Canh Mạnh Bà
-
Chương 76: Chén canh 08 - Mười
Editor: Lạc Tiếu - 10/04/2020
Thân là một sát thủ ưu tú, Băng mỹ nhân không chỉ có kỹ năng bắn súng tốt, cô còn có bản lĩnh ngụy trang. Vì vậy, cô thành công trà trộn vào buổi tiệc rượu của xã hội thượng lưu.
Ban đầu, Tiền Vĩ định gọi Trịnh Noãn Noãn mang cô tiến vào, đáng tiếc, Băng chướng mắt ả ta, mà chính Trịnh Noãn Noãn cũng chưa đủ tư cách tham gia tiệc rượu này. Trịnh gia đã bị Tần gia xoá tên, trước kia, mọi người nhiều ít đều cho bọn họ mặt mũi, đó là bởi vì phía sau bọn họ là Tần gia. Hiện tại, ngay cả Tần gia cũng mặc kệ bọn họ, vậy thì có thể nghĩ kết cục của Trịnh gia ra sao.
Một thân váy dài đuôi cá màu đen tinh xảo phác hoạ ra dáng người quyến rũ tinh tế lại phập phồng của Băng, kiều mị mà không mất đoan trang, mái tóc dài đen nhánh được búi lại nhẹ nhàng ưu nhã, làn tóc mai rũ xuống hai bên sườn mặt khiến Băng mỹ nhân đẹp đến phong tình vạn chủng, móng tay sơn màu đỏ tươi tôn lên đôi bàn tay tuyết trắng non mịn, hoàn toàn nhìn không ra đôi tay nhu nhược này từng dính máu của biết bao nhiêu người.
Ánh mắt lạnh lùng của cô rũ xuống, che dấu đi sát khí của bản thân.
Mục tiêu còn chưa xuất hiện, cái tên Tiền Vĩ kia thật đúng là vô dụng, muốn cô tới đây giết người mà ngay cả một bức ảnh cũng không có. Hỏi hắn ta Tần Mục trông như thế nào, hắn ta lại nói rằng cô chỉ cần nhìn là biết!
Băng đi khắp mọi nơi tuần tra một phen, người xung quanh nhiều như vậy, mỗi người đều là kiểu nam xuất chúng nữ mỹ lệ, trang điểm cao quý xuất trần, làm sao cô có thể "Liếc mắt một cái là nhận ra" người đàn ông tên Tần Mục đây?
Nhưng rất nhanh, cô đã lật đổ ý nghĩ của chính mình trước đó.
Sau khi người đàn ông kia xuất hiện, Băng mỹ nhân lập tức biết rằng, anh ta chính là mục tiêu đêm nay của mình.
Cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào xuất sắc như vậy! Hơi thở của anh bình thản mà không mất uy nghiêm, ngũ quan tuấn lãng hoàn mỹ đến nỗi không có góc chết, anh mặc tây trang màu trắng, thoạt nhìn tựa như vương tử bước ra từ truyện cổ tích, vừa ôn nhu, lại mạnh mẽ. Là sự tốt đẹp Băng chưa bao giờ được chạm qua, thật là... Làm người hướng tới.
Thanh Hoan cũng một ánh nhìn đã nhận ra Băng, không có biện pháp, ai kêu nàng có Mặc Trạch chứ. Nhưng cho dù không có hệ thống, cổ sát khí Băng che dấu thực tốt kia cũng không tránh thoát khỏi đôi mắt của Thanh Hoan. Thật sự không hiểu Tiền Vĩ rốt cuộc có ma lực gì, mà ngay cả mỹ nhân lạnh lùng này cũng nghe lời hắn như vậy.
Không lẽ... Cô gái này cũng bị cây gậy bên dưới của Tiền Vĩ chinh phục? Thanh Hoan không cần nghĩ cũng biết, cái gọi là "Bàn tay vàng" này có bao nhiêu cường đại, hễ là phụ nữ nếm qua năng lực kia của Tiền Vĩ, vậy chắc chắn là thực tủy biết vị, luyến tiếc rời khỏi hắn ta, ngay cả trinh tiết liệt phụ cũng phải bị Tiền Vĩ chi phối, huống chi là phụ nữ bình thường.
Nếu không phải Mặc Trạch nói rằng, thiến Tiền Vĩ ngay lúc này sẽ làm cho đào hoa nhân gian từ nay biến mất, không thể hoàn thành tâm nguyện của Tần Mục trăm phần trăm, Thanh Hoan còn lâu mới để hắn ta nhảy nhót lâu như vậy.
Nàng bưng ly rượu chân dài nói chuyện với mọi người, nhưng thật ra cũng không uống bao nhiêu, chỉ là nhấp môi rồi thôi, trọng tâm luôn đặt trên người Băng. Người ở đây nhiều, sợ là cô gái trẻ xinh đẹp này không dễ hành động, hiện tại Thanh Hoan đang dùng thân thể đàn ông, có lẽ là do thói quen của Tần Mục, nàng vẫn rất có phong độ thân sĩ. Đặc biệt, bản thân nàng chính là nữ, phụ nữ mới hiểu phụ nữ, vì vậy nhân duyên với người khác giới cũng không tệ.
Chỉ là nhoáng một cái, Tần Mục đã biến mất không thấy đâu, da đầu Băng run lên, vội vàng nhìn quanh. Nhìn thấy một cái bóng trắng đi ra khỏi đại sảnh, cô cắn răng một cái, quyết định đuổi theo. Thanh âm giày cao gót nện trên sàn dồn dập mà chỉnh tề, may mắn toàn bộ đại sảnh y hương tấn ảnh, người đến người đi, nếu không sự khác thường của cô có lẽ sẽ bị người phát hiện.
Sờ sờ bao đựng súng trên đùi, súng của Băng chưa bao giờ gắn ống giảm thanh, nếu như muốn giết Tần Mục, dùng súng không phải là biện pháp tốt.
Bất quá cũng không sao, Băng rút ra cây trâm cài ở búi tóc, nhẹ nhàng ấn một cái, cây trâm phỉ thúy lập tức nát vụn, lộ ra cây châm dài màu trắng bén nhọn. Cô kẹp châm ở khe hở ngón tay, mái tóc xõa dài, bộ ngực mềm mại to lớn đung đưa lay động trong bóng đêm. Giờ phút này, Băng càng thêm mỹ lệ động lòng người.
Ngay lúc cô nín thở ngưng thần, muốn tìm ra vị trí chính xác của Tần Mục, một đôi bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng đặt ở eo thon, giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng: "Tiểu thư đang tìm tôi sao?"
Băng hoảng hốt, khuỷu tay thục ngược về phía sau, tay phải nước chảy mây trôi nhắm thẳng vào mặt đối phương mà đâm tới. Cùng lúc đó, tim cô hơi run run, giọng nói của người này... Cũng thật dễ nghe.
Vốn nghĩ rằng giết chết Tần Mục là chuyện vô cùng đơn giản, không ngờ người đàn ông này có thể dễ dàng né tránh đòn tấn công của Băng, hơn nữa, căn bản cô không thể thấy rõ động tác của anh ta!
Thanh Hoan né tránh cây châm dài, đồng thời, nàng khom lưng sờ soạng đùi Băng mỹ nhân một chút. Không có ý khinh bạc, thuần túy chỉ là trêu chọc. Cho đến khi Băng hoàn hồn từ giọng nói của Tần Mục, sờ lại đùi mình, quả nhiên, bao đựng súng còn ở, nhưng súng lục đã không cánh mà bay. Cô âm thầm cắn răng, điều này không hợp với tin tức Tiền Vĩ cung cấp!
Không phải Tiền Vĩ nói Tần Mục là một đại thiếu gia trói gà không chặt hay sao? Không phải anh ta là không biết tí công phu nào hay sao?! Thân thủ này... Ngay cả Băng, thân là sát thủ đứng đầu cũng không thể chạm qua một góc áo của anh!
Cô muốn nhúc nhích, nhưng họng súng đen nhánh đã đặt trên huyệt Thái Dương. Trước nay Băng mỹ nhân chưa bao giờ ngờ được, có một ngày mình lại bị súng của mình uy hiếp. Là người mười mấy năm trong nghề, đây là lần đầu cô thất thủ! Quả thực quá sỉ nhục!
Nội tâm tức giận cùng quẫn bách nói không nên lời làm Băng mất bình tĩnh, đùi đẹp cong lên, lướt qua đầu vai đá về hướng mặt Thanh Hoan. Thanh Hoan nhanh nhẹn tránh thoát, nhẹ nhàng thu hồi súng tiếp tục cùng cô đánh nhau.
Trước đó ở thế giới của nam quỷ Duy Dần, nàng là Kiếm Tu, chiêu số đã lâu không sử dụng, không biết có bị lạ tay hay không. Vừa lúc vị sát thủ mỹ nữ này dáng vẻ rất lợi hại, hai người so chiêu có lẽ cũng vừa đủ.
Băng càng ra tay với Thanh Hoan, cô càng cảm thấy kinh hãi. Qua mấy chiêu, cô hiểu rõ, đối phương căn bản chỉ đánh chơi chơi với mình! Chiêu thức của người này vô cùng thần bí, nhất chiêu nhất thức đều là xuất kỳ bất ý, hơn nữa lực đạo mười phần, mình căn bản không phải đối thủ! Nếu không phải anh ta không có ý định giết mình, sợ là mình đã xong đời!
Cuối cùng, Thanh Hoan thành công một tay bắt lấy hai cổ tay của Băng mỹ nhân, kềm cô dựa vào cây cột nhà bằng đá cẩm thạch, đầu gối chặn lại cặp đùi không an phận, hỏi: "Ai sai cô tới giết tôi?"
Băng hừ một tiếng, không nói lời nào, quay đầu đi, ý nói anh muốn giết cứ giết, ít nói nhảm.
Thanh Hoan cười khẽ, xoa đầu Băng như dỗ dành một con mèo khó tính, buông cô ra, nói: "Đừng ngốc vậy, bị người ta xem là công cụ mà sai sử."
Nói xong, xoay người đi rồi.
Băng vẫn luôn ngơ ngác dựa cột nhà, mờ mịt nhìn theo bóng dáng của người nọ. Cứ, cứ đi như vậy sao? Không bắt cô, cũng không báo cảnh sát, thậm chí... Ai? Tay Băng vô thức sờ đến bao đựng súng trên đùi, vậy mà... Ngay cả súng cũng trả lại cho cô?
Nếu như lúc này mình nổ súng, anh ta nhất định tránh không thoát.
Nhưng Băng mím môi, không hề động thủ.
Là cô thua, nếu như cùng Tần Mục cứng đối cứng, cô căn bản không phải đối thủ của anh. Đối phương thả cho mình một con ngựa, cô cũng không phải là người lấy oán trả ơn, ân tình của Tiền Vĩ chỉ có thể trả bằng một phương thức khác. Chỉ là, câu nói trước khi Tần Mục rời đi có ý gì? Cô sao có thể bị người ta xem là công cụ mà sai sử?
Nghĩ đến đây, Băng mỹ nhân không khỏi có chút buồn bực, sao người nọ chỉ nói một nửa, vì cái gì không nói rõ ràng?
Thanh Hoan mới không để ý cô suy nghĩ gì, đại khái là trong số những phụ nữ của Tiền Vĩ, Băng là người duy nhất nàng cảm thấy không tệ. Cô gái này tuy hơi lãnh đạm, nhưng tính tình cứng cỏi, yêu ghét rõ ràng, nếu như bị Tiền Vĩ làm hư, nàng cảm thấy có chút đáng tiếc.
Đáng thương Tiền Vĩ mỏi mắt trông mong chờ đợi cả đêm, kết quả cuối cùng vậy mà là "Thất bại"! Hắn ta trừng mắt nhìn Băng, muốn phát giận lại không dám, cuối cùng chỉ có thể thở hổn hển, dùng sức đấm trên tường một quyền.
Con mẹ nó!
Không thể lôi Băng lên giường, cũng không thể giết Tần Mục, tên khốn khiếp kia rốt cuộc có bản lĩnh gì mà lại may mắn đến vậy!
Chẳng lẽ... Đối phương cũng là xuyên qua?!
Không không không, không có khả năng. Tiền Vĩ phủ quyết ý nghĩ này ngay lập tức, sao có thể có người xuyên việt ngu ngốc như Tần Mục? Không biết lợi dụng tài nguyên có sẵn của bản thần thì thôi, còn làm các loại từ thiện, cho dù là vì hình tượng công ty, nhưng có phải là quá nhiều hay không?
Không chờ hắn ta suy nghĩ cẩn thận, thần sắc Băng mỹ nhân lạnh nhạt từ trong phòng đi ra. Trước khi vết thương tốt hơn, cô vẫn luôn đều ở tạm trong chung cư của Tiền Vĩ.
Tiền Vĩ thấy dáng vẻ của cô tựa như sắp phải đi, lập tức nóng nảy: "Ế! Vết thương của cô còn chưa tốt, sao lại phải đi?!"
Nói cũng lạ, trước đây khi ở cạnh Tiền Vĩ, tuy rằng Băng không thích hắn, lại cảm thấy thiếu niên này có tấm lòng ngây thơ lương thiện, nếu không vì sao đối phương lại chủ động cứu mình? Nhưng hôm nay ở tiệc rượu, sau khi bị Tần Mục nhắc nhở, cô vậy mà chỉ cần nhìn một cái đã thấy được sự dối trá của Tiền Vĩ!
Người này... Có ý đồ gây rối với cô, hơn nữa, một người muốn lợi dụng người khác trừ khử địch nhân, có thể có gọi là tấm lòng lương thiện hay sao?
Giờ khắc này, sự quan tâm và chân thành mà Tiền Vĩ biểu hiện ra, ở trong mắt Băng mỹ nhân đều dối trá muốn chết. Cô nhàn nhạt nói: "Thực xin lỗi, tôi không thể hoàn thành yêu cầu của cậu, cái này cho cậu."
Tiền Vĩ buồn bực tiếp nhận cái túi bằng da Băng đưa, mở ra thì thấy bên trong là từng xấp từng xấp tiền mặt, nhìn ra có ít nhất một trăm vạn.
"Tiền cậu phải trả vì cứu tôi, tôi đã gửi lại gấp trăm lần." Cô nói. "Ngày sau chúng ta không ai nợ ai."
Băng không thích thiếu nhân tình một ai, sau khi cẩn thận suy xét, cảm thấy dù sao đi nữa Tiền Vĩ cũng là người cứu mình, cho dù động cơ của hắn có bất lương đi nữa, mình cũng không thể lấy oán trả ơn.
Cô không thể giết Tần Mục, cũng... Không muốn giết chết người nọ, vì vậy chỉ có biện pháp dùng vật chất báo đáp Tiền Vĩ. Là sát thủ, Băng không có thẻ tín dụng, cũng không có khả năng đưa chi phiếu, cho nên chỉ có thể gửi tiền mặt, hy vọng hắn ta không ghét bỏ.
Tuy rằng trong nhà rất có tiền, nhưng một trăm vạn tiền mặt đối Tiền Vĩ mà nói cũng không phải số lượng nhỏ, hắn do dự một chút, còn không kịp nghĩ thông chuyện đổi một vị mỹ nữ lấy một trăm vạn có đáng giá hay không, Băng cũng đã nhanh chóng nhảy từ cửa sổ ra ngoài. Chờ Tiền Vĩ nhìn thấy, thân ảnh yểu điệu của cô đã hoàn toàn biến mất.
Đáng chết!
Tiền Vĩ hung hăng quăng túi tiền trên tay xuống đất, người phụ nữ này! Ngoài miệng nói muốn báo ân, kết quả chính là như vậy! Nói đi là đi, vô cùng dứt khoát, một chút tình người cũng không có!
Thật là tức chết hắn!
Tiền Vĩ nổi giận đùng đùng đi qua đi lại ở phòng khách, không biết xảy ra vấn đề ở đâu. Hắn hiểu rõ Tần Mục, Trịnh Noãn Noãn đã từng nói, người này không thích có người đi theo. Dưới tình huống không có bảo tiêu bên cạnh, tên khốn này rốt cuộc làm sao để tránh thoát sự ám sát của Băng?
Thân là một sát thủ ưu tú, Băng mỹ nhân không chỉ có kỹ năng bắn súng tốt, cô còn có bản lĩnh ngụy trang. Vì vậy, cô thành công trà trộn vào buổi tiệc rượu của xã hội thượng lưu.
Ban đầu, Tiền Vĩ định gọi Trịnh Noãn Noãn mang cô tiến vào, đáng tiếc, Băng chướng mắt ả ta, mà chính Trịnh Noãn Noãn cũng chưa đủ tư cách tham gia tiệc rượu này. Trịnh gia đã bị Tần gia xoá tên, trước kia, mọi người nhiều ít đều cho bọn họ mặt mũi, đó là bởi vì phía sau bọn họ là Tần gia. Hiện tại, ngay cả Tần gia cũng mặc kệ bọn họ, vậy thì có thể nghĩ kết cục của Trịnh gia ra sao.
Một thân váy dài đuôi cá màu đen tinh xảo phác hoạ ra dáng người quyến rũ tinh tế lại phập phồng của Băng, kiều mị mà không mất đoan trang, mái tóc dài đen nhánh được búi lại nhẹ nhàng ưu nhã, làn tóc mai rũ xuống hai bên sườn mặt khiến Băng mỹ nhân đẹp đến phong tình vạn chủng, móng tay sơn màu đỏ tươi tôn lên đôi bàn tay tuyết trắng non mịn, hoàn toàn nhìn không ra đôi tay nhu nhược này từng dính máu của biết bao nhiêu người.
Ánh mắt lạnh lùng của cô rũ xuống, che dấu đi sát khí của bản thân.
Mục tiêu còn chưa xuất hiện, cái tên Tiền Vĩ kia thật đúng là vô dụng, muốn cô tới đây giết người mà ngay cả một bức ảnh cũng không có. Hỏi hắn ta Tần Mục trông như thế nào, hắn ta lại nói rằng cô chỉ cần nhìn là biết!
Băng đi khắp mọi nơi tuần tra một phen, người xung quanh nhiều như vậy, mỗi người đều là kiểu nam xuất chúng nữ mỹ lệ, trang điểm cao quý xuất trần, làm sao cô có thể "Liếc mắt một cái là nhận ra" người đàn ông tên Tần Mục đây?
Nhưng rất nhanh, cô đã lật đổ ý nghĩ của chính mình trước đó.
Sau khi người đàn ông kia xuất hiện, Băng mỹ nhân lập tức biết rằng, anh ta chính là mục tiêu đêm nay của mình.
Cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào xuất sắc như vậy! Hơi thở của anh bình thản mà không mất uy nghiêm, ngũ quan tuấn lãng hoàn mỹ đến nỗi không có góc chết, anh mặc tây trang màu trắng, thoạt nhìn tựa như vương tử bước ra từ truyện cổ tích, vừa ôn nhu, lại mạnh mẽ. Là sự tốt đẹp Băng chưa bao giờ được chạm qua, thật là... Làm người hướng tới.
Thanh Hoan cũng một ánh nhìn đã nhận ra Băng, không có biện pháp, ai kêu nàng có Mặc Trạch chứ. Nhưng cho dù không có hệ thống, cổ sát khí Băng che dấu thực tốt kia cũng không tránh thoát khỏi đôi mắt của Thanh Hoan. Thật sự không hiểu Tiền Vĩ rốt cuộc có ma lực gì, mà ngay cả mỹ nhân lạnh lùng này cũng nghe lời hắn như vậy.
Không lẽ... Cô gái này cũng bị cây gậy bên dưới của Tiền Vĩ chinh phục? Thanh Hoan không cần nghĩ cũng biết, cái gọi là "Bàn tay vàng" này có bao nhiêu cường đại, hễ là phụ nữ nếm qua năng lực kia của Tiền Vĩ, vậy chắc chắn là thực tủy biết vị, luyến tiếc rời khỏi hắn ta, ngay cả trinh tiết liệt phụ cũng phải bị Tiền Vĩ chi phối, huống chi là phụ nữ bình thường.
Nếu không phải Mặc Trạch nói rằng, thiến Tiền Vĩ ngay lúc này sẽ làm cho đào hoa nhân gian từ nay biến mất, không thể hoàn thành tâm nguyện của Tần Mục trăm phần trăm, Thanh Hoan còn lâu mới để hắn ta nhảy nhót lâu như vậy.
Nàng bưng ly rượu chân dài nói chuyện với mọi người, nhưng thật ra cũng không uống bao nhiêu, chỉ là nhấp môi rồi thôi, trọng tâm luôn đặt trên người Băng. Người ở đây nhiều, sợ là cô gái trẻ xinh đẹp này không dễ hành động, hiện tại Thanh Hoan đang dùng thân thể đàn ông, có lẽ là do thói quen của Tần Mục, nàng vẫn rất có phong độ thân sĩ. Đặc biệt, bản thân nàng chính là nữ, phụ nữ mới hiểu phụ nữ, vì vậy nhân duyên với người khác giới cũng không tệ.
Chỉ là nhoáng một cái, Tần Mục đã biến mất không thấy đâu, da đầu Băng run lên, vội vàng nhìn quanh. Nhìn thấy một cái bóng trắng đi ra khỏi đại sảnh, cô cắn răng một cái, quyết định đuổi theo. Thanh âm giày cao gót nện trên sàn dồn dập mà chỉnh tề, may mắn toàn bộ đại sảnh y hương tấn ảnh, người đến người đi, nếu không sự khác thường của cô có lẽ sẽ bị người phát hiện.
Sờ sờ bao đựng súng trên đùi, súng của Băng chưa bao giờ gắn ống giảm thanh, nếu như muốn giết Tần Mục, dùng súng không phải là biện pháp tốt.
Bất quá cũng không sao, Băng rút ra cây trâm cài ở búi tóc, nhẹ nhàng ấn một cái, cây trâm phỉ thúy lập tức nát vụn, lộ ra cây châm dài màu trắng bén nhọn. Cô kẹp châm ở khe hở ngón tay, mái tóc xõa dài, bộ ngực mềm mại to lớn đung đưa lay động trong bóng đêm. Giờ phút này, Băng càng thêm mỹ lệ động lòng người.
Ngay lúc cô nín thở ngưng thần, muốn tìm ra vị trí chính xác của Tần Mục, một đôi bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng đặt ở eo thon, giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng: "Tiểu thư đang tìm tôi sao?"
Băng hoảng hốt, khuỷu tay thục ngược về phía sau, tay phải nước chảy mây trôi nhắm thẳng vào mặt đối phương mà đâm tới. Cùng lúc đó, tim cô hơi run run, giọng nói của người này... Cũng thật dễ nghe.
Vốn nghĩ rằng giết chết Tần Mục là chuyện vô cùng đơn giản, không ngờ người đàn ông này có thể dễ dàng né tránh đòn tấn công của Băng, hơn nữa, căn bản cô không thể thấy rõ động tác của anh ta!
Thanh Hoan né tránh cây châm dài, đồng thời, nàng khom lưng sờ soạng đùi Băng mỹ nhân một chút. Không có ý khinh bạc, thuần túy chỉ là trêu chọc. Cho đến khi Băng hoàn hồn từ giọng nói của Tần Mục, sờ lại đùi mình, quả nhiên, bao đựng súng còn ở, nhưng súng lục đã không cánh mà bay. Cô âm thầm cắn răng, điều này không hợp với tin tức Tiền Vĩ cung cấp!
Không phải Tiền Vĩ nói Tần Mục là một đại thiếu gia trói gà không chặt hay sao? Không phải anh ta là không biết tí công phu nào hay sao?! Thân thủ này... Ngay cả Băng, thân là sát thủ đứng đầu cũng không thể chạm qua một góc áo của anh!
Cô muốn nhúc nhích, nhưng họng súng đen nhánh đã đặt trên huyệt Thái Dương. Trước nay Băng mỹ nhân chưa bao giờ ngờ được, có một ngày mình lại bị súng của mình uy hiếp. Là người mười mấy năm trong nghề, đây là lần đầu cô thất thủ! Quả thực quá sỉ nhục!
Nội tâm tức giận cùng quẫn bách nói không nên lời làm Băng mất bình tĩnh, đùi đẹp cong lên, lướt qua đầu vai đá về hướng mặt Thanh Hoan. Thanh Hoan nhanh nhẹn tránh thoát, nhẹ nhàng thu hồi súng tiếp tục cùng cô đánh nhau.
Trước đó ở thế giới của nam quỷ Duy Dần, nàng là Kiếm Tu, chiêu số đã lâu không sử dụng, không biết có bị lạ tay hay không. Vừa lúc vị sát thủ mỹ nữ này dáng vẻ rất lợi hại, hai người so chiêu có lẽ cũng vừa đủ.
Băng càng ra tay với Thanh Hoan, cô càng cảm thấy kinh hãi. Qua mấy chiêu, cô hiểu rõ, đối phương căn bản chỉ đánh chơi chơi với mình! Chiêu thức của người này vô cùng thần bí, nhất chiêu nhất thức đều là xuất kỳ bất ý, hơn nữa lực đạo mười phần, mình căn bản không phải đối thủ! Nếu không phải anh ta không có ý định giết mình, sợ là mình đã xong đời!
Cuối cùng, Thanh Hoan thành công một tay bắt lấy hai cổ tay của Băng mỹ nhân, kềm cô dựa vào cây cột nhà bằng đá cẩm thạch, đầu gối chặn lại cặp đùi không an phận, hỏi: "Ai sai cô tới giết tôi?"
Băng hừ một tiếng, không nói lời nào, quay đầu đi, ý nói anh muốn giết cứ giết, ít nói nhảm.
Thanh Hoan cười khẽ, xoa đầu Băng như dỗ dành một con mèo khó tính, buông cô ra, nói: "Đừng ngốc vậy, bị người ta xem là công cụ mà sai sử."
Nói xong, xoay người đi rồi.
Băng vẫn luôn ngơ ngác dựa cột nhà, mờ mịt nhìn theo bóng dáng của người nọ. Cứ, cứ đi như vậy sao? Không bắt cô, cũng không báo cảnh sát, thậm chí... Ai? Tay Băng vô thức sờ đến bao đựng súng trên đùi, vậy mà... Ngay cả súng cũng trả lại cho cô?
Nếu như lúc này mình nổ súng, anh ta nhất định tránh không thoát.
Nhưng Băng mím môi, không hề động thủ.
Là cô thua, nếu như cùng Tần Mục cứng đối cứng, cô căn bản không phải đối thủ của anh. Đối phương thả cho mình một con ngựa, cô cũng không phải là người lấy oán trả ơn, ân tình của Tiền Vĩ chỉ có thể trả bằng một phương thức khác. Chỉ là, câu nói trước khi Tần Mục rời đi có ý gì? Cô sao có thể bị người ta xem là công cụ mà sai sử?
Nghĩ đến đây, Băng mỹ nhân không khỏi có chút buồn bực, sao người nọ chỉ nói một nửa, vì cái gì không nói rõ ràng?
Thanh Hoan mới không để ý cô suy nghĩ gì, đại khái là trong số những phụ nữ của Tiền Vĩ, Băng là người duy nhất nàng cảm thấy không tệ. Cô gái này tuy hơi lãnh đạm, nhưng tính tình cứng cỏi, yêu ghét rõ ràng, nếu như bị Tiền Vĩ làm hư, nàng cảm thấy có chút đáng tiếc.
Đáng thương Tiền Vĩ mỏi mắt trông mong chờ đợi cả đêm, kết quả cuối cùng vậy mà là "Thất bại"! Hắn ta trừng mắt nhìn Băng, muốn phát giận lại không dám, cuối cùng chỉ có thể thở hổn hển, dùng sức đấm trên tường một quyền.
Con mẹ nó!
Không thể lôi Băng lên giường, cũng không thể giết Tần Mục, tên khốn khiếp kia rốt cuộc có bản lĩnh gì mà lại may mắn đến vậy!
Chẳng lẽ... Đối phương cũng là xuyên qua?!
Không không không, không có khả năng. Tiền Vĩ phủ quyết ý nghĩ này ngay lập tức, sao có thể có người xuyên việt ngu ngốc như Tần Mục? Không biết lợi dụng tài nguyên có sẵn của bản thần thì thôi, còn làm các loại từ thiện, cho dù là vì hình tượng công ty, nhưng có phải là quá nhiều hay không?
Không chờ hắn ta suy nghĩ cẩn thận, thần sắc Băng mỹ nhân lạnh nhạt từ trong phòng đi ra. Trước khi vết thương tốt hơn, cô vẫn luôn đều ở tạm trong chung cư của Tiền Vĩ.
Tiền Vĩ thấy dáng vẻ của cô tựa như sắp phải đi, lập tức nóng nảy: "Ế! Vết thương của cô còn chưa tốt, sao lại phải đi?!"
Nói cũng lạ, trước đây khi ở cạnh Tiền Vĩ, tuy rằng Băng không thích hắn, lại cảm thấy thiếu niên này có tấm lòng ngây thơ lương thiện, nếu không vì sao đối phương lại chủ động cứu mình? Nhưng hôm nay ở tiệc rượu, sau khi bị Tần Mục nhắc nhở, cô vậy mà chỉ cần nhìn một cái đã thấy được sự dối trá của Tiền Vĩ!
Người này... Có ý đồ gây rối với cô, hơn nữa, một người muốn lợi dụng người khác trừ khử địch nhân, có thể có gọi là tấm lòng lương thiện hay sao?
Giờ khắc này, sự quan tâm và chân thành mà Tiền Vĩ biểu hiện ra, ở trong mắt Băng mỹ nhân đều dối trá muốn chết. Cô nhàn nhạt nói: "Thực xin lỗi, tôi không thể hoàn thành yêu cầu của cậu, cái này cho cậu."
Tiền Vĩ buồn bực tiếp nhận cái túi bằng da Băng đưa, mở ra thì thấy bên trong là từng xấp từng xấp tiền mặt, nhìn ra có ít nhất một trăm vạn.
"Tiền cậu phải trả vì cứu tôi, tôi đã gửi lại gấp trăm lần." Cô nói. "Ngày sau chúng ta không ai nợ ai."
Băng không thích thiếu nhân tình một ai, sau khi cẩn thận suy xét, cảm thấy dù sao đi nữa Tiền Vĩ cũng là người cứu mình, cho dù động cơ của hắn có bất lương đi nữa, mình cũng không thể lấy oán trả ơn.
Cô không thể giết Tần Mục, cũng... Không muốn giết chết người nọ, vì vậy chỉ có biện pháp dùng vật chất báo đáp Tiền Vĩ. Là sát thủ, Băng không có thẻ tín dụng, cũng không có khả năng đưa chi phiếu, cho nên chỉ có thể gửi tiền mặt, hy vọng hắn ta không ghét bỏ.
Tuy rằng trong nhà rất có tiền, nhưng một trăm vạn tiền mặt đối Tiền Vĩ mà nói cũng không phải số lượng nhỏ, hắn do dự một chút, còn không kịp nghĩ thông chuyện đổi một vị mỹ nữ lấy một trăm vạn có đáng giá hay không, Băng cũng đã nhanh chóng nhảy từ cửa sổ ra ngoài. Chờ Tiền Vĩ nhìn thấy, thân ảnh yểu điệu của cô đã hoàn toàn biến mất.
Đáng chết!
Tiền Vĩ hung hăng quăng túi tiền trên tay xuống đất, người phụ nữ này! Ngoài miệng nói muốn báo ân, kết quả chính là như vậy! Nói đi là đi, vô cùng dứt khoát, một chút tình người cũng không có!
Thật là tức chết hắn!
Tiền Vĩ nổi giận đùng đùng đi qua đi lại ở phòng khách, không biết xảy ra vấn đề ở đâu. Hắn hiểu rõ Tần Mục, Trịnh Noãn Noãn đã từng nói, người này không thích có người đi theo. Dưới tình huống không có bảo tiêu bên cạnh, tên khốn này rốt cuộc làm sao để tránh thoát sự ám sát của Băng?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook