Canh Mạnh Bà
-
Chương 85: Chén canh 09 - Bảy
Editor: Lạc Tiếu ♡ - 28/06/2020
Khoảnh khắc Sầm Âu được ôm đến phòng bệnh, Sầm phu nhân đột nhiên cảm thấy mất kiên nhẫn với đứa nhỏ này. Rõ ràng ở thời điểm liều sống liều chết sinh con bé ra, trong lòng Sầm phu nhân tràn đầy kích động cùng tình thương của mẹ. Nhưng không hiểu sao, trong nháy mắt nhìn thấy Sầm Âu, bà lại không có chút cảm tình nào với con.
Tình cảm mẹ con thật là thứ thần kỳ, giữa Sầm phu nhân và Sầm Âu luôn thiếu một thứ gì đó. Từ nhỏ đến lớn, bà không hề ôm Sầm Âu một lần nào, từ nhỏ đến lớn con bé đều uống sữa bột mà lớn lên. Thậm chí, tâm huyết của Sầm phu nhân đặt trên người Sầm Âu còn không bằng một phần ba Sầm Gia và Sầm Kỳ. Bà không yêu con gái út của mình, không yêu một chút nào.
Nhưng mà không yêu cũng không có nghĩa là Sầm phu nhân không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Bà là một người mẹ đủ tư cách, trừ việc thương Sầm Âu ra.
Còn những người khác ở Sầm gia, bọn họ đều có cảm tình khá phức tạp đối với Sầm Âu. Sầm gia là một gia tộc kỳ lạ, cả nhà bọn họ luôn đoàn kết hữu ái, kiên cường, yêu thương nhau, nhưng chỉ có Sầm Âu khác biệt. Cô ta tùy hứng, kiêu ngạo, hư vinh, ích kỷ... Rõ ràng cũng được giáo dục như nhau, nhưng Sầm Âu căn bản không thể so sánh với Sầm Kỳ và Sầm Gia!
Trước kia bọn họ vẫn luôn không biết vì sao, hiện tại bọn họ đã biết, bởi vì cô ta chỉ là thứ hàng giả.
Sầm Kỳ và Sầm Gia vẫn luôn rất chăm sóc Sầm Âu, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc chăm sóc, không hơn. Bọn họ là anh chị lớn, dĩ nhiên quan tâm em gái, khi Sầm Âu có phiền phức, bọn họ sẽ là người đầu tiên đứng ra phía trước. Nhưng mà trước giờ bọn họ đều không cảm thấy "em gái" là một sinh vật đáng yêu, cho đến khi Thanh Hoan xuất hiện.
Còn Sầm lão gia tử cùng Sầm lão phu nhân càng không cần phải nói. Tính cách của Sầm lão gia tử vốn bảo thủ, ông vẫn luôn không thuận mắt với tính tình của cháu gái nhỏ, ngày thường Sầm Âu cũng vô cùng sợ ông.
Sầm lão phu nhân là người ôn nhu hiền từ, dù vậy, bà cũng không thích một Sầm Âu tùy hứng ương ngạnh, ăn xài phung phí, lại ái mộ hư vinh.
Đều là thiên kim tiểu thư Sầm gia, Sầm Gia luôn dịu dàng nhu mì, cao quý điển nhã, hành vi cử chỉ đều chuẩn mực, nhưng Sầm Âu lại không phóng khoáng chút nào. Có đôi khi hai vị lão nhân gia cũng cảm thấy kỳ lạ, con trai và con dâu nhà mình đều là nhân trung chi long, cháu trai và cháu gái lớn cũng vậy, nhưng sao tới cháu gái nhỏ lại như thế này?
Rõ ràng khi còn ở trong bụng, con bé này luôn ngoan ngoãn, ngay cả thai nghén mà Sầm phu nhân cũng không bị, nhưng sao sinh ra rồi nó lại trở thành con người như vậy chứ?
Sầm Âu khi học ở trường như thế nào bọn họ cũng biết, thích khoe khoang, thường xuyên khi dễ bạn cùng lớp, kênh kiệu cao ngạo, lỗ mũi đặt trên đỉnh đầu. Việc Sầm gia có hậu bối như vậy vẫn luôn làm Sầm lão gia tử không dám ngẩng đầu trước mặt đám lão chiến hữu.
Thật sự là quá mất mặt.
Nhưng đột nhiên, Sầm Kỳ lại nói cho bọn họ biết, thật ra cháu gái nhỏ chân chính của bọn họ là một người khác, Sầm Âu chỉ là thứ giả mạo!
Là do mẹ đẻ của Sầm Âu - Chu Thu Nhụy ly miêu hoán Thái Tử, đổi lấy cháu gái nhỏ thật sự của bọn họ đi mất! Nghe được tin này, lão nhân gia tức giận đến mức cả người phát run!
Thời còn trẻ, tính tình của Sầm lão gia tử vô cùng nóng nảy, sau này già rồi mới tốt một chút. Vậy mà lần này ông lại giận đến thổi râu trừng mắt, hận không thể làm thịt người phụ nữ to gan lớn mật kia!
Tìm đủ cách khuyên giải an ủi, Sầm Kỳ và Sầm Gia mới có thể làm cho hai ông bà bằng lòng nhượng bộ ở nhà chờ cháu gái nhỏ trở về. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cháu gái nhỏ, Sầm lão gia tử cả đời ương ngạnh, thủ đoạn thiết huyết vậy mà lại rơi nước mắt!
Thanh Hoan hoảng sợ, nàng mau chóng lui ra phía sau né tránh vòng tay ôm ấp của lão nhân gia, ở nơi xa lạ này, nàng cẩn thận kéo lấy tay áo Sầm Kỳ.
Ánh mắt Sầm Kỳ chợt bừng sáng, cái cảm giác được em gái ỷ lại thật tốt!
Vậy mới nói, Sầm Kỳ luôn nghĩ mình là một anh trai tốt, sao lại có thể vô cớ chỉ thương yêu Sầm Gia mà lại mặc kệ Sầm Âu được. Hiện tại anh mới biết được, đây mới là em gái chân chính của mình, quả nhiên vừa mềm lại đáng yêu, thật sự làm người ta đau lòng! "Ông nội, ông cẩn thận một chút, đừng dọa Ninh Ninh được không?"
Sầm lão gia tử vội vàng kềm nén, sau đó gõ lên cái đầu dưa của Sầm Kỳ, hừ.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Thanh Hoan, ông liền nhận ra đây chính là cháu gái nhỏ nhà mình! Nhìn xem, con bé giống mẹ của nó biết bao nhiêu! "Ai cần con lo! Tiểu tử thúi, lăn ra chỗ khác chơi, đừng có cản đường ông!"
Sầm Kỳ ủy khuất đứng qua một bên, nhưng Thanh Hoan lại đi theo sau lưng anh. Thân thể cứng đờ cùng vẻ mặt vô thố chỉ ra sự thật rằng, Sầm Ninh rõ ràng không ưa thích việc tiếp xúc thân thể với người khác, điểm này đã được đề cập qua trong tư liệu, dĩ nhiên Sầm lão gia tử cũng biết.
Cuối cùng, ông cũng khắc chế được mình, xoa xoa tay lui về phía sau, mặt đầy tươi cười: "Tốt lắm tốt lắm, ông nội không dọa con, không dọa con đâu. Con, con có đói bụng không? Ông nội chuẩn bị đồ ăn ngon cho con rồi, có muốn nếm thử không?"
Ngay lúc này, đột nhiên vang lên tiếng mèo kêu mỏng manh. Sầm lão gia tử vừa nghe thấy, da đầu lập tức tê dại, ông vội vàng quát to: "Mèo! Có phải có mèo ở đây không?! Mèo ở đâu ra vậy?! Mau mau mau! Mau đuổi nó đi đi!!!!"
Lão già như ông sợ nhất là mèo!
Có thể nói đây là lịch sử đen tối của Sầm lão gia tử. Người đàn ông không sợ trời không sợ đất như ông mà lại đi sợ con mèo nhỏ mềm như bông.
Thấy ông kích động, Thanh Hoan lập tức muốn giữ lấy cái lồng sắt đang đựng chó mèo, Sầm tiên sinh vội vàng giải thích: "Ba, là mèo Ninh Ninh nuôi, nó đã ở cạnh con bé thật lâu rồi, cũng quan trọng y như người nhà vậy."
Sầm lão gia tử đột nhiên nhớ tới chuyện tư liệu đã đề cập, rằng trước kia cháu gái nhỏ cũng từng nhặt mèo về, cuối cùng mèo lại bị Hách phu nhân đánh chết, sau đó con bé còn bị phạt quỳ. Nghĩ tới đây, cả người ông tức khắc cứng đờ, cố nhịn sợ hãi, cười gượng nói: "Nuôi mèo là tốt, nuôi mèo là tốt, mèo có thể bắt chuột, ha hả..."
Thanh Hoan nghiêng đầu tò mò nhìn Sầm lão gia tử, tựa hồ không rõ vì sao ông lại thay đổi chủ ý nhanh đến như vậy. Sầm lão gia tử bị bộ dáng đáng yêu này của cháu gái nhỏ làm cho tan chảy. Đúng vậy đúng vậy, đây mới là cháu gái nhỏ mà ông muốn! Vừa ngoan lại đáng yêu!!
Không chỉ có Sầm lão gia tử, những người khác trong Sầm gia cũng bị tan chảy đến tối tăm mặt mày. Vẻ ngoài của Sầm Ninh nhìn y như một con mèo nhỏ nhuyễn manh, diện mạo đáng yêu như vậy, vẻ mặt lại có chút lạnh nhạt, thật sự là tương phản manh mà! Đáng yêu đáng yêu! Thật là quá đáng yêu! Bộ dáng nghiêng đầu lại càng đặc biệt đáng yêu!
Thật sự muốn bước tới xoa xoa đầu của Ninh Ninh!
Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người trong Sầm gia.
Đúng lúc này, một âm thanh vui sướng trong trẻo truyền đến: "Ông nội bà nội, ba mẹ, anh chị ơi, con đã về rồi!"
Kèm theo đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng, một thiếu nữ mặc chiếc váy đắt tiền cái ăn mặc mới nhất xuất hiện ở cửa phòng khách.
Sầm Âu vô cùng xinh đẹp, cô bé lớn lên giống Chu Thu Nhuỵ, bà ta dĩ nhiên xinh đẹp, nếu không sao có thể câu được trái tim của Hách Chấn Tân?
Sầm Âu giống Chu Thu Nhuỵ cỡ nào ư?
Đại khái cũng không khác Sầm Ninh và Sầm phu nhân cho lắm. Liếc mắt một cái là có thể nhận ra! Đây cũng là lý do vì sao Sầm Âu càng lớn, người nhà họ Sầm lại càng không có cảm tình với cô.
Huyết thống là vô cùng kỳ lạ, bọn họ chú ý thấy mình không thể thương yêu một người, tự nhiên cũng sẽ sinh ra nghi ngờ. Nếu không phải Sầm phu nhân là thanh mai trúc mã từ nhỏ và đôi bên còn là mối tình đầu của nhau, Sầm tiên sinh sẽ thật sự cho rằng vợ đội nón xanh cho mình!
"Hôm nay sao lại đông vui như vậy? Mọi người đều..." Lời nói của Sầm Âu chưa kịp nói xong đã bị nuốt vào trong bụng, cô ta trừng đôi mắt to nhìn chằm chằm Thanh Hoan, vẻ mặt giống như gặp quỷ.
"Quả nhiên là em biết." Sầm Gia nhẹ giọng nói. "Có phải em đã sớm biết mình không phải là con của nhà họ Sầm không?"
Sầm Âu chỉ sửng sốt một chút, nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Chị hai, chị nói gì vậy? Sao em có thể không phải là người nhà họ Sầm? Đương nhiên em là! Em là kết tinh tình yêu của ba mẹ, là do mẹ hoài thai mười tháng cực khổ sinh ra, có đúng không mẹ?"
Ánh mắt cầu xin của Sầm Âu làm trong lòng Sầm phu nhân dâng lên từng đợt khoái ý, Chu Thu Nhuỵ, cô dám ngược đãi con gái tôi, kết quả thì sao, con gái của cô không phải là phải cầu xin tôi hay sao?
Sầm phu nhân nhoẻn một nụ cười ưu nhã. "Đúng là tôi cực khổ hoài thai mười tháng sinh ra một bảo bối, bất quá không phải cô, mà là con bé." Nói xong, bà không thể kềm lòng mình, vội vàng kéo Thanh Hoan vào trong ngực.
Thanh Hoan giãy giụa, bà càng ôm chặt hơn, Thanh Hoan nhíu mày, đang muốn tiếp tục chống đối, lại đột nhiên phát hiện ra Sầm phu nhân đang run nhè nhẹ.
Bà, sợ hãi.
Chần chờ một lát, Thanh Hoan thở dài, rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn bị ôm.
Là do trái tim của nữ quỷ Sầm Ninh đã ảnh hưởng nàng. Khát vọng người nhà và bạn bè của nữ quỷ Sầm Ninh vô luận như thế nào cũng không thể cự tuyệt được sự ấm áp chân thành như vậy.
"Mẹ! Mẹ đang nói cái gì vậy! Con mới là con của mẹ......"
Sầm Âu còn chưa dứt lời, đã bị một xấp ảnh chụp ném vào mặt, trong ảnh đều là cảnh cô ta gặp gỡ Chu Thu Nhuỵ. Tức khắc, sắc mặt Sầm Âu trắng bệch. Cô, cô cũng không muốn nhận lại mẹ ruột của mình, thật sự là người phụ nữ kia luôn quấn lấy cô, mà cô cũng cảm thấy kỳ lạ vì sao mình lại giống bà ta y như đúc, không ngờ lúc kiểm tra ADN, cô thật sự lại là con ruột của Chu Thu Nhụy!
Dù sao thì người phụ nữ kia cũng là mẹ đẻ của mình, nếu không có bà ta, cứ nhìn Hách Tiểu Yên hiện tại mà xem, đó là số phận của mình. Mình có thể có được cuộc sống kiểu công chúa này, đều là trộm lấy!
Sầm Âu không muốn đối mặt với hiện thực, nhưng Chu Thu Nhuỵ nói với cô, Sầm Kỳ đã bắt đầu hoài nghi, thậm chí còn ra tay điều tra, nếu không Chu Thu Nhụy cũng sẽ không tới gặp cô, việc cấp bách bây giờ chính là làm cho Sầm Kỳ hết hy vọng.
Nhưng mới qua có mấy ngày? Bọn họ vậy mà đã đón Hách Tiểu Yên về nhà?! Sầm Âu dùng thanh âm bén nhọn chỉ trích Thanh Hoan: "Mày cút cho tao! Đây là nhà tao! Là nhà tao! Mày là đứa con hoang từ đâu chui ra mà dám tranh với tao? Biến đi! Ngay lập tức!"
Từ đầu tới cuối, Sầm phu nhân chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Sầm Âu nổi điên. Hiện tại bà mới phát hiện, thì ra mình là một người mẹ tồi tệ. Tính cách Sầm Âu sở dĩ như vậy, một nửa cũng là do bà không giáo dục tốt. Cho dù có ông bà nội dạy dỗ, nhưng Sầm Âu không nghe, bà cũng cũng chưa từng lên tiếng. Hiện tại nhìn lại, cũng là báo ứng của Chu Thu Nhụy.
Có một đứa con gái không có số làm công chúa, lại một hai muốn sinh hoạt kiểu công chúa, Chu Thu Nhụy hẳn sẽ rất thích. Sầm phu nhân thật chờ mong tới khi Hách phu nhân và Hách Manh phát hiện ra chân tướng, mọi chuyện hẳn sẽ vô cùng thú vị.
"Im ngay!" Sầm lão gia tử nặng nề giậm quải trượng xuống đất. "Cô nói ai là đứa con hoang?!"
Sầm Âu không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt, rõ ràng lúc sáng mọi thứ còn vui vẻ ấm áp, sao chỉ qua mới nửa ngày, ông nội bà nội, ba mẹ, anh trai chị gái lại vì một đứa con hoang mà đối xử với cô như vậy?!
"Từ giờ trở đi, cô từ đâu tới đây, thì về lại nơi đó đi." Thanh âm Sầm tiên sinh lãnh đạm. "Tôi đã gọi người thông báo cho Chu Thu Nhuỵ, bà ta đang ở bên ngoài chờ cô, mấy thứ đồ trong phòng cô có thể thu xếp mang đi, nhưng từ nay về sau, cô không còn là người nhà họ Sầm nữa, Sầm gia đã xóa tên cô rồi."
Sầm Âu điên cuồng lắc đầu, cô luyến tiếc! Luyến tiếc sinh hoạt như vậy, luyến tiếc gia đình như vậy! Nếu bị trục xuất khỏi Sầm gia, cô còn mặt mũi nào đến trường chứ? Còn mặt mũi nào làm công chúa luôn được chúng tinh phủng nguyệt?!
Nhưng, công chúa chân chính xuất hiện, công chúa giả nên biến mất.
Khoảnh khắc Sầm Âu được ôm đến phòng bệnh, Sầm phu nhân đột nhiên cảm thấy mất kiên nhẫn với đứa nhỏ này. Rõ ràng ở thời điểm liều sống liều chết sinh con bé ra, trong lòng Sầm phu nhân tràn đầy kích động cùng tình thương của mẹ. Nhưng không hiểu sao, trong nháy mắt nhìn thấy Sầm Âu, bà lại không có chút cảm tình nào với con.
Tình cảm mẹ con thật là thứ thần kỳ, giữa Sầm phu nhân và Sầm Âu luôn thiếu một thứ gì đó. Từ nhỏ đến lớn, bà không hề ôm Sầm Âu một lần nào, từ nhỏ đến lớn con bé đều uống sữa bột mà lớn lên. Thậm chí, tâm huyết của Sầm phu nhân đặt trên người Sầm Âu còn không bằng một phần ba Sầm Gia và Sầm Kỳ. Bà không yêu con gái út của mình, không yêu một chút nào.
Nhưng mà không yêu cũng không có nghĩa là Sầm phu nhân không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Bà là một người mẹ đủ tư cách, trừ việc thương Sầm Âu ra.
Còn những người khác ở Sầm gia, bọn họ đều có cảm tình khá phức tạp đối với Sầm Âu. Sầm gia là một gia tộc kỳ lạ, cả nhà bọn họ luôn đoàn kết hữu ái, kiên cường, yêu thương nhau, nhưng chỉ có Sầm Âu khác biệt. Cô ta tùy hứng, kiêu ngạo, hư vinh, ích kỷ... Rõ ràng cũng được giáo dục như nhau, nhưng Sầm Âu căn bản không thể so sánh với Sầm Kỳ và Sầm Gia!
Trước kia bọn họ vẫn luôn không biết vì sao, hiện tại bọn họ đã biết, bởi vì cô ta chỉ là thứ hàng giả.
Sầm Kỳ và Sầm Gia vẫn luôn rất chăm sóc Sầm Âu, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc chăm sóc, không hơn. Bọn họ là anh chị lớn, dĩ nhiên quan tâm em gái, khi Sầm Âu có phiền phức, bọn họ sẽ là người đầu tiên đứng ra phía trước. Nhưng mà trước giờ bọn họ đều không cảm thấy "em gái" là một sinh vật đáng yêu, cho đến khi Thanh Hoan xuất hiện.
Còn Sầm lão gia tử cùng Sầm lão phu nhân càng không cần phải nói. Tính cách của Sầm lão gia tử vốn bảo thủ, ông vẫn luôn không thuận mắt với tính tình của cháu gái nhỏ, ngày thường Sầm Âu cũng vô cùng sợ ông.
Sầm lão phu nhân là người ôn nhu hiền từ, dù vậy, bà cũng không thích một Sầm Âu tùy hứng ương ngạnh, ăn xài phung phí, lại ái mộ hư vinh.
Đều là thiên kim tiểu thư Sầm gia, Sầm Gia luôn dịu dàng nhu mì, cao quý điển nhã, hành vi cử chỉ đều chuẩn mực, nhưng Sầm Âu lại không phóng khoáng chút nào. Có đôi khi hai vị lão nhân gia cũng cảm thấy kỳ lạ, con trai và con dâu nhà mình đều là nhân trung chi long, cháu trai và cháu gái lớn cũng vậy, nhưng sao tới cháu gái nhỏ lại như thế này?
Rõ ràng khi còn ở trong bụng, con bé này luôn ngoan ngoãn, ngay cả thai nghén mà Sầm phu nhân cũng không bị, nhưng sao sinh ra rồi nó lại trở thành con người như vậy chứ?
Sầm Âu khi học ở trường như thế nào bọn họ cũng biết, thích khoe khoang, thường xuyên khi dễ bạn cùng lớp, kênh kiệu cao ngạo, lỗ mũi đặt trên đỉnh đầu. Việc Sầm gia có hậu bối như vậy vẫn luôn làm Sầm lão gia tử không dám ngẩng đầu trước mặt đám lão chiến hữu.
Thật sự là quá mất mặt.
Nhưng đột nhiên, Sầm Kỳ lại nói cho bọn họ biết, thật ra cháu gái nhỏ chân chính của bọn họ là một người khác, Sầm Âu chỉ là thứ giả mạo!
Là do mẹ đẻ của Sầm Âu - Chu Thu Nhụy ly miêu hoán Thái Tử, đổi lấy cháu gái nhỏ thật sự của bọn họ đi mất! Nghe được tin này, lão nhân gia tức giận đến mức cả người phát run!
Thời còn trẻ, tính tình của Sầm lão gia tử vô cùng nóng nảy, sau này già rồi mới tốt một chút. Vậy mà lần này ông lại giận đến thổi râu trừng mắt, hận không thể làm thịt người phụ nữ to gan lớn mật kia!
Tìm đủ cách khuyên giải an ủi, Sầm Kỳ và Sầm Gia mới có thể làm cho hai ông bà bằng lòng nhượng bộ ở nhà chờ cháu gái nhỏ trở về. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cháu gái nhỏ, Sầm lão gia tử cả đời ương ngạnh, thủ đoạn thiết huyết vậy mà lại rơi nước mắt!
Thanh Hoan hoảng sợ, nàng mau chóng lui ra phía sau né tránh vòng tay ôm ấp của lão nhân gia, ở nơi xa lạ này, nàng cẩn thận kéo lấy tay áo Sầm Kỳ.
Ánh mắt Sầm Kỳ chợt bừng sáng, cái cảm giác được em gái ỷ lại thật tốt!
Vậy mới nói, Sầm Kỳ luôn nghĩ mình là một anh trai tốt, sao lại có thể vô cớ chỉ thương yêu Sầm Gia mà lại mặc kệ Sầm Âu được. Hiện tại anh mới biết được, đây mới là em gái chân chính của mình, quả nhiên vừa mềm lại đáng yêu, thật sự làm người ta đau lòng! "Ông nội, ông cẩn thận một chút, đừng dọa Ninh Ninh được không?"
Sầm lão gia tử vội vàng kềm nén, sau đó gõ lên cái đầu dưa của Sầm Kỳ, hừ.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Thanh Hoan, ông liền nhận ra đây chính là cháu gái nhỏ nhà mình! Nhìn xem, con bé giống mẹ của nó biết bao nhiêu! "Ai cần con lo! Tiểu tử thúi, lăn ra chỗ khác chơi, đừng có cản đường ông!"
Sầm Kỳ ủy khuất đứng qua một bên, nhưng Thanh Hoan lại đi theo sau lưng anh. Thân thể cứng đờ cùng vẻ mặt vô thố chỉ ra sự thật rằng, Sầm Ninh rõ ràng không ưa thích việc tiếp xúc thân thể với người khác, điểm này đã được đề cập qua trong tư liệu, dĩ nhiên Sầm lão gia tử cũng biết.
Cuối cùng, ông cũng khắc chế được mình, xoa xoa tay lui về phía sau, mặt đầy tươi cười: "Tốt lắm tốt lắm, ông nội không dọa con, không dọa con đâu. Con, con có đói bụng không? Ông nội chuẩn bị đồ ăn ngon cho con rồi, có muốn nếm thử không?"
Ngay lúc này, đột nhiên vang lên tiếng mèo kêu mỏng manh. Sầm lão gia tử vừa nghe thấy, da đầu lập tức tê dại, ông vội vàng quát to: "Mèo! Có phải có mèo ở đây không?! Mèo ở đâu ra vậy?! Mau mau mau! Mau đuổi nó đi đi!!!!"
Lão già như ông sợ nhất là mèo!
Có thể nói đây là lịch sử đen tối của Sầm lão gia tử. Người đàn ông không sợ trời không sợ đất như ông mà lại đi sợ con mèo nhỏ mềm như bông.
Thấy ông kích động, Thanh Hoan lập tức muốn giữ lấy cái lồng sắt đang đựng chó mèo, Sầm tiên sinh vội vàng giải thích: "Ba, là mèo Ninh Ninh nuôi, nó đã ở cạnh con bé thật lâu rồi, cũng quan trọng y như người nhà vậy."
Sầm lão gia tử đột nhiên nhớ tới chuyện tư liệu đã đề cập, rằng trước kia cháu gái nhỏ cũng từng nhặt mèo về, cuối cùng mèo lại bị Hách phu nhân đánh chết, sau đó con bé còn bị phạt quỳ. Nghĩ tới đây, cả người ông tức khắc cứng đờ, cố nhịn sợ hãi, cười gượng nói: "Nuôi mèo là tốt, nuôi mèo là tốt, mèo có thể bắt chuột, ha hả..."
Thanh Hoan nghiêng đầu tò mò nhìn Sầm lão gia tử, tựa hồ không rõ vì sao ông lại thay đổi chủ ý nhanh đến như vậy. Sầm lão gia tử bị bộ dáng đáng yêu này của cháu gái nhỏ làm cho tan chảy. Đúng vậy đúng vậy, đây mới là cháu gái nhỏ mà ông muốn! Vừa ngoan lại đáng yêu!!
Không chỉ có Sầm lão gia tử, những người khác trong Sầm gia cũng bị tan chảy đến tối tăm mặt mày. Vẻ ngoài của Sầm Ninh nhìn y như một con mèo nhỏ nhuyễn manh, diện mạo đáng yêu như vậy, vẻ mặt lại có chút lạnh nhạt, thật sự là tương phản manh mà! Đáng yêu đáng yêu! Thật là quá đáng yêu! Bộ dáng nghiêng đầu lại càng đặc biệt đáng yêu!
Thật sự muốn bước tới xoa xoa đầu của Ninh Ninh!
Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người trong Sầm gia.
Đúng lúc này, một âm thanh vui sướng trong trẻo truyền đến: "Ông nội bà nội, ba mẹ, anh chị ơi, con đã về rồi!"
Kèm theo đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng, một thiếu nữ mặc chiếc váy đắt tiền cái ăn mặc mới nhất xuất hiện ở cửa phòng khách.
Sầm Âu vô cùng xinh đẹp, cô bé lớn lên giống Chu Thu Nhuỵ, bà ta dĩ nhiên xinh đẹp, nếu không sao có thể câu được trái tim của Hách Chấn Tân?
Sầm Âu giống Chu Thu Nhuỵ cỡ nào ư?
Đại khái cũng không khác Sầm Ninh và Sầm phu nhân cho lắm. Liếc mắt một cái là có thể nhận ra! Đây cũng là lý do vì sao Sầm Âu càng lớn, người nhà họ Sầm lại càng không có cảm tình với cô.
Huyết thống là vô cùng kỳ lạ, bọn họ chú ý thấy mình không thể thương yêu một người, tự nhiên cũng sẽ sinh ra nghi ngờ. Nếu không phải Sầm phu nhân là thanh mai trúc mã từ nhỏ và đôi bên còn là mối tình đầu của nhau, Sầm tiên sinh sẽ thật sự cho rằng vợ đội nón xanh cho mình!
"Hôm nay sao lại đông vui như vậy? Mọi người đều..." Lời nói của Sầm Âu chưa kịp nói xong đã bị nuốt vào trong bụng, cô ta trừng đôi mắt to nhìn chằm chằm Thanh Hoan, vẻ mặt giống như gặp quỷ.
"Quả nhiên là em biết." Sầm Gia nhẹ giọng nói. "Có phải em đã sớm biết mình không phải là con của nhà họ Sầm không?"
Sầm Âu chỉ sửng sốt một chút, nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Chị hai, chị nói gì vậy? Sao em có thể không phải là người nhà họ Sầm? Đương nhiên em là! Em là kết tinh tình yêu của ba mẹ, là do mẹ hoài thai mười tháng cực khổ sinh ra, có đúng không mẹ?"
Ánh mắt cầu xin của Sầm Âu làm trong lòng Sầm phu nhân dâng lên từng đợt khoái ý, Chu Thu Nhuỵ, cô dám ngược đãi con gái tôi, kết quả thì sao, con gái của cô không phải là phải cầu xin tôi hay sao?
Sầm phu nhân nhoẻn một nụ cười ưu nhã. "Đúng là tôi cực khổ hoài thai mười tháng sinh ra một bảo bối, bất quá không phải cô, mà là con bé." Nói xong, bà không thể kềm lòng mình, vội vàng kéo Thanh Hoan vào trong ngực.
Thanh Hoan giãy giụa, bà càng ôm chặt hơn, Thanh Hoan nhíu mày, đang muốn tiếp tục chống đối, lại đột nhiên phát hiện ra Sầm phu nhân đang run nhè nhẹ.
Bà, sợ hãi.
Chần chờ một lát, Thanh Hoan thở dài, rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn bị ôm.
Là do trái tim của nữ quỷ Sầm Ninh đã ảnh hưởng nàng. Khát vọng người nhà và bạn bè của nữ quỷ Sầm Ninh vô luận như thế nào cũng không thể cự tuyệt được sự ấm áp chân thành như vậy.
"Mẹ! Mẹ đang nói cái gì vậy! Con mới là con của mẹ......"
Sầm Âu còn chưa dứt lời, đã bị một xấp ảnh chụp ném vào mặt, trong ảnh đều là cảnh cô ta gặp gỡ Chu Thu Nhuỵ. Tức khắc, sắc mặt Sầm Âu trắng bệch. Cô, cô cũng không muốn nhận lại mẹ ruột của mình, thật sự là người phụ nữ kia luôn quấn lấy cô, mà cô cũng cảm thấy kỳ lạ vì sao mình lại giống bà ta y như đúc, không ngờ lúc kiểm tra ADN, cô thật sự lại là con ruột của Chu Thu Nhụy!
Dù sao thì người phụ nữ kia cũng là mẹ đẻ của mình, nếu không có bà ta, cứ nhìn Hách Tiểu Yên hiện tại mà xem, đó là số phận của mình. Mình có thể có được cuộc sống kiểu công chúa này, đều là trộm lấy!
Sầm Âu không muốn đối mặt với hiện thực, nhưng Chu Thu Nhuỵ nói với cô, Sầm Kỳ đã bắt đầu hoài nghi, thậm chí còn ra tay điều tra, nếu không Chu Thu Nhụy cũng sẽ không tới gặp cô, việc cấp bách bây giờ chính là làm cho Sầm Kỳ hết hy vọng.
Nhưng mới qua có mấy ngày? Bọn họ vậy mà đã đón Hách Tiểu Yên về nhà?! Sầm Âu dùng thanh âm bén nhọn chỉ trích Thanh Hoan: "Mày cút cho tao! Đây là nhà tao! Là nhà tao! Mày là đứa con hoang từ đâu chui ra mà dám tranh với tao? Biến đi! Ngay lập tức!"
Từ đầu tới cuối, Sầm phu nhân chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Sầm Âu nổi điên. Hiện tại bà mới phát hiện, thì ra mình là một người mẹ tồi tệ. Tính cách Sầm Âu sở dĩ như vậy, một nửa cũng là do bà không giáo dục tốt. Cho dù có ông bà nội dạy dỗ, nhưng Sầm Âu không nghe, bà cũng cũng chưa từng lên tiếng. Hiện tại nhìn lại, cũng là báo ứng của Chu Thu Nhụy.
Có một đứa con gái không có số làm công chúa, lại một hai muốn sinh hoạt kiểu công chúa, Chu Thu Nhụy hẳn sẽ rất thích. Sầm phu nhân thật chờ mong tới khi Hách phu nhân và Hách Manh phát hiện ra chân tướng, mọi chuyện hẳn sẽ vô cùng thú vị.
"Im ngay!" Sầm lão gia tử nặng nề giậm quải trượng xuống đất. "Cô nói ai là đứa con hoang?!"
Sầm Âu không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt, rõ ràng lúc sáng mọi thứ còn vui vẻ ấm áp, sao chỉ qua mới nửa ngày, ông nội bà nội, ba mẹ, anh trai chị gái lại vì một đứa con hoang mà đối xử với cô như vậy?!
"Từ giờ trở đi, cô từ đâu tới đây, thì về lại nơi đó đi." Thanh âm Sầm tiên sinh lãnh đạm. "Tôi đã gọi người thông báo cho Chu Thu Nhuỵ, bà ta đang ở bên ngoài chờ cô, mấy thứ đồ trong phòng cô có thể thu xếp mang đi, nhưng từ nay về sau, cô không còn là người nhà họ Sầm nữa, Sầm gia đã xóa tên cô rồi."
Sầm Âu điên cuồng lắc đầu, cô luyến tiếc! Luyến tiếc sinh hoạt như vậy, luyến tiếc gia đình như vậy! Nếu bị trục xuất khỏi Sầm gia, cô còn mặt mũi nào đến trường chứ? Còn mặt mũi nào làm công chúa luôn được chúng tinh phủng nguyệt?!
Nhưng, công chúa chân chính xuất hiện, công chúa giả nên biến mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook