Thời gian tiếp theo tại Thục Sơn, Thanh Vy hạ lệnh cho Từ Trường Khanh truyền thụ một chút tâm pháp nhập môn cùng kiếm thuật cho Cảnh Thiên. Cảnh Thiên cả ngày liến thoắng như liên châu, chỉ khác là lời hắn nói thì không thể nào đẹp như liên châu được, thường khiến cho Từ Trường Khanh chau mày không biết phải nói gì. Bất quá Từ Trường Khanh cũng chủ tâm muốn dạy hắn tâm pháp kiếm thuật, còn những lời huyên thuyên bất tuyệt kia cứ coi như gió thoảng qua tai, nhắm mắt làm ngơ đi. Cảnh Thiên chửi ầm lên: Đậu Phụ Trắng ngươi giả bộ lạnh lùng làm cái cóc khô gì… Bỗng nhiên Từ Trường Khanh xoay người vút trường kiếm qua, Cảnh Thiên sợ đến ôm đầu nhảy loạn trên mặt đất, Đậu Phụ Trắng ngươi khi sư diệt tổ muốn lừa gạt sư tôn lén lút thanh toán ta, ta hóa thành quỷ cũng phải tố cáo ngươi aaaaaaa…

Kiến Ngôn Kiếm nhẹ nhàng đặt trên cổ Cảnh Thiên, Từ Trường Khanh đứng thẳng từ trên cao nhìn xuống người đang chật vật chửi bới trên mặt đất, mỉm cười như phù vân: “Nghe nói con người khi đối mặt với sự uy hiếm đặc biệt thì có thể phát ra tiềm năng vô hạn, tạo ra kỳ tích mà bình thường không cách nào tưởng tượng nổi. Cảnh huynh đệ, chúng ta phải nhanh chóng hoàn thành tu luyện rồi đi tìm kiếm linh châu, đại nghiệp vì thương sinh không thể chậm trễ một khắc, xin lỗi Cảnh huynh đệ! Ta biết loại luyện tập ma quỷ này rất ủy khuất huynh, nhưng vì thiên hạ thương sinh, xin huynh hãy nhẫn nại một chút, sau này Trường Khanh nhất định sẽ báo đáp huynh!”



Cảnh Thiên tàn bạo tách kiếm phong ra: “Báo đáp? Một tiểu đạo sĩ hủ lậu nghèo kiết xác như ngươi lấy cái gì báo đáp ta? Hẳn là lấy thân báo đáp a a a a…” Hắn còn chưa nói xong, Kiến Ngôn Kiếm đã xé gió vụt đến lạnh thấu xương, khiến cho Cảnh Thiên nhảy loạn lên, không thể làm gì khác hơn là xoay người lại phản kích, cứ vậy rốt cuộc trong vòng một tháng, tâm pháp cùng kiếm thuật mà Thanh Vy yêu cầu cũng đã luyện đủ, trở thành thứ đồ chơi trong lòng bàn tay của Cảnh Thiên. Cuối cùng hắn đã có thể ngự kiếm đi quanh đỉnh Thục Sơn, cảm giác cưỡi mây đạp gió chân thực như vậy thật sảng khoái, hào khí du thiên dâng lên, hắn liền kéo Từ Trường Khanh hai tay ôm lấy lưng mình, cười nói, ha ha Đậu Phụ Trắng, Cảnh đại gia có phải rất tuấn tú hay không? Lúc này còn oại phong hơn ngươi nhiều? Ha ha ha… A a a…

Từ Trường Khanh nhẹ nhàng rút tay về, tự ngự kiếm quay lại đại điện Thục Sơn. Cảnh Thiên bị kéo cả người bay lên, trực tiếp ngã lộn nhào chổng vó xuống thềm đại điện! May mà kiếm của hắn phảng phất có linh tính, lao đến nâng đỡ hắn, nếu không cái mặt hắn sẽ dập nát không ra hình thù gì nữa rồi. Cảnh Thiên chưa kịp định thần đã ngửa mặt lên trời rống giận, “Đậu Phụ Trắng ngươi đố kỵ ta đẹp trai hơn ngươi oai phong hơn ngươi, cho nên muốn ném chết ta, ta không tha cho ngươi!”

Ba ngày sau, Thanh Vy mỉm cười ha hả đứng ở đỉnh núi tiễn bọn họ hạ sơn. Cảnh Thiên quay đầu lại nhìn lão đầu tiên phong nhược huyễn chợt có một loại cảm giác không nói nên lời. Rõ ràng Thanh Vỵ biết lúc hai người đến được Dao Trì thì cũng đồng nghĩa với việc ngày rời nhân thế của ngũ lão bọn họ không còn xa, vậy mà vẫn có thể bình tĩnh cười đối mặt, phảng phất thoát ly trần thế là một hạnh phúc đáng hưởng thụ. Cảnh Thiên do dự một chút, gọi một tiếng Đậu Phụ Trắng. Cảnh Thiên nhìn thấy ánh mắt trong trẻo của y hiện lên tia cười: “Cảnh huynh đệ làm sao vậy?”, hắn bước nhanh lên một bước ôm lấy cổ Từ Trường Khanh, cố gắng thoát khỏi loại tình tự không thể nào hiểu rõ này, miễn cưỡng cười: “Không có việc gì, ta chỉ đang nghĩ dọc đường đi có một soái ca siêu cấp vô địch thế này sánh vai cùng với ngươi, thật sự là tiện nghi cho ngươi quá!” Từ Trường Khanh nghe xong nhàn nhạt mỉm cười, “Vậy không bằng ta trả tiền cho huynh, mọi người bình đẳng không ai nợ ai?” Cảnh Thiên ôm y càng chặt, “Tốt! Xem ra Đậu Phụ Trắng thật là người có tiền nha, vậy cứ đưa hết cho ta đi, ta đảm bảo trên đường đi sẽ không để ngươi buồn chán đâu!” [Tích Vũ: Thế khác quái gì bảo mình là trai bao đâu hả lão đại=))]

Chỉ là hai câu nói nhàn nhạt cùng hơi ấm dịu dàng lại khiến Cảnh Thiên có cảm giác bồng bềnh giữa khói mây.

Hành trình tìm kiếm ngũ hành linh châu cũng không quá khổ cực. Cảnh Thiên rất không thoải mái với việc này. Tuy rằng cái gì yêu ma cái gì quỷ quái đều đã trải qua mấy trăm nghìn năm tu luyện thành tinh biến ảo khôn lường, nhưng cũng không có nghĩa là trí tuệ của chúng cũng sẽ nâng cấp theo tuổi đời! Đối với một người từ nhỏ tiếp xúc với chuyện làm ăn buôn bán như Cảnh Thiên, mọi bản lĩnh đều ở đầu lưỡi, lưỡi mọc hoa sen giảo hoạt trơn tru, khẩu khác với tâm, tâm khác với mắt, sớm đã luyện thành bản lĩnh lừa cả trời rồi, thì việc lấy được Thổ Linh Châu và Phong Linh Châu quá dễ thật sự khiến hắn không thoải mái. Hắn đưa tay ôm lấy vai Từ Trường Khanh, “Ê, Từ thủ hạ, sư tôn ngươi muốn ta đi bảo tiêu ngũ linh châu, có phải giống với việc giết gà dùng đến dao mổ trâu không hả?”

Đáng tiếc chính là, người thường không thể nói mạnh miệng, bằng không rất dễ rước họa vào thân. Cảnh Thiên vừa mới khoác lác việc tìm kiếm ngũ linh châu quá dễ dàng thiếu tính thách thức thì ngay sau đó, việc tìm Hỏa linh châu đã khiến hắn phải chịu không ít đau khổ. Mà đau khổ nhất chính là, cuối cùng còn kéo cả Đậu Phụ Trắng nhúng tràm. Cứ mỗi lần nhớ lại tình hình đó là Cảnh Thiên lại muốn tự đánh cho mình tàn phế đi.

Hỏa Linh Châu do Hỏa Quỷ Vương của địa phủ chiếm giữ, yêu vật đó chẳng biết đã dùng những ma vật thất linh bát quái nào mới hợp thành một nhân hình hoàn chỉnh, chỉ nhờ vào linh lực của Hỏa Linh Châu mà duy trì ngoại hình. Vong hình này soàn soạt loang loáng, phảng phất tùy thời có thể vỡ thành một thứ gì vô cùng đáng sợ. Cảnh Thiên và Từ Trường Khanh ở tại khách sạn Vãng Sinh tìm kiếm cơ hội tiến nhập địa phủ. Dọc theo đường đi, Tuyết Kiến, Mậu Mậu thường xuyên đùa giỡn, rồi ở đâu lại mọc ra một muội muội Long Quỳ, cũng coi như vô cùng náo nhiệt. Chỉ có Từ Trường Khanh lúc nào cũng trầm mặc ít nói. Cảnh Thiên kéo y ra ngoài đường, “Nào nào Đậu Phụ Trắng, Cảnh đại gia đi dạo phố với ngươi!”

Tới bên ngoài Cảnh Thiên lại theo thói quen ôm vai Từ Trường Khanh, “Đậu Phụ Trắng ngươi cả ngày rầu rĩ không vui là đang nghĩ chuyện gì?” Từ Trường Khanh chau mày, nỗ lực bỏ cánh tay của Cảnh Thiên xuống, “Cảnh huynh đệ, hai người nam nhân chúng ta đi dạo phố quả thực rất kỳ quái!” Cảnh Thiên ngửa mặt lên trời cười to, “Kỳ quái cái gì? Chứ không phải chính Đậu Phụ Trắng ngươi tâm thuật bất chính, suy nghĩ cái gì xấu xa đó hả? Hừ, ngươi xem ngươi xem, rõ ràng là xuân tâm nhộn nhạo…”

Rõ ràng chỉ là một câu nói đùa, Từ Trường Khanh bỗng nhiên mặt đỏ như máu, ý thức được diện mục của mình có phần quá lúng túng, y hắng giọng một tiếng, “Cảnh huynh đệ, huynh đừng náo loạn! Ta cảm thấy ở đây quá an tĩnh rất không bình thường, sợ rằng sẽ có chuyện không hay!” Sau đó y phất tay áo bỏ đi.

Cảnh Thiên kỳ quái nhìn Đậu Phụ Trắng bỗng nhiên bị làm khó dễ, hồn nhiên chẳng biết mình đã chọc vào tử huyệt gì của y. Ngực thầm mắng cái đồ Đậu Phụ Trắng thối tha phát giận lung tung, oán hận đi theo. Hắn đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại, Đậu Phụ Trắng chết tiệt, ta không phải là lo lắng cho ngươi, chỉ là ta sợ lát nữa có chuyện gì xảy ra ta ứng phó không nổi rồi lại phải đến tìm ngươi thôi…

Bóng đêm càng lúc càng dày, Cảnh Thiên rùng mình một cái, tựa hồ đã đến nửa đêm. Mà Đậu Phụ Trắng mới rời khỏi ngõ nhỏ, hắn giật mình nhận ra mình đã đi lung tung rồi. Thật sự không nhìn thấy Đậu Phụ Trắng nữa! Cảnh Thiên vừa chạy vừa hô to, Đậu Phụ Trắng ta sai rồi ngươi đừng đùa giỡn ta nữa, ngươi mau trở lại đi! Cửa thành Phong Đô vốn đang khép kín lại đột nhiên mở ra, bên trong cánh cửa một mảnh u ám, sương khói mơ hồ cuồn cuộn lên không còn nhìn thấy rõ thứ gì. Cảnh Thiên chỉ cảm thấy cả đoàn người chen chúc bắt đầu đón hắn đi vào, sau đó, cửa thành chậm rãi đóng lại…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương