Canh Mạnh Bà
-
Chương 83: Chén canh 09 - Năm
Editor: Bạch Lạc - 01/05/2020
Beta: Lạc Tiếu ♡
Dù chỉ là cây chổi, Thanh Hoan cũng có thể múa như kiếm. Các học sinh khác cũng không thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết khi bọn họ định thần lại, Cây sào và Bí đao đã nằm trên mặt đất rên rỉ ỉ ôi. Nhưng thật kỳ lạ, bề ngoài hai người kia rõ ràng lông tóc không tổn hao, cũng không biết kêu đau là đau cái gì.
Thanh Hoan cất cây chổi lại trong góc phòng, dùng mũi chân đá đá hai người nằm trên mặt đất, lễ phép hỏi: "Xin hỏi hai bạn có thể giúp tôi nhặt sách và dụng cụ học tập lên không?"
Đương nhiên có thể, không thể cũng phải có thể. Cây sào và Bí đao trăm cay ngàn đắng bò dậy, vơ lấy mọi thứ trên mặt đất để lại trên bàn Thanh Hoan, sau đó ba chân bốn cẳng chạy đi như thấy quỷ, tựa như người nằm rên trên mặt đất lúc nãy không phải bọn họ.
Vỗ vỗ mấy quyển sách không hề dơ trên tay, Thanh Hoan bình tĩnh ngồi xuống, tiếp tục nghiên cứu toán học, căn bản không để bụng ánh mắt của bạn học khác.
Bọn họ có ra sao thì cũng không liên quan tới nàng nửa xu, người thật sự khát vọng tình bạn của bọn họ là nữ quỷ Sầm Ninh, mà Thanh Hoan, nàng đã đủ cường đại để khống chế chính mình.
Sau khi tan học, Thanh Hoan vẫn mải mê đọc sách, chờ đến lúc nàng ngẩng mặt lên, trong phòng học đã không còn ai. Trường học có nhà ăn, thức ăn ở trường có chế độ dinh dưỡng cân đối, màu sắc phong phú, đáng tiếc là rất mắc tiền, nàng vẫn chưa tới đó lần nào. Nhưng mà, về nhà trước sẽ tốt hơn, Cát Quang cùng Tiểu Hắc có lẽ cũng đói bụng, buổi sáng lúc rời đi, Thanh Hoan không có để lại đồ ăn cho chúng nó.
Nhưng vừa mới bước ra khỏi cổng trường đã bị ngăn cản.
Người ngăn nàng lại là hai thanh niên rất điển trai, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, một người mặc áo thun quần jean thoải mái, trên áo in chữ "Rock" bằng tiếng Anh, người còn lại mặc áo sơ mi màu đen, mỗi một cúc áo đều cài chặt muốn chết, một nhiệt tình một nội liễm, một bôn phóng một cấm dục. Cả hai đều rất có lực hấp dẫn, ít nhất, ánh mắt nữ sinh chung quanh đều hướng tới chỗ này.
Không hề nghi ngờ, người con trai rạng rỡ như ánh mặt trời này là Sầm Kỳ, cũng chính là anh trai của nguyên chủ, mà người bên cạnh kia... Lông mày Thanh Hoan không khỏi nhăn lại, Mặc Trạch không đề cập tới người này, mà khi nàng đọc qua cuộc đời của nữ quỷ Sầm Ninh cũng không chú ý đến.
Nội tâm Sầm Kỳ rất mâu thuẫn, bởi vì anh cũng không biết, vì sao mình lại muốn tìm cô bé này. Chẳng lẽ vì em ấy lớn lên giống mẹ của mình sao? Em gái anh tên Sầm Âu, đây là điều không thể nghi ngờ, nhưng vì cái gì... Nhìn thấy cô bé này, anh lại không thể bỏ mặc?
Nhìn thấy em ấy bị người khác khi dễ, thấy bộ dạng sợ hãi rụt rè của em ấy, trong lòng anh lại khó chịu vô cùng.
Giống như hiện tại, cô bé này không nói gì, nhưng Sầm Kỳ lại có chút khẩn trương: "Xin chào, xin hỏi, em là Hách Tiểu Yên đúng không?"
Thanh Hoan gật đầu.
Sầm Kỳ sợ mình làm cô gái nhỏ nhắn trước mặt sợ hãi, giọng nói càng thêm mềm nhẹ: "Anh là Sầm Kỳ, ừm... Là anh trai của Sầm Âu trường các em."
Thanh Hoan có chút không kiên nhẫn: "Có chuyện gì mời nói thẳng."
Sầm Kỳ dừng một chút, mới nói: " Thật ra anh chỉ muốn làm bạn bè với em, không biết... Anh có vinh hạnh này hay không?"
Tuy rằng sâu tận đáy lòng anh vẫn luôn hoài nghi, nhưng vẫn không dám xác định, lại cảm thấy mình nghĩ như vậy là không đúng.
Dù cho Sầm Âu có kiêu căng, tùy hứng, có khoảng cách đối với anh, hay là Sầm Âu lớn lên không giống ba cũng không giống mẹ, và dù cho ba mẹ vẫn không cách nào yêu thương Sầm Âu... Thì Sầm Kỳ vẫn luôn thuyết phục chính mình rằng, tất cả điều này đều là ảo giác, Sầm Âu đương nhiên là em gái ruột của anh.
Nhưng mà, mỗi khi anh nhìn thấy nữ sinh tên Hách Tiểu Yên này, trong lòng lại có cảm giác nhẹ nhàng, thương tiếc, đau lòng, muốn che chở... Tất cả đều không phải giả vờ, thậm chí những tình cảm này của anh đối với cô bé còn mãnh liệt hơn cả đối với Sầm Gia!
Thanh Hoan nhàn nhạt nhìn Sầm Kỳ một cái, miệng phun ra ba chữ: "Bệnh tâm thần." Nói xong vòng qua người anh bỏ đi.
Nhưng mới vừa đi qua Sầm Kỳ, nàng đã bị thanh niên mặc áo sơ mi đen từ nãy giờ không nói gì nắm lấy cổ tay. Thanh Hoan chậm chạp quay đầu lại, người con trai này anh tuấn cao lớn, tuy rằng giữa mày vẫn có nét ngây ngô nhàn nhạt, nhưng cũng đủ để nhìn ra, sau này anh ta sẽ trở thành một người đàn ông xuất sắc.
Thanh Hoan liếc nhìn bàn tay bắt lấy tay mình, làn da trắng nõn, đốt ngón tay thon dài, ưu nhã lại đẹp mắt, nàng rũ mắt, nói: "Buông tôi ra."
"Nghe bọn anh nói hết đã."
"Tôi không nghe!" Thanh Hoan dùng sức giãy giụa, nhưng tay anh ta khoá chặt lấy tay nàng như xiềng xích, giãy dụa hồi lâu cũng chỉ là tốn công vô ích.
"Tiểu Yên... Anh, anh có thể gọi em như vậy được không?" Sắc mặt Sầm Kỳ trở nên vội vàng, "Nơi này khó mà nói rõ, chúng ta đưa em về nhà được không? Trên đường anh đi từ từ nói cho em nghe."
"Tôi còn chưa thành niên." Thanh Hoan bình tĩnh nói, "Các người là muốn dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên sao?"
Sầm Kỳ còn muốn lại giải thích, thanh niên sơ mi đen đã trực tiếp ôm ngang hông Thanh Hoan, không thèm nói gì dứt khoát bước nhanh về phía trước, sau đó nhét nàng vào trong xe, lưu loát đóng cửa. Sau đó, anh ta mới quay đầu lại nói với Sầm Kỳ đang há hốc mồm: "Lên xe."
Sầm Kỳ vội vàng leo lên.
Thanh Hoan ngồi sau ghế điều khiển, vòng tay trước ngực, ánh mắt lạnh nhạt: "Các người rốt cuộc muốn làm gì? Tuy tôi là tiểu thư Hách gia, nhưng chỉ là một đứa con riêng không có giá trị gì, bọn họ sẽ không phun ra bất kỳ đồng tiền nào vì tôi đâu, các người vẫn nên hết hy vọng đi."
Sầm Kỳ dở khóc dở cười: " Bọn anh không phải muốn bắt cóc em."
Thanh Hoan không nói chuyện, thái độ thể hiện rõ ràng, nàng không tin. Sầm Kỳ bất đắc dĩ, nói: "Anh cảm thấy, em có khả năng là em gái anh."
Thứ anh nhận được chính là ánh mắt khinh bỉ của Thanh Hoan: "Đầu năm nay đều thịnh hành lời này để tán gái sao?"
"Anh nói thật." Chân mày Sầm Kỳ hơi nhíu. " Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã cảm thấy đặc biệt quen thuộc, hơn nữa... Em giống y như đúc ảnh chụp hồi còn trẻ của mẹ anh!"
"Phải không?" Thanh Hoan lãnh đạm đáp. "Nếu vậy, lấy chứng cứ ra đây, hơn nữa, nếu anh chỉ nói lý do mà không có gì chứng minh thì không cần nói mấy lời đường hoàng này làm gì."
Đương nhiên, Hách Tiểu Yên ở Hách gia có địa vị gì, Sầm Kỳ cũng đã điều tra qua, càng biết nhiều, anh càng thương tiếc cô bé. Hiện tại, thứ cản trở duy nhất, cũng chỉ là sự phủ nhận sâu trong nội tâm của anh mà thôi.
Dù sao Sầm Âu cũng là đứa em gái anh nhìn suốt mười hai năm, tuy nói tình cảm hai anh em không sâu đậm, nhưng Sầm Kỳ tự nhận mình đã làm hết trách nhiệm của một người anh trai. Mà Hách Tiểu Yên... Cô bé này, từ ánh mắt đầu tiên anh nhìn thấy, cho dù lúc đó không thể nhìn thấy rõ mặt, Sầm Kỳ đã gấp gáp muốn tiếp cận.
Nhưng anh xác định rất rõ ràng, cảm giác này chắc chắn không phải tình yêu nam nữ.
Thanh Hoan lười nghe anh ta nói lời vô nghĩa, điều này rất rõ ràng, tuy Sầm Kỳ nghi ngờ không biết Sầm Âu có phải huyết mạch Sầm gia hay không, nhưng những năm gần đây luôn xem cô ta là em gái, nên anh không có dũng khí đi xét nghiệm DNA của Sầm Âu với người trong nhà.
Đảo tới đảo lui, biết tới khi nào nàng mới có thể trở lại Sầm gia? "Giao lộ phía trước quẹo trái, hiện tại tôi không ở Hách gia."
"Anh biết..." Sầm Kỳ đáp, lại lập tức che miệng, chớp chớp mắt, giống như lỡ miệng nói ra.
Trong lời nói lộ ra việc anh đã từng điều tra qua Sầm Ninh, khiến cho Thanh Hoan lần đầu nhìn thẳng Sầm Kỳ. Chờ đến lúc xe dừng lại ở dưới lầu, nàng không nói gì thêm, đơn giản mở cửa xe bước ra ngoài, đầu cũng không ngoảnh lại, không có nửa điểm lưu luyến.
"A Nhiếp, cậu nói xem... Có phải tôi làm em ấy sợ rồi hay không? Nếu không sao em ấy lại đối với xử lãnh đạm với tôi như vậy?" Sầm Kỳ có chút lo lắng.
"Em ấy còn nhỏ, tôi làm vậy hình như cũng không tốt cho lắm, cậu nói xem tôi có nên đi lên xin lỗi em ấy không?" Hẳn là anh nên chờ sau khi điều tra rõ ràng rồi mới đến.
Nhưng Sầm Kỳ chắc chắn cũng không thể ngờ, bởi vì mình có chút tình cảm với Sầm Âu, bởi vì sự bối rối của mình, mới làm hại Sầm Ninh, cô công chúa chân chính của Sầm gia chết đi trước khi anh tìm ra được chân tướng.
"Không phải cậu đã nói rồi sao, người nhà họ Hách đối xử với con bé không tốt, nói như vậy, em ấy có lòng phòng bị là hiển nhiên." Thanh niên tên A Nhiếp duỗi tay cầm một sợi tóc rơi ở sau ghế điều khiển. "Nếu không đành lòng điều tra Sầm Âu, vậy thì có thể điều tra tất cả về con bé chứ?"
Vì vậy, ngày hôm sau, ở ngoài cửa chung cư nhà mình, lại một lần nữa Thanh Hoan gặp được Sầm Kỳ.
Lúc này, anh vẫn đến cùng thanh niên tên A Nhiếp, chẳng qua trong tay anh còn cầm một cái bìa hồ sơ. Thanh Hoan làm lơ bọn họ, móc chìa khóa ra mở cửa, đang muốn bước vào nhà, Sầm Kỳ lại lách người kẹt ở khung cửa, "Tiểu Yên, có thể cho bọn anh đi vào được không?"
Thanh Hoan nhìn anh như nhìn bệnh nhân tâm thần: "Không thể."
Sau đó dứt khoát khóa cửa sắt lại, tiếng chốt cửa lạch cạch làm Sầm Kỳ cảm thấy tim mình tan nát.
Kết quả, chờ đến khi Thanh Hoan cơm nước xong, nghỉ trưa xong bước ra cửa, phát hiện một mình Sầm Kỳ ngồi xổm trước cửa. Nhìn thấy Thanh Hoan đi ra, ánh mắt anh trông mong: "Tiểu Yên, anh đói quá."
... Đây chỉ là giả vờ đáng thương, nhưng Sầm Kỳ rất điển trai, đôi mắt chơm chớp, nữ sinh nào chịu nổi.
Đáng tiếc, Thanh Hoan không giống những cô gái trẻ tuổi khác, nàng xoay người đi đến tủ lạnh cầm bánh mì đưa cho Sầm Kỳ, vẫn không anh đi vào. Đang chuẩn bị khóa cửa, Tiểu Hắc cẩu lại đột nhiên chạy từ khe cửa ra ngoài, Thanh Hoan hoảng sợ, mau chóng đuổi theo, cũng mặc kệ cửa chưa kịp khóa.
Đừng thấy đứa nhỏ này không cao lớn, chân lại ngắn nhỏ, nhưng lại chạy nhanh như Phong Hỏa Luân về phía cửa thang máy, mắt thấy chuẩn bị vọt vào, một đôi bàn tay to đã bế nó lên.
Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn thanh niên cao lớn, thật làm người ta phẫn nộ, anh ta cao như vậy, mà nàng lại lùn như vậy... Cổ mỏi ghê.
"Chó của em?" Bàn tay anh ta chìa ra.
"Ừm." Ôm lấy Tiểu Hắc vào trong lòng, Thanh Hoan lên tiếng xem như trả lời, sau đó nhẹ nhàng nhéo nhéo bụng nhỏ tròn tròn nhiều thịt của chó con tỏ vẻ tán thưởng, kỹ thuật diễn thực tốt! Tối nay thưởng thêm cơm!
Tiểu Hắc cẩu hưng phấn lắc lắc cái đuôi.
Sầm Kỳ thừa dịp này nhanh chóng bắt chuyện với Thanh Hoan: "Anh đã điều tra qua, em thật sự là em gái anh, em gái ruột của anh!"
Thanh Hoan khinh bỉ hỏi: "Buổi sáng anh ra cửa có uống thuốc không?"
"... Anh nói đều là sự thật! Thiên chân vạn xác! Không tin em xem!!"
Thanh Hoan nhìn Sầm Kỳ, chần chờ tiếp nhận tài liệu trong tay anh, nhìn nhìn, vẻ mặt nàng đột nhiên trở nên cứng đờ lạnh băng. Sau một lúc lâu, nàng trả lại tài liệu: "Tôi sắp trễ, phải đi rồi." Thả Tiểu Hắc vào trong nhà, nàng khóa cửa, nhanh chóng rời đi... Động tác liền mạch lưu loát.
Sầm Kỳ không hiểu: "Tiểu Yên..."
"Đừng gọi." Thanh niên đưa túi hồ sơ trong tay mình ra giao cho Sầm Kỳ: "Xem xong cái này, cậu hẵn quyết định."
Sầm Kỳ buồn bực nhìn bạn mình, rút tài liệu bên trong ra nhìn, càng xem, biểu tình anh càng thêm lãnh túc phẫn nộ.
- --
Lạc: Dạo này mình đang mê chơi game, nên sẽ ra chương chậm lại, sorry mọi người:">
Beta: Lạc Tiếu ♡
Dù chỉ là cây chổi, Thanh Hoan cũng có thể múa như kiếm. Các học sinh khác cũng không thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết khi bọn họ định thần lại, Cây sào và Bí đao đã nằm trên mặt đất rên rỉ ỉ ôi. Nhưng thật kỳ lạ, bề ngoài hai người kia rõ ràng lông tóc không tổn hao, cũng không biết kêu đau là đau cái gì.
Thanh Hoan cất cây chổi lại trong góc phòng, dùng mũi chân đá đá hai người nằm trên mặt đất, lễ phép hỏi: "Xin hỏi hai bạn có thể giúp tôi nhặt sách và dụng cụ học tập lên không?"
Đương nhiên có thể, không thể cũng phải có thể. Cây sào và Bí đao trăm cay ngàn đắng bò dậy, vơ lấy mọi thứ trên mặt đất để lại trên bàn Thanh Hoan, sau đó ba chân bốn cẳng chạy đi như thấy quỷ, tựa như người nằm rên trên mặt đất lúc nãy không phải bọn họ.
Vỗ vỗ mấy quyển sách không hề dơ trên tay, Thanh Hoan bình tĩnh ngồi xuống, tiếp tục nghiên cứu toán học, căn bản không để bụng ánh mắt của bạn học khác.
Bọn họ có ra sao thì cũng không liên quan tới nàng nửa xu, người thật sự khát vọng tình bạn của bọn họ là nữ quỷ Sầm Ninh, mà Thanh Hoan, nàng đã đủ cường đại để khống chế chính mình.
Sau khi tan học, Thanh Hoan vẫn mải mê đọc sách, chờ đến lúc nàng ngẩng mặt lên, trong phòng học đã không còn ai. Trường học có nhà ăn, thức ăn ở trường có chế độ dinh dưỡng cân đối, màu sắc phong phú, đáng tiếc là rất mắc tiền, nàng vẫn chưa tới đó lần nào. Nhưng mà, về nhà trước sẽ tốt hơn, Cát Quang cùng Tiểu Hắc có lẽ cũng đói bụng, buổi sáng lúc rời đi, Thanh Hoan không có để lại đồ ăn cho chúng nó.
Nhưng vừa mới bước ra khỏi cổng trường đã bị ngăn cản.
Người ngăn nàng lại là hai thanh niên rất điển trai, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, một người mặc áo thun quần jean thoải mái, trên áo in chữ "Rock" bằng tiếng Anh, người còn lại mặc áo sơ mi màu đen, mỗi một cúc áo đều cài chặt muốn chết, một nhiệt tình một nội liễm, một bôn phóng một cấm dục. Cả hai đều rất có lực hấp dẫn, ít nhất, ánh mắt nữ sinh chung quanh đều hướng tới chỗ này.
Không hề nghi ngờ, người con trai rạng rỡ như ánh mặt trời này là Sầm Kỳ, cũng chính là anh trai của nguyên chủ, mà người bên cạnh kia... Lông mày Thanh Hoan không khỏi nhăn lại, Mặc Trạch không đề cập tới người này, mà khi nàng đọc qua cuộc đời của nữ quỷ Sầm Ninh cũng không chú ý đến.
Nội tâm Sầm Kỳ rất mâu thuẫn, bởi vì anh cũng không biết, vì sao mình lại muốn tìm cô bé này. Chẳng lẽ vì em ấy lớn lên giống mẹ của mình sao? Em gái anh tên Sầm Âu, đây là điều không thể nghi ngờ, nhưng vì cái gì... Nhìn thấy cô bé này, anh lại không thể bỏ mặc?
Nhìn thấy em ấy bị người khác khi dễ, thấy bộ dạng sợ hãi rụt rè của em ấy, trong lòng anh lại khó chịu vô cùng.
Giống như hiện tại, cô bé này không nói gì, nhưng Sầm Kỳ lại có chút khẩn trương: "Xin chào, xin hỏi, em là Hách Tiểu Yên đúng không?"
Thanh Hoan gật đầu.
Sầm Kỳ sợ mình làm cô gái nhỏ nhắn trước mặt sợ hãi, giọng nói càng thêm mềm nhẹ: "Anh là Sầm Kỳ, ừm... Là anh trai của Sầm Âu trường các em."
Thanh Hoan có chút không kiên nhẫn: "Có chuyện gì mời nói thẳng."
Sầm Kỳ dừng một chút, mới nói: " Thật ra anh chỉ muốn làm bạn bè với em, không biết... Anh có vinh hạnh này hay không?"
Tuy rằng sâu tận đáy lòng anh vẫn luôn hoài nghi, nhưng vẫn không dám xác định, lại cảm thấy mình nghĩ như vậy là không đúng.
Dù cho Sầm Âu có kiêu căng, tùy hứng, có khoảng cách đối với anh, hay là Sầm Âu lớn lên không giống ba cũng không giống mẹ, và dù cho ba mẹ vẫn không cách nào yêu thương Sầm Âu... Thì Sầm Kỳ vẫn luôn thuyết phục chính mình rằng, tất cả điều này đều là ảo giác, Sầm Âu đương nhiên là em gái ruột của anh.
Nhưng mà, mỗi khi anh nhìn thấy nữ sinh tên Hách Tiểu Yên này, trong lòng lại có cảm giác nhẹ nhàng, thương tiếc, đau lòng, muốn che chở... Tất cả đều không phải giả vờ, thậm chí những tình cảm này của anh đối với cô bé còn mãnh liệt hơn cả đối với Sầm Gia!
Thanh Hoan nhàn nhạt nhìn Sầm Kỳ một cái, miệng phun ra ba chữ: "Bệnh tâm thần." Nói xong vòng qua người anh bỏ đi.
Nhưng mới vừa đi qua Sầm Kỳ, nàng đã bị thanh niên mặc áo sơ mi đen từ nãy giờ không nói gì nắm lấy cổ tay. Thanh Hoan chậm chạp quay đầu lại, người con trai này anh tuấn cao lớn, tuy rằng giữa mày vẫn có nét ngây ngô nhàn nhạt, nhưng cũng đủ để nhìn ra, sau này anh ta sẽ trở thành một người đàn ông xuất sắc.
Thanh Hoan liếc nhìn bàn tay bắt lấy tay mình, làn da trắng nõn, đốt ngón tay thon dài, ưu nhã lại đẹp mắt, nàng rũ mắt, nói: "Buông tôi ra."
"Nghe bọn anh nói hết đã."
"Tôi không nghe!" Thanh Hoan dùng sức giãy giụa, nhưng tay anh ta khoá chặt lấy tay nàng như xiềng xích, giãy dụa hồi lâu cũng chỉ là tốn công vô ích.
"Tiểu Yên... Anh, anh có thể gọi em như vậy được không?" Sắc mặt Sầm Kỳ trở nên vội vàng, "Nơi này khó mà nói rõ, chúng ta đưa em về nhà được không? Trên đường anh đi từ từ nói cho em nghe."
"Tôi còn chưa thành niên." Thanh Hoan bình tĩnh nói, "Các người là muốn dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên sao?"
Sầm Kỳ còn muốn lại giải thích, thanh niên sơ mi đen đã trực tiếp ôm ngang hông Thanh Hoan, không thèm nói gì dứt khoát bước nhanh về phía trước, sau đó nhét nàng vào trong xe, lưu loát đóng cửa. Sau đó, anh ta mới quay đầu lại nói với Sầm Kỳ đang há hốc mồm: "Lên xe."
Sầm Kỳ vội vàng leo lên.
Thanh Hoan ngồi sau ghế điều khiển, vòng tay trước ngực, ánh mắt lạnh nhạt: "Các người rốt cuộc muốn làm gì? Tuy tôi là tiểu thư Hách gia, nhưng chỉ là một đứa con riêng không có giá trị gì, bọn họ sẽ không phun ra bất kỳ đồng tiền nào vì tôi đâu, các người vẫn nên hết hy vọng đi."
Sầm Kỳ dở khóc dở cười: " Bọn anh không phải muốn bắt cóc em."
Thanh Hoan không nói chuyện, thái độ thể hiện rõ ràng, nàng không tin. Sầm Kỳ bất đắc dĩ, nói: "Anh cảm thấy, em có khả năng là em gái anh."
Thứ anh nhận được chính là ánh mắt khinh bỉ của Thanh Hoan: "Đầu năm nay đều thịnh hành lời này để tán gái sao?"
"Anh nói thật." Chân mày Sầm Kỳ hơi nhíu. " Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã cảm thấy đặc biệt quen thuộc, hơn nữa... Em giống y như đúc ảnh chụp hồi còn trẻ của mẹ anh!"
"Phải không?" Thanh Hoan lãnh đạm đáp. "Nếu vậy, lấy chứng cứ ra đây, hơn nữa, nếu anh chỉ nói lý do mà không có gì chứng minh thì không cần nói mấy lời đường hoàng này làm gì."
Đương nhiên, Hách Tiểu Yên ở Hách gia có địa vị gì, Sầm Kỳ cũng đã điều tra qua, càng biết nhiều, anh càng thương tiếc cô bé. Hiện tại, thứ cản trở duy nhất, cũng chỉ là sự phủ nhận sâu trong nội tâm của anh mà thôi.
Dù sao Sầm Âu cũng là đứa em gái anh nhìn suốt mười hai năm, tuy nói tình cảm hai anh em không sâu đậm, nhưng Sầm Kỳ tự nhận mình đã làm hết trách nhiệm của một người anh trai. Mà Hách Tiểu Yên... Cô bé này, từ ánh mắt đầu tiên anh nhìn thấy, cho dù lúc đó không thể nhìn thấy rõ mặt, Sầm Kỳ đã gấp gáp muốn tiếp cận.
Nhưng anh xác định rất rõ ràng, cảm giác này chắc chắn không phải tình yêu nam nữ.
Thanh Hoan lười nghe anh ta nói lời vô nghĩa, điều này rất rõ ràng, tuy Sầm Kỳ nghi ngờ không biết Sầm Âu có phải huyết mạch Sầm gia hay không, nhưng những năm gần đây luôn xem cô ta là em gái, nên anh không có dũng khí đi xét nghiệm DNA của Sầm Âu với người trong nhà.
Đảo tới đảo lui, biết tới khi nào nàng mới có thể trở lại Sầm gia? "Giao lộ phía trước quẹo trái, hiện tại tôi không ở Hách gia."
"Anh biết..." Sầm Kỳ đáp, lại lập tức che miệng, chớp chớp mắt, giống như lỡ miệng nói ra.
Trong lời nói lộ ra việc anh đã từng điều tra qua Sầm Ninh, khiến cho Thanh Hoan lần đầu nhìn thẳng Sầm Kỳ. Chờ đến lúc xe dừng lại ở dưới lầu, nàng không nói gì thêm, đơn giản mở cửa xe bước ra ngoài, đầu cũng không ngoảnh lại, không có nửa điểm lưu luyến.
"A Nhiếp, cậu nói xem... Có phải tôi làm em ấy sợ rồi hay không? Nếu không sao em ấy lại đối với xử lãnh đạm với tôi như vậy?" Sầm Kỳ có chút lo lắng.
"Em ấy còn nhỏ, tôi làm vậy hình như cũng không tốt cho lắm, cậu nói xem tôi có nên đi lên xin lỗi em ấy không?" Hẳn là anh nên chờ sau khi điều tra rõ ràng rồi mới đến.
Nhưng Sầm Kỳ chắc chắn cũng không thể ngờ, bởi vì mình có chút tình cảm với Sầm Âu, bởi vì sự bối rối của mình, mới làm hại Sầm Ninh, cô công chúa chân chính của Sầm gia chết đi trước khi anh tìm ra được chân tướng.
"Không phải cậu đã nói rồi sao, người nhà họ Hách đối xử với con bé không tốt, nói như vậy, em ấy có lòng phòng bị là hiển nhiên." Thanh niên tên A Nhiếp duỗi tay cầm một sợi tóc rơi ở sau ghế điều khiển. "Nếu không đành lòng điều tra Sầm Âu, vậy thì có thể điều tra tất cả về con bé chứ?"
Vì vậy, ngày hôm sau, ở ngoài cửa chung cư nhà mình, lại một lần nữa Thanh Hoan gặp được Sầm Kỳ.
Lúc này, anh vẫn đến cùng thanh niên tên A Nhiếp, chẳng qua trong tay anh còn cầm một cái bìa hồ sơ. Thanh Hoan làm lơ bọn họ, móc chìa khóa ra mở cửa, đang muốn bước vào nhà, Sầm Kỳ lại lách người kẹt ở khung cửa, "Tiểu Yên, có thể cho bọn anh đi vào được không?"
Thanh Hoan nhìn anh như nhìn bệnh nhân tâm thần: "Không thể."
Sau đó dứt khoát khóa cửa sắt lại, tiếng chốt cửa lạch cạch làm Sầm Kỳ cảm thấy tim mình tan nát.
Kết quả, chờ đến khi Thanh Hoan cơm nước xong, nghỉ trưa xong bước ra cửa, phát hiện một mình Sầm Kỳ ngồi xổm trước cửa. Nhìn thấy Thanh Hoan đi ra, ánh mắt anh trông mong: "Tiểu Yên, anh đói quá."
... Đây chỉ là giả vờ đáng thương, nhưng Sầm Kỳ rất điển trai, đôi mắt chơm chớp, nữ sinh nào chịu nổi.
Đáng tiếc, Thanh Hoan không giống những cô gái trẻ tuổi khác, nàng xoay người đi đến tủ lạnh cầm bánh mì đưa cho Sầm Kỳ, vẫn không anh đi vào. Đang chuẩn bị khóa cửa, Tiểu Hắc cẩu lại đột nhiên chạy từ khe cửa ra ngoài, Thanh Hoan hoảng sợ, mau chóng đuổi theo, cũng mặc kệ cửa chưa kịp khóa.
Đừng thấy đứa nhỏ này không cao lớn, chân lại ngắn nhỏ, nhưng lại chạy nhanh như Phong Hỏa Luân về phía cửa thang máy, mắt thấy chuẩn bị vọt vào, một đôi bàn tay to đã bế nó lên.
Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn thanh niên cao lớn, thật làm người ta phẫn nộ, anh ta cao như vậy, mà nàng lại lùn như vậy... Cổ mỏi ghê.
"Chó của em?" Bàn tay anh ta chìa ra.
"Ừm." Ôm lấy Tiểu Hắc vào trong lòng, Thanh Hoan lên tiếng xem như trả lời, sau đó nhẹ nhàng nhéo nhéo bụng nhỏ tròn tròn nhiều thịt của chó con tỏ vẻ tán thưởng, kỹ thuật diễn thực tốt! Tối nay thưởng thêm cơm!
Tiểu Hắc cẩu hưng phấn lắc lắc cái đuôi.
Sầm Kỳ thừa dịp này nhanh chóng bắt chuyện với Thanh Hoan: "Anh đã điều tra qua, em thật sự là em gái anh, em gái ruột của anh!"
Thanh Hoan khinh bỉ hỏi: "Buổi sáng anh ra cửa có uống thuốc không?"
"... Anh nói đều là sự thật! Thiên chân vạn xác! Không tin em xem!!"
Thanh Hoan nhìn Sầm Kỳ, chần chờ tiếp nhận tài liệu trong tay anh, nhìn nhìn, vẻ mặt nàng đột nhiên trở nên cứng đờ lạnh băng. Sau một lúc lâu, nàng trả lại tài liệu: "Tôi sắp trễ, phải đi rồi." Thả Tiểu Hắc vào trong nhà, nàng khóa cửa, nhanh chóng rời đi... Động tác liền mạch lưu loát.
Sầm Kỳ không hiểu: "Tiểu Yên..."
"Đừng gọi." Thanh niên đưa túi hồ sơ trong tay mình ra giao cho Sầm Kỳ: "Xem xong cái này, cậu hẵn quyết định."
Sầm Kỳ buồn bực nhìn bạn mình, rút tài liệu bên trong ra nhìn, càng xem, biểu tình anh càng thêm lãnh túc phẫn nộ.
- --
Lạc: Dạo này mình đang mê chơi game, nên sẽ ra chương chậm lại, sorry mọi người:">
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook