Cánh Cổng Phản Chiếu
-
Chương 8: Bộ mặt không muốn ai biết
Cánh cửa nhanh chóng mở ra, Charles có phần chờ mong.
Trong mắt người ngoài, Charles là một thanh niên vô cùng ưu tú.
Từ nhỏ tới lớn, hắn là một người rất độc lập, còn từng tốt nghiệp hạng ưu ngành học mà mình yêu thích.
Sau khi tốt nghiệp, Charles trở thành một nhà thám hiểm, phóng viên là công việc mà hắn làm sau đó. Nhưng dù là nhà thám hiểm hay phóng viên, hắn đều hoàn thành công việc tới mức cực hạn.
Hắn không có những thói quen xấu, nỗ lực làm việc, chăm thể thao, hơn nữa lại đẹp trai, lắm tiền. Hắn là một tấm gương, là một hình mẫu lý tưởng mà các bậc phụ huynh dùng để giáo dục con cái.
Nhưng đâu có ai biết tới sự cô đơn của hắn.
Có lẽ kẻ nào càng ưu tú, kẻ đó càng cô độc. Bởi vì không ai có thể thấu hiểu họ, nên như một lẽ tự nhiên họ cô độc.
Từ khi Charles còn nhỏ, cha mẹ hắn đã ly hôn. Hắn trở thành một cục nợ, bị người thân vứt bỏ, cho tới khi hắn nhận ra được chân tướng xấu xí của xã hội này.
Mọi người chỉ nhìn vào sự chỉnh chu của hắn, vẻ bề ngoài của hắn. Không ai quan tâm nội tâm hắn như thế nào, không ai quan tâm khi hắn đối mặt với những đêm dài dằng dặc có cô đơn hay không, có sợ hãi hay không.
Bản thân càng ở trong bóng tối thì sẽ càng khát khao ánh sáng. Ai càng cô đơn thì càng mong chờ có người làm bạn.
Ánh sáng trong phòng dần dần chiếu sáng khuôn mặt của Charles, khóe miệng hắn hơi nhếch lên. Khi ánh sáng đã bao trọn toàn thân, Charles vẫn không cảm nhận được thứ mình mong muốn.
Hắn cất tiếng nói khẽ: "Anh về rồi...", và đi thẳng vào phòng.
Căn phòng hết sức yên tĩnh, không có tiếng nói hân hoan như hôm qua:
"A, Anh về rồi"
Cũng không có bóng dáng cô bé kia.
Một số người cho rằng, cứu rỗi là thứ gì đó thần thánh, kho khắn, lại rất đau khổ và dắn vặt. Ấy là bởi họ không rơi vào vực sâu.
Bởi vì cứu rỗi, đôi khi chỉ cần một câu nói.
Charles lặng im đi vào phòng ngủ. Hắn đặt chiếc túi giấy có logo thư viện thành phố Eipedar lên đầu giường. Nhìn một hồi, hắn không vừa lòng bèn lấy sách trong túi ra, đặt lên giá sách.
Hắn cẩn thận gấp gọn lại, đặt ở trên bàn đọc sách, để khi mang sách đi trả sẽ dùng đến.
Xong xuôi, Charles đi xuống bếp. Phần lớn phòng trọ ở hạ thành chỉ rộng khoảng năm mươi mét vuông, gồm hai phòng ngủ mười lăm mét vuông, một phòng vệ sinh chừng bốn mét vuông, một phòng bếp sáu mét vuông. Ngoài ra còn có phòng khách và ban công không rõ rộng bao nhiêu.
Trên mặt bàn trong bếp đặt mấy món đồ cứu tế, trên đó còn ghi ngày lĩnh. Nhìn thấy ngày lĩnh, Charles mới sực nhớ ra mình quên mua một ít rau quả mà đã về nhà.
Hắn lựa trong đám đồ cứu tế ra một túi gần hết hạn nhất, rồi trút hết thứ thực phẩm giống như bánh vào trong nồi.
Phần lớn đồ ăn cứu tế chỉ cần cho vào nước sôi là có thể ăn được luôn, nhưng cũng có người nấu kỹ hoặc chế biến thêm rồi mới ăn.
Charles đã chán cái vị bánh lắm rồi, hắn định bụng sẽ nấu kiểu khác, làm thành hai bát súp chẳng hạn.
Hắn chỉ có một ít muối và một ít bơ tổng hợp để dùng làm gia vị.
Ngoài ban công, Charly có trồng hương thảo và húng quế. Cô bé vẫn luôn miệng nói rằng, nếu có một ngày có thể mua được thịt bò, thì sẽ có gia vị để dùng.
Charles huýt một điệu sáo nhẹ nhàng, biến hai cục bánh thành hai bai bát súp. Tuy bơ tổng hợp không lành mạnh, nhưng lại rất rẻ và có thể giúp súp đặc hơn.
Hắn bưng hai bát súp lên bàn ăn, trở lại phòng ngủ lấy một quyển sách rồi mang ra bàn ăn đọc dưới ánh đèn không quá sáng.
Cứ mỗi năm phút, Charles lại ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ nhặt được đang treo trên tường.
Đã sáu giờ tối rồi, hắn day day mắt, hai bát súp trên bàn đã nguội.
Charles gấp quyển sách lại rồi cất lên giá, bưng hai bát súp đã nguội vào bếp.
Hắn đứng ở trong bếp, cúi đầu, cánh tay run rẩy.
Chỉ có những lúc vô cùng sợ hãi, Charles mới run rẩy. Năm sáu tuổi, hắn run rẩy trốn ở trong tủ quần áo. Năm chín tuổi, hắn run rẩy chạy trốn trên đường cái giữa đêm khuya.
Kể từ đó, hắn đã không sợ hãi nữa.
Charles đấm mạnh lên lớp gạch men. Lớp gạch men nguyên ven đã chứng minh tầng lớp thống trị của thành phố Eipedar rất chăm lo cho những người ở đáy xã hội. Họ không thèm ăn bớt những vật liệu rẻ tiền để làm tổn thương đến cõi lòng của những kẻ hèn kém.
Máu tươi trên lớp men trắng đã chứng minh một điều rằng gạch men cứng hơn nắm đấm.
Con đau kịch liệt chẳng những không xua tan sự hoảng hốt trong lòng hắn, mà càng khiến hắn bực bội thêm.
Charles sốt ruột, đi đi lại lại trong phòng mà chẳng có mục đích gì.
"Nhất định đã xảy ra chuyện rồi..."
Hắn vơ lấy quần áo đang treo gần cửa, kiểm tra lại thẻ căn cước bên trong, rồi quyết định ra ngoài tìm em gái.
Đây là hạ thành, là hạ thành của thành phố hy vọng Eipedar. Nơi đây không có hi vọng, chỉ có áp lực và tuyệt vọng.
Hắn bắt đầu hận chủ nhân trước đây của thân thể này, một gã vô dụng, một gã nhơ bẩn, một phế vật ti tiện. Vì cái gì gã không dẫn theo em gái rời khởi nơi đây?
Khuôn mặt Charles bình tĩnh, nhưng trong lòng như có núi lửa sắp phun trào.
Khi mở cửa để đi ra, hắn bỗng trượt tay, chỉ một động tác rất đơn giản nhưng cũng không làm đúng. Việc này khiến cho sự bức bối trong lòng hắn càng ghê gớm hơn.
Hắn không rõ vì sao lại thế, nhưng biết rõ mình phải làm gì.
Nửa đêm, đường phố ở hạ thành càng đìu hiu. Ngay cả những cô bán hàng vui tươi cũng hiếm khi bày hàng ngay gần quảng trường trung tâm.
Con đường đen kịt, những chiếc đèn đường tù mù và những đường ống xả áp đang liên tục phả ra hơi nước. Tất cả chúng khiến đêm hạ thành trở nên đầy mê hoặc và cũng đầy nguy hiểm.
Đương nhiên, cho dù là những nơi nghèo đói nhất thì vẫn có những chỗ phồn hoa. Hạ thành có rất nhiều chỗ như thế.
Có người đã từng nói, đế quốc là thiên đường của kẻ có tiền, cũng là địa ngục của kẻ có tiền.
Khi bọn họ ở nội thành, tiền tài có thể thỏa mãn những dục vọng lớn lao nhất của loài người nhỏ bé.
Nhưng khi bọn họ ở hạ thành, tiền tài sẽ là tráp đòi mạng từ địa ngục, có thể khiến bọn họ mất mạng bất cứ lúc nào.
Thật ra, đâu chỉ có đế quốc là thế, mà toàn bộ thế giới này đều thế.
Quảng trường trung tâm ở nội thành đại biểu cho phồn hoa, ổn định, an toàn. Quảng trường trung tâm ở hạ thành thì đầy tội phạm, và cũng bởi nơi này đầy tội phạm mới khiến nó trở nên phồn hoa.
Vừa khéo, trên đường từ trường học của Charly về chỗ ở của bọn họ có một quảng trường như vậy.
Trong mắt người ngoài, Charles là một thanh niên vô cùng ưu tú.
Từ nhỏ tới lớn, hắn là một người rất độc lập, còn từng tốt nghiệp hạng ưu ngành học mà mình yêu thích.
Sau khi tốt nghiệp, Charles trở thành một nhà thám hiểm, phóng viên là công việc mà hắn làm sau đó. Nhưng dù là nhà thám hiểm hay phóng viên, hắn đều hoàn thành công việc tới mức cực hạn.
Hắn không có những thói quen xấu, nỗ lực làm việc, chăm thể thao, hơn nữa lại đẹp trai, lắm tiền. Hắn là một tấm gương, là một hình mẫu lý tưởng mà các bậc phụ huynh dùng để giáo dục con cái.
Nhưng đâu có ai biết tới sự cô đơn của hắn.
Có lẽ kẻ nào càng ưu tú, kẻ đó càng cô độc. Bởi vì không ai có thể thấu hiểu họ, nên như một lẽ tự nhiên họ cô độc.
Từ khi Charles còn nhỏ, cha mẹ hắn đã ly hôn. Hắn trở thành một cục nợ, bị người thân vứt bỏ, cho tới khi hắn nhận ra được chân tướng xấu xí của xã hội này.
Mọi người chỉ nhìn vào sự chỉnh chu của hắn, vẻ bề ngoài của hắn. Không ai quan tâm nội tâm hắn như thế nào, không ai quan tâm khi hắn đối mặt với những đêm dài dằng dặc có cô đơn hay không, có sợ hãi hay không.
Bản thân càng ở trong bóng tối thì sẽ càng khát khao ánh sáng. Ai càng cô đơn thì càng mong chờ có người làm bạn.
Ánh sáng trong phòng dần dần chiếu sáng khuôn mặt của Charles, khóe miệng hắn hơi nhếch lên. Khi ánh sáng đã bao trọn toàn thân, Charles vẫn không cảm nhận được thứ mình mong muốn.
Hắn cất tiếng nói khẽ: "Anh về rồi...", và đi thẳng vào phòng.
Căn phòng hết sức yên tĩnh, không có tiếng nói hân hoan như hôm qua:
"A, Anh về rồi"
Cũng không có bóng dáng cô bé kia.
Một số người cho rằng, cứu rỗi là thứ gì đó thần thánh, kho khắn, lại rất đau khổ và dắn vặt. Ấy là bởi họ không rơi vào vực sâu.
Bởi vì cứu rỗi, đôi khi chỉ cần một câu nói.
Charles lặng im đi vào phòng ngủ. Hắn đặt chiếc túi giấy có logo thư viện thành phố Eipedar lên đầu giường. Nhìn một hồi, hắn không vừa lòng bèn lấy sách trong túi ra, đặt lên giá sách.
Hắn cẩn thận gấp gọn lại, đặt ở trên bàn đọc sách, để khi mang sách đi trả sẽ dùng đến.
Xong xuôi, Charles đi xuống bếp. Phần lớn phòng trọ ở hạ thành chỉ rộng khoảng năm mươi mét vuông, gồm hai phòng ngủ mười lăm mét vuông, một phòng vệ sinh chừng bốn mét vuông, một phòng bếp sáu mét vuông. Ngoài ra còn có phòng khách và ban công không rõ rộng bao nhiêu.
Trên mặt bàn trong bếp đặt mấy món đồ cứu tế, trên đó còn ghi ngày lĩnh. Nhìn thấy ngày lĩnh, Charles mới sực nhớ ra mình quên mua một ít rau quả mà đã về nhà.
Hắn lựa trong đám đồ cứu tế ra một túi gần hết hạn nhất, rồi trút hết thứ thực phẩm giống như bánh vào trong nồi.
Phần lớn đồ ăn cứu tế chỉ cần cho vào nước sôi là có thể ăn được luôn, nhưng cũng có người nấu kỹ hoặc chế biến thêm rồi mới ăn.
Charles đã chán cái vị bánh lắm rồi, hắn định bụng sẽ nấu kiểu khác, làm thành hai bát súp chẳng hạn.
Hắn chỉ có một ít muối và một ít bơ tổng hợp để dùng làm gia vị.
Ngoài ban công, Charly có trồng hương thảo và húng quế. Cô bé vẫn luôn miệng nói rằng, nếu có một ngày có thể mua được thịt bò, thì sẽ có gia vị để dùng.
Charles huýt một điệu sáo nhẹ nhàng, biến hai cục bánh thành hai bai bát súp. Tuy bơ tổng hợp không lành mạnh, nhưng lại rất rẻ và có thể giúp súp đặc hơn.
Hắn bưng hai bát súp lên bàn ăn, trở lại phòng ngủ lấy một quyển sách rồi mang ra bàn ăn đọc dưới ánh đèn không quá sáng.
Cứ mỗi năm phút, Charles lại ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ nhặt được đang treo trên tường.
Đã sáu giờ tối rồi, hắn day day mắt, hai bát súp trên bàn đã nguội.
Charles gấp quyển sách lại rồi cất lên giá, bưng hai bát súp đã nguội vào bếp.
Hắn đứng ở trong bếp, cúi đầu, cánh tay run rẩy.
Chỉ có những lúc vô cùng sợ hãi, Charles mới run rẩy. Năm sáu tuổi, hắn run rẩy trốn ở trong tủ quần áo. Năm chín tuổi, hắn run rẩy chạy trốn trên đường cái giữa đêm khuya.
Kể từ đó, hắn đã không sợ hãi nữa.
Charles đấm mạnh lên lớp gạch men. Lớp gạch men nguyên ven đã chứng minh tầng lớp thống trị của thành phố Eipedar rất chăm lo cho những người ở đáy xã hội. Họ không thèm ăn bớt những vật liệu rẻ tiền để làm tổn thương đến cõi lòng của những kẻ hèn kém.
Máu tươi trên lớp men trắng đã chứng minh một điều rằng gạch men cứng hơn nắm đấm.
Con đau kịch liệt chẳng những không xua tan sự hoảng hốt trong lòng hắn, mà càng khiến hắn bực bội thêm.
Charles sốt ruột, đi đi lại lại trong phòng mà chẳng có mục đích gì.
"Nhất định đã xảy ra chuyện rồi..."
Hắn vơ lấy quần áo đang treo gần cửa, kiểm tra lại thẻ căn cước bên trong, rồi quyết định ra ngoài tìm em gái.
Đây là hạ thành, là hạ thành của thành phố hy vọng Eipedar. Nơi đây không có hi vọng, chỉ có áp lực và tuyệt vọng.
Hắn bắt đầu hận chủ nhân trước đây của thân thể này, một gã vô dụng, một gã nhơ bẩn, một phế vật ti tiện. Vì cái gì gã không dẫn theo em gái rời khởi nơi đây?
Khuôn mặt Charles bình tĩnh, nhưng trong lòng như có núi lửa sắp phun trào.
Khi mở cửa để đi ra, hắn bỗng trượt tay, chỉ một động tác rất đơn giản nhưng cũng không làm đúng. Việc này khiến cho sự bức bối trong lòng hắn càng ghê gớm hơn.
Hắn không rõ vì sao lại thế, nhưng biết rõ mình phải làm gì.
Nửa đêm, đường phố ở hạ thành càng đìu hiu. Ngay cả những cô bán hàng vui tươi cũng hiếm khi bày hàng ngay gần quảng trường trung tâm.
Con đường đen kịt, những chiếc đèn đường tù mù và những đường ống xả áp đang liên tục phả ra hơi nước. Tất cả chúng khiến đêm hạ thành trở nên đầy mê hoặc và cũng đầy nguy hiểm.
Đương nhiên, cho dù là những nơi nghèo đói nhất thì vẫn có những chỗ phồn hoa. Hạ thành có rất nhiều chỗ như thế.
Có người đã từng nói, đế quốc là thiên đường của kẻ có tiền, cũng là địa ngục của kẻ có tiền.
Khi bọn họ ở nội thành, tiền tài có thể thỏa mãn những dục vọng lớn lao nhất của loài người nhỏ bé.
Nhưng khi bọn họ ở hạ thành, tiền tài sẽ là tráp đòi mạng từ địa ngục, có thể khiến bọn họ mất mạng bất cứ lúc nào.
Thật ra, đâu chỉ có đế quốc là thế, mà toàn bộ thế giới này đều thế.
Quảng trường trung tâm ở nội thành đại biểu cho phồn hoa, ổn định, an toàn. Quảng trường trung tâm ở hạ thành thì đầy tội phạm, và cũng bởi nơi này đầy tội phạm mới khiến nó trở nên phồn hoa.
Vừa khéo, trên đường từ trường học của Charly về chỗ ở của bọn họ có một quảng trường như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook