Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]
-
Chương 81: Tác Giả Đừng Hòng Chạy [4]
4.
Vương Nguyên bị nam nhân đẩy vào tường, ánh mắt nóng rực như muốn xuyên qua lớp quần áo trắng trợn vuốt ve cơ thể cậu, đầu lưỡi linh hoạt quyến rũ liếm ngang khóe môi một cái, chậm rãi vươn tay ra phía sau sờ soạng thắt lưng cậu.
--- Tiểu bảo bối, em còn muốn chạy đến khi nào?
--- Ai ai, ai là tiểu bảo bối của anh?!
--- Hư, đã tới lúc này rồi mà còn giả vờ ngây thơ ư? Anh thừa biết em chính là Thang Viên khốc soái cuồng bá duệ.
Nam nhân cười khẽ, sườn mặt anh tuấn lộ ra vẻ thèm khát tà mị, áp sát Vương Nguyên rồi hôn lên vành tai mẫn cảm của cậu --- Tưởng anh không biết em đang làm gì sao? Em mỗi ngày đều mơ tưởng đến anh, khi viết tiểu thuyết đều tưởng tượng mình chính là tiểu thụ vặn vẹo dưới thân anh cầu hoan, em còn dám chối mình không đem anh ra làm đối tượng YY đi? Anh đoán mỗi ngày em đều ngồi trước máy tính vừa tự sờ cậu em trai nhỏ vừa nghĩ đến anh, muốn anh từ máy tính chui ra thỏa mãn em, hung hăng thao em đến suиɠ sướиɠ rêи ɾỉ...
Từng câu từng chữ khủng hoảng đánh vào tâm lí của Vương Nguyên, khiến cậu chết lặng rồi lâu, giương móng vuốt yếu ớt đẩy nam nhân kia ra, há miệng to tới mức có thể đút vừa cái chén --- Anh...có phải Vương học trưởng của tôi, a phi, không phải của tôi, ách...không vậy?
Một chút cũng không giống! Đây là chuyện gì xảy ra!?
--- Tiểu bảo bối, không phải anh chẳng lẽ là thầy Giám thị à? Đừng có ngại ngùng, em xem...
--- Này này này đừng có chạm vào chỗ đó!! SOS a! Nguy hiểm a a a!!
--- Thân thể của em còn trung thực hơn nhiều nhé, em thấy không, nó đã cứng lên rồi đây...
--- Buông tôi ra!!! Nha a a a!!!
Ùm.
“Nha a a a!!!”
Hướng Lâm trợn to mắt nhìn bạn học Vương Nguyên từ trên bờ lăn xuống bể bơi, như cá mắc cạn giãy đành đạch lên vô cùng kịch liệt, ngoi lên ngụp xuống kinh hoảng vùng vẫy. Hướng Lâm có bạn trai trong đội tuyển bơi lội, muốn làm cơm hộp bento cho cậu ta lại ngại phải đi một mình bèn lôi Vương Nguyên theo cho bớt căng thẳng. Tên này bình thường chả thấy tinh hoa phát tiết chỗ nào, suốt ngày gà gật tới lui chẳng có mấy khi tỉnh táo, nhưng cũng không đến mức vừa đi vừa ngủ - rơi xuống hồ bơi như thế chứ hả?
Mà trong lúc đồng đội lớp trưởng còn đang chết trân hóa đá không nghĩ ra được phương án giải quyết, bạn nhỏ Vương Tiểu Nguyên đã buông tay xuôi chiều, oanh liệt chìm xuống.
Hướng Lâm kinh hãi vội vàng chạy đi tìm người cứu giúp, đã thấy một bóng đen cấp tốc lao tới, như người cá luồn lách rẽ nước bơi đến cạnh Vương Nguyên, dễ dàng hốt cái của nợ rắc rối đầy mình kia vứt lên bờ, đặt cậu xuống mặt bằng.
Tiếp theo đó, Hướng tiểu cô nương ngoác mồm ra nghẹn trối nhìn người kia cứ như vậy tách miệng Vương Nguyên ra, mãnh liệt hôn xuống. Hướng Lâm lùi lùi ra sau, hai tay ôm ngực làm động tác mất bình tĩnh, sâu sắc cảm khái nhân sinh quan của cô đã thăng lên một bước đột phá mới!
Tuy rằng nhìn hai đứa con trai hôn đến hôn đi để cứu người thì không có gì đáng nói, nhưng khi hai kẻ này đều là mỹ nam thì level của tình hình nhảy lên một tầm cao khác biết không!
Vương Tuấn Khải làm gì nghĩ nhiều được vậy, vội vàng bắt chéo tay làm hô hấp nhân tạo cho Vương Nguyên, bóp nhẹ khớp hàm để nước bên trong chảy ra ngoài, sau khi người kia có dấu hiệu phục hồi mới thở phào nhẹ nhõm, đỡ cậu ngồi dậy.
“Ưʍ..?” Vương Nguyên mơ màng mở mắt, lông mi ướt sũng dinh dính chớp vài cái, nhìn thấy đôi mắt đen sẫm sáng ngời của Vương Tuấn Khải liền giật bắn người liền, kết quả sặc nước ho khan liên tục. Hướng Lâm đứng một bên bĩu môi, tình cảnh đáng xấu hổ như vậy xem cậu làm sao đối mặt a? Thực chất Vương Nguyên đồng học lúc này đang tua lại đoạn ký ức trong mơ, mặt không tự chủ đỏ lựng, chột dạ liếc nhìn Vương Tuấn Khải.
“Không khỏe chỗ nào thì nói cho tôi nghe.”
Ngữ khí ôn nhu mang theo chút lo lắng mập mờ càng khiến Vương Nguyên lúng túng hơn, mãi mới nặn ra được một câu ‘cảm ơn’ nhỏ xíu, bất quá Vương Tuấn Khải không giống như mọi khi – mỉm cười tuấn nhã khí độ bất phàm – mà gõ đầu cậu một cái, nhíu mày hỏi: “Em chính là Thang Viên khốc soái cuồng bá duệ?”
Phụt.
Nước còn sót lại trong cổ họng bạn nhỏ Vương Nguyên phun phèo lên gương mặt hoàng tử của Hội trưởng hội học sinh.
Năm phút sau, Vương Nguyên thấp thỏm ngồi bất động trong phòng thay đồ, ôm theo cái khăn lông của Vương Tuấn Khải mà vặn xoắn tới lui. Không nghĩ tới Hội trưởng nhìn thì thư sinh văn nhược như vậy lại là thành viên chủ chốt của đội tuyển bơi lội thành phố a, nhìn xem body rắn rỏi thật đáng ngưỡng một chưa kìa, dù không có cơ bắp cuồn cuộn múi nào ra múi đó, nhưng cũng đủ phác họa một nam thanh niên khỏe mạnh dẻo dai, tinh lực tràn trề...Tiểu trạch nam vô thức sờ sờ cái bụng phẳng lì trơn nhẵn của mình, rầu rĩ không vui thở dài một cái, đúng là cái số chỉ có thể làm tiểu thụ, ngay cả cơ hội nằm trên cũng không có a.
A không, cậu đang nghĩ cái quỷ gì vậy chứ? Không thể phát sinh ý nghĩ bất chính với người ta! Vị kia nhìn đâu cũng thấy hai chữ ‘trai thẳng’ nghênh ngang chiếm diện tích, làm sao có thể vì cậu mà tự nguyện cong được cơ chứ?
Oa ha ha, Vương Tuấn Khải mà là đồng loại của cậu ấy hả, Vương Nguyên cậu chấp nhận cả đời không được đảo chính!
Vương Nguyên tự giễu một lát, lại như ông cụ non phát sầu vì tình hình GDP toàn cầu mà khe khẽ lẩm bẩm. Từ sau khi giao du với Hội trưởng Vương Tuấn Khải, cậu cứ như nuốt phải bùa mê mà không thể ngừng suy nghĩ về anh, cứ để đầu óc trống rỗng một tí thì hình ảnh của anh lại như thủy triều mà tràn vào, cóngăn cách nào cũng sẽ hở ra một cái khe, từ đó càng lúc càng bành trướng, chỉ làm cho cậu tương tư anh nhiều hơn mà thôi. Đối với trường hợp tiếng sét ái tình làm mờ mắt nhân sinh này, Vương Nguyên không còn cách nào khác là tận lực tránh xa anh, sợ một ngày nào đó gặp lại Vương Tuấn Khải, cậu sẽ nhịn không được mà nảy sinh hành vi không phù hợp luân lý (╥____╥)
Nhưng mà cố tình đối phương hết lần này đến lần khác ‘vô tình’ tiếp xúc với cậu, trừ phi cậu bất lực đối với phương diện nào đó, bằng không...
“Em cởi đồ ra đi.”
Vương Nguyên ngơ ngác nhìn Hội trưởng thay quần áo xong đứng lù lù trước mặt mình, còn vô cùng hòa nhã mà phun ra bốn chữ có tính sát thương tương tự một đòn Pentakill, lặng lẽ nuốt nước bọt một cái, hết sức bình tĩnh mà đứng phắt dậy, định bụng sẽ tông cửa chạy đi sau đó vĩnh viễn không gặp lại anh nữa!
Ai biết cậu mắt nhắm mắt nhở thế nào hất trúng Vương Tuấn Khải, đầu đập vào cằm anh, khe một tiếng cốp.
Vương học trưởng chống tay cúi đầu, vẻ mặt đau đớn xoa xoa cái cằm đáng giá bạc tỷ.
“A, a...!! Em xin lỗi, em xin lỗi!” Vương Nguyên sắp khóc đến nơi, đáng thương tự trách mình bất cẩn, vươn tay xoa xoa cho đối phương, miệng lưỡi quắn quéo thế nào lại thốt ra một câu: “Em đem cằm của mình đền cho anh!!”
Vương Tuấn Khải: “...”
Vương Tuấn Khải sửng sốt: “Anh...chỉ là muốn em cởi đồ ra rồi thay tạm quần áo của anh là được mà...” Đâu cần phải đền cằm? Mà đền là đền kiểu gì?
Vương Nguyên ngơ ra một chút, xụ mặt mất mác, quả nhiên là tự mình đa tình a, người ta vốn đâu có ý muốn làm gì, chỉ có mỗi cậu ôm tâm tư kỳ quặc không dứt ra được ảo tưởng. Quả nhiên viết tiểu thuyết nhiều sẽ bị nhiễm mặn a, đều tại cái tên kia vẽ tranh quá gợi cảm...
“Hắt xìii____!!”
Vương Tuấn Khải xoay người hắt hơi hai cái liên tục, còn muốn nhảy mũi thêm cái thứ ba, đã bị Vương Nguyên trùm khăn lên: “Anh bị cảm rồi.”
“Không phải, là do có người nhắc đấy...” Anh sờ sờ mũi, thấy bộ dạng ỉu xìu của Vương Nguyên rất đáng yêu, liền cười cười: “Em thực sự là Thang Viên khốc soái cuồng bá duệ sao?”
Vương Nguyên: “...” Lúc này cậu có thể chọn quyền trợ giúp là từ chối trả lời được không?
“Không thắc mắc tại sao anh biết à?”
“...Hội trưởng văn võ song toàn học vấn uyên bác thiên thông địa hiểu không gì phá nổi...” Vương Nguyên theo quán tính tuôn một tràng, sau mới ngẩng đầu lên: “Anh...”
“Có người nào đó suốt ngày cứ kéo chân anh trong phó bản, còn cực kỳ vô sỉ mà nhặt hết trang bị khi anh đánh quái, còn vòi vĩnh anh phải vẽ cho cậu ta một bức tranh minh họa cho tiểu thuyết trưởng thành...” Vương Tuấn Khải lơ đãng nói, dư quang khóe mắt liếc mắt sắc mặt dần thay đổi của Vương Nguyên, mỉm cười: “Thế nào? Đã biết sao?”
Vương Nguyên thuỗn mặt đần ra hồi lâu, hình ảnh Hội trưởng nam thần dịu dàng chồng chất lên người đàn ông cưng chiều trêu chọc cậu trong giấc mơ, trong phút chốc có xúc động muốn hóa sói mà nhảy lên núi tru tréo một phen.
[...Đã tới lúc này rồi mà còn giả vờ ngây thơ ư? Anh thừa biết em chính là Thang Viên khốc soái cuồng bá duệ. ..]
“Nhưng làm sao mà em lại ngã xuống hồ bơi vậy?” Xung quanh cũng đâu có trơn?
Vương Nguyên: “...” Bật chế độ từ chối trả lời lần hai.
...
Em họ tiểu bằng hữu ngồi trong chiếc Posrche nhàm chán giơ tay xem đồng hồ, thấy kim giờ nhích qua con số sáu huyền thoại, liền không kiên nhẫn phẩy tay đùa đùa đầu tóc người lái xe: “Đi đi đi, muộn giờ chơi game của tôi mất.”
“Không chờ thiếu gia ạ?”
“Không cần, anh họ tôi cũng chẳng phải thằng ngốc mà không biết đường về, bất quá thì ngủ lại cái xó nào đó một phen, chả chết được.”
Em họ đại nhân tàn khốc lãnh huyết đóng kính cửa sổ, vô cùng nghĩa khí bỏ rơi anh trai, nghênh ngang đi mất.
Vương Tuấn Khải cõng Vương Nguyên ra đến nơi, chỉ thấy một làn khói bụi sóng mờ hư ảo vờn quanh không trung ( ° △ °)
“Xe đi rồi...”
“Ừm.” Vương Tuấn Khải gật gật đầu: “Cho nên bây giờ Hội trưởng ‘văn võ song toàn học vấn uyên bác thiên thông địa hiểu không gì phá nổi’ của em tạm thời trở thành kẻ vô gia cư.”
Vương Nguyên bị anh nhại lại thì co quắp khóe miệng, nghe đến hai chữ ‘của em’ liền mở cờ trong bụng, thẹn thùng siết chặt cổ Vương Tuấn Khải: “Vậy theo em về ký túc xá!”
“Đương nhiên...Ách, siết chặt quá anh thở không nổi.” Vương Tuấn Khải khó khăn nói: “Nếu em siết chặt cái khác thì còn được...”
Mặt Vương Nguyên thoáng cái đỏ bừng, nhớ tới việc mình vừa làm trong phòng thay đồ bể bơi, chỉ muốn độn thổ. Ai nói cho cậu biết tiết tháo của cậu rơi chỗ nào a?!
Ký túc xá của trạch nam không thể nói là sạch sẽ, nhưng ít nhất khá gọn gàng nề nếp, miễn cưỡng cũng coi như có quy tắc. Hiện giờ là cuối tuần, trong phòng không có ai, Vương Nguyên lanh lẹ bật công tắc xong vội vàng chuồn đi tắm, liền bị Vương Tuấn Khải ngăn lại.
“Anh xem chỗ đó có bị sưng không.”
“...”
Gàoooo_____!
Vương Tuấn Khải chậm rãi tách đôi chân thon thả trắng nõn ra, nhìn chằm chằm nơi tư mật hơi hơi tấy đỏ còn đang khép kín. Vừa rồi anh có chút kích động, động tác xâm lấn có phần quá phận, quả nhiên làm cho mị thịt nơi này sưng lên rồi, chẳng biết có khiến cậu khó chịu không.
Nghe nói nước bọt giảm thiểu cơn đau rát rất tốt, không bằng thử một chút.
“Ư...! Anh, anh, anh làm gì vậy...!” Vương Nguyên kinh hãi muốn khép chân lại, vừa vặn kẹp trúng đầu Vương Tuấn Khải, lập tức ngại ngùng thả lỏng ra, cảm giác mềm mại nóng rực kèm theo ướŧ áŧ khôn cùng từng chút một luồn vào sâu trong phía sau cậu, khiến Vương Nguyên vô thức nghĩ đến một cảnh H trong thiên tiểu thuyết Liệp Dạ, miêu tả hình ảnh tiểu công liếm cúc cho tiểu thụ.
Écc, Hội trưởng đại nhân, anh không phải là đang học theo tiểu thuyết đó chứ!
Lần đầu tiên trong cuộc đời Vương Nguyên sâu sắc cảm giác, tự lấy đá đè chân mình - thốn đến cỡ nào.
Vương Tuấn Khải kiên nhẫn giữ chặt mông cánh hoa, đầu lưỡi đỏ mềm không ngừng sục sạo liếʍ ɭáρ hoa cúc, đỉnh lưỡi trơn nhầy chạm vào vách tràng mẫn cảm bên trong tiểu huyệt, nước bọt trong suốt trộn cùng dịch ruột non dây dưa một chỗ, chảy dọc theo đùi Vương Nguyên. Hoa cúc bị anh làm ướt mẫn cảm cùng với cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ cả về mỹ cảm lẫn kɦoáı ƈảʍ làm Vương Nguyên dần dần hưng phấn, tính khí phía trước từng chút một ngẩng cao đầu, rỉ ra dịch trong suốt. Cậu có thể tưởng tượng được Học trưởng đại nhân vùi đầu vào giữa hai chân mình, vẻ mặt hưởng thụ mà vươn ra đầu lưỡi khuynh đảo chúng sinh chậm rãi ma sát liếʍ ʍúŧ nếp uốn trên huyệt khẩu, khiến nó kéo căng ra, làm nó mềm nhuyễn phát tao, xoa dịu từng ngóc ngách của nó mà cũng là thức tỉnh cảm giác cần an ủi.
Đợi cho hoa cúc xinh đẹp được tỉ mỉ chăm sóc xong, Vương Nguyên đã bị khơi dậy tình triều, thân thể không quen đón nhận kɦoáı ƈảʍ khi được yêu thương vô cùng nhạy cảm, run rẩy hồi lâu cũng không thể áp chế du͙ƈ vọиɠ, lại càng khiến cho ham muốn ái ân của cậu mỗi lúc một nhiều. Từ xưa đã xem GV, ngày nay tiến hành trải nghiệm, khỏi phải nói khác biệt cỡ nào.
Cậu cũng muốn anh được thoải mái trong lúc làʍ ŧìиɦ, không giống như lần đầu tiên ban nãy – là vội vã kíƈɦ ŧɦíƈɦ – cho nên xoay người kéo khóa quần Vương Tuấn Khải, móc ra côn ŧɦịŧ tráng kiện có đầu nấm đặc biệt hấp dẫn, nhanh chóng ngậm lấy, nhẹ nhàng mút mát.
“Em...” Anh bị hành động của cậu dọa ngốc, hơi ngẩn ra nhìn tiểu nam sinh chổng mông lên mà khẩu giao cho mình, hô hấp anh dồn dập hẳn lên, ôm cậu kéo ra. Nước bọt kéo thành một sợi chỉ trong suốt dính trên môi Vương Nguyên, cộng hưởng cùng đôi mắt ngơ ngác vì bị chặn lại nửa chừng, phiếm đầy thủy quang...Vương Tuấn Khải ôm siết lấy cậu, hung hăng hôn xuống.
“Ưʍ...ưʍ.. ực...”
Vương Tuấn Khải dở khóc dở cười: “Em nuốt xuống hết rồi...”
“Đều, đều là nước bọt của chúng ta...” Vương Nguyên đè bả vai Vương Tuấn Khải, chậm rãi đỡ lấy côn ŧɦịŧ dựng đứng như cái chày sắt, cọ loạn lên miệng huyệt, khiến anh phì cười, nhéo nhéo mũi cậu: “Em học đâu ra cái chiêu tình sắc như vậy hả?”
“Dù sao thì em cũng là tác giả tiểu thuyết...” Cậu dẩu môi lầm bầm: “Người ta còn rất nghiêm túc mà nghiên cứu các tư thế đấy nhé.”
“Ồ?”
“...Ư, ưʍ...Hội trưởng, Hội trưởng, từ từ...”
“Kêu Khải ca.”
“Khải, Khải...A…á!! To quá, chậm, chờ em thích nghi...”
“Vừa nãy không phải đã thích nghi rồi sao?”
“Lúc đó khác!! Ư.. hm, Hội...Khải, anh,anh...”
“Hội Khải là ai vậy? Trên giường không được gọi tên nam nhân khác nha.”
“A...Sâu, quá sâu...Khải ca a...Em phát hiện, á...ưʍ...”
“Em phát hiện cái gì?”
“Ha...ô a...em phát hiện, mặt anh, mặt anh có hình quả táo, á há há....Ư, hức, em sai rồi...A, á...ưhm, quá nhanh, a...đừng mút vú của em nữa, sẽ mút hư đó...”
“Không có sữa sao, anh muốn sữa.”
Vương Tuấn Khải cố tình cắn mạnh lên đầṳ ѵú bóng loáng, vừa liếʍ ɭáρ mút mát vừa hôn cắn gặm gặm, xấu xa chơi đùa tiểu đầṳ ѵú trên ngực Vương Nguyên, lại như có như không vờ quên đầṳ ѵú còn lại, khiến kɦoáı ƈảʍ không phân bố đều đặn, làm cho cậu suy suyễn thở dốc, khuôn ngực trắng trẻo không tự chủ cọ xát bên mặt anh, nỉ non cầu xin: “Hay là, hay là..bên này, anh cũng mút sữa luôn đi...”
Không nghĩ tới núʍ ѵú lại là điểm mẫn cảm tối thượng trên người tiểu nam sinh, Vương Tuấn Khải thử vươn tay xoa nắn bóp véo, quả nhiên tiểu nam sinh liền vặn vẹo thắt lưng, trên mặt hiện lên biểu tình say mê, mơ màng nâng ngực hướng về phía anh yêu cầu, vú bị bóp sưng tấy lên mà cậu lại có vẻ rất suиɠ sướиɠ.
“Còn, còn bên dưới...” Vương Nguyên thở dốc, quyết tâm thực hiện tốt nghĩa vụ của một tiểu thụ, nhấc lên hạ xuống mông cánh hoa căng tròn, mở rộng cúc huyệt phun nuốt côn ŧɦịŧ. Hình ảnh côn ŧɦịŧ tím đỏ được tiểu dâm huyệt chảy nước hồng phấn liên tục ngậm lấy rồi lại rời ra đem lại mỹ cảm thị giác cho anh rất mạnh, Vương Tuấn Khải nhịn không được cương to một vòng, làm cho hậu đình của cậu bị nhồi thật đầy, cảm giác trướng tăng lên. Vương Nguyên không sợ hãi, ngược lại còn hưng phấn rên thành tiếng, co rút hậu huyệt cố gắng bao chặt lấy côn ŧɦịŧ, hưởng thụ cảm giác anh ở bên trong chiếm hữu mình.
“Không sao chứ?” Anh khàn khàn hỏi, cố gắng không chế tìиɦ ɖu͙ƈ, bất quá vị nào đó giống như hoàn toàn không nghe thấy, vẫn đang tích cực tự thao lộng, cái mông nhỏ lắc tới lắc lui kíƈɦ ŧɦíƈɦ vô cùng, khí quan cương cứng thẳng tắp đâm đâm lên bụng Vương Tuấn Khải, dính đầy dâʍ ɖịƈɦ.
“A...a...” Cậu ngẩng đầu rêи ɾỉ, luật động càng nhanh, tư thế dâm mỹ bày ra cực độ quyến rũ, nửa người dưới bị dâʍ ŧɦủy̠ làm ướt đẫm, phóng đãng uốn éo vặn vẹo cơ thể để côn ŧɦịŧ bên trong xoáy vào điểm mẫn cảm, làm cậu suиɠ sướиɠ thoải mái đến muốn bay. Cậu kéo anh ngã rạp xuống giường, hai chân câu lên quấn chặt thắt lưng anh, liên tục cọ xát mời mọc khiêu khích anh. Vương Tuấn Khải hôn nhẹ lên môi cậu, nắm lấy hai cánh mông mạnh mẽ đâm rút, chìm trong kɦoáı ƈảʍ ẩm ướt non mềm, mấy lần suýt giữ không được mà tiết ra.
[...Tiểu thụ vì tìиɦ ɖu͙ƈ mà trở nên phóng túng chính mình, mặc cho hắn thao đến khóc lóc khàn giọng, vẫn như cũ vểnh cao cái mông sưng đỏ, vói tay vào hoa cúc mềm nhũn bới móc tách rộng, tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng đục phun tung tóe ra ngoài, vang lên âm thanh nước dính dấp nhóp nhép.
--- Lão công, nơi này của em,...muốn anh,...
Bạch dịch đậm đặc mùi nam tính chảy dọc theo làn da nhẵn mịn của cậu, hòa lẫn với xuân thủy của chính cậu, nhỏ xuống giường.
Lão đại hắc bang gầm nhẹ một tiếng, hóa sói nhào tới, tức giận cắm vũ khí vào cơ thể đầy dấu hôn xanh tím dưới thân, đầu hàng tuyệt đối...]
Vương Nguyên nằm xụi lơ trong tay Vương Tuấn Khải, ấm hô hô ngủ, nửa đêm mơ màng bật dậy nói mớ: “Không đúng, kịch bản sai rồi, ..tại sao tác giả lại bị họa sĩ vẽ bìa đè cơ chứ...A.. .chết tiệt, mình nhất định sẽ sửa lại...”
Vương Tuấn Khải dở khóc dở cười ấn đầu cậu xuống, ôn nhu kéo người lại quấn chặt tay chân: “Ngủ!”
“Không đúng mà...”
“Ngủ!”
“Ưhm hư hư hư...”
“...”
“A, họa sĩ sắc lang, nửa đêm rồi còn không để em yên, oa...Em nằm, em ngủ!”
END
Vương Nguyên bị nam nhân đẩy vào tường, ánh mắt nóng rực như muốn xuyên qua lớp quần áo trắng trợn vuốt ve cơ thể cậu, đầu lưỡi linh hoạt quyến rũ liếm ngang khóe môi một cái, chậm rãi vươn tay ra phía sau sờ soạng thắt lưng cậu.
--- Tiểu bảo bối, em còn muốn chạy đến khi nào?
--- Ai ai, ai là tiểu bảo bối của anh?!
--- Hư, đã tới lúc này rồi mà còn giả vờ ngây thơ ư? Anh thừa biết em chính là Thang Viên khốc soái cuồng bá duệ.
Nam nhân cười khẽ, sườn mặt anh tuấn lộ ra vẻ thèm khát tà mị, áp sát Vương Nguyên rồi hôn lên vành tai mẫn cảm của cậu --- Tưởng anh không biết em đang làm gì sao? Em mỗi ngày đều mơ tưởng đến anh, khi viết tiểu thuyết đều tưởng tượng mình chính là tiểu thụ vặn vẹo dưới thân anh cầu hoan, em còn dám chối mình không đem anh ra làm đối tượng YY đi? Anh đoán mỗi ngày em đều ngồi trước máy tính vừa tự sờ cậu em trai nhỏ vừa nghĩ đến anh, muốn anh từ máy tính chui ra thỏa mãn em, hung hăng thao em đến suиɠ sướиɠ rêи ɾỉ...
Từng câu từng chữ khủng hoảng đánh vào tâm lí của Vương Nguyên, khiến cậu chết lặng rồi lâu, giương móng vuốt yếu ớt đẩy nam nhân kia ra, há miệng to tới mức có thể đút vừa cái chén --- Anh...có phải Vương học trưởng của tôi, a phi, không phải của tôi, ách...không vậy?
Một chút cũng không giống! Đây là chuyện gì xảy ra!?
--- Tiểu bảo bối, không phải anh chẳng lẽ là thầy Giám thị à? Đừng có ngại ngùng, em xem...
--- Này này này đừng có chạm vào chỗ đó!! SOS a! Nguy hiểm a a a!!
--- Thân thể của em còn trung thực hơn nhiều nhé, em thấy không, nó đã cứng lên rồi đây...
--- Buông tôi ra!!! Nha a a a!!!
Ùm.
“Nha a a a!!!”
Hướng Lâm trợn to mắt nhìn bạn học Vương Nguyên từ trên bờ lăn xuống bể bơi, như cá mắc cạn giãy đành đạch lên vô cùng kịch liệt, ngoi lên ngụp xuống kinh hoảng vùng vẫy. Hướng Lâm có bạn trai trong đội tuyển bơi lội, muốn làm cơm hộp bento cho cậu ta lại ngại phải đi một mình bèn lôi Vương Nguyên theo cho bớt căng thẳng. Tên này bình thường chả thấy tinh hoa phát tiết chỗ nào, suốt ngày gà gật tới lui chẳng có mấy khi tỉnh táo, nhưng cũng không đến mức vừa đi vừa ngủ - rơi xuống hồ bơi như thế chứ hả?
Mà trong lúc đồng đội lớp trưởng còn đang chết trân hóa đá không nghĩ ra được phương án giải quyết, bạn nhỏ Vương Tiểu Nguyên đã buông tay xuôi chiều, oanh liệt chìm xuống.
Hướng Lâm kinh hãi vội vàng chạy đi tìm người cứu giúp, đã thấy một bóng đen cấp tốc lao tới, như người cá luồn lách rẽ nước bơi đến cạnh Vương Nguyên, dễ dàng hốt cái của nợ rắc rối đầy mình kia vứt lên bờ, đặt cậu xuống mặt bằng.
Tiếp theo đó, Hướng tiểu cô nương ngoác mồm ra nghẹn trối nhìn người kia cứ như vậy tách miệng Vương Nguyên ra, mãnh liệt hôn xuống. Hướng Lâm lùi lùi ra sau, hai tay ôm ngực làm động tác mất bình tĩnh, sâu sắc cảm khái nhân sinh quan của cô đã thăng lên một bước đột phá mới!
Tuy rằng nhìn hai đứa con trai hôn đến hôn đi để cứu người thì không có gì đáng nói, nhưng khi hai kẻ này đều là mỹ nam thì level của tình hình nhảy lên một tầm cao khác biết không!
Vương Tuấn Khải làm gì nghĩ nhiều được vậy, vội vàng bắt chéo tay làm hô hấp nhân tạo cho Vương Nguyên, bóp nhẹ khớp hàm để nước bên trong chảy ra ngoài, sau khi người kia có dấu hiệu phục hồi mới thở phào nhẹ nhõm, đỡ cậu ngồi dậy.
“Ưʍ..?” Vương Nguyên mơ màng mở mắt, lông mi ướt sũng dinh dính chớp vài cái, nhìn thấy đôi mắt đen sẫm sáng ngời của Vương Tuấn Khải liền giật bắn người liền, kết quả sặc nước ho khan liên tục. Hướng Lâm đứng một bên bĩu môi, tình cảnh đáng xấu hổ như vậy xem cậu làm sao đối mặt a? Thực chất Vương Nguyên đồng học lúc này đang tua lại đoạn ký ức trong mơ, mặt không tự chủ đỏ lựng, chột dạ liếc nhìn Vương Tuấn Khải.
“Không khỏe chỗ nào thì nói cho tôi nghe.”
Ngữ khí ôn nhu mang theo chút lo lắng mập mờ càng khiến Vương Nguyên lúng túng hơn, mãi mới nặn ra được một câu ‘cảm ơn’ nhỏ xíu, bất quá Vương Tuấn Khải không giống như mọi khi – mỉm cười tuấn nhã khí độ bất phàm – mà gõ đầu cậu một cái, nhíu mày hỏi: “Em chính là Thang Viên khốc soái cuồng bá duệ?”
Phụt.
Nước còn sót lại trong cổ họng bạn nhỏ Vương Nguyên phun phèo lên gương mặt hoàng tử của Hội trưởng hội học sinh.
Năm phút sau, Vương Nguyên thấp thỏm ngồi bất động trong phòng thay đồ, ôm theo cái khăn lông của Vương Tuấn Khải mà vặn xoắn tới lui. Không nghĩ tới Hội trưởng nhìn thì thư sinh văn nhược như vậy lại là thành viên chủ chốt của đội tuyển bơi lội thành phố a, nhìn xem body rắn rỏi thật đáng ngưỡng một chưa kìa, dù không có cơ bắp cuồn cuộn múi nào ra múi đó, nhưng cũng đủ phác họa một nam thanh niên khỏe mạnh dẻo dai, tinh lực tràn trề...Tiểu trạch nam vô thức sờ sờ cái bụng phẳng lì trơn nhẵn của mình, rầu rĩ không vui thở dài một cái, đúng là cái số chỉ có thể làm tiểu thụ, ngay cả cơ hội nằm trên cũng không có a.
A không, cậu đang nghĩ cái quỷ gì vậy chứ? Không thể phát sinh ý nghĩ bất chính với người ta! Vị kia nhìn đâu cũng thấy hai chữ ‘trai thẳng’ nghênh ngang chiếm diện tích, làm sao có thể vì cậu mà tự nguyện cong được cơ chứ?
Oa ha ha, Vương Tuấn Khải mà là đồng loại của cậu ấy hả, Vương Nguyên cậu chấp nhận cả đời không được đảo chính!
Vương Nguyên tự giễu một lát, lại như ông cụ non phát sầu vì tình hình GDP toàn cầu mà khe khẽ lẩm bẩm. Từ sau khi giao du với Hội trưởng Vương Tuấn Khải, cậu cứ như nuốt phải bùa mê mà không thể ngừng suy nghĩ về anh, cứ để đầu óc trống rỗng một tí thì hình ảnh của anh lại như thủy triều mà tràn vào, cóngăn cách nào cũng sẽ hở ra một cái khe, từ đó càng lúc càng bành trướng, chỉ làm cho cậu tương tư anh nhiều hơn mà thôi. Đối với trường hợp tiếng sét ái tình làm mờ mắt nhân sinh này, Vương Nguyên không còn cách nào khác là tận lực tránh xa anh, sợ một ngày nào đó gặp lại Vương Tuấn Khải, cậu sẽ nhịn không được mà nảy sinh hành vi không phù hợp luân lý (╥____╥)
Nhưng mà cố tình đối phương hết lần này đến lần khác ‘vô tình’ tiếp xúc với cậu, trừ phi cậu bất lực đối với phương diện nào đó, bằng không...
“Em cởi đồ ra đi.”
Vương Nguyên ngơ ngác nhìn Hội trưởng thay quần áo xong đứng lù lù trước mặt mình, còn vô cùng hòa nhã mà phun ra bốn chữ có tính sát thương tương tự một đòn Pentakill, lặng lẽ nuốt nước bọt một cái, hết sức bình tĩnh mà đứng phắt dậy, định bụng sẽ tông cửa chạy đi sau đó vĩnh viễn không gặp lại anh nữa!
Ai biết cậu mắt nhắm mắt nhở thế nào hất trúng Vương Tuấn Khải, đầu đập vào cằm anh, khe một tiếng cốp.
Vương học trưởng chống tay cúi đầu, vẻ mặt đau đớn xoa xoa cái cằm đáng giá bạc tỷ.
“A, a...!! Em xin lỗi, em xin lỗi!” Vương Nguyên sắp khóc đến nơi, đáng thương tự trách mình bất cẩn, vươn tay xoa xoa cho đối phương, miệng lưỡi quắn quéo thế nào lại thốt ra một câu: “Em đem cằm của mình đền cho anh!!”
Vương Tuấn Khải: “...”
Vương Tuấn Khải sửng sốt: “Anh...chỉ là muốn em cởi đồ ra rồi thay tạm quần áo của anh là được mà...” Đâu cần phải đền cằm? Mà đền là đền kiểu gì?
Vương Nguyên ngơ ra một chút, xụ mặt mất mác, quả nhiên là tự mình đa tình a, người ta vốn đâu có ý muốn làm gì, chỉ có mỗi cậu ôm tâm tư kỳ quặc không dứt ra được ảo tưởng. Quả nhiên viết tiểu thuyết nhiều sẽ bị nhiễm mặn a, đều tại cái tên kia vẽ tranh quá gợi cảm...
“Hắt xìii____!!”
Vương Tuấn Khải xoay người hắt hơi hai cái liên tục, còn muốn nhảy mũi thêm cái thứ ba, đã bị Vương Nguyên trùm khăn lên: “Anh bị cảm rồi.”
“Không phải, là do có người nhắc đấy...” Anh sờ sờ mũi, thấy bộ dạng ỉu xìu của Vương Nguyên rất đáng yêu, liền cười cười: “Em thực sự là Thang Viên khốc soái cuồng bá duệ sao?”
Vương Nguyên: “...” Lúc này cậu có thể chọn quyền trợ giúp là từ chối trả lời được không?
“Không thắc mắc tại sao anh biết à?”
“...Hội trưởng văn võ song toàn học vấn uyên bác thiên thông địa hiểu không gì phá nổi...” Vương Nguyên theo quán tính tuôn một tràng, sau mới ngẩng đầu lên: “Anh...”
“Có người nào đó suốt ngày cứ kéo chân anh trong phó bản, còn cực kỳ vô sỉ mà nhặt hết trang bị khi anh đánh quái, còn vòi vĩnh anh phải vẽ cho cậu ta một bức tranh minh họa cho tiểu thuyết trưởng thành...” Vương Tuấn Khải lơ đãng nói, dư quang khóe mắt liếc mắt sắc mặt dần thay đổi của Vương Nguyên, mỉm cười: “Thế nào? Đã biết sao?”
Vương Nguyên thuỗn mặt đần ra hồi lâu, hình ảnh Hội trưởng nam thần dịu dàng chồng chất lên người đàn ông cưng chiều trêu chọc cậu trong giấc mơ, trong phút chốc có xúc động muốn hóa sói mà nhảy lên núi tru tréo một phen.
[...Đã tới lúc này rồi mà còn giả vờ ngây thơ ư? Anh thừa biết em chính là Thang Viên khốc soái cuồng bá duệ. ..]
“Nhưng làm sao mà em lại ngã xuống hồ bơi vậy?” Xung quanh cũng đâu có trơn?
Vương Nguyên: “...” Bật chế độ từ chối trả lời lần hai.
...
Em họ tiểu bằng hữu ngồi trong chiếc Posrche nhàm chán giơ tay xem đồng hồ, thấy kim giờ nhích qua con số sáu huyền thoại, liền không kiên nhẫn phẩy tay đùa đùa đầu tóc người lái xe: “Đi đi đi, muộn giờ chơi game của tôi mất.”
“Không chờ thiếu gia ạ?”
“Không cần, anh họ tôi cũng chẳng phải thằng ngốc mà không biết đường về, bất quá thì ngủ lại cái xó nào đó một phen, chả chết được.”
Em họ đại nhân tàn khốc lãnh huyết đóng kính cửa sổ, vô cùng nghĩa khí bỏ rơi anh trai, nghênh ngang đi mất.
Vương Tuấn Khải cõng Vương Nguyên ra đến nơi, chỉ thấy một làn khói bụi sóng mờ hư ảo vờn quanh không trung ( ° △ °)
“Xe đi rồi...”
“Ừm.” Vương Tuấn Khải gật gật đầu: “Cho nên bây giờ Hội trưởng ‘văn võ song toàn học vấn uyên bác thiên thông địa hiểu không gì phá nổi’ của em tạm thời trở thành kẻ vô gia cư.”
Vương Nguyên bị anh nhại lại thì co quắp khóe miệng, nghe đến hai chữ ‘của em’ liền mở cờ trong bụng, thẹn thùng siết chặt cổ Vương Tuấn Khải: “Vậy theo em về ký túc xá!”
“Đương nhiên...Ách, siết chặt quá anh thở không nổi.” Vương Tuấn Khải khó khăn nói: “Nếu em siết chặt cái khác thì còn được...”
Mặt Vương Nguyên thoáng cái đỏ bừng, nhớ tới việc mình vừa làm trong phòng thay đồ bể bơi, chỉ muốn độn thổ. Ai nói cho cậu biết tiết tháo của cậu rơi chỗ nào a?!
Ký túc xá của trạch nam không thể nói là sạch sẽ, nhưng ít nhất khá gọn gàng nề nếp, miễn cưỡng cũng coi như có quy tắc. Hiện giờ là cuối tuần, trong phòng không có ai, Vương Nguyên lanh lẹ bật công tắc xong vội vàng chuồn đi tắm, liền bị Vương Tuấn Khải ngăn lại.
“Anh xem chỗ đó có bị sưng không.”
“...”
Gàoooo_____!
Vương Tuấn Khải chậm rãi tách đôi chân thon thả trắng nõn ra, nhìn chằm chằm nơi tư mật hơi hơi tấy đỏ còn đang khép kín. Vừa rồi anh có chút kích động, động tác xâm lấn có phần quá phận, quả nhiên làm cho mị thịt nơi này sưng lên rồi, chẳng biết có khiến cậu khó chịu không.
Nghe nói nước bọt giảm thiểu cơn đau rát rất tốt, không bằng thử một chút.
“Ư...! Anh, anh, anh làm gì vậy...!” Vương Nguyên kinh hãi muốn khép chân lại, vừa vặn kẹp trúng đầu Vương Tuấn Khải, lập tức ngại ngùng thả lỏng ra, cảm giác mềm mại nóng rực kèm theo ướŧ áŧ khôn cùng từng chút một luồn vào sâu trong phía sau cậu, khiến Vương Nguyên vô thức nghĩ đến một cảnh H trong thiên tiểu thuyết Liệp Dạ, miêu tả hình ảnh tiểu công liếm cúc cho tiểu thụ.
Écc, Hội trưởng đại nhân, anh không phải là đang học theo tiểu thuyết đó chứ!
Lần đầu tiên trong cuộc đời Vương Nguyên sâu sắc cảm giác, tự lấy đá đè chân mình - thốn đến cỡ nào.
Vương Tuấn Khải kiên nhẫn giữ chặt mông cánh hoa, đầu lưỡi đỏ mềm không ngừng sục sạo liếʍ ɭáρ hoa cúc, đỉnh lưỡi trơn nhầy chạm vào vách tràng mẫn cảm bên trong tiểu huyệt, nước bọt trong suốt trộn cùng dịch ruột non dây dưa một chỗ, chảy dọc theo đùi Vương Nguyên. Hoa cúc bị anh làm ướt mẫn cảm cùng với cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ cả về mỹ cảm lẫn kɦoáı ƈảʍ làm Vương Nguyên dần dần hưng phấn, tính khí phía trước từng chút một ngẩng cao đầu, rỉ ra dịch trong suốt. Cậu có thể tưởng tượng được Học trưởng đại nhân vùi đầu vào giữa hai chân mình, vẻ mặt hưởng thụ mà vươn ra đầu lưỡi khuynh đảo chúng sinh chậm rãi ma sát liếʍ ʍúŧ nếp uốn trên huyệt khẩu, khiến nó kéo căng ra, làm nó mềm nhuyễn phát tao, xoa dịu từng ngóc ngách của nó mà cũng là thức tỉnh cảm giác cần an ủi.
Đợi cho hoa cúc xinh đẹp được tỉ mỉ chăm sóc xong, Vương Nguyên đã bị khơi dậy tình triều, thân thể không quen đón nhận kɦoáı ƈảʍ khi được yêu thương vô cùng nhạy cảm, run rẩy hồi lâu cũng không thể áp chế du͙ƈ vọиɠ, lại càng khiến cho ham muốn ái ân của cậu mỗi lúc một nhiều. Từ xưa đã xem GV, ngày nay tiến hành trải nghiệm, khỏi phải nói khác biệt cỡ nào.
Cậu cũng muốn anh được thoải mái trong lúc làʍ ŧìиɦ, không giống như lần đầu tiên ban nãy – là vội vã kíƈɦ ŧɦíƈɦ – cho nên xoay người kéo khóa quần Vương Tuấn Khải, móc ra côn ŧɦịŧ tráng kiện có đầu nấm đặc biệt hấp dẫn, nhanh chóng ngậm lấy, nhẹ nhàng mút mát.
“Em...” Anh bị hành động của cậu dọa ngốc, hơi ngẩn ra nhìn tiểu nam sinh chổng mông lên mà khẩu giao cho mình, hô hấp anh dồn dập hẳn lên, ôm cậu kéo ra. Nước bọt kéo thành một sợi chỉ trong suốt dính trên môi Vương Nguyên, cộng hưởng cùng đôi mắt ngơ ngác vì bị chặn lại nửa chừng, phiếm đầy thủy quang...Vương Tuấn Khải ôm siết lấy cậu, hung hăng hôn xuống.
“Ưʍ...ưʍ.. ực...”
Vương Tuấn Khải dở khóc dở cười: “Em nuốt xuống hết rồi...”
“Đều, đều là nước bọt của chúng ta...” Vương Nguyên đè bả vai Vương Tuấn Khải, chậm rãi đỡ lấy côn ŧɦịŧ dựng đứng như cái chày sắt, cọ loạn lên miệng huyệt, khiến anh phì cười, nhéo nhéo mũi cậu: “Em học đâu ra cái chiêu tình sắc như vậy hả?”
“Dù sao thì em cũng là tác giả tiểu thuyết...” Cậu dẩu môi lầm bầm: “Người ta còn rất nghiêm túc mà nghiên cứu các tư thế đấy nhé.”
“Ồ?”
“...Ư, ưʍ...Hội trưởng, Hội trưởng, từ từ...”
“Kêu Khải ca.”
“Khải, Khải...A…á!! To quá, chậm, chờ em thích nghi...”
“Vừa nãy không phải đã thích nghi rồi sao?”
“Lúc đó khác!! Ư.. hm, Hội...Khải, anh,anh...”
“Hội Khải là ai vậy? Trên giường không được gọi tên nam nhân khác nha.”
“A...Sâu, quá sâu...Khải ca a...Em phát hiện, á...ưʍ...”
“Em phát hiện cái gì?”
“Ha...ô a...em phát hiện, mặt anh, mặt anh có hình quả táo, á há há....Ư, hức, em sai rồi...A, á...ưhm, quá nhanh, a...đừng mút vú của em nữa, sẽ mút hư đó...”
“Không có sữa sao, anh muốn sữa.”
Vương Tuấn Khải cố tình cắn mạnh lên đầṳ ѵú bóng loáng, vừa liếʍ ɭáρ mút mát vừa hôn cắn gặm gặm, xấu xa chơi đùa tiểu đầṳ ѵú trên ngực Vương Nguyên, lại như có như không vờ quên đầṳ ѵú còn lại, khiến kɦoáı ƈảʍ không phân bố đều đặn, làm cho cậu suy suyễn thở dốc, khuôn ngực trắng trẻo không tự chủ cọ xát bên mặt anh, nỉ non cầu xin: “Hay là, hay là..bên này, anh cũng mút sữa luôn đi...”
Không nghĩ tới núʍ ѵú lại là điểm mẫn cảm tối thượng trên người tiểu nam sinh, Vương Tuấn Khải thử vươn tay xoa nắn bóp véo, quả nhiên tiểu nam sinh liền vặn vẹo thắt lưng, trên mặt hiện lên biểu tình say mê, mơ màng nâng ngực hướng về phía anh yêu cầu, vú bị bóp sưng tấy lên mà cậu lại có vẻ rất suиɠ sướиɠ.
“Còn, còn bên dưới...” Vương Nguyên thở dốc, quyết tâm thực hiện tốt nghĩa vụ của một tiểu thụ, nhấc lên hạ xuống mông cánh hoa căng tròn, mở rộng cúc huyệt phun nuốt côn ŧɦịŧ. Hình ảnh côn ŧɦịŧ tím đỏ được tiểu dâm huyệt chảy nước hồng phấn liên tục ngậm lấy rồi lại rời ra đem lại mỹ cảm thị giác cho anh rất mạnh, Vương Tuấn Khải nhịn không được cương to một vòng, làm cho hậu đình của cậu bị nhồi thật đầy, cảm giác trướng tăng lên. Vương Nguyên không sợ hãi, ngược lại còn hưng phấn rên thành tiếng, co rút hậu huyệt cố gắng bao chặt lấy côn ŧɦịŧ, hưởng thụ cảm giác anh ở bên trong chiếm hữu mình.
“Không sao chứ?” Anh khàn khàn hỏi, cố gắng không chế tìиɦ ɖu͙ƈ, bất quá vị nào đó giống như hoàn toàn không nghe thấy, vẫn đang tích cực tự thao lộng, cái mông nhỏ lắc tới lắc lui kíƈɦ ŧɦíƈɦ vô cùng, khí quan cương cứng thẳng tắp đâm đâm lên bụng Vương Tuấn Khải, dính đầy dâʍ ɖịƈɦ.
“A...a...” Cậu ngẩng đầu rêи ɾỉ, luật động càng nhanh, tư thế dâm mỹ bày ra cực độ quyến rũ, nửa người dưới bị dâʍ ŧɦủy̠ làm ướt đẫm, phóng đãng uốn éo vặn vẹo cơ thể để côn ŧɦịŧ bên trong xoáy vào điểm mẫn cảm, làm cậu suиɠ sướиɠ thoải mái đến muốn bay. Cậu kéo anh ngã rạp xuống giường, hai chân câu lên quấn chặt thắt lưng anh, liên tục cọ xát mời mọc khiêu khích anh. Vương Tuấn Khải hôn nhẹ lên môi cậu, nắm lấy hai cánh mông mạnh mẽ đâm rút, chìm trong kɦoáı ƈảʍ ẩm ướt non mềm, mấy lần suýt giữ không được mà tiết ra.
[...Tiểu thụ vì tìиɦ ɖu͙ƈ mà trở nên phóng túng chính mình, mặc cho hắn thao đến khóc lóc khàn giọng, vẫn như cũ vểnh cao cái mông sưng đỏ, vói tay vào hoa cúc mềm nhũn bới móc tách rộng, tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng đục phun tung tóe ra ngoài, vang lên âm thanh nước dính dấp nhóp nhép.
--- Lão công, nơi này của em,...muốn anh,...
Bạch dịch đậm đặc mùi nam tính chảy dọc theo làn da nhẵn mịn của cậu, hòa lẫn với xuân thủy của chính cậu, nhỏ xuống giường.
Lão đại hắc bang gầm nhẹ một tiếng, hóa sói nhào tới, tức giận cắm vũ khí vào cơ thể đầy dấu hôn xanh tím dưới thân, đầu hàng tuyệt đối...]
Vương Nguyên nằm xụi lơ trong tay Vương Tuấn Khải, ấm hô hô ngủ, nửa đêm mơ màng bật dậy nói mớ: “Không đúng, kịch bản sai rồi, ..tại sao tác giả lại bị họa sĩ vẽ bìa đè cơ chứ...A.. .chết tiệt, mình nhất định sẽ sửa lại...”
Vương Tuấn Khải dở khóc dở cười ấn đầu cậu xuống, ôn nhu kéo người lại quấn chặt tay chân: “Ngủ!”
“Không đúng mà...”
“Ngủ!”
“Ưhm hư hư hư...”
“...”
“A, họa sĩ sắc lang, nửa đêm rồi còn không để em yên, oa...Em nằm, em ngủ!”
END
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook