[Cảnh Khanh] Cửu Tiêu
-
Chương 9
Cảnh Thiên tỉnh lại trong phòng ngủ Thục Sơn, mặt sưng phù y hệt đầu heo, toàn thân bị gói như bánh tét. Cả người đau như bị xe gỗ lớn nghiền qua, nhưng rốt cuộc vẫn cố chống thân đứng dậy, đi từng bước từng bước ra ngoài.
Khó có được một ngày hữu tình, dương quang chiếu tan mây mù, ở ngoài Thục Sơn đại điện một mạt ánh vàng loang lổ. Cảnh Thiên nhìn thấy trên thềm đá ngoài điện đầy những khối đậu phụ trắng nho nhỏ, trong lòng đột nhiên trầm xuống. Còn chưa kịp thương cảm, lại nghe được sau lưng truyền đến thanh âm, Cảnh huynh đệ.
Cảnh Thiên tức khắc quay đầu, không khống chế được mừng như điên. Đậu Phụ Trắng huynh không chết! Mặc kệ cả người bị nẹp như cây gậy trúc mà nhảy lên mấy bậc thềm, giang rộng hai tay định ôm người nọ, lại nghi hoặc thấy Trường Khanh một thân chưởng môn y bào tím sẫm mà dừng lại. Đậu Phụ Trắng, làm sao vậy?
Trường Khanh vẫn tóc mai nghiêm chỉnh, đạm như mây khói. Đôi mắt thanh minh vẫn thăm thẳm như trường hà, chỉ là thiếu đi mất một tia hồng trần ràng buộc. Trong lòng Cảnh Thiên không khỏi hoảng hốt, cố nén đau một phen cầm lấy hai tay Trường Khanh đang buông xuống bên trường bào, Đậu Phụ Trắng, nói cho ta biết, sao lại thế này?
Nhãn thần y có một tia cảm thấy không thể né tránh, đúng, lúc y ngẩn đầu lên nhìn thẳng Cảnh Thiên chính là hoàn toàn không né tránh. Chưởng môn trước khi ra đi đã hạ lệnh Trường Khanh là chưởng môn đời thứ hai mươi bảy của Thục Sơn, Trường Khanh, sư mệnh khó cãi.
Cảnh Thiên hiểu được. Thục Sơn ngũ lão hủy đi tà niệm của mình trên người Tà Kiếm Tiên, như vậy đồng nghĩa với việc năm lão đầu bọn họ cũng dắt nhau về trời. Nhưng mà, Cảnh Thiên bỗng nhiên nổi giận, cũng không biết nguyên do nổi giận. Vì sao, nhất định là huynh? Thường Giao Xoa cũng rất có tư cách, hắn cũng có thể làm chưởng môn. Tay Trường Khanh vẫn để yên cho Cảnh Thiên nắm lấy, Cảnh huynh đệ, vấn đề không phải là có tư cách hay không, mà là có nguyện ý hay không. Thục Sơn tuy nhỏ, nhưng lại gắn với an ổn và phúc lợi của thiên hạ thương sinh, đây là một loại tượng trưng cho sức mạnh tinh thần. Dụng ý của chưởng môn cùng sư phó không sai, cho nên Trường Khanh có trách nhiệm gánh vác hết thảy. Nếu chỉ là một việc nhỏ của Thục Sơn, Trường Khanh tự nhiên có thể thoái thác cho Thường Dận, chính là không được, trách nhiệm này quá mức trọng đại, Trường Khanh, không thể không làm.
Ngay sau đó y thật sự như mây khói nhàn nhạt bỏ đi. Cảnh Thiên nhìn bóng lưng y xoay người tiến vào sâu trong đại điện, tức giận bỗng chốc biến đi đâu mất, thay vào đó là tuyệt vọng như rơi xuống ngàn trượng vực sâu.
Sau, hắn lại đi Thiên Đình, hắn nói với Thiên Đế, lão gia hỏa, ta muốn những người bị Tà Kiếm Tiên sát hại được sống lại, mặc kệ ông dùng phương pháp gì. Thiên Đế như trước cười đến thực đáng khinh, có thể có thể, bất quá, chỉ có thể giúp cho những người còn thi thể nguyên vẹn. Hơn nữa, muốn đổi mệnh số thì phải đem mệnh số khác đến đổi. Cảnh Thiên gật gật đầu, mặt không biểu tình, không sao cả, có thể sống lại là tốt rồi, cứ dùng của ta. Thiên Đế cười đến càng đáng khinh, ngươi không còn sống được bao lâu nữa đâu. Cảnh Thiên xoay người bước đi, cái này gọi là giúp người giúp đến không màng bản thân. Hơn nữa, hắn dừng lại, xoay người nhìn Thiên Đế, như vậy chẳng phải là đúng ý ông rồi sao.
Hắn còn nghĩ, trước khi ra đi, muốn nhìn thấy Đậu Phụ Trắng một lần. Lâu như vậy rồi, hắn vẫn còn nợ y một câu nói, dù sao bây giờ cũng không còn quan trọng lắm.
Cảnh Thiên ngồi trên đường đá. Nơi này, hắn từng cõng Trường Khanh một bậc lại một bậc vất vả đi lên trên, cảm giác có đi thế nào cũng không đi hết. Nếu hiện tại hắn được làm lại một lần nữa, hắn thà rằng con đường này vĩnh viễn vô tận không kết thúc. Trường Khanh từ trên núi đi xuống, y bào tử sắc phiêu huyễn như không, duy có khuôn mặt, hôm nay có phần tái nhợt nhưng vẫn tuyệt nhiên khí phách cùng cứng cỏi. Đây là Từ Trường Khanh hắn đã định phải quen biết, đây cũng là Từ Trường Khanh hắn vĩnh viễn không thể gặp lại.
Bọn họ hai người, khoảng cách gần trong gang tấc, ngưng mắt nhìn nhau. Trường Khanh có nói với hắn cái gì đó, nhưng hắn một chữ cũng không có nghe nổi. Sau đó, khối Đậu Phụ Trắng ngốc kia từ trong ống tay áo lấy ra một quyển Đạo Đức Kinh, còn nói có thể đối với Cảnh Thiên không có ý nghĩa lắm. Cảnh Thiên một phen đoạt lấy, vốn muốn cười, lại không biết sao nước mắt lại cứ lả tả chảy xuống, dừng cũng dừng không được. Đầu ngón tay nóng ấm của Trường Khanh hơi chần chừ một chút, rốt cục vẫn nhẹ nhàng thay hắn lau đi, chỉ là y càng lau, nước mắt kia càng chảy mãnh liệt. Con mẹ nó, Cảnh Thiên căm phẫn đem Đạo Đức Kinh nhét vào ngực, dứt khoát chạy thẳng xuống núi.
Trường Khanh đứng giữa đường đá nhìn theo hắn. Cảnh Thiên lao xuống mấy trăm bậc thềm, bỗng nhiên sựng lại. Sau đó quay đầu hướng về phía Trường Khanh chạy lên, hai tay hung hăng đem người nọ ôm chặt vào lòng. Nháy mắt Cảnh Thiên chạm vào người, tất cả ẩn nhẫn cùng bình tĩnh của y đều toàn bộ sụp đổ, cứ như vậy mà dựa vào vòng tay của hắn, nước mắt rơi như mưa. Cảnh Thiên vừa khóc vừa la lớn, cái này không tính a, Đậu Phụ Trắng, lão tử trăm cay nghìn đắng vào sinh ra tử với huynh, rốt cuộc chỉ đổi được một quyển Đạo Đức Kinh! Trường Khanh vòng tay qua gắt gao ôm chặt lưng hắn, dòng lệ chưa bao giờ chảy qua lại liên tục chảy xuống, nháy mắt làm ướt bả vai Cảnh Thiên.
Y nói, thực xin lỗi, Cảnh Thiên, thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi……
Cảnh Thiên vụng về đưa tay lung tung lau đi lệ của y, lại cố không cho bản thân cũng lệ rơi đầy mặt. Không cần xin lỗi, bởi vì ta yêu huynh, Đậu Phụ Trắng, huynh nghe cho rõ, nghe xong không cần phải nhớ, chính là, Cảnh Thiên, yêu, Từ Trường Khanh!
Yêu đến một vạn năm, tình này không thay đổi.
Trường Khanh cuối cùng không có nói không yêu, nhưng mà chuyện đó cũng không còn quan trọng. Cảnh Thiên nghĩ, nếu huynh thực sự nói, có thể sẽ khiến cho ta điên cuồng, khiến cho ta đau đến chết.
Cuối cùng giống hệt như lão gia hỏa đáng khinh kia nói, Phi Bồng là cam tâm tình nguyện trở về Thiên Đình. Bởi vì hắn biết, nếu đã không muốn cả hai thống khổ, thì không cần phải tiếp tục giày vò lẫn nhau, liền suốt đời không đặt chân vào sinh mệnh đối phương nửa bước. Trong nhân thế đã không có Cảnh Thiên, Từ Trường Khanh, mời huynh hảo hảo mà hoàn thành sứ mệnh của mình.
Kể ra nhân sinh cũng thật kỳ diệu, ba ngàn năm trước, hắn mang theo thân xác trống rỗng rời khỏi Thiên Đình, ba ngàn năm sau, hắn hời to đem một thân đầy thương tích mà quay về. Chỉ là từ nay về sau, hắn rốt cục cảm thấy sinh mệnh đã trọn vẹn lắm, đã ngọt ngào lắm.
Tịch Dao lặng yên đứng phía sau Phi Bồng. Nàng thấy Phi Bồng như si như say nhìn hình ảnh hư ảo kia, không khỏi khẽ thở dài. Phi Bồng, nếu cảm thấy đau, vì sao còn muốn nhìn?
Phi Bồng không có quay đầu lại. Hắn vươn tay, đầu ngón tay như muốn chạm vào cảnh tượng quá mức diễm mỹ nọ, ôn nhu tinh tế, phảng phất cứ như chạm vào gương mặt tình nhân. Hắn nhẹ nhàng nói, nếu không nhìn, nếu không đau, thì ngay cả hô hấp cũng không còn ý nghĩa. Chỉ có như vậy, ta mới có thể cảm thấy được chính mình còn sống.
Từ Trường Khanh múa kiếm dưới tuyết hoa điêu tàn, thân ảnh nhẹ nhàng như yến lượn giữa trời không. Từ Trường Khanh thu kiếm đứng lặng thật lâu, cuối cùng đưa mắt nhìn trời, phảng phất xuyên qua hư không cách trở, triền miên lưu luyến, nhìn về chỗ Phi Bồng.
Tịch Dao thấy, khóe môi Phi Bồng nhếch lên một nụ cười say mê yếu ớt, mà châu ngọc trong suốt trên mắt, lại chậm rãi chảy xuống, dừng lại tại nụ cười yếu ớt kia.
– Hoàn –
Khó có được một ngày hữu tình, dương quang chiếu tan mây mù, ở ngoài Thục Sơn đại điện một mạt ánh vàng loang lổ. Cảnh Thiên nhìn thấy trên thềm đá ngoài điện đầy những khối đậu phụ trắng nho nhỏ, trong lòng đột nhiên trầm xuống. Còn chưa kịp thương cảm, lại nghe được sau lưng truyền đến thanh âm, Cảnh huynh đệ.
Cảnh Thiên tức khắc quay đầu, không khống chế được mừng như điên. Đậu Phụ Trắng huynh không chết! Mặc kệ cả người bị nẹp như cây gậy trúc mà nhảy lên mấy bậc thềm, giang rộng hai tay định ôm người nọ, lại nghi hoặc thấy Trường Khanh một thân chưởng môn y bào tím sẫm mà dừng lại. Đậu Phụ Trắng, làm sao vậy?
Trường Khanh vẫn tóc mai nghiêm chỉnh, đạm như mây khói. Đôi mắt thanh minh vẫn thăm thẳm như trường hà, chỉ là thiếu đi mất một tia hồng trần ràng buộc. Trong lòng Cảnh Thiên không khỏi hoảng hốt, cố nén đau một phen cầm lấy hai tay Trường Khanh đang buông xuống bên trường bào, Đậu Phụ Trắng, nói cho ta biết, sao lại thế này?
Nhãn thần y có một tia cảm thấy không thể né tránh, đúng, lúc y ngẩn đầu lên nhìn thẳng Cảnh Thiên chính là hoàn toàn không né tránh. Chưởng môn trước khi ra đi đã hạ lệnh Trường Khanh là chưởng môn đời thứ hai mươi bảy của Thục Sơn, Trường Khanh, sư mệnh khó cãi.
Cảnh Thiên hiểu được. Thục Sơn ngũ lão hủy đi tà niệm của mình trên người Tà Kiếm Tiên, như vậy đồng nghĩa với việc năm lão đầu bọn họ cũng dắt nhau về trời. Nhưng mà, Cảnh Thiên bỗng nhiên nổi giận, cũng không biết nguyên do nổi giận. Vì sao, nhất định là huynh? Thường Giao Xoa cũng rất có tư cách, hắn cũng có thể làm chưởng môn. Tay Trường Khanh vẫn để yên cho Cảnh Thiên nắm lấy, Cảnh huynh đệ, vấn đề không phải là có tư cách hay không, mà là có nguyện ý hay không. Thục Sơn tuy nhỏ, nhưng lại gắn với an ổn và phúc lợi của thiên hạ thương sinh, đây là một loại tượng trưng cho sức mạnh tinh thần. Dụng ý của chưởng môn cùng sư phó không sai, cho nên Trường Khanh có trách nhiệm gánh vác hết thảy. Nếu chỉ là một việc nhỏ của Thục Sơn, Trường Khanh tự nhiên có thể thoái thác cho Thường Dận, chính là không được, trách nhiệm này quá mức trọng đại, Trường Khanh, không thể không làm.
Ngay sau đó y thật sự như mây khói nhàn nhạt bỏ đi. Cảnh Thiên nhìn bóng lưng y xoay người tiến vào sâu trong đại điện, tức giận bỗng chốc biến đi đâu mất, thay vào đó là tuyệt vọng như rơi xuống ngàn trượng vực sâu.
Sau, hắn lại đi Thiên Đình, hắn nói với Thiên Đế, lão gia hỏa, ta muốn những người bị Tà Kiếm Tiên sát hại được sống lại, mặc kệ ông dùng phương pháp gì. Thiên Đế như trước cười đến thực đáng khinh, có thể có thể, bất quá, chỉ có thể giúp cho những người còn thi thể nguyên vẹn. Hơn nữa, muốn đổi mệnh số thì phải đem mệnh số khác đến đổi. Cảnh Thiên gật gật đầu, mặt không biểu tình, không sao cả, có thể sống lại là tốt rồi, cứ dùng của ta. Thiên Đế cười đến càng đáng khinh, ngươi không còn sống được bao lâu nữa đâu. Cảnh Thiên xoay người bước đi, cái này gọi là giúp người giúp đến không màng bản thân. Hơn nữa, hắn dừng lại, xoay người nhìn Thiên Đế, như vậy chẳng phải là đúng ý ông rồi sao.
Hắn còn nghĩ, trước khi ra đi, muốn nhìn thấy Đậu Phụ Trắng một lần. Lâu như vậy rồi, hắn vẫn còn nợ y một câu nói, dù sao bây giờ cũng không còn quan trọng lắm.
Cảnh Thiên ngồi trên đường đá. Nơi này, hắn từng cõng Trường Khanh một bậc lại một bậc vất vả đi lên trên, cảm giác có đi thế nào cũng không đi hết. Nếu hiện tại hắn được làm lại một lần nữa, hắn thà rằng con đường này vĩnh viễn vô tận không kết thúc. Trường Khanh từ trên núi đi xuống, y bào tử sắc phiêu huyễn như không, duy có khuôn mặt, hôm nay có phần tái nhợt nhưng vẫn tuyệt nhiên khí phách cùng cứng cỏi. Đây là Từ Trường Khanh hắn đã định phải quen biết, đây cũng là Từ Trường Khanh hắn vĩnh viễn không thể gặp lại.
Bọn họ hai người, khoảng cách gần trong gang tấc, ngưng mắt nhìn nhau. Trường Khanh có nói với hắn cái gì đó, nhưng hắn một chữ cũng không có nghe nổi. Sau đó, khối Đậu Phụ Trắng ngốc kia từ trong ống tay áo lấy ra một quyển Đạo Đức Kinh, còn nói có thể đối với Cảnh Thiên không có ý nghĩa lắm. Cảnh Thiên một phen đoạt lấy, vốn muốn cười, lại không biết sao nước mắt lại cứ lả tả chảy xuống, dừng cũng dừng không được. Đầu ngón tay nóng ấm của Trường Khanh hơi chần chừ một chút, rốt cục vẫn nhẹ nhàng thay hắn lau đi, chỉ là y càng lau, nước mắt kia càng chảy mãnh liệt. Con mẹ nó, Cảnh Thiên căm phẫn đem Đạo Đức Kinh nhét vào ngực, dứt khoát chạy thẳng xuống núi.
Trường Khanh đứng giữa đường đá nhìn theo hắn. Cảnh Thiên lao xuống mấy trăm bậc thềm, bỗng nhiên sựng lại. Sau đó quay đầu hướng về phía Trường Khanh chạy lên, hai tay hung hăng đem người nọ ôm chặt vào lòng. Nháy mắt Cảnh Thiên chạm vào người, tất cả ẩn nhẫn cùng bình tĩnh của y đều toàn bộ sụp đổ, cứ như vậy mà dựa vào vòng tay của hắn, nước mắt rơi như mưa. Cảnh Thiên vừa khóc vừa la lớn, cái này không tính a, Đậu Phụ Trắng, lão tử trăm cay nghìn đắng vào sinh ra tử với huynh, rốt cuộc chỉ đổi được một quyển Đạo Đức Kinh! Trường Khanh vòng tay qua gắt gao ôm chặt lưng hắn, dòng lệ chưa bao giờ chảy qua lại liên tục chảy xuống, nháy mắt làm ướt bả vai Cảnh Thiên.
Y nói, thực xin lỗi, Cảnh Thiên, thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi……
Cảnh Thiên vụng về đưa tay lung tung lau đi lệ của y, lại cố không cho bản thân cũng lệ rơi đầy mặt. Không cần xin lỗi, bởi vì ta yêu huynh, Đậu Phụ Trắng, huynh nghe cho rõ, nghe xong không cần phải nhớ, chính là, Cảnh Thiên, yêu, Từ Trường Khanh!
Yêu đến một vạn năm, tình này không thay đổi.
Trường Khanh cuối cùng không có nói không yêu, nhưng mà chuyện đó cũng không còn quan trọng. Cảnh Thiên nghĩ, nếu huynh thực sự nói, có thể sẽ khiến cho ta điên cuồng, khiến cho ta đau đến chết.
Cuối cùng giống hệt như lão gia hỏa đáng khinh kia nói, Phi Bồng là cam tâm tình nguyện trở về Thiên Đình. Bởi vì hắn biết, nếu đã không muốn cả hai thống khổ, thì không cần phải tiếp tục giày vò lẫn nhau, liền suốt đời không đặt chân vào sinh mệnh đối phương nửa bước. Trong nhân thế đã không có Cảnh Thiên, Từ Trường Khanh, mời huynh hảo hảo mà hoàn thành sứ mệnh của mình.
Kể ra nhân sinh cũng thật kỳ diệu, ba ngàn năm trước, hắn mang theo thân xác trống rỗng rời khỏi Thiên Đình, ba ngàn năm sau, hắn hời to đem một thân đầy thương tích mà quay về. Chỉ là từ nay về sau, hắn rốt cục cảm thấy sinh mệnh đã trọn vẹn lắm, đã ngọt ngào lắm.
Tịch Dao lặng yên đứng phía sau Phi Bồng. Nàng thấy Phi Bồng như si như say nhìn hình ảnh hư ảo kia, không khỏi khẽ thở dài. Phi Bồng, nếu cảm thấy đau, vì sao còn muốn nhìn?
Phi Bồng không có quay đầu lại. Hắn vươn tay, đầu ngón tay như muốn chạm vào cảnh tượng quá mức diễm mỹ nọ, ôn nhu tinh tế, phảng phất cứ như chạm vào gương mặt tình nhân. Hắn nhẹ nhàng nói, nếu không nhìn, nếu không đau, thì ngay cả hô hấp cũng không còn ý nghĩa. Chỉ có như vậy, ta mới có thể cảm thấy được chính mình còn sống.
Từ Trường Khanh múa kiếm dưới tuyết hoa điêu tàn, thân ảnh nhẹ nhàng như yến lượn giữa trời không. Từ Trường Khanh thu kiếm đứng lặng thật lâu, cuối cùng đưa mắt nhìn trời, phảng phất xuyên qua hư không cách trở, triền miên lưu luyến, nhìn về chỗ Phi Bồng.
Tịch Dao thấy, khóe môi Phi Bồng nhếch lên một nụ cười say mê yếu ớt, mà châu ngọc trong suốt trên mắt, lại chậm rãi chảy xuống, dừng lại tại nụ cười yếu ớt kia.
– Hoàn –
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook