Cảnh Năm Biết Bao Lâu
-
Chương 11
Dì vừa đi tôi đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, nói là thu dọn, thực ra chỉ có một cái túi nhỏ, chứng minh thư, tiền mặt, cầm theo một chiếc di động, tôi bước đi.
Rõ ràng Trì Phi Phàm đã phản bội. Hai người đàn ông này đều thâm sâu khó lường, nếu tôi tiếp tục ở lại, chính là con cá nằm trên thớt, muốn phá hỏng sự sắp xếp của người khác, việc đầu tiên phải làm chính là rời khỏi tầm mắt của người ta, hành động bât ngờ, đánh tập kích.
Cho dù tôi có thể sinh đứa bé này hay không, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.
Tôi không từ mà biệt.
Nói như trong tiểu thuyết ngôn tình thì đây là liều mạng chạy trốn, nói như trong phim điện ảnh hắc bang của HongKong thì đây là chạy thoát chết, nói như phim truyền hình thì đây là bỏ nhà ra đi, không từ đã biệt.
Chỗ Trần Mặc chắc chắn không thể tới, tôi biết hai người đàn ông kia không bị ngốc, bọn họ chắc chắn nghĩ biện pháp tìm tôi. Hơn nữa Trì Phi Phàm là con nhà quyền chức, ai biết anh ấy quyền lực tới thế nào, trong tiểu thuyết viết thế này: trên thấu trời, dưới hiểu đất, không có việc nào có thể giấu nổi anh, càng không cần kể tới việc tìm người không cần thiết bị này, vì vậy tôi nhất định phải cao bay xa chạy.
Tiền mặt tôi có không nhiều lắm, thừa dịp không ai phát hiện tôi đã bỏ trốn, gọi cho Trần Mặc một cuộc điện thoại, vay tiền cậu ấy.
Tôi ngồi ở công viên nhỏ chờ Trần Mặc. Thời tiết dần mát mẻ, trong công viên không có nhiều người, cỏ lau trong hồ nước đã bắt đầu úa vàng, tôi nghĩ tới hoàng hôn mùa hè ấy, tôi ngồi ở đây, rồi quen biết Lục Dữ Giang.
Ngày đó tôi ngồi ở ghế dài dưới tán liễu rủ, nhìn thấy hắn đứng bên cạnh hồ nước. Vì hắn rất tuấn tú, từ trước tới giờ tôi đều thích người đẹp trai, nên rất chú ý hắn. Trong hồ nước có một bông hoa súng, còn cả một hàng sen dịu dàng, hắn cúi đầu đi dọc đường ven hồ, trong khoảnh khắc đó, lại đi tiếp. Tôi ngồi trên ghế đá, một giờ sau, nhìn hắn từ từ rời đi.
Một giờ ngồi đây tôi đã nghe đến mười lần bài hát trong máy mp3, ăn xong tất cả kẹo cao su trong túi, còn đi tới siêu thị bên ngoài công viên mua một cây kem ốc quế. Vừa ăn được hai miếng kem ốc quế, bỗng thấy hắn trèo qua lan can bạch ngọc giữa hồ nước.
Tuy là hồ nhân tạo, nhưng nước nơi này rất sâu, năm trước còn có một người bệnh nặng tự sát ở đây, cuối cùng được người qua đường cứu vớt. Không ngờ tới một chàng trai trẻ tuổi anh tuấn như vậy lại nghĩ không thông, tôi cái khó ló cái khôn, hét một tiếng rồi ném cả que kem vào người hắn.
Kết quả… Kết quả đương nhiên là Lục Dữ Giang nổi giận trừng mắt nhìn tôi, người hắn dính đầy kem que, hắn hỏi: “Cô làm gì vậy?”
Tôi như gà mái mẹ khuyên bảo hắn: “Đừng nghĩ không thông, tuổi còn trẻ, chuyện gì thì để ngày mai tính! Anh nhìn nước ở đây đi, nhảy xuống không thoải mái đâu, còn nữa, sau khi chết đuối sẽ rất xấu xí, anh trông đẹp trai như vậy, chết một cách xấu xí là không có lợi đâu.’’
Hắn dở khóc dở cười: “Ai nghĩ không thông cơ? Điện thoại di động của tôi rơi xuống đó, tôi đang định vớt lên, không pin sẽ bị hỏng.”
Kết quả chuyện này là, Lục Dữ Giang vốn muốn vớt di động rơi vào trong hồ, lại bị tôi ném kem. Quan trọng nhất hắn là kẻ có tiền, bộ quần áo trên người hắn, có bán tôi cũng không có tiền đền đâu.
Tôi đã quên khi hỗn loạn ấy tôi nói dối hắn ra sao rồi, dù sao cuối cùng tôi lừa hắn đưa áo cho tôi mang đi giặt khô, còn tự nhận tôi là người có lòng tốt. Điều duy nhất tôi còn nhớ rõ là ánh mắt sáng ngời của hắn, hắn nói: ‘Ừ, tôi sẽ không nhảy hồ tự sát, vì tôi biết bơi.”
Hại tôi lầm tưởng hắn định nhảy hồ. Tôi nghiêm mặt ưỡn ngực giải thích với hắn: “Tôi không biết bơi, tôi lo anh tự nhiên nhảy xuống hồ, tôi lại không thể cứu anh, vậy nên mới ném anh.”
Hắn nói; ‘Cô nghĩ rằng cô ném tôi thì tôi sẽ không nhảy hồ nữa ư?”
Tôi nói năng hùng hồn đầy lí lẽ: “Tôi ném anh, anh quần áo bị bẩn rồi, người bình thường nhất định sẽ quát mắng tôi, nếu cãi nhau tôi còn có thể lôi kéo anh, anh cũng không thể nhảy hồ được nữa.”
Hắn nói: “Nếu người thật sự muốn chết, ai sẽ vì quần áo mà cãi nhau với cô?”
Điều này cũng đúng, nhưng với hắn là tình thế cấp bách cơ mà?
Tôi nói: “Quên đi quên đi, nếu không tôi mời anh ăn cơm nhé.”
Vốn tôi cũng không nghĩ người đẹp trai như thế sẽ đồng ý, nhưng tôi không hiểu tại sao cuối cùng hắn lại muốn cùng tôi đi ăn cơm. Về sau mới biết hôm đó tâm trạng hắn không tốt, nên tôi đúng là vận xui như chó.
Hôm ấy ăn thịt kho tàu, tôi thích nhất là tiệm ăn nhỏ ở ngoài trường học Tây Môn, tôi ăn rất nhiều, ăn tới căng bụng, hắn cũng ăn rất nhiều. Sau đó hắn lại đưa tôi về kí túc xá, tôi quả thật là thụ sủng nhược kinh[1]
[1]Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái sinh lo sợ.
Sau lại phải thực tập, tôi mặt dày gọi điện cho hắn, hỏi hắn có thể giúp đỡ tôi không, tôi cũng không trông mong hắn còn nhớ tôi là ai, kết quả hắn còn thật lòng sắp xếp giúp tôi. Vì vậy tôi gan lớn, thường xuyên mời hắn ăn cơm, nói thật thịt kho tàu ấy tôi đã ăn muốn ngấy rồi, nhưng có thể ăn cơm cùng hắn, dù là ăn thứ gì, tôi cũng rất vui vẻ.
Còn sau đó nữa, tôi năn nỉ hắn dạy tôi học bơi. Tôi cũng không ngờ hắn lại đồng ý, đợi đến khi ăn đồng ý, tôi lại cảm thấy thật ngại ngùng, vì vậy rủ chị gái cùng đi.
Chuyện sau đó, hắn gặp chị tôi.
Chuyện sau đó, hắn thích chị tôi.
Ở bể bơi, tôi giả bộ như đang bơi lội, lúc ẩn lúc hiện dưới nước, nhìn hắn dạy chị mình. Hắn dạy thật kiên nhẫn, chị còn chuyên tâm học hỏi, học nín thở, học đạp nước… Chị thật thông minh, chỉ nửa ngày đã học được. Hắn hơi nâng tây của chị, chị đã bơi về phía trước.
Da chị tôi rất trắng, vóc dáng lại đẹp, ở trong bể bơi, như một người cá xinh đẹp, mà hắn là hoàng tử, nắm tay cô người cá, hai người bơi vòng quanh vòng quanh, người bên cạnh đều thấy hâm mộ.
Cuối cùng tôi cũng không học bơi được nữa.
Theo hắn nói, tôi vừa ủ rũ, lại còn ngốc, không cố gắng tập trung.
Khi đó chúng tôi sắp kết hôn, ở bể bơi trong câu lạc bộ, tôi thoải mái ôm cổ hắn, để hắn ôm tôi nổi trên nước: “Dù sao cũng có anh rồi, em không học cũng sẽ không bị chết đuối.”
Kết quả hắn văng tay tôi ra, tôi giống như quả cân, “rầm” một tiếng rồi chìm xuống. Tôi vung loạn trong nước, nhìn thấy ánh sáng xanh ngay đỉnh đầu mình, làm thế nào cũng không bơi được. Cảm giác chìm nghỉm ấy khiến tôi tuyệt vọng, tôi không thấy Lục Dữ Giang, mặc dù tôi biết hắn cách tôi không xa, nhưng cho dù thế nào hắn cũng không giúp tôi. Xung quanh đều là nước, tôi cũng không nắm được cái gì. Càng chìm sâu hơn, sặc rất nhiều nước, may là nhân viên cứu hộ phát hiện ra tôi, một tay kéo tôi lên bờ, tôi thiếu chút nữa bị sặc chết. Lúc nổi lên Lục Dữ Giang còn nói: “Không uống nước làm sao học bơi được?” Lúc ấy tôi cảm thấy Lục Dữ Giang tuyệt đối không yêu tôi, hắn ở ngay bên cạnh tôi, cũng không chịu cứu tôi. Lần sau hắn bảo dạy tôi bơi, tôi sống chết không chịu học. Mặc kệ hắn mắng tôi ngu ngốc, nói tôi lười biếng gì đó, tôi chỉ không thích cảm giác ngộp thở ấy. Sờ không thấy, thở không được, rõ ràng biết hắn ở ngay bên cạnh, cũng vĩnh viễn không nắm lấy được.
Hơn nữa mỗi lần vào bể bơi, tôi sẽ nhớ tới lúc hắn dạy chị bơi lội. Nếu không phải ngoài ý muốn, hẳn là họ đã thành một đôi thần tiên yêu nhau, mà không phải bị con vịt xấu xí như tôi chia rẽ, ngang ngược kiên quyết bám lấy hắn.
Khi tôi đang thương tâm, có người vỗ vai tôi, làm tôi hoảng sợ. Quay đầu nhìn, hóa ra là Trần Mặc. Cậu ngồi xuống ghế, sau đó đưa tôi một túi lớn, bên trong là tiền mặt nặng trịch.
Tôi ôm tiền nói: “Đại ân đại đức không lời nào cảm tạ hết, đến lúc nào đó nhất định sẽ trả lại cậu.”
Trần Mặc không hỏi tôi lấy tiền làm gì, cậu còn thở dài: “Cảnh Tri, cậu không thể trốn chạy cả đời.”
Tôi cười ha ha nói: “Dù sao trước mắt cũng phải đi, cao bay xa chạy rồi nói sau.”
Trần Mặc nói: “Lục Dữ Giang phát điên tìm cậu ở khắp nơi, còn tìm tới nhà mình. Cảnh Tri, mình không biết cậu và anh ta có chuyện gì, nhưng mình thấy mọi chuyện có lẽ không phải như cậu nghĩ đâu.”
Hỏng rồi, tôi đây đã sắp chết, còn có thể như nào nữa?
Tôi hỏi: “Lục Dữ Giang nói gì với cậu, sao cậu có thể cứ trọng sắc khinh bạn thế được.”
Cậu ấy nói: “Lục Dữ Giang chẳng nói gì hết, chỉ hỏi cậu đi đâu. Mình nói mình không biết, anh ấy rất thất vọng.”
Tôi không nói gì, bỗng nhiên Trần Mặc nói: “Cảnh Tri, cậu đã nghĩ tới việc nói chuyện nghiêm túc với Lục Dữ Giang chưa?”
Tôi ngạc nhiên, Trần Mặc nói: “Mình cũng yêu rồi, vậy nên mình biết, yêu một người là như thế nào. Cảnh Tri à, nếu mình không nhìn lầm, Lục Dữ Giang yêu cậu lắm.”
Tôi bị những lời này làm cho hoảng loạn, Trần Mặc nói: “Chỉ bằng cái bộ dạng chạy khắp nơi tìm cậu, mình biết, hẳn là anh ấy yêu cậu lắm. Mình nói không biết cậu ở đâu, mình thấy ánh sáng trong mắt anh ấy, dần dần, dần dần tắt lụi, tựa như tâm hóa tro bụi vậy.”
Tôi cười gượng hai tiếng: “Bạn yêu, cậu đột nhiên lại văn vẻ thế, mình cảm thấy sợ đấy.”
Trần Mặc nói: “Vì sao cậu không cho chính mình một cơ hội, để Lục Dữ Giang nói rõ ràng với cậu.”
Còn nói cái gì nữa, hắn nói hắn yêu tôi, tôi biết, đó là bởi vì tôi đáng thương, tôi cũng đáng thương như chị mình, vậy nên hắn mới nói yêu tôi.
Cậu ấy nói: “Cảnh Tri, cậu không thể gặp chuyện là bỏ trốn, như vậy không được.”
Đúng, tôi yếu đuối, tôi vô dụng, tôi sợ hãi, tôi sợ chết, tôi sợ phải chết, nghĩ đến cái chết, tôi đã sợ đến run rẩy, tôi gặp chuyện là bỏ chạy… Nhưng tôi thực sự không có dũng khí đối mặt với Lục Dữ Giang. tôi không dám nhìn ánh mắt hắn, tôi không dám nghĩ tới những việc sau này, bởi vì tôi không biết mình có thể sống được bao lâu nữa. Nếu thực sự chết rồi, vậy hãy để tôi tránh xa mọi người, rồi từ từ rời đi.
Vì vậy tôi tiếp tục cười gượng: “Trần Mặc, cậu không hiểu…”
“Mình không hiểu cái gì?” Trần Mặc bỗng nhiên quay đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Diệp Cảnh Tri, mình vẫn luôn là bạn bè của cậu, vì thế mình không muốn nhìn thấy cậu đi đường vòng, mình không muốn cậu mất đi những thứ tốt đẹp nhất. Cậu rõ ràng thương anh ấy, anh ấy cũng yêu cậu, vì sao cậu còn muốn trốn.”
Tôi cúi đầu, ôm túi tiền, qua thật lâu thật lâu tôi mới nghe được giọng nói mình: “Trần Mặc, mình không dám. Cậu không biết, mình thực sự không dám, anh ấy nói anh ấy yêu mìh, sau đó, cậu cũng nói như thế. Nhưng mà mình không tin được. Giống như ngày còn bé, thầy giáo vẫn nói mình ngu dốt, chị nói cần cù bù thông minh, chỉ cần mình cố gắng, có thể đứng thứ nhất. Vì thế mình cũng rất cố gắng đấy chứ, cuối cùng thi mình được một trăm điểm, nhưng thầy giáo nói, mình nhất định là chép bài đứa bên cạnh. Bởi vì đứa ngồi cạnh mình cũng được một trăm điểm. Chỉ có mình nói, mình không có chép bài, nhưng chẳng ai tin mình… Người nào cũng nói mình gian lận, tới cuối cùng, mình cũng không dám tin một trăm điểm ấy là mình tự làm…”
“Trước đây mẹ đối với mình tốt nhất, nhưng mẹ mất. Lúc còn nhỏ mình rất thích ngắm trăng, có một hôm buổi tối trời đầy mây đen, không nhìn thấy trăng sáng, mình òa khóc, muốn tìm cho được ánh trăng. Cuối cùng làm phiền tới ba, ba tát mình một cái, mình cũng không dám khóc. Chị nói với mình, ánh trăng vẫn còn đó, chỉ là mình không nhìn thấy, nó trốn sau đám mây, mình chỉ cần vén mây là nhìn thấy. Chị đối với mình tốt lắm, chị nói dối để dỗ dàng mình, nhưng chị cũng không còn nữa…”
“Mình thích Lục Dữ Giang, nhưng mình không dám.” Tôi ngẩng mắt, hai mắt mông lung, có lẽ tôi đã khóc, không biết vì sao, gần đây tôi lại hay khóc như vậy, tôi hít một hơi: “Anh ấy chính là một trăm điểm, mình không tin mình sẽ có được. Anh ấy cũng chính là ánh trăng sau đám mây, cho dù mình khóc lóc ra sao, có lẽ điều thật sự xảy ra là ánh trăng mãi mãi trốn sau đám mây, vĩnh viễn không nhìn thấy. Hơn nữa mình càng khóc lóc sẽ càng phiền tới người ta, rồi anh ấy cũng chán ghét mình.”
“Mình biết có nhiều người chán ghét mình lắm, mình đối với anh ấy rất hung dữ. Hừ, dù sao mình cũng chẳng thích nữa đâu. Nhưng có đôi khi mình thật sự sợ hãi. Chị nói, ánh trăng vẫn còn đó, nó ở phía sau đám mây… Nhưng mình vẫn không nhìn thấy trăng sáng, có đôi khi mình nghĩ, ánh trăng thực sự tồn tại sao… Có lẽ nó đã rời đi đúng không…”
Trần Mặc không nói gì hết, cậu ấy chỉ vươn hai tay ôm tôi. Tôi khóc rất mệt: “Trần Mặc, mình phải rời khỏi nơi này, đến một nơi không ai quen biết mình. Mình chịu đựng lâu như vậy, mình không chịu nổi nữa rồi, mình có thể cứng cỏi hơn, nhưng mình thực sự không chịu được nữa.”
Trần Mặc không nói gì, cậu ấy giống như chị tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, như dỗ dàng đứa trẻ. Lúc còn nhỏ tôi không giống nhwunxg đứa trẻ khác, vì tôi không có mẹ, tôi phải như người lớn tự chăm sóc chính mình, không để chị phải lo lắng. Chị đi rồi tôi lại càng không phải trẻ con, tôi phải dũng cảm, phải kiên cường, không để người khác coi thường.
Cho dù không biết trong đầu mình có khối u. Tôi cũng không thể yếu đuối, bởi vì trong bụng tôi có đứa bé, số phận ép buộc tôi phải bỏ nó, tôi kiên cường chống chịu, tôi không muốn, tôi muốn đứa bé, đó là con của tôi. Chẳng quan tâm người khác nghĩ ra sao, tôi vẫn phải chống chịu. Chịu đựng vất vả lắm, mệt lắm, nhưng không có ai chia sẻ cùng tôi.
Trước đây tôi xem “Khi có nữ tử”, trong đó có một đoạn là: “Khát vọng cả đời ấy tôi sẽ giữ kín thật sâu, cất giấu thật kỹ càng,bảo vệ thật cẩn thận. Giải thoát nỗi sợ, giải thoát nỗi đau, giải thoát sự lênh đênh, giải thoát nơi bám víu cuối cùng của tôi.
Chỉ riêng người ấy, tôi biết, tôi vẫn luôn biết, anh vĩnh viễn sẽ không đến.”
Hiện giờ câu nói này rất thịnh hành trên internet, cứ mở BBS là có thể thấy, được giới nghệ sĩ hằng ngày hằng giờ trích dẫn. Ai cũng không biết, mùa hè năm 2003 ấy, tôi nhìn thấy câu này trên diễn đàn Tân Lãng, khi ấy tôi đọc rất nhiều lần, mỗi lần đều khắc sâu vào lòng. Tôi biết, tôi biết người đó vĩnh viễn không đến. Từ tận đáy lòng, tôi đã biết rõ rồi.
Tôi tắt trang web ấy đi, chăm chỉ học tiếng Anh. Tôi liều mạng tham gia nghiên cứu sinh, nhưng ba cũng không cười với tôi một cái. Tôi liều mạng gả cho Lục Dữ Giang, nhưng cuối cùng hắn cũng không thương tôi.
Mặc kệ tôi cố gắng thế nào, đều uổng công, Mặc kệ tôi cầu xin ra sao, vận mệnh chưa bao giờ bằng lòng với tôi.
Tôi chỉ là, không chịu được nữa.
Trần Mặc nói: “Cậu đi nghỉ ngơi một vài hôm, coi như nghỉ phép.” Dừng lại một lúc, cậu còn nói: “Có gì khó khăn, gọi điện thoại cho mình.”
Đời này có khuê mật như Trần Mặc, là may mắn lớn nhất của tôi.
Rõ ràng Trì Phi Phàm đã phản bội. Hai người đàn ông này đều thâm sâu khó lường, nếu tôi tiếp tục ở lại, chính là con cá nằm trên thớt, muốn phá hỏng sự sắp xếp của người khác, việc đầu tiên phải làm chính là rời khỏi tầm mắt của người ta, hành động bât ngờ, đánh tập kích.
Cho dù tôi có thể sinh đứa bé này hay không, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.
Tôi không từ mà biệt.
Nói như trong tiểu thuyết ngôn tình thì đây là liều mạng chạy trốn, nói như trong phim điện ảnh hắc bang của HongKong thì đây là chạy thoát chết, nói như phim truyền hình thì đây là bỏ nhà ra đi, không từ đã biệt.
Chỗ Trần Mặc chắc chắn không thể tới, tôi biết hai người đàn ông kia không bị ngốc, bọn họ chắc chắn nghĩ biện pháp tìm tôi. Hơn nữa Trì Phi Phàm là con nhà quyền chức, ai biết anh ấy quyền lực tới thế nào, trong tiểu thuyết viết thế này: trên thấu trời, dưới hiểu đất, không có việc nào có thể giấu nổi anh, càng không cần kể tới việc tìm người không cần thiết bị này, vì vậy tôi nhất định phải cao bay xa chạy.
Tiền mặt tôi có không nhiều lắm, thừa dịp không ai phát hiện tôi đã bỏ trốn, gọi cho Trần Mặc một cuộc điện thoại, vay tiền cậu ấy.
Tôi ngồi ở công viên nhỏ chờ Trần Mặc. Thời tiết dần mát mẻ, trong công viên không có nhiều người, cỏ lau trong hồ nước đã bắt đầu úa vàng, tôi nghĩ tới hoàng hôn mùa hè ấy, tôi ngồi ở đây, rồi quen biết Lục Dữ Giang.
Ngày đó tôi ngồi ở ghế dài dưới tán liễu rủ, nhìn thấy hắn đứng bên cạnh hồ nước. Vì hắn rất tuấn tú, từ trước tới giờ tôi đều thích người đẹp trai, nên rất chú ý hắn. Trong hồ nước có một bông hoa súng, còn cả một hàng sen dịu dàng, hắn cúi đầu đi dọc đường ven hồ, trong khoảnh khắc đó, lại đi tiếp. Tôi ngồi trên ghế đá, một giờ sau, nhìn hắn từ từ rời đi.
Một giờ ngồi đây tôi đã nghe đến mười lần bài hát trong máy mp3, ăn xong tất cả kẹo cao su trong túi, còn đi tới siêu thị bên ngoài công viên mua một cây kem ốc quế. Vừa ăn được hai miếng kem ốc quế, bỗng thấy hắn trèo qua lan can bạch ngọc giữa hồ nước.
Tuy là hồ nhân tạo, nhưng nước nơi này rất sâu, năm trước còn có một người bệnh nặng tự sát ở đây, cuối cùng được người qua đường cứu vớt. Không ngờ tới một chàng trai trẻ tuổi anh tuấn như vậy lại nghĩ không thông, tôi cái khó ló cái khôn, hét một tiếng rồi ném cả que kem vào người hắn.
Kết quả… Kết quả đương nhiên là Lục Dữ Giang nổi giận trừng mắt nhìn tôi, người hắn dính đầy kem que, hắn hỏi: “Cô làm gì vậy?”
Tôi như gà mái mẹ khuyên bảo hắn: “Đừng nghĩ không thông, tuổi còn trẻ, chuyện gì thì để ngày mai tính! Anh nhìn nước ở đây đi, nhảy xuống không thoải mái đâu, còn nữa, sau khi chết đuối sẽ rất xấu xí, anh trông đẹp trai như vậy, chết một cách xấu xí là không có lợi đâu.’’
Hắn dở khóc dở cười: “Ai nghĩ không thông cơ? Điện thoại di động của tôi rơi xuống đó, tôi đang định vớt lên, không pin sẽ bị hỏng.”
Kết quả chuyện này là, Lục Dữ Giang vốn muốn vớt di động rơi vào trong hồ, lại bị tôi ném kem. Quan trọng nhất hắn là kẻ có tiền, bộ quần áo trên người hắn, có bán tôi cũng không có tiền đền đâu.
Tôi đã quên khi hỗn loạn ấy tôi nói dối hắn ra sao rồi, dù sao cuối cùng tôi lừa hắn đưa áo cho tôi mang đi giặt khô, còn tự nhận tôi là người có lòng tốt. Điều duy nhất tôi còn nhớ rõ là ánh mắt sáng ngời của hắn, hắn nói: ‘Ừ, tôi sẽ không nhảy hồ tự sát, vì tôi biết bơi.”
Hại tôi lầm tưởng hắn định nhảy hồ. Tôi nghiêm mặt ưỡn ngực giải thích với hắn: “Tôi không biết bơi, tôi lo anh tự nhiên nhảy xuống hồ, tôi lại không thể cứu anh, vậy nên mới ném anh.”
Hắn nói; ‘Cô nghĩ rằng cô ném tôi thì tôi sẽ không nhảy hồ nữa ư?”
Tôi nói năng hùng hồn đầy lí lẽ: “Tôi ném anh, anh quần áo bị bẩn rồi, người bình thường nhất định sẽ quát mắng tôi, nếu cãi nhau tôi còn có thể lôi kéo anh, anh cũng không thể nhảy hồ được nữa.”
Hắn nói: “Nếu người thật sự muốn chết, ai sẽ vì quần áo mà cãi nhau với cô?”
Điều này cũng đúng, nhưng với hắn là tình thế cấp bách cơ mà?
Tôi nói: “Quên đi quên đi, nếu không tôi mời anh ăn cơm nhé.”
Vốn tôi cũng không nghĩ người đẹp trai như thế sẽ đồng ý, nhưng tôi không hiểu tại sao cuối cùng hắn lại muốn cùng tôi đi ăn cơm. Về sau mới biết hôm đó tâm trạng hắn không tốt, nên tôi đúng là vận xui như chó.
Hôm ấy ăn thịt kho tàu, tôi thích nhất là tiệm ăn nhỏ ở ngoài trường học Tây Môn, tôi ăn rất nhiều, ăn tới căng bụng, hắn cũng ăn rất nhiều. Sau đó hắn lại đưa tôi về kí túc xá, tôi quả thật là thụ sủng nhược kinh[1]
[1]Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái sinh lo sợ.
Sau lại phải thực tập, tôi mặt dày gọi điện cho hắn, hỏi hắn có thể giúp đỡ tôi không, tôi cũng không trông mong hắn còn nhớ tôi là ai, kết quả hắn còn thật lòng sắp xếp giúp tôi. Vì vậy tôi gan lớn, thường xuyên mời hắn ăn cơm, nói thật thịt kho tàu ấy tôi đã ăn muốn ngấy rồi, nhưng có thể ăn cơm cùng hắn, dù là ăn thứ gì, tôi cũng rất vui vẻ.
Còn sau đó nữa, tôi năn nỉ hắn dạy tôi học bơi. Tôi cũng không ngờ hắn lại đồng ý, đợi đến khi ăn đồng ý, tôi lại cảm thấy thật ngại ngùng, vì vậy rủ chị gái cùng đi.
Chuyện sau đó, hắn gặp chị tôi.
Chuyện sau đó, hắn thích chị tôi.
Ở bể bơi, tôi giả bộ như đang bơi lội, lúc ẩn lúc hiện dưới nước, nhìn hắn dạy chị mình. Hắn dạy thật kiên nhẫn, chị còn chuyên tâm học hỏi, học nín thở, học đạp nước… Chị thật thông minh, chỉ nửa ngày đã học được. Hắn hơi nâng tây của chị, chị đã bơi về phía trước.
Da chị tôi rất trắng, vóc dáng lại đẹp, ở trong bể bơi, như một người cá xinh đẹp, mà hắn là hoàng tử, nắm tay cô người cá, hai người bơi vòng quanh vòng quanh, người bên cạnh đều thấy hâm mộ.
Cuối cùng tôi cũng không học bơi được nữa.
Theo hắn nói, tôi vừa ủ rũ, lại còn ngốc, không cố gắng tập trung.
Khi đó chúng tôi sắp kết hôn, ở bể bơi trong câu lạc bộ, tôi thoải mái ôm cổ hắn, để hắn ôm tôi nổi trên nước: “Dù sao cũng có anh rồi, em không học cũng sẽ không bị chết đuối.”
Kết quả hắn văng tay tôi ra, tôi giống như quả cân, “rầm” một tiếng rồi chìm xuống. Tôi vung loạn trong nước, nhìn thấy ánh sáng xanh ngay đỉnh đầu mình, làm thế nào cũng không bơi được. Cảm giác chìm nghỉm ấy khiến tôi tuyệt vọng, tôi không thấy Lục Dữ Giang, mặc dù tôi biết hắn cách tôi không xa, nhưng cho dù thế nào hắn cũng không giúp tôi. Xung quanh đều là nước, tôi cũng không nắm được cái gì. Càng chìm sâu hơn, sặc rất nhiều nước, may là nhân viên cứu hộ phát hiện ra tôi, một tay kéo tôi lên bờ, tôi thiếu chút nữa bị sặc chết. Lúc nổi lên Lục Dữ Giang còn nói: “Không uống nước làm sao học bơi được?” Lúc ấy tôi cảm thấy Lục Dữ Giang tuyệt đối không yêu tôi, hắn ở ngay bên cạnh tôi, cũng không chịu cứu tôi. Lần sau hắn bảo dạy tôi bơi, tôi sống chết không chịu học. Mặc kệ hắn mắng tôi ngu ngốc, nói tôi lười biếng gì đó, tôi chỉ không thích cảm giác ngộp thở ấy. Sờ không thấy, thở không được, rõ ràng biết hắn ở ngay bên cạnh, cũng vĩnh viễn không nắm lấy được.
Hơn nữa mỗi lần vào bể bơi, tôi sẽ nhớ tới lúc hắn dạy chị bơi lội. Nếu không phải ngoài ý muốn, hẳn là họ đã thành một đôi thần tiên yêu nhau, mà không phải bị con vịt xấu xí như tôi chia rẽ, ngang ngược kiên quyết bám lấy hắn.
Khi tôi đang thương tâm, có người vỗ vai tôi, làm tôi hoảng sợ. Quay đầu nhìn, hóa ra là Trần Mặc. Cậu ngồi xuống ghế, sau đó đưa tôi một túi lớn, bên trong là tiền mặt nặng trịch.
Tôi ôm tiền nói: “Đại ân đại đức không lời nào cảm tạ hết, đến lúc nào đó nhất định sẽ trả lại cậu.”
Trần Mặc không hỏi tôi lấy tiền làm gì, cậu còn thở dài: “Cảnh Tri, cậu không thể trốn chạy cả đời.”
Tôi cười ha ha nói: “Dù sao trước mắt cũng phải đi, cao bay xa chạy rồi nói sau.”
Trần Mặc nói: “Lục Dữ Giang phát điên tìm cậu ở khắp nơi, còn tìm tới nhà mình. Cảnh Tri, mình không biết cậu và anh ta có chuyện gì, nhưng mình thấy mọi chuyện có lẽ không phải như cậu nghĩ đâu.”
Hỏng rồi, tôi đây đã sắp chết, còn có thể như nào nữa?
Tôi hỏi: “Lục Dữ Giang nói gì với cậu, sao cậu có thể cứ trọng sắc khinh bạn thế được.”
Cậu ấy nói: “Lục Dữ Giang chẳng nói gì hết, chỉ hỏi cậu đi đâu. Mình nói mình không biết, anh ấy rất thất vọng.”
Tôi không nói gì, bỗng nhiên Trần Mặc nói: “Cảnh Tri, cậu đã nghĩ tới việc nói chuyện nghiêm túc với Lục Dữ Giang chưa?”
Tôi ngạc nhiên, Trần Mặc nói: “Mình cũng yêu rồi, vậy nên mình biết, yêu một người là như thế nào. Cảnh Tri à, nếu mình không nhìn lầm, Lục Dữ Giang yêu cậu lắm.”
Tôi bị những lời này làm cho hoảng loạn, Trần Mặc nói: “Chỉ bằng cái bộ dạng chạy khắp nơi tìm cậu, mình biết, hẳn là anh ấy yêu cậu lắm. Mình nói không biết cậu ở đâu, mình thấy ánh sáng trong mắt anh ấy, dần dần, dần dần tắt lụi, tựa như tâm hóa tro bụi vậy.”
Tôi cười gượng hai tiếng: “Bạn yêu, cậu đột nhiên lại văn vẻ thế, mình cảm thấy sợ đấy.”
Trần Mặc nói: “Vì sao cậu không cho chính mình một cơ hội, để Lục Dữ Giang nói rõ ràng với cậu.”
Còn nói cái gì nữa, hắn nói hắn yêu tôi, tôi biết, đó là bởi vì tôi đáng thương, tôi cũng đáng thương như chị mình, vậy nên hắn mới nói yêu tôi.
Cậu ấy nói: “Cảnh Tri, cậu không thể gặp chuyện là bỏ trốn, như vậy không được.”
Đúng, tôi yếu đuối, tôi vô dụng, tôi sợ hãi, tôi sợ chết, tôi sợ phải chết, nghĩ đến cái chết, tôi đã sợ đến run rẩy, tôi gặp chuyện là bỏ chạy… Nhưng tôi thực sự không có dũng khí đối mặt với Lục Dữ Giang. tôi không dám nhìn ánh mắt hắn, tôi không dám nghĩ tới những việc sau này, bởi vì tôi không biết mình có thể sống được bao lâu nữa. Nếu thực sự chết rồi, vậy hãy để tôi tránh xa mọi người, rồi từ từ rời đi.
Vì vậy tôi tiếp tục cười gượng: “Trần Mặc, cậu không hiểu…”
“Mình không hiểu cái gì?” Trần Mặc bỗng nhiên quay đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Diệp Cảnh Tri, mình vẫn luôn là bạn bè của cậu, vì thế mình không muốn nhìn thấy cậu đi đường vòng, mình không muốn cậu mất đi những thứ tốt đẹp nhất. Cậu rõ ràng thương anh ấy, anh ấy cũng yêu cậu, vì sao cậu còn muốn trốn.”
Tôi cúi đầu, ôm túi tiền, qua thật lâu thật lâu tôi mới nghe được giọng nói mình: “Trần Mặc, mình không dám. Cậu không biết, mình thực sự không dám, anh ấy nói anh ấy yêu mìh, sau đó, cậu cũng nói như thế. Nhưng mà mình không tin được. Giống như ngày còn bé, thầy giáo vẫn nói mình ngu dốt, chị nói cần cù bù thông minh, chỉ cần mình cố gắng, có thể đứng thứ nhất. Vì thế mình cũng rất cố gắng đấy chứ, cuối cùng thi mình được một trăm điểm, nhưng thầy giáo nói, mình nhất định là chép bài đứa bên cạnh. Bởi vì đứa ngồi cạnh mình cũng được một trăm điểm. Chỉ có mình nói, mình không có chép bài, nhưng chẳng ai tin mình… Người nào cũng nói mình gian lận, tới cuối cùng, mình cũng không dám tin một trăm điểm ấy là mình tự làm…”
“Trước đây mẹ đối với mình tốt nhất, nhưng mẹ mất. Lúc còn nhỏ mình rất thích ngắm trăng, có một hôm buổi tối trời đầy mây đen, không nhìn thấy trăng sáng, mình òa khóc, muốn tìm cho được ánh trăng. Cuối cùng làm phiền tới ba, ba tát mình một cái, mình cũng không dám khóc. Chị nói với mình, ánh trăng vẫn còn đó, chỉ là mình không nhìn thấy, nó trốn sau đám mây, mình chỉ cần vén mây là nhìn thấy. Chị đối với mình tốt lắm, chị nói dối để dỗ dàng mình, nhưng chị cũng không còn nữa…”
“Mình thích Lục Dữ Giang, nhưng mình không dám.” Tôi ngẩng mắt, hai mắt mông lung, có lẽ tôi đã khóc, không biết vì sao, gần đây tôi lại hay khóc như vậy, tôi hít một hơi: “Anh ấy chính là một trăm điểm, mình không tin mình sẽ có được. Anh ấy cũng chính là ánh trăng sau đám mây, cho dù mình khóc lóc ra sao, có lẽ điều thật sự xảy ra là ánh trăng mãi mãi trốn sau đám mây, vĩnh viễn không nhìn thấy. Hơn nữa mình càng khóc lóc sẽ càng phiền tới người ta, rồi anh ấy cũng chán ghét mình.”
“Mình biết có nhiều người chán ghét mình lắm, mình đối với anh ấy rất hung dữ. Hừ, dù sao mình cũng chẳng thích nữa đâu. Nhưng có đôi khi mình thật sự sợ hãi. Chị nói, ánh trăng vẫn còn đó, nó ở phía sau đám mây… Nhưng mình vẫn không nhìn thấy trăng sáng, có đôi khi mình nghĩ, ánh trăng thực sự tồn tại sao… Có lẽ nó đã rời đi đúng không…”
Trần Mặc không nói gì hết, cậu ấy chỉ vươn hai tay ôm tôi. Tôi khóc rất mệt: “Trần Mặc, mình phải rời khỏi nơi này, đến một nơi không ai quen biết mình. Mình chịu đựng lâu như vậy, mình không chịu nổi nữa rồi, mình có thể cứng cỏi hơn, nhưng mình thực sự không chịu được nữa.”
Trần Mặc không nói gì, cậu ấy giống như chị tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, như dỗ dàng đứa trẻ. Lúc còn nhỏ tôi không giống nhwunxg đứa trẻ khác, vì tôi không có mẹ, tôi phải như người lớn tự chăm sóc chính mình, không để chị phải lo lắng. Chị đi rồi tôi lại càng không phải trẻ con, tôi phải dũng cảm, phải kiên cường, không để người khác coi thường.
Cho dù không biết trong đầu mình có khối u. Tôi cũng không thể yếu đuối, bởi vì trong bụng tôi có đứa bé, số phận ép buộc tôi phải bỏ nó, tôi kiên cường chống chịu, tôi không muốn, tôi muốn đứa bé, đó là con của tôi. Chẳng quan tâm người khác nghĩ ra sao, tôi vẫn phải chống chịu. Chịu đựng vất vả lắm, mệt lắm, nhưng không có ai chia sẻ cùng tôi.
Trước đây tôi xem “Khi có nữ tử”, trong đó có một đoạn là: “Khát vọng cả đời ấy tôi sẽ giữ kín thật sâu, cất giấu thật kỹ càng,bảo vệ thật cẩn thận. Giải thoát nỗi sợ, giải thoát nỗi đau, giải thoát sự lênh đênh, giải thoát nơi bám víu cuối cùng của tôi.
Chỉ riêng người ấy, tôi biết, tôi vẫn luôn biết, anh vĩnh viễn sẽ không đến.”
Hiện giờ câu nói này rất thịnh hành trên internet, cứ mở BBS là có thể thấy, được giới nghệ sĩ hằng ngày hằng giờ trích dẫn. Ai cũng không biết, mùa hè năm 2003 ấy, tôi nhìn thấy câu này trên diễn đàn Tân Lãng, khi ấy tôi đọc rất nhiều lần, mỗi lần đều khắc sâu vào lòng. Tôi biết, tôi biết người đó vĩnh viễn không đến. Từ tận đáy lòng, tôi đã biết rõ rồi.
Tôi tắt trang web ấy đi, chăm chỉ học tiếng Anh. Tôi liều mạng tham gia nghiên cứu sinh, nhưng ba cũng không cười với tôi một cái. Tôi liều mạng gả cho Lục Dữ Giang, nhưng cuối cùng hắn cũng không thương tôi.
Mặc kệ tôi cố gắng thế nào, đều uổng công, Mặc kệ tôi cầu xin ra sao, vận mệnh chưa bao giờ bằng lòng với tôi.
Tôi chỉ là, không chịu được nữa.
Trần Mặc nói: “Cậu đi nghỉ ngơi một vài hôm, coi như nghỉ phép.” Dừng lại một lúc, cậu còn nói: “Có gì khó khăn, gọi điện thoại cho mình.”
Đời này có khuê mật như Trần Mặc, là may mắn lớn nhất của tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook