Nội dung bên trong cậu xem không hiểu lắm, nhưng lại chịu chấn động không nhỏ.


---

24/11/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Do Phó Gia Trạch đột nhiên bị bóc phốt, "Lên đường nào, bạn ơi" không tài nào chỉnh sửa cắt nối biên tập được, trang web bèn quyết định gỡ bỏ video, chương trình cũng ngừng quay.

Vì muốn chữa lành vết thương lòng mà tin tức, chương trình cũ phải ngừng quay gây ra, Lý Quỳ ôm nhiệt tình rất lớn với show mới này.

"Chú muốn thoát khỏi hình tượng chương trình tạp kỹ xé mặt máu chó trước kia, mở ra một thế giới mới." Lý Quỳ dừng một chút, sắc mặt đột nhiên trầm hẳn xuống: "Chú nghĩ xong hết rồi, chương trình mới, nhất định phải thật kinh dị, kích thích, khiến adrenalin của người ta tăng vọt. Khán giả xem thì hốt hết cả hển, khách mời tham gia thì kinh hồn bạt vía. Nói chung, kinh dị và thần quái chính là điểm sáng của show tài năng chúng ta sắp quay."

Quỳnh Nhân: "..."

Rốt cuộc thì Lý Quỳ có biết ông ấy đang nói cái gì không vậy...

Nhất là cái câu cuối cùng kia, Quỳnh Nhân thực sự không biết nên dùng từ ngữ nào để mà sỉ vả nó nữa. Cho dù ở dưới Địa Phủ thì cũng không có chương trình tài năng nào kiểu này hết, có được không hả?

Mà đương nhiên, Địa Phủ làm gì có show tài năng.

Quỳnh Nhân phát hiện ra, nền công nghiệp giải trí ở dưới Địa Phủ rất không phát triển, hơn nữa, đại đa số nhân viên làm việc trong ngành này đều là yêu quái mà không phải quỷ hồn đang sinh hoạt dưới âm. Cậu ở dưới đó có thể dựa vào nội dung Weibo mà hút được tận 10.14 tỷ fan hâm mộ, chính là biểu hiện trực quan nhất của khao khát muốn được vui chơi giải trí của cư dân Địa Phủ.

Cậu gần đây luôn đóng cửa chuẩn bị cho album mới, không vội tham gia show giải trí hút fan dương gian cũng là vì muốn người hâm mộ cõi âm có ca khúc mới để nghe.

Nghĩ đến đây, trong lòng Quỳnh Nhân cũng có chút rung động.

Thực ra trên dương gian có rất nhiều tác phẩm văn nghệ xuất sắc cùng chương trình giải trí, hoàn toàn có thể thông qua con đường chính quy là mua bản quyền để phát lại dưới cõi âm mà.

Cậu tin tưởng chỉ cần có đủ tiền, nhà sản xuất sẽ không để ý bản quyền chương trình là bán cho người hay cho quỷ đâu.

Quan hệ của cậu và Dung Trinh, Lý Quỳ cũng coi như là tốt, có thể ở giữa dắt mối, dùng show tạp kỹ này thăm dò thị trường dưới cõi âm xem sao, nếu quỷ hồn thích xem, vậy có thể từng bước đề cử thêm nhiều tác phẩm khác nữa.

Kênh IKU thiếu gì chứ bản quyền thì không thiếu, từ phim truyền hình cho đến phim điện ảnh, show giải trí, bản quyền phát sóng nắm trong tay nhiều không đếm xuể, vừa lúc có thể giúp người dân cõi âm làm phong phú đời sống tinh thần.

Có suy nghĩ ngày trong đầu, Quỳnh Nhân cũng có ý tham gia chương trình mới của Lý Quỳ.

"Hình thức chương trình này của chú là như nào?"

Lý Quỳ nói cặn kẽ.

Ông tạm thời đặt tên cho chương trình này là "Thực tập sinh thần quái", mỗi kỳ sẽ chọn ra mười thực tập sinh, mười ca khúc biểu diễn, trước khi chương trình bắt đầu sẽ tiến thành rút thăm.

Sau khi rút thăm, thực tập sinh sẽ không được báo trước là mình rút trúng ca khúc nào, họ sẽ phải tiến vào địa điểm có truyền thuyết về ma quái quỷ hồn để tìm kiếm manh mối, đoán được ca khúc của mình rồi thì bắt đầu tiến hành cải biên, dàn dựng và luyện tập tiết mục, thời gian biểu diễn là vào lúc 12h đêm.

Mỗi kỳ đều sẽ được tiến hành phát sóng trực tiếp trên trang nội bộ, cuối cùng chỉ có bốn người được chọn để biểu diễn trên sân khấu, khách mời tham gia có lượng người xem trực tiếp thấp nhất sẽ lập tức bị loại.

Quỳnh Nhân nghe thôi đã thấy nghẹt thở rồi.

Chương trình này thực sự rất đáng sợ, mà nguyên nhân gây sợ hãi này hoàn toàn không có tí quan hệ nào đến yêu ma quỷ quái hết!

Cứ tưởng tượng đến hình thức thi đấu theo phong cách chiến đấu sống còn, một thực tập sinh ở trong nhà ma âm u khủng bố, run run rẩy rẩy tìm kiếm manh mối ca khúc mình phải biểu diễn. Cải biên dàn dựng, luyện tập biểu diễn, đang chuẩn bị lên sân khấu rồi...

Loa phát thanh lại thông báo: Thực tập sinh XXX out, xin mời lập tức rời khỏi hung trạch*.

*Theo phong thủy hung trạch có vận khí xấu không tốt cho người cư ngụ tại đó, cũng không ai dám ở.

Vậy thì thực sự quá thảm...

Lý Quỳ bị nhiều người mắng là treo đầu dê bán thịt chó như vậy cũng không oan chút nào.

Quỳnh Nhân: "Chú nhất định sẽ phải xuống địa ngục. Tiết mục này của chú quá dã man đi!"

Lý Quỳ không phản bác: "Giới giải trí chính là như vậy, thời thời khắc khắc đều có người xông về phía trước, cũng thời thời khắc khắc có người bị dồn xuống. Hơn nữa chú cam đoan với cậu, tiết mục này của chú ít nhất vẫn còn tốt hơn mấy show tài năng mà Dung Trinh thích quay."

Quỳnh Nhân: "Hơn chỗ nào..."

Lý Quỳ giơ ngón trỏ lên: "Thứ nhất, không có giai đoạn khán giả bình chọn, lượt xem hoàn toàn phụ thuộc vào số người xem trực tiếp trong phòng phát sóng. Một là một mà hai là hai. Chỉ có hội viên đăng ký xác nhận tên mới được tính lượt view, không chặt chém fan hâm mộ, cậu so thử xem, như thế chú với Dung Trinh ai là người tốt hơn?"

Quỳnh Nhân: "Nói như vậy... Thì cũng đúng..."

Tại chùa Long Thành cách đó rất xa, Dung Trinh đang thanh tâm tĩnh trí đột nhiên hắt hơi một cái.

Lý Quỳ lại giơ thêm một ngón tay nữa: "Thứ hai, không tổ chức bỏ phiếu kín, quyết không thao túng bảng xếp hạng. Ai được nhiều khán giả yêu mến thì ở lại, ít khán giả thì phải đi. Toàn bộ quá trình đều phát sóng trực tiếp, chỉ xem bản lĩnh của khách mời. Hơn nữa chính là vì phát sóng trực tiếp, cho nên thời lượng lên hình của mỗi người đều như nhau, tương đối công bằng. Chỉ tính cái này thôi đã đủ hơn đứt tất cả các show tuyển chọn tài năng mà Dung Trinh sản xuất rồi."

Dung Trinh lại hắt hơi thêm cái nữa. ông ta không khỏi nghi ngờ, liệu có phải dạo này ông ta chỉ chuyên ăn chay, dinh dưỡng không đủ, hệ miễn dịch suy giảm nên mới bị cảm không?

"Chú nói vậy Dung Trinh không ý kiến gì ạ, ông ấy không phải bạn thân kiêm cha đại gia của chú à?"

Lý Quỳ: "Không sao, tự lão ấy cũng biết mình không ra gì mà."

Quỳnh Nhân: "..."

Quỳnh Nhân có chút dao động, chương trình tạp kỹ này đối với cậu mà nói, có thể đồng thời hút fan, luyện gan lại còn được biểu diễn trực tiếp trên sân khấu, trước mắt ba cái này đều là nhu cầu cấp bách của Quỳnh Nhân, quả thực y như đo ni đóng giày cho cậu.

"Cháu tới làm thực tập sinh..." Có thể trả cát xê bao nhiêu vậy?

Lý Quỳ hốt hoảng biến sắc: "Cha ơi, cậu hiểu lầm rồi."

Quỳnh Nhân: "?"

Lý Quỳ: "Sao cậu có thể đi làm thực tập sinh được chứ, trong chương trình của chú, cậu nhất định phải làm huấn luyện viên mới đúng. Cậu yên tâm, huấn luyện viên cũng có máy quay và phân đoạn phỏng vấn riêng nữa. Chờ bọn họ diễn xong hết cậu sẽ đi ra nhận xét."

Hai người coi như đã bàn xong chuyện hợp tác, Quỳnh Nhân cũng nói cho đối phương nghe một vài ý tưởng của mình, không nói rõ, chỉ ám chỉ liệu ông có thể bán bản quyền một vài chương trình đến chỗ mà độ mấy chục năm sau Lý Quỳ mới có thể tới không.

Lý Quỳ nghe thế lập tức mừng như điên, nếu có thể bán chương trình tạp kỹ ông quay đến Địa Phủ, vậy thì quá là nở mày nở mặt. Tỉ lệ người xem cao thì thế nào, mỗi ngày đều bị người ta đuổi theo sau mắng là chỉ biết xé mặt máu chó, chẳng lẽ trong lòng ông không có theo đuổi nghệ thuật của riêng mình à?

Còn không phải tại khán giả thích xem mấy cái đó à, xem xong lại quay sang mắng ông thô tục.

"Nếu việc này có thể làm được, cho dù có phải ghè đầu Dung Trinh ra, chú cũng sẽ đòi giảm giá phí bản quyền cho cậu bằng được thì thôi, mấy chương trình khác mà chú quay, cậu cũng hỏi thử giúp một tiếng xem thế nào nhé, coi có anh chị em nào ở dưới ấy có hứng thú không?"


Quỳnh Nhân vâng một tiếng.

Đầu tiên cậu thử tiết lộ suy nghĩ của mình với Ngôn Mặc trước, Ngôn Mặc cảm thấy như vậy cũng không tệ, nói: "Cư dân dưới địa Phủ đa phần đều đang trong giai đoạn thụ án, quỷ hồn chờ đến lượt đầu thai. Lúc mua bản quyền, tốt nhất nên chọn tác phẩm nào có đầy đủ tính giải trí và giáo dục. Nếu như quỷ hồn xem xong mà có thể tự sửa đổi, có lẽ đời sau sẽ bớt đi khả năng giẫm lên vết xe đổ của mình."

Có Ngôn Mặc đứng sau ủng hộ, Quỳnh Nhân càng cảm thấy ý tưởng của mình rất có giá trị. Cậu bèn bàn giao lại chuyện này cho Đỗ Viễn, cũng chính là chủ nhân của HBL2003 - nhân viên đầu bẹp (trước kia) đã được Quỳnh Nhân sửa mặt giúp.

Đỗ Viễn không hổ danh đã từng là nhân viên đắc lực của Quỷ Phán điện, chưa đến mấy hôm đã xử lý trong toàn hộ quy trình thủ tục thành lập website dưới âm, máy tính tinh trong nhà cung cấp trợ giúp kỹ thuật, giao diện web là thỏ nhỏ thiết kế, thanh tiến độ download là hình ảnh một bé thỏ bông đang chạy về phía trước, vô cùng đáng yêu.

Tống Đế Vương cùng Diêm La Vương và Tần Quảng Vương bày tỏ ý muốn đầu tư, hai người trước muốn đứng ra giúp đỡ cho sự nghiệp của mình, Quỳnh Nhân cũng không lấy làm lạ, nhưng sao Tần Quảng Vương cũng muốn chen một chân vào làm gì?

Nhưng mà có tài chính hùng hậu của ba vị Đại Vương chống đỡ, Quỳnh Nhân lại càng tự tin hơn.

Ban đầu cậu định đặt tên cho website này là Giàu Thật Nhanh, nhưng xong lại bị tất cả mọi người phủ quyết, Quỳnh Nhân chỉ dành tủi thân dùng lựa chọn thứ hai, lấy tên là Đằng Phi. (Nghĩa là bay lên)

Dù sao cũng mang nghĩa tốt lành.

Website mới hoàn thành nên còn tương đối đơn sơ, Dung Trinh hào phóng gửi tới một loạt phim tài liệu có bản quyền riêng của mình tới, Đằng Phi lập tức cho đăng tất cả chỗ đó lên, phim tài liệu đều có thể xem miễn phí.

Cho dù muốn thu tiền thì cũng phải lừa được quỷ hồn vào nhà đã rồi mới thu được chứ.

Trong lúc Quỳnh Nhân đang bận rộn với việc làm website, tạp chí "Bách khoa toàn thư về các loại hình cụ" đã bắt đầu tuyên truyền cho kỳ mới nhất.

Quỳnh Nhân là một trong hai nhân vật trang bìa, đương nhiên cũng phải phối hợp tiến hành tuyên truyền với tạp chí. Lúc nhận được ảnh bìa cỡ lớn, cho dù đó là hình của chính mình, Quỳnh Nhân cũng choáng đến độ không thốt lên được tiếng nào.

Cậu lập tức hỏi Vạn Mạn, xem liệu mình có thể đăng bức hình này lên Weibo Dương gian được không, nếu fan hâm mộ trên dương thế của cậu không được nhìn thấy bức hình này, vậy thì quá đáng tiếc.

Vạn Mạn vui vẻ đồng ý.

Quỳnh Nhân nghĩ rất lâu, không biết nên viết cap kiểu gì, nghĩ nghĩ mãi, cuối cùng cảm thấy có cái gì thì bức ảnh cũng đã truyền tải được hết rồi, không cần ghi thêm chữ mà làm gì cả.

Bèn trực tiếp đăng bức ảnh lên.

Đồng Tiểu Đồng sau khi làm thực tập trong ê kíp chương trình "Lên đường nào, bạn ơi" về, lập tức đã trở thành fan cứng của Quỳnh Nhân.

Cô cài chế độ theo dõi đặc biệt với Weibo của Quỳnh Nhân, chỉ cần cậu đăng bài lập tức sẽ có chuông báo nhắc nhở. Lúc này cô đang bận bù đầu bù óc tìm kiếm tư liệu, nghe thấy tiếng chuông báo thì lập tức bỏ công việc trên tay xuống, mở Weibo ra.

Bài đăng mới không có ghi gì cả, chỉ có đúng một bức ảnh, Đồng Tiểu Đồng không nhìn kỹ đã ấn mở ra, sau đó ngốc luôn.

Bức ảnh này, vừa mang theo sắc thái diễm lệ trang nghiêm, lại có cảm giác giống như tranh sơn dầu.

Giữa bức ảnh là một đóa sen đỏ lộng lẫy chói mắt, hình dáng bông hoa so với trong hiện thực khác nhau rất nhiều, trông càng giống như một sản phẩm nghệ thuật trừu tượng đã trải qua quá trình gia công tỉ mỉ hơn.

Quỳnh Nhân giẫm chân vào trong nước, hơi rướn cổ lên, ngón tay vuốt ve cánh sen, nhìn như hôn mà không phải hôn.

Bối cảnh xung quanh là đồ kim loại trông rất âm u, mặt đất là một khối đá đen lớn, bầu không khí giữa cậu thanh niên đẹp đẽ này và đóa hoa sen lại càng kỳ lạ hơn.

Đồng Tiểu Đồng không tự giác nín thở.

Cô không biết mình nhìn bức ảnh này bao lâu, nhưng phải đến lúc có tiếng thông báo tinh tinh từ nhóm công việc, cô mới hồi thần lại.

Khu bình luận mọi khi luôn sôi động, hôm nay lại có vẻ vô cùng quạnh quẽ. Có một fan nhắn lên câu "Tui á khẩu rồi" xong, mọi người đều đồng loạt đăng câu này theo.

Đồng Tiểu Đồng muốn nói cái gì đó, nhưng mà nghĩ thật lâu cũng không không nghĩ ra được cái gì thích hợp cả. Cô ấn vào ô tìm kiếm rồi gõ mấy chữ, Quỳnh Nhân, dấu cách, Sen đỏ.

Topic CP rất nhanh đã xây xong, tên là "Liên thủ nhãn tiền nhân*". [1]

*Đây là lấy ý trong một câu thơ, dịch nghĩa ra là "thương nhớ người trước mặt", có chữ trong tên Quỳnh Nhân và Sen đỏ là Hồng liên nên tôi để nguyên Hán Việt. Bài thơ chú thích riêng ở bên dưới.

Đồng Tiểu Đồng nghiêm túc ấn thích topic CP, tự an ủi trong lòng: "Quả nhiên không chỉ có mình mình thấy thế"

Rất nhanh hastag # Quỳnh Nhân Sen Đỏ # này đã vọt vào trong top 50 tìm kiếm hot.

Ngoại trừ "Tôi sai rồi" và "Shh shh*", vậy mà còn có không ít lời khen ngợi thổi phồng. Đồng Tiểu Đồng cảm thấy hoàn toàn có thể hiểu được, chân chính đứng trước một tạo vật đẹp đẽ chấn động lòng người, khó ai có thể nói được cái gì ra dáng một chút.

[ Sau khi xem hình, tui thực sự muốn khen ngợi hai câu, nhưng mà từ vựng ngữ pháp các thứ trong đầu hình như đã trả lại hết cho giáo viên Tiểu học mất rồi. Không ngờ tôi lại xứng xem được cái này...]

[ Liệu có thể bảo cậu ấy đăng số tài khoản ngân hàng lên không, tôi muốn chuyển tiền cho cậu ấy.]

[ Số tài khoản +1]

[ Tui hận, tại sao tui không thốt ra được câu khen ngợi nào thế này, tui muốn nói cho cả thế giới biết bức ảnh này đẹp đến thế nào, không nhìn quá đáng tiếc, nhưng mà tui nói không nổi a a a! Bé mèo quạu thiệt sự.jpg]

[ Ôi, hỡi người đẹp, em đến từ đâu, vực sâu hay bầu trời.]

[ Baudelaire [2] hả? Tôi cũng nhớ câu này.]

[ Quỳnh Nhân: Dựa vào nhan sắc quét sạch ngàn quân.]

Ngoại trừ choáng váng ra, cũng có người đặt câu hỏi, sao ngày nào Quỳnh Nhân cũng lấy nhan sắc ra để PR thế, khó chịu muốn chết.

Fan nghe thế thì lập tức thấy không vui, đó là vì Quỳnh Nhân đẹp trai sẵn rồi, lớn lên dễ coi là sự thực, cái này thì cần gì mà phải PR đánh bóng tên tuổi? Hơn nữa, mỗi lần hastag liên quan đến Quỳnh Nhân lên hot search đều không dựa vào fan, bọn họ căn bản là chưa kịp ra sức, tất cả sức nóng của Quỳnh Nhân đều dựa cả vào khuôn mặt đó.

Thế mà cũng có người mắng cho được, thật là quá thể đáng.

Nhưng mà cuối cùng thì fan cũng không war với mấy người đó, bởi vì fan của Quỳnh Nhân vẫn còn đang chìm đắm trong vẻ đẹp của cậu, hoàn toàn không có hứng thú chửi nhau với mấy dân mạng ghen ăn tức ở kia.

Trên Weibo Dương gian thảo luận sôi nổi, fan dưới Địa Phủ so ra còn hạnh phúc hơn, bọn họ không chỉ có ảnh chụp Quỳnh Nhân và Sen đỏ mà còn có ảnh chụp hóa thân Long nhân của Diêm La Vương với Quỳnh Nhân nữa.

Niềm vui nhân đôi.

Cho dù là quỷ hồn vốn không có yêu thích gì đối với "Bách khoa toàn thư về hình cụ" bây giờ cũng đang vật vã chờ ngày tạp chí xuất bản.

Tạp chí vừa lên kệ, Website đặt mua đã bị dân tình chen lấn đánh sập, rầm rộ không kém gì ngày lễ độc thân 11/11, nhân viên kỹ thuật sắp đến giờ đầu thai vẫn còn cố ôm máy tính vùi đầu làm việc, chờ đến khi đã mở rộng được dung lượng web xong xuôi đâu đấy, mới vội vàng dành ra một giây nhảy vào lối đầu thai.

Địa Phủ, chính là một nơi mà đâu đâu cũng toàn người nghiện công việc, một nơi khiến tất cả người làm công ăn lương trên Dương thế phải thấy mặc cảm vì sự lười biếng của bản thân.

Không tới hai ngày, sáu triệu bản tạp chí đã bán hết sạch, cho dù là sạp báo tại các Địa ngục lớn, hay là Website có ký hợp đồng đại lý với "Bách khoa toàn thư về hình cụ" đều không còn hàng.

Tình trạng không mua được kỳ mới nhất này, thậm chí còn vô tình giúp kéo lượng tiêu thụ của mấy kỳ bán ế trước kia tăng lên.

Truyền thống văn hóa của Trung Hoa ấy mà, chính là "Đến cũng đến rồi, mua một quyển rồi về".

Trong văn phòng của tạp chí, mọi người đang mở họp, thương lượng chuyện in thêm, đây là chuyện tất nhiên rồi, có tiền mà không kiếm thì chính là đồ khốn kiếp.


Huống hồ niềm vui của cư dân Địa Phủ cũng chỉ có từng đó, bọn họ sao có thể nhẫn tâm cướp đoạt niềm hạnh phúc được sở hữu một quyển tạp chí, có ảnh chụp cả Diêm La Vương lẫn Quỳnh Nhân của mọi người được.

Cho dù có mệt nữa khổ nữa, bọn họ cũng sẽ ngậm đắng nuốt cay kiếm phần tiền lời này về!

"Tôi cảm thấy in thêm hai triệu bản là ổn."

"Hai triệu chắc chưa đủ đâu, tôi thấy hai triệu rưỡi có vẻ ok hơn đấy. Tôi nghe mấy fan cứng của Quỳnh Nhân nói chuyện với nhau, bọn họ tính mỗi người mua ba bản."

"Sao lại mua những ba bản?"

"Là thế này, một quyển để mình xem, một quyển để cất trữ, một quyển để mang tặng. Rủ rê được thêm thành viên mới, mọi người cùng nhau đu idol mới không cô đơn."

"Nói thế thì hai triệu rưỡi có vẻ cũng hợp lý đấy. Người hâm mộ Diêm La Vương cũng khá nhiều, phải tính thêm sức mua của bộ phận này nữa."

Vạn Mạn từ đầu đến cuối vẫn yên tĩnh lắng nghe, bấy giờ cô gõ bàn một cái, phòng họp lập tức yên tĩnh lại.

Cô đan hai tay lại với nhau, chống dưới cằm, sau một hồi trầm tư thì quả quyết nói: "Tôi quyết định in thêm sáu triệu bản."

"Sáu triệu? Như thế... Như thế thì bán đến bao giờ mới hết!"

Vạn Mạn chậm rãi gật đầu: "Tôi biết."

"Vậy tại sao?"

Vạn Mạn: "Hiện giờ không bán được, thế sau này thì sao?"

Nhóm biên tập viên của tạp chí lập tức hiểu ra, Vạn Mạn không hổ là tổng biên tập có khác, quả nhiên có tầm nhìn xa.

Tuy "Bách khoa toàn thư về hình cụ" phát hành theo tháng, nhưng cư dân cõi âm có thời gian cư ngụ tại Địa Phủ còn dài hơn so với tuổi thọ, hình bìa số lần này lại là hai nhân vật có tính truyền kỳ như Diêm La Vương và Quỳnh Nhân phối hợp chụp, có giá trị vượt thời gian.

Ngôi sao bình thường có thể hết hot hết nổi, nhưng sức ảnh hướng của siêu sao thời đại và Diêm La Vương thì sẽ còn kéo dài rất lâu.

Cho dù bây giờ bán không hết, nhưng số tạp chí này sẽ giống như suối nhỏ chảy mãi vậy, trở thành một ấn bản kinh điển, vĩnh viễn có người tìm mua. Cân nhắc đến doanh thu trong tương lai, hiện giờ tin thêm một lần nữa, đương nhiên in số lượng lớn sẽ có lợi hơn là in nhỏ giọt nhiều lần rồi.

Dù sao sách báo dưới Địa Phủ cũng không cần lo lắng chuyện mối mọt.

Tổng biên tập quả nhiên là tổng biên tập.

"Mọi người còn ý kiến gì khác nữa không?"

Các biên tập viên khác đồng loạt lắc đầu.

"Được, vậy tôi sẽ liên hệ với phía xưởng in."

Ba ngày sau.

"Tổng biên tập, bán hết rồi!"

Ánh mắt Vạn Mạn tràn đầy ưu thương, nhìn về phía dãy núi xa xa, vuốt ve cành hồng Nguyệt Quý ở bên cửa sổ, thở dài một hơi, nói: "Aiz, bán hết mất rồi."

Cô quyết định đánh cược danh dự tổng biên tập cùng tương lai của bản thân, cắn răng in thêm sáu triệu bản tạp chí, thậm chí còn thế chấp luôn căn nhà ở Quỷ Phán điện của mình đi, chính là vì chứng minh, ánh mắt nhìn người của Vạn Mạn cô không hề sai.

Cô muốn chứng minh cho mấy kẻ nói, người sống không thể chụp ảnh bìa cho tạp chí cổ lỗ sĩ này được, xem đi, thời đại thay đổi rồi.

Vạn Mạn từng đắn đo rất lâu, nếu cô cố đấm ăn xôi, kiên quyết làm theo cách nhìn của mình, in sáu triệu bản tạp chí, đến lúc đó mà bán không được, cô sẽ bị quỷ hồn khác dưới Địa Phủ cười nhạo thế nào.

Cô cũng đã nghĩ tới cảnh, nếu lượng bán ra quá chậm, tài chính không kịp quay vòng, vậy căn nhà khang trang rộng rãi của cô sẽ thành nhà của quỷ khác.

Cô đã chuẩn bị tâm lý trường kỳ kháng chiến rồi, cũng đã gom đủ quyết tâm và dũng khí cho bản thân, nhưng tại sao cuối cùng... Mới có ba ngày mà đã bán hết rồi?

Đây không phải nói quyết sách kinh doanh cũng khả năng tính toán của cô sai bét rồi à? Cô cứ nghĩ mình cho in thêm sáu triệu bản là đã dũng cảm lắm rồi, nhưng sự thực chứng mình, lá gan của cô hãy còn quá nhỏ.

Cô đã đánh giá thấp giá trị thương mại của lần hợp tác này giữa Quỳnh Nhân và Diêm La Vương.

Cô kiếm được rất nhiều tiền cho tạp chí, cũng kiếm được rất nhiều tiền cho mình, nhưng cô vẫn thua.

Biến hết đi, cái đám dân âm phủ lắm tiền chết tiệt.

*

Quỳnh Nhân nghe báo số lượng tiêu thụ của tạp chí cũng không giật mình cho lắm.

Đây chính là số tạp chí có hình hóa thân của Diêm La Vương đấy, sinh hoạt dưới Địa Phủ mà không mua lấy một quyển thì thực sự không thể nói nổi.

Nghe Đỗ Viễn nói, dạo gần đây quỷ hồn dưới âm phủ ngậm miệng mở miệng đều là "Ông mua chưa?", "Bản của bà là hoa sen hay long nhân?", "Sen đỏ chỉ là một đóa hoa mà thôi, sao có thể so sánh với hóa thân của Diêm La Vương chúng ta được chứ?".

Nghe như vậy thì xem ra ngay cả cư dân Địa Phủ cũng không biết hình dáng thực sự của Diêm La Vương chính là Sen đỏ.

Quỳnh Nhân nhất thời nổi hứng, mở Weibo cõi âm vào topic CP xem thử, sau đó mặt đỏ đến tận mang tai thoát ra.

Quỷ hồn quả nhiên rất đáng sợ. Chắc chắn fan khác sẽ bình thường hơn chút.

Mang theo hi vọng đó, Quỳnh Nhân tìm thử từ khóa Liên Nhân, sau đó được tự động liên kết với "Liên thủ tiền nhãn nhân".

Nội dung bên trong cậu xem không hiểu lắm, nhưng lại chịu chấn động không nhỏ.

Quỳnh Nhân lập tức rút kinh nghiệm xương máu, thần tượng nhất định phải giữ một khoảng cách nhất định với fan hâm mộ, khoảng cách này bắt đầu từ việc không tò mò tọc mạch vào hoạt động của fan.

Sao nó lại vàng đến độ không còn tí màu nào khác nữa thế này*?

*Bên Trung gọi truyện s*x là sách vàng, ý em Nhân ở đây là gì mọi người đoán được rồi ha.

Cách nhau một bức tường, Diêm La Vương cũng đang xem điện thoại, đồng tử chấn động.

Hóa ra còn có thể như vậy!

Hắn vô cùng bàng hoàng, cảm nhận sâu sắc được sức hấp dẫn của nghệ thuật hội họa cùng văn học nhân gian.

Quả nhiên sức sáng tạo của loài người trên dương thế cao hơn gấp nhiều lần so với quỷ hồn dưới Địa phủ, suy nghĩ muốn đăng tải tác phẩm trên Dương gian của Quỳnh Nhân quả thực rất có tầm nhìn.


*

Mấy ngày sau, đoàn làm phim "Đào Hoa Phiến" chính thức khai máy, phần diễn của Quỳnh Nhân đa số đều là diễn cá nhân, nhưng vẫn có mấy cảnh sẽ diễn cùng hai nhân vật chính.

Trên thông báo sắp xếp phân cảnh có nói hôm nay có một cảnh quay đêm, Quỳnh Nhân từ sáng sớm đã ra khỏi nhà, muốn đi loanh quanh ngó nghía phim trường trước một lượt để cảm nhận bầu không khí.

Quỳnh Nhân gọi taxi đi tới khu vực quay ở ngoại ô phía đông thành phố, nhưng đến đường Hoàn Nam thì có vụ tai nạn giao thông, đoạn đường tắc cứng lại đến chó cũng không lách qua được.

Quỳnh Nhân bèn bảo tài xế rẽ phải, đằng đó có một trạm tàu điện ngầm, giao thông công cộng vừa nhanh chóng lại còn tiết kiệm chi phí, tài xế cùng đỡ phải chịu cảnh tắc đường.

Cậu lo sẽ bị người ta nhận ra, đầu tiên đội mũ lưỡi trai, che kín một đầu tóc xoăn của mình, xong lại đeo thêm khẩu trang.

Lát nữa, lúc đi chỉ cần hơi cúi thấp đầu một tí là không lo bị người khác phát hiện.

Quỳnh Nhân thận trọng đi lên tàu, quả nhiên lần này không bị đám đông bu lấy. Không biết có phải hôm nay cậu canh chuẩn thời gian không mà trong toa tàu cũng không thấy có nhiều người.

Quỳnh Nhân tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, dù sao cũng buồn chán, cậu bèn lôi nguyên tác "Đào Hoa Phiến" ra đọc.

Quỳnh Nhân luôn cảm thấy tác phẩm nhiều trắc trở thê lương như vậy không giống kiểu mà Tống Đế Vương hoặc thư ký Kim viết ra, nhưng cả hai người lại khăng khăng tác giả chính là người kia.

Cái này y như "Rashomon" [3] vậy.

Quỳnh Nhân đọc tiểu thuyết, lúc lật trang tầm mắt mới liếc qua, trong lúc vô tình thấy trước mũi chân mình có năm sáu giọt máu.

Cậu ngẩng đầu lên xem, là một cô gái trẻ mặc đồ công sở, sắc mặt trắng bệch đang vòng tay ôm lấy bụng dưới, cố nhịn đau.

Đừng nói là...

Quỳnh Nhân mặc dù không có quan hệ tốt với bạn học nữ nào, nhưng cậu đã từng chăm chỉ nghe giảng lớp sinh lý học.

Quỳnh Nhân nhớ trong ba lô nhỏ của mình có một cái áo khoác mỏng, có thể đưa cho cô gái này buộc quanh eo, bèn cởi ba lô xuống, tìm cái áo cậu gấp gọn để bên trong.

Chờ cậu tìm được áo rồi, ngẩng đầu lên lại không thấy cô gái kia đâu nữa.

Quỳnh Nhân nhớ đến khuôn mặt trắng bệch của cô, trong lòng không khỏi lo lắng, đau thành thế kia rồi, đừng nói là sẽ xảy ra chuyện nhé, cậu từng thấy trên Weibo có vài người thậm chí sẽ đau đến mức ngất xỉu.

Trong nháy mắt khi tàu dừng lại, đã đến trạm Quỳnh Nhân muốn xuống, cậu đắn đo một hồi, cảm thấy hay là cứ đi tìm cô gái kia xem thế nào, cùng lắm là đi nhiều thêm mấy trạm, dù sao cũng không bận gì.

Cậu đứng dậy, đang định đi đến toa đằng trước xem thử thì đột nhiên ngừng bước, dịch sang bên cạnh một chút, nhìn xuống dưới sàn.

Vết máu trước mũi chân cậu ban nãy đã không thấy đâu nữa.

Chuyến tàu hôm nay cậu đi, đúng lúc cũng là tuyến số 9.

Có chút không ổn.

Quỳnh Nhân đè thấp vành mũ xuống thêm nữa. Đừng trong toa tàu nhìn ngó hai bên, không thấy cô gái kia đâu, trái lại thấy một người đàn ông mặc áo ba lô, bộ dạng rất hung dữ.

Người đàn ông mặc áo ba lô dừng lại, cầm một tờ rơi quảng cáo, hình như đang muốn đưa cho người nào đó. Vị trí kia ở đầu toa tàu, khuất sau những hành khách khác nên từ chỗ Quỳnh Nhân không trông thấy được.

Cậu lập tức nhớ đến chuyện lần trước bắt được ma cọp vồ trên tuyến tàu số 9 này.

Cô ta chính là vì nhặt được một quyển ghi chép mới đi sai đường, từ bỏ đầu thai, ngược lại mai phục trên tàu, tìm người thế thân.

Quỳnh Nhân vội vàng đi về phía bên kia, quả nhiên thấy cô gái trên người chảy máu đang ngồi ở trong góc, chuẩn bị giơ tay nhận tờ rơi mà tên mặc áo ba lô kia đưa.

Cái loại đánh cướp quỷ hồn của Địa Phủ, dụ dỗ quỷ khác làm ra những hành vi phạm tội là phải kiên quyết diệt trừ!

Trong lúc cậu toàn tâm toàn ý nghĩ cách cứu vớt ma nữ còn chưa phạm tội, lại không biết cũng có người đang len lén nhìn mình.

Cố Mộng Tang đã chăm chú nhìn Quỳnh Nhân rất lâu rồi.

Trên internet anh ta có một cái biệt danh, chính là ngàn năm flop.

Ban đầu Cố Mộng Tang là thông qua chương trình tuyển chọn tài năng mà nổi như cồn, cảm thấy chính mình đã chiếm vững vị trí thần tượng siêu hot rồi, đang vô cùng hăng hái.

Không ngờ giữa đường lại lòi ra một Trần Duệ Trạch, đối phương nhanh chóng đè bẹp anh ta, trở thành idol hàng đầu năm đó. Cứ hễ hai người ra mắt ca khúc mới là kiểu gì cũng đụng độ với nhau trên bảng xếp hạng, mà lần nào cũng y như rằng, thành tích của Trần Duệ Trạch đều có thể thắng anh ta.

Sau đó Trần Duệ Trạch chuyển sang làm diễn viên, Cố Mộng Tang cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể thở phào rồi, tiếp tục hướng đến vị trí ca sĩ thần tượng hot nhất để phấn đấu.

Nhưng không hiểu sao Phó Gia Trạch lại tức tốc nhảy lên thành thần tượng thế hệ mới.

Cảm giác vị trí mình khao khát đã ở ngay trước mặt mà không thể nào với tới thực sự quá tồi tệ.

Gần đây Phó Gia Trạch bị bắt, Cố Mộng Tang cảm thấy lần này cuối cùng cũng đến lượt mình rồi.

Kết quả lại có người nhảy ra trào phúng anh ta là ngàn năm flop, lúc đó anh ta mới phát hiện, tuy số fan của Quỳnh Nhân còn kém mình hai mươi triệu, nhưng trên bảng thành tích ca nhạc, bài hát của cậu đã lặng yên không một tiếng động leo lên trên đầu.

Đáng giận nhất chính là, đó thậm chí còn không phải ca khúc mới của Quỳnh Nhân, mà là bài hát trong album đã phát hành cách đây ba năm.

Cảm giác của Cố Mộng Tang với Quỳnh Nhân vô cùng phức tạp, anh ta là một người yêu thích các câu chuyện thần quái, việc thích làm nhất chính là ngâm mình ở trong các topic trên diễn đàn về yêu ma thần quái.

Lúc Quỳnh Nhân lên bảng hot search nhờ sự kiện báo mộng tập thể kia, là một thành viên có thâm niên trên diễn đàn, anh ta cũng là một trong những người tham gia vào cuộc khẩu chiến, kiên quyết đứng ở bên phe nói việc báo mộng này là giả.

Tuy bản thân thấy thủ đoạn PR của Quỳnh Nhân có vấn đề, nhưng năng lực nghiệp vụ của cậu thực sự rất mạnh, trong lòng anh ta có chút bội phục, còn xem lẫn cả chút đố kỵ nữa.

Ngày hôm nay anh ta muốn tới một studio ở ngoại thành phía đông để chụp ảnh tạp chí, nhưng trên đường có tai nạn giao thông rất nghiêm trọng, một tài xế say rượu lái xe, đâm liên tiếp vào mấy chiếc xe khác, còn đụng phải một phụ nữ đang có thai đi sang đường, khiến đường Hoàn Nam kẹt cứng.

Anh ta muốn đi đến studio kia chụp hình cũng chỉ có thể lựa chọn lên tuyến tàu điện ngầm số 9 này.

Vì còn phải trang điểm theo phong cách mà bên tạp chí yêu cầu, cho nên lúc đi anh ta không trang điểm trước. Sợ trên tàu điện ngầm có người nhận ra mình, bị chụp lại dáng vẻ hốc hác nhợt nhạt vì chưa trang điểm, nên Cố Mộng Tang che chắn mình rất kỹ, phải nói là không hở ra tí nào.

Lúc Quỳnh Nhân mới lên tàu, Cố Mộng Tang lập tức nhận ra cậu. Tuy Quỳnh Nhân cũng có đội mũ đeo khẩu trang rồi, nhưng dáng vẻ của cậu thực sự rất đặc biệt, Cố Mộng Tang có muốn không nhận ra cũng khó.

Nhưng mà hôm nay hành động của Quỳnh Nhân có chút kỳ quái, đầu tiên là cậu bới bới móc móc trong ba lô phía sau một hồi, sau đó lại nhìn ngó quanh quẩn, đi về phía toa tàu đằng trước.

Cố Mộng Tang tò mò, nên cũng giả vờ muốn đổi toa tàu, bám theo sau.

Quỳnh Nhân đi đến chỗ nối giữa hai toa tàu, đột nhiên vươn tay kéo một cái, dường như trong tay một người vô hình cướp lấy đồ vật, sau đó siết chặt nắm đấm, đối với không khí điên cuồng đấm đá.

Trí tưởng tượng phong phú của Cố Mộng Tang tức thì online.

Chắc là Quỳnh Nhân mắc bệnh tâm thần rồi...

Có bệnh thì phải nhanh chóng đi chữa, sớm chút rời khỏi giới âm nhạc đi.

Anh ta đang mải nghĩ, thì đột nhiên nghe thấy có một giọng đàn ông từ phía sau mình nói vọng lên: "Xin chào, có thể ký tên giúp tôi không?"

Cố Mộng Tang bật ra một tiếng "Được", theo bản năng quay lại, lộ ra một nụ cười công thức định ký tên cho người ta, nhưng thoáng thấy Quỳnh Nhân đang nhìn về phía bên này, anh ta lập tức quay đi, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Mấy ngày gần đây không hiểu sao anh ta có chút buồn bực trong người, không sao tập trung tinh thần được, ăn không ngon, ngủ cũng không ngon, bọng mắt thâm đen như gấu trúc, mặt mũi trông đến là khó coi, anh ta không thể dùng bộ dạng như vậy để xuất hiện trước mặt Quỳnh Nhân được.

Quỳnh Nhân đi vượt qua bên cạnh Cố Mộng Tang, không nhìn anh ta lấy một cái, Cố Mộng Tang nghe có tiếng xé giấy, sau đó thấy có mảnh vụn rơi xuống sàn.

Fan của anh ta muốn xin chữ ký, Quỳnh Nhân xé giấy của người ta làm gì?

Cố Mộng Tang còn đang sốc, lại thấy mảnh vụ giấy sau khi rơi xuống thế mà lại hoàn toàn biến mất, một luồng khí lạnh từ dưới chân lủi thẳng lên não.

Không không không không không thể nào...


Tuy anh ta thích đọc mấy chuyện về thần tiên ma quái, nhưng anh ta là người theo chủ nghĩa vô thần a a a a!

Cố Mộng Tang ôm tâm trạng bi tráng, từ từ từ từ quay đầu lại, đập vào mắt chính là người đàn ông vóc người cao lớn, vẻ mặt sầu khổ, trong nay cầm chặt cây bút, gương mặt trắng bệch so với mặt ngựa còn dài hơn, áng chừng cũng phải dài hơn 50cm là ít.

Đây hoàn toàn không phải ngoại hình của con người.

Quỳnh Nhân thì đang nhỏ giọng quát: "Thành thật đứng đây cho tôi, còn dám lừa người kí tên đồng ý làm thế thân nữa, cẩn thận tôi đánh cho nát đầu!"

Vẻ mặt vô cùng hung dữ, tên mặt ngựa lập túc khúm núm gật đầu.

Cố Mộng Tang tức thì cảm thấy tam quan của mình hoàn toàn vỡ nát.

Quỳnh Nhân liếc mắt nhìn anh ta, Cố Mộng Tang vô thức run run, vòng tay lên ôm đầu.

Thái độ của Quỳnh Nhân lập tức dịu lại: "Anh chờ tôi ở đây một chút, đừng sợ, chỉ cần anh chưa ký tên lên thì sẽ không có chuyện gì đâu."

Quỳnh Nhân nói xong, lại đi đến chỗ nối giữa hai toa tàu. Cố Mộng Tang đột nhiên nhìn thấy ở đó có một cô gái sắc mặt trắng bệch.

Cô ôm lấy bụng dưới vẫn đang chảy máu của mình. Giọt máu kia vừa rơi xuống đất, thì chỉ một chốc sau đã không thấy đâu nữa.

Tuy Cố Mộng Tang tự xưng mình là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng anh ta ngâm người trong diễn đàn thần quái lâu như vậy, đối với mấy thủ đoạn hại người của ma quỷ đã rất là quen thuộc.

Lấy trải nghiệm ngày hôm nay của bản thân mà nói, tên mặt ngựa kia nhất định là muốn bắt anh ta làm thế thân, tuy còn chưa ký tên, nhưng vì đã đáp "Được" một tiếng theo bản năng, nên loại cam kết này tương đương với việc đã kéo Cố Mộng Tang về phía cõi âm một bước.

Cho nên anh ta mới đột nhiên nhìn thấy cô gái đang chảy máu kia.

Cố Mộng Tang quả thực muốn khóc thét, sao anh ta lại gặp phải chuyện này chứ.

Quỳnh Nhân cũng rất tức giận, cái tên áo ba lỗ kia quả nhiên đang phân phát tờ rơi quảng cáo phi pháp trên tàu điện ngầm, lúc gã đưa tờ rơi cho cô gái này còn đang chém gió bùm bùm, nói pháp thuật của mình lợi hại thế nào thế nào.

Cậu túm tên quỷ mặc ba lỗ kia đấm cho mấy đấm, đang muốn lập tức gọi điện cho Mạnh Thâm để đối phương đến bắt quỷ về Địa Phủ quy án thì lại nghe thấy câu xin ký tên dai như đỉa đói kia.

Cái tên đần độn kia lại còn "Được" nữa chứ. Quỳnh Nhân chỉ đành xông tới xé vụn tờ giấy ra trước, tuy có thể lên tiếng nhắc nhở đối phương đừng ký tên, nhưng đa số mọi người đều rất khó nhận ra mình đang gặp phải quỷ, hai nữa là đang bị quỷ mê hoặc, sẽ mơ mơ màng màng mà ký tên.

Chờ cậu xé tờ giấy ký tên kia nát vụn ra xong, tên quỷ mặc áo ba lỗ cũng đã nhân cơ hội chạy mất, trong lòng Quỳnh Nhân có chút ảo não.

Cô gái trẻ mặc đồ công sở kia thì vẫn đang phát run, Quỳnh Nhân cảm thấy tình trạng của cô không giống như quỷ hồn, hình như còn chưa nhận ra là mình đã chết, bèn không tùy tiện đánh động đối phương, chỉ hỏi: "Cô muốn đi đâu?"

Cô gái trẻ mờ mịt đáp: "Tôi vừa mới bị đụng xe, muốn tới bệnh viện, nhưng gọi xe mãi mà không được. Có một bà cụ bảo tôi đi tuyến tàu số chín, nên tôi mới mơ mơ màng màng lên tàu."

Cô ôm bụng nhíu mày: "Đau quá."

Cố Mộng Tang đột nhiên nhớ đến vụ tai nạn trên đường Hoàn Nam hôm nay, bèn lấy điện thoại ra xem trang tin tức địa phương, rất nhanh đã tìm thấy cô gái này trong ảnh chụp hiện trường.

Quần áo giày dép y hệt nhau. Anh ta chỉ cần liếc một cái đã chắc chắn 100%, hai mắt tức thì trợn tròn.

"Cô ấy còn chưa chết." Cố Mộng Tang có hơi kích động, "Vẫn còn đang cấp cứu tại bệnh viện kìa, có lẽ là do ly hồn, hồn thoát khỏi xác xong không tìm lại được thân thể."

Quỳnh Nhân ngơ ngác, trực tiếp bấm điện thoại, gọi video cho Ngôn Mặc, bên kia rất nhanh đã bắt máy.

Quỳnh Nhân nói qua lại tình huống ở đây cho đối phương, Ngôn Mặc nói, nếu bị ly hồn thì cứ ngồi đến bến cuối cùng, tìm trạm cứu hộ ở đó, sẽ có nhân viên đưa hồn sống quay về.

Cô gái này không biết là do hồn vừa thoát khỏi xác hay là do mới bị tai nạn mà tinh thần vẫn luôn có chút không được tỉnh táo.

Quỳnh Nhân trông dáng vẻ này của cô, cảm thấy để cô tự đi đến điểm cứu hộ thật sự rất không yên tâm, lại nghĩ dù sao cảnh quay của cậu cũng là buổi tối, đưa cô ấy đến điểm cứu hộ xong quay lại vẫn kịp thời gian.

Đang chuẩn bị nói trước một tiếng với Trần Duệ Trạch là mình sẽ tới muộn một chút thì lại thấy tên nam quỷ mặc áo ba lỗ ban nãy đang lượn lờ ở chỗ nối toa, chầm chậm đi về phía trước, còn len lén quay lại nhìn đằng sau.

Hai người đối mắt, quỷ mặc ba lô hoảng hốt nhìn quanh, phát hiện phép ẩn thân của mình đã mất hiệu lực, bản thân lại không đánh thắng được Quỳnh Nhân bèn vắt chân lên cổ, chạy bán sống bán chết về phía trước.

Mà tập tờ rơi trong tay gã thì cứ như nặng cả ngàn cân vậy, quỷ mặc ba lỗ bị đống tờ rơi đó kéo chân, hoàn toàn không thể chạy nhanh được.

Gã dùng biểu cảm vô cùng nỗ lực chạy ra tốc độ 5cm/h.

Tên quỷ mặc ba lỗ gấp đến độ muốn vứt chỗ tờ rơi đó để chạy cho nhanh, nhưng chúng lại giống như mọc ra từ trên tay của gã vậy, không cần biết gã vung vẩy làm động tác mạnh như thế nào, tập tờ rơi cũng không rớt lấy một tờ.

Thấy động tác của gã quỷ này, Quỳnh Nhân lập tức nhận ra, gã cũng giống như cô ả ma cọp vồ hôm bữa, không thể xuống khỏi toa tàu!

Bằng không gã chỉ cần nhảy ra khỏi tàu là được, Quỳnh Nhân vũ lực có cao thì cũng là người sống, đâu thể đi xuyên tường để đuổi theo.

Quỳnh Nhân sợ hồn sống của cô gái này lại mơ màng chạy mất, bèn quay sang nói với Cố Mộng Tang: "Phiền anh giúp tôi chăm sóc cho cô ấy một lúc, tôi đi bắt con quỷ kia lại."

Cố Mộng Tang mới gặp quỷ lần đầu đã bị giao nhiệm vụ nặng nề thế này, cảm giác cả người không có chỗ nào là thoải mái, anh ta lại còn bị hai con quỷ chặn cứng trước sau, chỉ thấy toàn thân như đã đông đá.

Cố Mộng Tang run bần bật, hai chân mềm nhũn như hai cọng bún, tuy trong tòa tàu vẫn còn những người khác nữa, nhưng hiện tại chỉ có Quỳnh Nhân mới giúp anh ta có cảm giác an toàn thôi.

Anh ta muốn đi cùng với Quỳnh Nhân, nhưng thoạt nhìn tên quỷ mặc áo ba lỗ kia còn đáng sợ hơn tên mặt ngựa cùng cô gái này nhiều, anh ta lại hơi rén.

Ủ rũ gật đầu một cái, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Vậy cậu nhớ quay lại sớm chút."

Quỳnh Nhân: "..."

Cậu quay người, sải bước đi nhanh về phía tên mặc áo ba lỗ.

Mắt thấy Quỳnh Nhân cách mình càng lúc càng gần, biết chắc không thể trốn đi đâu được, hai mắt tên áo ba lỗ đảo vòng vòng, xong rồi lập tức xoay người quỳ xuống khóc lóc: "Tôi oan lắm, tôi cũng bị người khác hãm hại, có khổ mà không thể nói mới phải làm mấy chuyện khuất tất này thôi, tôi..."

Quỳnh Nhân vung tay, đấm một cú lên cằm của gã.

"Không muốn nghe."

______________________

[1] Trích trong bài thơ Hoán khê sa (Nhất hướng niên quang hữu hạn thân) của tác giả Án Thù (991-1055) tự Đồng Thúc, người huyện Lâm Xuyên (nay thuộc tỉnh Giang Tây), 7 tuổi đã làm văn, về sau làm quan tới Tể tướng. Từ của ông có phong vị xảo diệu, nùng diễm mà thê lương uyển chuyển, phong cách rất cao. Văn tập của ông lên đến 240 quyển, song nổi tiếng nhất là tập "Chân ngọc từ".

Nhất hướng niên quang hữu hạn thân,
Đẳng nhàn ly biệt dị tiêu hồn.
Tửu diên ca tịch mạc từ tần.

Mãn mục sơn hà không niệm viễn,
Lạc hoa phong vũ cánh thương xuân.
Bất như liên thủ nhãn tiền nhân.

[2] Charles Pierre Baudelaire (9 tháng 4 năm 1821 – 31 tháng 8 năm 1867) là một trong những nhà thơ có ảnh hưởng lớn nhất ở Pháp, trong thế kỷ 19, ông thuộc trường phái tượng trưng chủ nghĩa. Ông sinh năm 1821 tại Paris. Năm 1827, cha ông qua đời. Sau đó, mẹ ông tái hôn và gửi ông vào một trường nội trú. Ông cùng gia đình tới Ấn Độ vào năm 1841. Khoảng một năm sau đó, ông trở về Paris, đối mặt với cuộc sống thiếu thốn và bắt đầu sáng tác. Ông có tham gia cuộc Cách mạng năm 1848 để kết thúc nền Quân chủ tháng Bảy. Trong thời kỳ này, ông gặp một phụ nữ đẹp tên là Jeanne Duval, và chính người này đã đem nhiều cảm xúc và thi hứng cho ông. Năm 1867, ông qua đời sau một thời gian ốm nặng.

Ông đã viết nhiều bài tiểu luận phê bình nghệ thuật, dịch thơ Edgar Allan Poe, xuất bản tập thơ Les Fleurs du Mal (đã xuất bản ở Việt Nam dưới tên "Những bông hoa ác")

Sau cái chết của ông, một số tác phẩm như Journaux intimes (Nhật ký riêng tư) và Petits poefme en prose (Những bài thơ nhỏ viết theo thể văn xuôi) mới được xuất bản.

(Đọc cả chục bài thơ của tác giả này rồi mà tôi không thể tìm được cái câu phía trên là xuất phát từ bài thơ nào luôn. Nên là tôi không chú thích thơ nhé. Thím nào biết thì hú tôi.

P.s: Có bạn reader nhắc, tôi biết bài này là bài nào rồi nè, là "Thánh ca cho sắc đẹp - Hymne à la beauté" nha.)

[3] Rashomon (羅生門: La Sinh Môn) là một bộ phim Nhật Bản của đạo diễn Kurosawa Akira công chiếu năm 1950. Rashōmon được sản xuất dựa theo truyện ngắn Yabu no naka của nhà văn Akutagawa Ryūnosuke, do Hashimoto Shinobu cùng Kurosawa Akira viết kịch bản. Bộ phim có cốt truyện mang tính cách mạng đối với điện ảnh thế giới khi đó, nó đề cập tới một sự việc cụ thể là vụ án giết người-cưỡng bức thông qua góc nhìn của rất nhiều nhân vật khác nhau, một cách xây dựng vốn trước đó chỉ xuất hiện trong tác phẩm văn học. Tính trung thực của mỗi lời kể được Kurosawa để cho khán giả tự do lựa chọn, qua đó mỗi người xem sẽ có cho riêng mình một cốt truyện theo họ là chính xác.

Tại ngôi đền đổ nát Rashōmon dưới trời mưa dữ dội, một người tiều phu và một vị sư lần lượt kể lại cho người khách trú mưa cùng họ vụ án tàn bạo mà hai người được chứng kiến và làm nhân chứng. Theo lời người tiều phu, trong lúc kiểm củi ông ta tình cờ phát hiện được thi thể một samurai bị giết chết bằng kiếm, bên cạnh là vài dấu vết của một phụ nữ, người tiều phu quá hoảng sợ trước khung cảnh tội ác và lập tức đi báo quan về vụ án. Còn theo nhà sư thì ông ta đã thấy samurai và người phụ nữ đi cùng nhau vào ngày xảy ra vụ án mạng. Tình cờ khi hai người báo án thì một tên cướp khét tiếng là Tajōmaru cũng bị bắt. Theo lời tên này thì chính hắn đã lừa người samurai vào rừng rồi trói lại hòng cưỡng đoạt vợ ông ta. Tajōmaru thừa nhận chính hắn sau đó đã giết viên samurai nhưng là theo lời đề nghị của người phụ nữ. Trái ngược hoàn toàn với lời kể của Tajōmaru, vợ người samurai lại thừa nhận rằng chính cô là người đã giết chồng vì quá sợ hãi trước ánh mắt lạnh lùng của chồng nhìn mình sau vụ cưỡng bức. Bản thân nạn nhân cũng hiện hồn qua bà đồng cốt để nói rằng chính ông ta đã tự tử vì quá đau khổ sau khi nghe thấy vợ mình gợi ý cho Tajōmaru giết chồng để đi theo gã kẻ cướp.

Cuối cùng sau khi bị người khách trú mưa dồn ép, người tiều phu thừa nhận rằng mình đã nói dối vì không muốn dính dáng đến vụ án. Thực ra ông ta đã chứng kiến vụ án ngay từ đầu, theo đó sau vụ cưỡng bức người phụ nữ bị cả Tajōmaru và viên samurai ghét bỏ, vì quá tức giận cô quay lại chửi mắng cả hai người và cho rằng cả hai đều không đáng mặt làm đàn ông. Vụ án kết thúc bằng cuộc đấu kiếm giữa người samurai và Tajōmaru tuy nhiên Tajōmaru giết được người samurai chủ yếu là nhờ may mắn chứ không phải vì thực lực của gã.

Lúc đó, cuộc bàn luận của ba người khách trú mưa bị gián đoạn vì tiếng khóc trẻ con phát ra từ ngôi đền. Họ tìm thấy một em bé sơ sinh bị bỏ lại giữa đống đổ nát của Rashōmon. Ngay lập tức người khách qua đường cướp lấy chiếc áo kimono, tài sản đáng giá duy nhất để lại cạnh em bé. Khi bị người tiều phu chửi mắng và giành lại chiếc áo, người khách qua đường tuyên bố rằng thực tế thì chẳng ai là người tốt, ai cũng nói dối và vì lợi riêng, ngay cả người tiều phu cũng đã giấu chiếc dao đắt tiền của người phụ nữ mà không trình báo với quan. Sau khi người khách bỏ đi cùng chiếc áo, người tiều phu xin vị sư cho mình giữ lại đứa bé để nuôi nấng. Khi nhà sư tỏ ý nghi ngờ, người tiều phu nói rằng mình đã có 6 đứa con, vì vậy có nuôi thêm một đứa cũng không sao. Trước lời giải thích đó, nhà sư xin lỗi người tiều phu và nói rằng hành động của người tiều phu đã giúp ông giữ được lòng tin về nhân tính.

Sau khi ra đời, Rashōmon đã có ảnh hưởng lớn tới điện ảnh thế giới về cách xây dựng cốt truyện hay cách sử dụng khuôn hình và ánh sáng để đặc tả nhân vật và giành được hai giải thưởng điện ảnh quốc tế lớn là giải Sư tử vàng tại Liên hoan phim Venezia và giải Oscar danh dự (tương đương giải Oscar cho phim ngoại ngữ hay nhất) tại lễ trao giải Oscar. Đây là một trong những bộ phim Nhật Bản đầu tiên được biết tới rộng rãi ở tầm quốc tế và nó cũng đưa Kurosawa Akira lên vị trí một trong những đạo diễn hàng đầu của thế giới. Tuy vậy trong giai đoạn đầu giới phê bình phim Nhật lại không đánh giá cao bộ phim vì cho rằng nó được làm theo phong cách quá "Tây hóa" và chỉ được giải cao vì tính độc đáo chứ không phải vì đó là một phim xuất sắc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương