chậm."

"Thì ra là như vậy."

"Công lớn thần a, đêm nay đi uống một chén?" Một đồng nghiệp nhóm kỹ trinh đề nghị.

"Đúng rồi đó." Lời mời vừa nói ra, đều có người đáp ứng.

"Uống gì mà uống, ngày mai không cần làm việc a, không thẩm tra làm sao biết có đầu mối gì! Đêm dài lắm mộng có biết hay không!" Lúc này, Trần An Khánh đã đi vào, giáo huấn cả đám một phen.

"Bị phát hiện rồi ..." kẻ đầu tiêu nhún nhún vai, bộ dáng lắng nghe giáo huấn.

"Được rồi, chuẩn bị đi. Mỗi người viết một phần kế hoạch thẩm vấn đưa đến cho tôi. Cùng lắm buổi tối tôi mời các người ăn một bữa." Trần An Khánh nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương